Giữa một buổi đêm tối đen, không có sự xuất hiện của ánh trăng.
Ngài Công tước Hope trông sáng chói như ánh sáng mặt trời.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức nhân ngày sinh nhật cho cả người con trai thứ hai và thứ ba của ông, vì ngày sinh của họ chỉ cách nhau có vài ngày.
Tuy nhiên, rõ ràng là, không chỉ người của Công tước, mà ngay cả những vị khách mời cũng biết được rằng nhân vật chính của bữa tiệc thực sự chính là người con thứ hai.
“Người con thứ ba của Ngài năm nay tròn 18 tuổi. Hẳn Ngài phải yên tâm lắm khi đã có ba người con trai trưởng thành.”
Công tước Hope, đang thưởng thức bữa tiệc, sắc mặt đột nhiên cứng lại.
Ông nhìn vào tên quý tộc trẻ, kẻ đã vô tình nhắc về đứa con trai thứ ba của mình, với một ánh mắt lạnh lẽo.
“Kể cả đứa con thứ ba của Ngài có chậm chạp đến mức nào, cậu ta cũng đã đến lúc phải thức tỉnh rồi, đúng chứ?”
Công tước chỉ im lặng mà không đáp.
Tên quý tộc trẻ trông rất ngạc nhiên, vờ như anh ta không tin được điều mình đang nói:
“Không thể nào, chuyện đó còn chưa xảy ra ư?” – Anh ta thốt lên một cách giả tạo, khuôn mặt anh ta còn trông vô cùng đau khổ.
“Vào những lúc như thế này, cậu ta nên đứng cạnh cha mình và làm quen với giới quyền quý, không phải sao?”
Tên quý tộc trẻ nhìn quanh sảnh tiệc và tặc lưỡi.
“Cậu ta thậm chí còn không xuất hiện, dù cho đây là bữa tiệc sinh nhật của chính mình. Mà lại phí hoài một ngày ở đâu đó”
Ngài Công tước liếc nhìn tên quý tộc.
Cho dù có giả vờ và tỏ ra thương cảm đến mức nào, hắn ta cũng chỉ có duy nhất một điều muốn nói với Công tước.
Người con thứ ba của Ngài là một tên ngốc, không có khả năng hành xử đúng với tuổi của mình.
Tuy rằng Công tước cũng suy nghĩ như vậy, nhưng nghe điều đó từ miệng người khác quả thật có chút khó chịu.
‘Không thể tin được là ta lại bị một tên nhóc chế giễu như vậy.’
Tuy nhiên, cha của hắn có địa vị cao hơn nên hắn ta có quyền ngạo mạn.
Nếu ông ta thấy chướng mắt với Ngài Công tước, thì chúng sẽ dẫn đến một vài chuyện không hay, bởi vậy Công tước chỉ đành cố gắng tỏ ra lịch sự.
“Thật đáng tiếc, Bliss có chút không khỏe -”
Trước khi Công tước Hope kịp kết thúc bài phát biểu của mình, cánh cửa sảnh tiệc đột ngột mở ra, và một giọng nói vang lên-
“Cha!”
Không ai khác ngoài con trai thứ ba của Công tước, Bliss, người đã xông vào bữa tiệc mà không một lời thông báo trước.
Toàn bộ sự chú ý của mọi người trong sảnh tiệc đều đổ dồn vào chàng trai ấy trong phút chốc.
“Xin hãy giúp con.”
Công tước Hope nghiến răng khi đám đông xôn xao trước tiếng hét của Bliss.
‘Giờ thì gia đình ta đã trở thành trò cười trong giới quý tộc rồi’
Mặc kệ cái nhìn châm chọc của mọi người, Bliss vẫn hô lên với giọng cố chấp: “Shana, Shana nàng ấy không còn thở nữa!”.
Chàng nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trong vòng tay. Gương mặt nàng tái mét, vô lực và bất động.
“Làm ơn hãy mời giúp con một bác sĩ từ gia đình Harry. Con không gọi được ai cả.”
“Ai là Shana?” – Công Tước Duke hỏi với giọng điệu u ám.
Bliss không nói nên lời, anh chỉ nhìn vào cha mình với đôi mắt mơ hồ.
Một ai đó lên tiếng thay.
“Cô ta là Người hướng dẫn (một phù thuỷ được thuê để giúp thức tỉnh Mana) của Bliss đó thưa cha.” – Michael, người con trai thứ hai của Bá Tước Hope, trả lời thay Bliss.
Anh ta đến gần Bá Tước Hope và nhìn Bliss với đôi mắt xanh dương sâu thẳm.
Bá Tước nhăn mày, có vẻ ông ta đang cố nhớ lại Shana là ai. “Ý con là cái kẻ hướng dẫn bất tài đó?”
Một con bé vô dụng – một kẻ dẫn lối vô năng.
Bất kỳ đứa trẻ nào được sinh ra trong gia đình pháp sư với dòng máu huyết thống, có thể hoàn toàn đánh thức được sức mạnh khi chưa đầy 10 tuổi.
Thức tỉnh là điểm xuất phát để có thể sử dụng mana thành thạo, và thức tỉnh càng sớm, phép thuật mà nó sử dụng sẽ càng mạnh mẽ.
Nhưng Bliss lại chưa đánh thức được mana của mình, dù quá trình này bắt đầu khi cậu 12 tuổi, còn giờ thì đã 18 tuổi rồi.
Và người bị đổ lỗi cho sự thức tỉnh chậm chạp của Bliss chính là người hướng dẫn của cậu, khả năng thức tỉnh Bliss của cô ấy thực sự rất tệ.
Thực ra, một người hướng dẫn tài năng và có kinh nghiệm đã suýt được giao cho Bliss.
Nhưng Công tước Hope đã không làm vậy.
Bất kể bạn có tưới bao nhiêu nước cho những hạt thối rữa trên mặt đất và chiếu sáng chúng bằng ánh sáng mặt trời, chúng cũng sẽ không nảy mầm.
Bliss, một người con lai giữa dòng máu thấp hèn, là thất bại duy nhất của Công tước và là nỗi ô nhục đối với gia đình.
‘Thật kì lạ là tại sao một người vốn thường ngoan ngoãn như cừu, nay lại bỗng trở nên hoang dại như vậy.’
Công tước thở dài: “Con đang làm ầm ĩ lên chỉ vì ‘thứ đó’ sao?”
Công tước hướng ánh mắt của mình vào ‘thứ đó’, chính là Shana.
“Nếu cô ta chết thì hãy chôn đi. Ta sẽ tìm cho con một người hướng dẫn mới.”
“… Con không cần một ai khác cả.” Bliss khẩn khoản cầu xin Công tước bằng một giọng nói khàn khàn.
“Và Shana vẫn chưa chết. Nàng chỉ không còn thở nữa, nhưng nhịp tim của nàng vẫn còn đập mặc dù rất yếu….”
“Dừng lại!” Công tước gầm lên, cắt ngang lời nói của Bliss.
“Tại sao con lại làm phiền mọi người bằng những chuyện vô bổ như vậy !”
Trước hàng ngàn ánh mắt nhưng Công tước không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình. Chính xác mà nói, ông không thể chịu đựng nổi sự thảm hại của con trai mình nữa rồi.
Có lẽ sự xáo trộn ngày hôm nay sẽ là cơ hội tốt để đuổi Bliss ra khỏi gia đình.
“Con đến dự sinh nhật anh trai của mình cùng với một xác chết. Con có ý gì đây?”
Như thể cầm một lưỡi dao trong tay, Công tước trút hết cơn giận đang bị dồn nén bên trong.
“Đó là anh trai của con đấy? Con muốn phá hủy ngày vui của anh sao?”
Có một sự khinh bỉ thấp hèn trong ánh mắt Công tước khi nhìn chằm chằm vào Bliss.
“Không phải là như vậy đâu. Con chỉ là -”
“Thật không ra thể thống gì cả!”
Bầu không khí sảnh tiệc đột ngột lạnh ngắt bởi tiếng hét của Công tước.
“Con không bao giờ nhận ra được khuyết điểm của bản thân, chỉ biết ghen tị với người khác. Đáng ra, không nên có một thứ tệ hại như con trong gia đình của chúng ta!”
Mọi người lặng thinh, ý thức rõ ràng về sự tức giận của Công tước. Họ nhìn Bliss với một ánh mắt giống hệt như Công tước.
“Nếu như con là một người đàn ông, con nên cảm thấy có lỗi với anh trai mình dù chỉ một chút. Mà không, nếu như con hiểu được điều đó, thì ngay từ đầu con đã không làm ra những chuyện thế này.”
“Con…”
Như một thói quen, Bliss, giống như một con chó đã được thuần hóa, vẫy đuôi và chuẩn bị cầu xin được tha thứ cho tội lỗi của mình.
‘…Sao con lại phải cảm thấy có lỗi cơ chứ?’
Không một ai thương tiếc cho cậu, vậy tại sao cậu lại phải cảm thấy có lỗi?
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức để kỷ niệm sinh nhật của Michael và Bliss, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa.
Nhưng Bliss chưa bao giờ tỏ ra bực bội và tức giận, kể cả khi bị đối xử như một vị khách không mời và chẳng được đi đến bất cứ nơi đâu mà gần sảnh tiệc.
Đau đớn và nhẫn nại. Thống khổ và tủi nhục.
Ngoài bốn điều này ra, cuộc đời cậu còn gì nữa đây?
Đột nhiên cậu cảm thấy bụng đau quằn quại, giống như thể có một núi lửa chuẩn bị phun trào.
Nhưng –
‘Mình cần phải cứu Shana.’
Đó là chuyện quan trọng nhất hiện giờ, bởi vậy Bliss chấp nhận cúi đầu.
“Con thật lòng xin lỗi về hành vi thiếu thận trọng của mình. Con đã suy nghĩ quá nông cạn.”
Chàng cố gắng chịu đựng cơn đau không thể nào giải thích được dù chúng đang giày vò chàng, mồ hôi lạnh chảy dài qua hàng lông mày.
“Con thực sự không hề có ý định làm kinh động đến bữa tiệc chỉ vì đố kị với anh trai mình. Con chỉ cầu xin một sự giúp đỡ vì người hướng dẫn của con đang trong tình trạng nguy kịch.”
Bởi vì đó là Shana, Bliss chấp nhận quỳ gối, thậm chí là dập đầu xuống sàn. Chàng đã thực sự tuyệt vọng rồi.
“Con sẽ không bao giờ làm phiền cha nữa. Bởi vậy, làm ơn, chỉ lần này thôi…”
Bliss nhắm mắt lại một lát rồi mở ra.
“Xin cha hãy giúp con. Chỉ cần cha cứu lấy Shana, con xin chấp nhận tất cả mọi hình phạt.”
“Ta không muốn nghe thêm lời nào nữa!”
Công tước lạnh lùng từ chối lời cầu xin.
“Thứ nhất, ngươi nói muốn mời một bác sĩ từ gia đình Harris. Ngươi có biết nói thì nghe dễ lắm không?”
Nhưng trái ngược lại với những lời ông ấy nói, Bliss vẫn còn nhớ rõ ràng rằng.
Cha anh đã ngay lập tức mời bác sĩ Harris về khi Michael thậm chí chỉ mắc một cơn cảm lạnh.
Cơn đau dữ dội bắt đầu lan ra khắp dạ dày Bliss.
Chàng cảm thấy đau thấu tận tâm can.
“Chậc chậc. Ngươi thật là bướng bỉnh ở tình cảnh như vậy trong khi đang ôm một xác chết.”
Công tước trừng mắt nhìn Bliss và tặc lưỡi.
“Người đâu!”
Công tước nổi giận gọi người hầu tới.
“Đem cái xác đó thiêu đi ngay cho ta!”
Bliss vội vàng ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch có vẻ kinh hoàng.
“Không! Cha không thể làm thế được. Shana, nàng ấy vẫn chưa chết!”
Nhưng không một ai chịu nghe chàng nói.
Những người hầu theo lệnh của Công tước chạy về phía Bliss. Họ đưa tay ra cướp lấy Shana khỏi tay chàng.
“Không được chạm vào nàng ấy!” Bliss hét lên dữ dội, đôi mắt rực lửa giận dữ.
Bùm !
Một tiếng động lớn vang lên, cây cột ở sảnh tiệc bắt đầu nứt toác.
Đèn chùm trên trần nhà sụp đổ trong nháy mắt, những mảnh thủy tinh nhỏ bay tứ tung, và khung cửa sổ kính vỡ tung cùng với tiếng nổ.
“AHHH!”
Cả sảnh tiệc bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
‘Không thể nào.’
Công tước mở to mắt nhìn Bliss.
Dù không có gió, những sợi tóc đen bóng của Bliss vẫn tung bay.
“Phải chăng Bliss đã thức tỉnh?”
Dòng mana không thể kìm hãm chảy ra từ Bliss khiến làn da của Công tước như bị bốc cháy.
Ngay cả đôi mắt xanh ngọc của chàng cũng trở nên trắng bệch như băng giá.
Ngài Công tước vội vàng nhìn quanh sảnh tiệc.
Những nụ hoa chợt biến thành băng và bật ra khỏi cuống, sàn nhà trở nên trơn trượt như băng tan.
Thật kỳ lạ, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.
Công tước run rẩy.
“Đó là phép thuật băng giá.”
Phép thuật thiên nhiên luôn vô cùng khó khăn và phức tạp, bởi vậy tỉ lệ thành công là rất thấp.
‘Người đàn ông đã thức tỉnh này có thể thực hiện phép thuật băng giá lên đến một quy mô quá rộng lớn.’
Nhưng đây không phải thời điểm đáng để ngạc nhiên.
“Bliss, dừng lại ngay!”
Bliss cần phải dừng lại trước khi cả sảnh tiệc đông cứng thành băng.
“Người ra lệnh cho con dừng lại sao, thưa cha ?”
Giọng nói vô cùng điềm tĩnh đến từ người vừa gây náo loạn cả đại sảnh.
“Cha muốn con dừng lại sao?” Bliss hỏi, đôi mắt chàng trống rỗng một cách kì lạ khi chàng nghiêng đầu.
Cái nhìn thơ ngây đó bống chốc trở nên kinh hoàng.
Chàng nhìn xuống Shana đang nằm lạnh lẽo trong vòng tay mình.
“Nàng ấy không còn thở nữa rồi…”
Dứt câu, tiếng chàng như vỡ tan ra. Chẳng mấy chốc, một giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt băng giá của chàng.
Những giọt nước mắt trong veo và lạnh lẽo như nước chảy dưới dòng băng mỏng.
Bliss nhìn thẳng vào Công tước. Đôi mắt chàng đẫm lệ.
“Giờ đây, còn ai có thể ngăn cản được tôi nữa?”
Vừa dứt lời, chân nến của chiếc đèn chùm đang bị đông cứng bất ngờ bắn lên từ sàn nhà như những mũi tên.
“Argh!”
Mọi người hoảng loạn trốn chạy trước cuộc tấn công bất ngờ.
Ngay khoảnh khắc đó, Công tước mới nhận ra rằng :
Đây không chỉ là một cơn thức tỉnh đơn thuần.
Khi được đánh thức một cách bất thường, Mana vốn đang tràn trề, sẽ mất đi ý thức và dẫn đến trạng thái không thể kiểm soát. Để chuẩn bị cho việc này, người hướng dẫn mới cần phải tồn tại, và như Bliss đã nói, chàng đã không còn một người hướng dẫn nào để có thể ngăn cản mình nữa rồi.
“Shana.”
Bliss ôm chặt Shana trong vòng tay để xoa dịu nỗi sợ hãi.
Nhưng việc đó chỉ khiến cơ thể nàng càng thêm lạnh lẽo.
“Shana…”
Bliss tuyệt vọng gọi tên nàng.
Thật không may, Shana không thể đáp lời.
Bởi vì cơ thể nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhưng,…
‘Mình tiêu rồi.’
Tâm trí của nàng còn tỉnh táo hơn bất kì một ai khác.
‘Tại sao ngài ấy lại thức tỉnh vào thời khắc này cơ chứ?!’
Nàng sắp phát điên lên và phải kiềm chế để không nhào tới phía chàng.
‘Mình phải giải quyết chuyện này thế nào đây?’
Mình thật sự không tỉnh táo. Mình không xong rồi. Mình không thể thay đổi được.
‘Kế hoạch của mình đã rất hoàn hảo cơ mà.’
Nàng không thể ngờ rằng Bliss lại trở nên như vậy.
‘Cách thức tỉnh này là gì vậy chứ… tất cả chuyện này, không thể ngờ được ?’
Shana cảm thấy muốn khóc.
Nàng không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại trở nên rối tung như vậy.
Nàng không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc ngẫm nghĩ lại về sự sai lầm của cuộc đời mình trong suốt những năm qua.