Chúng tôi dành cả tuần cưỡi Sui băng qua vùng đất ngập nước, thỉnh thoảng dừng lại theo yêu cầu của nhóm Ark hoặc để Fel và Sui vận động bằng cách săn quái vật xung quanh, nhưng nhìn chung vẫn tiến lên đều đặn.
À, nói về chuyện đó, mục tiêu chính của nhóm Ark hóa ra là săn một loài quái vật tựa vẹt với bộ lông diễm lệ. Sắc màu của chúng lộng lẫy đến mức vượt xa cả những con vẹt đẹp nhất trên Trái Đất. Lông của chúng được dùng để chế tác thành váy, phụ kiện, quạt... tất cả những món đồ mà giới quý tộc săn lùng ráo riết. Thậm chí có người còn giữ lại xác nguyên con của chúng để làm tiêu bản trang trí.
Vấn đề duy nhất ngăn chúng không tràn ngập thị trường là loài này chỉ sống ở một số nơi rất đặc biệt mà chỉ nhà thám hiểm cấp cao mới có thể tiếp cận. Dĩ nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng được bán với giá rất cao.
Vì mục tiêu chính của Ark là quái vật bay, đây là cơ hội hoàn hảo để tài bắn cung của Feodora tỏa sáng. Một mình cô ấy hạ gục nửa tá con vẹt quái vật đầy màu sắc. Vì đây là hầm ngục, nên không thể thu thập toàn bộ tài nguyên như với quái vật trên mặt đất, nhưng ít nhất chúng luôn rơi ra lông vũ. Điều đó khiến chúng trở thành con mồi rất sinh lời, và các thành viên của Ark rõ ràng vui mừng khi có cơ hội săn được nhiều đến vậy.
Thấy vậy, tôi cũng quyết định tham gia. Tôi nhờ Dora-chan và Sui hạ khoảng mười con vẹt quái vật, sau đó nhặt lông vũ mà chúng rơi ra. Tôi nghĩ chúng sẽ là món quà lưu niệm hoàn hảo cho mọi người ở Karelina, nhất là nếu tôi đem làm thành bút lông hoặc thứ gì đó tương tự.
Fel và Sui thì tập trung săn rắn đen– một loại quái vật chúng tôi từng gặp trong hầm ngục Aveling – và một loài bò khổng lồ màu nâu gọi là yale. Họ đặc biệt nhắm đến hai loài này vì... chẳng có gì ngạc nhiên, chúng đều rất ngon. Yale được cho là cực kỳ thơm ngon, nên mỗi khi gặp đàn của chúng, các linh thú liền quét sạch tất cả, mang về một lượng thịt bò khổng lồ. Với tôi, việc quái vật trong hầm ngục rơi ra thịt đã sơ chế đúng là một ân huệ—không cần phải xử lý xác trước khi nấu ăn.
Gon và Dora-chan thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại để xử lý những con quái nào lọt vào mắt xanh của họ khi đang trinh sát. Dora-chan có mang theo túi ma pháp, và khi cậu ấy đưa lại cho tôi, tôi phát hiện bên trong là một bộ sưu tập chiến lợi phẩm đáng kinh ngạc: da thú, răng nanh và vô số loại thịt khác nhau. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là thịt rùa khổng lồ. Dora-chan vẫn còn nhớ lần được ăn món đó trong hầm ngục Aveling, nên khi bắt gặp một nhóm rùa trong đầm lầy, cậu ấy đã tiện tay xử lý sạch sẽ.
Món thịt rùa khổng lồ đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của Fel và Sui, thế là cả bọn quyết định ghé qua khu đầm lầy nơi Dora-chan săn được chúng. Ở đó, các linh thú háo hức đi săn từng con rùa một, vui vẻ đến mức cứ như thể họ đang cố tuyệt diệt cả loài vậy. Nhóm Ark trông thấy cảnh này thì không khỏi kinh hãi. Tôi cố giải thích rằng thịt rùa ngon lắm, nhưng tất cả chỉ nhận lại ánh mắt sốc nặng, rồi là sự ghê tởm còn lộ rõ hơn trước. Thậm chí Feodora—kẻ ham ăn không đáy—cũng trông đầy chán ghét.
Tôi thực sự không hiểu nổi. Lẩu rùa ngon vậy mà!?
Dù sao thì, chúng tôi cũng thu hoạch được kha khá thịt từ rùa lẫn dạng tiến hóa cao cấp hơn của chúng— rùa khổng lồ. Tôi và các linh thú đều mãn nguyện với chiến lợi phẩm lần này. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ làm lẩu rùa cho nhóm Ark ăn thử. Để xem sau khi nếm thử rồi, họ còn dám tỏ vẻ ghê tởm nữa không!
Mà nói mới nhớ... nếu những con rùa khổng lồ này sống ở vùng đất ngập nước thì làm thế nào chúng tồn tại được trong hầm ngục Aveling—một nơi toàn hành lang đá mà chẳng có tí nước nào? Nghĩ mãi cũng vô ích, tôi đành bỏ qua. Hầm ngục mà, vốn dĩ chẳng có lý lẽ gì hết.
Sau nhiều ngày rong ruổi khắp vùng đầm lầy, cuối cùng Fel và Gon cũng thông báo rằng chúng tôi sắp đến đích. Nói cách khác, không bao lâu nữa, chúng tôi sẽ chạm trán với boss của tầng này. Vì vậy, cả nhóm quyết định dừng lại và nghỉ ngơi thật tốt trước khi bước vào trận chiến.
............
Dù trời vẫn còn khá sớm, tôi cũng bắt tay vào chuẩn bị bữa tối ngay lập tức.
[Sao không xử lý con boss luôn hôm nay cho rồi?] Fel cằn nhằn khi thấy tôi đang nấu ăn.
[Vì không giống ông, bọn tôi cần phải chuẩn bị cho những trận chiến kiểu này,] tôi đáp. Nhất là tôi, tôi còn phải chuẩn bị tinh thần nữa. Mỗi lần vào hầm ngục, tôi lại cứng đờ người vì sợ hãi, tưởng tượng xem mình sắp phải đối đầu với con boss kinh khủng nào. [Chưa kể lần này có khách đi cùng, nên càng phải cẩn thận hơn.]
[Hmph! Dù kẻ thù có là ai đi chăng nữa, thì cũng không thể chống lại sức mạnh của chúng ta. Trận chiến sẽ kết thúc trước cả khi nó kịp bắt đầu.]
[Có thể ông nói đúng, nhưng đâu cần phải vội vã làm gì! Sao không từ từ tiến lên?]
[Vì chẳng có thứ gì ở tầng này đủ sức làm khó chúng ta! Ta muốn đi tiếp ngay khi có thể.]
[Ồ, vậy chắc là ông không muốn ăn tối nữa rồi hả?]
[Đừng nói vớ vẩn! Đó là chuyện hoàn toàn khác!]
[Vậy thì đừng có càu nhàu nữa.]
Fel tiếp tục lẩm bẩm gì đó—chủ yếu là phàn nàn về việc tôi dám lôi bữa ăn vào một cuộc thảo luận chẳng liên quan—nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy.
[Bữa tối xong chưa vậy, Chủ Nhân?] Sui hỏi. Không giống Fel, cả Sui lẫn Dora-chan đều hào hứng dừng lại để ăn sớm. Thực tế, hai đứa trông phấn khích đến mức gần như nhảy cẫng lên.
[Chưa đâu! Còn một lúc nữa mới xong.]
[Aww, Chủ Nhân không làm xong nhanh hơn được sao~?]
[Làm được là may lắm rồi đấy! Ta cứ nghĩ chỗ thịt rùa cắn khổng lồ lấy từ hầm ngục Aveling sẽ đủ dùng lâu dài, nhưng không ngờ lại ăn hết nhanh vậy. May mà lần này kiếm được thêm.]
Đúng vậy, tối nay tôi quyết định làm lẩu rùa. Dù đã thu được một lượng lớn thịt rùa trong hầm ngục Aveling, nhưng với cái dạ dày không đáy của cả nhóm, nó chẳng trụ được bao lâu. Thế nên, cũng đã khá lâu rồi tôi mới có cơ hội làm lại món này. Lẩu rùa vốn nổi tiếng là một món ăn bổ dưỡng, rất thích hợp để chuẩn bị cho trận chiến với boss.
[Haha! Phải đấy, Fel với Sui ăn sạch chỗ thịt rùa lần trước chỉ trong nháy mắt. Đúng là đồ háu ăn!] Dora-chan cười phá lên.
[Ồ, Dora-chan! Cậu nói cứ như thể mình vô can vậy! Cậu cũng chẳng hề kém cạnh gì đâu!]
[Ối! Bị bắt bài rồi!]
Chẳng lẽ cậu ta nghĩ tôi sẽ làm ngơ? Mặc dù không ăn nhiều như Fel hay Sui, nhưng Dora-chan vẫn ngốn ngấu thức ăn với một tốc độ đáng kinh ngạc, khiến tôi không thể nào tin nổi thân hình bé nhỏ của cậu ta lại có thể chứa đựng một lượng thức ăn lớn đến vậy.
[Dù sao thì,] tôi nói, [cũng may là cậu phát hiện ra bọn rùa đấy.]
Hehe!! Dora-chan cười đầy tự hào. [Dĩ nhiên rồi! Ta vẫn nhớ mùi vị của chúng ngon cỡ nào mà! Vừa thấy một con ló đầu ra khỏi đầm lầy, ta đã nhận ra ngay!]
[Nhờ thế mà cậu chính là ngôi sao của bữa tối nay đấy!] tôi nói.
[Cậu là ngôi sao đó, Dora-chan!] Sui phụ họa.
[Hề hề! Dĩ nhiên rồi!] Dora-chan cười khoái chí khi được khen ngợi.
[Hừm. Những con rùa đó thực sự ngon đến vậy sao? Chúng trông vô cùng kinh khủng,] Gon nhận xét. Trong khi Dora-chan, Sui và tôi đang háo hức mong chờ bữa tối, Gon lại nhìn tôi cùng nồi lẩu bằng ánh mắt nghi ngờ.
Bình thường Gon cứ ca tụng món ăn của tôi suốt, nhưng có vẻ sau khi tận mắt chứng kiến lũ rùa còn sống, lão ta khó lòng tin rằng chúng lại có hương vị ngon lành như lời đồn. Mà xét theo vẻ ngoài của chúng thì tôi cũng không trách được. Nhưng ôi chao, nếu lão ấy mà biết được...!
[Ông có thể dùng thẩm định, đúng chứ Gon? Sao không thử xem nào?] tôi đề nghị.
[Hả? Chắc người không định nói là...] Gon lẩm bẩm, rồi đột nhiên mở to mắt vì sốc. [Ồ! Ra vậy! Nhưng thật không ngờ một sinh vật trông như thế lại là món cao lương mỹ vị!]
Ừ, tôi hiểu cảm giác đó lắm. Người đầu tiên làm lẩu rùa chắc hẳn là một thiên tài, một kẻ điên, hoặc cả hai.
[Ta cũng đã từng thẩm định chúng và biết đến phẩm chất của chúng,] Fel lên tiếng. [Lần đầu thử qua, ta thấy hương vị của thịt rùa cũng bình thường thôi. Nhưng khi được chế biến bằng phương pháp của cậu ta, nó trở nên ngon lành hơn hẳn.]
[Ra vậy! Người vẫn ấn tượng như mọi khi, thưa bệ hạ!] Gon thán phục.
[Thôi nào, đừng tâng bốc tôi quá chứ,] tôi bật cười. Bắt đầu thấy hơi ngượng rồi đây.
Ngược lại, nhóm Ark thì đứng cách tôi một khoảng an toàn, mặt mày đầy cảnh giác.
"C-Cậu ta thực sự định ăn mấy con đó kìa," Gideon sợ hãi nói.
"Món ăn của Mukohda đúng là cực phẩm, nhưng tôi không biết liệu ngay cả cậu ấy có thể làm gì ngon ra hồn từ thứ đó không," Gaudino nhận xét.
"Tôi ăn gần như mọi thứ, nhưng mấy con quái dị đó thì quá sức chịu đựng rồi," Sigvard nói.
"Tôi cũng thế," Feodora nhăn mặt đầy chán ghét.
[Mấy người biết tôi nghe thấy hết đúng không?] tôi lớn tiếng. [Chậc... Cứ tiếp tục phàn nàn đi, có khi tôi quyết định không cho ai ăn luôn đấy!] Họ sẽ hối hận cho mà xem! Tôi đúng là bị vây quanh bởi toàn kẻ kén ăn mà!
Bất chấp mọi sự phân tâm, tôi vẫn nhanh chóng hoàn thành nồi lẩu rùa. [Mmmh, trông thật hấp dẫn!] tôi thốt lên khi kiểm tra thành phẩm của mình.
[Cuối cùng cũng xong rồi sao?!]
[Lẩu rùaaaaaa!]
[Tuyệt! Đến giờ ăn rồi!]
[Ta rất mong chờ món này!]
Các linh thú của tôi đã chờ đợi bữa ăn từ lâu và rõ ràng là đã sẵn sàng để bắt đầu. [Biết rồi, biết rồi! Tôi sẽ múc ra ngay đây, đợi một chút thôi!] tôi nói, sau đó múc lẩu vào những chiếc bát lớn của bọn họ và phân phát.
[Ừm, quả nhiên vẫn ngon như mọi khi!]
[Phải đấy! Hương vị này đúng là tuyệt đỉnh!]
[Ngon quá đi!]
Fel, Dora-chan và Sui đều reo lên thích thú khi bắt đầu thưởng thức. Trong khi đó, Gon có phần dè dặt hơn một chút, nhưng chỉ lúc đầu mà thôi. [Mmh... Đúng vậy... Đây thực sự rất ngon! Xem ra không thể đánh giá thứ gì chỉ qua vẻ ngoài của nó!] lão ấy lẩm bầm khi ăn.
Đúng thế, Gon. Đôi khi không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà phán xét được! Mặc dù, tôi cũng phải thừa nhận rằng dù Thẩm Định có nói ngon thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ ăn côn trùng hay mấy thứ tương tự đâu.
Dù sao thì, giờ cũng đến lúc chúng tôi—những con người—có bữa ăn của riêng mình. [Tối nay tôi làm lẩu rùa! Cứ tự nhiên nhé!] tôi nói khi đặt nồi lẩu bốc khói nghi ngút trước nhóm Ark. Họ nhìn nó, vẻ mặt có phần căng thẳng, rồi nuốt khan.
Đó không phải là kiểu nuốt nước bọt vì "ôi chao, trông ngon quá" đâu nhỉ? Tôi nhìn ra được mà!
Quả thật, đôi khi con người hành xử thiếu tế nhị đến mức đáng ngạc nhiên.
"Lẩu sao?" Gaudino lẩm bầm. "Vậy nó giống với món chúng ta đã ăn hôm trước à?"
[Đúng thế,] tôi xác nhận. [Món này ngon chẳng kém đâu, thậm chí một số người còn nói là ngon hơn nữa! Không chỉ có hương vị tuyệt vời mà còn rất bổ dưỡng, giúp hồi phục thể lực, và chứa đầy collagen, nghĩa là sáng mai da mọi người sẽ mịn màng chưa từng có!]
Đôi mắt Feodora lóe sáng. "Mịn màng chưa từng có...?" cô ấy lặp lại nhỏ nhẹ, chăm chú nhìn nồi lẩu rùa với ánh mắt đầy khao khát.
Xem ra ngay cả elf cũng quan tâm đến chuyện này, dù vốn dĩ họ đã đẹp sẵn rồi. Mà, cô ấy cũng đủ tuổi có cháu chắt rồi, nên có lẽ cũng đến lúc cần lo lắng về làn da của mình?
[Chính xác! Mịn màng không tì vết,] tôi gật đầu chắc nịch.
Feodora nhìn chằm chằm vào nồi lẩu thêm một lúc nữa trước khi múc một phần vào bát. Cô ấy lấy hết quyết tâm, cắn một miếng thịt rùa—à không, chính xác là thịt rùa cắn khổng lồ—rồi đứng sững lại.
"N-Này, thế nào rồi?" Gaudino hỏi. Anh ta, Gideon và Sigvard đều chồm tới, hồi hộp chờ đợi nhận xét của Feodora.
"Đừng cố quá. Nếu các anh không ăn, tôi sẽ ăn giúp," Feodora nói. Sau đó, cô ấy giải quyết sạch bát đầu tiên nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp, rồi lặng lẽ đi lấy phần thứ hai. Trông cô ấy hoàn toàn trở lại dáng vẻ thường ngày, chứng tỏ món lẩu này ngon ngoài mong đợi.
"Ồ không, đừng có mơ! 'Tôi sẽ ăn giúp' không phải là câu trả lời đâu nhé, và tôi thừa biết cô ăn nhanh thế này có nghĩa gì! Món này ngon lắm, đúng không?!" Gideon hét lên.
"Không thể chần chừ nữa! Tôi cũng ăn đây!" Sigvard tuyên bố rồi vội vã múc một phần cho mình.
"Chậm lại chút, Feodora! Chừa lại cho bọn này nữa chứ!" Gaudino la lên.
"P-Phải đó! Bọn tôi cũng muốn ăn mà!" Gideon phụ họa.
Feodora ăn nhanh đến mức có vẻ như cô ấy thực sự định giải quyết cả nồi lẩu một mình. Gaudino và Gideon không thể tiếp tục do dự. Và tất nhiên, khi họ thực sự thử món này...
"Đ-Đây thực sự là thịt rùa khổng lồ sao?"
"Ôi trời ơi, ngon quá đi mất!"
"Làm sao một thứ trông kinh khủng thế này lại có thể ngon đến vậy chứ?!"
Bwahaha! Tôi đã nói rồi mà! Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng nó ngon, và bây giờ các anh đã thấy tôi đúng cỡ nào rồi đấy!
[Thêm phần nữa đi!]
[Ta cũng muốn ăn thêm!]
[Sui nữa!]
[Ta cũng vậy!]
[Rồi rồi, đến ngay đây!] tôi nói, để mặc Gaudino, Gideon và Sigvard ngồi ngẩn ra vì kinh ngạc trong khi tôi mang suất ăn thứ hai cho các linh thú.
................