Trans: ᵛᶰシεʆεƘ Ƙεզίηɡ❤༻꧂
Edit: Bluepumkin
◇ ◈ ◇
Chương 14 – Bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa
Tôi từ từ bước vào trụ sở Hắc viện.
Không gian bên trong mờ mờ ảo ảo, trông như đống đổ nát.
Và tôi cũng chẳng thấy bóng người nào cả. Hay đúng hơn ngay từ lúc tới đây tôi đã chẳng thấy ai rồi.
Chẳng lẽ, cái học viện này bị phá huỷ rồi sao?
Hắc thuật dường như là loại ma thuật ít phổ biến nhất. Ma thuật này ẩn chứa nhiều điều cấm kỵ và nguy hiểm, thậm chí nó còn bị cấm ở một vài quốc gia.
Có lẽ thành phố ma thuật này cũng nằm trong số đó. Và vì thế học viện chắc đã đóng cửa do không có sinh viên nào theo học.
“Giegiegiegiegie!!!!”
Hmm…?
Trước mặt tôi bây giờ, một sinh vật bí ẩn bò qua. Nó vừa bò vừa kêu lên những tiếng kỳ dị.
Biết miêu tả sao nhỉ, cơ thể giống một con khỉ, đầu lại của thằn lằn, trên lưng lại có đôi cánh trông giống công trùng nữa.
…Cái thứ quái vật dị hợm gì đây?
Tôi chưa từng thấy hay nghe nói gì về loại quái vật như thế này cả.
“Khôôôôôôôôôôông~!”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hét chói tai từ một căn phòng gần đó.
Cánh cửa bị đạp tung, và một người phụ nữ khả nghi lao ra từ trong phòng.
Người gì mỏng như dây đàn vậy!
Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt, hai mắt thâm quầng như gấu trúc.
Khi thấy tôi, cô ta vội xấn tới với mái tóc bù xù như tổ quạ.
“Neee~! Goo-chan! Goo-chan gủa tui âu ồi!?” (Goo-chan của tui đâu rồi)
Đôi mắt mở to đỏ hoe.
Không ngờ cô ấy vẫn còn trẻ và rất xinh đẹp nữa. Nhưng tôi ngay lập tức hiểu ra cô ta rất nguy hiểm.
Không biết Goo-chan là gì, nhưng tôi không muốn dính líu gì đến người phụ nữ này.
“Không biết.” – Arel
“Ừng có ạo! Ông tể nào Goo-chan gủa tui nại ông đi ca ây đực!” (Đừng có xạo! Không thể nào Goo-chan của tui lại không đi qua đây được!)
…Không lẽ Goo-chan là cái thứ quái dị đi qua mình lúc trước?
“Ơi, Goo-chan, on âu ồi! Giề ới mama i! On ơi!” ( Ôi, Goo-chan, con đâu rồi! Vê với mẹ đi! Con ơi!)
…’Mama’ là cô ấy hả…?
Tôi muốn chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng nếu Goo-chan là cái thứ đó, tôi biết nó đã đi đâu.
Nó chưa đi được xa, nếu bắt đầu tìm chắc cũng sẽ tìm ra sớm thôi.
Nói thật chứ tôi muốn bỏ mặc cô ta từ lâu rồi, nhưng tôi lại không nỡ.
“Goo-chan mà cô nói--” – Arel
“Ai o cậu gọi à Goo-chan!? Ui à ười duy nhứt đựt gọi Goo-chan!” (Ai cho cậu gọi là Goo-chan!? Tui là người duy nhất được gọi Goo-chan!)
Quả thật rắc rối mà.
“Có phải nó là một sinh vật bí ẩn có đầu thằn lằn, thân khỉ và cánh côn trùng không?” – Arel
“Đ-Đún dậy! Ậu bít Goo-chan I âu ông!?” (Đúng vậy! Câu biết Goo-chan đi đâu không?)
“Nó đi về hướng kia.” –Arel
“Gooooooo-chaaaaaan!!!”
Tôi vừa mới chỉ tay, người phụ nữ phóng về hướng đó với tốc độ ánh sáng.
Ngay sau đó cô ấy quay lại với sinh vật bí ẩn.
“Ada~ Nờ ậu mà ui thìm đượt Goo-chan!” (Nhờ cậu mà tui tìm được Goo-chan)
“Mừng cho cô.” – Arel
Có vẻ cô ấy rất biết ơn tôi.
Nhờ tìm thấy con vật kia mà cô ta đã bình tĩnh lại, chắc ổn hơn rồi…
“Ứa tẻ này à ột chiea à tui cham óc ứt kỉ lửn. Ưmmm, dễ thưn tưa nè!” (Đưa trẻ này là một chimera à tôi chăm sóc rất kĩ. Dễ thương chưa nè!)
“Giegiegiegiegie!”
“Uiiii, mẹ đưi, mẹ thưn, mẹ hôn để Goo-chan I nử!” (Mẹ đây, mẹ thương, mẹ không để Goo-chan chạy đi nữa)
“Giegiegiegiegie!”
“Aaaaaaa, mẹ dui nám. On ũng dui ả?” (Mẹ vui lắm. Con cũng vui hả)
Xin lỗi, cậu vừa nãy tôi xin rút lại, cô ta không bình thường chút nào!
Người phụ nữ dụi dụi má vào đầu con vật, trong khi nó dường như đang cố giãy dụa bỏ trốn trong tuyệt vọng.
…Sinh vật này là chimera sao?
Nói mới nhớ, hình như trong số hắc thuật cũng có ma thuật tạo ra mấy sinh vật ‘cắt dán’ kiểu này.
Tôi không học chúng vì tôi chẳng quan tâm.
Chắc người phụ nữ này đang nghiên cứu về nó. Ý tôi là, có người đang trong học viện này!
Ờm nhưng mà, nãy giờ gặp mỗi cô ả này không à…
Dò hỏi một hồi, tôi mới vỡ lẽ ra cô ấy chẳng biết gì về kỳ thi thuyển sinh cả.
Nhưng bù lại, tôi biết được vị trí của văn phòng.
Thôi thì cứ đến đó trước vậy.
◇ ◈ ◇
Đi qua khoảng sân mờ mờ trong làn sương đen lơ lửng, tôi tới hành lang dài văng vẳng giọng cười vang “hihihihihihi~!”, hơn nữa nhà vệ sinh gần đó vang lên những tiếng mời gọi “Tới đây ~! Tới đây ~!...”…
“Hmmm? Không có ai vậy ta?” – Arel
Tôi cố gắng lách vào văn phòng, nhưng không thấy bóng dáng ai, chỉ có vài bộ bàn ghế xập xệ cũ nát.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai …
Gì vậy nhỉ…
Ngay sau đó, một bộ xương rơi ngược từ trên trần nhà xuống.
“Chàoooooooo mừnnnnnnng ~!”
Tôi rút con dao găm trong túi ra, chặt cổ bộ xương.
“Gyaaaaa~!”
Hộp sọ bay trong không khí, rơi xuống sàn và lăn vài vòng.
Phần còn lại của bộ xương vẫn còn lủng lẳng trên trần nhà.
“Hmm… Xác sống hử.” – Arel
Có lẽ vậy nên tôi mới không cảm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho đến ngay trước đó.
Ơ mà nói thế quái nào được mà không cần thanh quản thế!? Ảo thật đấy!
“Cậu làm cái quái gì vậy!?”
Cái đầu lâu va vào tường rồi dừng lại, sau đó quay sang mắng tôi.
“Ai kêu mi bất chợt lòi đầu ra, nên theo phản xạ tôi cứ chém thôi.” – Arel
“Chị chỉ định đe doạ chút thôi, thế mà cậu lại…! Thật bất lịch sự!”
Rõ là lỗi của mi mà.
Nhưng bộ xương trông không có vẻ gì là xấu xa cả, nên cứ ngồi lại nói chuyện đã.
◆ ◇ ◈ ◇ ◆
Trans: dạo này bận học, bận cờ cơ quan, có gì kêu bí xanh nhá
Edit: dạo này tôi cũng bận học để lấy bằng nên hãy kêu tên trans ngồi cày game ấy nhá
thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ dịch đoạn này một mình sợ thì ít mà cười như thần kinh thì nhiều ????))))