Trans & Edit: TNT (gnvip98)
P/s: Dịch xong đã lâu nhưng không có thời gian sửa lại nên giờ mới đăng lên cho các bác được :3
――――――――――――――――
“Thắng dễ như chơi vậy!”
Tôi đang có một tâm trạng phấn chấn.
Về bài thi bậc Tam cấp của Khoa chiến đấu, Học viện Tinh Linh Thuật Hoàng gia――
Mình đã phải nghe mấy lão sư huynh dọa nạt tới mức phát ngấy ra, ấy vậy mà, kết thúc rồi thì thấy cũng chả có gì đáng lo lắm nhể.
Cảm giác khi bản thân được trở thành tâm điểm của sự chú ý――
Cảm giác được thỏa sức phô bày thực lực của bản thân mà chẳng phải lo ngại gì――
Đúng ra thì, như này phải được coi là sung sướng ấy chứ.
Chắc hẳn ban nãy, mình đã làm cho mọi người ai nấy cũng phải khắc cốt ghi tâm cái tên này rồi.
Hãy tới chiêm ngưỡng diện mạo của vị Tinh Linh Thuật Sư hiếm có khó tìm của thời đại, mang tên Azalea Austin đi nào!
Xem nào,… cao kiến lúc này là làm một vòng dạo chơi, thăm quan xung quanh nhỉ~
Đi và ngắm nghía gương mặt của đám trẻ bất hạnh vì đã lỡ sinh ra trong cùng một thế hệ với mình nào.
“Sân thi đấu số hai! Jack Lieber! Với bài dự thi―― Ểh-”
“Hửm?”
Mình vừa nghe thấy một cái tên quen quen.
Jack Lieber……
Là tên con trai thô tục đã chui vào qua đường cửa sổ ngay lúc mình đang thay đồ, có phải không ta.
Ừ thì, cái đó cũng có phần lỗi do mình vì đã để cửa sổ mở toang hoang ra như vậy.
Màa, đằng nào thì, mình cũng đã chúc hắn có thể đỗ được kỳ thi rồi, hay là cứ qua đó xem hắn một tí, coi như làm phước đi, nhỉ?
Tối đa thì cũng chỉ tới Lục cấp hoặc Ngũ cấp, xem mấy bài thi kiểu đó thì mình cũng chả nghĩ sẽ thu được tí ích lợi gì sất.
Ngay cả như vậy……
Vừa rồi, người phát thanh viên, hình như quên mất việc đọc tên sư phụ của hắn à?
Nếu mình nhớ không nhầm thì hình như hắn đã nói rằng, mình đang theo học một người sư phụ nào đó có tên là Raquel thì phải, cái tên gì mà lạ hoắc.
Mà dù có không phải thế đi chăng nữa, thì chắc chắn họ cũng phải đọc lên tên của thành viên Hội nào là người đã gửi giấy tiến cử chứ.
Dù là trong trường hợp nào, thì cũng không được phép vô lễ như thế.
Màa, thực ra thì ai cũng có lúc mắc sai lầm, nên mình cũng đâu có quyền nói như vậy được.
Tôi bước tới hàng ghế khán giả để theo dõi trận đấu.
……Ừ nhỉ?
Nói mới nhớ, thứ bậc mà hắn dự thi là gì ta?
Mình, bỏ lỡ mất khúc nào à?
Khi bước lên tới hàng ghế khán giả, tôi thấy các vị quan khách đang xôn xao bàn tán, có vẻ mọi người đang rất bối rối.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có sự cố gì à?”
Mọi người đều đang xôn xao bàn tán, tuy vậy ai nấy đều không nhìn về phía sân thi đấu, mà đang ngước hết lên mà nhìn về phía trên.
Phía trên lại chỉ có mỗi bầu trời.
Lí giải phù hợp nhất cho việc này là bởi, những gì có thể nghe được từ khu phát thanh đều được truyền tới từ phía trên…
Chẳng lẽ việc phát thanh gặp trục trặc gì rồi sao?
“……Xin các vị thứ lỗi. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì những gián đoạn trong việc giới thiệu thí sinh dự thi.”
Bất thình lình nghe thấy tiếng phát thanh như vậy vang lên, những tiếng ồn ào dần dịu xuống như thể đám đông đã bình tĩnh lại.
“Xin cho phép chúng tôi, được giới thiệu lại về thí sinh dự thi tại sân thi đấu số hai.”
Nhắc tới sân thi đấu số hai, chẳng phải là chỗ của hắn ta hay sao.
Vậy tức là không phải do mình bỏ lỡ đoạn nói về cấp độ dự thi, mà là do phát thanh viên đã gián đoạn giữa chừng ha.
Không biết là tại sao nhỉ?
Tôi vừa suy nghĩ những điều như vậy, vừa tiến về vị trí ngồi của mình.
Một khắc sau, tôi mới biết được nguyên do của nó.
Lí do cho việc phát thanh bị gián đoạn――
――Ấy là bởi, người phát viên đã không thể tin vào mắt mình khi nhìn vào trang bản thảo đã được chuẩn bị sẵn.
“Sân thi đấu số hai! Jack Lieber! ...
Với bài dự thi―――― bậc Nhị cấp!!”
Khi những câu từ ấy cất lên.
Bên trong Trường thi đấu trở nên im bặt.
Tuy nhiên, sự im lặng đó chỉ tồn tại trong giây lát――
Ngay sau đó.
Từ hàng ghế khán giả, một vụ huyên náo đã nổ ra.
Trong đám đông đó, tôi đứng ngây người ra như chết lặng.
Tôi có nghe nhầm không?
Không. Tuyệt đối không thể có chuyện nguyên một đám đông người thế này lại cùng nghe nhầm được.
“C-cái……”
Thí sinh dự thi bậc Nhị cấp?
Hắn ta……hơn cả mình ư!?
Tôi chạy thẳng tới phía trước, tới đầu hàng ghế khán giả rồi đu người ra khỏi lan can mà hét lên.
“C-cái……cái gì cơ――――――!?!?”
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
“Sân thi đấu số hai! Jack Lieber!
Với bài dự thi―――― bậc Nhị cấp!!”
Phần thi của tôi đã kết thúc nên tôi đang định quay lưng ra về, thế nhưng tôi đã đổi ý ngay khi nghe thấy đoạn phát thanh ấy.
Người đang đứng ở sân thi đấu số hai, là một đứa nhóc tạo cho người khác cảm giác đích thị là một thằng công tử quyền thế.
Thế nhưng, tôi vẫn nhận ra.
Cái thứ mùi…… nồng nặc này.
Những dấu hiệu giống với một kẻ từng phải đắm mình trong nỗi tuyệt vọng phí lí, chen chúc trong cái khu ổ chuột dơ dáy ấy,…..
“Có vẻ sẽ thú vị lắm đây.”
Học viện Tinh Linh Thuật, có vẻ nơi này không phải một nơi toàn những chuyện chán ngắt như tôi đã tưởng rồi…
Tôi đặt lưng trở lại chỗ ngồi, và theo dõi cái gã tên Jack Lieber kia.
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
“Sân thi đấu số hai! Jack Lieber!
Với bài dự thi―――― bậc Nhị cấp!!”
Nghe thấy giọng phát thanh, ta nhướn một bên lông mày.
……Dự thi bậc Nhị cấp à?
Nhắc tới Lieber thì,… hình như là Lãnh chúa của vùng Dime Kurdish nhỉ.
Mặc dù ông ta giữ tước vị Bá tước, nhưng chắc chắn là lịch sử về gia tộc của ông ta thì chẳng quá ba chương.
Đương chủ gia tộc Karam Lieber, cùng với người vợ của mình đã từng là những Tinh Linh Thuật Sư có tiếng, nhưng nếu xét về góc độ cá nhân thì ông ta chưa từng được xem là một thuật sư xuất sắc.
Và giờ, đứa con trai của họ lại dự thi bậc Nhị cấp?
Không có truyền thống lâu đời, cũng chẳng sinh ra từ dòng dõi ưu tú.
Một cá nhân như vậy, mà học viện lại cho phép tham dự kỳ thi Nhị cấp sao?
……Jack Lieber.
Để xác định chính xác giá trị thật của hắn, ta hướng ánh nhìn về phía sân thi đấu số hai.
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
“Sân thi đấu số hai! Jack Lieber!
Với bài dự thi―――― bậc Nhị cấp!!”
“……Hể.”
Tôi mỉm cười.
Bằng『Nhãn』của mình, tôi quan sát hình bóng đang đứng trên sân thi đấu số hai của cậu ta.
“……Ra là vậy.”
Tôi thì thầm nói ra một sự thật, mà khả năng cao là nhanh hơn hầu hết những người ở đây.
“Mạnh đấy.”
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
“Họ nói là bài thi Nhị cấp!?”
“Vậy việc tên của người tiến cử đã không được đọc lên là bởi, thằng ấy được chiêu mộ sao?”
“Họ nói là Lieber á……! Là thằng nhãi nhà quê ấy hả…..!!”
Cả hội trường đã ầm ĩ lên trước cả khi trận thi đấu được bắt đầu.
Đó cũng là điều hiển nhiên thôi.
Bởi đã mấy năm gần đây, thí sinh dự thi bậc Nhị cấp làm gì có một ai.
Tất cả những nhà quý tộc đang có có mặt ở đây, dường như đều mang vẻ thất vọng, bởi cái danh hiệu『Gia tộc đã sản sinh ra một thí sinh dự thi Nhi cấp trong nhiều năm qua』lại bị rơi vào tay nhà Lieber, một nơi chả có tí dấu ấn đặc sắc gì.
Cứ mỗi lần mấy lão già kia phát ra mấy lời bình phẩm pha lẫn những sự ghen tị khó coi, sự hưng phấn trong tôi lại trào dâng lên hừng hực.
Cứ nghĩ tới chuyện, kể từ giờ có thể làm cho đám già này nhất loạt ngậm mõm lại, là lòng tôi lại nhảy lên vui sướng, vui quá đi mất.
Giờ thì, hãy cho thế giới này một bài học nào.
Hãy cho chúng thấy,「Anh trai」là người tuyệt vời nhất, ngầu nhất, đỉnh nhất, mạnh nhất thế gian nha!
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
Jack Lieber.
Tên con trai thô tục đã nhìn thấy tôi thay đồ, kẻ đã làm cái hành động h-hôn *chụt chụt* mặc dù vẫn còn là trẻ con đó.
Hắn, lại còn là người dự thi bậc Nhị cấp sau chừng ấy năm……!
Hơn nữa, hắn nhập học là do được chiêu mộ chứ không phải từ việc tiến cử!?
H-hắn còn……giấu giếm cả chuyện ấy.
Thế còn cả chuyện, mình nói với hắn mấy thứ như,『Chúc cho mấy người ít nhất cũng có thể đổ được bậc Lục cấp』nữa!?
Giờ mình có khác gì một con ngốc không cơ chứ!
Hóa ra, chỉ có tôi là kẻ tự mình hiểu sai mọi chuyện.
Chuyện đã tới nước này, làm sao tôi có thể để yên được chứ.
Hắn sẽ phải cho tôi thấy, mình có thực lực tới mức nào mà lại được phép thử thách ở bậc vị cao hơn cả tôi nữa, đúng không.
Dù gì thì… hắn cũng đã nhìn thấy hết đồ lót của tôi, nên dĩ nhiên là để cho công bằng thì hắn cũng phải cho tôi thấy mọi thứ của hắn chứ! <(゚д゚)!>
Trên sân thi đấu số hai, Jack Lieber và một người đàn ông là đối thủ thi đấu, đang đối mặt với nhau.
Tất cả mọi người có mặt trong hội trường, đều đang dán mắt về nơi đó.
Và rồi――
“Bài thi bắt đầu!!”
Cùng lúc hiệu lệnh được phát ra, đối thủ đã lập tức thu hẹp khoảng cách.
Nhanh quá!
Quả nhiên là chỉ có ở một Học sinh Nhị cấp của Học viện mới đạt được khả năng chiến đấu thế này…
Tôi đã hoàn toàn bị bất ngờ, bởi mới ngay trước đó tôi vẫn chẳng hề nhận ra bất kì chuyển động nào.
Nếu là người bình thường, thì chắc chắn sẽ chẳng kịp di chuyển nổi một bước.
Trong tay người đối thủ có một thanh kiếm.
Việc cầm theo vũ khí là hoàn toàn tự do. Tuy nhiên, tôi thì không cần tới chúng.
Ở bên hông của Jack Lieber cũng có đeo một thanh trường kiếm.
Tuy rằng có vẻ sẽ khó dùng với sức vóc và chiều cao của một đứa trẻ, nhưng việc không rút nó ra trước mới là sai lầm của hắn.
Hắn chắc chắn sẽ không kịp phòng ngự ngay được!
Lưỡi kiếm màu bạc đã chém thẳng xuống đỉnh đầu của Jack Lieber.
Hắn ta không mặc giáp cũng chẳng đội mũ.
Nếu nhận phải đòn đó, thì chắc chắn chỉ một chém là [E.O] ngay――
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy.
Nhanh như chớp, Jack Lieber vươn tay ra, và đỡ lấy thanh kiếm.
Ểh?
Nó đột ngột dừng lại, cứ như thể đối phương đã bị đứng hình.
Chắc chắn một điều rằng, ở nơi này thì sẽ không có chuyện cơ thể bị thương tổn nhờ có tác dụng của kết giới.
Tuy nhiên, sức mạnh đó, tốc độ chém đó.
Chắc chắc không thể nào bị ngăn chặn chỉ bằng mấy việc như chặn đỡ bằng tay được.
Theo lí mà nói, hắn ta sẽ mất hết lượng linh lực hiện có trong cánh tay, và sẽ không thể cử động nó được nữa.
Ấy vậy nhưng, cánh tay phải của Jack Lieber vẫn đang cử động.
Hắn ta đang nắm chặt lấy thanh kiếm vừa được vung xuống.
Biểu cảm của người nam sinh Học viện cầm thanh kiếm liền thay đổi.
Và rồi, có vẻ như toan tính điều gì đó, anh ta buông bỏ thanh kiếm, rồi lùi ra và giữ khoảng cách với Jack Lieber.
Anh ta vừa tự vứt bỏ vũ khí của chính mình!
Tôi tự hỏi anh ta đang nghĩ cái quái gì khi làm một hành động như vậy?
Jack Lieber, nhìn thanh trường kiếm đang nằm lại trong lòng bàn tay.
Sau đó, nắm lấy chuôi kiếm.
Hắn định sử dụng vũ khí của kẻ địch ư?
Tuy nhiên, bản thân tôi cho rằng, việc sử dụng một thứ vũ khí mà tay mình không quen thuộc là một hành động khá rủi ro.
Người nam sinh đối thủ đã rút ra một thanh đoản kiếm được dắt trong một cái vỏ ở bên hông.
Có lẽ anh ta cũng đã tính tới chuyện sẽ có lúc bị đi mất vũ khí.
Có sự chuẩn bị tới vậy, thì ắt hẳn người nam sinh Học viện kia phải thuộc kiểu người cẩn thận bẩm sinh.
Có lẽ, anh ta đã dùng Tinh Linh Thuật để đạt được thứ tốc độ mà mắt thường không thể nhìn ra đó.
Chắc hẳn Jack Lieber cũng đã biết điều đó.
Nhưng, biết vậy mà sao hắn vẫn cứ cố chiến đấu trong lĩnh vực sở trường của đối thủ chứ?
Mặc dù có độ khác biệt về tầm sử dụng của vũ khí, nhưng nhìn bề ngoài thì người nam sinh kia có lẽ hơn Jack Lieber tận năm tuổi.
Nên đương nhiên là sẽ có một sự khác biệt về vóc dáng mà khó có thể cân bằng được.
Nếu nghĩ theo cách thông thường, thì hắn chắc chắn sẽ không thể chiến thắng khi đánh cận chiến với một đối thủ như vậy.
Nếu là mình, thì mình sẽ dựng lên một bức tường lửa để ngăn chặn tuyệt đối mọi sự áp sát của đối thủ nhỉ.
Tự mình lao đầu vào lãnh thổ của một kẻ địch vượt trội hơn về năng lực chiến đấu cơ bản… Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Jack Lieber dơ thanh kiếm vừa cướp được ra phía trước mặt.
Hmm……
Với việc hắn đang dắt thanh kiếm của mình ở bên hông, là đủ để hiểu rằng, có vẻ hắn cũng không phải tay mơ.
Người nam sinh Học viện cũng hạ thấp eo, chĩa thanh đoản kiếm ra.
Vì ban nãy anh ta đã tấn công trước, nên có lẽ lần này anh ta dự định sẽ đón nhận đòn phản công chăng.
Quả nhiên, anh ta có vẻ rất tự tin trong những pha cận chiến nhỉ.
Thế thì, hắn sẽ làm gì đây…?
Không chỉ mỗi mình tôi, nhất định mọi người trong hội trường cũng đều đang chăm chú quan sát tới từng hành động tiếp theo của Jack Lieber.
Nhìn thật chăm chú.
Để không bị bỏ lỡ nhất cử nhất động của hắn.
Thế nhưng.
“Ểh?”
Jack Lieber, vừa biến mất.
Không, chắc chắn là tôi vẫn nhìn thấy.
Bóng dáng của hắn, đang đứng ở sau lưng của người nam sinh kia.
Có vẻ giống với đứa trẻ ban nãy, cũng đã đột nhiên mất dạng.
Thế nhưng, so với những gì đang xảy ra hiện tại, về gốc rễ của chúng là khác nhau.
Dường như, không phải là hắn đang cố ẩn đi hình bóng của mình.
Hắn chỉ….. di chuyển, phải, chỉ vừa di chuyển mà thôi.
Chạy thẳng tới từ phía chính diện, băng qua đối thủ, rồi đứng ở phía sau lưng.
Chỉ mới có vậy thôi…… Mà mắt tôi đã không thể theo kịp được.
Xem xét tổng thể thì, người nam sinh kia thuộc dạng chuyên về cận chiến, thêm vào đó là nhiều năm tham gia những khóa huấn luyện tại Học viện, và anh ta cũng đã cho mọi người thấy một tốc độ đáng kinh ngạc.
Nhưng, Jack Lieber đã dễ dàng vượt qua được tất cả những điều đó……
Càng quan sát càng thấy, dường như tốc độ đó đang ngày càng gần với việc dịch chuyển tức thời.
Việc mọi người bao gồm cả tôi, vẫn tin chắc rằng không phải như vậy là bởi, vẫn còn những『Vết』đang lưu lại.
Một tia sáng đỏ lóe lên, nó biểu thị rằng cơ thể người nam sinh vừa đứng trên đường đi của hắn ta, đã nhận phải một nhát kiếm――
Một.
Hai.
Ba.
Bốn…!
Năm……!?
S-sáu……….!?
Cả thảy tới tận sáu phát chém, đã cắt qua anh ta.
Trong khoảng khắc lướt vụt qua, Jack Lieber đã chém tới tấp những lưỡi kiếm tận sáu lần…
Loại chuyện như này thật quá bất hợp lí.
Quá phi logic rồi……
Không nhầm vào đâu được, chắc chắn là do Tinh Linh Thuật.
Hơn nữa, nó còn là thứ cực kì phức tạp, tinh tế và ở một trình độ rất cao.
Mặc dù vậy.
Ngay cả việc hắn ta đã sử dụng loại Tinh Linh Thuật gì, tôi cũng chẳng hề biết…!
Nam sinh của Học viện vừa bị chém liền sáu nhát, hiển nhiên đã bị cạn kiệt linh lực - [E.O], hiện đã nằm gục xuống sân thi đấu.
“…...B-bài thi kết thúc! Thắng lợi thuộc về Jack Lieber!!”
Khi tiếng phát thanh vang lên trễ hơn một chút, Jack Lieber nhanh lẹ tiến gần tới người đối thủ vẫn đang nằm bất động ở đó.
Thế rồi, hắn trả lại thanh kiếm vào chiếc vỏ ở bên hông và cúi đầu cảm ơn.
Nhìn theo bóng lưng hắn ta đang rời khỏi sân thi đấu, chẳng hiểu tại sao, một tin đồn nọ lại hiện ra trong tâm trí tôi.
――Một băng đạo tặc chuyên làm nhiều điều ác đã chuyển cứ điểm tới vùng biên giới, và chúng bị quét sạch chỉ sau một đêm.
――Người đã tiêu diệt chúng, chỉ là hai đứa trẻ ở địa phương.
――Họ là những kẻ sử dụng Tinh Linh Thuật tài tình tới mức người lớn cũng phải chào thua, họ tấn công đám cướp bằng một tốc độ mà mắt thường chẳng thể nhìn thấy, hệt như một cơn cuồng phong, rồi đánh bại tất cả bọn chúng chỉ trong nháy mắt.
――Có vẻ như hai người đó, đã được Học viện chiêu mộ và sẽ nhập học vào năm nay……
Biên giới.
Chiêu mộ.
Tốc độ mà mắt thường chẳng thể nhìn thấy.
Và còn là…… nhóm hai người.
“Hóa ra, mọi chuyện là vậy nhỉ……”
Jack Lieber, và cô gái mà hình như tự xưng là Philine.
Hai người đó, là…… trong lời đồn.
“……Trận chiến với một đối thủ ngang tầm à.”
Ngươi biết mà phải không?
Để đốt lên được một ngọn lửa hoành tráng, thì ta cần có những thanh củi xứng tầm, phải chứ.
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
“Phùuu……”
Tôi đã rời khỏi hội trường, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng người ra được rồi.
“Rén thật đấy~…..”
Đầu tiên là lúc đối thủ lập tức lao tới ngay sau khi có hiệu lệnh khai cuộc.
Tốc độ thật sự vượt quá những gì mình đã nghĩ, chỉ vừa suýt soát phòng thủ được mà thôi.
Rốt cục thì, những bài huấn luyện ứng phó với các cuộc tấn công bất ngờ trong suốt một năm rưỡi qua, tính từ lúc nhận phải mũi tên đó đến nay, cuối cùng cũng có dịp phát huy tác dụng.
Việc đối phương nhanh chóng buông bỏ thanh kiếm rồi lùi lại giữ khoảng cách cũng có thể xem là một may mắn cho tôi.
Thay vì lùi lại giữ khoảng cách, nếu anh ta giữ nguyên cự li và tiếp tục áp sát với một pha cận chiến bằng đoản kiếm thì thật sự, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Màa, nếu tập trung quan sát thì tôi nghĩ mình có thể hóa giải được toàn bộ các loại đòn chém hay đấm đá, nên chắc sẽ chẳng có chuyện tôi lại để thua vì không thể đánh chặn hết được chúng.
Suy cho cùng, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chiến thắng có lẽ là bởi đối phương hoàn toàn không biết gì về tôi.
Đến cuối cùng, dưới góc nhìn của người ngoài cuộc thì cái mà người ta tưởng là siêu tốc độ, thực ra chỉ là ảo giác.
Trước khi thực hiện một hành động con người sẽ có những động tác sơ bộ.
Đấy là một sự thật mà ai cũng biết.
Một loại thông tin không chút đáng ngờ.
Đó là lí do tại sao, khi cố gắng nhìn thấu chuyển động của đối thủ, rất nhiều người sẽ tìm kiếm manh mối thông qua những động tác sơ bộ vô thức của đối phương.
Thế nhưng, tôi lại người có thể lược bỏ đi động tác sơ bộ nhờ việc xóa bỏ quán tính bằng【Sào Lập Thấu Dực】.
Dĩ nhiên là trong lúc mọi người vẫn đang tìm kiếm một thứ không có thật thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, nên ít nhất thì, mới nhìn lần đầu thì chắc sẽ thấy siêu tốc độ đó giống như thể tôi đang dịch chuyển tức thời vậy.
Nếu đối phương nắm trong tay những kiến thức liên quan tới năng lực của tôi, thì hẳn mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng như thế.
Màa, dù có nói gì đi chăng nữa, thắng là thắng.
Bài thi này tôi đỗ là cái chắc rồi.
Ây daa, về thôi về thôi.
Khi tôi nghĩ vậy rồi thả lỏng cơ thể và bước đi trên hành lang, một cậu thiếu niên tóc vàng bước tới từ phía trước.
“Làm tốt đấy.”
Người thiếu niên vừa nói vừa bước ngang qua tôi, cậu ta đang hướng về phía hội trường.
Một học sinh mới khác à. Có vẻ như sau đây là tới bài thi của cậu ta.
Vì bản thân đã hoàn thành xong nên hiện tôi đang có chút cảm giác thượng đẳng.
…Hay là mình nán lại xem một chút nhỉ?
Bất thình lình thay đổi ý định, tôi đã quyết định quay xe và bước về phía phòng chờ, tôi tính sẽ đi ngó qua một chút bộ dạng của thí sinh dự thi tiếp theo.
Nó chỉ là một cảm xúc ngẫu hứng xuất phát từ tâm lý thả lỏng ngay sau kỳ thi, ấy vậy nhưng――
Sau này khi kết luận lại, lựa chọn đó hóa ra lại là một điều vô cùng chính xác.
Bởi, nhờ vậy mà tôi đã không bỏ lỡ『Sự kiện』đã diễn ra ngay sau đó.
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
Tôi đang nhìn xuống sân thi đấu gần nhất tính từ lối vào của Trường đấu thuật số một.
Trên sân đấu hình tròn ấy, chính là cậu thiếu niên với mái tóc vàng đã lướt qua tôi ban nãy.
Khi nhìn cậu ta từ khoảng cách này, tôi nghĩ đây là một cậu thiếu niên có bầu không khí độc đáo.
Nó không mang vẻ hào nhoáng giống như Azalea.
Ngược lại, rất điềm tĩnh.
Tôi cảm thấy sự thanh tịnh, như một dòng suối dịu êm đang nhẹ nhàng chảy ở sâu trong khu rừng.
Bằng một cách nào đó, mắt tôi lại bị thu hút nhìn vào đó.
“Sân thi đấu số hai! Elvis=Kuntz Winsor!!”
Hình như đó là tên của người thiếu niên đó.
……Khoan đã.
Elvis=Kuntz…… Winsor?
Bên cạnh đó, tên của người tiến cử cũng không hề được đọc lên.
Vậy có nghĩa là thuộc nhóm được chiêu mộ, giống như tôi.
Đoạn phát thanh tiếp theo là phần đọc tới cấp bậc dự thi――
“Với bài dự thi―――― bậc Nhị cấp!!”
“Hả-……”
Tôi bất giác, nảy bật tấm lưng đang dựa vào bờ tường.
Họ nói là bậc Nhị cấp!?
Hàng ghế khán giả cũng trở nên xôn xao.
Tuy nhiên, đó không phải kiểu hỗn loạn như lúc của tôi.
Những tiếng huyên háo đây đó lúc này là những lời kiểu như,『hẳn là thế rồi』, nó mang theo cảm giác như người ta đã thấu hiểu, nắm rõ sự tình vậy.
……À, ra là vậy.
Nhắc mới nhớ, về những lời mà Azalea đã nói.
――Winsor.
Cái tên gia tộc đó, là của một gia tộc có ý nghĩa rất lớn đối với vương quốc này.
Mà cụ thể, là gia đình Hoàng Gia.
Cậu thiếu niên với mái tóc vàng đó, chính là『Hoàng Tử thiên tài』mà Azalea đã nhắc tới――
Thần đồng có một không hai của Hoàng Gia――
――Tam Hoàng Tử, Elvis=Kuntz…… Winsor.
Tiếng ồn ào lập tức dịu xuống.
Mọi người đều tự nhớ mà chẳng cần một ai khác nhắc nhở.
Đa phần đến từ nỗi sợ hãi nếu đưa ra những lời đồn đoán không hay trước mặt Hoàng gia.
Kể từ lúc kỳ thi được bắt đầu, hội trường chưa từng có lúc nào im ắng như thế này.
Ở trung tâm của sự tĩnh lặng đó, là vị Hoàng tử thiên tài đang đứng thẩn thơ đợi chờ.
“Bài thi――― bắt đầuu!!”
Tiếng phát thanh được thông báo bắt đầu bài thi được đưa ra, ẩn trong đó có chút cảm giác khác thường.
Đó cũng là lúc sự yên ắng bị phá vỡ.
Nguyên nhân là bởi cảnh tượng ấy, thứ đã hiện ra tại nơi Elvis=Kuntz Winsor đang đứng…
“Hả……!?”
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chắc chắc rằng, những người khác trong hội trường cũng đang có cùng bộ dạng giống tôi.
Là bởi vì, từ phía sau lưng của người thiếu niên tóc vàng.
Một hình bóng có dạng con người vừa hiện ra, và nó đang đung đưa dao động như những làn hơi nóng trong một đám cháy.
Một khuôn mặt đẹp cùng những đường nét cơ thể mảnh mai, khiến người ta chẳng thể phân định được là nam hay nữ.
Có lẽ, việc nghĩ rằng đó là thứ do bàn tay ai đó tạo nên cũng là điều hiển nhiên.
Bởi chắc rằng, lí do mà những tác phẩm nghệ thuật được tạo ra, hầu hết đều mang cùng một mục đích, là để bắt chước lại『Thứ đó』mà thôi.
Với một chiếc vương miệng được đính kèm vô vàn những viên đá quý lấp lánh ở phía trên đầu.
Và ở sau lưng, việc có một đôi cánh tuy nhỏ nhưng là đủ để biểu thị rằng kẻ đó chẳng phải con người.
――Hiện thân của Tinh Linh.
Cuối cùng thì.
Thời khắc ấy cũng đã tới.
Một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Với một ai đó ngoài tôi, một cơ thể khác sở hữu Bản Linh Bằng.
Hiện thân của Tinh Linh đã hiện ra với một hình dáng gần giống với con người, nó đang ngơ ngác đảo mắt lia lịa nhìn xem xung quanh.
Và rồi,
“――Ái chà chà!!!! Tầm này thì cũng náo nhiệt ra phết đấy nhờ!!!!!!!!”
C-cái quái gì......!?
Cái thứ âm thanh lớn tới mức lố bịch này là gì vậy......!!
Mà khoan, thế tức là―― Tinh Linh vừa mới nói chuyện ấy hả!?
Dẫu đang có một Tinh Linh đứng ngay bên cạnh và phát ra thứ âm thanh to khủng bố, lớn hơn tất thảy những tiếng huyên náo từ phía khán giả gộp lại, ấy vậy mà Hoàng tử thiên tài kia lại chẳng hề bịt tai lại.
“......Paimon. Hình như ta đã giải thích rất kỹ rồi mà nhỉ? Hôm nay có bài kiểm tra năng lực đầu vào Học viện đấy.”
“Ờ ha!!! Chuẩn rồi chuẩn rồi!!!!! Thế thì, để tôi dọn luôn cho lẹ nhé!!!!!!”
Ngay lúc ấy.
*Uỳnhhhhh!!!!!*
Mặt đất rung chuyển như thể vừa bị đùn lên.
Động đất―― không phải.
Đây đơn thuần, chỉ là hậu quả của một rung chấn.
Một vết lõm có hình miệng núi lửa đã hình thành trên mặt sân thi đấu số hai, nơi Elvis đang đứng.
Và ở trung tâm của nó, là đối thủ của cậu ta, người học sinh bậc Nhị cấp của Học viện hiện đang nằm bất động.
Rốt cục thì...... chuyện gì đã xảy ra......?
Tôi hoàn toàn, chẳng hiểu gì hết.
Chỉ có một điều duy nhất mà tôi biết.
Là trận chiến đã kết thúc một cách chóng vánh...
“B...bài thi, kết thúc... Thắng lợi thuộc về Elvis=Kuntz Winsor…”
Khi tiếng phát thanh được loan đi, Tinh linh trong hình dạng một người mảnh mai liền vỗ tay tỏ vẻ vui sướng.
“Ngon chưa!!!!!! Cậu thắng rồi kìa!!!!!”
“Biết rồi, biết rồi. Ngươi có thể nhỏ tiếng lại dùm ta một chút được không hả.”
“Vâng vâng, vậy công việc của tôi tới đây là hết!!!!!! Mị xin phép cáo từ trước nhaa!!!!!!”
Và như vậy, hình bóng của Tinh linh ấy tan biến.
Elvis cũng quay lưng, tiến bước rời khỏi sân thi đấu.
Mọi người chỉ biết nhìn bộ dạng ấy quay bước rời đi mà chẳng thể thốt ra một lời nào.
Tinh linh có hình dạng của một con người không rõ giới tính, cùng một giọng nói vô cùng khủng bố.
Kẻ có nét đặc trưng như thế, thì chỉ có thể là―
――Vị trí thứ 9 trong hệ thống phân cấp Tinh Linh.
――〈 Paimon - Kẻ đứng nhìn hỗn mang 〉
Raquel đã đặt một mệnh lệnh nghiêm khắc, bắt tôi không được để lộ ra việc mình là một Bản Linh Bằng.
Cổ đã nói rằng, nguyên do là bởi nếu để lộ ra thì sẽ chẳng biết những loại chuyện gì sẽ xảy đến.
Thế nhưng, người Hoàng tử kia dường như chẳng hề có ý định che dấu thực lực của bản thân.
Cứ như thể, cậu ta muốn truyền đạt rằng, mình chẳng hề định chạy trốn cũng chẳng cần phải dấu diếm điều gì.
Hoàng tử thiên tài, Elvis=Kuntz Winsor.
Nhìn bầu không khí ấy tôi đã nhận ra, đấy đích thị là phong thái của một bậc quân vương.
◆◆◆―――――――◆◆◆―――――――◆◆◆
Chẳng bao lâu sau, kỳ thi dành cho những học sinh mới nhập học cũng tới hồi kết.
Vài ngày sau, trong lúc tôi đang ở trong nhà trọ thì có giấy báo đỗ bài thi bậc Nhị cấp của Học viện Tinh Linh Thuật, cùng tờ hướng dẫn nhập học Khoa chiến đấu – Lớp S được gửi tới.
Lớp S là lớp đặc biệt dành riêng cho những học sinh đã có màn thể hiện xuất sắc trong bài thi nhập học, và dường như phải chừng vài năm mới có một lớp như vậy được mở ra.
Và năm nay, một số học sinh trong đó có tôi, đã được chỉ định gia nhập vào nơi ấy.
Giấy hướng dẫn của Phil cũng đã tới, dường như cậu ấy được phân loại vào Lớp A của Khoa trinh sát.
Quả đúng như dự đoán, có vẻ như cậu ấy đã đạt thành tích thuộc nhóm dẫn đầu trong bài thi kiểm tra đầu vào của Khoa trinh sát.
Và thế là, tôi và Phil bắt tay vào việc chuẩn bị cho những giờ học nghiêm chỉnh sẽ được bắt đầu kể từ bây giờ.
――Và như thế.
Một trang mới về cuộc sống học đường tại Học viện của tôi, đã được mở ra.
――――――――――――――――
P/s:
>> Các bác có góp ý gì về cách dùng từ, lỗi chính tả, tên kỹ năng, tên nhân vật xin cứ comment để mình bổ sung chỉnh sửa cho phù hợp nhé. Chào thân ái và cùng chờ chương mới nha.
Paimon: là một trong các Vua quỷ Địa Ngục, và là ác thần thứ chín được nhắc tới trong cuốn 72 con quỷ của Solomon. Người ta thường miêu tả đó là một người đàn ông vương giả có gương mặt nữ tính cưỡi lạc đà, đầu đội vương miện ngọc cùng với ngoại hình tuyệt đẹp. Hắn có giọng nói rất to. Paimon cất giọng lên là mặt đất rung chuyển và rạn vỡ. Paimon có biết rất sâu rộng về quá khứ, tương lai, thậm chí là những kiến thức bị cấm, hắn trao cho người triệu hồi những kho báu ẩn giấu hoặc trí tuệ và biến họ thành vua. Ngoài ra, hắn có thể hồi sinh người đã chết trong vài năm, tạo ra huyễn ảnh và là ác thần duy nhất không nói dối trong các giao dịch.