Anh tưởng tái sinh là thoát được sao, Nii-san?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 3: Thời niên thiếu huy hoàng: Phần 2 - Thần đồng hội tụ - Chương 20 : Thế giới này sẽ chẳng khen ngợi chỉ vì những gì bạn đang làm

Trans & Edit: TNT (gnvip98)

――――――――――――――――

 

Vương Đô Rainer Diah* là một thành phố hưng thịnh, đóng vai trò là trung tâm tín ngưỡng chính của Chỉ Luân Giáo.

<*Bản gốc là:レイナーディア, nhưng do sự sai khác về kí tự, mình không biết chính xác cách đọc theo Latin của địa danh này là gì nên mình sử dụng cái tên mà bản thân thấy ưng nhất. Với Rainer trong tiếng Đức mang nghĩa ‘Chiến binh quyết đoán’, và Diah trong tiếng Do Thái mang nghĩa ‘của Chúa’ >

Lấy lâu đài Rainer Diah mà Quốc vương đang ở và Đại Thánh Đường thờ Thánh Monoras mà Giáo Hoàng đang ở làm trung tâm, cảnh quan chung của thành phố, nhìn từ đây sẽ là những con đường lát đá sạch không tì vết đang trải rộng ra khắp nơi.

Cái sự sạch không tì vết ấy là bởi, nếu có thì lũ trẻ mồ côi sẽ gom lại rồi đem đổi lấy tiền hết cả rồi.

Vậy nên, nếu có dịp ghé thăm Rainer Diah, bạn cũng đừng ngạc nhiên nếu thấy cảnh người dân thản nhiên vứt rác bừa bãi nhé.

Họ chỉ đang tạo ra việc làm cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn mà thôi. <Ờm, kiến thức cai trị này đã được tiếp thu ==’ >

――Thứ kiến thức hời hợt ấy, đã tồn tại sẵn ở trong đầu tôi.

Nhưng, như người xưa vẫn có câu.

『Trăm nghe không nghe bằng một thấy』。

“Fuwaaawaaa! Đông người quáaa!”

“Ờ, ờ……!”

Đằng sau một cô bé Phil đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa nhìn ngó với tâm trạng cực kì phấn khích, chính là tôi, kẻ vừa rên rỉ ra mấy tiếng như vừa rồi.

Dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng từng được sống trong xã hội Nhật Bản thời hiện đại.

Tuy những kí ức ngày ấy đến nay đã dần dần phai mờ theo năm tháng, nhưng nếu so sánh với con người ở thế giới này, thì so với họ, mắt tôi đã quá quen mắt với những cảnh tượng đông người.

Họ gọi đây là Vương đô nhưng thực tình, tôi chẳng thấy gì to tát cả--!

Gwuahhhhhh!!

……Đó là những gì tôi đã nghĩ. Nhưng phải thẳng thắng mà nói..

Đang có một lượng lớn người, xe ngựa và âm thanh đi qua đi lại trên đường phố.

Những cửa tiệm xếp liền kề nhau, với vô số những đồ vật tôi chưa từng nhìn thấy.

Mà đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Bất chợt, có thứ gì đó giống như một con thằn lằn khổng lồ chạy ngang qua ngoài cửa sổ.

Là Long mã.

Đúng như tên gọi của mình, nó là một loài rồng mang hình dáng của một con ngựa, chúng có thể lực tốt hơn ngựa, nhưng lại kém thích nghi với sự thay đổi của nhiệt độ hơn ngựa vì bản chất của chúng vẫn là một loài động vật máu nóng.

Đó là những điều tôi đọc được trong sách.

Con Long mã đang kéo theo một cái khoang chở khách, ngồi trên ghế lái xe là một người đàn ông với thân hình chỉ cao tới chừng phân nửa một người bình thường.

Là người lùn hobbit kìa.

Họ là một chủng tộc thường/đa phần sinh sống ở phía Bắc, với

Những đặc điểm chúng như nhỏ con, khéo tay và thích lối sống đồng quê――

Đấy cũng là những gì tôi đọc được trong sách.

Ngoài ra, trên tay ông chú ở tiệm rau kia có những cái vảy, chứng tỏ ông ấy là hậu duệ của Long nhân tộc, hay là ông chú đang vừa đi vừa vác theo một cái túi lớn đằng kia là một người lùn Dwarf.

――Ah, Elf kìa! Có cả Elf luôn kìa! Lần đầu tiên tôi thấy một ai đó khác ngoài Raquel…… Quả nhiên là, mọi người đều siêu đỉnh luôn, quá đẹp trời ưiiii……

Chỉ Luân Giáo không dành sự ưu ái cho bất cứ ai, bất kể họ có trí thông minh vượt trội, hay bất kể ngoại hình của họ xinh đẹp ra sao.

Cũng tức là việc, họ nhận được sự che chở của các Tinh Linh là không hề thay đổi.

Đó là gì do tại sao, Rainer Diah cũng được xem là một thành phố giao thương sầm uất bậc nhất, một nơi tập trung vô vàn các chủng tộc khác nhau trên toàn lục địa.

Nhìn ngắm thành phố này, mang tới cho tôi một cảm giác khác hẳn với nước Nhật hiện đại mà tôi biết.

Kiểu như, ở Tokyo thì hầu như mọi người toàn là da vàng thôi mà, phải không!!

Cơ mà chỉ có mỗi vậy mà đã ra vẻ dân thành phố, thì sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.

Sáu người bao gồm tôi, Phil, Raquel ngoài ra còn có cha mẹ tôi và ông Posford đang cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, chiếc xe tiến vào con phố chính với chiều rộng đủ cho sáu chiếc cùng xếp hàng ngang nhau.

Vì cỗ xe ngựa này là thứ do Học viện Tinh Linh Thuật chuẩn bị, vậy nên ở phía bên ngoài xe được gắn một huy hiệu cho biết nó thuộc quyền sử hữu của Hội Tinh Linh Thuật Sư.

Tôi cũng bắt gặp một vài cỗ xe khác cũng có gắn loại huy hiệu tương tự.

Tất cả chúng đều đang nhắm về cùng một phương hướng.

“Ta qua cổng nào.”

Cùng lúc cha tôi nói như vậy, cỗ xe ngựa băng qua một cánh cổng lớn.

Tôi và Phil cùng nhau thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Một bức tường lớn được dựng lên bằng những viên gạch màu nâu đỏ, đang vừa chạy dài sang hai phía vừa vẽ lên những đường cong uốn lượn nhẹ nhàng.

Đó là chính nơi tách biệt khuôn viên của Học viện Tinh Linh Thuật với những nơi khác.

Có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đang đi lại trên những con đường được trải bằng đá.

Mọi người, đếu có chung một kiểu trang phục―― là bộ đồng phục của Học viện.

Và, khi tôi nhìn về phía trước.

Ở đó có một tòa nhà rất lớn.

Giống như một cung điện, hay một thần điện vậy.

Chi tiết thì tôi không rõ, nhưng một khối kiến trục có dạng hình tròn như này tạo cho tôi cảm giác, chắc hẳn nó phải được tạo nên bởi đôi bàn tay của một vị kiến trúc sư tài ba nào đó, đây là một sự tổng hòa tuyệt vời giữa những điểm tượng trưng cho tôn giáo và tính hợp lí về mặt kiến trúc.

Nơi đó, cũng là đích đến của chúng tôi.

Một cơ sở vật chất thuộc sở hữu của Học viện Tinh Linh Thuật Hoàng gia.

『Trường Đấu Thuật』.

◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆

Tại sảnh của『Trường Đấu Thuật』hiện đang có hàng trăm người.

Một nửa trong số đó là những đứa trẻ trạc tuổi tôi.

Không nhầm lẫn vào đâu được, họ đều là những học sinh mới của Học viện, giống như tôi và Phil.

Bởi vì hôm nay, đây sẽ là nơi tổ chức bài kiếm tra năng lực đầu vào của Học viện Tinh Linh Thuật.

“Fuwaa-. Đông người tới mức này lun nè-!”

“Ahh……Thành thực mà nói, mình đã nghĩ là sẽ ít hơn thế này cơ.”

Hoàn toàn không có kỳ thi tuyển sinh. Vì họ nói rằng, đây là một ngôi trường ‘chuyên siêu cấp pro’ mà chỉ có thể vào bằng sự tiến cử hoặc được chiêu mộ……

“Vì đa phần bọn trẻ đều tới đây nhập học bằng cách nhận được thư tiến cử từ một giáo viên có tiếng. Nên những đứa được tuyển mộ như các con chỉ là thiểu số thôi.”

Raquel nói.

Trong số các Tinh Linh Thuật Sư, có rất nhiều người đã mở ra những lớp chiêu sinh dưới cái tên của mình, sau đó tập hợp môn sinh và đào tạo họ. Kiểu như họ đang điều hành những 『Võ Đường Tinh Linh Thuật』vậy.

Thực ra thì, trước khi gặp được Raquel, tôi cũng đã từng theo học một lớp như vậy, dẫu chỉ một lần.

Màa, cũng tại tôi đã làm mấy chuyện giống như lúc gặp Raquel, nên đã bị tống cổ ra khỏi đó chỉ sau vài giây vì cái mỏ hỗn của mình.

“Ểh, nói vậy nghĩa là, con và Ji-kun, siêu đỉnh lun ạ?”

“……Chắc là vậy, nhỉ? Có lẽ là vậy chăng? Màa, nếu xét tới phương pháp đào tạo Spada của Raquel thì con nghĩ mình không thành giỏi thì mới là có vấn đề ấy chứ――”

“Đừng có mà tinh tướng.”

“Áiii!”, “Đauuuu!”

Tôi và Phil vừa cùng bị ăn nguyên cú chặt tay của bả.

Raquel nhìn chằm chằm vào tôi và Phil, hai kẻ đang phải ôm đầu vì đau đớn.

“Cả hai đứa, đều có tài năng. Ta đã dạy dỗ hai đứa một năm rưỡi qua, nên có thể đảm bảo điều đó. ――Tuy nhiên. ”

Raquel chuyển tầm nhìn sang đám học sinh mới đang chen lấn xô đẩy nhau trong hành lang.

“Điều đó cũng tương tự với những đứa trẻ đang ở đây, chúng đều đã được công nhận về năng khiếu, chúng cũng đã phải nỗ lực hết mình vượt qua cánh cửa hẹp để đặt chân được tới đây.

…..Hai đứa có hiểu, vậy nghĩa là gì không?

Đây là nơi mà tài năng là điều hiển nhiên.

Việc nỗ lực hết mình mỗi ngày cũng là điều hiển nhiên.

Kể từ ngày hôm nay, hai đứa sẽ phải sinh tồn trong một trận chiến khốc liệt, ở một thế giới như vậy――.

Thế giới này sẽ chẳng có ai khen ngợi chỉ vì những gì các con đang làm đâu.”

Tôi nín thở.

Cái cảm giác có chút thư thái ban nãy, chỉ trong một hơi đã hoàn toàn bay hết.

“Cô Raquel. Liệu tôi có thể nói đôi lời này được không? Với tư cách là một học sinh đã từng tốt nghiệp học viện.”

“…Xin mời ngài.”

Cha thế chỗ Raquel, đứng trước ra mặt tôi và Phil.

“Màa, đại ý thì cũng giống những gì mà cô Raquel đã nói thôi.

Học viện này không phải là một nơi màu hồng.

Chẳng một ai ở đây có thể tiến xa hơn chỉ vì cái mác thiên tài.

Để sống sót được trọng một thế giới như thế, ngoài những thứ hiển nhiên như tài năng và nỗ lực, còn cần tới những điều khác nữa……

Có lẽ trước đây ta cũng nói với các con rồi, nhưng bản thân ta là một kẻ đã bị tụt hậu ở nơi đây. Việc ta phải bằng mọi cách lèo lái cho tới khi được tốt nghiệp, mấy đứa nghĩa là tại sao?”

Nghe câu hỏi của ông, tôi và Phil quay sang nhìn nhau.

Phil là người lên tiếng trả lời trước.

“Vì người đã không gặp may mắn ạ?”

“Hả, hahahaa! Cái đó thì cũng quan trọng thật nhỉ. Hahaa, Ta nghĩ mình đã khá may mắn đấy. Màa, cái đó cũng đúng. Cơ mà, ngoài yếu tố may mắn ra, vẫn còn một điều nữa. ……Jack, con nghĩ sao?”

Tôi suy nghĩ thêm một chút rồi nói,

“……Tâm trí. Cha không bỏ cuộc…..vì, tâm trí không bị nghiền nát.”

Nghe câu trả lời của tôi, cha tôi gật đầu mạnh mẽ.

“Gần đúng rồi đấy.”

“Gần đúng…. Là sao ạ?”

“Chính xác là ta đã không bỏ cuộc. Nhưng, cùng lúc ấy, ta cũng đã bỏ cuộc.”

????????

Những dấu hỏi to đùng đùng nháy múa loạn xạ trong đầu tôi và Phil.

“Ta không hề muốn từ bỏ việc tốt nghiệp. Ta không hề muốn phải từ bỏ việc được tốt nghiệp và trở thành một Tinh Linh Thuật Sư rồi trở thành một ai đó được mọi người biết đến.

Bởi vậy nên ngoại trừ điều đó, ta đã từ bỏ tất cả mọi thứ.

Thứ ảo tưởng rằng, mình có tài năng ưu tú hơn những người khác――

Những lời biện minh rằng, mình có thể làm được miễn là còn cố gắng.

Ta đã vứt bỏ đi tất cả.

Ta đã thừa nhận sự yếu kém của bản thân, và phân định lại chính xác tất cả mọi thứ, những việc ta có thể, những việc ta không thể, những gì ta có và những gì ta còn thiếu…”

Với ông――

Việc ấy có lẽ là một quyết định thật khó khăn.

Phải tự mình phân loại ra, những thứ có khả năng đảm bảo sự tồn tại của bản thân….

Trong quá trình đó, những hy vọng mà trong những thời khắc quan trọng ta có thể dựa vào, hay những lời biện hộ có khả năng trở thành một giải pháp tình thế, rốt cuộc ta sẽ phải vứt bỏ đi bao nhiêu thứ đây….

Ông đã phải đối mặt bao lâu với nỗi sợ rằng, cuối cùng có thể mình sẽ chẳng còn lại gì.

“Nghe này, Jack, Philine-chan.

Ta phải biết những gì bản thân mình vẫn đang còn thiếu. Tuy nhiên, đừng có đếm chúng.

Nếu cứ cố liệt kê chỉ toàn những mà mình đang thiếu, mà bỏ qua những thứ mình đang có, loáng một cái, con sẽ thấy mình bị đè bẹp, và bị nghiền nát lúc nào không hay.

Nói thẳng ra, nó sẽ làm con mất phương hướng đến chết.

Ta biết một số người, dẫu có tài năng ưu tú hơn hẳn ta nhưng vẫn phải rời Học viện cũng chỉ vì đã lỡ làm điều đó….

Trong trường hợp của những người đó, ta mong họ về sau sẽ tìm được niềm hạnh phúc thật sự của mình.

Dẫu vậy, hãy nhớ rằng một khi đã liệt kê ra được về một khuyết điểm của bản thân, chúng ta chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có thể xóa nó ra khỏi tâm trí mình nữa…….”

Raquel ngần ngại cất tiếng với cha tôi, trong khi ông dường như vẫn đang tự nghiền ngẫm về chính những lời mình vừa nói.

“Theo tôi nghĩ, tại thời điểm này thì dù có nói với chúng những chuyện khắc nghiệt như thế thì, e là vẫn còn quá sớm…. ”

“Nếu đã nhập học thì sớm muộn gì chúng cũng hiểu ra thôi. Hơn nữa, ngay cả khi được cha mẹ kể cho nghe thế này, thì nhìn từ quan điểm của một đứa trẻ như chúng thì cũng chưa thể thực sự cảm nhận ra điều đó ngay được. Ngay cả ta ngay trước cũng vậy thôi. Nhưng ta kể câu chuyện này, mục đích là để tới lúc gặp khó khăn, trước khi bị rơi vào thế tự mình hại mình, chúng sẽ nhớ ra được『Ah, nhắc mới nhớ, mình đã từng nghe một câu chuyện thế này rồi』.”

“Hơn nữa”, ông tiếp tục nói, vừa cười toe toét để lộ cả hàm răng.

“Nếu là Jack và Philine-chan, thì giả dụ như có đụng phải một bức tường khó khăn, chúng nó cũng nhất định sẽ vượt được qua, cho tới tận lúc tụi nó mất đi hoàn toàn phương hướng, nhỉ.

Dù sao thì, tụi nó cũng là thằng con trai và cô bạn gái mà nó mê như điếu đổ mà.”

“N-này, cha à!”

Ổng vừa đột nhiên phát ngôn cái íu gì thế hả!!!

“Fuhehehee-”, Phil vừa ôm lấy cánh tay tôi, vừa nở một nụ cười có vẻ rất hạnh phúc.

“Này, để ý thời gian và địa điểm đi chứ!”

“Ểh-? Ý cậu là nếu ở một nơi khác mà không có ai thì oke hử?”

“T-thì……! M-mà, mà dù sao thì, bỏ mình ra đi đã!!”

“Hông đâuu~!”

Cha mẹ chúng tôi và Raquel bật cười, xem chừng có vẻ rất thích thú khi thấy cảnh tôi đang cố gắng sống chết tách Phil ra khỏi người mình.

Chuyện quái gì thế…... Giờ tôi lại thành món đồ chơi ưa thích của hội người lớn à.

Gần đây, tôi cảm thấy độ tuổi trong tâm trí đang dần tiến lại gần hơn với độ tuổi của cơ thể này.

“Vậy thì, Jack, Phil. Giờ ta sẽ đi làm thủ tục cho hai con.”

“Bọn ta cũng cần phải đi vòng quanh và chào hỏi xã giao. Có lẽ hai đứa nên tới phòng thay đồ và thay quần áo đi.”

Tôi và Phil nhận lấy quần áo của mình từ người giúp việc mà chúng tôi đã dẫn theo.

Lúc này tôi đang mặc một bộ lễ phục kiểu cách, nhưng tới lúc dự thi, tôi sẽ cần tới một bộ đồ có thể dễ dàng vận động hơn.

Còn sau khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ được Học viện phát cho đồng phục.

“Ta nghĩ xung quanh đây chỗ nào cũng sẽ có bản đồ cơ mà. Cẩn thận đừng có để bị lạc đấy.”

“Con biết rồi mà, sư phụ. Người khỏi cần phải lo, làm sao mà con bị lạc được. Đừng có xem con như một đứa trẻ thế chứ.”

Thế cơ à.

Vậy rồi, bọn tôi chia tay với Raquel và hội phụ huynh.

Giờ chỉ còn lại tôi và Phil.

“Ji-kun.”

“Sao vậy?”

“Cậu biết chọn thời gian và địa điểm ghê ha?”

“Zời ạ, vụ đó xong rồi mà! Mau đi thôi!”

“Ểh~”

Tôi kéo theo Phil với một vẻ mặt bất mãn, hướng tới phòng thay đồ dành cho học sinh mới.

◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆

“……”

“……”

Thôi xong. Tôi lạc con mợ nó rồi. <Này thì gáy!>

“Ji-kun……”

“Đ-đợi đã nào, Phil. Đừng có nhìn mình bằng ánh mắt luyến tiếc ấy.”

Tôi liếc lên nhìn tấm bản đồ vẽ không gian bên trong của『Trường Đấu Thuật』đang được treo trên tường.

……Chẳng hiểu cái vẹo gì luôn……

Những con đường cứ loạn hết cả lên.

“Mình nghĩ là, chắc đi về phía kia là tới, chắc thế….. Con đường nào thì dẫn tới đâu đây hả, cái thứ quỷ này……”

“Ah-, phải rồi. Hay là cậu bay lên đi. Dùng Tinh Linh Thuật của Ji-kun thì mình có thể xác định được phương hướng mà, phải hông?”

Hmmm-……

Nếu để ai đó nhìn thấy thì hẳn sẽ bị mắng không ít đâu, cơ mà…

Điểm mấu chốt là kỳ thi sẽ kết thúc trong lúc tụi mình vẫn mải lang thang mãi thế này mất, nếu vậy thì còn tệ hơn nữa, phải không……?

“Hết cách rồi nhỉ……”

“Chốt nha! Này, cửa sổ đằng đó đang mở kìa. Gét gô~!”

Phil nhảy bổ vào người tôi. Cảm giác như thể cô bé vừa tìm được một lí do chính đáng để được làm vậy.

Dẫu chỉ có một cái tên ngắn gọn là『Trường Đấu Thuật』, nhưng thực tế bên trong lại được phân chia thành nhiều tòa nhà khác như Trường Đấu Thuật thứ Nhất, Trường Đấu Thuật thứ Hai, và ở giữa là một cái sân vườn.

Trước mắt chúng tôi cũng có một cái sân vườn, có một cái cửa sổ đang để mở trên tầng hai của tòa nhà ở phía bên kia.

Dựa vào những thứ thể hiện trên tấm bản đồ, thì tôi nghĩ đó cũng chỉ là một căn phòng bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Nếu có thể đi tới đó, thì rồi bằng một cách nào đó, có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thấm.

“Bám cho chắc vào đấy nhé.”

“Ừnmm!”

Ôm lấy Phil, tôi sử dụng【Sào Lập Thấu Dực】thực hiện những cú nhảy hướng tới khung cửa sổ ấy.

Tôi đặt chân lên khung cửa sổ――

“Ểh?”

““Ểh?””

Ở đó, cả lũ chúng tôi trố mắt nhìn nhau.

Tôi, Phil, và―― một người khác đang ở trong phòng, một cô gái đang mặc đồ lót.

fb7db34a-79ac-4bab-af12-3543c68edcd8.jpg

…...À thì, ờ……

Dù sao thì, cô gái tóc đỏ hiện đang thay đồ trong phòng có vẻ như cũng trạc tuổi bọn tôi.

Nói cách khác, là không thuộc dạng ‘đối tượng yêu đương’.

Tôi là một chàng gút boy, không hề hứng lên dù cho Phil có khỏa thân ra đó đi chăng nữa.

Phù-, thế thì an toàn rồi.

k-KyAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!

Giờ đâu phải lúc để bàn về mấy chuyện như thế chứ!

Cô bé tóc đỏ đang bùng nổ những âm thanh chát chúa như tiếng nổ siêu thanh. <Ở đây tác dùng từ超音波: sóng siêu âm, nhưng bản chất con người đâu có nghe được sóng siêu âm, nên mình chỉnh lại cho nó hợp nghĩa>

Cùng lúc đó, một quả cầu lửa đỏ mang màu đỏ rực bay tới, áp sát ngay trước mũi chúng tôi!

“O-Oáiii!?”

“Hyaa-!!”

Lần này tới lượt chúng tôi hét toáng lên, và rơi tuột khỏi khung cửa sổ.

“Ahh, xin lỗii-!”

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói như thế, và cô bé tóc đỏ ban nãy thì vừa thò đầu từ cửa sổ vừa cố che đi cơ thể mình bằng tấm rèm cửa.

“Không, không có g――”

Dĩ nhiên là không vấn đề gì.

Hai chúng tôi đang lơ lửng trôi nổi trong không trung, ngay phía bên dưới cửa sổ.

Nhưng, chắc cũng vì thế.

Màa, chắc có lẽ là vì thế nhỉ.

Lúc này đây, tôi và cô bé ấy, đang hoàn toàn dán mắt vào nhau.

“Ah-……”

Trong tình huống này, thứ chúng ta cần là một nụ cười tự tin.

Chẳng biết có phải do không giỏi chịu đựng với bầu không khí im lặng hay vì chả biết nói gì cho phải, cái mỏ hỗn của tôi, đột nhiên lại toẹt ra mấy lời thừa thãi.

“Ở độ tuổi này, mà cũng cần tới áo ngực nữa hả?” <Vãi lz, thật? thua ông main đấy ạ =)))))>

Gương mặt của cô bé, thoắt cái đã nhuộm cùng một màu với mái tóc.

Và rồi, như một hệ quả tất yếu, tôi lại được ăn trọn vụ nổ từ một quả cầu lửa mang màu xích liên hoa, kèm theo một tiếng thét kinh thiên động địa.

◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆

“Thực ra thì, tôi cũng có lỗi khi đã để mở cánh cửa sổ trong khi đang thay đồ! Cơ mà, tôi chỉ thừa nhận cái đó thôi nhé!? Ai đời tự nhiên lại dùng Tinh Linh Thuật để chui vào bằng đường cửa sổ cơ chứ, cái thường thức của mấy người bị sao vậy hả!?”

Cô bé tóc đỏ đã được kiềm chế lại bởi những người hộ vệ ngay trước khi kịp biến nó thành một vụ hỏa hoạn, lúc này đã mặc lại quần áo gọn gàng và đang bắt đầu nổi trận lôi đình xả cơn giận về phía tôi và Phil.

“Thật sự nếu tôi có thần kinh bình thường ấy!? Thì sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện nhảy vào một ô cửa sổ ở tầng hai đâu nhé! Chỉ có mỗi vụ để cửa sổ mở là do lỗi của tôi thôi! Chỉ có mỗi cái lỗi đó thôi nhé!”

Ồ, cô nhóc này vẫn biết thừa nhận lỗi cửa mình cơ đấy. Mặc dù đang cực kì tức giận.

Bỏ chuyện đó sang một bên, tôi cũng có lời phân trần muốn nói.

“Tôi đã nghĩ là căn phòng này không ai đó chứ. Đây vốn có phải là phòng thay đồ đâu? Thế íu nào đằng ấy lại đi thay đồ ở một nơi thế này hả?”

“T-thì bởi vì, c-cái đó, dĩ nhiên rồi còn gì!”

“Không không, dĩ nhiên cái gì cơ!”

“T-thay đồ cùng phòng với người khác, mấy chuyện đó, l-làm sao có thể chứ-!!”

HẢ-……

Là thế ấy hả?

“Thế nên, tôi đã phải mượn một phòng đang không có ai dùng, thậm chí còn đặt cả người canh cửa ở bên ngoài nữa đấy! Ai mà biết được tự nhiên lại có kẻ xông vào từ đường cửa sổ cơ chứ! Điều đó ai mà nghĩ tới được cơ chứ. Lần tới nhất định tôi phải cẩn thận hơn mới được!”

Một đứa trẻ biết thành thật tự kiểm điểm.

Mặc dù cách suy nghĩ thì lại đích thị là của một cô tiểu thư ích kỉ.

“À thì… nói chung là, tôi xin lỗi cậu vì đã đi vào bằng cửa sổ trong lúc cậu đang thay đồ.”

“Mình xin lỗiiiii!”

Nghe cách Phil nói như thể chẳng hề có tí ăn năn hối cải gì cả, thế mà cô gái kia vẫn bình thản gật đầu.

“Lần này tôi tha cho mấy người đấy. Dù gì thì, cũng có một phần là do sơ xuất của tôi.”

Thực sự biết tự nhận lỗi ha...

Cô bé dùng tay phải duỗi mái tóc đỏ đặc trưng của mình…… và ưỡn bộ ngực có phần áp đảo ở chỗ này chỗ nọ của mình ra.

“Có vẻ hơi trễ cơ mà. Tôi là con gái thứ của nhà Hầu Tước Austin, Azalea Austin. Cơ mà, trông mấy người có vẻ cũng là học sinh mới nhỉ?”

“À, tôi là Jack Lieber. Trưởng nam của nhà Bá Tước Lieber.”

“Bá Tước Lieber? Ah…… Nhắc đến mới nhớ, đúng là có một lãnh chúa ở một vùng nông thôn gọi là Dime Kurdish hay đại loại thế có cái tên đó nhỉ. ”

Oiii, solo Yasuo không? muốn kiếm chuyện hả?

“Thích thật ha, việc được sống ở nông thôn ấy. Khung cảnh tràn ngập một màu xanh của cây cối. Tôi nghe nói, Dime Kurdish là một vùng đất tốt cùng sự ổn định về chính trị. Cậu hẳn phải có một người cha thật tuyệt vời nhỉ.”

Tôi đang được cổ khen ngợi.

“Thế còn, đây có lẽ là em gái của cậu à?”

Khi cô bé――Azalea Austin quay sang hỏi hỏi Phil như vậy, Phil liền ôm chặt lấy tôi và đáp lại.

“Tôi là Philine Posford! Vợ của Ji-kun!”

“Hả?”

“Ểh?”

Cô nhóc này đang phát ngôn cái íu gì vậy.

“À…..à thì r……”

Nhìn đi, Azalea đang khốn đốn ra mặt rồi kìa!

“Cái này……người ta gọi là Hôn thê, phải không nhỉ?”

“Sai bét! Tôi là vợ của cậu ấy.”

Phil vẫn cương quyết không chịu nhượng bộ mà cứ bám chặt lấy tôi như vậy, đồng thời nhìn chằm chằm vào Azalea bằng một cặp mắt như đám mèo hoang đang tranh giành lãnh thổ vậy.

“Cậu đó, sao tự nhiên lại kích động quá thế.”

“Ả đó là địch. Ngửi một cái là mình nhận ra ngay. Đây là trực giác của phụ nữ.”

Trực giác của phụ nữ ấy hả, nếu nhìn qua thì giống như kiểu cảm nhận bằng bản năng hoang dã ấy nhỉ.

“Ểh, à thì…… t-thế vậy chắc có nghĩa là, chắc là các cậu đang hẹn hò với nhau, nhỉ?”

Azalea đang dồn hết trí lực để mà dò xét từng hành động thái quá của Phil. Quả là một đứa trẻ ngoan/tốt……

“Đúng vậy! Ji-kun là của tôi, nên tôi cũng là của Ji-kun! Thế nên tụi này đã làm vô số chuyện rồi nhá!”

“L-làm c……!?”

Khuôn mặt Azalea đã nhuộm thành một màu đỏ chót.

……Cậu đang hiểu nó theo nghĩa nào vậy? Cô tiểu thư ơi.

“R, rất nhiều thứ,…… mà cậu vừa nói, không thể chấp nhận được…… các cậu vẫn còn là trẻ con mà…… Chuyện trọng đại như vậy mà……”

“Thỉnh thoảng tụi mình vẫn *Chụt~chụt* đấy!”

“*Chụt*……!?!?”

Rồi luôn, này Philine, mẹ trẻ làm ơn, nín cái mỏ lại dùm con vớiii.

Tôi với tay bịt miệng Phil lại.

“UmUUuuMmmmUUUUUmm-!!”

“Phil, hôm nay cậu ăn nhầm phải cái quái gì thế.”

Người chồng ở đây đang hoàn toàn không thể theo kịp tình huống.

“Ah, aaah ha……! Bậy bạ quá……! Thật bẩn thỉu……! Mạnh bạo cưỡng bức cậu ấy như vậy……! Vậy hẳn là, lúc nào cậu cũng làm chuyện đó bằng miệng, chứ không phải bằng tay chứ gì…..!! Kyaaaaa!!”

Toang, giờ thì tôi hoàn toàn không thể theo kịp toàn bộ diễn biến câu chuyện này nữa rồi, cái con nhóc cuồng dâm sinh hoang tưởng nàyyy.

Phải mất một khoảng thời gian kha khá để làm nguội cái đầu của Azalea và dừng cái miệng của Phil lại.

“……Đã để cậu phải nhìn thấy một bộ dạng khó coi rồi.”

Với một gương mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, Azalea hắng giọng nói và cố thử thay đổi bầu không khí.

“Một phần cũng là do lỗi của tôi vì đã hỏi xen vào mấy chuyện như thế, cơ mà mấy cậu cũng…. cả mấy cậu nữa đấy! Thế là không có được! Mặc dù vẫn còn là trẻ con vậy mà…… Mấy chuyện như vậy! Thật thiếu đứng đắn!”

“Rồi, ờ thì, xin lỗi, được chưa.”

“Mấy người đã được giáo dục như thế nào vậy hả! Các người, là môn đệ của ai vậy hả?”

“Cậu hỏi là,……của ai thì, tức là cậu muốn hỏi sư phụ của bọn tôi là ai ấy hả?”

“Chứ còn gì nữa. Nhân tiện thì, tôi là học trò của phái Viêm Thần Amaterasu, được lập ra bởi ngài Brendan Musgrave, vị anh hùng đã từng được mệnh danh là『Viêm Thần』trong trận Đại chiến đấy!”

Dù vẫn đang nghe nhưng tôi chả hiểu cái mợ gì cả, tôi chỉ thấy hơi buồn cho Alazea vì nãy giờ đang thao thao bất tuyệt giải thích cho bọn tôi một cách đầy tự hào. Thật đáng tiếc cơ mà, tôi lại chẳng am hiểu về sử sách của thế giới này cho lắm, nên dù có là một môn phái với cái tên nghe khá ngầu như vậy đi chăng nữa thì tôi cũng chịu, chả biết đâu.

Tôi đã từng nghe qua cái tên Brendan Musgrave này bao giờ chưa nhỉ?

Theo như cậu ta nói, thì có vẻ như cậu ấy là môn sinh của một môn phái có truyền thống rất lâu đời nào đó nhỉ.

Tôi và Phil quay sang nhìn mặt nhau.

Chà, cậu ấy nói là muốn biết tên của sư phụ, thì chắc cứ nói ra thôi nhỉ.

Thực ra thì cũng không hẳn là chúng tôi bị bắt phải bịt miệng về chuyện này hay gì.

“Sư phụ của tôi tên là Raquel. Cũng là sư phụ của Phil đây luôn.”

“Raquel?”

Alazea nghiêng đầu.

“Tôi chưa từng nghe về một người Thuật Sư như vậy. Chắc là một Thuật Sư vô danh nào đó à.”

“Cô ấy nói là mình tạm thời đã đăng kí với Hội Tinh Linh Thuật Sư rồi. Cơ mà, có vẻ như cổ không thường xuyên tới đó cho lắm.”

“Hmm. Thế chắc là hai cậu đã được người Tinh Linh Thuật Sư tên là Raquel ấy dạy Tinh Linh Thuật, sau đó nhập học bằng cách mượn lấy danh nghĩa của một giáo viên khác ư. Tôi không phủ nhận cách đó cơ mà, mấy người nhất định sẽ phải hối hận đấy? Không có thực lực mà lại đòi nhập học vào Học viện á.”

Cách nói của cô ấy thật khiêu khích, nhưng qua đôi tai của tôi, nó lại nghe như một lời khuyên nhủ chân thành.

Nhưng xem chừng Phil lại hậm hực gì rồi kìa. Mẹ trẻ yên lại dùm tí đi.

“Học viện này là nơi tập trung của những mầm non Tinh Linh Thuật Sư được kỳ vọng đến từ mọi miền của Vương quốc. Đấy không phải dạng trình độ ở mức ‘hơn người một chút’ đâu.

Các cậu có biết chuyện, băng đạo tặc『Chân Hồng Miêu』vẫn luôn làm xôn xao dư luận, đã bị tiêu diệt chỉ bởi bàn tay của hai đứa trẻ không? Rồi cả chuyện những người đó đã được chiêu mộ và sẽ nhập học năm nay nữa?

Họ là những người như nào vậy nhỉ. Nhất định tôi phải thử gặp và nói chuyện với họ một lần mới được!”

“Đó là――”,ngay lúc cái miệng của Phil sắp sửa thốt ra vài thứ không cần thiết, tôi liền bịt ngay nó lại.

Vì tôi nghĩ để lộ ra bây giờ sẽ rắc rối lắm, nên tốt hơn hết là cứ giữ im lặng thì hơn.

“Hơn nữa……”

Giọng nói của Alazea đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Hình như năm nay, còn có cả vị『Hoàng Tử thiên tài』ấy cũng sẽ nhập học……”

“『Hoàng Tử thiên tài』……?”

Khi thấy tôi nghiêng đầu, Alazea biểu lộ ra một gương mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Cậu, không biết á? Người đó được gọi là thần đồng có một không hai từ xưa tới nay trong Hoàng tộc, là Hoàng tử thứ ba của Vương quốc này đó! Thậm chí là, dường như người đó còn đạt được rất nhiều chiến công hiển hách trong các trận chiến thực địa, dưới tư cách là một Tinh Linh Thuật Sư nữa đấy.”

Thần đồng có một không hai từ xưa tới nay trong Hoàng tộc…… Có một người như thế tồn tại cơ à.

Vì thực tế vùng Dime Kurdish ở tương đối xa so với Vương đô, nên có lẽ những thông tin như vậy thường không tới được đó nhỉ......

Dù có không phải như vậy, thì tôi cũng luôn quá bận bịu với việc tham gia vào những bài huấn luyện của Raquel nên là…

“Fufuu…… Tới lúc cho ta thể hiện rồi đây. Thứ có thể làm tài năng của tôi được tỏa sáng, chính là cần có một đối thủ cạnh tranh thích hợp.”

Có vẻ như đây là một cô tiểu thư có sự tự tin hơi bị thái quá thì phải.

Cô bé đang một mình đốt lên ngọn lửa mang ý chí chiến đấu liều lĩnh.

“Mà, mấy người cũng phải cố gắng hết mình vào. Nếu gặp may, thì chúc cho mấy người ít nhất cũng có thể đỗ được bậc Lục đẳng nhé. Cơ mà, cẩn thận, đừng có mà tự mãn quá, trèo cao ngã đau thôi! Rồi, vậy thì, bảo trọng nhé!”

Để lại những lời mà tôi chẳng thể phân định được là kiêu căng hay tốt bụng ấy, Azalea Austin rời đi cùng người hộ vệ của mình.

Rốt cục thì, cô nhóc ấy, hầu như toàn tự nói một mình thì phải……

Sau khi bóng dáng Alazea cùng mái tóc sặc sỡ đi khuất, Phil cuối cùng cũng đưa ra lời nhận xét của mình.

“Một đứa trẻ thích gì làm đó, tự cho mình là cái rốn của zũ trụ!”

Nghe thấy vậy nhưng tôi im lặng cho qua.

……Đây là cái mà người ta gọi là hội chứng ghét những người giống mình thì phải.

――――――――――――――――

P/s:

>> Các bác có góp ý gì về cách dùng từ, lỗi chính tả, tên kỹ năng, tên nhân vật xin cứ comment để mình bổ sung chỉnh sửa cho phù hợp nhé. Chào thân ái và cùng chờ chương mới nha.

指輪教:Chỉ Luân Giáo, dịch ra thuần Việt thì nó hơi ba chấm nên mình dùng Hán Việt, ta cứ hiểu nó như Phật Giáo, Hồi Giáo, Nho Giáo là được [ハーフリング – Halfling: Tuy nhiên mình sử dụng theo cách gọi trong series Chúa tể những chiếc nhẫn để mọi người dễ hình dung và phân biệt với loài Dwarf] ドワーフ – Dwarf : chủng tộc này thường mang những đặc điểm như thích sống trong hầm núi, giỏi nghề đào mỏ, làm sắt thép, rèn vũ khí, có chiều cao thấp, cục mịch và râu tóc um tùm. Ở đây Phil dùng từお嫁さん, từ này mang hai nghĩa: là vợ hoặc cô dâu. (。´・ω・)? - FBI: Yêu cầu chị giải thích thêm ạ. 『炎神』: Thần Lửa 『炎神天照』: Thần Lửa Amaterasu Người ta gọi đây là đọc vị, thấu hiếu đấy :v Tốt, có tướng phu thê lắm Em này Tsundere chắc cú =)))) kèm thêm combo gái cô độc + ngực to thì ăn chắc luôn (*´ω`*) Hội chứng khi bạn cảm thấy ghét những người/nhóm người có tính cách, cách hành xử, cách nói chuyện,… giống với bản thân mình.