ANIMA

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1312

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Toàn tập - Từ Nhã Linh (3)

Hai tuần nữa là đến kỳ thi học kỳ, thi xong là học kỳ này kết thúc.

CLB tâm lý tổ chức liên hoan cuối kỳ ở một nhà hàng lẩu tự chọn ăn thoải mái.

Ăn xong còn có tiết mục trao đổi quà tặng, tôi rút được gói quà to nhất.

Phải to đến 60cm, cao khoảng 30cm, trông như một cái thùng giấy.

- Cậu may mắn thật. – Hội trưởng nói, - Đây là quà của tôi đấy.

Tôi có linh cảm chẳng lành.

Xé lớp giấy bọc ra, quả nhiên là một cái thùng giấy, mở ra, lại xuất hiện một hộp giấy khác.

Tôi thầm kêu chết toi, mở cái hộp ra, lai thêm một cái hộp nhỏ nữa.

Tổng cộng có tất cả 11 cái hộp hay thùng giấy, mở đến cuối cùng, là một bao diêm.

Nhưng mở bao diêm ra, lại chẳng có gì hết.

- Đó là bản chất của cuộc sống. – Hội trưởng nói.

- Bản chất của cuộc sống là vô duyên cực đỉnh à?

- Bản chất của cuộc sống giống như hành tây, sau khi bóc ra từng lớp, không có lõi, chỉ trống rỗng. – Hội trưởng nói, - Cậu có lĩnh ngộ được không?

Tôi nhìn bao diêm trống không, nói không nên lời.

- Hôm nay là ngày Phật đản, nhận được món quà đầy chất thiền này, hẳn là cậu cảm động lắm nhỉ.

Cảm động cái đầu, anh lại làm chuyện vớ vẩn rồi.

- Đây là bóng tối trước bình minh. – San San sư tỷ cười, - Cậu cố nhịn đi.

Đúng vậy, sắp hết kỳ rồi, cuộc sống năm thứ nhất đại học của tôi cũng sắp kết thúc.

Ngoảnh đầu nhìn lại, nhờ tham gia CLB, nhờ làm cán bộ xã hội, cuộc sống của tôi phong phú hơn hẳn.

So với thằng nhóc cấp ba của hơn một năm trước, tôi hiện giờ hẳn đã thay đổi.

Còn cô gái hoa dành dành? Cuộc sống năm thứ nhất đại học của em phải chăng cũng muôn hình muôn vẻ?

- Xin hỏi Lý Thanh Liên có nhà không?

- Mình đây.

Cuối cùng cũng gọi được rồi, câu “mình đây” này nghe mới êm tai làm sao.

Tôi nhất thời kích động không biết phải nói gì tiếp theo.

- Bạn là Thái Tu Tề à? – Em nói.

- Ừ. – Tôi hơi ngạc nhiên, - Sao bạn biết là mình?

- Bạn nhận ra giọng mình, mình cũng nhận ra giọng bạn. – Em hỏi, - Tìm mình có việc gì không?

- Ờ… - Tôi lại ngẩn người ra.

Gọi điện cho em dường như đã trở thành thói quen của tôi, đến nỗi tôi quên mất mình chẳng có “việc” gì cần tìm em cả.

- Bạn đang đợi mình nói câu thứ ba đấy à? – Em cười.

- Xin lỗi. Mình chỉ… - Tôi ấp úng, - Chỉ muốn nói chuyện với bạn mà thôi.

- Bây giờ bạn có thể đến cổng sau trường mình được không? – Em nói.

- Được chứ. – Tôi phấn chấn.

- Nửa tiếng nữa bọn mình gặp nhau ở đó nhé.

- Được.

- Giờ không thể nói xuống xe cẩn thận nữa, phải nói gì đây nhỉ?

- Mình đi xe đạp.

- Đạp xe cẩn thận. – Em cười.

Đến cổng sau trường em, dừng xe, nhìn đồng hồ, hết 23 phút cả thảy.

Tôi đã có kinh nghiệm chờ đợi con gái, vì vụ giao lưu mà thường phải đường đột một mình đứng đợi ngoài những phòng học xa lạ, đợi những cô gái hoàn toàn xa lạ xuất hiện, nhưng khi đó tôi không căng thẳng, chỉ đợi mà thôi.

Chỗ này trước đây tôi đã cùng Lý Quân Tuệ tới tìm Tiêu Văn Doanh, nên tôi không xa lạ.

Người qua kẻ lại nơi cánh cổng này đều là sinh viên bình thường giống tôi, tôi đứng đợi ở đây cũng không đường đột.

Hơn nữa em với tôi coi như đã quen, chúng tôi không thể nói là xa lạ.

Vậy thì tại sao tôi giờ đây lại cảm thấy căng thẳng lạ thường?

- Hi, Thái Tu Tề.

Tôi quay người lại, nhìn thấy em trong chiếc áo T-shirt màu vàng nhạt, quần bò xanh da trời đang mỉm cười nhìn tôi.

- Hi, Lý Thanh Liên.

Không ngờ quen nhau lâu như vậy, cho tới tối nay lần đầu tiên chúng tôi mới chào nhau bằng tên.

Em dẫn tôi vào trong trường, rẽ trái rồi đi tới đại sảnh tầng một của một tòa nhà.

Nơi này trông giống như sảnh sinh hoạt chung, bày rất nhiều bàn, sofa, có cả tivi.

Có rất nhiều người, cả nam cả nữ, đang xem tivi, nói chuyện, ăn uống ở trong này, không khí rất náo nhiệt.

Nơi này có lẽ cũng giống mấy chỗ kiểu sảnh sinh hoạt chung của Trung tâm hoạt động sinh viên.

Chúng tôi tìm một cái sofa ngồi xuống, trước mặt còn có một cái bàn nhỏ hình tròn.

- Chữ nào dù quay trái hay quay phải, hay quay bao nhiêu độ, cũng đều không thay đổi. – Em hỏi.

- Hả?

- Giống hồi trước ấy, bạn nghĩ hộ mình với. – Em bảo, - Đây là câu đố bạn mình đố mình.

- Giống như hồi trước?

- Hồi trước chẳng phải bọn mình vẫn chơi như thế trên xe buýt hay sao?

Đúng vậy, chúng tôi không xa lạ, hơn một năm ròng đi xe cùng nhau, chúng tôi là bạn cũ.

Có lẽ không phải người yêu, bạn trai bạn gái, nhưng ít nhất cũng có thể coi là bạn cũ.

Bắt đầu từ khi đứng đợi ở cổng trường, cho tới khi yên vị trên sofa, trái tim tôi cứ thấp thỏm không yên.

Không ngờ chỉ một câu “giống như hồi trước” của em, khiến cảm giác căng thẳng của tôi gần như tan biến.

Em là cô gái hoa dành dành của tôi, điều này hoàn toàn không thay đổi, tôi không cần phải căng thẳng.

- Bạn tụt lùi rồi.

- Tụt lùi?

- Trước đây gần như chẳng cần nghĩ ngợi gì bạn đã cho mình biết đáp án luôn. – Em nói.

- Hồi trước chỉ là mấy câu đố trí óc đơn giản thôi, kiểu như heo cầm sữa bò đi thi thì sẽ biến thành gì chẳng hạn. Nhưng câu này thì phải suy nghĩ một chút.

- Heo cầm sữa bò đi thi thì biến thành cái gì? – Em hỏi.

- Heo sữa nướng[26]. – Tôi nói.

Em bật cười, tiếng cười giòn giã.

- Mình nghĩ ra rồi, - Tôi lấy tay viết lên mặt bàn: -口、回、十、田(Khẩu, hồi, thập, điền)

-口、回、十、田? (Khẩu, hồi, thập, điền)

- Ừ. Bốn chữ này dù quay trái quay phải, quay 90, 180 hay 270 độ, cũng đều không thay đổi.

- Đáp án này được đấy. – Em hào hứng, - Mình có thể trả lời bạn mình được rồi.

Tôi rất thích nhìn em vui vẻ, còn vui hơn niềm vui của chính bản thân mình.

Không khỏi nhớ tới khi đi xe buýt thời trung học, thường nhờ nhìn thấy nụ cười của em mà tâm trạng cả một ngày trở nên tốt đẹp.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, so với lần trò chuyện ở đập nước lần trước, cảm giác lần này giống như đang ôn lại chuyện cũ vậy.

- Bạn làm cán bộ xã hội rồi có thay đổi gì không? – Em hỏi.

- Thay đổi lớn nhất, có lẽ là có nhiều dũng khí để nói chuyện với con gái hơn. – Tôi nói.

- Hồi trước sau khi lên xe bạn sẽ bước bốn bước, nhưng bước thứ tư lúc ngắn lúc dài, hình như là để đứng ngay trước mặt mình. Có lần mình cố tình ngồi về phía trước, lúc bạn phát hiện ra bước thứ ba đi quá mất, bước thứ tư thậm chí lại lùi lại, cảm giác rất quyết đoán. Nhưng trong điện thoại lại không cảm thấy được sự quyết đoán đó nữa rồi.

- Cho nên đáng ra mình phải nói: Không có chuyện gì thì không tìm bạn được à? Mình chỉ muốn nói chuyện với bạn thôi! – Tôi cười cười.

- Đúng thế. – Em cũng cười, - Chính là sự quyết đoán này.

- Lần trước bạn nói bạn tham gia CLB tâm lý, nhưng bạn chưa kể cho mình biết lý do. – Em hỏi.

- Vô tình ấy mà, vô duyên vô cớ mà mình tham gia CLB tâm lý. – Tôi nói.

- Vậy sao? – Em tò mò, - Kể nghe xem nào.

Tôi kể lại chuyện bị San San sư tỷ lôi kéo vào CLB tâm lý, em hào hứng lắng nghe.

- Vậy bạn có thể phán đoán họ không? – Em chỉ vào một đám sinh viên đang ngồi trước tivi.

- Đương nhiên là họ đều đang xem tivi. – Tôi vừa chỉ vừa nói, - Nhất là anh chàng mặc đồ màu xanh lam đang ngồi góc trái sofa kia, tay cầm một gói bánh quy, nhưng lúc lấy bánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi màn hình. Nhưng trong số họ, có một người có lẽ không phải đang xem tivi.

- Đó là ai?

- Cô gái mặc đồ màu đỏ ngồi giữa sofa kia có lẽ chỉ xem tivi trong lúc chờ ai đó thôi, cứ chốc chốc cô ấy lại nhìn ra cửa, rồi mới quay sang nhìn tivi.

- Có khi cô ấy chỉ không muốn xem quảng cáo thôi.

- Nhưng ánh mắt cô ấy di chuyển giữa tivi và cửa một cách rất có quy luật, dù là đang giữa chương trình hay đang quảng cáo, mà bạn để ý vị trí ngồi của cô ấy xem.

- Ừm… - Em nhìn một lát, - Vị trí ngồi của cô ấy có vấn đề gì sao?

- Vị trí ngồi của cô ấy, là nơi duy nhất không cần thò đầu hay đứng dậy cũng có thể nhìn được ra cửa.

- Đúng thật nhỉ. – Em cười, - Vậy bạn cảm thấy nơi này thế nào?

- Ừm… - Tôi nhìn quanh, - Nơi này có nam có nữ, sắp xếp và bài trí giống như phòng sinh hoạt chung. Nhưng có một điểm rất kỳ lạ.

- Kỳ lạ thế nào?

- Ở đây tuy có rất nhiều người đang trò chuyện, nhưng đều là những người cùng giới trò chuyện với nhau, mình chưa nhìn thấy con trai nói chuyện với con gái.

- Nếu không quen thì đương nhiên là không nói chuyện rồi.

- Xin hỏi ở quý trường, nam nữ trò chuyện với nhau không phạm luật chứ?

- Dĩ nhiên là không.

- Vậy thì lạ thật. Trung tâm hoạt động sinh viên là nơi đóng đô của các CLB, nam nữ cùng CLB lẽ ra nên bàn bạc chuyện trò ở đây, nhưng ở đây hoàn toàn không có bầu không khí chuyện trò giữa nam và nữ.

- Ai bảo đây là Trung tâm hoạt động sinh viên?

- Chẳng lẽ không phải sao? – Tôi ngạc nhiên.

Liếc thấy một anh chàng cầm chậu rửa mặt đi ngang cửa, tôi sực ngộ ra.

- Trời ạ! – Tôi không khỏi thốt lên, - Hóa ra đây là ký túc xá!

Chắc do hơi lớn tiếng, có mấy người quay sang nhìn tôi, tôi ngượng chín cả người.

- Đây là ký túc mình ở. – Em nói.

- Không ngờ quý trường lại thoáng như vậy, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.

Tòa nhà này là ký túc dành cho cả nam và nữ, con trai ở tầng B1 và tầng 1, từ tầng 2 đến tầng 5 dành cho con gái.

Cầu thang bộ giữa tầng 1 và tầng 2 có cửa sắt ngăn cách, đến giờ giới nghiêm là khóa lại.

Tầng 2 cũng có bảo vệ ký túc, đề phòng nam sinh cố tình hay vô tình trèo lên tầng 2.

Những sinh viên trong sảnh sinh hoạt chung của tầng 1 hiện giờ, có lẽ đa số là sinh viên ở tòa nhà này.

Có lẽ trong tiềm thức họ để tránh hiềm nghi, hai bên nam nữ mới cố tình tránh nói chuyện với nhau.

Như tôi và em ngồi nói chuyện với nhau như thế này, ở đây trông rất đường đột.

- Ở quý trường, nam nữ nói chuyện với nhau thật sự không phạm luật sao?

- Bạn lại thế rồi. – Em nói, - Đây có phải là trường cấp ba của chị khóa trên mình đâu. Nghe nói trường chị ấy đặt ra một quy định: Nói chuyện với con trai cảnh cáo một lần, nắm tay kỷ luật nhẹ một lần…

- Có phải có lần chị ấy được một anh chàng gửi cho tờ giấy vào giờ tan học không?

- Sao bạn biết được chuyện này?

Tôi kể cho em nghe chuyện trong giờ sinh hoạt CLB dạo trước, hai bên cùng đối chiếu, phát hiện ra bà chị năm ba cùng phòng với em lại chính là cô gái khóc nhè kia.

Em nói từ đó chị ấy bèn rất đề phòng với con trai, thậm chí ghét con trai một cách vô duyên vô cớ.

Thì ra người có khuynh hướng căm ghét người khác phái, không phải là tôi, cũng không phải là đội trưởng, mà là bà chị năm ba cùng phòng với em.

- Xem ra CLB tâm lý cũng vui thật đấy. – Em nói, - Bạn dạy mình phán đoán được không?

- Phán đoán tuy cũng có sự khác biệt về năng lực, nhưng căn bản đó chính là một loại thái độ. – Tôi nói, - Cũng giống như nhìn thấy mây đen giăng kín trời, liền có thể đoán rằng chắc sắp mưa, căn bản không cần phải dạy. Điều bạn cần làm, thực ra chỉ là ngẩng đầu lên nhìn trời, như thế mới biết được mây đen đang giăng kín.

- Mình hiểu rồi. – Em cười, - Vậy bạn có thể phán đoán mình không?

- Bạn vừa tắm xong, sau đó ra cổng trường dẫn mình tới đây, cho tới bây giờ.

- Vừa tắm xong trên người sẽ có mùi thơm, chắc chắn bạn đã ngửi thấy mùi thơm đó.

- Ở cổng trường lúc mình chưa ngửi thấy mùi thơm trên người bạn, mình đã biết là bạn vừa tắm xong rồi.

- Sao bạn biết?

- Bây giờ là mùa hè, mặc áo phông cả một ngày với mặc áo phông vừa thay xong lúc tắm tuyệt đối không giống nhau.

- Có lý. – Em cười, - Còn gì nữa không?

- Bạn nói chuyện điện thoại với mình xong mới tắm, chứ không phải tắm trước khi nói chuyện điện thoại với mình.

- Sao bạn lại nói vậy? – Em ngỡ ngàng.

- Bởi vì lẽ ra bạn phải hỏi mình đang ở đâu trước, mất bao lâu mới tới cổng trường, mới có thể quyết định bao lâu sau gặp nhau. Nhưng bạn chẳng hỏi gì cả mà nói luôn: nửa tiếng sau gặp nhau. Như thế tức là bạn đã nghĩ trước việc có thể hoàn thành trong vòng nửa tiếng, rồi mới gặp mình.

- Có phải vì mình vô tâm quá, quên không hỏi bạn phải mất bao lâu mới tới được đây không?

- Không. Đó là vì trong điện thoại bạn hỏi mình: Bây giờ có thể tới cổng sau trường được không? Mình trả lời đương nhiên là được. Nên tự nhiên bạn sẽ chỉ ước tính thời gian bạn cần thôi.

- Có thể việc mình có thể hoàn thành trong vòng nửa tiếng không phải là đi tắm thì sao.

- Đúng thế, cho nên tất cả đều chỉ là phán đoán, không chính xác là rất bình thường mà. – Tôi cười.

- Coi như bạn đoán đúng rồi. – Em cũng cười, - Còn nữa không?

- Bạn có trái tim nhiệt thành như mặt trời xích đạo, hơn nữa bạn còn rất vị tha.

- Mặt trời xích đạo?

- Nên thời trung học bạn mới cầm cặp sách giúp mình.

- Thế còn vị tha?

- Câu hỏi chữ nào quay ngược quay xuôi đều không thay đổi, thực ra ngay từ đầu bạn đã biết đáp án.

- Á? – Dường như em rất ngạc nhiên.

- Nếu bạn của bạn đố bạn một câu đố mẹo, thì dù bạn trả lời được hay không, người đó cũng sẽ nói ngay cho bạn đáp án. – Tôi nói, - Vừa rồi bạn chỉ giả vờ không biết đáp án thôi.

- Sao mình lại làm như vậy?

- Bạn hỏi mình câu đó, là vì muốn mình nhớ lại cách chúng ta trò chuyện thời trung học, nhắc nhở rằng bọn mình không phải người xa lạ, để mình không căng thẳng nữa.

- Thì ra bạn biết rồi à. – Em cũng cười.

- Ừ. – Tôi gật đầu, - Nên bạn rất vị tha.

- Còn gì nữa?

- Ngoài trái tim nhiệt thành như mặt trời xích đạo và tấm lòng vị tha ra, có lẽ bạn chỉ còn lại mỗi ngoại hình hoàn mỹ mà thôi.

- Làm cán bộ xã hội quả nhiên đã biến bạn thành con người dẻo mỏ. – Em cười.

- Nhưng chỉ có bạn, mới biết bản chất của mình là e thẹn hướng nội thôi.

- Thế á?

- Bởi vì bạn quen mình hồi trung học mà.

- Đúng thế. – Em lại cười.

Hoàn toàn khác với khi đối diện những cô gái khác, trước mặt cô gái hoa dành dành tôi có thể đơn giản là chính mình.

- Thang Mẫu và Lỗ Tư đánh nhau, ai thắng? – Em hỏi.

- Thomas. - Tôi đáp.

- Tại sao?

- Vì Thang Mẫu Khắc Lỗ Tư[27].

- Bạn đúng là anh chàng trên xe buýt thời trung học, lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để đứng trước mặt mình rồi.

- Bạn đúng là cô bạn trên xe buýt thời trung học, lúc nào cũng lo chuyện bao đồng cầm cặp sách giúp mình rồi.

Chúng tôi cùng bật cười, dù khiến mọi người đều quay sang nhìn, cũng không ngừng cười.

Thì ra dù có rời xa chuyến xe buýt, chúng tôi vẫn có thể giống như trước khi.

Giây phút ấy, tự tận đáy lòng mình tôi sâu sắc cảm nhận được, tôi thật lòng thích em.

Chú thích:

[26] Vì chữ “khảo” trong từ “khảo thí” (đi thi) trong tiếng Trung còn có nghĩa là nướng.

[27] Tác giả chơi chữ: Thang Mẫu Khắc Lỗi Tư là phiên âm tiếng Hán của Tom Cruise, nếu tách hai từ Thang Mẫu và Lỗ Tư ra làm hai danh từ riêng biệt thì từ “khắc” ở giữa có thể hiểu là Thang Mẫu “khắc chế” Lỗ Tư.