Shana quyết định ở lại biệt viện của Bliss.
Họ sẽ ở cùng nhau để cô có thể giúp Bliss tu luyện hiệu quả hơn.
Hầu hết các pháp sư đều đến để hướng dẫn cho những gia đình giàu có.
Người hướng dẫn nói chung vừa là một bảo mẫu, vừa là gia sư tại nhà. ‘Vậy công việc của họ chính là nuôi nấng và dạy dỗ một đứa trẻ chưa được thức tỉnh đấy ư?’
Vì thế, nói chung các pháp sư thường đóng vai trò như những người hướng dẫn vậy.
Shana khác với những người hướng dẫn bình thường ở chỗ cô chỉ mới 15 tuổi, vẫn còn quá trẻ để có thể đảm nhận được vai trò này.
Cũng có những gia đình thuê người hướng dẫn trẻ tuổi để có thể chỉ dẫn con cái của họ một cách thoải mái hơn.
‘Nhưng Công tước Hope chắc chắn sẽ không bao giờ thuê mình vì mục đích đó đâu,’ Shana khịt khịt mũi trong khi đọc quyển “Bách khoa toàn thư về cách hướng dẫn tu luyện.”
Trên thực tế, người hướng dẫn đầu tiên của Bliss là Công tước Hope. Ông ta tự tiến cử chính mình để trở thành thầy của Bliss.
Nhưng Bliss đã sớm bỏ rơi ông ta sau khi thức tỉnh thất bại vào năm cậu ấy 10 tuổi. (t nghĩ đáng lẽ là ông Hope bỏ rơi Bliss chứ nhỉ? Bản eng lạ)
‘Ông ta giả vờ tốt bụng và tặng Bliss một Thần hộ mệnh, nhưng ai cũng biết rằng ông ta đã mua chúng với một cái giá rẻ mạt.’
Người hướng dẫn càng có kinh nghiệm thì mức lương càng cao và càng lớn tuổi thì họ càng được coi là có năng lực.
Bởi thế khi Shana chỉ mới vừa 15 tuổi, ngay từ ban đầu đã bị mặc định là một người hướng dẫn kém cỏi.
“Mình chắc chắn rằng điều đó sẽ tiếp tục như vậy mất thôi.”
Shana đã mượn vài cuốn sách liên quan đến việc hướng dẫn để học, nhưng đọc xong, cô còn cảm thấy lạc lõng hơn trước nhiều hơn.
‘Thế phải làm cách quái nào để truyền Mana (Mana hoặc magic là năng lượng dùng để sử dụng chiêu thức hoặc kỹ năng đặc biệt) của mình vào Bliss được vậy chứ?’
Cuốn sách đã nói rằng người hướng dẫn là người đầu tiên tạo ra phản ứng Mana cho người khác bằng cách truyền Mana của mình qua đầu ngón tay cho người đó.
“Vì vậy, tiếp xúc cơ thể là điều không thể tránh khỏi được.”
Ban đầu, nữ chính không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc hướng dẫn thành công.
Cô ấy không tin rằng chỉ cần đụng chạm một chút thôi là có thể thành công được. Theo như những gì Shana có thể nhớ thì hai người họ đã cách xa nhau một quãng đường dài. Điều đó liệu có đủ để tạo ra năng lượng mà mình không có ở đó?
Shana nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay của mình.
‘Mana trong cơ thể tôi ơi, hãy di chuyển đến đầu ngón tay của tôi ngay lập tức. Hãy di chuyển đi nào…’
‘Mình đang cố gắng thôi miên chính bản thân mình, nhưng chẳng có phản ứng gì cả.’
‘Tiêu rồi! Hôm nay mình phải thiền lại ngay thôi’
Shana nằm dài trên giường than thở .
Cô đang bảo Bliss thiền để câu giờ cho đến khi cô có thể tìm ra được cách hướng dẫn đúng. “Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận dòng Mana đang chảy trong người cậu nào.” “Ta chưa bao giờ nghe đến cách tập luyện này cả.”
“Suỵt! Hãy tập trung đi nào. Đây chính là một trận chiến tinh thần chống lại chính bản thân cậu. “
“… Chiến đấu với chính mình ư?”
Bliss khá chăm chỉ ngồi thiền, cậu đang tự hỏi mình rằng liệu lời của Shana có hợp lý hay không. Cậu đã đổ mồ hôi trong suốt cả ngày dài dăng dẳng.
Nhìn thấy cậu ấy cố gắng như vậy, Shana càng cảm thấy mình thật tội lỗi.
‘Cậu ấy không thể chỉ ngồi thiền trong 8 năm tới. Mình cũng đã nghĩ về việc kết thúc với tư cách là một người hướng dẫn, nhưng…’
Giao ước chính là vấn đề. Shana đã ký giao ước trọn đời với gia tộc Hope.
Cô nghĩ rằng Shana trẻ tuổi đã bị bắt ép, nhưng trong cuốn sách này thì một giao ước trọn đời chính là tiêu chuẩn.
“Hoặc là Bliss thức tỉnh thành công, hoặc là mình phải chết vì tai nạn đó.”
Chỉ như thế thì Shana mới có thể rời khỏi được gia tộc Hope.
‘Mình có thể chấm dứt hợp đồng giữa chừng không nhỉ? Sao lại có loại giao ước xấu xa như vậy cơ chứ!’
Thực tế thì bản giao ước này gần như chỉ dành riêng cho Shana.
Việc đánh thức thất bại là điều cực kỳ hiếm có, bởi thế nên sẽ không có một người hướng dẫn nào phải gắn liền với một gia tộc nào đó cả.
‘Làm thế nào để mình thay đổi được cái kết được đặt sẵn cho mình đây?’
Cuối cùng, chỉ còn hai lựa chọn dành cho cô.
Hoặc giả vờ chết và chấm dứt giao ước đấy, hoặc là tìm người khác thay thế mình và đưa họ đến với Bliss.
Tuy nhiên, với việc giả chết thì có thể, chứ cô không còn cách nào tìm ra nữ chính mà không biết chính xác được cô ấy đang ở đâu.
Shana chỉ đành kéo dài thêm thời gian.
‘Chẳng phải mình chỉ cần tránh khỏi cuộc săn quái vật thôi là được sao?’
Ít nhất cô sẽ không phải chết, nhưng như vậy cũng sẽ rất là mất mặt.
Có một thứ gọi là Luật Bảo tồn Công trình Nguyên bản, nếu cô không cần phải săn quái vật cho đến chết thì sao nhỉ?
Vậy cô có thể đã giẫm phải vỏ trái cây và chết vì chấn động.
‘Nhưng mình không muốn ở với Bliss lâu đâu.’
Bliss chắc chắn là một nhân vật nam đẹp trai và quyến rũ nhưng sự thật thì anh ấy là người mà cô không hề muốn gặp chút nào.
‘Anh ta có ham muốn ám ảnh và chiếm hữu quá lớn đối với nữ chính.’
Bliss sẽ không bao giờ bỏ lỡ những cơ hội ở bên nữ chính, cô ấy là tia sáng và là vị cứu tinh duy nhất xuất hiện trong cuộc đời đau khổ của anh.
Nữ chính thậm chí còn bị khắc dấu ấn pháp thuật để anh ta có thể lần ra được vị trí của cô.
Nữ chính nhận ra rằng không thể thoát khỏi vòng tay của anh ta nên đã từ bỏ và hoàn toàn đóng cửa trái tim của mình.
Nguyên tác kết thúc với cảnh Bliss vui sướng khi cuối cùng cũng được sở hữu được nữ chính, nhưng cô ấy chỉ còn là cái xác không hồn mà thôi.
‘Thật là thảm họa quá đi’
Shana nổi da gà.
Khi Bliss gặp được nữ chính trong tương lai, anh ta sẽ giống hệt như chính anh trong nguyên tác.
Cô phải tránh xa anh ta nhiều nhất có thể vì cô không biết rằng mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì khi ở bên Bliss cả.
‘Và sau đó mình sẽ tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc mà không liên quan gì đến nguyên tác nữa.’
Cô nở một nụ cười khổ.
Đúng rồi, đây là một thế giới phép thuật, và cô chính là một phù thủy thực thụ.
Chính xác mà nói, cô chính là một pháp sư không cần bất cứ sự nỗ lực nào mà thức dậy chỉ để học về phép thuật.
Khi cô vớ lấy cuốn sách, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Khóe miệng cô nhếch lên lộ ra vẻ háo hức.
‘Ngay cả khi mình không thể truyền Mana cho Bliss, mình vẫn có thể làm đủ tất cả loại phép thuật khác cơ mà.’
Shana bắt đầu liên tưởng đến việc được rời khỏi Bliss càng sớm càng tốt, sống tự do với phép thuật trong tay.
Giấc mơ này gây nghiện như mình đang tưởng tượng trúng giải độc đắc vậy, khiến cô vô cùng phấn khích.
“Cô Shana.”
Một người hầu gái gõ cửa phòng ngủ làm gián đoạn mạch tưởng tượng bay bổng của cô. “Ôi trời ạ.”
Đây đang là thời gian để dạy Bliss. Shana đứng dậy nhanh chóng sau khi cất hết sách vở đi.
‘Ồ, chờ đã ?!’
Cô mở cửa phòng ngủ, ngó đầu ra. Người giúp việc trông không được ổn lắm.
Vẫn có những người hầu ở biệt viện nơi Bliss sống. Tuy nhiên, khuôn mặt của họ đều ảm đạm và chẳng bao giờ nhiệt tình làm bất cứ điều gì cả.
Ưu điểm duy nhất về những người hầu không có động lực và thiếu chân thành này chính là họ không bao giờ làm phiền Bliss.
“Sao hôm nay nhìn sắc mặt cô ủ rũ thế?”
Shana tò mò nhìn, cô hầu gái chậm rãi mở miệng.
“Thiếu gia không muốn luyện tập vào hôm nay ạ.”
“Cậu ấy không muốn luyện tập ư?”
“Vâng, vậy nên ngày hôm nay cô được nghỉ ạ.”
Shana không thể tin được. Bliss không ngừng cố gắng dù điều đó giống như dã tràng xe cát Biển Đông.
‘Cậu ấy đã nản chí rồi ư…’
Hôm qua cậu ấy không có bất kỳ ý kiến nào cả, nhưng hôm nay lại đột nhiên hủy bỏ buổi học.
‘Có phải vì ngồi thiền quá nhiều không nhỉ?’
Có lẽ Bliss đã nhận thấy rằng cô bảo cậu ấy thiền chẳng có tác dụng quái gì cả.
“Cô có biết tại sao không?”
Cô hầu gái không hé răng nửa lời trước câu hỏi của Shana.
Hôm nay khác tất cả những ngày còn lại, đôi mắt của người hầu ảm đạm hơn bình thường, Shana lắc đầu quả quyết.
“Nếu khó nói quá thì cô không cần phải nói với tôi đâu.”
“Không, cũng không hẳn. Dù sao thì người hướng dẫn cũng nên biết điều đó ạ. ” Cô hầu gái tiếp tục nói với một giọng buồn bã.
“Hôm nay Thiếu gia đã nhận được sự lựa chọn của người giám hộ.”
“A……”
Shana vô thức thở dài. ‘Người giám hộ’ đó đã lộ diện.
“Nhưng tình trạng của người giám hộ đó hơi… đặc biệt, và Thiếu gia có vẻ khá là bối rối.”
Shana gật gật đầu như thể cô ấy đã biết tất cả. Khi đã đọc nguyên tác thì cô ấy thực sự biết cảm giác sẽ ra sao khi trở thành người giám hộ của Bliss.
‘Nó sẽ đáng buồn hơn là bối rối.’
Đến mức anh ta từ chối thực hiện công việc hướng dẫn mà anh ta đã say mê. Shana khẽ thở dài.
“Tôi phải đi gặp Thiếu gia.”
“Tôi đã nói với cô là Thiếu gia không muốn học rồi mà.”
“Tôi không đến đó để dạy học.”
Cô sải bước đi, bỏ lại cô hầu gái với vẻ mặt khó hiểu.
“Không có người lớn nào ra hồn cả trong ngôi nhà này.”
Không cần biết về mối quan hệ giữa chủ và tớ như thế nào, nhưng ít nhất cũng là người trưởng thành, họ cũng nên nói một vài điều gì đó để an ủi đứa trẻ đó chứ.
Mọi người ở đây không thể nói những lời ấm áp như vậy với Bliss. Họ chỉ làm ngơ cậu ấy và nói rằng đó không phải là việc của họ.
‘Quả nhiên là, hờ hững là một tội ác.’
Đặc biệt là đối với trẻ em, chẳng hạn như Bliss.
Đến trước phòng của Bliss, Shana hít một hơi thật sâu và gõ nhẹ vào cửa.
Cốc cốc
“Thiếu gia Bliss, là tôi đây, Shana.”
Không có câu trả lời nào đáp lại cả. Cô gọi cậu ta một lần nữa và áp tai vào cửa.
“Thiếu gia Bliss?” Cô ấy nói.
“…Tôi đây.”
Không lâu sau, một giọng nói yếu ớt vang lên đánh tan sự im lặng hiện tại.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rằng tôi không muốn luyện tập vào hôm nay rồi mà.”
Khịt
Shana mở to mắt hơn. Cô nghe thấy rõ ràng tiếng ‘khụt khịt’ theo sau như một sức mạnh không thể cưỡng lại ở cuối lời nói của cậu.
Nam chính bị ám ảnh điên cuồng trong tương lai, giờ đang nằm thoi thóp một mình trong phòng.
“Tôi đến đây không phải để hướng dẫn cậu.”
“…Vậy?”
Cậu bình tĩnh hỏi, cố kìm lại nước mắt.
Shana có chút vui vẻ, lúc này Bliss khá là dễ thương. Cô cười toe toét và nói, “Tôi đến đây để gặp cậu.”
Tất nhiên, không có câu trả lời nào từ Bliss cả.
Khi sự im lặng kéo dài, Shana toát ra mồ hôi lạnh.
‘Có phải người giám hộ đã làm cậu khó chịu hay tôi đã trêu chọc cậu quá nhiều không?’
Shana đang cố gắng khắc phục tình hình nhiều nhất có thể.
“Tôi chỉ nói đùa về người giám hộ thôi…”
Nhưng cánh cửa từ từ mở ra trước khi cô kịp nói hết câu.