Hắc hiệp sĩ, Kuroki.
Tôi bước xuống khỏi lưng của Glorious và đi thẳng tới lối vào hang động trong ngọn núi - nơi mà Ngân Thánh long vương ngự trị. (TN: từ nay xin đổi tên con thánh long thành vầy)
Cái hang quá là rộng, kể cả Glorious còn có thể vào trong một cách dễ dàng.
Tôi hiện tại đang trong hình dạng hắc hiệp sĩ vì ở nơi này thì việc chiến đấu có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Nếu trong trường hợp đó, tôi sẽ chuồn ngay và luôn.
Tôi không muốn phải dùng bạo lực để lấy sừng rồng. Tôi sẽ cố thương lượng và trao đổi để lấy cái sừng rồng. Dù sao thì, cái khả năng thành công đó khá là thấp.
Bóng tối bao phủ cả cái hang và cả phần sâu bên trong nữa.
Tôi bước đi cùng với Glorious.
Tôi đột nhiên bước vào cái nơi rộng lớn sau khi đi một hồi. Cái nơi rộng rãi này sáng sủa mặc dù ở bên trong nơi mà ánh sáng không thể vào được.
Cái nguồn sáng đó là vô số tinh thể ánh sáng đang chiếu sáng toàn bộ phần bên trong hang.
Và ở đó, có một con rồng đang ở chính giữa căn phòng. Con rồng này chắc chắn là thánh long vương rồi.
Con rồng này lớn hơn Glorious nhiều lần. Và trên hết, nó là một con rất đẹp.
Bên ngoài con rồng này không có những cái vằn như loài rồng thường. Thay vào đó là được bao phủ bởi lông màu bạc, và từng cái lông đang chập chờn trong ánh sáng.
Và thêm nữa, cả cơ thể con rồng đang chìm trong ánh sáng của các tinh thể phát ra tạo nên một cảnh tuyệt đẹp.
Tôi vô thức bị quyến rũ bởi cảnh đó.
Nhận ra chuyến tới đây của tôi, con rồng đang nhìn về phía tôi. Cặp đồng tử xanh biển của con rồng đang tập trung vào tôi.
Tôi không thể cảm nhận được bất cứ sự do dự nào trong đôi mắt ấy. Đây có lẽ là một dấu hiệu rằng tôi có thể giải quyết vụ này một cách yên bình.
"Ngươi cuối cùng cũng đã tới rồi, hắc hiệp sĩ. Ta biết lí do mà ngươi tới đây"
Giọng của nó trong trẻo và rõ ràng.
Nó đã nói là nó biết lí do mà tôi tới đây à? Có thể nào là nó có thể tiên đoán chăng?
"Đó là bởi vì Modes đã nói với ta về việc này"
Nhưng câu trả lời mà con rồng đưa ra lại hoàn toàn trái ngược với những gì tôi nghĩ.
"Modes nói với ngươi rồi à?"
Con rồng gật đầu với tôi.
"Ta đã gặp rắc rối vì sừng của mình đã mọc ra quá dài. Nếu là ai đó mạnh cỡ ngươi, ngươi có thể tỉa sừng của ta một cách đẹp đẽ, phải không?"
"Hah ... Ah" (TN: thật sự không biết phải phản ứng thể nào cho phải....)
Tôi cảm thấy mất hết sức lực sau khi nghe những lời đó. Mặc dù là tôi đã tới đây với tinh thần chuẩn bị cho bất cứ đợt tấn công bất ngờ nào xảy ra, kết quả lại hoàn toàn lạc đề. Tuy nhiên, tôi nên vui mừng vì tôi có thể kết thúc việc này mà không dùng vũ lực.
Giờ mới nghĩ tới chuyện này, Modes đã nói là tôi phải du hành tới đây để tỉa sừng rồng, nhưng ông ta chưa từng nói là tôi phải cắt sừng rồng theo nghĩa đen cả.
Có vẻ đây là một sự hiểu lầm của riêng tôi.
Kết cục thì, nó không là gì ngoài việc vặt cả. Tôi phải xin lỗi Modes vì đã nghi ngờ ý định của ông ấy từ tận tim mình.
Tôi hiện tại đang nhìn vào đầu của con rồng. Cái sừng trong suốt như-pha-lê của nó đang tỏa sáng hơn những viên tinh thể xung quanh.
Khi cái sừng cộng với cái cơ thể đã to lớn của nó nữa, cuối cùng thì nó cũng đâm đầu vào trần hang. Điều này chắc làm cho bất cứ ai cũng thấy khó chịu.
"Ngươi có thể cắt nó một cách đẹp đẽ ở giữa được không? Vì nó cũng sẽ mọc dài ra như cũ sau khoảng 5000 năm thôi, xin hãy chăm sóc cái sừng của ta khi thời điểm tới"
Mặc dù tôi không biết là mình có ở đây trong 5000 năm nữa không, tôi chỉ gật đầu với yêu cầu của con rồng.
"Hiểu rồi. Để nó cho ta"
Hắc hiệp sĩ, Kuroki.
Sau khi tôi gắn chặt cái sừng đã tỉa lên cơ thể của Glorious. Glorious hơi run run vì trọng lượng của cái sừng.
"Xin lỗi nhé, Glorious. Xin hãy chịu đựng thêm một chút nữa"
Tôi xin lỗi Glorious.
Cái sừng quá lớn nên nó không thể đặt vào ma thuật dịch chuyển cùng với Glorious được. Và tôi không thể nào mang cái thứ khủng bố này trong khi bay được. Do đó tôi quyết định để nó lên lưng Glorious và mang tới Nargol.
"Woah, ngươi đã cứu ta rồi đấy"
Con thánh long vương đang thể hiện lòng biết ơn.
"Ta mới là người nên nói thế. Cảm ơn ngươi rất nhiều, Ngân Thánh Long Vương"
Tôi cúi đầu lần nữa với Thánh Long Vương.
"Uhm...."
Thánh Long Vương cũng gật đầu lại.
"Có việc gì ..."
Tôi hỏi Thánh Long Vương.
"Như dự đoán, có vẻ như ngươi thật sự có thể dùng những thuộc tính của rồng. Ta ngửi thấy một cái mùi tuyệt vời từ ngươi đấy"
Con thánh long đưa mũi lại gần và ngửi ngửi.
Tôi đang vui và hơi cau mày lại khi cái mũi của nó lướt qua người tôi. Khi thấy thế, Glorious cũng đưa mũi lại gần người tôi.
Thánh vương có vẻ vui.
"Ta vẫn quan sát nhất cử nhất động của ngươi kể từ khi ngươi đến vương quốc này, người biết chứ" (TN: cả lúc ân ái với Rena luôn hả!?)
Tôi khá là ngạc nhiên khi nghe những lời đó. Tôi đáng lẽ đã phải nhận ra về chuyện này nếu có một con rồng lớn thế này liên tục quan sát tôi ở quãng cách gần.
"Ta có khả năng nhìn thấu. Do đó, ta có thể quan sát được từng hành động của ngươi với khả năng này. Thêm nữa, như ta dự đoán, ngươi sẽ không bao giờ nhận ra đến khi nào ta hướng sát ý tới ngươi"
Có thể là do nó có thể đoán ra những thắc mắc trong đầu tôi, thánh long vẫn trả lời các câu hỏi trong đầu tôi.
"Ngoài ngươi ra, ta cũng đã quan sát nhóm của anh hùng. Nhưng dự đoán, có vẻ như cô gái tóc ngắn đó có thể phát hiện ra hành động của ta"
Cô gái tóc ngắn được nói tới có lẽ là Todoroki Naomi. Có vẻ như khả năng do thám của cô ấy còn vượt trội hơn cả tôi nữa,
"Do đó, ta đã chúng kiến những việc xảy ra ở vương quốc rồi. Cái mối họa Zarxis có liên kết với các vị thần. Dù là ta sẽ trở thành con mồi của hắn nếu ta xâm nhập vào lãnh thổ của hắn"
Tôi nhận lấy một cú sốc sau khi nghe câu cuối.
"Ngươi biết về Zarxis à?"
"Dĩ nhiên rồi. Sẽ tốt hơn nếu hỏi Modes nếu ngươi muốn biết thêm về tên đó. Sau cùng thì chúng là cựu đồng minh mà"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tới điều này.
"Cũng có chuyện khác nữa là ta biết ơn ngươi rất nhiều. Người đã ngăn chặn Zarxis lại là ngươi, phải chứ? Nhưng ta không thể quan sát được diễn biến bên trong căn hầm đó do có một kết giới bao phủ ngăn lại. Ta cũng có một mối liên hệ nhỏ với vương quốc này. Cảm ơn ngươi vì đã bảo vệ vương quốc thay cho ta. Cảm ơn rất nhiều, Hắc hiệp sĩ Diehart"
Mặc dù cơ thể của Ngân Thánh Long Vương to lớn đến thế, có vẻ như nó thiếu hụt sức mạnh để có thể chiến đấu.
"Không đâu, cái việc vĩ đại đến thế thì.... Tuyệt thật"
Nhưng mà, nó làm cho tôi cảm thấy vui khi nhận được sự khen thưởng như thế đến từ một ngừ- .... Cough ... ý tôi là từ con rồng này. Tôi biết là tôi đang đỏ mặt ngay lúc này đây.
"Ta chưa từng nghĩ là ngươi lại sẽ đi hợp tác với anh hùng đấy. Như dự đoán, đây có phải là một sự hợp tác để chống lại một kẻ thù không thế?"
"Không....đó chưa từng là hợp tác chiến đấu cả"
Tôi phản đối lời buộc tội của nó. Tôi không có bất kì ý định hợp tác nào với hắn ta cả.
"Mà thôi, sao cũng được. ta cũng không có ý định để bị kéo vào xích mích giữa Rena và Modes đâu. Ta vẫn sẽ duy trì vị trí trung lập của mình"
Tôi đã nghe chuyện đó từ Modes rồi. Có vẻ như long vương trung lập trong vấn đề này.
"Kể cả thế, ta có thể cảm nhận thấy có một linh hồn rồng trú ngụ bên trong ngươi. Đó có lẽ là do ngươi đã giải phóng linh hồn của con rồng bị Zarxis trói buộc lại đấy"
Có vẻ như con rồng nhìn ra mọi điều về tôi rồi nhỉ.
"Khi mà nó dài quá mức, ban đầu ta có hơi do dự có nên đưa cho ngươi cái sừng rồng hay không. Nhưng mà, ta đã thay đổi quyết định của mình sau khi quan sát ngươi"
"Vậy là, đó là tại sao...."
"Ngươi có thể tạo ra nữ thần tuyệt nhất mà ngươi mong muốn với cái sừng này. Có vẻ như ngươi cũng mắc phải cùng một vấn đề với Modes đấy nhỉ. Ngươi cũng không có nổi tiếng với phái nữ luôn, phải không?"
Ta nghĩ đó không phải chuyện của ngươi. Tôi muốn trả lời thế.
Mà, tôi sẽ có thể tạo ra một nữ thần khi nào vẫn còn có cái sừng này. Do đó, tôi nên cảm thấy biết ơn con rồng này mới phải.
"Sức mạnh của ta liên quan đến sức mạnh hồi phục. Do đó, nữ thần được tạo ra từ sừng của ta chắc chắn sẽ được kế thừa sức mạnh hồi phục của ta. Cô ấy sẽ là một sự trợ giúp to lớn đối với ngươi đấy"
Ngân Thánh Long Vương nói thế trong khi nhìn vào cái sừng được buộc vào Glorious.
Tôi vuốt cái sừng. Đây là một cái sừng tuyệt đẹp còn sáng chói hơn cả những tinh thể trong nơi này nữa.
Cái sừng này chắc chắn sẽ sinh ra một nữ thần tuyệt đẹp.
"Cảm ơn rất nhiều, Ngân Thánh Long Vương. Ta sẽ quay lại thăm sau khi nữ thần được tạo ra"
Tôi cười và cuối đầu biết ơn lần nữa với thánh long vương.
"Yeah, hẹn gặp lại, người nắm giữ sức mạnh của rồng"
"Ừ, đi thôi nào, Glorious"
Sau khi ngẩng đầu lên, tôi giục Glorious đi với tôi về phía cổng ra vào.
Có nhiều thứ mà tôi phải giải quyết sau khi quay lại Nargol. Sẽ là một ngày khác thường đây.
Tôi rảo bước trong khi nghĩ thế.
Sau khi ra tới lối vào, tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn kèm với sát khí.
"Đây ... Đây là!"
Tôi dừng Glorious lại và phát động ma thuật của mình.
"Maximum dark hole!" (TN: hố đen sức mạnh tối đa)
Một hố đen không lồ mở ra trước mắt tôi. Vào khoảnh khắc đó, nó đối mặt với cột sáng.
Mém chút nữa thì. Ánh sáng biến mất sau khi bị nuốt chửng vào trong hố đen.
Tôi biết cái ánh sáng đó. Đó là quang ma thuật mà Reiji sử dụng tối hôm qua. Một ma thuật phòng ngự bình thường có thể sẽ bị xuyên phá nếu chặn cái ma thuật ở cấp độ này. Tôi có thể bằng cách nào đó nghĩ ra được một cách để chống ;ại ma thuật đó sau khi thấy nó vào tối qua.
Cái thằng quái đó đang nghĩ gì khi mà làm thế dù cho hắn biết có Thánh Long Vương bên trong thế?
"Glorious. Đợi ở đó đi"
Sau khi ra lệnh cho Glorious dừng lại, tôi đi một mình tới lối vào hang động.
Như tôi đã dự đoán, nhóm Reiji đang chờ tôi bên ngoài hang động.
Có tất cả 7 người họ. Có tất cả thành viên trừ cô gái tên Kyouka, em gái của Reiji. Dĩ nhiên là, Shirone cũng có mặt luôn.
Tôi không biết tại sao họ lại ở đây. Họ thật sự đã làm cho tôi ngạc nhiên đấy.
"Diehart!"
Cô gái tóc đen la lên tên của tôi. Đó là Mizuouji Chiyuki.
"Đúng thật ngươi rất mạnh. Và không ai trong bọn ta có thể thắng ngươi trong khi đấu tay đôi cả. Nhưng mà, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn ta hợp lực lại nhỉ?" (TN: nói năng ý chang như lũ khủng bố)
Sau khi nói thế, Reiji rút vũ khí ra.
CHỜ CHÚT ĐÃ NÀO--- !!! Tôi đang gào thét bên trong lòng.
Nữ hiền nhân tóc đen, Chiyuki.
"Phong tinh linh, bảo vệ mọi người"
Cơ thể chúng tôi trở nên nhẹ hơn cùng với những lời nói của Rino. Lúc này, chúng tôi có thể di chuyển nhanh và thoải mái hơn.
"Sức mạnh của thánh thần, hãy cầu chúc cho tất cả"
Cơ thể chúng tôi được bao bọc bởi ánh sáng trắng sau câu chú của Sahoko. Mặc dù ánh sáng này rất ít, nó chúc phúc cho chúng tôi bằng sức mạnh hồi phục tự động liên tục.
Hai người đang niệm chú ma thuật trong khi xuống tấn.
Tôi cũng bắt đầu niệm ma thuật của mình. Tôi cường hóa vũ khí của mọi người bằng ma thuật. Điều này sẽ giúp tăng chiến lực của mọi người lên.
Sau cùng thì chúng tôi đang đối đầu với Diehart. Đây là lần thứ 3 chúng tôi gặp hắn.
Tôi thật sự bất ngờ khi mà Reiji đột ngột dùng Quang Pháo của Thiên Đàng với Diehart. Thánh long vương đang có thể đang sống ở trong cái hang đó đấy, cậu biết mà.
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Diehart không dùng ma thuật để bảo vệ bản thân hắn khỏi đợt tấn công của Reiji.
Vì Reiji có ý nghĩ rằng sẽ không sao cả chừng nào cậu ta không làm hại tới phụ nữ, cậu ta có lẽ còn không quan tâm tới việc thánh long vương bảo vệ vương quốc Rox này ra sao cả.
Tuy nhiên, tại sao mà hắn ta lại có thể trung hòa ma thuật của Reiji được? Đáng lẽ phòng thủ trước ma thuật đó là bất khả thi với sức mạnh ma thuật trung bình chứ. Tôi lại cảm thấy áp lực khi chiến đấu với kẻ thù mạnh mẽ nữa rồi.
Nhìn việc Diehart đi ra khỏi hang, tôi không còn nghi ngờ việc sừng rồng vừa bị hắn cắp nữa. Rena đang làm cái quái gì lúc này thế?
Chúng tôi chưa từng nghe về bất kì chiến thuật nào trong chiến dịch này từ Rena ngoại trừ giữ cho Diehart luôn bận rộn.
Và lúc này tôi không thấy bóng dáng cô ấy, cô ấy mắc vào tai nạn ngoài ý muốn rồi à?
Đó là tại sao sừng rồng lại bị cướp một cách dễ dàng đến vậy đấy.
Mặc dù là tôi đã do dự về việc có đánh với Diehart hay không lúc trước, tình hình đã thay đổi rồi. Chúng muốn hoàn toàn tiêu diệt vương quốc Rox. Tôi sẽ không để cho hắn hoàn thành được mong muốn đâu.
Mặc dù tôi vẫn còn nghĩ rằng phải hành động cẩn trọng, tôi không còn do dự nữa. Tôi sẽ hạ hắn bằng mọi thứ tôi có.
Đội hình chúng tôi có Shirone và Kaya là tiên phong, Reiji đứng ở hàng giữa, cùng với Nao bảo vệ bên cạnh. Rino và tôi sẽ phát động ma thuật tấn công với tư cách hậu phương, và Sahoko sẽ chữa thương cho tất cả tiên phong. Đây là khuôn mẫu chắc chắn thắng. (TN: làm trai mà để gái bảo vệ hả mày?!!!)
Vì không có làn sương mù dày đặc như tối qua, lúc này chúng tôi chiến đấu với full sức mạnh.
Nao tấn công phủ đấu với vũ khí của cô ấy. Boomerang của Nao đang quay vòng tới chỗ Diehart.
Boomerang của Nao sẽ cắt lìa kẻ thù ra ngay khi nó tới chỗ kẻ thù; thêm nữa, nó cũng sẽ tạo ra những mũi đao chân không giúp cắt lìa nhiều kẻ thù một lúc.
Nhưng, sau khi Diehart rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn ta chống đỡ tất cả mũi đao cùng với cái boomerang chỉ với một cú vung. Thật đẹp đẽ, không có sự do dự nào trong dường kiếm của hắn ta cả.
Mặc dù hắn ta có thể đỡ được những cái boomerang đó, nó là đã đủ chó chúng tôi vì Reiji đã lao tới tấn công hắn ta bằng cách lợi dụng cơ hội từ khoảng nghỉ được tạo ra khi hắn vung kiếm.
Theo như Kaya và Shirone, cú tấn công của Reiji rất khó để chống đỡ và dự đoán là gấn như bất khả thi. Diehart, người có thế đứng bị phá vỡ do những cái boomerang, có thể sẽ không đỡ được cú đó.
"EEEH!!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi còn không biết chuyện gì đã diễn ra. Đòn tấn công của Reiji chỉ vuot975 qua cơ thể của Diehart.
Kể cả Reiji cũng bị câm nín trước tình huống đó.
Dù lả tôi không biết điều gì vừa xảy ra, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Shirone tung cánh ra và đã bay thẳng lên trời. Mặc dù cái này không thể dùng trong nơi hẹp hoặc trong một căn phòng, khu vựa mở này cho cô ấy một điều kiện hoàn toàn thuận lợi. Cô ấy chém thanh kiếm trong khi rơi từ trên trời xuống. Nhưng mà, Diehart lại dễ dàng né được với khoảng cách chỉ bằng độ dày của một trang giấy.
Từ phía dưới, Kaya tức tốc tiếp cận Diehart trong khi nắm tay lại. Ngay khi mà nấm đấm của Kaya chạm vào được, sức tàn phá chắc chắn sẽ xuyên qua cái khiên và lớp giáp của hắn và phá hủy mọi thứ từ bên trong.
Nhưng, cú tấn công của Kaya cũng chỉ vượt qua dư ảnh của Diehart như là cái của Reiji.
"TẤT CẢ! NÉ ĐI---!"
Khi nghe thấy giọng của Rino, cả 4 người đứng trên tiền tuyến rút lui ngay lập tức.
Khi tôi quay về phía cô ấy, một người phụ nữ cao, mặc cái đầm màu xanh nhạt, đang đứng trước mặt Rino. Và sau đó, có một con chim khổng lồ với những tia điện bao quanh cơ thể nó bay trên đầu chúng tôi.
Chúng ta những tinh linh cấp cao dưới quyền của Rino, Nữ Hoàng Băng Giá và Lôi Điểu. (TN: Elsa nghèo đến mức qua đây luôn à)
Có vẻ như số lượng những người có thể triệu hồi tinh linh cấp cao chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay kể cả trong số những elf có tài năng với tinh linh bẩm sinh, chứ nói gì tới việc triệu hồi hai tinh linh cấp cao cùng lúc; tôi từng nghe là kể cả nữ hoàng elf cũng không thể làm thế được.
Nhưng mà, Rino có thể làm chuyện đó một cách dễ dàng.
Nếu những đòn tấn công vật lí không thể chạm tới hắn, vậy nếu tấn công bằng hai tinh linh cấp cao thì sao nào?
"Nhờ mọi người đấy, Tinh linh-san! GIẾT HẮN ĐI!!"
Một cơn bão băng thương từ Nữ Hoàng Băng Giá và bão sấm chớp của Lôi Điểu xuất hiện sau câu chú của Rino.
Cùng với âm thanh sấm rền, tầm nhìn của tôi bị bao phú bởi một làn bụi lớn ngay giây tiếp theo.
Đám mây bụi biến mất nhiều giây sau. Và Diehart đứng đó, chỗ hắn vẫn đứng.
"Hắn bị cái gì thế!! Hắn còn không thể bị thương kể cả với cái ma thuật ở mức độ này sao?!"
Tôi đang bị sốc. Hắn ta bị cái quái gì thế?
"Hắn tránh nó với Mikiri* của hắn nhỉ (TL Eng*: Một thế đứng trụ trong chiến đấu mà một người dự đoán những kĩ thuật, thế đứng, và cả bước di chuyển của đối thủ để chiến đấu chỉ với những cú né với khoàng cách mỏng như tờ giấy vậy). Những đòn tấn công của hắn ta không thể chạm vào hắn ta. Có một huyền hoại là Miyamoto Musashi có thể cắt một hạt thóc trên đấu của đối thủ mà không làm đối phương bị thương, và tên này cũng có thể làm điều tương tự"
Kaya suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
"Thế là cái quái gì chứ!"
Có chuyện gì với cái khả năng thánh thần đó chứ? Tại sao mà hắn vẫn còn ổn kể cả sau khi bị tấn công bằng nhiều đòn đến thế chứ.
"Nhưng mà, có vẻ hắn ta không thể chống chịu tinh linh thuật một cách hoàn hảo được"
"Eh...."
Nhìn gần hơn thì, cơ thể cả Diehart có vẻ đang run rẩy.
"Thêm nữa, hắn không tấn công chúng ta từ lúc bắt đầu trận chiến và luôn phải ở trong thế phòng ngự"
Tôi cười khi nghe những lời của Kaya. Chúng tôi có thể chiến thắng khi nào chúng tôi vẫn còn có thể gây ra vài tổn hại đến hắn ta.
"Trong trường hợp đó thì, hãy tấn công hắn mà không cho hắn có thời gian thở nào"
Sau cùng thì tôi thật sự rất sợ những việc đã xảy ra bên trong căn hầm đó. Chuyện đó không phải là do Diehart trực tiếp nhúng tay vào, nhưng hắn ta có thể cũng như tên đeo mặt nạ. Ta sẽ làm cho ngươi phải trả giá về tội lỗi của ngươi.
Lúc này thì, tôi sẽ làm cho Diehart trả giá cho những việc hắn đã làm kể cả với những người dân của vương quốc.
Hắc hiệp sĩ, Kuroki.
"Ouch ... Cái đó .... Đau thật"
Có lẻ là vì tôi không thể né đợt tấn công của các tinh linh một cách hoàn hảo được. Cơ thể tôi đang kêu gào đau đớn.
Như dự đoán, 7 chọi 1 là quá nhiều rồi. (TL Eng: đây có thể là lần cuối có cảm giác đối mặt với boss cuối khi cậu ta chiến đấu với nhóm anh hùng đấy) (TN: 7 chọi 1 không chột cũng vỡ giáp thôi)
Tại sao mà mọi việc lại thành ra thế này vậy trời.
Chỉ là một vấn để nhỏ nhặt khi tôi tránh được cú đánh của Shirone; tôi đã từng đấu tập với cô ấy rất nhiều lần rồi. Nó cũng có tương tự nhau kể cả khi cô ấy có tấn công từ phía trên đi chăng nữa. Không, đòn tấn công từ bên trên dễ né tránh hơn vì nó chỉ là một đường kiếm thẳng.
Đòn tấn công của cô gái dùng nắm đấy sắc bén thật đấy. Nhưng mà, nó không có ở mức độ bậc thầy. Tôi có thể đõ đòn tấn công của cô ấy bằng cách trả miếng lại thôi.
Đòn tấn công của Reiji đáng sợ thật. Cái thằng này chắc chắn đã từng giết vài người kể cả khi còn ở thế giới cũ của chúng tôi. Từng cái một trong những đòn tấn công ấy đều là sát chiêu nhắm vào cái mạng tôi.
Nhưng mà, tôi có thể đọc được lối đánh của hắn đến một mức độ nào đó. Hắn chưa từng tấn công tôi từ chính diện cả; đòn tấn công luôn luôn đến từ bên ngoài tầm nhìn của tôi. Giống như mấy con quái vật vậy.
Thường thi, không ai có thể làm cái hành động đó được cả, nhưng những chỉ số vật lý của hắn cho phép hắn làm thế. Đó là tại sao tôi có thể dễ dàng làm cho hắn tấn công từ một điểm đã định trước bằng cách chuyển tầm nhìn của tôi đi.
Nhưng mà, tôi không thể bảo vệ mình khỏi những đòn tấn công của tinh linh. Mặc dù tôi có thể bảo vệ mình khỏi đòn tấn công đó khi mà tôi dùng kết giới ma thuật, tiên phong của họ sẽ không để cho tôi làm việc đó cả.
Mà, tôi nên làm gì đây nhỉ?
Tôi không còn cách nào khác ngoài tẩu thoát bằng cách tìm một khoảng thời gian rảnh. Nhưng, việc đó cũng khá là khó khăn. Kể cả khi tôi có thể thoát khỏi đây bằng ma thuật di căn, tôi không thể Glorious ở lại nơi này được.
Khi tôi quan sát xung quanh, Reiji và tổ đội hắn ta tấn công tôi một lần nữa.
Chuyện sẽ không tệ thế này nếu chỉ có một mình Reiji, nhưng việc sức mạnh tinh thần bị mài mòn là quá mức khi mà cả các cô gái cũng đang cố giết tôi.
Tôi không có ý muốn đánh nhau với những cô gái của Reiji.
"Tại sao mà mọi việc lại thành ra thế này chứ ...."
Tôi muốn cười vào mặt mình.
Nhưng khi tôi nghĩ kĩ hơn về chuyện đó, có thể là tôi biết tại sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tất cả những người là kẻ thù của Reiji cũng là kẻ thù của những cô gái quanh hắn ta. Đó là một trong những điều không bao giờ thay đổi kể cả ở thế giới này hay thế giới trước kia. Tôi đáng lẽ nên đoán trước được việc này khi tôi đánh nhau với Reiji mới phải.
Đó là tại sao những người là kẻ thù của Reiji sẽ bị mọi người ghét bỏ. Ta có thể nói rằng Reiji là một người bảo hộ cho những cô gái theo một nghĩa nào đó.
Những cô gái đó đang đứng về phía Reiji. Nó thật sự là một tình huống khó chịu mà, phải không.
Và cái kết quả của cái việc ganh đua một cách ngu ngốc của tôi lại là cái tình huống hỗn độn mà tôi hiện tại đang mắc vào đây, tôi chắc chỉ là một thằng ngu thôi.
Tôi nên chuẩn bị tinh thần để trở thành kẻ thù của các cô gái đó ngay từ lúc mà tôi là kẻ thù của Reiji rồi.
Bây giờ tôi đang bị dồn vào góc vì tôi đang không có cách giải quyết việc này.
Có lẽ tôi không nên cứu Mizuouki Chiyuki trước đó. Bây giờ thì ma thuật cũa cô ấy đang nhắm vào mạng sống của tôi. Ý tôi là tôi chắc chắn cô ấy muốn được Reiji cứu, chứ không phải là tôi.
Đó là tại sao tôi nên phản công lại và không chỉ phòng thủ không thôi. Điều đó có nghĩa có tôi phải chọn lựa chọn đánh bại tất cả bọn họ, kể cả Shirone.
Việc tôi chết có lẽ chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi nào tôi phản công lại.
Những đòn tấn công từ Reiji và các cô gái đang hướng tới chỗ tôi ngay lúc này đây. Nếu không phải là vì thương tồn từ đòn tấn công lúc trước, thì sẽ không khó để né hết những đòn tấn công của họ cả.
Reiji đang tấn công như là tiên phong trong khi ma thuật diện rộng đang tời từ phía sau.
Mặc dù sức mạnh của tôi vẫn đang giảm, đó không phải là do nhóm Reiji, đó là nhờ vào Yoshino Sahoko đang liên tục hồi phục sức lực của họ không ngừng nghĩ.
Tôi biết là tôi đang dần bị dòn vào chân tường.
Nhưng mà tôi không thể bắt mình tấn công những cô gái đó được. Tại sao mà tôi lại ngu đến thế chứ?! Kể cả khi đã tới mức này rồi, tại sao tôi lại lo cho họ hơn cả sự an nguy của bản thân mình chứ.
"GUH!"
Tôi thắc mắc là đã phải hứng chịu cái đòn tấn công của tinh linh bao nhiêu lần rồi. Tôi quỵ trên gối do đau đớn.
Mặc dù sức mạn của tôi đã bị suy giảm, rôi vẫn phải chiến đấu. Tôi thắc mắc là mình đã nói thế bao lần để thúc giục bản thân rồi.
Nhưng mà, tình trạng hiện tại của tôi không còn chịu nổi nữa rồi.
Cái cách nhóm Reiji rút lui không bình thường chút nào, họ lùi một quãng xa so với chỗ tôi.
"Cái gì.............."
Và sau đó, đã quá muộn khi tôi nhận ra chuyện đó.
Tôi không biết là từ lúc nào nhưng, Mizuouji Chiyuki bắn ra một viên đạn ánh sáng khổng lồ đang bốc cháy về phía tôi.
Tôi cảm thấy một lượng ma lực lớn đến mức vô lý từ cái viên đạn ma thuật này.
"Đây là tập hợp của rất nhiều hỏa ma thuật và ma thuật bộc phá, OVERLIMIT FIERY EXPLOSION MAGIC*!!! BÂY GIỜ THÌ NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ CHO TỘI LỖI CỦA MÌNH, DIEHART!!" (TL Eng: CẬU TA VÔ TỘI MÀ!!)(TN: CÁI LŨ CÓ TỘI LÀ BÂY ĐẤY CHỨ NÓI AI!!!) (TN*: ma thuật bộc phá phiên bản phá vỡ giới hạn)
Mizuouji Chiyuki la lớn những lời đó.
Ôi chết tiệt. Tôi chỉ có thể quan sát ma thuật đó trong im lặng mà thôi. Nó đang hướng tới chỗ tôi.
Tôi không thể tránh nó vì Glorious đang ở đằng sau tôi.
Tôi sau đó giải phòng toàn bộ từng chút một ma lực còn sót lại trong cơ thể mình. Ít nhất là tôi cũng phải cố hết sức để bảo vệ Glorious. Đây là quyết định của tôi.
Viên đạn ma thuật va chạm với ma thuật phòng ngự của tôi.
Và sau đó, một cơn bão năng lượng bao phủ cả khu vực này. (TN: hãy tưởng tưởng đến cái bom nguyên tử phát nổ đi, nó giống vậy đó)
Nữ hiền nhân tóc đen, Chiyuki.
"Mình làm được chưa....."
Đó là ma thuật có tính công phá lớn nhất trong kho tàng vũ khí của tôi. Yep, tôi muốn tinh rằng hắn ta đã chết sau đòn tấn công đó.
Cái vấn đề là tôi cuối cùng cũng lỡ tay thổi bay cái hang của Thánh Long Vương, nhưng tôi sẽ cá cược nó vào ma thuật phòng ngự của Diehart.
Chừng nào mà chúng tôi có thể kết thúc trận đánh này chỉ với ma thuật của một mình tôi thôi, chúng tôi không cần phải pha 1huy3 cái hang động.
Và sau đó, như là chứng minh cho linh cảm của tôi, mặc dù cái sức mạnh ẩn chứa đằng sau ma thuật này có lẽ đã đủ để xóa xổ hoàn toàn ngọn núi, ít chất thì ngọn núi không bị tổn hại gì cả. Có vẻ như hắn ta đã một mình nhận hết tổn hại của cái ma thuật đó, tôi nên khen Diehart về sự dẻo dai của hắn.
"Cuối cùng thì, kẻ xấu này cũng làm được việc tốt nhỉ"
Tôi đang cười. (TN: thật sự muốn bem hết cái lũ này)
"Như dự đoán nhỉ, Chiyuki-san"
Nao đang tới gần tôi.
"Đó không phải là sức mạnh của riêng tôi, đó là sức mạnh của tất cả chúng ta mà"
Vì nó tốn chút thời gian để chuẩn bị ma thuật đó, đối thủ của chúng tôi có thể dễ dàng giết tôi trong quãng thời gian đó.
Nhóm Reiji là những người sẽ câu quãng thời gian đó, ta tôi lo liệu phần hoàn thành ma thuật đó.
"Cảm ơn, Tinh linh-san"
Rino ngưng triệu hồi tinh linh của cô ấy sau khi chúng tôi xác nhận là đã chiến thắng. Hình dạng của Nữ Hoàng Băng Giá và Lôi Chim càng trở nên trong suốt và biến mất.
"Chúng ta đã giết hắn rồi à.... Tớ có nên kết liễu hắn bằng chính đôi tay mình hay không ...."
Shirone nói thế với gương mặt buồn bã.
"Tớ cũng vậy, Shirone. Dù ở mức nào, hắn ta chắc cũng đã bị thương rất nặng rồi"
Reiji nói thế trong khi nhìn vào lối vào nơi mà Diehart từng đứng.
Chúng tôi không thể xác nhận cái chết của hắn với cái đống khói bụi từ vụ nổ đó.
Làn khói gần như hoàn toàn biến mất.
"KHÔNG THỂ NÀO!"
Vì là người đầu tiên nhận ra tình huống này, Nao hét lớn.
Diehart vẫn đứng ngay tại vị trí đó ở nơi đó.
"KHÔNG THỂ NÀO ĐƯỢC!? VIỆC NÀY BẤT KHẢ THI!"
Tôi hét lớn. Hắn ta đáng lẽ không thể sống sót sau khi chịu sự thiêu đốt bên trong ma thuật mà tôi đã đổ toàn bộ ma lực vào.
"Làm sao mà có thể sống sót sau vụ nổ đó chứ...."
Kể cả Sahoko cũng mang nét mặt không thể tin được.
"Không đâu, kết thúc rồi. Nhìn kĩ hơn đi kìa"
Kaya nói thế trong khi chỉ về phía Diehart.
Tôi nhìn gần Diehart bằng ma thuật. Có những vết nứt trên bộ giáp và mũ trụ của hắn. Và sau đó, có vẻ hắn đau đớn đến mức phải dùng thanh kiếm để chống đỡ.
"Fuh! Như dự đoán, có vẻ hắn sẽ không chết chỉ với đòn tấn công đó! Nhưng mà, Chuyện này kết thúc rồi!"
Reiji chĩa kiếm của cậu ta về phía Diehart.
"Chờ chút đã, Reiji-kun!"
Tôi ngưng cậu ấy lại trong đau đớn.
"Có chuyện gì thế, Chiyuki"
Reiji quay lại với gương mặt bất mãn. Đó là lẽ thường khi tôi dừng cậu ta lại khi cậu ta tính tiến về phía trước.
"Có chuyện gì thế, Chiyuki-san. Chị đang cố cứu hắn à?"
Rino hỏi tôi.
"Em ấy nói đúng đó! Hắn ta rất nguy hiểm, cậu biết mà! Chúng ta nên kết liễu hắn ngay tại đây! Chuyện này thật lạ, tại sao cậu lại cố cứu hắn chứ!"
Shirone nói thế.
"Cứu hắn à? Cứ như tớ làm muốn ấy! Có vài thứ tớ muốn hỏi hắn"
"Thứ mà cậu muốn hỏi?"
Tôi gật đầu khi nghe câu hỏi từ cô ấy.
"Cậu cũng muốn hỏi hắn nữa, đúng chứ? Là về tên đeo mặt nạ"
Tôi có một món nợ mà tôi phải trả cho cái tên đeo mặt nạ đó. Do đó, tôi muốn có thông tin từ hắn ta.
"Đó là tại sao, hãy để cho hắn sống thêm chút nữa đi"
Chúng tôi đã thắng.
".... Nếu cậu đã nói thế, tớ không còn lựa chọn nào khác cả"
Shirone và Rino đồng ý với yêu cầu của tôi.
"Trong trường hợp đó, có lẽ chúng ta nên hỏi nhiều thứ ma chúng ta muốn biết. Kể cả chúng ta có phải bắt hắn nôn ra đi nữa"
Reiji đang cười. Có vẻ cậu ta sắp sửa tra tấn Diehart.
".... Đàng hoàng lại đi, cậu đang đứng trước nhiều cô gái đấy"
Mặc dù tôi khá là quen với chuyện đó sau khi tới thế giới này, tôi vẫn còn do dự khi dùng tới việc tra tấn, kể cả với quỉ đi nữa.
Tuy nhiên, sẽ là một trường hợp hoàn toàn khác nếu hắn không có trung thực.
Tôi bước tới chỗ Diehart với nụ cười trên môi.
Hắc hiệp sĩ, Kuroki.
Reiji đang thét lớn điều gì đó.
Mặc dù ý thức của tôi đang mập mờ, tôi nghe thấy hắn ta.
Nó như là hắn đã nói. Sẽ không có nữ thần nào tới cứu tôi cả.
Đây là điểm khác biệt giữa tôi và Reiji. Đây là một bức tường mà thôi không thể vượt qua được.
Tôi đang một mình đối đầu với 7 người bọn họ. Nói thật, có hơi không công bằng đấy.
Tôi không thể ngưng việc nghĩ về những điều như thế sau khi đã tiến xa được thế này rồi.
Những cái ma thuật lúc trước là quá nhiều. Nó thật sự là một phép màu khi mà tôi vẫn còn sống sau khi nhận lấy toàn bộ ma thuật đó.
Tôi đang đặt tay lên ngực mình. Tôi có thể cảm thấy nhịp thở của con hỏa long trong cơ thể mình.
"Ngươi đã cứu mạng ta ... Cảm ơn ngươi .... Nhưng mà .... Ta nghĩ là ta xong đời rồi"
Tôi lẩm bẩm trong thất vọng.
Tôi có thể chịu được vụ bộc phá nhờ vào sự kháng lửa mà tôi nhận được từ linh hồn của hỏa long. Đây là lí do mà tôi vẫn còn sống sau đòn tấn công đó.
Nhưng mà, tôi không thể chịu được sóng xung kích từ vụ nổ đó. Nhờ vào cái thứ đó, bộ giáp của tôi lúc này đã tả tơi hết rồi. Tôi có thể cố mà đứng trên đôi chân của mình.
Tôi thấy họ đang tiến lại chỗ tôi. Tất cả mọi người đang cười vui vẻ.
Họ có vẻ đang vui vì đã đánh thắng tôi.
Tôi biết là tôi sẽ ở trong một tình huống cực kì khó khăn nếu để cho mọi chuyện diễn ra như thế này, nhưng cơ thể tôi không thể di chuyển được.
Tại sao mà tôi vẫn còn sống sau tất cả những đòn tấn công đó? Họ có lẽ sẽ tha mạng tôi ngay khi mà tôi để lộ danh tính và xin lỗi họ đàng hoàng.
Nhưng mà, tôi không thể cho phép mình làm những điều như thế được. Mặc dù mạng sống của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi thắc mắc là tại sao mình là một thằng đần độn vậy nhỉ.
Bởi vì tôi biết từ cái dấu hiệu đằng sau tôi rằng Glorious đã chuẩn bị để kéo tôi vào bất cứ lúc nào.
"Dừng lại đi, Glorious ... Cứ trốn trong đó đi"
Họ sẽ không thể tim ra Glorious trong chỗ nó đang trốn được. Ít nhất thì việc đó cũng sẽ cứu mạng sống của Glorious.
Họ đang ....
Cơ thể tôi đang lảo đảo, và tôi lắc đầu để giữ tỉnh táo.
"Ah ...."
Ngay lúc tôi nhận ra, thì đã quá trễ rồi.
Đó có lẽ là do tôi đã lắc lư cái đầu. Cái mũ trụ đã bị hư hỏng nặng của tôi rớt xuống đất.
Nữ hiền nhân tóc đen, Chiyuki.
Mũ của Diehart rơi xuống đất khi cơ thể hắn lảo đảo.
Vào khoảnh khắc đó, mặt của Diehart được lộ ra cho chúng tôi thấy.
"Eh ... Một con người"
Tôi ngạc nhiên. Tôi đã chắc chắn rằng đó là gương mặt của một con quỉ bên dưới cái mũ đó.
Mặt của anh ta không phải là của một con quỉ hay là quái vật gì cả; đó là gương mặt của một con người bình thường. Khuôn mặt anh ta mảnh khảnh và mái tóc đen. Anh ta hơi đỏ mặt. (TN: tại sao lại đỏ mặt?????)
"A---AAAH!!!"
Rino đột nhiên hét lên trong khi chỉ tay về phía Diehart.
"Có chuyện gì thế!? Rino-chan!"
Tôi nhìn Rino.
"AH! Em đã thấy anh ta trước đây rồi, chị biết không!"
Rino đã gặp Diehart trước đây.
"Ku,roki ...?"
Shirone nói thế với giọng trầm.
Khi nghe những từ đó, tất cả mọi người dồn ánh mắt vào Shirone.
"T-TẠI SAO CẬU LẠI Ở ĐÂY HẢ, KUROKI---!"
Tiếng thét của Shirone vang dội lại khắp xung quanh.
"AH!! ĐÚNG RỒI, ANH TA LÀ BẠN THUỞ NHỎ CỦA SHIRONE-SAN!!"
" "E---EEEEH!!" "
Nao và tôi hét ngược lại như trả lời cho câu nói của Nao.
Giờ mới nghĩ tới, Rino từng nói là em ấy từng thấy mặt bạn thuở nhỏ của Shirone trước đây. Và khi nghĩ về việc cậu ta lại là Diehart.
Cái người đó nên là cậu ta, phải không?
Tại sao mà bạn thuở nhỏ của Shirone đang ở đây?
Đầu tôi đang rối bời lên.
"Tại sao mà bạn thuở nhỏ của Shirone lại ở đây?"
Reiji đang hỏi thế. Tôi cũng muốn biết nữa.
Sau đó, tôi nhìn về phía cậu bạn thuở nhỏ.
Chắc chắn là, đó là gương mặt của một người sắp xuống mồ. (TN: ý là cái mặt thất vọng + cạn lời)
"Ah, anh ta ngã rồi kìa!"
Rino hét lên.
Cơ thể cậu ta lắc lư, và ngã sấp mặt về phía trước.
"AH, KUROKI!"
Shirone sắp sửa chạy về phía cậu ấy.
Nhưng mà, một cái bóng khổng lồ chui ra từ cái hang còn nhanh hơn cả cô ấy nữa.
"EH, MỘT CON RỒNG!"
Cái thứ chui ra là một con rồng màu đen.
Sau khi con rồng mang cậu ta từ mặt đất và đặt lên lưng nó, nó bay đi với một tốc độ khủng khiếp.
Chúng tôi không thể di chuyển được do cái tiến triển không thể bắt kịp được.
"Eh, cái gì..... CÁI GÌ VỪA XẢY RA THẾ---------HẢ!"
Shirone liên tục thét lớn. Có vẻ cô ấy không bắt kịp mọi chuyện.
Con rồng mang anh ta đã biến thành một dấu chấm nhỏ trên bầu trời.
Tôi không thể làm gì khác trừ việc quan sát con rồng bay đi với gương mặt cạn lời.
Hắc hiệp sĩ, Kuroki.
Tôi đang bay trên lưng Glorious.
"Ngươi đã cứu ta rồi đấy, Glorious"
Có vẻ như là Glorious nhảy ra theo phản xạ khi thấy tôi ngã xuống.
Kết quả là, Glorious đã cứu mạng tôi.
Tôi không có Nữ thần Chiến thắng phù hộ, nhưng tôi có một con rồng cứu mạng mình. Đó là tại sao, dù tôi đã thua, tôi vẫn còn sống.
Vì vài lí do, nhóm Reiji không đuối theo tôi. Tôi không biết lí do của họ là gì.
Tôi đưa tay lên mặt mình. Mũ của tôi đã không còn nữa. Đó là gương mặt bình thường của tôi.
"Danh tính của mình bị lộ rồi nhỉ...."
Tôi không còn Diehart nữa rồi, chỉ là một con người đáng thất vọng mang tên Kuroki thôi. Bất cứ mức độ nào đi nữa, sau cùng thì tôi cũng là người đã chém người mà họ yêu. Tôi đã không còn đường lui nữa rồi.
"Như mình nghĩ, mình thật sự chẳng thể thắng được nhỉ....."
Nếu cái cảm giác ganh đua này là vô dụng, tôi thắc mắc lí do mà mình chiến đấu là vì cái gì.
"Mình thật sự là một thằng ngu, phải không nhỉ...."
Tôi cười lên sự ngu ngốc của chính mình.
"Mình thắc mắc là một nữ thần nào sẽ tới với mình với cái này đây....."
Tôi sẽ có thể đánh bại họ vào lần gặp mặt tới.
Ý thức của tôi đang dần mờ nhạt đi theo thời gian. Như dự đoán, tôi kiệt sức rồi.
"Xin lỗi nhé, Glorious .... Ta sẽ chợp mắt một chút"
Ý thức của tôi tan biến trên lưng Glorious.
Glorious đang bay dưới bầu trời rộng lớn xanh thẳm. Bay trên những đám mây, mặt trời đang chiếu rọi chúng tôi.
Do đó, tôi ngủ trên lưng Glorious.
P/s: chương 29 vừa tức vừa phê :))