[Được rồiii! Làm tốt lắm! Tiếp tục thôi, xử luôn con cá sấu đen kia nào!] Dora-chan reo lên. Cậu ấy có vẻ đang rất khí thế sau chiến thắng vừa rồi. Nhưng tôi lập tức cắt ngang.
[Không không, lần này thì không! Hôm nay vậy là đủ rồi!] Tôi phản đối. [Con cua điên loạn là nhiệm vụ khẩn cấp, còn con kelpie thì suýt giết người nên phải lo ngay, nhưng ngoài ra thì hết chuyện cấp bách rồi!]
Hội trưởng Orson đã nói rằng cá sấu bạo chúa đen rất hung dữ, gần như đạt cấp quái vật hạng S, nhưng chúng cũng quá to lớn để có thể gây nguy hiểm trừ khi ai đó ngu ngốc đến mức tự mò đến gần chúng. Nói cách khác, chẳng có lý do gì để chúng tôi phải lao vào quét sạch hết mọi nhiệm vụ trong một ngày cả.
[Ngươi đang nói cái gì vậy?] Fel hỏi. [Dora nói đúng. Bước tiếp theo của chúng ta chính là tiêu diệt con cá sấu đen đó. Dù sao thì nó cũng đã ở gần đây rồi.]
[Fel nói đúng,] Gon thêm vào. [Thực tế là nó ngay phía trước! Những con quái vật sống dưới nước rất khó lần theo dấu vết, nên ta cho rằng tiêu diệt nó ngay bây giờ khi đã biết vị trí sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc phải lần mò lại từ đầu, thưa bệ hạ.]
Ugh! Tôi ghét nhất là khi bọn họ nói đúng... Tôi đã không tính đến việc giác quan phát hiện quái vật của Fel và Gon bị giảm đi đáng kể khi nước xen vào. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải tiếp cận mục tiêu gần hơn bình thường để xác định vị trí của nó, và nếu để con mồi này chạy thoát, có khi chúng tôi sẽ phải lùng sục cả sông Eremej mới tìm lại được nó. Mà việc đó nghe cũng phiền phức chẳng kém gì việc giải quyết nó ngay bây giờ. Hmm...
[Được rồi, có vẻ chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Tiếp tục săn thôi,] tôi thở dài.
[Đúng rồi đấy!] Dora-chan hét lên.
[Yaaay! Sui muốn đánh con tiếp theo!]
[Không. Ta sẽ tiêu diệt con cá sấu đen,] Fel tuyên bố. [Nó đang ẩn nấp sâu dưới đáy sông, và cả hai ngươi đều không có đòn tấn công nào có thể với tới nó.]
[Khôngggg,] Dora-chan và Sui cùng lúc phản đối.
[Đừng như vậy chứ,] Gon nói. [Có biết con sông này sâu cỡ nào không? Để ta nói cho dễ hình dung nhé, nếu ta quay về kích thước thật rồi chìm xuống, ta có thể ngập hoàn toàn dưới nước mà vẫn còn dư chỗ chứa nữa đấy!]
Tôi há hốc miệng. [Khoan, thật á? Nó sâu đến mức đó sao?!]
[Đúng vậy! Cẩn thận kẻo rơi xuống đấy, thưa bệ hạ.]
Tôi nuốt khan, liếc nhìn dòng sông với vẻ lo lắng. Tôi bơi cũng không đến nỗi tệ, nhưng đó là trong điều kiện nước không chứa đầy quái vật khát máu. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có thể đi đời ngay tại chỗ...
[Ta hy vọng cả hai ngươi cũng nghe theo lời cảnh báo của Gon, Dora, Sui,] Fel nói. [Đây chính là lý do ta sẽ đảm nhận việc tiêu diệt con cá sấu đen.]
[Ugh! Được rồi, nếu sâu đến mức đó thì có lẽ ông có lý thật...] Dora-chan lầu bầu, miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng cậu ấy không thể tham gia lần này.
[Mnhh... Sui cũng không với tới...] Sui nói, nghe có vẻ thất vọng. Tôi đoán là nhóc ấy vừa thử vươn xúc tu ra xa nhất có thể nhưng vẫn không chạm được đáy.
[Nhưng vậy cũng đâu có sao, đúng không? Mỗi người đều đã có một trận chiến của riêng mình rồi mà?] Tôi nhắc nhở.
[Ừ nhỉ. Dù sao cũng không đến lượt tụi mình,] Dora-chan thừa nhận với một cái nhún vai.
[Sui đã đánh con cua rồi, nên Sui có thể chờ,] Sui vui vẻ nói.
[Ha ha! Đúng rồi đó! Đừng quên là khi về thị trấn, chúng ta còn có cua để ăn nữa! Chắc chắn sẽ ngon lắm!]
[Oh, tuyệt quá!]
[Yaaay!]
[Rất chí lý, thưa bệ hạ! Nghe rồi chứ, Fel? Làm nhanh gọn đi nào!]
[Được rồi, đừng giục nữa. Tiến lên, Sui! Con cá sấu đen ở ngay phía trước.]
[Okaaay!]
Sui làm theo chỉ dẫn của Fel, chầm chậm trôi xuôi dòng sông Eremej.
.............
[Dừng lại đây, Sui.]
[Okay!] Sui đáp rồi lập tức dừng lại.
[Nó ở gần đây sao?] Tôi hỏi.
[Đúng vậy,] Gon trả lời thay cho Fel. [Cụ thể là nó đang ở ngay bên dưới chúng ta.]
Tôi cúi xuống nhìn. Cơ thể trong suốt của Sui giúp tôi nhìn xuyên qua một chút, nhưng nước sông quá sâu để có thể thấy tận đáy. Tôi có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng của một vài con cá, nhưng bên dưới chúng chỉ là một hố sâu không đáy đáng sợ.
[À mà này, con cá sấu đen này to cỡ nào vậy?] Dora-chan hỏi, có vẻ chỉ tò mò vu vơ.
[Lớn hơn con cua mà chúng ta đã hạ trước đó khá nhiều,] Fel đáp.
[Oooh, thật luôn? Mà sao cái con ngốc này lại cứ phải nằm dưới đáy sông làm gì chứ? Ta mà với tới là nó ăn đủ đòn rồi!] Dora-chan bực tức.
Khoan đã. Nó còn lớn hơn con cua? Nhưng con cua đó đã to bằng một chiếc xe tải rồi! Cái thế giới này lúc nào cũng thích nhắc tôi nhớ nó đáng sợ thế nào sao...
[Vậy ông định hạ nó kiểu gì, Fel?]Tôi hỏi.
[Bằng ma pháp Sấm,] Fel trả lời.
[Hả? Khoan, đừng nói là ông định...]
[Đúng vậy. Ta sẽ đánh xuống dòng sông một tia sét cực mạnh.]
[Tôi xin lỗi, cái gì cơ? Ông không thể nào nói là mình sẽ giáng một tia sét mạnh đến mức có thể giết chết một con cá sấu bạo chúa đen nằm tận dưới đáy sông đấy chứ?]
[Đúng vậy.]
Tôi há hốc mồm nhìn Fel. Fel điềm nhiên nhìn lại.
[Không, không đời nào! Hoàn toàn không! 'Đúng vậy' cái đầu ông!]
[Tại sao?]
[Trời ạ, ông thực sự cần tôi giải thích sao?! Để tôi nói rõ cho mà nghe: nếu ma pháp của ông đủ mạnh để giết một con quái vật nằm dưới đáy sông, thì không đời nào bọn tôi ở ngay trên mặt nước lại có thể toàn mạng! Và đó chỉ mới là một trong vô số lý do khiến đây là một ý tưởng kinh khủng đấy!]
[Ta sẽ dựng một lá chắn. Chúng ta sẽ không cảm thấy gì cả,] Fel đáp, rõ ràng vẫn chưa nhận ra vấn đề.
[Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế! Thưa bệ hạ, ta sẽ đảm nhận việc tạo lá chắn và đích thân đảm bảo sự an toàn của người,] Gon thêm vào.
Bọn họ thực sự không hiểu gì cả, đúng không? [Được rồi, giả sử là bọn tôi không sao đi, nhưng vẫn còn cả một danh sách dài những vấn đề nghiêm trọng khác!] Tôi kêu lên.
[Những vấn đề đó là gì, thưa bệ hạ?]
[Đúng vậy. Ngươi có vấn đề gì với phương pháp của ta?]
Trời ạ, hai người làm ơn suy nghĩ như một sinh vật không-phải-là-quái-vật-cực-mạnh-một-cách-vô-lý dù chỉ một giây thôi được không?!
[Được rồi, thử nghĩ thế này đi: nếu ông đánh sét xuống sông với sức mạnh đủ để giết chết một con cá sấu bạo chúa đen, thì chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả những con quái vật khác xung quanh?]
[Chúng sẽ chết, tất nhiên rồi,] Fel đáp tỉnh bơ.
[Ừ, đương nhiên,] Gon đồng tình.
Được rồi, ít nhất bọn họ cũng hiểu đến mức đó. Cái họ không hiểu là tại sao điều đó lại là một vấn đề khổng lồ. [Tôi không biết chính xác phạm vi ảnh hưởng của ma pháp Sấm của ông, nhưng xét theo kết quả mà nó gây ra mọi khi, tôi có thể đoán là nó sẽ rất rộng, đúng không?]
[Ừm, nếu ngươi nói vậy thì đúng là như thế thật.]
Xin lỗi, Fel, tại sao trông ông lại tự hào về điều đó hả? Tôi không có khen đâu, nói cho mà biết! [Và điều đó có nghĩa là mọi con quái vật trong khu vực đều sẽ chết ngay lập tức, đúng không? Rồi sau đó thì sao?]
[Ta chẳng quan tâm. Cái chết của bọn yếu đuối chẳng có ý nghĩa gì với ta, dù có bao nhiêu con đi chăng nữa. Tất nhiên, ta sẽ đảm bảo thu thập xác của những con có giá trị làm thức ăn.]
[Đúng vậy, ta cũng đồng ý. Vậy, bệ hạ? Vấn đề là gì?]
[Trời đất ơi... Đó chính là vấn đề! Và nó là một vấn đề cực lớn! Nghe đây, hai người...]
Fel và Gon rõ ràng là không hiểu, nên tôi gần như phải nhồi nhét lời giải thích vào đầu họ. Tóm lại, tôi nói rằng ma pháp của Fel sẽ giết con cá sấu bạo chúa đen, nhưng đồng thời cũng quét sạch toàn bộ quái vật trong phạm vi ảnh hưởng của nó. Hậu quả là gì? Hội Thám Hiểm ở Ronkainen sẽ gặp khủng hoảng lớn. Hầu hết các nhà thám hiểm kiếm sống bằng cách săn quái vật trong sông này.
Các nhà thám hiểm cũng thường sống nhờ vào số tiền kiếm được mỗi ngày, nghĩa là sự tồn tại của quái vật để săn bắn gần như là vấn đề sống còn với họ. Những nhà thám hiểm cấp cao có thể chuyển đến thị trấn khác hoặc chuyển sang săn quái vật trên cạn, nhưng những người cấp thấp hơn thì không dễ dàng như vậy.
[Nói cách khác, kế hoạch của ông có thể khiến phần lớn nhà thám hiểm địa phương rơi vào cảnh nghèo đói, trong trường hợp xấu nhất. Và nếu điều đó chưa đủ tệ, thì tất cả bọn họ sẽ biết chính xác ai là thủ phạm khiến cuộc sống của họ khốn khổ, và sẽ căm ghét chúng ta tận xương tủy.]
[Mnhhh...] Fel và Gon đồng thanh rên rỉ.
[Những chuyện như thế này lan truyền nhanh lắm đấy! Nếu tin đồn lan rộng, chúng ta sẽ không được chào đón ở bất kỳ Hội Thám Hiểm nào nữa, bất kể đi đến đâu. Mà điều đó có nghĩa là tôi sẽ không thể dễ dàng lấy thịt cho hai người nữa đâu.]
[N-Nhưng, tại sao?]
[Thật sự phải hỏi nữa hả, Gon? Rõ ràng mà. Tôi có thể tự xẻ thịt những con nhỏ, nhưng những con lớn thì hoàn toàn nằm ngoài khả năng của tôi. Nhờ Hội xử lý là cách duy nhất để chúng ta có được thịt của chúng. Ông không nghĩ là tôi có thể tự tay xẻ thịt một con cá sấu bạo chúa đen đâu nhỉ? Không đời nào!]
Cả nhóm im lặng trong giây lát.
[Này, Fel. Đừng có dại mà làm quá với cái trò sét đánh đó. Nếu ông làm hỏng nguồn cung cấp thịt của chúng ta, ta sẽ không bao giờ để ông yên đâu,] Dora-chan cảnh báo.
[Không còn thịt sao? Sui không muốn thế! Sui muốn ăn thật nhiều thịt!] Sui than vãn.
Tôi còn không nhận ra hai đứa đã lắng nghe nãy giờ, nhưng ngay khi hiểu chuyện gì đang bị đe dọa, cả hai lập tức lên tiếng.
[Đúng vậy, ngươi không nên dùng đến những đòn sét quá mức, Fel,] Gon nói, đặt một chân trước nặng nề lên vai Fel. [Ta chắc chắn rằng ngươi đã hiểu lời giải thích của bệ hạ cũng rõ như ta, và sẽ đồng ý rằng ngươi không có lý do gì để phản đối cả.]
Ôi trời! Tôi thậm chí còn thuyết phục được cả Gon sao?!
[Được rồi, ta đã hiểu,] Fel càu nhàu, cau có hất chân của Gon ra. [Ta sẽ kiềm chế và đảm bảo rằng ma pháp của ta không giết chết quái vật xung quanh.]
[Giờ thì dựng lá chắn đi, Gon. Đến lúc rồi.]
Rồi, trước khi tôi kịp phản ứng, một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống mặt nước với một tiếng nổ chát chúa!
[T-Trời ơi! Ông ít nhất cũng báo trước một tiếng chứ!] Tôi hét lên khi tiếng điện giật dần tan biến.
Chỉ trong chốc lát, vô số con cá bị điện giật nổi lềnh bềnh lên mặt nước đến mức gần như không còn thấy nước đâu nữa. Và rồi...
[O-Oooh, trời ạ,] tôi lắp bắp khi xác của một con cá sấu khổng lồ cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, phần bụng trắng toát trông hoàn toàn bất lực. [T-Tuyệt, lại thêm một con siêu to khổng lồ nữa rồi...]
[Ta đã kiềm chế như ngươi yêu cầu. Điều đó đồng nghĩa với việc, nếu không kết liễu sớm, nó sẽ tỉnh lại.]
[Hả? Khoan... thật luôn sao?!] Tôi la lên, bắt đầu hoảng loạn.
[Nếu người bảo Dora hay Sui ra tay, bọn chúng lại cãi nhau nữa cho xem,] Gon nói. [Ta nghĩ tốt nhất là người nên tự kết liễu nó, thưa bệ hạ.]
[Cái gì? Tôi á? Không phải một trong hai người sao?]
[Chính người đã đề xuất hướng giải quyết này. Trách nhiệm thực hiện nó thuộc về người.]
[Tôi không hề đề xuất gì hết! Tôi chỉ chỉ ra điều hiển nhiên thôi mà!]
[Nhanh lên.]
[Trời ạ... Được rồi!] Tôi kêu lên, rồi rút một trong những thanh kiếm ma pháp của mình, kiếm ma pháp Gram, ra khỏi ItemBox. Tôi từ từ di chuyển đến mép cơ thể phóng to của Sui, cẩn thận cúi xuống để không bị ngã, rồi nghiêng người về phía trước và đâm thẳng thanh kiếm xuống con cá sấu bạo chúa đen.
Kiếm ma pháp Gram xuyên thẳng qua hàm của nó, đầu kia lộ ra ngay sau đó. Tôi đã đâm xuyên qua đầu con quái vật.
Con cá sấu gầm lên một tiếng kinh hoàng, và tôi vặn kiếm một cái, chỉ để chắc chắn rằng nó đã bị kết liễu hoàn toàn. Nó co giật dữ dội, nước bắn tung tóe khắp nơi, nhưng cuối cùng, con quái vật khổng lồ cũng nằm bất động.
[Tôi... tôi làm được rồi,] tôi thở dốc nói.
[Làm được gì?] Fel chế giễu. [Ngươi chỉ đơn thuần ra đòn kết liễu một kẻ vốn đã cận kề cái chết. Vậy ngươi nghĩ mình đã lập được chiến công gì?] Fel hỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
[Ôi, xin lỗi vì không đáp ứng được kỳ vọng của ông nhé!] Tôi phản bác. [Tự nhiên lại bảo tôi kết liễu một con cá sấu khổng lồ, rồi còn nói là nếu không làm ngay nó sẽ tỉnh lại nữa! Tôi hoảng loạn là phải thôi!]
[Đúng vậy, ngươi đúng là đã hoảng loạn. Thực tế, ngươi là người duy nhất trong chúng ta như vậy.]
Grrr! Thật sự đấy, đừng có lấy tiêu chuẩn của mấy người ra mà so với tôi! Tôi không giống mấy kẻ cuồng chiến trận như mấy người đâu!
Dù sao thì, tôi cũng cất cái xác của con cá sấu bạo chúa đen vào ItemBox, dù khá vất vả. Phải nhờ cả nhóm giúp kéo một trong những chân trước của nó lên rồi đẩy vào, nhưng cuối cùng cũng xong.
[Phù!] Tôi thở hắt ra, lau mồ hôi sau khi hoàn thành. [Mà này,] tôi nói thêm khi nhìn đám cá nổi lềnh bềnh trên mặt sông, [mấy con đó chắc chắn là chưa chết, đúng không?]
[Tất nhiên.] Fel đáp.
[Chủ nhân, chủ nhân,] Sui kêu lên, [chúng ta có thể mang tất cả mấy con cá này về không?]
[Này, có mấy con trông ghê lắm đó. Để lại mấy con đó, lấy mấy con ngon thôi,] Dora-chan đề nghị.
[Ừ, mang hết thì không được đâu. Dora-chan nói đúng, chỉ chọn mấy con ngon thôi.]
Chúng tôi chọn ra vài loại cá, dùng kỹ năng Thẩm Định để xác định loại nào ngon, rồi cả nhóm bắt tay vào thu gom.
Xem ra, tôi sẽ không phải chịu cảnh thèm cá một thời gian rồi... Ít nhất là miễn là tôi hài lòng với cá nước ngọt.