Trans: LeOnnguyen
Edit: Bluepumkin
◇ ◈ ◇
Chương 34 - Xin lỗi nhé, nhưng tôi chỉ là một [Vô Chức]
"K-không thể nào... bu geh~.... vô lí... buh goh~... kỹ năng tất sát của [Kiếm Thần]........." - Deurgelda
Tên quỷ thét lên như không thể tin vào mắt mình trong khi vẫn hứng trận mưa đòn từ tôi.
Có vẻ như hắn đã biết được đây kỹ năng tất sát của [Kiếm Thần].
Nhưng bây giờ dường như cách tiêu diệt hắn bằng đòn tất sát này không còn hiệu quả như trong quá khứ nữa.
"M...Mày l-là một [Kiếm Thần]..." - Deurgelda
Một khi chiêu <Vô Hạn Đột Phá> được kích hoạt, một cơn mưa kiếm sẽ liên tục chém vào đối thủ và chỉ tự động hủy chiêu khi đối thủ đã gục.
Hơn thế nữa, thời gian giữa những nhát chém liên tục được gia tốc lên đến cực hạn nên những đòn phản công lại hầu như là không thể thực hiện.
"Không, tôi chỉ là [Vô Chức]." - Arel
"[Vô Chức]!? Đừng bruh... có đùa với tao! Không thể nào một thằng [Vô Chức] như mày có thể... bruh ... sử dụng ... gaaah......... " - Deurgelda
Nói gì thì nói nhưng tên quỷ này mạnh thật.
Tuy hắn không có <Kago> mà nữ thần đã ban cho con người, cơ thể hắn vẫn có sức bền y như con Giáp Sống mang chức nghiệp [Kiếm Thần] vậy.
Vẫn có thể nói chuyện được sao khi đã nhận hơn 40 nhát chém sao?
"Gaah ~ ... Mày-... ugh~ ... không thể nào......................" - Deurgelda
Cuối cùng không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Sau nhát chém thứ 70, đòn tấn công cũng ngừng kích hoạt.
Cơ thể của tên quỷ bị chém đến nỗi lơ lửng trên không trung cuối cùng đã rớt xuống mặt sàn đấu.
"Lần này ông chết không thể để lại một lời nguyền nào nhỉ?” - Arel
Tuy thanh kiếm của tôi cũng thuộc hàng kiếm tốt. Nhưng đúng như tôi dự đoán, nó không thể so sánh được với kiếm của [Kiếm Thần].
Sau khi hoàn thành tất cả các nhát chém, thanh kiếm của tôi giờ đã nát lắm rồi. Thậm chí không cần chơi thật mạnh như nãy, thì thanh kiếm này cũng sớm vứt đi thôi.
Suy nghĩ lại thì mới thấy, nếu như tôi đã đánh bại tên Thần Quỷ thì có thể tôi đã giết luôn ông Georg rồi.
Nah, đó là lỗi của ổng, tôi không thể làm gì hơn.
Ooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo~!!!
Bỗng nhiên, có tiếng hét lớn vang vọng khắp đấu trường.
"Thật tuyệt vời! Anh ta đã tiêu diệt Thần Quỷ!"
"Hơn thế nữa, anh ta chỉ có một mình!"
"Anh ta là ai thế!"
"Anh hùng! Đích thị anh ta là một vị anh hùng rồi!"
"Ngài [Kiếm Thần] đã trở lạiiiii ~!"
Có vẻ như những người không có thời gian để trốn thoát đã ở lại đấu trường xem tôi chiến đấu.
Họ thét ra những âm thanh cuồng nhiệt tung hô tôi
"Fumu. Vậy bây giờ đây tôi lại có thể tiếp tục với giải đấu rồi." - Arel
◇ ◈ ◇
Tại trụ sở của Long Nha
"Oi, cái tên yếu đuối kia! Nhà ngươi đừng quá phụ thuộc vào mấy cái kỹ năng được ban cho, nỗ lực tập luyện nhiều lên!"
"R-rõ!"
Tiếng kiếm và tiếng hét vang vọng khắp phòng.
Giữa căn phòng tập luyện là một người đàn ông trung niên chỉ cầm kiếm bằng một tay đang tận tụy chỉ dạy cho một thiếu niên.
Đó là chủ guild Long Nha ở hiện tại, Roddo.
Sau chiến tích của hội ở giải đấu kiếm thuật, ông đã trở về làm chủ hội .
Có vẻ như cái vẻ mặt lúc nào cũng ủ rũ, mất hết niềm tin của Roddo đã biến mất. Ông giờ đây sục sôi lòng quyết tâm theo đuổi con đường kiếm thuật hơn cả lúc ông còn ở thời kì hoàng kim.
Guild Long Nha đã gia tăng nhanh chóng về số lượng hội viên.
Có vẻ như những hội viên gia nhập sau này vì đã bị ấn tượng trước những chiến tích lịch sử của guild ở Cúp Kiếm Thần.
Thậm chí có rất nhiều kiếm sĩ hạng A và hạng B trong số họ.
Và tất nhiên, không ai trong số họ là không muốn gặp huyền thoại của giải đấu năm đó.
Trong trận đầu tiên của vòng chung kết.
Một chàng trai [Vô Chức] trẻ đã đánh bại và diệt trừ vĩnh viễn tên Thần Quỷ đột nhiên hồi sinh và cứu cả thành phố khỏi sự diệt vong.
"Tuy thế.........."- Lilia - người mà luôn muốn phục hưng lại guild.
Giờ đây khi mọi thứ đã trở thanh hiện thực, nhìn vào sảnh luyện tập với một đôi mắt hạnh phúc đột nhiên cô hét lên
"Tại sao, tại sao những thứ này không có ý nghĩa gì với cậu, Arel-san!!!"
Chẳng phải cậu đã hứa sẽ cưới tớ sao~!
Và như vậy đấy, Lilia hét ra những gì mà cô ấy tưởng tượng bởi người và cô ấy muốn gặp đã không còn ở đó nữa.
◇ ◈ ◇
"Quý khách ơ-i, như vậy cũng được sao?"
Gotogoto
Lắc lư trên chiếc xe ngựa, người đánh xe lo lắng nhìn lại và hỏi tôi.
Khi những bức tường thành bao bọc thành phố Kiếm đã dần phai nhạt đi, người đánh xe đã từng nhận ơn của tôi, lại nói tiếp
"Trong lịch sử của thành phố Kiếm này chưa từng ghi nhận một tường hợp nào như quý khách cả, haha. Thường thì những người giành chiến thắng trong giải đấu sẽ ở lại và hơn thế nữa, sẽ có rất nhiều vị khách quý từ phương xa mong muốn gặp người anh hùng đã cứu cả thành phố.
“Fumu. Thậm chí là vậy, thì đối với tôi, chẳng còn gì để tôi tìm kiếm ở thành phố đó cả.”
Tôi lặng lẽ trả lời.
Đã ba tháng trôi qua kể từ sự kiện ấy.
Nhờ qua giải đấu đó mà tôi đã học được toàn bộ tất cả những gì liên quan đến kiếm thuật.
Vậy nên không còn thứ gì có thể níu kéo tôi lại nơi đó.
"Vậy là tôi đã trở thành người mạnh nhất."
"Hahaha, thật đúng là vậy. Dù sao thì vị anh hùng đây đã tiêu diệt tên quỷ nhân huyền thoại đã từng đối đầu với ngài [Kiếm Thần] trong quá khứ mà. Cho tìm kiếm khắp thế giới thì cũng rất khó có thể gặp được ai như quý khách."
"..........Không hẳn là thế........."
"?"
Trước khi tới thành phố này, Tôi đã thành thạo mọi kĩ năng của [Kiếm Thần] rồi.
Có vẻ như lúc vào đây, tôi đã là người mạnh nhất.
Tuy thế, nó không hẳn là vô ích khi đến thành phố này.
Tôi luyện thành công những tuyệt kĩ mà ngay cả [Công Chúa Kiếm] hay [Kiếm Thần] cũng không thể đạt tới. Thật sự thì kỹ năng và độ thành thạo của tôi đã tăng đáng kể, như là sức chống chịu hay khả năng thích ứng với chiến đấu trong mọi trường hợp.
Đó là những gì mà tôi đang nghĩ lúc bấy giờ.
Điểm đến bây giờ của tôi là quê nhà.
Ở đó có sự xuất hiện của kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.
"Tôi nghĩ bản thân giờ đây có thể đánh bại được mẹ rồi." - Arel
Hahaha
Người đánh ngựa cười lớn khi nghe được những lời thú vị thốt ra từ vị khách hàng đặc biệt của ông.
◆ ◇ ◈ End◈ ◇ ◆
Như anh Giáp sống ra được có 2 chương hẻo r. Ít nhất còn biết tên anh Trùm phụ đã xanh cỏ sau 2 chương lên sóng, có vẻ ông tác buff quá đà r Trùm cuối vẫn là mẹ ¯\_(ツ)_/¯