ANOTHER MONSTER

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 1 (1986-1997) - Chương 02

KENZO TENMA (Tháng 5 năm 2001,Yokohama,Tokyo,London)

Kenzo Tenma được sinh ra vào ngày 2 tháng 1 năm 1958 ở Yokohama, tỉnh Kanagawa. Bố anh ấy là giám đốc và quản lý của một bệnh viện công( mặc dù bản thân Tenma đã nói với những đồng nghiệp của anh ta rằng ông ấy là bác sĩ đa khoa), và mẹ anh ấy là cựu biên tập cho một tạp chí y khoa. Họ đã từng ly dị trước đó, thậm chí ông bố còn có hai đứa con 7 tuổi và 2 tuổi. 

Một năm sau khi họ kết hôn, Kenzo được ra đời, một cậu bé rất xán lạn cần sự trợ giúp ở bên ngoài. Cậu theo học tại trường tiểu học và trung học cơ sở thuộc thành phố, lọt trong top những học sinh có điểm thi cao nhất thành phố, thích âm nhạc và hội hoạ, và là thành viên của tổ điền kinh.

Trong công cuộc đi tìm thêm thông tin về chàng bác sĩ hiền lành này, tôi đã tới Nhật Bản vào đầu tháng 5 năm 2001, với sự giúp đỡ của một nhà báo người Nhật mà tôi đã từng gặp từ trước. Tôi đã thuê một thông dịch viên, cố gắng dùng mối quan hệ của tôi để có thể phỏng vấn bệnh viện của gia đình Tenma, và đã thất bại. Tôi thử đi tìm bạn bè cùng trường với Tenma, nhưng sớm nhận ra rằng anh ấy chỉ liên lạc với một vài người, nếu không muốn nói là mất liên lạc với họ. Những người đã bằng lòng hỗ trợ tôi đều đã huỷ bỏ cuộc nói chuyện khi họ phát hiện tôi là người ngoại lai. 

Thanh tra Lunge đã đi sâu vào tâm lý của người Nhật để biết thêm về suy nghĩ của Tenma, và phát hiện ra Tenma không hề bí ẩn như những người Nhật khác. Anh ta không hoà nhập được với xã hội Nhật Bản, và không bao giờ hoà nhập được với xã hội Đức—một người xa lạ với cả hai nền văn hoá. Tôi có thể đồng tình với ý kiến của gã thanh tra mặt lạnh đó dựa vào hai tuần trải nghiệm ở Nhật Bản của tôi. 

Dù vậy thì tôi vẫn được phỏng vấn bạn thân của Tenma từ thời cấp 1 và cấp 2.

Anh ta là một người thẳng tính, hoà đồng và anh ấy vẫn còn ở cạnh nhà Tenma cho tới ngày hôm nay.

“Thành thật thì tôi khá là sốc khi Ken được báo chí đăng đàn lên như vậy. Trước đó thì cậu ấy thường được đưa lên một bài báo nhỏ đại loại như ‘Những bác sĩ có triển vọng được đi du học nước ngoài’ ở nhiều tạp chí, và tôi nghĩ, ừm, mình nên tới thăm cậu ấy kể cả khi mình thấy không khoẻ trong người. Nhưng cậu ấy không thể nào là kẻ sát nhân được.”

Anh ta có làn da ngăm và rõ nét nếu xét theo nghề thợ mộc của anh ấy.

Tôi hỏi thêm anh ta về những kỷ niệm mà anh ta có với Tenma.

“Ken là một học sinh rất cần cù. Và không như gia đình tôi, gia đình cậu ta khá là danh giá. Thường thì các công tử nhà giàu ít khi ra ngoài chơi đúng không? Nhưng vì một vài lý do, cậu ấy rất thích chơi với đám chân đất mắt toét chúng tôi ở ngoài đường. Tôi nghĩ là gia đình cậu ta không bao giờ bày tỏ sự ngăn cấm đó. Về những gì chúng tôi đã làm ấy ah….. Thì, chúng tôi hay chơi mấy trò chơi mà bọn con trai hay chơi: đuổi bắt, đấu kiếm, bóng chày, bóng đá. Nhưng thứ mà Ken hứng thú nhất là đến nhà tôi và lọt thỏm vào giữa hai anh em chúng tôi và ngồi xem TV. Cậu ta không biết đánh nhau đâu. Và cậu ta chơi bóng chày và bóng đá rất khá, nhưng cậu ta dường như không quan tâm tới các môn thể thao đồng đội. Oh, và cậu ta có phản xạ rất nhạy. Tôi cá là không ai nhớ rằng cậu ta đã phá kỷ lục chạy cự ly ngắn ở những năm cấp 2 khi còn ở trong tổ điền kinh. Cậu ta chơi các môn thể thao một mình rất cừ đó.”

Anh ta dường như là một người thành thật, nhưng tôi không nghĩ anh ta với Tenma là bạn thân. Khi tôi đề cập đến chuyện này, anh ta nhìn chằm chằm vào trần nhà và sau đó nói với tôi như thể anh ta đã nhớ ra điều gì đó. 

“Như ông đã biết đó, tôi đã quên mất điều này. Tôi đã từng quên hết về chuyện này nhưng giờ thì tôi đã nhớ ra. Tôi từng bắt nạt cậu ta. Cậu ta muốn chơi cùng với đám con nít chúng tôi, nhưng tôi nhớ là tôi đang bàn với anh trai tôi về cách bắt nạn và đuổi theo cậu ta. Vậy nên chúng tôi đã giả vờ là bạn của cậu ta, nhưng chúng tôi đã tính sẵn về việc này rồi. Đầu tiên, ở một ngôi nhà trống có một sân vườn rất rộng. Chúng tôi chơi đuổi bắt ở đó, và anh trai tôi là người bắt chúng tôi. Sau khi Ken trốn đi, chúng tôi đều ra hiệu và rời khỏi nơi đó. Sân vườn đó rất rộng đến nỗi nó khá là rợn người khi để cậu ta ở lại đó một mình, và tôi nghĩ cậu ta đã rất sợ hãi. Vì vậy chúng tôi đợi khoảng 30 phút trước khi lẻn vào chỗ cậu ta trốn và hù doạ cậu ta. Và cậu ta đã tè ra quần. Tôi nghĩ cậu ta cần được đi vệ sinh, nhưng cậu ta muốn chơi trốn tìm quá nên cậu ta giữ mình lại. Tôi lập tức nghĩ rằng điều đó là rất hèn hạ, nhưng anh trai tôi và bạn bè của ông ấy bắt đầu gọi cậu ta ‘Tenma tè dầm’, và ‘Mày tè ướt đũng quần kìa’. Kể cả thế, cậu ấy không hề khóc.”

Tôi đã hỏi anh ta, Tenma đã làm gì sau chuyện đó? Chẳng phải nhiều người sẽ không chơi với anh ta nữa hay sao?

“Sau đó?” Anh ta suy nghĩ trong khi nắm chặt bàn tay lại.

“Sau đó, sau đó. Ken quay lại và muốn chơi trốn tìm nữa. Tôi muốn dừng lại, nhưng anh trai tôi lại muốn dùng chiêu cũ. Ông nghĩ rằng Tenma sẽ phát hiện trò bịp đó vào lần chơi thứ 2, phải không? Nhưng cậu ta vẫn đi với chúng tôi và đến sân vườn đó và trốn.”

Anh ta cười thầm và kể tiếp.

“Chúng tôi vẫn để cậu ta ở đó một mình trong 30 phút và quay lại. Khi chúng tôi quay lại chỗ trốn của Ken để doạ cậu ta, cậu ta không có mặt ở đấy. Chúng tôi đã nghĩ ‘Mẹ kiếp, nó chơi khăm anh em mình!’ và kêu lên kiểu ‘Mày không trốn được mãi đâu! Mày sẽ lại tè dầm nữa thôi, thằng tè dầm!’ Nhưng chúng tôi không thể tìm thấy cậu ta. Rốt cuộc, chúng tôi nhận ra cậu ta mới về đến nhà. Sau đó mẹ của một trong những đám bạn của tôi gọi cả đám và bảo chúng tôi về nhà, nên chúng tôi rời đi. Rồi vào tầm 7 giờ tối, mẹ của Ken gọi cho đám trẻ chúng tôi hỏi ‘Kenzo có đang ở chỗ cháu không?’ Vâng, chúng tôi thật sự lo lắng. Anh em tôi chạy lại ngôi nhà bỏ hoang kia. Nơi đó rất là đáng sợ vào buổi đêm. Và cậu ta đang ở đó. Dường như cậu ta đang khóc, nhưng vẫn tỏ ra ổn thoả trước mặt chúng tôi. Cậu ta nói, ‘Đồ ăn gian, mình đã trốn ở đây cơ mà.’ Tôi nghĩ đấy là lúc mà chúng tôi dừng bắt nạt cậu ta và trở thành bạn bè của nhau.”

Anh ta nói Tenma có thể đã nhìn thấu kế hoạch của của họ và hành động dựa trên kế hoạch đó. Cậu bé đó đã làm vậy vì đương nhiên là cậu ta muốn làm bạn với họ, nhưng cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ cho sự thiếu kiềm chế của cậu, và quyết định đặt cậu ta vào tình huống đó một lần nữa, để vượt qua điểm yếu của bản thân cậu. Anh ta kết thúc câu chuyện bằng một câu nói ‘Tôi nghĩ cậu ta luôn cảm thấy khắt khe với bản thân.”

Anh ta kết thúc buổi phỏng vấn bằng một câu chuyện thú vị khác.

“Giờ, câu chuyện này diễn ra vào năm lớp 7. Ken và tôi ở chung một lớp trên trường. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là một tên khốn, và đấy là thời trước khi những cuộc họp phụ huynh và các phương tiện truyền thông ngăn cấm việc đánh đòn học sinh. Tôi nhớ có một lần, Ken chơi đùa với lò sưởi bằng than củi…. Khi chúng tôi còn bé, chúng tôi có những lò sưởi bằng than củi rất đồ sộ ngay ở trong lớp học. Thì, cậu ta đang cho thanh kim loại vào lò sưởi đến khi nó bị bẻ cong và lật mặt ngược lại. Ở trong giờ sinh hoạt lớp, ông ấy đã phát hiện ra và bắt đầu kêu lên xem ai đã làm điều đó. Ken nói thẳng luôn ngay lúc đấy là cậu ta làm cong thanh kim loại. Tên đó đã mắng mỏ cậu ta vì đã làm hành động nguy hiểm như vậy, và đánh cậu ta. Và thế là cậu ta hết làm trò đó. Nhưng sau đấy, có một vài tên đần khác cũng làm như cậu ta, bẻ cong thanh kim loại, và ông giáo đó lại nổi điên lần nữa. Đứa nhại lại Tenma không phải là học sinh giỏi, tên đó đã từng học lớp ông thầy đó và hắn quen bị đối xử tệ bạc. Vì vậy sau khi ông thầy đánh tên đó, ông ta lấy một thanh kim loại đang được nung lên và đặt hờ lên trên cổ tên đần đấy, và sau đấy ông ta nghĩ ra vài hình phạt ngớ ngẩn như nói xin lỗi với lò sưởi trước mặt mọi người. Sau đấy Ken đứng lên và nói, thầy không thể làm như vậy, điều đó là quá tàn bạo, và nếu thầy nghĩ đây là phương pháp giáo dục một con người, em sẽ báo lên hiệu trưởng nhà trường và Bộ Giáo Dục xem xét. Ông giáo đó sợ đến rén cả người khi nghe cậu ta nói thế. Thường thì những học sinh giỏi sẽ bị dính chưởng.”

Có thể Kenzo Tenma là một người hơi kiên nhẫn, kiểu người mà sẽ chịu đựng từ chuyện này sang chuyện khác cho đến một ngày anh ta không chịu nổi được nữa và bùng nổ. Tôi tin rằn đây có thể là một manh mối để hiểu được lý do tại sao anh ta quyết định một mình săn lùng và giết Johan. 

Một người nữa đồng ý nói chuyện với tôi bắt đầu làm quen và kết bạn với Tenma ở cấp 2. Anh ta hiện tại đang là đạo diễn phim quảng cáo. Chúng tôi dành 1 tiếng để trò chuyện và khi anh ta chấp thuận ý kiến của tôi, anh ta cho phép tôi được phỏng vấn anh.

“Tenma học chung với tôi năm lớp 8 và lớp 9. Cậu ta rất thông minh. Tôi là học sinh loại khá, thường có kết quả đủ tốt để tránh bị gọi là mọt sách, nhưng Tenma là học sinh xuất sắc, cậu ta đứng đầu toàn lớp. Nhưng kì lạ thay, cậu ta không hề bị tách biệt ra khỏi lớp; cậu ta hoà đồng với tất cả mọi người. Cậu ta là một người chăm học, nhưng cậu ta không hề thu hút quá nhiều sự chú ý bởi học lực của cậu ta… Tôi nghĩ cậu ta chỉ là một người thông minh ở tất cả mọi mặt.”

Khi tôi hỏi anh ta nghĩ gì khi Tenma được gọi là kẻ sát nhân hàng loạt ở trên các phương tiện truyền thông, và anh đang nghĩ gì bây giờ, anh ta đưa cho tôi câu trả lời này.

“Này, tôi cũng không chắc chắn lắm việc có nên nhận cuộc phỏng vấn này vì tôi nghĩ ông có thể hỏi tôi đúng câu hỏi đó. Nói thật thì tôi thường nghĩ rằng nó không thể nào là sự thật.Nhưng không thể nào đảm bảo được, con người thay đổi khi môi trường thay đổi, và nếu phương tiện truyền thông Đức đang làm ầm chuyện này lên, nó có thể là sự thật, theo như những gì tôi biết. Lý do tôi không thể gọi cậu ta ngay bây giờ và nói, ‘Trời ạ, tôi mừng vì cậu không sao’ bởi vì tôi đã nghĩ như thế từ ngày này qua ngày khác. Tôi không thể có niềm tin là cậu ta vô tội.. Nếu tôi cố gắng an ủi cậu ta bây giờ, cậu ta sẽ nhận ra ngay tôi không phải là bạn của cậu ta. Vì vậy dòng suy nghĩ của tôi về những ý kiến trên là sự thất vọng và về nhân cách của tôi và sự thiếu nhạy cảm của tôi với người khác.” 

Tôi hỏi anh ấy nếu có điều mà Tenma đặc biệt yêu thích khi anh ta học cấp 2.

“Tenma yêu âm nhạc. Cậu ta là một tay chơi guitar tốt. Thật ra, cậu ta khá là đa năng với mọi thể loại nghệ thuật. Nếu cậu ta chịu tập luyện siêng năng, cậu ta có thể đánh đàn tốt hơn tôi, nhưng Tenma không phải là kiểu người như vậy.”

Tôi hỏi anh ta ý anh ta là gì bởi câu nói đó.

“Kì lạ thay, cậu ta rất trân trọng những người như thế. Mặc dù bản thân cậu ta là một người tài năng, khi cậu ta gặp một người giỏi hơn, cậu ta sẽ cảm thấy ấn tượng. Cậu ta không bao giờ từ chối năng lực của từng người. Và nó không hề được thêu dệt, cậu ta chỉ luôn tán thành về việc gì mà ông cảm thấy tốt, hoặc những việc mà ông thích…. có lẽ là hơi quá.”

Anh ta sau đó đưa ra kết luận này.

“Tôi cho rằng cậu ta đơn giản là loại người mà luôn luôn tự hạ thấp giá trị bản thân, hoặc cậu ta chỉ không nhận ra rằng cậu ta có nhiều tài năng hơn người bình thường. Và khi ông được tán dương bởi một người với những khả năng phi thường như Tenma, điều đó khiến ông cảm nhận như mình cũng giỏi như cậu ta vậy. Đó là lý do tôi thích chơi với cậu ta, bởi vì những lời khích lệ của cậu ta khiến tôi cảm thấy tốt về bản thân tôi.”

Tiếp theo tôi hỏi anh ta về âm nhạc. Thể loại âm nhạc nào mà Tenma yêu thích, và anh ta có liên quan tới bất kì hoạt động văn nghệ nào không?

“Cậu ta không chơi trong ban nhạc hay bất cứ đâu. Dường như cậu ta rất ghét làm việc nhóm…hoặc cậu ta chỉ ghét việc ở trong một nhóm. Trong tổ điền kinh sau giờ học cậu ta luôn lấy đà rất sâu để lao lên như tên lửa và có thể chạy một mình. Về thể loại nhạc cậu ta hay nghe ấy à…” Anh ta nhắm mắt lại, đặt bàn tay lên trán và suy nghĩ một hồi. “Đó là vào những năm 70, nên đấy là thời kì hậu-Beatles. Âm nhạc của Led Zeppelin, Deep Purple và David Bowie rất là lớn vào thờ bấy giờ, nhưng Tenma chỉ thích nghe…trời ạ, tôi chỉ không thể nhớ nổi. Cậu ta thích nghe một bài hát rất khoan thai.”

Anh ta nói rằng Tenma đã xem chương trình nào đấy được gọi là Lễ Hội Âm Nhạc Tokyo trên TV và bị cuốn hút bởi một nghệ sĩ ngoại quốc đang trình diễn. Anh liên tục xin dừng cuộc phỏng vấn để nhớ tên bài hát đó, nhưng cuối cùng cũng không thể nhớ tên bài hát. 

Chúng tôi đã trò chuyện quá giờ quy định, nên tôi kết thúc sớm bằng cách hỏi về những ký ức khác về Tenma mà anh ta có thể nhớ được, bất kì ký ức nào. 

“Tôi có cảm nhận này, và tôi hy vọng Tenma sẽ không biết rằng tôi nói ra điều này, rằng cậu ta đang cố giữ khoảng cách với gia đình của cậu ta. Đặc biệt là bố của cậu ấy và các anh em trai của cậu ấy.”

Những mối lo ngại anh ta mới nêu ra là lý do chính cho lựa chọn của Tenma trở thành bác sĩ ở Đức là một điều tôi khám phá ra ở cuộc phỏng vấn tiếp theo.

Sau khi tốt nghiệp cấp 2, Tenma theo học tại một trong những trường cấp 3 danh giá nhất ở tỉnh Kanagawa. Nơi đó có liên kết với một trường đại học cực kì nổi tiếng, và anh ta là học sinh duy nhất của trường cấp 2 nơi anh ta theo học vượt qua bài thi đầu vào của ngôi trường này. Người cuối cùng tôi phỏng vấn là một trong những người bạn ở thời cấp 3 của Tenma. Anh ta bây giờ là trưởng ban của công ty thương mại của Nhật Bản, và đã dành hơn 1 năm làm việc ở cơ sở London của họ. Anh ta là một người nhã nhặn với nụ cười luôn thường trực ở trên môi, nhưng bộ suit tuyệt vời, đôi kính, và cái cảm giác của một thương gia thành đạt khiến anh ta trông già dặn hơn rất nhiều với Bác sĩ Tenma.

Tôi bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng cách hỏi anh ta nghĩ gì khi có rất nhiều sự tranh cãi đổ vào đầu Tenma. 

Anh ta nhăn mặt trả lời.

“Vâng, tôi nghĩ ông có thể nói rằng tôi đã là “bạn” với Tenma ở năm cấp 3 nhưng khi lên đại học thì tôi mất liên lạc với cậu ta. Năm đầu tiên của cậu ta rất bận rộn với lớp y học, và sau đấy cậu ta chuyển tới Đức. Ngoài ra, tôi học ở trường luật và tôi dành phần hết thời gian của năm nhất tận hưởng cuộc sống của sinh viên đại học. Dù vậy, tôi vẫn là mối liên lạc lớn nhất với cậu ta trước cậu ta chuyển tới Châu Âu. Tôi nghĩ tôi là một người đủ tốt cho cậu ta để cậu ta dựa vào khi cậu ta muốn than phiền.”

Anh ta gãi đầu và cười.

“Trong thời kì đỉnh điểm khi Tenma chạy trốn, tôi tự hỏi nếu điều đó thật sự đang xảy ra. Dù thế, tôi sẽ thú nhận, tôi có gu ăn nói xấu miệng, và tôi từng nói ra nhiều câu đùa vô duyên với các bạn tôi và đồng nghiệp, kể cả vậy tôi thật sự lo lắng cho Tenma. Tôi hối hận vào lúc này, nhưng nếu ông quay lại và đọc các bài báo, họ thẳng thừng công bố cậu ta có tội, nên tôi nghĩ nó không hề bất ngờ… Tôi nghĩ mọi người đặt niềm tin vào tựa đề giật gân và phương tiện truyền thông hơn những trải nghiệm và phán xét riêng của từng người.”

Tôi nghĩ anh ta là người đàn ông mở rộng lòng mình hơn người bình thường. Đây có lẽ là điều giúp Tenma đặt niềm tin ở anh ta. Tiếp theo, tôi hỏi anh ta về những hoạt động của Tenma vào thời học sinh cấp 3. Tôi đặc biệt hứng thú khi nghe về chuyện tình cảm của anh ta.

“Tenma là một người khá là nội tâm. Kể cả khi chúng tôi vẫn còn đang đi học, tôi đã sắp xếp những bữa tiệc với mấy em gái từ trường cao đẳng nữ Tokyo, nhưng cậu ta thường từ chối những lời mời đó. Khi cậu ta thật sự tới đó, các em gái rất thích cậu chàng… nhưng cậu ta khá là đờ đẫn….thật ra, tôi có một câu chuyện hay về điều đó. Có một cô nữ sinh ở trong đám tiệc đó mà bạn trai cô ta là bạn chung của tôi và Tenma. Nhưng tên này kiểu như là một dân chơi, nên khi tên đó chán cô ta rồi, hắn bắt đầu cắm sừng cô ta. Vì vậy mà cô ta đến chỗ Tenma để xin lời khuyên. Lúc đầu, Tenma rõ ràng đang giúp cô ta bởi cậu ấy là một người nói chung là tốt, nhưng dần dần thì chắc chắn cô ta có cảm tình với cậu ấy. Nhưng cậu ta không bao giờ để ý, dù thế nào đi nữa. Cậu ta chỉ lắng nghe những gì cô ấy nói và nghĩ cách giúp cô ta thoát khỏi vấn đề của cô ta…”

Khi tôi nói rằng cô ta chắc không phải là mẫu người của anh ấy, người đàn ông đó làm điệu vẫy tay.

“Oh không, cô ấy đúng là mẫu người lý tưởng của cậu ta. Nhưng cô ấy đang có vấn đề về tình cảm với một người đàn ông khác. Và tên đó là bạn của cậu ta. Cậu ta là kiểu người mà sẽ coi chuyện đó rất nghiêm túc. Ý tôi là chúng tôi đã nói với cậu ta, Tenma, cô gái đó rất thích cậu đấy, cậu nên hỏi cô ta một cái hẹn đi. Cuối cùng, dường như cậu ta đã làm theo ý tưởng đó. Nhưng mối quan hệ đó không thành. Cô gái bị bạn trai cũ cắm sừng đó đối xử lạnh nhạt với cậu ta, và sau đó tên bạn trai đó quay lại với cô ấy và xin lỗi, hỏi rằng nếu họ có thể quay lại với nhau. Oh Tenma, cậu nên đưa cô ấy ngay đi. Nhưng cậu ta vẫn còn một cơ hội….Hoặc có lẽ tôi nên nói, một cơ hội là tất cả những gì cậu ta có. Chúng tôi phát hiện ra rằng cô ấy đã nói với bạn bè rằng cô ấy muốn hẹn hò với Tenma.”

Khi tôi đoán rằng họ vẫn không thể ở bên nhau, anh ta nở nụ cười thầm như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Đúng rồi, đúng rồi. Đó là ở quán Cozy Corner, ở Shibuya. Cô ấy chỉ mới chuẩn bị nói với cậu ta những gì cô ấy đã giữ kín bấy lâu. Nhưng cậu ta ứng xử cứng đơ như một người đàn ông trưởng thành… trước khi cô ấy có thể nói hết câu, cậu ta bảo cô ấy cậu ta rất vui rằng bạn trai của cô ấy thay đổi ý định và rằng anh ta thật sự là một người tốt sau tất cả. Đó là kết thúc của buổi hẹn hò đó.”

Anh ta miêu tả Tenma là một người đàn ông chính trực mà mọi nỗ lực của anh ấy đều luôn phản tác dụng.

Tôi vẫn khá là thắc mắc về từ cuối cùng mà bạn học cấp 2 của Tenma, người đạo diễn phim quảng cáo, đã nói, nên tôi cũng người đàn ông về câu nói đó—liệu có sự bất hoà giữa Tenma và gia đình của anh ta, đặc biệt là với bố và anh em trai của anh ta? Nếu anh ta thật sự là một người lắng nghe tâm sự của Tenma, chắc chắn anh ta sẽ là người tốt nhất để hỏi về điều riêng tư đó….

Anh ta gật đầu, nói rằng anh ta có nghe nói về tình hình gia đình. Sau khi anh ta giải thích tường tận, câu chuyện trở nên rõ ràng hơn. Làm thế nào một người đàn ông quyết đoán mà các quyết định luôn phản tác dụng có thể học hành chăm chỉ và trở thành một bác sĩ ở Đức, kể cả khi cậu ta có thể là bác sĩ chính ở Nhật Bản và sông một cuộc sống nhàn hạ và thoải mái…

Cũng như năm cấp 1 và năm cấp 2, Tenma là học sinh xuất sắc ở trường trung học phổ thông. Điểm thi của anh ta đứng đầu lớp, và anh ta đỗ kì thi cực kì khó của trường y khoa với điểm xuất sắc. Bố anh ta, cũng là cựu học sinh của trường đại học đó, đã rất vui vẻ. Người anh trai hơn 8 tuổi của Tenma cũng đạt được điểm tốt, nhưng anh ta hợp với môn khoa học xã hội hơn, và anh ta đã tốt nghiệp ở khoa kinh tế, để rồi tìm được một công việc tốt ở một ngân hàng có uy tín. Vì vậy, bố anh ta cảm thấy lo lắng về việc giao nghiệp nhà cho người con này. Một vấn đề nữa là người con thứ 2, lớn hơn Tenma 3 tuổi, người muốn thi vào khoa y học nhưng đã trượt trong 3 năm liên tiếp. Với tư cách là con cưng của bố anh ta, Tenma bồn chồn về việc anh ta có bị ép thừa kế gia nghiệp.

Năm đó, anh trai lớn của anh ta cuối cùng đã đỗ vào khoa y học ở một trường đại học khác, và Tenma nghĩ rằng áp lực của bản thân cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Nhưng bố anh ta đã nói rõ cho những người khác rằng Tenma sẽ là người thừa kế. Trường đại học của anh trai anh ta là một nơi thua xa với trường đại học Tenma đã theo học, xét về danh tiếng và lịch sử. Trong lúc đó, mẹ họ thúc giục người bố đưa bệnh viện cho đứa con thứ 2. Là người vợ thứ 2 của ông, bà là một người đủ kỳ quặc để trở nên cực kì thấu hiểu và thương yêu cả hai người con không chung máu mủ, và ngược lại, cực kì nghiêm khắc với đứa con bà mang nặng đẻ đau, Kenzo.

Đó là bài luận văn của một bác sĩ người Đức được đăng ở một tạp chí y khoa mà đã giải thoát Tenma khỏi những chuyện gia đình. Bài luận văn trên là một bản luận xuất sắc về cách chăm sóc bệnh nhân mắc chứng Alzheimer (mất trí nhớ), được viết bởi giáo sư y khoa đại học Düsseldorf Udo Heinemann.

Tenma đã đưa ra quyết định— anh ta sẽ để lại bệnh viện cho anh trai, và đi du học dưới sự bảo trợ của bác sĩ Heinemann, nhà y học anh ta rất ngưỡng mộ. Sự thay đổi đột ngột kế hoạch tương lai này tất nhiên sẽ gặp cơn thịnh nộ của bố anh ta. Nhưng Tenma đã bị thuyết phục bởi bài luận đó. Anh ta dùng tiền học bổng của anh ta để đi tới Đức mà không có sự giúp đỡ của bất cứ ai. Sau một năm học hành chăm chỉ ở trường dạy tiếng ở Düsseldorf, Tenma đã hoàn thành chỉ tiêu được xét duyệt vào trường y vào tháng 9 cùng năm. Đó là vào thời điểm này mà anh ta đã làm hoà với bố anh ta ở Nhật Bản, mặc dù sau đó anh ta nhận ra sự thật rằng bố anh ta chỉ đầu hàng sau khi người con thứ 2 thuyết phục ông ấy bớt nghiêm khắc hơn. 

Tenma tiếp tục nhận được điểm cao ở Đại học Düsseldorf. Anh ta được tán dương rất nhiều bởi giáo sư Heinemann, vào sau khi nhận được giấy chứng chỉ hành nghề y, được nhận vào làm ở bệnh viện Eisler Memorial của Heinemann. Nhưng trong năm thứ 4, anh ta nhận ra rằng bản luận văn phi thường của Heinemann thật ra là không được Heinemann chắp bút, nhưng bởi một trong những trợ lý của ông ta. Tenma bắt đầu thấy lo cho tương lai của bản thân khi anh ta có thể trở thành một người viết mướn cho những công trình y khoa của Heinemann.

Ở Nhật Bản, người con trai thứ 2 đáng lẽ ra phải tiếp quản bệnh viện thay cho Tenma nhanh chóng từ chối lời thỉnh cầu của bố anh ta và bắt đầu một cuộc đời mới và hưởng thụ ở một thị trấn mà không có điều kiện chăm sóc y tế tốt nhất. Kể cả bây giờ anh ta tiếp tục gửi cho Tenma những lá thư cảm động nói rằng bố họ không còn nóng giận nữa, và muốn anh ta về Nhật Bản để nối dõi gia đình. Bây giờ, anh ta là một bác sĩ nổi tiếng, tiếp tục cung cấp điều kiện chăm sóc y tế cho những ngôi làng nhỏ. Nhiều người biết rằng kể cả khi Tenma đang tạo nên nhiều kẻ thù quanh nước Đức, anh trai của anh ta tiếp tục tin tưởng vào sự trong sạch của anh ta, và lập quỹ ở Nhật Bản để thuê thám tử và luật sư về để hỗ trợ Tenma.

Kể cả ở đây, chúng ta có thể thấy rằng quyết định của Tenma chắc chắc đã phản tác dụng lên anh ta.

Một người bác sĩ phẫu thuật phải có kĩ năng phân tích tỉ mỉ và quyết định trong chớp mắt, nhưng số bác sĩ có được cả 2 kĩ năng trên là rất hiếm. Đó là bởi vì hai tố chất đó là đối lập nha—trích lời một bác sĩ nổi tiếng. Nhưng người đàn ông tên Kenzo Tenma là một trong những người sở hữu được cả hai kĩ năng tương phản đó.

Nhưng điều đó có khả thi rằng kể cả khi nắm chắc sự kết hợp hiếm có đó, anh ta có sự vụng về trong việc đưa ra lựa chọn cho cuộc đời anh ta?

Chương kế tiếp chứa đựng một cuộc phỏng vấn với một người ở Đức mà hiểu Tenma hơn bất cứ ai.

Lời nói của cô ấy bừng lên ánh sáng cho lý do anh ta trở nên quan tâm gắt gao vụ án này, và lý do anh ta cảm thấy đó là nhiệm vụ của anh ta để giết Johan—chúng có thể là bằng chứng quan trọng nhất cho toàn bộ bí ẩn ở trong bản báo cáo này.

Tên cô ấy là Eva Heinemann. Đã từng đính hôn với Kenzo Tenma, và là con gái của một trong những nạn nhân đầu tiên, giám đốc bệnh viện Eisler Memorial, Bác sĩ Udo Heinemann.