Another life, Another me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web novel - Chương 06 Thánh thần ơi!!!

"Cordelia! Cordelia, con đâu rồi!? Cordelia!!!" 

Papa hét lớn tên tôi trong khi chật vật đi tìm. 

Các Hầu cận trong dinh thự chạy đôn chạy đáo khắp Dinh thự trong khi tìm kiếm mọi địa điểm mà họ có thể nghĩ ra. 

Thậm chí cả vệ binh cũng được huy động để tìm cho ra bằng chứng liên quan đến việc tôi có thể bị bắt cóc.

Thánh thần ơi... có vẻ như tôi đã gây nên rất nhiều rắc rối.

"Papa! Con ở đây nè! Không sao hết ạ!" 

Tôi hét lên gọi ông. 

Nhưng vì quá tập trung vào việc tìm tôi, nên dường như ông còn không nhận ra rằng tôi đang ở ngay trước mặt mình. 

(A/N: quả là tên ngốc...)

"...Cordelia? Có phải là con đó không? Ôi, Công chúa, Papa lo cho con lắm!" 

Papa thoáng kinh ngạc xen lẫn vui mừng khi chạy về phía tôi, ông ôm tôi vào trong vòng tay. 

"Papa, con xin lỗi ạ. Con hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu..." 

Tôi nói một cách chân thành.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Papa và nhận ra ông đang đổ mồ hôi rất nhiều. 

Ông thở hổn hển vì cố tìm tôi.

Mặc dù... tôi ở trước mặt ông từ nãy tới giờ, khuôn mặt ông vẫn hằn lên vẻ lo lắng.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã khiến ông phải lo lắng, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy hơi vui vì ông lo lắng cho tôi nhiều đến như vậy. 

Ở kiếp trước, bố mẹ tôi không hề quan tâm đến tôi ngay cả khi tôi rời khỏi ngon nhà đó trong nhiều tháng.

Thực tế là tôi có Papa, người luôn quan tâm đến việc tôi tồn tại trên cõi đời này! 

Vậy nên... Yay!!

Sau một hồi tôi khóc thầm vì bị ông bóp xíu nghẹo, ông nhận ra chiếc váy rách của tôi và tái mặt.

Có vẻ như ông đã hiểu nhầm lý do tại sao váy tôi lại rách rồi... chết dỡ...

"Sao váy con lại rách thế này!? Có kẻ nào đuổi theo con à?!" 

Vẻ lo lắng của Papa dần chuyển thành tức giận.

Chết dỡ. Tôi gặp rắc rối rồi.

"Không... không có kẻ xấu nào cả ạ. Papa, con xin lỗi ạ! Con xin lỗi vì đã làm Papa lo lắng ạ... Con xin lỗi người nhiều lắm ạ..." 

Tôi xin lỗi Papa bằng chất giọng trẻ con của mình. 

Tôi thậm chí còn [vô tình] khóc để thuyết phục ông. 

Tôi biết điểm yếu của Papa là [nước mắt] của mình mà!

"Ôi, Công chúa của Papa! Không sao đâu! Papa sẽ tha lỗi cho con, nhưng đừng bao giờ làm thế nữa nhé, được không nè?" 

Papa siết chặt tôi hơn và tôi bắt đầu cảm thấy khó thở rồi đó. 

"PAPA! CON NGẠT THỞ CHẾT MẤT!!!! DỪNG LẠI ĐI!!!!" 

Tôi cố gắng hét lên.

Tôi thực sự cần phải giải quyết vấn đề này của Papa. 

"Ôi! xin lỗi, Công chúa! Tại con đáng yêu quá sức, nên ta hơi..." 

Papa lúc này trông đượm buồn đến lạ, nên tôi xoa đầu ông.

"Không sao đâu. Con sẽ tha thứ cho Papa!" 

Tôi mỉm cười vui vẻ với ông. 

Nhưng không hiểu sao mà Papa lại sững người và ôm ngực như thể bị một mũi tên bắn trúng. 

Sau đó, ông đột nhiên ôm chặt lấy tôi. 

NANTEEEEEEE!? 

KHÓ THỞ QUÁ ĐI!!!

.

.

.

30 phút sau

.

.

Cuối cùng thì Papa cũng phải xin lỗi tôi thêm một lần nữa. Ông ấy bảo với tôi rằng hãy ngồi yên đây để ông liên lạc với tất cả hầu gái và vệ binh.

Hiện tại, tôi đang thoải mái ngồi trên băng ghế dài trong văn phòng của Papa.

Ace thì bay quanh tôi.

Tất nhiên là Papa cũng có để ý thấy cậu ta. 

Ông cũng bối rối, nhưng vẫn chọn liên lạc với những người khác trước khi hỏi tôi về chuyện này.

"Vậy, chuyện gì đã xảy ra và tại sao chú rồng đó lại đi theo con?" 

Papa hỏi với tông giọng nghi ngờ.

"Đó...là một câu chuyện dài ạ", 

Tôi nói với ông. 

Tôi muốn né tránh câu hỏi, nhưng Papa không cho.

"Papa có đủ thời gian trên thế giới này để dành cho con đấy nhé", 

Papa nghiêm khắc nói thế với tôi. 

Có vẻ như tôi buộc phải giải thích mọi chuyện với ông rồi.

Tôi dành một lúc để giải thích cho ông biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi kể cho ông nghe về cách tôi tìm thấy một chú rồng bị thương và cách tôi xử lý vết thương ở đuôi cho nó.

 Tôi giải thích phần còn lại, cẩn thận lược bỏ những chi tiết không nên kể.

Tôi bỏ qua việc Long tộc có thể nói, có thể biến thành người và Ace còn... hôn tôi nữa. 

Tôi có cảm giác Papa sẽ phát điên nếu tôi kể cho ông ấy nghe chính xác mọi chuyện. 

Ace dường như cũng nhận ra rằng tôi cố tình lược bớt thông tin nên vẫn giữ im lặng.

Cảm ơn, Ace!

Tôi nháy mắt với Ace một cách vui vẻ, nhưng anh ta chỉ đảo mắt một cái.

"Vậy là con gặp chú rồng này một cách ngẫu nhiên nhỉ? Long tộc thường sống rất xa con người. Chắc nó đã phải đi một chặng đường dài để đến được đây..." 

Papa lẩm bẩm.

"Ta không biết chi tiết chính xác, nhưng Ta cũng mừng vì đã tìm thấy nó kịp lúc!"

"Đúng vậy, có lẽ nó sẽ chết nếu con không tìm thấy nó đấy. Nhân tiện, con học cách xử lý vết thương từ khi nào vậy?" 

Papa tò mò hỏi.

Tôi quên mất! Một đứa nhóc mới tập đi thường không biết cách xử lý vết thương!! 

Chết tiệt... Đến lúc mình phải bốc phét rồi. 

"Con... ừm... tìm thấy một cuốn sách tranh về một vị y sĩ... cứu một người phụ nữ sau khi cô ấy bị một... cây kim lớn đâm? Nó mô tả cách vị y sĩ đó cứu cô ấy, vì vậy con nghĩ nếu làm theo cuốn sách thì sẽ được ạ... Và con đã vô tình làm rơi cuốn sách... vào lò sưởi rồi ạ. Vậy nên, con không thể trả nó lại cho Papa được...ạ!?"

Lời nói dối của tôi khá dễ đoán, nhưng Papa lại không mấy để tâm đến nó. 

Thay vào đó, ông thậm chí còn vui hơn khi nảy. 

"Vậy là con đã nhớ chính xác cách vị y sĩ trong cuốn sách đã làm sao? Con thậm chí còn nghĩ ra ý tưởng sử dụng vải từ váy của mình bằng cách cắt nó bằng đá!? Thế chẳng phải Papa đã nuôi dạy nên một thiên tài rồi hay sao?"

Không hiểu sao Papa lại ra vẻ rất tự mãn xen lẩn tự hào.

"Vâng ạ...!?"

"Sau khi chữa cho chú rồng, con đã lập giao ước với nó sao? Bất ngờ thật đó. Thông thường, Long tộc không bao giờ tương tác với Nhân tộc, vì vậy giao ước với Long tộc thường không tồn tại. Làm sao con biết cách lập giao ước với chú rồng đó thế?" 

Papa nói với tông giọng ngạc nhiên thấy rõ. 

Ôi chết... mình quên mất rằng Papa và mọi người không biết nhiều về Long tộc! 

Ace đã chỉ cho tôi cách lập kế ước, nên tôi không thực sự biết phải làm sao để nó thực hiện cả. 

Tại sao tôi lại ngốc thế không biết...

"Umm...Con chỉ đặt tên và làm một số thứ...và nó cứ thế xảy ra luôn!? Con thực tình không biết chuyện gì đang diễn ra nữa ạ!?"

"Ra là vậy. Con không biết cách thực hiện cũng đúng thôi. Sau cùng, thì đó cũng là điều mà đến cả ta và ông bạn thân của mình cũng không tài nào biết được mà! Hahaha! Chỉ cần kể cho ta nghe chuyện con đã làm gì thôi là OK rồi, được không nào?"

Tôi cảm thấy mồ hôi chảy dài trên trán. 

Ông bạn thân của Papa là QUỐC VƯƠNG CỦA SILVERBELL ĐÓ!!!

TÔI HIỆN ĐANG CÓ MỘT SỐ THÔNG TIN KHÁ QUAN TRỌNG!

"...hahaha..." 

Tôi cười một cách lo lắng. Tôi sẽ phải giữ bí mật này đến hết đời!

"Ah quên mất, nhóc ổn rồi chứ, Ace?" 

Papa quay sang Ace, người đang bay xung quanh và nghịch một số giấy tờ. 

Ace đơ người một lúc rồi lộn nhào trên không trung.

May mà cậu ta không đáp lại bằng Nhân ngữ!

"Hahaha! Cậu nhóc đó trông thông minh lắm! Vậy thì cậu ta có thể làm vệ sĩ cho con đó! Ace, bảo vệ Cordelia giúp ta nhé, được không?"

Ace gật đầu và Papa lại bật cười.

"Nhân tiện, Cordelia, sinh nhật con sẽ đến sau vài tháng nữa đó. Khi đó con sẽ tròn bốn tuổi đó. Con có biết điều đó có nghĩa là gì không?" 

Papa hỏi một cách nghiêm túc.

"Không ạ?" 

Khi lên bốn thì sao nhỉ?

Tôi biết mình có 'Trí tuệ' (do Gadia ban tặng) 

Nhưng việc đó có nghĩ gì khác nữa à ta?

"Khi bốn tuổi, con sẽ được ra mắt Giới quý tộc. Con sẽ được kiểm tra ma thuật vào cùng ngày và sẽ còn được diện kiến Quốc vương và Nữ hoàng bệ hạ nữa đó. Vì vậy, trước khi sự kiện trọng đại đó đến, thì chúng ta sẽ cần chuẩn bị cho con."

Mình sẽ phải ra mắt Giới quý tộc ấy hả... 

Yaadaaaaaa!!!!!! 

Tôi muốn trở thành một đứa lười biếng cơ! 

Ra mắt gì đó nghe phiền phức quá!

Có vẻ như Papa nhận ra điều mà tôi đang nghĩ vì ông đang cố nhịn cười kìa. 

"Đừng lo. Sẽ không quá khó đâu. Con chỉ cần học vài phép toán đơn giản và ngôn ngữ phổ thông thôi... một chút phép tắc xã giao và cả tình hình địa chính trị của thế giới này nữa.", 

Papa mỉm cười nói. 

"YAADAAAA!!!!! Con không muốn học gì hết á!! Con không muốn ra mắt gì hết á!!!"

Theo lý mà nói, thì việc học mọi thứ sẽ cực kỳ đơn giản nếu tôi áp dụng kiến thức kiếp trước của mình. 

Thậm chí tôi còn chả cần phải đi học nữa cơ. 

Nhưng đấy không phải là vấn đề ở đây. 

Khi ra mắt, tôi cần phải diện kiến Quốc vương và Nữ hoàng.

Tôi cũng buộc phải gặp con trai của bọn họ, Đại hoàng tử của vương quốc này.

Anh ta là mục tiêu của con game otome, "Love, Love tình yêu tại Học viện phép thuật siêu ngầu của những chàng ikemen", tên cúng cơm là Florence van Gloria.

Trong tương lai, anh ta sẽ công khai hành quyết tôi.