ANOTHER MONSTER

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 (1986-1997) - Chương 05

KINDERHEIM 511[Cô nhi viện 511]

(Tháng 5 năm 2001;Berlin)

Tôi đã dành cả tháng 5 cố gắng điều tra tất cả những gì mà tôi biết về con đường mà Tenma đã đi trong quá trình lẩn tránh pháp luật. Tất nhiên là điều này được xảy ra với sự giúp đỡ từ những thông tin rất quý giá của Thanh tra Lunge.

Mục tiêu mà Tenma hướng tới trong chuyến đi của anh ta là tìm giết con quái vật mà anh ta đã hồi sinh với cây dao mổ: Johan. Để làm được điều đó, anh ta đã dành thời gian ở thị trấn Kiesen, học một khoá huấn luyện chiến đấu từ Hugo Bernhardt, một cựu quân nhân của sư đoàn quốc tế thuộc quân đội Pháp. Có nhiều lý do để nghi ngờ rằng anh ta sẽ lên trình đến mức dân chuyên; thế nhưng, điều đó là đúng khi anh ta đã có thể tránh đòn của một cảnh sát người Đức với những kĩ năng mà anh ta mới được học. Tiếp theo, tôi trở nên hứng thú với số tiền mà Tenma đã sử dụng để tài trợ cho cuộc tẩu thoát của anh ta. Anh ta đã rút một số tiền lớn từ tài khoản ngân hàng của anh ta không lâu trước khi anh ta đã biến mất, nhưng rất khó để tưởng tượng anh ta có thể sống sót ở thế giới ngầm trong 3 năm mà không có một nghề nghiệp ổn định. Hiển nhiên, Tenma đã ở chung với một tên trộm tên là Otto Heckel, và đã làm việc với tư cách là bác sĩ ở thế giới ngầm khi họ đi từ nơi này đến nơi khác. 

Ngay sau sự biến mất của anh ta, Tenma chỉ được thấy ở những thành phố có nạn nhân của vụ án những cặp đôi trung niên bị giết. Từ Verden, thành phố nơi nhà Springer ở, tới Siecke, nơi nhà Hess đã bị sát hại. Nhưng sau đó, anh ta đã thay đổi kế hoạch. Anh ta phải để ý rằng việc tới nhà các nạn nhân sẽ không đánh động được Johan. Anh ta tới thẳng Đông Berlin(thời kì Đông-Tây Đức) để điều tra về cha mẹ nuôi đầu tiên của Johan, gia đình Liebert (?).

Tenma đã tới thăm ngôi nhà của gia đình Liebert, và biết được từ một người hàng xóm rằng Johan và Anna được nhận nuôi từ một cô nhi viện.

Tên của cô nhi viện mà Johan được nhận là Kinderheim 511(tiếng Đức: cô nhi viện 511)—một thí nghiệm được tạo ra bởi chính phủ Đông Đức và điều hành bởi Bộ Nội vụ Đông Đức. Có lẽ nào nơi bắt nguồn cho sự xấu xa của Johan?

Tôi đã tìm được một người sẽ tiết lộ về câu chuyện nham hiểm này. Tên bà ấy là Erna Tietze—một nhân viên của một cô nhi viện khác tách biệt với cô nhi viện 511, người chịu trách nhiệm cho Anna, em gái sinh đôi của Johan.

Khi Erna xuất hiện ở nơi chúng tôi đã hẹn ở quán cà phê Đông Einstein, bà ấy nhìn y hệt một nữ cai ngục người Đông Đức lạnh lùng và nghiêm khắc; cao ráo, gầy gò, và đầy hăm doạ. Nhưng ánh mắt sắc sảo từ phía sau gọng kính của bà ấy biến thành ánh mắt long lanh khi bà ấy nói về Anna, và đôi môi mỏng manh của bà ấy uốn cong lại thành một nụ cười tươi hé nở trên khuôn mặt bà ấy. “Anna là một đứa trẻ đáng yêu. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng em ấy vẫn có thể sống hạnh phúc sau tất cả những gì đã xảy ra với em ấy.”

Tôi đã nhận ra rằng ấn tượng ban đầu của tôi về người đàn bà này là khá sai lầm. Ánh nhìn nghiêm khắc của bà ấy và lông mày nhiều nếp nhăn đã tạo nên hình tượng của một cựu nhà giáo khắc khoải đã từng có kinh nghiệm làm việc nhiều năm với trẻ em. Nhưng Erna Tietze chắc chắn là một người phụ nữ đầy lòng nhân từ. Tôi đã hiểu ra điều này khi cuộc trò chuyện giữa 2 người hoá thành một buổi trị liệu cho trẻ mồ côi dưới chế độ cộng sản Đông Đức.

“Điều đó không thể thích hợp để nói ra, khi tôi có liên quan đến tất cả chuyện này vào hồi đó, nhưng nó rất là khủng khiếp. Có vài trẻ mồ côi đã nhận được sự yêu thương của gia đình nhận nuôi, nhưng đó là những đứa trẻ mồ côi của những nhà hoạt động chính trị, những người nhập cư bất hợp pháp và những người phạm nhân….nói cách khác, những đứa trẻ của “thành phần nguy hiểm”, được gửi tới các trung tâm đặc biệt để đào tạo lại, kể cả khi chúng hoàn toàn vô tội trước những điều sai trái. Những nơi đó giống như trại giam vậy. Những đứa trẻ đó không có bất cứ đặc ân hay đặc quyền nào, và chúng đã phải trải qua bạo hành từ những tên quản lý cô nhi viện từ ngày này qua ngày khác…”

Tôi đã bắt đầu ngay vào câu chuyện bằng cách đặt câu hỏi mà tôi muốn hỏi nhất.

—Và Cô nhi viện 511 hẳn là nơi tệ nhất trong tất cả những nơi bà mới đề cập.

“Oh, không. Không hề. Cô nhi viện 511 là…. đó là một thí nghiệm của chính phủ Đông Đức. Những cô nhi viện bình thường ở Đông Đức đều dưới sự thẩm quyền của Bộ Phúc Lợi. Nhưng cô nhi viện này được điều hành bởi Bộ Nội Vụ. Cậu biết điều đó là gì rồi chứ, phải không?”

—Người được cho là chịu trách nhiệm về những hành động tàn bạo nhất ở trong khối Cộng Sản, hoặc là Bộ Nội Vụ hoặc Bộ An Ninh Quốc Gia, đúng không? Cảnh sát mật được vận hành bởi Bộ An Ninh Quốc Gia….họ lắp đặt các máy nghe lén ở khắp mọi nơi ở Đông Đức, theo dõi người dân, dập tan những ý kiến chống phá chính phủ hay đứng về phía dân chủ, và đã dùng phương pháp tẩy não để tạo ra một những đảng viên đứng đắn, vâng lời.

“Không chỉ có thế, họ đã muốn tạo ra những quân nhân mà sẽ hành động dứt khoát vì danh dự và lý tưởng của quốc gia, như những người máy. Đó là lý do mà Cô nhi viện 511 được thành lập. Mọi người đã nghĩ là họ phải làm điều gì đó khủng khiếp lắm ở đó, vì tỉ lệ tử vong ở đó là cực kì cao.”

—Họ có thể đã làm gì?

“Tôi không biết. Họ tạo ra một đội điều tra…và chính xác là, tôi là thành viên, nhưng không có tài liệu chính thức về đội điều tra đó, đa số những người tìm thấy những tài liệu đó đều mất tích, và kể cả những người đã nói lên về điều đó đều không có ký ức về chuyện gì đã xảy ra với họ ở đó.

Chúng tôi đã thử đưa họ đi thôi miên, nhưng tất cả những gì mà chúng tôi nhận được là những hình ảnh trừu tượng về những trải nghiệm hãi hùng….như, ‘một cánh cửa tầng hầm màu tối’, hoặc, ‘những con quái vật’. Tất nhiên, những bài tập thể hình và huấn luyện chiến đấu là một phần của quá trình, và được giám sát rất khoa học. Không có bất cứ phương pháp tra tấn hay bạo hành nào mới hay đáng kể nào. Nhưng chúng tôi có biết rằng họ có một vài lớp học quái dị. Một trong những người chúng tôi thôi miên đã nhớ ra điều đó…..Một vài cuộc tranh luận nào đó…”

—Tranh luận?

“Đúng là như thế…nó như thể là một giáo trình mà cậu có thể mong đợi một người muốn trở thành chính trị gia hay nhà lãnh đạo tôn giáo sẽ trải qua, và đó đương nhiên là rất tôn trọng. Những người đã được đưa đi thôi miên đều cảm thấy sự sợ hãi sâu sắc về điều đó.”

—Nỗi sợ hãi?

“Đúng, rằng họ sẽ chết….rằng họ sẽ bị vỡ. Họ nói là kể cả những mã số của họ sẽ biến mất.”

—Mật mã?

“Chúng tôi đoán là những đứa trẻ bị giam hãm ở đó đã bị cấm sử dụng tên thật của chúng, và được gọi bằng một mã số.”

—Cô nhi viện 511 đã tồn tại được bao lâu rồi?

“Tôi không biết. Đó là vào khoảng ít nhất là 20 năm trước khi tôi bắt đầu công việc của tôi. Tôi không biết tên của nơi đó, nhưng có nhiều tin đồn thất thiệt về nó. Tôi nghĩ là vào đầu những năm 80 khi tôi biết được tên chỗ tôi làm việc. Đó là khi nó trở thành một dự án chung giữa Bộ Phúc Lợi và Bộ Nội Vụ. Hệ thống đó thật ra là cô nhi viện đấy sẽ nhận khoản tài trợ toàn phần từ Bộ Phúc Lợi và Bộ Nội Vụ sẽ tiếp tục vận hành nó. Nhưng có vài giáo viên đã bị thay thế bởi Bộ Phúc Lợi…Đó là khi chúng tôi phát hiện ra nơi đấy là Cô nhi viện 511. Và kể từ đó, chúng tôi thường nhận những đứa trẻ đã bị đuổi khỏi nơi đấy.”

—Bị đuổi?

“Đúng, chúng dường như không ‘phù hợp’ hay bất kì mục đích nào khác….Nhưng chúng đều lãnh đạm và thụ động trước người ngoài. Khuôn mặt của chúng đều lộ ra sự sợ hãi….Những phản ứng con người duy nhất mà chúng tôi có thể thấy là khi một người bắt đầu đọc to một quyển sách. Sau đó chúng hét lên và che đôi tai của chúng lại.”

—Và điều gì đã xảy ra với chúng?

“Hầu hết đều đã chết trong vòng 1 năm.”

—Quay trở lại chủ đề chính: Ai là người tạo ra Cô nhi viện 511?

“Tôi không biết, một người nào đó đã gây chuyện với Bộ Nội Vụ. Dù vậy, tôi đã được nghe về nguyên tắc và giáo trình chung của nơi đó được tạo ra bởi một trong những nhà tâm lý học tài giỏi nhất của Tiệp Khắc.”

—Về những “cuộc thảo luận”. Bà có thể cho tôi biết thêm thông tin về điều đó?

“Nó giống như cuộc tranh luận, nhưng…. Nói cho dễ hiểu, cậu biết con người bị tổn thương tâm lý khi cậu tâng bốc họ lên mây và sau đó dìm họ xuống tận sâu lòng đất, hoặc ngược lại; cậu bắt đầu nói với họ “Mày không đủ tốt, mày là một đứa tệ bạc”, và họ sẽ hoảng loạn và mất đi cá tính của họ, khiến họ trở nên dễ bị điều khiển. Cậu không muốn đối mặt với chuyện này trực tiếp đâu. Dựa vào từng trường hợp, một người có thể mất đi sự tự tin của họ, và cuối cùng sẽ tự tử. Các giáo phái tâm linh ngày nay sử dụng những kĩ năng này để chiêu mộ thêm những thành viên mới. Nhưng những hoạt động ở Cô nhi viện 511 càng đáng sợ hơn. Chúng được dạy rằng vũ khí nguy hiểm nhất một người có thể vận dụng với một người khác không phải là súng hay sức mạnh, mà là lời nói. Chúng được tập huấn để trở thành những chuyên gia về sự thao túng…không, tập luyện để trở thành những nhà lãnh đạo. Tôi nghĩ rằng điều đã xảy ra ở đó là một trò chơi sinh tồn, nơi từ ngữ có thể giết chết con người….và những người thua cuộc đã bị huỷ hoại ở bên trong…”

—Tôi muốn nói một chút về Johan. Tại sao hắn được đưa đến Cô nhi viện 511, và em gái sinh đôi của hắn Anna được đưa sang một cô nhi viện của bà?

“Tôi không biết, đó là quyết định của một người khác…Tôi đoán là phần lớn lý do của nó có thể là nó chỉ không phải là nơi phù hợp cho những đứa bé gái. Thêm nữa, tôi nghĩ rằng một cảnh sát mật Đông Đức hay cảnh sát quân đội đang đi tìm cặp song sinh. Tôi chắc là ông ta đã thấy tiềm năng của Johan. Ông ta chỉ không nghĩ Johan sẽ khủng khiếp đến mức phá hoại nơi đó.”

—Anna là đứa trẻ như thế nào?

“Em ấy rất thông minh, và em ấy không một lần nào gây khó khăn cho chúng tôi. Nhưng em ấy khá hướng nội, và không thật sự mở rộng lòng mình ra cho chúng tôi. Tiếng Đức của em ấy là hoàn hảo, nhưng đôi khi em ấy nói chuyện với bản thân bằng tiếng Czech. Họ nói rằng cặp song sinh đã tìm thấy khi đi loanh quanh giữa biên giới Tiệp Khắc và Đông Đức, nên tôi cho rằng em ấy là người Tiệp Khắc. Em ấy luôn tỏ vẻ lo lắng cho anh trai….em ấy dường như đã nghĩ rằng cậu bé đó đã được đưa vào nơi ghê gớm đó thay em ấy.”

—Em ấy có làm bất cứ hành động nào bất bình thường nào không?

“Thì, như tôi đã nói, em ấy sẽ nói chuyện một mình. Đó như thể em ấy đang liên hệ tới những sự kiện trong một ngày của em ấy cho bức tường. Có lẽ là với Johan. Hoặc…”

—Bà chuẩn bị nói điều gì ah?

“Đúng, nhưng….thôi, đó chỉ là quá kì dị…. Anna thường nói với tôi là, ‘Johan đã học được về điều đó vào hôm nay.”, hoặc “ Johan đã gặp người này, nhưng tôi nghĩ em ấy chỉ đang tưởng tượng về điều đó. Nhưng có một đêm, em ấy nói rằng, ‘Ngày mai, Johan sẽ rời khỏi cô nhi viện của anh ấy’…. Và ngày hôm sau, Cô nhi viện 511 đã bị đốt cháy, và chỉ có Johan và một đứa bé trai khác đã sống sót…. Tôi nghĩ đó chỉ là sự tình cờ.”

—Chính phủ đã nói gì với vụ đốt cháy Cô nhi viện 511?

“Không lời nào cả. Tất cả đều được lệnh im lặng về vấn đề đó. Tôi chỉ mới biết về những gì đã xảy ra về sự việc đó. Nó đã bắt đầu với cái chết của viện trưởng cô nhi viện….và sau đó, nhiều giáo viên khác đã bắt đầu tranh giành cho chức viện trưởng của cô nhi viện. Bộ phận quản lý của cô nhi viện đã bị phá vỡ, và họ đã đánh mất sự kiểm soát với lũ trẻ. Và sau đó những giáo viên và bọn trẻ đã tiêu diệt lẫn nhau. 

—Và Johan đã tác động như thế nào tới việc đó?

“Cậu biết đấy, tất cả là theo lời khai của nhà tâm lý trẻ em đó người đã làm việc cho Bộ Nội Vụ, Hartmann, người đã bị bắt giữ vì bạo hành trẻ em….ông ấy có liên quan tới Cô nhi viện 511. Theo như Hartmann, đó là Johan người đã lên kế hoạch cho tất cả mọi người tàn sát lẫn nhau. Đó sẽ là hoàn toàn không thể tin nổi, nếu như vụ án của Johan đã không được đưa ra công chúng, đúng chứ?”

—Vậy đó là Cô nhi viện 511 mà Johan đã trở thành một kẻ sát nhân. Hoặc đó là sớm hơn thời điểm đó?

“Hartmann đã nói rằng Johan đã hiểu toàn bộ giáo trình hơn những giáo viên và thành viên của Bộ đã sắp đặt họ giảng dạy ở đó. Đó là một sai lầm khi cố gắng giáo dục hắn. Hắn đã là người cai trị từ khi còn rất sớm.” (Bà ấy lấy ra một quyển sổ, lật một vài trang và bắt đầu đọc to) “Những lời chính xác của Hartmann là….’Những giáo viên và học sinh đã chết vào ngày hôm đó, tất cả là 50 người. Và Johan chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Tôi đã hỏi ông ấy. Ông đã làm gì? Ông ấy lấy một tấm vải dầu và tung nó vào đám lửa. Ông ấy nói, lòng thù hận được sinh ra khi con người lại gần nhau hơn. Tôi chỉ thêm một chút dầu vào lửa thôi. Một cậu bé mười tuổi. Cô nhi viện 511 là một thí nghiệm để nuôi đứa trẻ để chúng trở thành những người lính hoàn hảo. Nhìn vào nó bây giờ, đó là một thí nghiệm nghèo nàn. Johan được sinh ra để trở thành một nhà lãnh đạo. Cậu ta được tạo ra để đứng lên trên đỉnh. Chúng tôi không thể có một tuyệt tác như cậu ta. Cậu ta còn hơn cả một con người, một con quái vật đúng nghĩa từ khi sinh ra. Sau tất cả, mọi con người đều ghét bỏ và giết hại lẫn nhau. Tất cả cậu ta muốn làm…là người sống sót duy nhất ở trên hành tinh này.”

—Vậy Johan đã được hoàn hảo hoá từ trước khi hắn tới Cô nhi viện 511.

“Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu ở thời điểm đó, một người đã thật sự giang rộng vòng tay yêu thương hắn và đưa hắn tới một gia đình tốt, rằng nếu hắn ta sẽ thay đổi, và hắn ta sẽ không thực hiện tất cả những tội ác đó.”

-Dù sao thì, tại sao bà có thể cho rằng ông ta đã đốt cháy nơi đó? Làm thế nào mà ông ta đã tung mảnh vải dầu đó vào đám lửa cháy?

“Tôi không chắc chắn nếu có thể nói ra điều này, nhưng tôi sẽ nói với cậu một điều. Trước khi Johan huỷ hoại cô nhi viện 511, chúng tôi đã nhận thêm một học sinh khác từ nơi đó. Vẫn như thường, cậu ta không có bất cứ cảm xúc nào….Cậu ta đã sống sót, và sau khi tốn nhiều thời gian và công sức, đã có thể lấy lại cảm xúc của cậu ta và bắt đầu hồi phục ký ức của cậu ta.”

—Cậu ta có nhớ về những gì đã xảy ra ở đó không?

“Có, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Trước hết, trong những lớp tranh luận, một đám trai đã bí mật tẩy não giáo viên trở nên thù hận viện trưởng…”

—Điều đó có nghĩa là vai trò lãnh đạo ở trong cuộc tranh luận được truyền cho đám trai đó.?

“Đúng, các giáo viên không hề nhận ra điều đấy. Đó chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi viện trưởng chết. Đám trai đó đã thao túng giáo viên trở nên thù hận lẫn nhau…dùng những trò điều khiển tâm lý mà chúng đã được dạy…”

—Nếu đám trai đó đã kết hợp với nhau như thế, tại sao chúng giết lẫn nhau?

“Chúng không thật sự kết hợp với nhau. Chúng chỉ muốn rời khỏi nơi đó và thoát khỏi nỗi sợ hãi không thể chịu đựng được…kể cả khi điều đó có nghĩa là đốt cháy cô nhi viện.”

—Nỗi sợ hãi không thể chịu đựng?

“Cô nhi viện 511 là một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài. Vì thế nên những đứa trẻ ở trong đó không biết điều gì đang xảy ra ở ngoài kia, điều gì đang xảy ra ở chính trị. Ai mà biết được, đã có thể có một cuộc chiến tranh hạt nhân. Nếu cậu nói với chúng rằng chúng là những người sống sót duy nhất ở trên Trái Đất, chúng có lẽ sẽ tin cậu. Và như thế họ tạo ra một câu chuyện cổ tích đầy kì quặc mà đã lan truyền ở trong đám trẻ.”

—Chuyện cổ tích?

“Ở Cô nhi viện 511, có một cậu bé người luôn giữ những viên thuốc ngủ ở trên người. Vì cậu ta có những lời nói mà có thể giết bất kì mạng người nào, những giáo viên đã nghĩ rằng cậu ta là một con quái vật và đã giam giữ cậu ta ở trong hầm. Một sự kinh hãi mà họ đã cảm nhận về cậu bé rằng họ đã thề họ có thể thấy 10 cái sừng và 7 cái đầu. Nhưng một ngày, cậu bé đã phát triển sự nhờn thuốc và đã tỉnh dậy. Cậu ta đã thao túng người cai ngục và trở về đám trẻ. Nhưng những cậu bé đó không hề biết tới danh tính của cậu ta…bởi vì không ai biết về tên hay quá khứ của chúng. Cậu bé đã ghét mọi thứ về cơ sở vật chất, nên cậu ta đã bắt đầu bí mật lên kế hoạch để khiến mọi người tàn sát lẫn nhau. Đầu tiên, cậu ta sẽ ăn cắp tất cả những ký ức của họ, đến nỗi họ không thể nhớ cả tên của họ, và sau đó đưa ra con đường chết, thông qua sự tra tấn với họ….. Nhưng những cậu bé còn không bao giờ nhận ra rằng chúng đã bị điều khiển. Đó có thể là một người nào đó đang cố thao túng chúng ta? Và sau đó sự kích thích thần kì đó đã vận hành qua cô nhi viện.”

—Đó là tất cả những gì xảy ra để huỷ hoại cuộc thí nghiệm?

“Tôi không biết. Đó phải là một điều gì đó cực kì tồi tệ về câu chuyện cổ tích đó, cho những cậu bé ở Cô nhi viện 511.”

—Sau tất cả, họ không thể tin tưởng lẫn nhau, và những đứa trẻ và người lớn đều trở mặt với nhau.

“Cậu bé người đã nhớ ra câu chuyện cổ tích đã nói…một cậu bé đẹp trai với mái tóc vàng. Cậu ta là người đã gây ra tất cả mọi chuyện. Tại sao không ai để ý tới chi tiết đó?”

Chúng tôi đã đứng dậy, và đã bắt tay. Bà ấy nói rằng bà ấy không chắc nếu bà ấy có thể giúp đỡ được gì nhiều, nhưng bà ấy muốn những người ở bờ Tây biết nhiều sự thật nhất có thể. Bà ấy không muốn mọi người phải chịu ảnh hưởng như những đứa trẻ Đông Đức đã phải chịu đựng. Bản thân bà ấy cũng đã được nuôi dạy ở cô nhi viện, vì cả bố mẹ của bà đã bỏ đi vào 45 năm trước, khi họ đã lén chui qua biên giới Tây Đức. Tôi đã hỏi bà ấy nếu bà đã tìm thấy bố mẹ đẻ sau ngày giải phóng, và bà ấy nói rằng bà ấy đã liên lạc với họ nhưng không gặp được họ. Sau một thời gian, bố của bà ấy chết vì bệnh và mẹ của bà ấy sống lủi thủi một mình… Bà ấy nói rằng bà ấy muốn tự mình đi tới Cục Quản lý, và tìm kiếm những thông tin mà bà ấy có thể tìm được về những cuộc thí nghiệm bí mật đã xảy ra với trẻ em dưới sự cai trị của chế động cộng sản. Bà ấy đã hứa rằng sẽ gọi cho tôi nếu như có tiến triển về quá trình tìm kiếm. 

“Điều mà cảnh sát mật đã làm giống như Cô nhi viện 511 với toàn bộ đất nước. Nó đã khiến những gia đình, những cặp đôi và bạn bè phải chống lại lẫn nhau và nhấn chìm quốc gia này vào trong những ngày ác mộng của sự hoang tưởng,” là những lời cuối của bà ấy với tôi.