San San sư tỷ rất tử tế, hẹn luôn thời gian và địa điểm với cán bộ xã hội lớp Quản trị doanh nghiệp hộ tôi.
Như thế tôi không cần nhọc công đi tra thời khóa biểu của lớp Quản trị doanh nghiệp Một nữa.
Bọn tôi hẹn nhau ở một đình hóng gió gần ký túc xá nữ, bảy rưỡi tối.
- Sao lại là bạn? – Vừa nhìn thấy cô ta, tôi không khỏi thốt lên.
- Có vấn đề gì sao? – Mặt cô ta đầy ngờ vực.
- Bạn… - Ngạc nhiên quá nên tôi lắp ba lắp bắp, - Bạn có ấn tượng gì với mình không?
- Hình như hơi quen quen. – Cô ta nhìn tôi một lúc, - Nhưng vẫn chẳng có ấn tượng gì cả.
Cô ấy chính là cô gái suy dinh dưỡng trên xe buýt hồi cấp ba.
Dáng vẻ cô ta gần như không thay đổi, không ngờ lên đại học rồi mà cô ta vẫn ăn không đủ no.
Tại sao cô ta lại học trường này, mà không phải là cô gái hoa dành dành?
Trùng hợp cũng có hạn mức, nếu cô nàng suy dinh dưỡng đã học trường này, vậy thì việc cô gái hoa dành dành cũng tình cờ học trường này đã trở nên nhỏ xíu xìu xiu rồi.
Tuy tôi đã từng nói tách ra khỏi không gian và thời gian ban đầu, duyên phận giữa tôi và cô ấy đã chấm dứt, cũng đã từng nói dù cô gái hoa dành dành có tình cờ học trường này đi chăng nữa, thì tôi và cô ấy sau khi lên đại học, cũng nên có những điều tốt đẹp và bi ai mới của riêng mỗi người.
Vậy mà khi nhìn thấy cô nàng suy dinh dưỡng cũng tình cờ học ở đây, tôi lại cảm thấy tuyệt vọng.
Thì ra ở một góc nhỏ bé nào đó trong sâu thẳm trái tim tôi, vẫn luôn mong chờ trùng hợp, vẫn luôn mong chờ một chút duyên phận chưa cạn giữa tôi và em.
- Bắt đầu được chưa? – Cô nàng suy dinh dưỡng hỏi.
- À. – Tôi sực tỉnh lại, - Xin lỗi. Bắt đầu đi.
Thảo luật chi tiết của cuộc giao lưu với cô ta cũng rất thuận lợi, bọn tôi hầu như không có bất đồng gì, nhanh chóng quyết định thời gian, địa điểm và hình thức của buổi giao lưu.
- Mỗi người đóng khoảng 400 tệ là được rồi. – Tôi nhẩm tính kinh phí.
- Không. – Cô ta nói, - Con trai đóng 500 đồng, con gái đóng 300 đồng. Cho nên không phải là mỗi người đóng 400 đồng, mà là bình quân đóng 400 đồng.
- Bạn là su-rê à?
- Gì cơ?
- Are you sure?
- Có, tôi rất sure. Hơn nữa mọi công việc liên quan đều do bên nam phụ trách, bên nữ chỉ phụ trách vui chơi thôi.
- Bạn là Sê-ri-ớt[14] ư?
- Hả?
- Are you serious?
- Đúng. Tôi rất serious. – Cô ta nói, - Nếu cậu không đồng ý, có thể không giao lưu nữa.
- Bạn đưa ra yêu cầu này không thấy là rất quá đáng à? – Tôi hơi bực mình.
- Đề nghị cậu hiểu cho rõ. Là các cậu chủ động mời bọn tôi giao lưu, chứ không phải chúng tôi mời các cậu giao lưu.
- Cho nên chúng tôi phải đóng nhiều tiền hơn, làm hết mọi việc ạ? – Lửa giận của tôi càng lúc càng bừng bừng.
- Tôi vừa nói rồi. – Giọng cô ta thản nhiên như không. – Nếu không đồng ý, có thể không giao lưu nữa.
- Bạn đang nói death death death.
- Death death death là cái gì?
- Bạn đang nói điều chết tiệt[15]! – Lửa giận của tôi cuối cùng cũng bùng phát.
- Bạn kia. – Giọng cô ta vẫn điềm nhiên như không, - Khuyên bạn chớ kích động, phải kiềm chế cảm xúc, nếu không sau này trên bàn đàm phán sẽ chịu thiệt thòi.
- Bạn coi giao lưu là đàm phán sao?
- Đúng thế. Giao lưu đương nhiên phải đàm phán rồi, tôi phải giành lợi ích tối đa cho con gái lớp tôi.
- Bạn…
- Không nói lên lời rồi hả. – Cô ta nói, - Nói thật nhé, nếu không phải do các chị giới thiệu thì bọn tôi không thèm giao lưu với sinh viên Học viện Công trình các cậu đâu.
- Tại sao?
- Tục ngữ nói, chữ công không ngóc đầu lên được. Tức là phàm những gì có chữ “công”, ví dụ như công trình sư, công nhân, sinh viên học viện Công trình vân vân, dù có cố gắng đến đâu, thì có lẽ cũng chẳng thành công nổi.
- Cho nên học thương mại thì không được cởi mũ ra phải không?
- Hả?
- Chữ “thương[16]” bỏ mũ đi thì thành chữ 囧. – Tôi nói, - Khuyên bạn tốt nhất lúc nào cũng phải đội mũ, mặt mũi mới không chảy dài thê thảm.
- Cậu… - Cô ta đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi.
- Để thêm hoàn hảo. – Tôi trải phẳng tờ kế hoạch hoạt động ra, rồi đưa cho cô ta, - Dán tờ giấy này dưới cằm, mới thành một chữ 囧 hoàn hảo.
Nói xong, tôi quay ngoắt người ra về.
Tôi hậm hực vì chuyện này suốt hai ngày, nhưng khi cơn giận qua đi liền cảm thấy hối hận.
Hình như tôi đã quá kích động, xét theo lập trường của cô ấy, giành được lợi ích tối đa cho con gái trong lớp không hề sai, bảo con trai đóng nhiều tiền hơn một chút có lẽ có thể thỏa thuận được, còn con trai phụ trách hết mọi việc cũng là chuyện thường thấy. Tuy cách nói chuyện của cô ta rất khó nghe và hơi thách thức, nhưng nhịn một chút là xong, tội gì phải so đo.
Có lẽ khi đó tôi cứ canh cánh trong lòng việc tại sao lại là cô ta mà không phải là cô gái hoa dành dành học ở trường này, trong tiềm thức tôi oán trách cô ta đã dùng hết hạn mức trùng hợp, thậm chí còn vì thế mà nảy sinh ác cảm với cô ta.
Nhưng chuyện đã đến nước này, có hối hận hơn nữa cũng chẳng ích gì, có lẽ chẳng còn đường lui nữa rồi.
Tôi xin lỗi San San sư tỷ vì đã phụ lòng tốt của họ.
- Khoa Kế toán bọn chị cũng coi như là thương mại, thật không thể tháo mũ ra được à? – Di San sư tỷ nói.
- Xem ra chị phải mua cái mũ lúc nào cũng kè kè bên mình mới được, thì mặt mới không bị chảy dài. – Tú San sư tỷ nói.
San San sư tỷ quay sang nhìn nhau, rồi cười ngặt nghẽo.
- Chuyện này lại bị đồn ra rồi à. – Tôi thở dài.
- Ừ. – Di San sư tỷ gật đầu, - Chúc mừng chúc mừng, khoa Thủy lợi ô danh rồi.
- Xin chớ bi thương. – Tú San sư tỷ nói, - Cậu chỉ còn nước tìm con gái trường ngoài thôi.
- Tìm con gái trường ngoài? – Tôi nói, - Vậy thì quá đơn giản, em phong độ ngời ngời, tài năng xuất chúng, chỉ cần ra trường khác hét lên: Ai muốn giao lưu với chúng tôi? Em nghĩ nhất định sẽ rất nhiều bạn nữ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được giao lưu với bọn em. Em chỉ lo là phải từ chối nhiều bạn nữ quá, họ sẽ đau lòng, thậm chí là bi thương tột độ. Nghĩ tới đó thôi mà em đã cảm thấy đau lòng…
- Thôi, đủ rồi. – Di San sư tỷ vỗ vai tôi, - Hai chị đây sẽ đi tìm con gái cho cậu.
- Tạ ơn sư tỷ! – Tôi vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn.
Qua sự giới thiệu của bạn học trung học, San San sư tỷ tìm tới nữ sinh một trường đại học khác trong thành phố.
Hẹn cô ấy ở quán nước gần cổng sau trường cô ấy, thời gian là hai giờ chiều Chủ nhật.
Theo lời dặn của San San sư tỷ, tôi kéo Lý Quân Tuệ đi cùng.
Bọn tôi đợi ở ngoài cửa tiệm một lúc, cho tới khi có một cô gái từ bên trong đi ra.
- Xin hỏi có phải các bạn ở khoa Thủy lợi không? – Cô ấy hỏi.
Tôi và Lý Quân Tuệ cùng gật đầu nói phải.
- Mời vào trong ngồi. – Cô ấy nói, - Tớ đã đặt chỗ rồi.
Bằng này tuổi rồi nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đi uống nước ở cái quán cũ kỹ kiểu truyền thống này cũng phải đặt chỗ.
Sau kinh nghiệm vài lần bị từ chối trước đó, lần này tôi hết sức thành khẩn, cũng vô cùng dè dặt.
Tôi bày tỏ mong muốn được giao lưu với lớp cô ấy, cũng nói sơ qua về hình thức giao lưu.
Khi nghe tôi nói mặt cô ấy không tỏ vẻ gì, nhưng không phải là lạnh lùng, mà là hơi nghiêm túc.
- Xin lỗi, tớ quên không tự giới thiệu. – Cô ấy nói, - Tớ tên Tiêu Văn Doanh.
- Bố bạn làm Giám đốc Sở Môi trường à?
- Hả?
- Vì tên bạn nghe như khẩu hiệu tiêu diệt ruồi muỗi[17] ấy.
Cô ấy đưa mắt nhìn tôi, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng hình như càng nghiêm túc hơn.
- Cái tên này rất hay. – Lý Quân Tuệ nói.
- Vậy sao? – Cô ấy hơi sững người.
- Ừ. – Lý Quân Tuệ gật đầu, - Cả ba âm đều là âm bằng, nghe rất dịu dàng và dễ chịu.
- Cảm ơn bạn.
Thế mà cô ấy lại cười với Lý Quân Tuệ, nụ cười lại rất rạng rỡ. Cảnh tượng này thật sự quá ư kỳ dị.
Tôi như nhìn thấy một người phụ nữ già dặn lão luyện trong nháy mắt biến thành cô thiếu nữ ngây thơ vô số tội.
- Xin lỗi, tớ không biết cách cười lắm, chắc là trông rất nghiêm túc. – Cô ấy mỉm cười, - Bạn bè đều bảo mình trong nóng ngoài lạnh.
- Trong nóng ngoài lạnh? – Tôi nói, - Bạn là bình giữ nhiệt à?
Cô ấy lườm tôi một cái, nụ cười vừa rồi tắt lịm.
- Bạn không nghiêm túc, mà là đoan trang. – Lý Quân Tuệ nói.
- Cảm ơn bạn.
Cô ấy lại cười, còn là nụ cười bẽn lẽn thẹn thùng nữa chứ.
- Vậy… - Tôi tìm cách quay về chủ đề chính, - Bạn Tiêu này, bạn thấy đề nghị của bọn tớ thế nào?
- Ừm… - Cô ấy thoáng nghĩ ngợi, - Tác phong trường tớ hơi bảo thủ, nếu đi chơi bên ngoài với con trai thì báo cáo lên trường trước, mà chưa chắc họ đã duyệt.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên, - Đã là sinh viên rồi mà vẫn vậy sao?
- Phải. – Cô ấy nhíu mày, - Cho nên tớ thấy hơi khó xử.
- Bạn đừng lo, hoạt động này của bọn tớ rất đơn thuần, sẽ không có vấn đề gì đâu. – Tôi cuống quít giải thích, - Tớ đảm bảo đấy.
- Nhưng mà… - Hình như cô ấy hơi do dự.
- Xin bạn yên tâm. – Lý Quân Tuệ nói, - Hoạt động chắc chắn sẽ vừa đơn giản vừa vui vẻ, hơn nữa bọn tớ nhất định sẽ đưa các bạn trở về trường bình an trước giờ ăn tối.
- Thật không? – Cô ấy nhìn Lý Quân Tuệ.
- Tớ đảm bảo với bạn. – Lý Quân Tuệ gật mạnh đầu.
- Tớ tin bạn. – Cô ấy lại cười, - Vậy thì sẽ giao lưu với các bạn nhé.
Hai người họ nhìn nhau mỉm cười, thật là một cảnh tượng ấm áp động lòng người, chỉ thiếu một bài tình ca lay động tâm can làm nền nữa thôi.
Nhìn trái nhìn phải đều giống cảnh hạ màn trong một bộ phim tình yêu happy ending.
Giờ là thế nào đây?
Cùng một câu nói lần lượt do tôi và Lý Quân Tuệ nói ra, thật sự khác nhau tới thế sao?
Trong người tôi chắc hẳn có nòi nhân vật phản diện, thật sự ngứa mắt với cảnh tượng hài hòa đẹp đẽ này.
- Nếu trường các bạn không đồng ý thì phải làm sao? – Tôi bỗng dưng muốn tạt một gáo nước lạnh.
- Bọn tớ sẽ báo cáo trước. Nếu trường không đồng ý, vậy thì cứ đến mà ngăn cản bọn tớ. – Giọng cô ấy rất kiên quyết, - Dù thế nào thì bọn tớ cũng nhất quyết đi.
- Cảm ơn bạn. – Lý Quân Tuệ cười cười.
- Đừng khách sáo. – Cô ấy cũng cười, - Bọn tớ rất mong chờ buổi giao lưu với các bạn.
- Bọn mình sẽ gắng sức làm thật tốt. – Lý Quân Tuệ gật đầu, - Tuyệt đối sẽ không để các bạn thất vọng.
- Ừ. – Cô ấy cũng gật đầu, - Làm phiền các bạn.
Này, coi tui là không khí đấy à.
Trước đây luôn cảm thấy băn khoăn, tại sao thời cổ đại mấy phụ nữ càng kiên trinh, càng có mấy đức tính tốt đẹp truyền thống, theo lý mà nói thì họ sẽ càng tuân theo mong muốn của bố mẹ mới đúng, nhưng tình hình thường là ngược lại.
Như Vương Bảo Xuyến[18] là một ví dụ điển hình, Vương Bảo Xuyến hiền thục vì muốn được gả cho Tiết Bình Quý, thậm chí không ngại hứng ba cái tát của người cha tướng quốc, cắt đứt tình phụ tử.
Giờ thì đại khái tôi đã hiểu, thì ra cô ta là Vương Bảo Xuyến, Lý Quân Tuệ là Tiết Bình Quý, còn trường học của cô ấy có lẽ là bố của Vương Bảo Xuyến.
Tóm lại, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra được nhóm con gái muốn giao lưu với bọn tôi, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống đất.
Việc này phải cảm ơn Lý Quân Tuệ, nếu không có nó, có lẽ lần này tôi cũng toi công.
Thời gian đi du lịch là hạ tuần tháng Tư, ngày Chủ nhật sau kỳ thi giữa kỳ.
Địa điểm là ở khu thắng cảnh Đập nước cách 70km, có thể nướng thịt, ngắm cảnh, chơi trò chơi.
Còn hơn một tháng nữa để chuẩn bị, thời gian khá dư dả.
- Sao tao chả nghe thấy mày khen tên Lâm Y Kỳ hay nhỉ? – Về đến phòng ngủ, tôi nói, - Lâm Y Kỳ cũng là ba âm bằng còn gì.
- Lâm-Y-Kỳ. – Lý Quân Tuệ lẩm nhẩm, - Cũng phải ha.
- Ha cái gì mà ha. – Tôi nói, - Cùng là âm bằng như nhau, sao tên Tiêu Văn Doanh lại hay?
- Đúng rồi. Tên cô ấy hay không phải là vì âm bằng, mà là vì… là vì… - Thằng bé bừng tỉnh ngộ, - Bởi vì tên cô ấy thật sự rất hay.
- Thôi được. – Tôi thở dài, - Coi như tao chưa hỏi gì.
- Tao kể cho mày nghe chuyện này, nhưng cấm được cười tao. – Mặt thằng bé rất nghiêm trọng, - Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Văn Doanh, như thể có người đang hét lên trong óc tao: chính là nàng!
- Đấy là ảo giác. – Giọng tôi đầy thản nhiên, - Có lẽ là điềm báo của chứng tâm thần phân liệt.
- Mày nhất định phải tin tao! – Nó cuống cà kê lên, - Tao thật sự nghe thấy có người nói: Chính là nàng!
- Thôi được. – Tôi lại thở dài, - Tao tin mày.
Trước buổi giao lưu, tôi và Lý Quân Tuệ lại cùng Vương Bảo Xuyến, à không, là Tiêu Văn Doanh, gặp nhau hai lần.
Chủ yếu là bàn bạc các chi tiết của buổi giao lưu, nói thật thì việc này đã không còn nằm trong phạm vi công việc của tôi nữa.
Bởi vì vai trò của cán bộ xã hội giống như bà mối, sau khi tác hợp đôi bên nam nữ xong, thì do cán bộ đời sống toàn quyền phụ trách.
Nhưng vứt hết công việc cho Lý Quân Tuệ thì quá vô tình, huống chi đại công thần trong việc tác hợp này chính là nó.
Bởi vì tôi cũng muốn giúp việc tổ chức hoạt động nữa.
Nhưng lần thứ hai gặp Tiêu Văn Doanh, tôi gần như không nói được lời nào, chỉ ngồi nghe hai đứa nó bàn luận.
Tuy cũng bàn chuyện giao lưu, nhưng phần lớn thời gian là bọn nó nói chuyện phiếm.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ xen vào được một câu, thật sự chỉ có nhõn một câu.
- Tớ thích mấy thứ mũm mĩm tròn tròn bông bông. – Tiêu Văn Doanh nói.
- Hóa ra bạn thích sâu róm. – Tôi nói.
Cô ta liếc tôi, gương mặt tươi cười loáng một cái trở nên nghiêm túc.
Lý Quân Tuệ có thể khiến cô ta cười rạng rỡ, còn tôi lại có thể khiến cô ta quay về bản tính không biết cười.
Lần thứ ba gặp nhau là buổi tối hai ngày trước khi xuất phát. Lần này tôi hoàn toàn không nói gì.
Bọn chúng cứ cười cười nói nói, nhưng nội dung cuộc trò chuyện tuyệt nhiên không xuất hiện từ khóa “giao lưu”.
Tôi chăm chú đóng vai cái bóng đèn[19], dù gì cũng là buổi tối, chiếu sáng cho bọn chúng cũng coi như làm công đức.
Tôi đoán tương lai tỷ lệ hai đứa này ở bên nhau chắc tầm 98%.
2% còn lại, 1% là ngày tận thế, 1% là người ngoài hành tinh xâm lăng.
Cuối cùng cũng tới ngày giao lưu, đêm hôm trước tôi bận túi bụi, bốn giờ sáng mới được ngủ.
Chưa tới bảy giờ sáng đã bị Lý Quân Tuệ dựng dậy, bước xuống giường cả người cứ ngất ngư.
Lên xe xong tôi đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, đặt mông xuống là gục đầu ngủ vùi.
Người bên cạnh là nam hay là nữ tôi chẳng hề hay biết, có khi bên cạnh tôi chẳng có ai hết.
Nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Sau giấc ngủ say sưa, chân tôi hơi tê, bước đi lảo đảo, người ngả nghiêng.
Lúc bước ra bậc thang ở cửa xe, cảm giác tê rần vẫn chưa hết, đành lấy hai tay nắm chặt cây cột sắt, dùng sức hai tay chầm chậm bước xuống.
Oái, chân tê quá.
Trong khoảnh khắc nhấc chân thêm một bước, nghe thấy từ sau lưng vang lên một câu nói.
- Xuống xe cẩn thận.
Chân tôi bước hụt, cả người nhào xuống thảm cỏ, ngã sõng xoài.
Chú thích:
[14] Từ này và từ “su-rê” ở trên nhái theo một chuyện cười về việc làm phụ đề phim tiếng Anh, hai câu thoại “Are you kidding?/ I am serious.” Được dịch sang tiếng Trung thành “Mày là Khải Đinh à?/Tao là Hy Nhĩ Thụy Tư” (phiên âm tiếng Hán của các từ kidding và serious, người dịch nhầm hai từ này thành tên riêng)
[15] Nguyên văn “Bạn đang nói tiểu tiểu tiểu” tức “Tam tiểu” (sanxiao), đồng âm với từ 啥洨 trong tiếng Đài, nghĩa là “Cái chết tiệt gì thế?”. Người dịch xin phép dịch thoáng hơn để bạn đọc dễ hiểu.
[16] Chữ thương 商 bỏ bộ lập立trên đầu đi còn chữ (jiong) 囧 nghĩa đen là ánh sáng, nhưng từ năm 2008 được sử dụng rộng rãi trên các mạng Trung Quốc như một biểu tượng cho bộ mặt đau khổ, bi thương.
[17] Chữ Văn trong tên bạn gái này đồng âm với từ Văn là muỗi, họ Tiêu đồng âm với từ “tiêu diệt”.
[18] Tiết Bình Quý-Vương Bảo Xuyến: Vương Bảo Xuyến là tiểu thư nhà giàu có, ném tú cầu kén chồng trúng vào người cùng đinh là Tiết Bình Quý. Nàng bất chấp sự ngăn cản của cha, gả cho Bình Quý nên bị đuổi khỏi nhà, hai vợ chồng vào hang sinh sống. Tiết Bình Quý đi lính bị người của cha Bảo Xuyến hãm hại, đuổi sang quân Tây Lương, nhờ cơ duyên nên được công chúa Tây Lương lấy làm phò mã, giữ lại Tây Lương 18 năm. 18 năm sau Tiết Bình Quý về lại được Trung Nguyên, gặp lại Vương Bảo Xuyến vẫn sống trong hang lạnh chờ chồng.
[19] Trong tiếng Trung từ “bóng đèn” chỉ người làm kỳ đà cản mũi các cặp đôi.