Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

13 266

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

88 2726

Ta Đâu Phải Phù Thủy

(Đang ra)

Ta Đâu Phải Phù Thủy

青空乐章

Cô mang theo di sản của một nền văn minh nhân loại khác, trao tặng cho thế giới non trẻ này hy vọng và phước lành.

1 4

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

41 5212

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

85 11318

Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan - Chương 5-3

Bà Moira thở dài não nề. “Ông ta bám riết lấy Ugohl để ép ông ấy đồng ý. Ý tôi là ổng theo đuôi suốt ngày, vừa khóc lóc như trẻ con, vừa thề thốt sẽ thế chấp thanh kiếm rồng sau khi hoàn thành cho đến khi trả hết nợ.”

“Ugh!” ngài Elrand rên lên.

Âm thanh gì vậy trời? Mà thật đấy, ngài nghĩ cái quái gì thế hả?

“Chà,” Bram lắc đầu, “tôi nghĩ ai cũng đồng ý rằng nên kéo dài nhiệm kỳ giám sát của Moira.”

“Đồng ý,” các lãnh đạo khác đồng thanh.

“C-Cái gìiii?! Nhưng tại sao?!” ngài Elrand rên rỉ.

Tại sao ư? Tôi không tin nổi là ngài còn dám hỏi sau khi đem cả chuyện riêng tư ra làm loạn trong công việc như thế này. Hoàn toàn là lỗi của ngài, ngài Elrand.

“Nhưng chúng ta đã lạc đề rồi,” Bram tiếp tục. “Theo những gì ông nói, việc mổ xẻ Leviathan hẳn có thể thực hiện bằng kiếm rồng, mà ông thì có. Tôi không thấy vấn đề.” Các lãnh đạo khác và bà Moira đồng loạt gật gù.

Ngài Elrand thở dài. “Ừ thì, nếu đây là Leviathan bốn trăm năm trước thì đã chẳng có vấn đề gì. Nhưng đó là một con non...” ngài ấy nói, mắt liếc về phía cái xác khổng lồ nằm sừng sững trên đất. Chúng tôi cũng theo bản năng mà nhìn sang. “Cái đó nhìn giống non với các người không?”

“Không hề,” Bram đáp.

Ừ, không đùa đâu.

“Nếu như suy luận của tôi đúng... Hrrah!” ngài Elrand hét lên, vung thanh kiếm rồng vào sườn Leviathan.

*Piling!*

Ngài vung tiếp. “Hiyah!”

*Ching!*

Lại một nhát nữa. “Hah!”

*Ding!*

Ban đầu trông như ngài ấy chẳng tiến triển gì. Phải mất năm nhát chém ngài ấy mới tạo được vết rách trên lớp da Leviathan, rồi thêm vài nhát nữa mới chạm được đến phần thịt bên trong.

Ngài Elrand dừng lại, thở hổn hển. “Như các người thấy đấy, chúng ta có thể tạo vết rạch để rút máu, đặc biệt nhờ vào những vết thương Gon đã để lại... nhưng có thấy cách nào thực tế để mổ xẻ nó ngoài việc đó không?”

“Ơ-Ờ thì, cuối cùng ông cũng chém được mà, đúng chứ? Dù tốn sức, nhưng không phải là bất khả thi!” Bram phản đối.

Ngài Elrand lại thở dài. “Đúng, tôi làm được, vì tôi có kỹ năng và kiến thức để làm. Nhưng các người nghĩ sẽ có bao nhiêu người đủ khả năng chém chính xác cùng một chỗ, liên tục, với sức mạnh hoàn hảo để xuyên qua lớp da đó?”

“Ờ-Thì...”

“Chưa kể, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi là thanh kiếm rồng quý giá của tôi sẽ vỡ vụn! Rất ngắn thôi!” ngài Elrand thêm vào. Ngài lại tiện miệng gọi nó là kiếm rồng của tôi, quên khuấy rằng chỉ khi nào trả xong nợ thì nó mới thật sự thuộc về ngài ấy.

“Nếu các người chuẩn bị được thêm vài thanh kiếm rồng để thay phiên trong quá trình, thì về lý thuyết, việc mổ xẻ là có thể. Các người có làm được không?”

“Ugh,” Bram nhăn mặt. Ai cũng biết—kể cả ngài Elrand—rằng chuyện chuẩn bị nhiều kiếm rồng chỉ để làm một việc như thế này là hoang đường.

“Và đó, tóm gọn lại, là lý do tôi tin rằng việc mổ xẻ Leviathan này gần như bất khả thi với chúng ta. Trừ khi chúng ta có một thanh kiếm ma pháp, hoặc công cụ tương đương, còn không thì thực tế chẳng thể nào làm được,” ngài Elrand kết luận.

Hửm? Kiếm ma pháp?

Tôi nhìn sang ngài Elrand. Ngài nhìn tôi.

“Aaaaaahhh!!!”

Khoan đã! Sao lại chỉ tay thẳng vào tôi vậy?! Dừng lại coi!

Chưa kịp phản ứng, ngài Elrand đã lao ngay đến, chộp lấy vai tôi. Trong mắt ngài ấy ánh lên một tia sáng điên dại. “Đúng rồi! Tất nhiên! Kiếm ma pháp của cậu, Mukohda! Caladbolg! Thanh kiếm mà cậu tìm được dưới đáy hầm ngục Dolan!”

Hả?! Ngài thực sự nói thẳng như thế đó hả?! Lớn tiếng, rõ ràng, trước mặt mọi người luôn?!

[Ta hiểu rồi. Tóm lại, dùng kiếm ma pháp thì có thể mổ xẻ Leviathan, đúng chứ?] Fel hỏi.

Fel, tại sao lại lên tiếng ngay lúc này chứ?! Trong tất cả thời điểm có thể chọn!

“Đúng! Đúng, chính xác là như thế!” ngài Elrand quả quyết.

[Ra vậy. Trong trường hợp đó, ngươi sẽ phải cung cấp công cụ họ cần,] Fel nói, liếc nhìn tôi. [Ngươi có vài thanh, đúng không? Mang hết ra đi.]

Khoan, cái gì?! Bình tĩnh nào, Fel! Chẳng lẽ mọi người đều định đem hết bí mật của tôi ra phơi bày mà không thèm suy nghĩ sao?!

“Đợi chút đã,” Bram chen vào. “Có phải tôi vừa nghe ngài Fenrir nói cậu có nhiều thanh kiếm ma pháp không?”

Ơ-Ối chết rồi. Tôi chạm mắt với Bram. [Thì, ờ, tôi, umm…] tôi lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy như thác.

[Cậu ta có bốn thanh kiếm ma pháp, nếu ta nhớ không lầm,] Fel nói.

Trời ơi Fel!!!!!!!!

Fel lại vô tư tung hê một trong những bí mật được giữ kín nhất của tôi, và lần này còn gây chấn động lớn hơn. Bram, bà Moira, ngài Elrand và các lãnh đạo cấp cao khác đều chết sững.

Tôi đã tính nghiêm túc đến việc quay người bỏ chạy trong khi họ còn đang đơ người, nhưng chưa kịp quyết tâm thì ngài Elrand—mà tiện nhắc, ngài ấy vẫn còn nắm chặt vai tôi—đã lấy lại tinh thần trước một nhịp và bắt đầu lắc tôi điên cuồng, ánh mắt thì càng lúc càng rồ dại.

“C-Cậu có nhiều hơn nữa sao, Mukohda?! Caladbolg không phải kiếm ma pháp duy nhất của cậu hả?!”

Ôi trời ơi, làm ơn lùi ra giùm cái! Gương mặt ngài đáng sợ đủ rồi ngay cả khi tôi không phải nhìn sát thế này! Sao mắt ngài đỏ ngầu thế kia?! [B-Bình tĩnh lại, ngài Elrand, làm ơn! Và cũng cho tôi chút khoảng cách nữa!] tôi hét lên, cố đẩy ngài ấy ra.

Nhưng chẳng ăn thua. Elf kia vẫn giữ chặt vai tôi, thở hồng hộc, tay siết càng lúc càng mạnh. Ngài ấy rõ ràng không định buông tôi ra.

“Được rồi, Elrand, bình tĩnh lại nào,” Bram bước đến, vỗ nhẹ lưng ngài ấy. “Giờ thì, Mukohda, có đúng thế không? Cậu thực sự sở hữu bốn thanh kiếm ma pháp sao?”

Tôi nuốt khan. Bram nghe có vẻ điềm tĩnh, còn mỉm cười nữa… nhưng trong ánh mắt ngài ấy có cái gì đó—cái gì đó tuyệt nhiên chẳng thân thiện chút nào. Rất đáng sợ.

[Thì, ờ, tôi, umm…] tôi lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy như thác.

“Nói thẳng đi, Mukohda. Làm ơn.”

Tôi ngập ngừng… rồi đành thừa nhận. [Thì, umm, đúng. Tôi có bốn thanh,] tôi thú nhận. Tôi biết rõ rằng dù có nói dối thì Bram cũng sẽ nhìn thấu ngay.

Một làn sóng xì xào lan qua các lãnh đạo, nhưng Bram nhanh chóng dập tắt trước khi vượt tầm kiểm soát. “Cho chúng tôi xem đi,” ông nói.

[Đây là Caladbolg,] tôi nói khi rút thanh đầu tiên. Ngài Elrand lập tức chìa tay ra, và tôi theo phản xạ đưa cho ngài ấy mà chẳng kịp suy nghĩ.

“Đây chính là thanh kiếm mà Behemoth ở đáy hầm ngục Dolan để lại! Nó được làm từ adamantite, tôi chắc chắn!” Ngài Elrand hồ hởi giải thích.

Ừ, đúng là adamantite thật. Bởi vậy nó mới nặng thế, và đó cũng lại là một thông tin khác đáng lẽ nên giữ bí mật! Nhưng giờ thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

[Tiếp theo là thanh Hrunting, Gram, và Eckesachs,] tôi nói tiếp, lần lượt lấy ra ba thanh còn lại, trao cho Bram và hai trong số những lãnh đạo khác đang chìa tay. Tôi thoáng tự hỏi có phải ba người đó là những người có thâm niên cao nhất trong số họ không.

Dù sao đi nữa, cả ba đều vô cùng phấn khích khi được cầm kiếm ma pháp. Tôi biết chắc điều đó vì họ nói thẳng ra, đầy hứng khởi như trẻ con được đồ chơi mới. Tôi cũng không nhịn được mà thấy hơi buồn cười. Tôi đứng nhìn họ một lúc, cho đến khi ngài Elrand hắng giọng.

“Khụ! Tôi có thể chứ?” ngài ấy nói, ra hiệu về phía Leviathan. Trông ngài ấy sẵn sàng bắt tay vào mổ xẻ ngay lập tức.

Các lãnh đạo Hội cũng bừng tỉnh như vừa thoát khỏi cơn mơ, ai nấy đều lộ vẻ xấu hổ vì phút chốc lơ là. Tôi không nên cười, nhưng thú thật tôi lỡ bật cười mất rồi.

“Tôi tin rằng mổ xẻ Leviathan sẽ không còn khó khăn nếu chúng ta mượn mấy thanh kiếm này từ Mukohda, nhưng trước tiên tôi cần kiểm tra trước đã! Hãy bắt đầu bằng việc rút máu. Mời theo tôi!”

Ngài Elrand dẫn cả nhóm dọc theo thân Leviathan, cuối cùng dừng lại gần phần đầu—chính xác là chỗ vết thương khổng lồ do Gon để lại khi cắn gần đứt lìa. Máu xanh rỉ ra từ vết chém, và có vẻ họ đã chuẩn bị sẵn chậu để hứng, khá thông minh.

“Thông thường tôi sẽ rạch một đường quanh gốc đầu con quái, nhưng vì Gon đã làm phần đó rồi… Hiyah!”

Ngài Elrand xoay người, chém xuống một điểm thấp hơn trên cơ thể Leviathan bằng Caladbolg. Thanh kiếm xuyên thẳng qua da thịt nó với một tiếng shing! dữ dội… và chém gần như nửa thân chỉ trong một nhát. Một làn sóng máu xanh phun ra từ vết chém, tạt ướt đẫm ngài Elrand, Bram, các lãnh đạo khác, bà Moira, và cả tôi từ đầu đến chân.

[Ngốc,] Fel buông một câu, mắt đảo ngược.

Chuẩn. Với lại, làm thế nào ông lại thoát được mà sạch sẽ thế kia, Fel?!

.............

[Tôi sẽ bị ám mùi cá cả tuần mất,] tôi nhăn mặt lẩm bẩm—máu Leviathan có mùi nồng kinh khủng—rồi liếc Fel một cái sắc lẹm.

[Thật luôn hả? Tự dựng lá chắn quanh mình còn để tôi lãnh trọn thế này? Như vậy thì quá bất công rồi còn gì!]

[Hmph! Quyền năng của ta thì dĩ nhiên ta dùng cho bản thân ta. Ta chẳng thấy có lý do gì phải dùng vì người khác cả,] Fel đáp gọn lỏn.

Ừ thì, nhưng cũng đâu tốn công gì nếu ông phủ luôn cho tôi chứ? Có thể lúc đó mọi chuyện diễn ra nhanh quá nên ông không kịp làm, nhưng tôi vẫn không vui chút nào.

[Chủ nhân, người ổn chứ?] Sui lo lắng hỏi.

[Ổn gì mà ổn! Thôi, mình về đi, tôi chỉ muốn thay ngay bộ đồ này thôi,] tôi đáp.

Sui thì lúc đó đang ngồi chễm chệ trên đầu Fel nên chẳng bị dính giọt nào. Một mình tôi bị tạt nguyên mặt máu Leviathan.

[Ngươi đùa sao? Chúng vừa mới bắt đầu mà ngươi định bỏ về?] Fel gằn giọng. Tôi thì chỉ muốn chuồn khỏi đây cho rồi, nhưng tất nhiên ông ta không dễ dàng cho đi.

[Nhìn tôi đi! Kinh khủng thế này còn gì!] tôi rên rỉ. Tôi lau đầu sơ qua rồi, nhưng quần áo thì thảm hại. Áo sơ mi lẫn quần đều ướt sũng thứ máu xanh lè.

[Ngươi chịu đựng đi. Nếu rời đi bây giờ, chúng ta sẽ không ngăn được kẻ nào đó lén lút đột nhập.]

[Ờ thì… cũng không cãi được.]

Dự án này càng kéo dài, người hóng chuyện tụ tập càng đông. Đám nhà thám hiểm đến hỗ trợ đang làm khá tốt, giữ không ai lại gần Leviathan được. Mà có kẻ nào lẻn qua lớp đầu thì cũng đâm thẳng vào lá chắn của Fel với Gon thôi. Dù vậy, nghĩ đến khả năng có trộm cướp vẫn khiến tôi bất an.

[Thôi được, vậy thì kế hoạch B,] tôi nói. [Này, Sui, nhóc nhớ thỉnh thoảng xịt nước rửa chú Fel không? Giờ có thể làm vậy với tôi không?]

[Vâng ạ!]

[Cứu tôi với nhé!]

Sui vươn xúc tu phun một luồng nước xối thẳng, rửa trôi cái thứ máu tanh nồng khó chịu kia khỏi người tôi.

[Fel, làm ơn hong khô cho tôi nữa chứ?]

[Nếu ngươi đã nài nỉ. Được rồi.] Fel thổi một luồng gió ấm bao quanh. Một lát sau, quần áo tôi đã khô ráo. Vẫn còn mùi hơi tanh, nhưng đỡ hơn nhiều.

[Có vẻ bên đó cũng đang dần ổn định lại,] tôi nhận xét.

Cái vụ máu Leviathan tung tóe này gây ra không ít xôn xao. Chẳng có gì lạ, bởi thứ đó đáng giá cả một gia tài. Từng giọt máu thấm xuống đất chẳng khác nào vàng bị đổ đi. Đám tai to mặt lớn và Moira thì mải hò hét nhân viên hội gom góp từng giọt, chẳng mấy để tâm bản thân cũng máu me bê bết như tôi.

May là vết chém của ngài Elrand giờ đã ngừng tuôn máu, và với mấy món công cụ ma pháp, công nhân đã bắt đầu thiết lập hệ thống để thu thập phần chất lỏng còn lại an toàn và hiệu quả.

Khi mọi thứ đã trở lại tạm kiểm soát, sự chú ý của các cấp trên lại quay về một người—mà ai cũng biết chắc chắn sắp bị mắng te tua.

“Elrand…”

“Thật lòng xin lỗi…” elf kia rên rỉ, quỳ mọp trên đất, còn bà Moira, Bram và mấy người khác thì đứng lù lù trên đầu.

Bram trông đặc biệt giận dữ. “Bị dính đầy máu thì tôi chịu được—không, thật ra là không chịu được, nhưng tôi còn nín nhịn. Điều tôi không thể tha thứ là lãng phí hàng thùng máu Leviathan, một tài nguyên vô giá như vậy! Và tôi biết chắc không chỉ chúng tôi tức giận đâu! Nhìn kìa!”

Ông ta chỉ về phía một nhóm người đứng gần đó—và trời ạ, mặt họ giận đến tím tái. Họ gào lên: “Sao dám?! Sao dám làm thế?!” rồi “Đồ đồ tể bất tài!” và cả “Chặt đầu hắn đi!”

“Đó là đám dược sư thủ đô,” Bram giải thích. “Ông thừa biết máu Leviathan quý giá thế nào với nghề của họ rồi chứ?”

Ui chà, vậy thì hiểu ngay. Thứ đó chắc chắn có thể điều chế thuốc siêu mạnh. Hèn gì họ nổi giận.

“Ông có biết ông đã tưới bao nhiêu máu quý giá ấy xuống đất không hả?!”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!” ngài Elrand khóc lóc, cúi rạp đến mức mặt dán xuống đất. Trình độ quỳ lạy này mà đem về Nhật thì hẳn ai cũng phải nể. Tôi thì chỉ tự hỏi ở thế giới này động tác đó có ý nghĩa tương tự không, hay ngài chỉ làm theo bản năng thôi.

“Xin lỗi chúng tôi làm gì?! Ông quên con Leviathan này thuộc về ai rồi sao?!” Bram gầm lên.

Ngài Elrand bật dậy, lết tới chỗ tôi, rồi lại phủ phục xuống. “Thành thật xin lỗi, Mukohda-sama!”

[Hở? Khoan đã, đừng! Đừng khóc nữa! Và đừng lạy thế chứ, tôi thấy ngại lắm!]

“Vì sự bất cẩn của tôi mà lãng phí bao nhiêu máu quý! Tôi biết mình chẳng bao giờ bù đắp được, nhưng tôi thật sự, thật sự hối hận!” ngài Elrand nức nở, nước mắt chảy thành dòng. Elf hay không, chẳng ai muốn thấy một người lớn tuổi thế này khóc bù lu bù loa đâu.

[K-Không sao mà! Thật sự chúng tôi không quan tâm đến số máu đó đâu. Đúng không, mọi người?]

[Đúng vậy. Ta chẳng màng đến máu của con quái đâu. Ta chỉ quan tâm tới thịt, và tới tốc độ mà chúng ta lấy được nó.]

[Thịt Leviathannnn!]

[Thấy chưa? Có gì to tát đâu!]

Mấy linh thú của tôi chỉ quan tâm tới con mồi đến khi đã có được thịt thôi. Sau đó thì tùy ý họ muốn làm gì cũng được! Thôi nên đừng khóc lóc nữa được không? Giờ mọi người đang nhìn chòng chọc vào chúng tôi, và tôi thật sự không thích bị chú ý như vậy!

“M-Mukohdaaaaaa! Tôi biết mà! Cậu đúng là bạn thân nhất của tôi! Bwaaa-aaahhh!” Ngài Elrand rên rỉ, lao tới ôm chặt lấy chân tôi.

[Á! K-Không! Thôi đi! B-Buông ra!]

“Bạn chí cốt đây rồi! Mukohdaaa!”

[Thật đấy, buông ra ngay! Khoảng cách riêng tư! Khoảng cách riêng tư của tôi!!!]

..............