Hắc Hiệp Sĩ, Kuroki.
"Hu~m. Vậy là Reiji-kun đi xuống tầng dưới để cứu cô công chúa tên Euria nhỉ"
Chúng tôi hiện đang tập trung bên trong một căn phòng bên trong Đền thờ Rena ở Cộng hòa Ariadya. Shirone đang nghe báo cáo từ những hầu cận liên quan tới cái cô Công chúa Euria nào đó. Sau khi chúng tôi phá vỡ kết giới, những người bị giam giữ trong mê cung được dịch chuyển tới đền thờ của Rena.
Nhìn quanh Ariadya, tất cả đều vui sướng và khen nức nở anh hùng Reiji. Những người tới cuối là hầu cận của Công chúa Euria, những người đã báo cho chúng tôi rằng Reiji đã đi xuống tầng dưới để cứu công chúa.
Tiện thể thì, những người duy nhất trong phòng là tôi, Shirone, Kyouka, Kaya, Regena và 5 hầu cận của Euria.
"Phải ạ, Reiji-sama đã đi cứu công chúa chúng tôi. Shirone-sama, xin hãy hỗ trợ ngài ấy cứu công chúa"
Họ đưa ra yêu cầu một cách trơ trẽn bằng gương mặt vô cảm. Ý tôi là, kể cả Kaya, hiện đang đứng kế tôi đây, ít nhất cũng sẽ có một thay đổi nho nhỏ trong biểu cảm. Nếu so với đây thì, đám hầu cận này có cảm giác như đám rối không có cảm xúc vậy.
"Tớ có nên đi cứu cô ta không nhì? Ý tớ là, con ả công chúa tên Euria đó là con gái của tà thần mà, đúng không? Chúng ta cũng đã nghe mọi thứ từ Atlankua rồi"
Cả 5 hầu cận cùng run rẩy trước lời của Shirone.
Miệng họ có hơi mở ra một chút, nhưng Kaya đã nhanh chân hơn, hạ cả 5 người trong vòng 1 giây và ép họ nôn cái thứ trong miệng ra.
Tôi lại gần hơn để kiếm tra cái thứ họ vừa nhả ra.
"Đây là độc à? Có thể là họ được lệnh phải tự sát một khi sự thật bị phát hiện nhỉ..."
Cái thứ họ nôn ra là thuốc độc, có vẻ là loại gắn vào răng hàm để tự sát. Họ có lẽ đã được ra lệnh phải tự sát nếu sự thật bị lộ.
"Tôi nghiệp thật"
Kyouka nhẹ nhàng nói trong khi nhìn đám hầu cận bất tỉnh. Họ đang bị đối xử như đồ dùng một lần. Có thể là tâm trí họ đã bị điều kiển bởi ma thuật.
Thường thì người ta sẽ hiểu nhầm Kyouka do địa vị cao của em ấy, nhưng mà, một khi tôi nói chuyện với ẻm thì, tôi mới nhận ra là em ấy, thật ra thì, là một cô gái tốt. Em ấy đang lo lắng cho mấy người hầu này.
"Ta nên làm gì đây, Shirone?"
Tôi vẫn hỏi dù đã biết câu trả lời.
"Dĩ nhiên là, ta sẽ đi cứu họ rồi, Kuroki!!"
Tôi đã biết từ lâu rằng Shirone sẽ trả lời thẳng như thế trong tình huống này. Tệ hơn là, có vẻ là cô ấy tự quyết định rằng tôi sẽ đi cùng.
Tôi thật ra có hơi không muốn đi cứu họ, nhưng Nut đang bị lôi theo cùng họ nên cuối cùng là tôi phải đi chung với Shirone.
"Em cũng đi nữa, Shirone-san!"
Kyouka cũng muốn đi chung với hai đứa tôi.
"Cô không thể, tiểu thư. Quá nguy hiểm"
Kaya ngay lập tức phản đối.
"Cho tôi biết là tại sao tôi không được đi đi, Kaya!! Ý tôi là, tôi cũng dùng được ma thuật mà!!"
Mặc cho Kyouka cầu xin, Kaya chỉ đơn giản là lắc đầu vô cảm, thẳng thừng từ chối yêu cầu tham gia của em ấy.
"Cô không được đi, tiểu thư. Ma thuật của cô vẫn chưa ổn định và cô vẫn chưa thể bắn trung mục tiêu. Đi vào mê cung với sức mạnh bất ổn như thế thì quá nguy hiểm"
"Uuuh..."
Kyouka trông như sắp khóc do những lời về thực tại cay nghiệt mà Kaya thốt ra. Nhưng, cuối cùng, thì Kaya vẫn đúng. Ma thuật của Kyouka vẫn chưa ổn định và quá nguy hiểm để mang em ấy đi vào mê cung.
"Kyouka-san, em ở đây đợi với Kaya-san được không? Có vài thứ anh hơi lo một chút"
Tôi quyết định giúp Kaya một lần.
"Thứ mà anh lo lắng?"
"Phải, có thể sẽ còn những tên gián điệp khác trên mặt đất, đám như Atlankua. Có khả năng cao là Shirone và anh cũng sẽ bị giam trong mê cung. Đó là tại sao, em có thể đảm bảo đường lui của hai người bọn này được không?"
Tôi nhìn Kyouka.
Những thứ tôi nói có một nửa là thật và nửa còn lại thì không.
Tôi không thể đem Kyouka theo vì sức mạnh của ẻm vẫn chưa ổn định. Và, nếu Atlankua không nói dối, Zarxis chắc hẳn vẫn còn ở quanh khu này. Cô ta đã nói rằng Zarxis hiện đang không có trong mê cung nhưng không rõ hắn hiện đang ở đâu cả.
Đó là tại sao phần cần người ở ngoài để quan sát tình hình ít nhiều gì cũng là sự thật.
"Vâng, hiểu rồi... Tôi nghĩ là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài phải ở lại như Kuroki bảo"
(TN: hình như cô nào đanh đá mà dính vào main là auto thành gái ngoan)
"Và cuối cùng, Regena, tôi có thể để việc chỉ huy các lizardman lại cho cô không?"
"Tuân lệnh, thưa chủ nhân"
Regena đáp lại ngay.
"Huhu~m, vậy có nghĩa là Kuroki với tớ sẽ là những người duy nhất đi vào mê cung ha"
Shirone vui vẻ nói.
"À thì, có vẻ là thế nhỉ..."
Vì cả Kaya lẫn Kyouka đều phải lại ở lại trông chừng bên ngoài mê cung, công việc đi vào mê cung dĩ nhiên là do tôi và Shirone đảm nhiệm rồi.
"Hãy cố hết sức cứu Reiji-kun và mọi người nào, Kuroki!!"
Shirone dùng tay nắm lấy tay tôi, đôi mắt lấp lánh tràn đầy phấn khởi trước một chuyến thám hiểm mới.
"O~O~h"
Và thằng tôi tội nghiệp này cuối cùng lại bị bối rối bởi cái tính ép người như thường lệ của cô nàng. Thật sự là cậu không thể chờ đi cứu Reiji được à?
Tôi không thể không cảm thấy phức tạp bên trong.
"Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện có ngày mình sẽ hành động cùng cậu đấy. Không phải thế này gợi nhớ về cuộc phiêu lưu thời thơ ấu của ta sao, Kuroki?"
Shirone nói vui vẻ với biểu cảm vô tư lự mặc cho cái nguy hiểm đang chờ đợi ở dưới sâu mê cung.
Có vẻ là khả năng cảm nhận nguy hiểm của Shirone chạm con số 0 rồi thì phải.
Nhưng mà, cô ấy nói đúng. Tôi thật sự nhớ những ngày thơ ấu khi mà chúng tôi chỉ chạy loanh quanh ở ngọn đồi gần nhà và chơi trò thám hiểm với Shirone. Thêm nữa, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối hai đứa chúng tôi được ở riêng với nhau.
Mặc dù chúng tôi thường chơi chung với nhau lúc nhỏ, chúng tôi ít khi nào nói chuyện sau khi lớn lên. Dĩ nhiên, lí do là Shirone luôn kè kè bên Reiji.
Vì tôi không có nhiều bạn, tôi thường ở một mình. Kể cả bây giờ, tôi vẫn nhớ về những ngày đó.
Tôi còn không tổ chức Giáng sinh sau khi Shirone không chơi với tôi nữa. Bên cạnh đó, vẫn còn khá nhiều kỉ niệm cô độc khác nữa cơ.
Tôi đã cảm thấy cô đơn những lúc ấy, nhưng cũng không trách được. Sau cùng vì, Shirone đã tìm thấy người cô ấy dành tình cảm cho rồi mà.
Bên cạnh đó, tôi đã không còn cô đơn nữa rồi. Tôi đã có Kuna bên cạnh. Đã lâu rồi tôi chưa được gặp em ấy và tôi đang rất nhớ ẻm đến mức tim tôi muốn nổ tung luôn á. Tôi nghĩ là mình sẽ quay về một khi giải quyết xong đống rắc rối này.
"Đi thôi nào, Kuroki!! Lần này chúng ta sẽ cứu Reiji-kun và mọi người!!"
Shirone nở một nụ cười thật tươi với tôi.
Tôi chỉ gật đầu đáp lại.
Do đó, tôi bước vào mê cung trong khi nhớ về những kí ức về những cuộc thám hiểm với Shirone thời đó. Tôi nghĩ đây chính là cuộc thám hiểm cuối cùng với Shirone.
---------------------
P/s: nếu ta không chú ý đến câu thoại của Trắng, thì cô nàng méo khác gì cô gái đang hào hứng muốn đi chơi với crush vậy.