Hạ tuần tháng Mười, trời không nóng lắm, là thời tiết thích hợp để đi ngoại ô chơi.
Lý Quân Tuệ rủ luôn lớp Tiêu Văn Doanh cùng tổ chức đi ngoại ô bằng xe máy.
- Sao không tìm mấy bạn gái hoàn toàn không quen? – Tôi băn khoăn.
- Bởi vì tao… - Hình như nó ngượng, - Tao muốn chở cô ấy bằng cái xe mới mua của tao.
Tôi nghĩ thầm: Đi ngoại ô bằng xe máy là cho đám con gái bốc thăm chìa khóa xe để quyết định ngồi xe nào. Nó muốn chở Tiêu Văn Doanh, chắc gì đã được chở.
Nhưng tôi không muốn làm nó mất hứng, nên vẫn liên lạc với Tiêu Văn Doanh, hẹn ngày giờ và địa điểm đi chơi.
Tối trước khi đi, tôi đặc biệt tới tìm Lý Thanh Liên trước.
- Hôm nay phải tập huấn đặc biệt. – Tôi nói.
- Tập huấn đặc biệt?
Tôi lấy ra cái hộp giấy be bé, phía trên khoét một cái lỗ, bên trong để sẵn hơn chục chùm chìa khóa.
Rồi rút chùm chìa khóa của tôi ra, nắm trong tay một lúc, rồi đưa vào tay em.
- Nhớ kỹ hình dáng móc chìa khóa của mình, con trâu vàng này khá lớn, chắc rất dễ đoán.
- Móc chìa khóa của bạn dễ thương quá.
- Ừ. Quà sinh nhật bạn mình tặng đấy.
Vừa dứt lời liền sực nhớ tới Dương Ngọc Huyên, bỗng dưng cảm thấy sượng sùng.
- Bạn là cung Kim Ngưu à?
- Ừ.
- Hóa ra là con gái tặng.
- Sao bạn biết? – Tôi giật mình.
- Con trai bình thường sẽ không dùng móc chìa khóa làm quà tặng. Hơn nữa bạn không phải tuổi Trâu, chọn quà hình trâu vàng để thể hiện cung hoàng đạo, có lẽ chỉ có con gái mới tỉ mỉ tinh tế đến thế. – Em cười cười, - Công phu phán đoán của mình cũng được đấy chứ?
- Rất được. – Tôi cũng cười.
- Cung Kim Ngưu là cung đẹp, hơn nữa thời gian của cung Kim Ngưu cũng chính là mùa hoa dành dành.
- Hóa ra bạn cũng thuộc cung Kim Ngưu.
- Ủa? – Em hơi ngỡ ngàng, - Bạn đoán kiểu gì vậy?
- Mình biết bạn thích hoa dành dành, nhưng không biết nguyên nhân.- Tôi nói, - Nghe bạn nói ngày sinh của cung Kim Ngưu cũng chính là mùa hoa dành dành, mình mới đoán được có lẽ đây chính là lý do bạn yêu thích hoa dành dành.
- Coi như bạn đoán đúng. Ngoài điều đó ra, mình rất thích màu trắng ngần, đóa hoa xinh xắn và mùi thơm nồng nàn của hoa dành dành. – Em cười, - Mình sinh ngày 8 tháng 5.
- Trước mình bốn ngày. – Tôi cũng cười, - Chị ơi, bắt đầu tập huấn thôi.
Tôi bảo em thả chùm chìa khóa vào trong hộp, rồi lắc lên.
- Giờ hãy rút chìa khóa của mình ra đi. – Tôi nói, - Chọn phần kim loại hơi ấm ấy.
Em thò tay vào hộp, mười giây sau rút ra một chùm chìa khóa, quả nhiên là của tôi.
- Sao chìa khóa của bạn lại ấm hơn? – Em hỏi.
- Nhiệt dung riêng của kim loại nhỏ, nếu để lâu trong nhiệt độ phòng thì khi chạm vào sẽ thấy lạnh. Nhưng vì chìa khóa của mình luôn được nắm trong tay, nên khi mới thả vào hộp, sẽ ấm hơn những chùm chìa khóa khác nhiều. Ngoài ra con trâu vàng trên móc khóa cũng bằng kim loại, vì thế cũng ấm hơn.
- Ra là vậy.
- Mình dùng hộp giấy chứ không dùng túi nilon, nếu dùng túi nilon, thì tất cả chìa khóa sẽ dính thành một chùm, muốn rút chính xác sẽ rất khó, hơn nữa sẽ bỏ lỡ thời điểm quý báu.
- Thời điểm quý báu? – Em băn khoăn, - Nghĩa là sao?
- Vì để lâu thì chìa khóa của mình sẽ bị nguội đi giống những chùm chìa khóa khác. Vì thế mình chọn hộp hình vuông, nếu bạn sờ nhầm chùm khác sẽ vứt nó sang một bên, như thế càng dễ tìm chùm chìa khóa của mình.
- Hi hi. – Em bật cười, - Bạn lắm mưu nhiều kế quá.
- Phù thủy phải cưỡi chổi mới có thể bay lên trời cao, tên hề phải hóa trang mới mua vui được cho thiên hạ.
- Hả? – Em ngừng cười, nhìn tôi đầy thắc mắc.
- Còn mình, bắt buộc phải chở bạn mới bằng lòng đi chơi ngoại ô bằng xe máy.
- Cái gì thế? – Em lại cười.
- Tóm lại… - Tôi nói, - Mình nhất định phải chở bạn.
Em nhìn tôi, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười.
Trước khi ra về, tôi nói lại SOP[33] rút trúng chìa khóa thêm một lần nữa, rồi cho em tập thêm vài lần.
Cũng nhắc nhở em phải dùng đầu ngón tay để cảm nhận độ ấm của kim loại, như thế sẽ chính xác hơn.
Vì thế đêm nay em phải bảo dưỡng đầu ngón tay, không được đi đánh đàn piano, lúc đánh mạt chược không dùng đầu ngón tay xoa bài, lúc ấn nút thang máy phải đeo găng, không được dùng đầu ngón tay mở lon nước ngọt vân vân và vân vân.
Em gật đầu liên tiếp mấy cái, vừa gật vừa cười.
- Quan trọng nhất là, tối nay phải ngủ sớm, nếu không Ông Ba mươi sẽ đến cắn ngón tay út của bạn đấy.
Em bật cười khanh khách, càng cười càng vui vẻ.
Hôm sau trời vừa sáng, 30 thằng con trai trong lớp cưỡi 30 chiếc xe máy, tập hợp ở cổng sau trường em.
Tôi lấy hộp giấy ra, bảo lũ bạn thả chìa khóa vào trong, nhưng chìa khóa của mình thì nắm chặt trong tay.
Hơn nữa còn ra sức xoa nhẹ con trâu vàng trên móc khóa.
Tôi để A Trung và Lý Quân Tuệ lại cuối cùng, thu chìa khóa của những đứa khác trước.
- Mày chỉ được chở Lâm Y Kỳ. – Lúc A Trung định cho chìa khóa vào hộp, tôi ngăn lại.
- Tại sao? – Nó hỏi.
- Bọn mày yêu nhau mà, tách chúng mày ra sẽ bị trời phạt.
- Nhưng mà tao muốn… - Nó hạ giọng, - Tao muốn chở người khác.
- Mày giác ngộ đi. – Tôi cười, - Từ giờ tới 50 năm sau, mày sẽ chỉ chở Lâm Y Kỳ thôi.
- Mày đang chúc phúc? – A Trung lườm tôi, - Hay đang nguyền rủa?
Tôi không đáp, cười hi hí rồi chạy về phía Lý Quân Tuệ.
- Vứt chìa khóa vào đây. – Tôi giơ cái hộp ra trước mặt nó.
- Có thể nào… - Nó ấp úng, - Cho tao chở luôn Tiêu Văn Doanh không?
- Dĩ nhiên là không được. – Tôi nói, - Tiêu Văn Doanh “bốc lửa” như thế, chắc chắn bọn nó sẽ tranh nhau chở, tao cũng muốn chở cô ấy nữa kìa, tối qua tao còn ra miếu xin thần linh phù hộ cho tao được chở Tiêu Văn Doanh cơ. Nếu không cần bốc chìa khóa mà cho mày chở cô ấy, bọn nó sẽ không phục, tao cũng sẽ cắt đứt tình nghĩa với mày luôn.
- Mày nói linh tinh vừa thôi. – Lý Quân Tuệ nói, - Cô ấy bốc lửa chỗ nào?
- Tính tình. – Tôi cười.
- Tôi nghe thấy rồi đấy. – Tiêu Văn Doanh thình lình xuất hiện, nguýt tôi một cái.
- Vậy đi, vì A Trung và Lâm Y Kỳ là một đôi, nên Lâm Y Kỳ không cần phải bốc chìa khóa. Nếu bọn mày cũng là một đôi, thì Tiêu Văn Doanh cũng không cần bốc thăm.
- Chuyện này… - Lý Quân Tuệ liếc sang Tiêu Văn Doanh, mặt có phần khó coi.
- Mặc kệ cậu ta. – Tiêu Văn Doanh nói, - Bốc thì bốc.
- Đừng mà. – Lý Quân Tuệ như cuống hết cả lên.
- Còn một cách nữa. – Hai người chỉ cần chính thức được công nhận là bạn trai bạn gái, thì không cần phải bốc chìa khóa.
- Công nhận như thế nào? – Lý Quân Tuệ hỏi.
- Lý Quân Tuệ. – Tôi nói, - Mày có đồng ý thừa nhận Tiêu Văn Doanh là bạn gái của mình, sau đó chở cô ấy cùng tới Hổ Đầu Bì[34]? Dù xe có bị nổ lốp hay chết máy, mày sẽ nguyện ý không chê cô ấy béo, không trách cô ấy mang lại xui xẻo? Và nguyện ý đảm bảo trên đường không vượt quá tốc độ, không phạm luật, không vượt đèn đỏ?
- Tao… - Nó do dự một lúc rồi nói, - Tao đồng ý.
- Tiêu Văn Doanh. Cậu có đồng ý thừa nhận Lý Quân Tuệ…
- Cậu chơi chưa chán à? – Cô ấy ngắt lời tôi.
- Chán rồi. – Tôi cười cười, - Giờ tôi tuyên bố hai người là bạn trai và bạn gái. Lý Quân Tuệ, giờ con có thể hôn Tiêu Văn Doanh.
- Vẫn còn dám đùa! – Cô ấy hét lên.
Sau một hồi nói chuyện với Lý Quân Tuệ và A Trung, đống chìa khóa trong hộp chắc đã lạnh ngắt rồi.
Tôi đi về phía Lý Thanh Liên, nhét chùm chìa khóa trong tay vào hộp, rồi ra sức lắc thật mạnh cái hộp.
- Mời bạn bốc. – Tôi đi tới trước mặt em, chớp mắt một cái.
Em từ từ đưa tay phải vào trong hộp, vẻ mặt có phần căng thẳng.
Thực ra tôi còn căng thẳng hơn em, chỉ thấy em mò mẫm chừng mười mấy giây, cuối cùng rút ra được con trâu màu vàng kia.
Thấy hình như em sắp nở nụ cười rạng rỡ kia, tôi vội hạ giọng nói: - Giả vờ như không có chuyện gì.
Nụ cười của em cứng lại giữa chừng, rồi từ từ trở về vẻ mặt bình thường.
Tôi cầm hộp cho các bạn nữ khác bốc chìa khóa, bốc xong họ lần lượt đi tìm chủ nhân của những chùm chìa khóa.
Ghép đôi xong, mọi người lục tục lên đường, tôi bọc hậu, mục tiêu là Hổ Đầu Bì cách xa 20km.
- Vừa rồi mình căng thẳng ơi là căng thẳng. – Em cười, - May mà bốc trúng.
- Mình còn căng thẳng hơn cả bạn ấy chứ. – Tôi cũng cười.
- Bạn làm đêm qua mình mơ thấy ác mộng đấy.
- Nếu bạn không bốc đúng, đó mới là ác mộng của mình.
Tôi đưa mũ bảo hiểm cho em, rồi mời em lên xe.
“Coong” một tiếng, tôi cảm thấy mũ bảo hiểm trên đầu mình bị cốc cho một cái.
- Hửm? – Tôi ngoái lại nhìn em.
- Mình bỗng cảm thấy bạn rất ngớ ngẩn.
- Ngớ ngẩn chỗ nào?
- Toàn bộ. – Em không nhịn được, bật cười.
- Mình cũng thấy thế. – Tôi cười, - Bám chắc vào, đi đây.
- Ừ.
Tuy chỉ có 20km, nhưng hơn nửa quãng đường là trong thành phố, nên phải đi chừng 45 phút mới tới nơi.
Tôi dừng xe, gỡ mũ bảo hiểm, em bỗng tiện tay vuốt tóc tôi xuống.
- Tóc bạn vểnh hết lên rồi này. – Em nói.
- Vậy chắc hôm nay là mùng Một hoặc Rằm rồi.
- Sao lại thế?
- Thủy triều là do sức hút của Mặt Trăng tạo thành, mùng Một, ngày Rằm là khi thủy triều lớn. – Tôi nói, - Tóc mình cũng chịu ảnh hưởng sức hút của Mặt Trăng, nên mùng Một ngày Rằm sẽ vểnh hơn bình thường.
- Bạn lại nói nhăng cuội rồi. – Em bật cười.
Vì hai lớp không xa lạ, thậm chí còn đã quen thân, nên hoạt động tiến hành rất thuận lợi, không khí cũng hài hòa.
Ngoài lúc nướng thịt buổi trưa có chia tổ ra, những hoạt động còn lại hầu hết mọi người đều tụ tập lại với nhau.
Khi sắp về, mọi người ngồi bên hồ hóng gió, trò chuyện, cảm giác rất thư thái.
Tôi lại lôi chiếc hộp ra đi thu chìa khóa của lũ bạn, A Trung và Lý Quân Tuệ vẫn để lại cuối cùng.
- A Trung. – Tôi nói, - Cho chìa khóa vào chưa?
- Ủa? – Nó ngơ ngác, - Tao cũng phải cho vào à?
- Chứ sao. – Tôi gật đầu, - Chẳng phải mày nói muốn chở cô gái khác sao?
- Gì cơ? – Lâm Y Kỳ hét lên.
- Đâu… - A Trung cuống quýt xua tay, - Đâu có.
- Vì lúc tao bảo 50 năm sau mày sẽ đều chở Lâm Y Kỳ, mày cảm thấy đó là lời nguyền rủa, nên tao muốn cho mày chở các bạn nữ tươi trẻ đáng yêu khác, để mày khỏi phải nhìn trộm…
- Ê! – A Trung hét toáng lên.
Tôi chuồn vội, để lại Lâm Y Kỳ với ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Lý Quân Tuệ. – Tôi gọi, - Cho chìa khóa vào đi.
- Hả? – Nó ngỡ ngàng.
- Sáng nay lễ chứng nhận mới chỉ làm một nửa, cho nên khi trở về vẫn phải bốc chìa khóa như thường. – Tôi nói, - Trừ phi Tiêu Văn Doanh cũng hoàn tất lễ chứng nhận.
- Được. – Tiêu Văn Doanh nói, - Tôi đồng ý, tôi cũng thừa nhận. Thế được chưa?
- Được. – Tôi cười, - Vậy hai người là bạn trai bạn gái xịn rồi nhé, sau này không được cãi nhau, không được chia tay, phải vĩnh viễn tương thân tương ái, yêu thương gắn bó bên nhau không rời nhá.
- Tao biết rồi. – Lý Quân Tuệ đáp.
- Ngốc. – Tiêu Văn Doanh liếc Lý Quân Tuệ, - Sao bạn phải trả lời cậu ta?
Tôi tranh thủ thời gian xoa thêm chùm chìa khóa trong tay, rồi bỏ vào hộp, đi tới trước mặt Lý Thanh Liên.
- Mời bốc. – Tôi lắc mạnh chiếc hộp rồi nói.
Hình như em cố tình tỏ ra không có việc gì, thò tay phải vào hộp, rút ra con trâu vàng.
Chắc em đang cố nhịn cười, mặt trông hơi cứng.
- Oa, Lý Bạch. – Tiêu Văn Doanh kêu toáng lên, - Cậu lại rút được chìa khóa của Thái Tu Tề kìa!
- Thật vậy nhỉ, trùng hợp quá.
- Xác suất này cực thấp đấy.
- Chắc chắn là bọn họ rất có duyên rồi.
- Ở bên nhau luôn đi cho xong.
- Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau…
Mọi người bắt đầu hò reo, vừa vỗ tay vừa hét lên. Hình như Lý Thanh Liên đỏ mặt, mặt mày bẽn lẽn, lúng ta lúng túng.
Tôi thì vội vàng cho các bạn nữ khác bốc chìa khóa để đánh trống lảng.
Tôi và Lý Thanh Liên đứng cạnh xe tôi, đợi những chiếc xe khác lần lượt nổ máy lên đường.
Từ đầu tới cuối cả hai đều im lặng, tôi đưa mũ bảo hiểm cho em, em lặng lẽ đội vào.
Khi chiếc xe cuối cùng đi khuất, cuối cùng chúng tôi không nhịn được nữa, cùng nhau bật cười.
- Tại bạn cả đấy.
- Xin lỗi. – Tôi nở nụ cười cầu tài, - Lên xe đi.
“Coong” một tiếng, mũ bảo hiểm trên đầu lại bị gõ cho một cái, tôi ngoảnh lại.
- Mình thật sự cảm thấy bạn rất ngớ ngẩn. – Em cười.
- Mình vốn ngớ ngẩn mà. – Tôi cũng cười, - Về nhà rồi, bám chắc vào nhé.
- Ừ.
Chú thích:
[33] SOP (tiếng Anh trong nguyên bản): Standard operating procedure – Quy trình điều hành chuẩn.
[34] Hổ Đầu Bì (bức tường thấp) là một thắng cảnh nằm ở chân núi Hổ Đầu thuộc thành phố Đài Nam, Đài Loan, do một người nông dân tên u Dương An dựng nên vào năm 1846 để tích nước tưới tiêu.