Tối thứ Sáu một tuần trước khi thi cuối kỳ, là giờ sinh hoạt nhóm cuối cùng của CLB tâm lý trong học kỳ này.
- Cậu em. – Hội trưởng chỉ vào tôi, - Tối nay cậu kể trước đi.
- Em chẳng có gì để kể đâu ạ. – Tôi hết hồn, - Cuộc đời tuổi 19 của em giống một ly nước sôi, tuy nhạt nhẽo, nhưng lành mạnh.
- Nếu đã là nước sôi, thì cũng có lúc sôi sùng sục. Cậu cứ kể vài kỷ niệm không bình thường đi.
- Có lần em tới nhà phúc lợi mua hai cái bánh bao, nhưng người bán hàng nhầm nên chỉ tính tiền một cái. Lúc sau em tới lớp phát hiện ra, nên lại quay lại để trả thêm tiền một cái bánh bao.
- Tôi bảo kể kỷ niệm không bình thường cơ mà. – Hội trưởng nói.
- Chuyện này rất không bình thường mà. Em không những không giả chết, mà còn thật thà quay lại trả thêm tiền.
- Ai thèm nghe chuyện đó! Tôi muốn biết quan hệ của cậu với con gái cơ.
- Quan hệ của em với con gái… chưa từng xảy ra.
- Rốt cuộc cậu có muốn kể những chuyện đã xảy ra trước kia giữa cậu và đám con gái hay không?
- Cũng chả xảy ra chuyện gì cả. – Tôi lắc đầu.
- Này cậu em, cậu không kể thì làm sao bọn tôi biết được vì sao cậu lại có khuynh hướng căm ghét người khác giới?
- Em chưa bao giờ có khuynh hướng căm ghét người khác giới.
- Thế tại sao trong vũ hội Giáng sinh cậu lại vô duyên vô cớ đẩy ngã bạn nhảy của cậu?
- Sao hội trưởng lại biết? – Tôi giật cả mình.
- Cậu tưởng xô ngã con gái trong vũ hội là chuyện thường thấy lắm à?
- Chắc là rất hiếm.
- Cho nên chuyện này đã đồn ra khắp nơi rồi. – Hội trưởng nói, - Tóm lại, chính vì trong tiềm thức của cậu căm ghét người khác giới, nên mới xô ngã cô ấy.
- Chỉ là tai nạn thôi. – Tôi phản đối, - Chẳng liên quan gì đến tiềm thức cả.
- Người đi trên đường bị xe đâm, với người thì đó là tai nạn, nhưng với xe thì không. – Hội trưởng chỉ thẳng vào tôi, - Cậu chính là cái xe đâm trúng người ta.
Câu này quả nhiên có lý, tôi nhất thời câm nín, không phản bác được gì.
- Tôi là hội trưởng, tôi rất chuyên nghiệp. – Hội trưởng nói, - Hãy ngoan ngoãn mà kể đi.
- Nói đi xem nào. – Di San sư tỷ nói.
- Phải đó. – Tú San sư tỷ phụ họa, - Bọn chị rất muốn nghe.
San San sư tỷ vừa mới tới, không ngờ vẫn kịp góp vui.
- San San sư tỷ, em… - Tôi bắt đầu lắp bắp, - Em thật sự…
- Ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp, có lẽ cậu ta có chuyện để kể nhưng lại không muốn kể. –Di San sư tỷ nói.
- Ngập ngừng không nói, câu cú lộn xộn, câu chuyện cậu ta không muốn kể có lẽ rất thú vị đây. –Tú San sư tỷ nói.
- Kết luận chính là… - San San sư tỷ đồng thanh lên tiếng: - Chúng tôi nhất định phải nghe!
Tôi nghĩ chuyện tôi có thể kể được, cũng là chuyện duy nhất có thể kể được, chính là về cô gái hoa dành dành.
Tôi hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, đợi lồng ngực bình tĩnh trở lại, bèn quay ngược chiếc đồng hồ trong đầu trở về tháng Tư năm 1991, ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Câu chuyện bắt đầu từ đoạn tôi nhảy quốc tế vũ trên xe buýt, từ đó cô ấy bèn cầm cặp và túi xách giúp tôi.
Lúc nào cũng vừa khéo đứng ngay trước mặt cô ấy, lúc hỏi cô ấy có phải là con lai không thật dơ hết cả mặt, thời gian xuống xe ngắn ngủi trao đổi hai câu, bị câu nói xuống xe cẩn thận của cô ấy khắc chế, cánh hoa dành dành trong túi áo khoác cô ấy, từ hoa dành dành liên tưởng tới cô ấy, nói chuyện cười nhạt nhẽo với cô ấy để giải tỏa áp lực, tấm thiệp ngày lễ Tình nhân, lời thăm hỏi giản dị dưới áp lực phải đỗ đại học… cho tới lần cuối cùng gặp cô ấy trên xe buýt.
Không ngờ hơn nửa năm rồi, những ký ức về cô ấy trong đầu tôi vẫn rõ mồn một như vậy.
Tất cả mọi thứ thuộc về tôi và cô ấy đều được sắp xếp đâu ra đấy, tôi không cần phải nỗ lực hồi tưởng hay chắp nối, ký ức tự nhiên sẽ bày ra trước mắt theo đúng thứ tự thời gian.
Tôi đoán là vì tối hôm giao thừa đó, khi sắp xếp tất cả ký ức về cô ấy cho vào hòm và khóa lại trong nhà kho, tôi đã sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự thời gian.
Qua quá trình kể lại, vừa hay tôi có thể thưởng thức lại từng chút một những kỷ niệm khi ở bên cô ấy, những động tác nhỏ nhặt của cô ấy vẫn hiển hiện trước mắt, lời thăm hỏi giản dị của cô ấy vẫn khiến tôi cảm thấy ấm áp.
- Là hoa dành dành. – Cô ấy nói.
Dường như tôi nhìn thấy cánh hoa dành dành cô ấy luôn đặt trong túi áo, cũng phảng phất ngửi thấy mùi hương dành dành.
Thậm chí khi kể tới lần cuối cùng cô ấy rời đi, tôi lại có cảm giác như mình đang chơi vơi giữa không gian, thân hình đang ngồi thẳng như sắp mất đi trọng lượng, trôi tới nơi sâu thẳm của vũ trụ khôn cùng.
- Sao em không hỏi tên cô bé ấy? – Một chị năm hai khoa Quản trị hỏi.
- Chưa từng nghĩ tới cần phải hỏi.
- Nếu đã biết trường cấp ba của cô bé đó, anh sẽ giúp cậu tìm kỷ yếu tốt nghiệp trường đó, cậu dò ảnh là sẽ biết được tên cô ấy. – Ông anh năm hai khoa Vật liệu rất nhiệt tình.
- Dù biết được tên, hình như cũng chẳng thể thay dổi điều gì.
- Thay đổi được chứ! – Ông anh năm ba khoa Xây dựng đầy kích động, - Cậu chỉ cần tìm xem bây giờ cô ấy học trường nào, có lẽ có thể nối tiếp tiền duyên.
- Ra khỏi thời gian và không gian trước kia, duyên phận giữa em và cô ấy, có lẽ đã chấm dứt rồi.
- Cậu có bao giờ nghĩ đến, biết đâu cô ấy cũng đang học trường này không. – Một anh chàng năm nhất khoa Kiến trúc nói.
- Hả? – Tim tôi nhói lên, - Tớ chưa từng nghĩ sẽ trùng hợp như thế.
- Điều này rất khó nói. – Đàn anh năm hai khoa Hóa nói, - Mặc dù có thể cô bé ấy ở xa tận nơi chân trời, nhưng cũng có thể gần ngay trước mắt.
- Dù cô ấy có thể trùng hợp học tại trường này, nhưng sau khi lên đại học, em và cô ấy mỗi người nên có những điều tốt đẹp và bi ai mới. – Tôi thở dài.
- Nhưng mà…
- Đủ rồi, lạc đề rồi. – Hội trưởng ngắt lời anh giai năm hai khoa Quản trị - Bây giờ chúng ta cần phân tích nguyên nhân cậu ta căm ghét người khác giới, chứ không phải giúp cậu ta tìm cô gái kia.
- Cậu ấy không căm ghét người khác giới. – Bà chị năm hai khoa Quản trị nói, - Điều cậu ấy căm ghét là sự trớ trêu của số mệnh.
- Không. Thứ cậu ấy căm ghét có lẽ là chế độ thi đại học. – Đàn chị năm ba khoa Thống kê nói.
- Chỗ ngồi trên xe buýt quá ít ỏi cũng nên căm ghét chút đỉnh. – Cậu bạn năm nhất khoa Điện cơ nói.
- Phải căm ghét tài xế. Nếu ông ta đợi cậu ấy thổ lộ rồi mới lái xe đi thì tốt rồi. – Bà chị năm hai khoa Trung văn nói.
- Tôi là hội trưởng, tôi rất chuyên nghiệp. – Hội trưởng hắng giọng, - Để tôi bắt đầu phân tích nào.
Xung quanh lắng xuống.
- Tóm lại, cậu… - Hội trưởng nói, - Thiếu dũng khí.
- Ờ. – Tôi ậm ừ một câu đơn giản, chẳng nói có cũng chẳng nói không.
- Hình như cậu cảm thấy thiếu dũng khí chẳng có gì là ghê gớm?
- Chắc vậy.
- Tốt. – Hội trưởng nói, - Vậy tôi lấy ví dụ cho cậu nghe.
- Mời.
- Nuốt nước bọt của mình sẽ không thấy buồn nôn, nhưng nuốt của người khác thì có. – Hội trưởng nói.
- Hả? – Tôi chả hiểu gì.
- Cũng giống như đi ỉa, mình đi thì sảng khoái, nhưng người khác nhìn vào thì thấy buồn nôn.
- Hội trưởng có thể lấy ví dụ nào mà người bình thường hiểu được không ạ?
- Nói một cách đơn giản, khuyết điểm cũng giống cứt, nhìn thấy cứt của bản thân thì cảm thấy vẫn ok, nhưng nhìn thấy cứt của người khác thì khó mà chịu nổi.
- Trọng điểm của hội trưởng là?
- Cậu nhìn thấy khuyết điểm thiếu dũng khí của mình thì thấy không sao, nhưng tôi nhìn thấy cái khuyết điểm này của cậu rất là khó chịu.
- Ý của hội trưởng là, anh rất có dũng khí?
- Dĩ nhiên. – Hội trưởng nói, - Tôi lấy ví dụ.
- Hồi cấp ba tôi cũng học trường nam, gần trường tôi có một trường nữ, cô gái tôi thích học ở đó. Ngày nào tan học tôi cũng chạy tới trước cổng trường cô ấy, chỉ để nhìn cô ấy một cái.
- Không ngờ hội trưởng lại là người lãng mạn như vậy. – Tôi nói.
- Ừm. – Hội trưởng gật đầu, ra chiều rất đắc ý, - Hiệu trưởng trường nữ ấy rất bảo thủ, bà ta đặt ra một quy tắc: học sinh nói chuyện với nam sinh cảnh cáo một lần, nắm tay kỷ luật nhẹ một lần, thân mật hơn nắm tay kỷ luật nặng một lần.
- Dã man vậy?
- Đúng thế, quả thật dã man. Một hôm tôi thu hết dũng khí… - Hội trưởng chỉ vào tôi, - Cậu nghe rõ đây, chính là thứ dũng khí mà cậu đang thiếu đó.
- Dạ dạ dạ. – Tôi gật đầu lia lịa, - Hội trưởng dạy chí phải.
- Khi thấy cô ấy từ trong trường bước ra, tôi lập tức xông lên phía trước, đưa cho cô ấy một mẩu giấy, trên đó viết: Nếu tối nay bạn không đi xem phim với mình, thì bây giờ mình sẽ nói chuyện với bạn.
- Hả?
- Đọc xong tờ giấy, trong lòng cô ấy đấu tranh dữ dội. Nếu không đi xem phim với tôi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ bị cảnh cáo.
- Thế chị ấy phản ứng thế nào?
- Cô ấy đấu tranh rất lâu, rồi đột nhiên òa khóc.
- Sau đó thì sao?
- Bảo vệ trường tóm tôi lại.
- Kết quả?
- Trường tôi cảnh cáo tôi.
- Em hiểu rồi. – Tôi nói, - Từ đó hội trưởng bắt đầu căm ghét người khác giới.
- Đúng, từ đó tôi bèn…- Nói nửa chừng thấy không đúng, hội trưởng bèn đổi giọng: - Trọng điểm của tôi là muốn nói với cậu tôi dũng cảm như thế nào, đó chính là điều cậu thiếu.
- Thành thật mà nói. – Tôi nói, - Em rất lấy làm mừng vì không có cái dũng khí của anh.
- Thì ra người căm ghét người khác giới là hội trưởng. – Bà chị năm hai khoa Quản trị nói.
- Tôi không căm ghét người khác giới, tôi rất yêu người khác giới. – Hội trưởng gào lên.
- Hội trưởng đương nhiên rất yêu người khác giới rồi, chỉ là không được người khác giới yêu mà thôi. – Ông anh năm ba khoa Xây dựng cười.
Đáng lẽ tôi là nhân vật chính của buổi sinh hoạt, giờ lại đổi thành hội trưởng.
- Hội trưởng sao anh không hỏi tên cô gái khóc nhè đó trước? – Bà chị năm hai khoa Quản trị nói.
- Hội trưởng. Em có thể giúp anh tìm ra tên cô gái khóc nhè đó. – Đàn anh năm hai khoa Vật liệu nói.
- Chỉ cần biết được bây giờ cô gái khóc nhè ấy học trường nào, hội trưởng có thể tiếp tục viết giấy được rồi. – Ông anh năm ba khoa Xây dựng nói, - Nhưng lần này phải viết là: Bạn ơi, xin bạn đừng òa khóc nữa nhé.
Tất cả mọi người đều thừa cơ bôi bác hội trưởng, anh ấy bịt chỗ này thì tòi chỗ khác, thảm hại vô cùng.
Xem ra tội danh căm ghét người khác giới của tôi đã được gột sạch tinh tươm rồi.
Buổi sinh hoạt kết thúc, một mình tôi thong thả đi về ký túc xá.
- Cậu em! Đợi đã!
Tôi dừng chân ngoảnh lại, nhìn thấy San San sư tỷ đang đi về phía mình.
- Cậu em. Chị có linh cảm cậu nhất định sẽ gặp lại cô ấy. –Di San sư tỷ nói.
- Chị cũng linh cảm như vậy. –Tú San sư tỷ nói, - Số mệnh đã định hai em nhất định sẽ gặp lại nhau.
- San San sư tỷ. – Tôi cười cười, - CLB chúng ta là CLB tâm lý, không phải CLB xem bói.
- CLB xem bói cho cậu biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. – Di San sư tỷ nói, - Còn CLB tâm lý nói cho cậu biết những chuyện không hay xảy ra trong quá khứ, thì hãy để nó trôi qua, không nên bận lòng.
- Còn những chuyện tốt đẹp đã xảy ra trong quá khứ, tương lai nhất định sẽ lại xảy ra. – Tú San sư tỷ nói.
- Em biết rồi. – Tôi cười cười, - Cảm ơn San San sư tỷ.
- Kỳ thi cuối kỳ tuần sau, cố lên nhé. –Di San sư tỷ nói.
- Tuyệt đối đừng có trượt đấy nhé. – Tú San sư tỷ nói.
- Em sẽ cố gắng.
Tôi vẫy tay chào San San sư tỷ, cũng coi như chào từ biệt hoạt động của CLB tâm lý học kỳ này.