Tôi chết chắc rồi.
Trời ạ, bố ơi! Cười lên một chút đi nếu không ông sẽ dọa Maid-san bỏ chạy mất đó!
Bố tôi, Alastair, có phần hơi đáng sợ.
Chà, cũng không có gì lạ vì ông ấy vốn ghét tôi.
Trên bản mặt ikemen đó của ông ấy hiện rõ sự căm ghét đối với tôi.
"Hôm nay Cordelia có việc gì cần đến ta à? Hiện tại ta đang rất bận, nên nếu có thể, hãy đưa nó đến đây vào hôm khác,"
Bố tôi nói với tông giọng cộc cằn đến lạnh lùng nhưng lại rất hợp với ông ấy.
Lúc này, Maid-san run lên vì sốc và sợ hãi.
Tôi đoán mình nên cứu cô ấy một mạng nếu không cổ sẽ bị giết bởi cái nhìn lạnh lùng đó của bố tôi.
"Blah-da! Blah-da!"
Tôi lên tiếng can ngăn với chất giọng trẻ con đáng xấu hổ của mình.
Tôi đang cố gắng thu hút sự chú ý của ông ấy khỏi Maid-san, nhưng tôi nghĩ có lẽ khuôn mặt tôi đã bị nhuộm đỏ luôn rồi.
Cha tôi sững người một chút và nhìn tôi.
Ông ấy quan sát khuôn mặt của tôi một lúc trước khi lên tiếng,
"Thật là một đứa trẻ vô phép. Ngươi thậm chí còn không thể giữ im lặng trong văn phòng. Không chỉ vậy, khuôn mặt đó của ngươi còn khiến ta phải nhớ đến người phụ nữ đê hèn kia."
Tôi sẽ cho rằng "người phụ nữ đê hèn" đó ám chỉ là mẹ tôi.
Trong trò otome đó, Cordelia có mái tóc màu xanh nước biển giống với bố mình.
Cô thừa hưởng đôi mắt sapphire, đó là bằng chứng cho thấy cô thuộc dòng dõi trực hệ của Công tước.
Ngay cả mẹ cô cũng không có mắt sapphire vì bà xuất thân từ gia tộc Hầu tước.
Vì vậy, về cơ bản, tôi không hề giống mẹ mình. Có lẽ phần giao diện của tôi khá giống mẹ mình, nhưng ngoài điều đó ra, ông ấy chắc không có gì để phàn nàn cả!
Tôi thậm chí còn không có mái tóc màu hoa cà và đôi mắt tím đặc trưng của mẹ mình!
VẬY NÊN GIỮ IM LĂNG MỘT CHÚT ĐI, OTOU-SAN!
ÔNG ĐANG THÔ lỖ QUÁ MỨC CHO PHÉP ĐỐI VỚI MỘT ĐỨA TRẺ NHƯ TÔI RỒI ĐẤY!!!!!
"Xin ngài hãy thứ lỗi cho Tiểu Thư ạ. Đáng lẽ tôi phải dạy bảo Tiểu thư một cách nghiêm túc hơn nữa,"
Maid-san đáp lời với tông giọng run rẩy.
"Sophie, đấy không phải là lỗi của cô. Mà là lỗi của Thứ này, đáng lẽ nó không nên tồn tại. Giờ thì hãy bình tĩnh lại đi,"
Alastair nói với tông giọng tử tế.
Chỉ với những lời tử tế như vậy, ông ta đã bộc lộ hết ác ý với tôi ra ngoài.
Tôi đoán cô hầu gái tên Sophie này cũng không mấy quan tâm.
Tôi có thể nghe thấy tiếng ba-bụp phía sau mình.
Vẻ ngoài ikemen của bố không phải chuyện đùa đâu.
Tôi đáng lý phải ghét ông ấy.
Ông ấy là một ông bố tồi tệ nhất...nhưng tôi không thể ghét ông ấy được.
Tôi biết ông ấy làm vậy vì hận mẹ.
Không cần phải nói, tôi muốn đấm ông ấy.
Tôi bắt đầu đẩy Maid-san ra. Dù sao thì tôi cũng cần phải tránh xa Sophie. Cô ấy đã ôm tôi rất chặt sau khi bị bố tôi quyến rũ.
Bị bất ngờ, Sophie diu dàng đặt tôi xuống đất và tôi bắt đầu vùng vẫy để vào tư thế bò. Sophie hiểu điều tôi đang cố thực hiện và hơi lật tôi lại.
Bây giờ tôi đã vào thế quỳ gối.
Nhưng tôi nặng quá!
Đáng lẽ mấy đứa bé như tôi phải nhẹ hơn mới phải chứ...?
Lẽ nào tôi phát phì đấy phỏng?
Có lẽ tôi phải thực hiện chế độ ăn kiêng đầu tiên khi vừa tròn hai tháng tuổi rồi đây...
Cha tôi nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang cố gắng dựng cơ thể mình dậy.
Từng thớ cơ bắp nhỏ bé của tôi bị đốt cháy mỗi khi tôi di chuyển từng chi của mình qua nhau.
ĐAU QUÁ ĐI!
Đừng có mà coi thường vẻ yếu đuối của trẻ sơ sinh!!
Tôi chậm rãi bò đến chỗ bố, ông tỏ ra ngạc nhiên.
Khi tôi đứng lên được dưới chân ông ấy, chỉ cách đó khoảng 10 feet, khoảng tám phút đã trôi qua và tôi đã ngã xuống đất nhiều lần.
Chân và tay tôi đau rát.
Ngực tôi như đang bốc hoả.
Tôi sắp khóc vì phải gắng sức quá sức, nhưng tôi buộc mình phải cắn môi chịu đựng.
Khắp nơi trên cơ thể tôi đều đau nhức cả. Tôi cố hết sức ngóc cái đầu nặng trĩu của mình về phía bố và nhìn thẳng vào mắt ông. Tôi cảm thấy khá tự hào về bản thân vì có thể di chuyển nhiều như vậy nên tôi nở một nụ cười khoe khoang với bố.
Tất cả những gì còn lại là đấm vào chân ông ấy nữa thôi.
Người đàn ông trước mặt tôi lúc này đang nhìn tôi với vẻ sửng sốt tột độ.
Tôi đoán ông ấy không mong đợi tôi làm điều này. Lẽ ra tôi là một đứa trẻ kém phát triển, không hiểu gì cả...và tôi mới học cách bò trước mặt ông ấy...khi chỉ vừa tròn hai tháng tuổi! ~ Rất tiếc! Có lẽ tôi đã dành quá nhiều sự chú ý cho bản thân mình rồi.
Bố bế tôi lên khỏi sàn và nhìn tôi chằm chằm.
Sự im lặng khó xử gần như khiến tôi nghẹt thở.
Sau đó, ông bắt đầu bật cười lên từng đợt.
Ểh, là sao?
Tôi đang cố gắng giải mã điệu cười đó của ông.
Liệu có phải là tự hào không nhỉ?
Hay là nhẹ nhõm?
Hạnh phúc?
Là cái nào vậy!
Rồi ông ấy ôm tôi vào lòng.
CÁI?!
~
Alastair POV
~
Thật khó để tập trung vào công việc. Mỗi lần tôi cố gắng tập trung, ý nghĩ về người phụ nữ đó lại hiện lên trong đầu tôi và lòng tôi bừng bừng căm ghét và khó chịu. Nhưng mọi người cần tôi nên tôi phải tiếp tục vượt qua đống giấy tờ vô tận trước mắt.
Sau khi làm việc được vài giờ, tay tôi bắt đầu đau nhức vì phải viết quá nhiều. Sau đó, tôi nghe thấy ba tiếng gõ cửa.
"Xin ngài thứ lỗi cho tôi vì đã làm phiền vào thời điểm bận bịu thế này ạ."
Tôi định cho cô ấy vào nhưng tôi lại nghe được điều gì đó hết sức khó chịu.
"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ngài. Tôi có đưa con gái ngài, Cordelia-sama, đến văn phòng của ngài ạ,"
Hầu gái nọ lên tiếng.
Nghe cái tên mà người phụ nữ đó đã nghĩ ra khiến tâm trí tôi trở nên trống rỗng vì giận dữ. Tôi phân vân không biết nên dọa cô hầu gái hay nói với cô ấy rằng tôi quá bận để bận tâm đến việc đó.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy có lỗi với người hầu gái nọ.
Vì vậy, tôi quyết định hoàn thành thêm một phần việc khác nữa trước khi cho phép họ vào.
"Cô có thể vào,"
Tôi lên tiếng.
Tôi ngay lập tức hối hận về lựa chọn của mình khi cho phép cô ấy vào, nhưng người hầu gái đó hẳn sẽ cảm thấy có lỗi nếu tôi từ chối.
Cánh cửa mở ra và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là Thứ dơ bẩn đang bám trên cánh tay của Sophie.
Máu tôi nóng dần và tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chằm chằm vào Thứ trước mắt mình.
Thứ áng trước mắt tôi là khuôn mặt của cô ta. Tôi phải thừa nhận rằng người phụ nữ ngu xuẩn đó xinh đẹp đến mức khó chịu, nhưng thứ đó chả là gì nếu đem so với nỗi uất hận của tôi.
Người phụ nữ ngu xuẩn đó độc ác vô độ.
Cô ta tước đoạt hết thẩy mọi thứ từng thuộc về tôi. Cô ta đã tước đi sự tự do, sự bình yên, tiền bạc, cơ thể và cả sự tỉnh táo của tôi bằng nụ cười giả tạo gần như phát điên của cô ta.
Nhưng quan trọng hơn, cô ta nuốt gọn tiền thuế của người dân. Dẫm đạp lên mạng sống của thường dân như thể họ là loài gây hại, cô ta thậm chí còn giết người mà không hề cảm thấy ghê tay.
Cô ta lấy tiền thuế khó kiếm được của người dân và tiêu hoang chúng vào những viên đá quý và váy áo đắt tiền phù phiếm. Người phụ nữ ngu xuẩn đó đáng bị tôi căm ghét.
Khi tôi liếc nhìn cái Thứ trước mắt mình, tôi không khỏi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ ngu xuẩn đó ánh lên trên cơ thể nhỏ bé của Thứ đó.
Khuôn mặt của Thứ đó gần giống với người phụ nữ ngu xuẩn kia, ngoại trừ mái tóc xanh nước biển và đôi mắt sapphire.
Hơn nữa, nếu Thứ này mang gen của người phụ nữ đó, tôi cá chắc rằng sau này nó sẽ trở nên đen tối và độc ác giống như mẹ của nó.
"Hôm nay Cordelia có việc gì cần đến ta à? Hiện giờ ta đang rất bận, nên nếu có thể, hãy đưa nó đến đây vào hôm khác,"
Tôi lên tiếng, hơi khó chịu vì điều đó. Có lẽ tôi đã quá gay gắt vì Sophie đang run rẩy. Mặc dù vậy, tôi không thể kìm chế nổi.
Tôi không thể tỏ ra thương xót Thứ có thể hủy hoại nhiều cuộc đời hơn trong tương lai.
Tôi đang định an ủi Sophie thì nghe thấy một giọng nói nhỏ phát ra từ Thứ đó.
"Blah-da! Blah-da!"
Vì lý do nào đó, khuôn mặt của Thứ đó đã chuyển sang màu đỏ.
Tôi ghét nó. Giọng nó thật đáng sợ.
Chỉ cần nghĩ tới tương lai của Thứ đó và việc nó sẽ có giọng nói chói tai giống như mẹ nó thôi. Tôi đã không khỏi rùng mình khi nghĩ rằng Thứ này có thể trở thành bản sao của người phụ nữ ngu xuẩn kia.
"Thật là một đứa trẻ vô phép. Ngươi thậm chí còn không thể giữ im lặng trong văn phòng ư. Không chỉ vậy, khuôn mặt đó của ngươi còn khiến ta phải nhớ đến người phụ nữ đê hèn kia."
Tôi buột miệng. Bây giờ Sophie thực sự đã hoảng sợ. Bình thường tôi điềm tĩnh hơn thế này nên không có gì đáng ngạc nhiên khi cô hầu gái bị sốc trước hành vi của tôi.
"Xin ngài hãy thứ lỗi cho Tiểu Thư ạ. Đáng lẽ tôi phải dạy dỗ cho Tiểu thư một cách nghiêm túc hơn nữa,"
Sophie nói với giọng sợ hãi.
KHÔNG! Cái này sai rồi!
Đó không phải lỗi của Sophie!
Đó là lỗi của Thứ không nên tồn tại kia.
Việc Thứ đó tồn tại có lẽ sẽ gây hại cho người dân trong tương lai.
"Sophie, đấy không phải là lỗi của cô. Mà là lỗi của Thứ đó, đáng lẽ nó không nên tồn tại. Giờ thì hãy bình tĩnh lại đi,"
tôi nói, cố gắng an ủi Sophie. Cô hầu ngừng run rẩy nhưng mặt cô dần đỏ lên và gần như bóp chết Thứ đó.
Lạ lùng.
Sau đó, sự việc bắt đầu trở nên ồn ào hơn.
Nó đang cố đẩy cô hầu gái ra xa. Sophie có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đặt Thứ đó xuống đất.
Nó bắt đầu xoay tròn, cố gắng hết sức để làm điều gì đó. Tôi cho rằng Sophie hiểu mục đích của việc này vì cô ấy đã giúp lật nó vào tư thế bò.
Thật vô nghĩa.
Hầu hết trẻ sơ sinh trên thế giới này sẽ bắt đầu bò từ sáu đến mười tháng tuổi.
Thứ này chỉ vừa mới ra đời cách đây hai tháng. Cơ bắp vẫn chưa hề phát triển, nó sẽ không thể nào di chuyển được đâu. Nhưng những gì nó làm tiếp theo khiến tôi phải choáng váng một phen.
Thứ đó bắt đầu từ từ nâng thân mình lên và từ từ di chuyển từng phần chi nhỏ bé của nó về phía tôi. Với quyết tâm tiếp cận tôi, nó đã vấp ngã rất nhiều lần.
Tuy nhiên, nó vẫn tiếp tục bật dậy và từ từ bò về phía tôi.
Chuyện đó sẽ sớm kết thúc thôi. Bất cứ thứ gì mang gen của người phụ nữ đó sẽ sớm bị loại bỏ.
Vì NÓ Là bản sao của người phụ nữ đó.
Nó sẽ bỏ cuộc sớm thôi. Tôi biết nó sẽ làm vậy.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ đó của tôi, thứ đó vẫn tiếp tục bò. Nhiều phút trôi qua kể từ khi nó cố gắng bò về phía tôi. Cuối cùng thì nó cũng đến được nơi tôi đang đứng, tôi không thể làm gì khác ngoài việc chết lặng nhìn nó một cách chăm chú.
Khi nó nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi thấy một nụ cười ngây thơ.
Nụ cười của nó có hơi hướng tự mãn, ngoại trừ việc em bé không thực sự biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài hạnh phúc hay thất vọng, nên tôi đã phải nghi ngờ bản thân mình.
Thật là một đứa trẻ dễ thương...
Tôi vừa nghĩ gì trong đầu vậy?!
Tôi không thể nào nghĩ bản sao của người phụ nữ ngu xuẩn đó lại dễ thương đến vậy?
Đúng là nụ cười ngây thơ của nó rất đáng yêu và sảng khoái, nhưng một ngày nào đó, nụ cười đó có thể sẽ trở nên giả tạo như người phụ nữ ngu xuẩn ấy!
Điều đó không đúng...
...Có lẽ đứa bé này không giống với người phụ nữ đó.
Con bé mạnh mẽ và quyết đoán hơn người phụ nữ đó nhiều.
Có lẽ, nếu tôi nuôi dạy con bé đúng cách, nó sẽ lớn lên và trở thành một quý tộc chuẩn mực.
Có lẽ tôi có thể yêu con bé...
Một ý nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi chấp nhận nó. Có lẽ tôi có thể yêu mến đứa trẻ này...con gái tôi.
Con bé không hề giống với người phụ nữ đó...
Tôi bế đứa bé trước mặt mình lên và nhìn thẳng vào mặt nó.
Tôi nở một nụ cười vui vẻ và ôm con bé vào lòng.
Papa yêu con..., Cordelia, bé yêu của papa.
--------------------------
Tôi không hiểu...
CHUYỆN QUÁI GÌ XẢY RA VẬY NÈ?!
Kể từ khi tôi đến thăm văn phòng của Papa vào ba năm trước, Papa bắt đầu hành động hơi...kỳ lạ.
Đúng, đúng vậy. LÀ BA NĂM TRƯỚC!
Điều này có nghĩa là bây giờ tôi đã ba tuổi và vài tháng nữa tôi sẽ tròn bốn tuổi.
Gadia, vị thần của thế giới này, đã hứa sẽ cho tôi "tri thức" khi tôi lên bốn nên tôi có chút phấn khích.
Nhưng gượm lại một chứ đã, tại sao!
Sao Papa của tôi lại trông như thế này nhỉ?
Kể từ khi tôi đến văn phòng của Papa vào ngày hôm đó, Papa ngày nào cũng đến thăm tôi.
Trong game, Cordelia hoàn toàn bị cả bố lẫn mẹ, Alastair và Amelia cô lập!
Nhưng hiện tại, Alastair luôn yêu cầu tôi dùng bữa tối cùng ông hàng ngày, bữa trà chiều và các hoạt động gắn kết bố con suốt cả tuần!
Nante!?!
Tuy nhiên, mẹ tôi hoàn toàn ngược lại.
Từ khi Papa và tôi thân thiết với nhau, mẹ trở nên xấu tính hơn bình thường.
Trong game, Amelia hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Cordelia, vì tôi không phải con trai.
Nếu tôi là con trai, bà ấy có thể sẽ thao túng tôi với tư cách là người thừa kế tước vị Công tước trong tương lai.
Nhưng, tôi lại là con gái, thật là... tệ thật ấy nhỉ, "Mama"!
Tuy nhiên, hiện tại bà ấy lại luôn theo dõi tôi, ra lệnh cho Hầu gái không cho tôi dùng điểm tâm sáng và lấy đi những món quà mà Papa tặng cho tôi.
Tôi đoán mẹ chỉ đang ghen tị vì Papa yêu tôi chứ không phải mẹ.
Tuy nhiên, tôi chỉ là một đứa trẻ mới biết đi nên tôi phải giả vờ như không hiểu tại sao mẹ lại ghét tôi.
Tôi sẽ tận hưởng tình cảm của Papa dành cho mình!
Kiếp trước, bố mẹ tôi không thực sự yêu thương tôi. Vì vậy, đây là một sự thay đổi tốt! Cuối cùng tôi cũng có thể biết được tình yêu thương của bố mẹ là gì và thực lòng mà nói, cảm giác đó thật tuyệt vời!
Dù vậy, Amelia cũng giống như bố mẹ tôi ở kiếp trước. Gia đình cũ của tôi không có người giúp việc hay quản gia nào để phục vụ, nhưng họ chưa bao giờ đối xử tử tế với tôi. Họ không bao giờ cho tôi một miếng thức ăn nào, và nếu có thì đó sẽ là bánh mì ôi thiu hoặc trái cây thối.
Tôi nghĩ Amelia khá hơn một chút vì bà ấy không đánh tôi khi thấy bực...
DÙ SAO! Hiện tại tôi đang dạo bước đến khu vườn trong dinh thự, nơi Papa và tôi hay cùng nhau thưởng trà.
Phải mất một thời gian để đến đó vì sân sau của nhà chúng tôi rất LỚN và tôi chỉ là một đứa trẻ ba tuổi. May mắn thay, tôi có chị hầu gái Sophie giúp đỡ, người đã ở bên tôi kể từ khi tôi sinh ra. Để nếu tôi ngã, chị ấy sẽ giúp đỡ tôi dậy và bồng tôi lên một chút.
Khi tôi đến khu vườn, tôi nhìn thấy Papa đang ngồi đó cùng với... RẤT NHIỀU BÁNH, BÁNH VÀ BÁNH!
Tôi chạy đến chỗ đồ ngọt và bắt đầu lấy bánh quy tống vào khuôn miệng.
Bên tai là tiếng cười khúc khích của Papa làm tôi bất giác ngoái nhìn.
Ông hiện đang nở một nụ cười vui vẻ.
Oh. Nếu tôi mà là một thiếu nữ tuổi hồng, thì có lẽ tôi đã bị chảy máu mũi giống như Sophie vừa rồi.
"Con thực sự rất thích đồ ngọt nhỉ?"
Papa bắt chuyện với tôi kèm cặp mắt lấp lánh.
"Vâng ạ! Thức ăn rất là ngon đó ạ! Đặc biệt là đồ ngọt đó ạ! Nhưng con cũng thích đồ mặn nữa... Ah, con nghĩ mình thích tất cả món ăn trên thế giới này luôn đó! Đồ ăn rất ngon ạ. Đồ ăn là công lý đó ạ. Khi thưởng thức chúng, hương vị bùng nổ thật sự rất hạnh phúc ạ! Vậy nên, con thực sự thực sự thực sự thực sự rất thích đồ ăn đó ạ! Đồ ăn là thứ con yêu thích nhất trên đời luôn đó! Nếu không chúng, con sẽ cảm thấy rất buồn đó ạ!"
Tôi lên tiếng.
Xin lỗi nhé, mỗi khi liên quan đến đồ ăn tôi lại mất kiểm soát.
Khi liên quan đến đồ ăn...tôi thậm chí còn có thể giết người để đoạt lấy chúng...
"Hahaha! Công chúa của Papa thực sự dễ thương quá sức mà!"
Papa nói trong khi ôm chầm lấy tôi.
Ông ấy dùng hết sức bình sinh để ôm tôi đó!
Ah, Dừng lại đi mà!!!
"Khó thở quá!! N-nee-d-ir!!!"
Tôi thở hòng học.
Thỉnh thoảng, Papa lại ôm chầm lấy tôi.
Cảm giác tuyệt thật đó nhưng mà mém xíu thì đầu thai thêm lần nữa... bình tĩnh lại một chút đi ạ...
"Ồh! Ta xin lỗi, công chúa bé nhỏ của ta! Ta chỉ hơi mất kiểm soát khi trông thấy vẻ đáng yêu đó của con mà thôi..."
Alastair-papa lầm bầm.
Tôi thề là đôi khi ông ấy hành động giống như một đứa trẻ ấy.
Tôi mà khoe Papa là Công tước xứ Silverbell thì ai mà thèm tin đây.
Nhưng khi vào chế độ làm việc, ông ấy cứ như một cái máy ấy!
Càng nực cười hơn nữa là mỗi khi ông ấy phải ở cạnh Amelia!
Ông ấy liền trở nên vô tâm khi ở cạnh bà.
Chẳng nhẽ Papa bị...đa nhân cách!?
"Không sao đâu Papa! Con vẫn yêu Papa mà!"
Tôi nói bằng chất giọng ngây thơ nhất có thể.
Dù sao thì những gì tôi nói với ông ấy cũng hoàn toàn là sự thật mà.
Bởi vì tôi YÊU ông ấy.
Ông ấy là người đầu tiên mà tôi có thể vui vẻ gọi là "gia đình".
"Ôi, cô Công chúa bé bổng của Papa! Thần linh ơi, con mới dễ thương làm sao!!!!"
Papa hét lên.
Không! Không! Đừng ôm bé nữa! Bé sắp nghẹt thở đến nơi rồi!!
.
Hai mươi phút sau
.
Ối! Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở được rồi!
Hiện tại Papa đang bị Sophie mắng.
Cảm ơn, Sophie!
Tuy nhiên, ông ấy thực sự trông rất buồn... bầu không khí xung quanh ông cũng bị ảnh hưởng đến mức tôi cảm thấy hơi tệ.
Nhưng ông ấy cần phải có một bài học nếu không tôi có thể bị giết vì cái ôm nồng thấm kia mất!
Trong khi Sophie đang mắng bố, tôi nghe thấy tiếng xào xạc ở bụi cây gần đó.
Đáng lẽ tôi không nên tránh xa họ, nhưng vì tò mò nên tôi lại gần bụi rậm.
Khu vườn nằm ngay rìa khu đất của chúng tôi.
Bao quay vùng đất của chúng tôi là một khu rừng nơi có một số loài động vật và quái vật sinh sống.
Người lớn đi qua không thực sự nguy hiểm nhưng đối với trẻ mới biết đi thì có thể khá nguy hiểm. Vì thế tôi bị cấm léng phéng đến gần nơi đó.
Không cần phải nói, tôi thực sự không cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm nào từ bụi cây gần đó. Vì vậy, tôi nghĩ sẽ an toàn nếu tôi đến gần hơn một chút.
Khi tôi đến gần bụi cây, tôi nghe thấy thêm tiếng xào xạc. Khi tôi vòng qua phía sau bụi cây, tôi nhìn thấy một thứ gì đó đáng kinh ngạc đến nghẹt thở.
Ở đó, nằm trên bãi cỏ, là một chú rồng con.
Nó có bộ lông đen tuyền cùng với những điểm nổi bật màu xanh lam. Bụng nó ánh bạc phản chiếu ánh sáng của bầu trời. Bộ vảy của nó có nhiều màu xanh lam khác nhau và có sừng màu xanh nhạt trên đầu. Đôi tai của con rồng hướng lên trên khi nó cảm nhận được sự xuất hiện của tôi. Nó có một cái đuôi dài có chùm lông ở cuối. Điều đáng chú ý nhất là đôi mắt của nó. Chúng có màu xanh ngọc lục bảo và mang lại cảm giác bí ẩn, thông minh và tinh nghịch.
(A/N: Xin lỗi vì mô tả không hay...Tôi dở mấy thứ này. -_-)
Khi tôi đắm chìm vào vẻ đẹp của nó, con rồng gầm gừ. Có vẻ căng thẳng quá. Có lẽ có điều gì đó không ổn? Sau một lúc quan sát con rồng, tôi mới hiểu tại sao con rồng lại sợ hãi đến vậy. Không biết tại sao trước đây tôi lại không để ý, nhưng trên đuôi của nó có một chiếc đinh đen ghim vào. Xung quanh chân của nó có những sợi dây xích trói nó lại với nhau. Con rồng tội nghiệp bị bầm tím nặng và chảy máu rất nhiều.
Ở Vương quốc Silverbell, những thợ săn săn vật rất hay săn bắt trái phép rồng để lấy sừng và vảy. Họ bán rất nhiều ở chợ đen. Những người giàu sẽ mua những hàng hóa này để làm ví hoặc phụ kiện. Rồng con đặc biệt bị săn lùng để lấy lông. Khi rồng trưởng thành, chúng sẽ rụng lông để thay lớp vảy chắc khỏe.
Vì vậy, những người thợ săn sẽ cố gắng bắt những chú rồng con trước khi chúng lớn lên và cạo sạch lông của chúng.
Tuy nhiên, việc bắt được một con rồng không hề dễ dàng. Khi trưởng thành, rồng là sinh vật vô cùng mạnh mẽ và khôn ngoan.
Phải cần một đội gồm hàng chục thợ săn lành nghề mới hy vọng bắt được một con rồng trưởng thành. Rồng con được bảo vệ nghiêm ngặt bởi rồng trưởng thành nên rất khó bắt được chúng. Những con Đại Long thậm chí còn khó bắt hơn. Chỉ cần ba con Đại Long là đủ để tiêu diệt cả một hoặc hai quốc gia. Nhưng rồng lớn lên chậm hơn con người nên phải mất hàng trăm nghìn năm thì một chú rồng con mới có thể lớn lên và trở thành Đại Long.
Chú rồng con trước mặt tôi có lẽ đã bị bắt trước đó, nhưng may mắn là nó đã trốn thoát được. Không ngờ nó lại sợ tôi đến thế.
"Suỵt... suỵt...Không sao đâu. Tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu. Tớ sẽ giúp cậu tháo chiếc đinh đó ra nhé,"
Tôi dỗ dành cậu nhóc. Có lẽ việc tôi chỉ là một đứa trẻ ba tuổi đã giúp ích được nhiều vì con rồng đã bình tĩnh lại một chút. Khi tôi đến gần nó, tôi nghe thấy nó gầm gừ một chút vì đau đớn.
Tôi từ từ cúi người về phía trước và ngồi xuống đất cạnh nó. Điều quan trọng là phải lấy móng ra trước khi tôi có thể điều trị nó.
"Tớ sẽ rút chiếc đinh này ra đấy. Có thể sẽ hơi đau một chút đó, ổn chứ? Hãy cố giữ yên nhé..."
Tôi cố gắng nói trong khi hơi thở hơi run run.
Tôi đặt bàn tay nhỏ bé của mình quanh chiếc đinh. Rồi từ từ rút chiếc đinh ra. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương và chú rồng rít lên và kêu lên vì đau đớn. Khi chiếc đinh cuối cùng được rút ra, máu vàng không ngừng tuôn ra từ vết thương.
Trên người tôi không có thứ gì ngoại trừ chiếc váy trắng đã chọn mặc sáng hôm đó. Bằng một động tác nhanh nhẹn, tôi chộp lấy một tảng đá và cắt đứt nửa dưới chiếc váy của mình. Tôi dùng nó quấn quanh chân nó để cầm máu. Tôi đã học được cách làm điều này ở kiếp trước đề phòng trường hợp tôi bị thương.
Bố mẹ kiếp trước của tôi không bao giờ giúp đỡ tôi nếu tôi tự làm mình bị thương...
Khi tôi nói xong, tôi thấy con rồng ngước lên nhìn tôi. Trông vô cảm trong giây lát.
"Hmm... Thật là một con người kỳ lạ,"
con rồng lên tiếng.
"Ồ, xin lỗi...Hở?!"
-------------------------------------------------- -------------------------------------