“Mày... đang nói ư?”
Thấy cô gái hỏi đầy sợ hãi, Raffi gật một cái, gãi gãi đầu bằng móng vuốt.
“Đúng. Đúng vậy. Bạn không nhận ra tôi sao, Alice?”
Nghe vậy, cô gái... Alice liền lắc đầu khẽ khàng.
“Alice... Đó không phải tên tôi...”
Vừa nói xong, Alice lập tức dừng lời, hết sức kinh ngạc.
… Tên của mình...?
Tên mình là gì?
Không thể nhớ ra.
Thậm chí trước đấy, hay bây giờ...
Đây là đâu...?
Mình, tại sao mình lại ở đây?
Và trước khi tới đây...
Chính xác thì mình đã ở đâu?
Cô hoàn toàn không nhớ một chút gì. Không biết một thứ gì. Tựa như có một màn sương che phủ tâm trí cô, chỉ còn lại cảm giác bất an khắp thân thể, cô không biết phải diễn tả nó thế nào nữa.
“H-Hử...?”
Raffi nheo mắt trước vẻ rối trí của Alice, sau đó thở dài thườn thượt. “Dường như lần này bạn đang phải đối mắt với đủ loại chướng ngại đây. Hệ thống Mê Cung đang mất dần lợi thế của nó, tôi cho là không thể tránh khỏi rồi.”
“Mê Cung...?”
“Bạn không biết cũng không sao đâu. Giải thích nó sẽ tốn nhiều công sức đấy. Tên bạn là Alice. Không may thay, tôi chỉ biết có vậy.” Raffi nói và đặt chân xuống vũng máu. Cậu ta giẫm trên đó, đến gần Alice. “Trông vẻ mặt kia thì bạn có vẻ vẫn mất phương hướng. Vậy tôi gợi ý là nên rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
“Cho tôi biết đi, ngài Mèo! Tôi đang ở đâu vậy?”
Raffi cười khúc khích đáp lại Alice - người đang hỏi bằng chất giọng gấp gáp. “’Tôi đang ở đâu?’... Bạn hỏi một câu hỏi rất thú vị. Tôi ước gì mình có thể trả lời cái câu hỏi muôn thuở mà tôi cũng đang muốn biết ấy. Tuy vậy, trả lời hay suy nghĩ về việc nơi này “là gì” và “ở đâu,” nó vô ích thôi. Dẫu sao thì khi Ngụy Kinh kết thúc, tất cả chúng ta sẽ trở về với bóng đêm.”
“G-Gì cơ...?”
Alice chớp mắt lia lịa vì sửng sốt khi nghe chú mèo đột nhiên nói ra những thứ chẳng tài nào hiểu nổi.
“Hơn nữa, tôi không phải mèo. Tôi thích được gọi là Raffi hơn.”
Dù cô nhìn kiểu gì thì cậu ta rõ ràng là một con mèo. Raffi vừa nói bằng cái mồm méo xệch của mình, vừa liếm vũng máu dưới chân.
“... Biết ngay. Mùi máu của bạn nồng thật. Đó là lý do tại sao tôi bảo bạn rời đi sớm nhất có thể.”
Cái gì? Alice đang định hỏi thêm thì sống lưng đã lạnh toát.
“... Oh, Happy... day...”
“Oh... Ha... pyy... day...”
“... Oh... Happy...”
Xuất hiện thêm nhiều tiếng nói. Chúng y hệt cái thanh âm khò khè của con thỏ. Những giọng nói vang dội khắp hành lang, tiếng bước chân đang đến, cùng tiếng ken két của lưỡi hái.
“Écc...”
Raffi nói, liếc nhìn Alice đang co quắp. “Hiện tại chắc bạn không có khả năng sử dụng được Đệ Thất rồi. Trong trường hợp đó, chạy là thượng sách. Tốt hơn nên tránh tiếp xúc với Ác Mộng. Đi, tôi sẽ chỉ cho bạn lối ra.”
“Những thứ... như thỏ đó, không chỉ có một ư...?”
“Bạn nghe rồi đấy. Lũ thỏ là những con ong thợ chăm chỉ của Ác Mộng. Số lượng của chúng đếm chẳng hết được đâu. Chưa kể, hiện giờ bạn đang bị thương nữa.”
“...”
Raffi nói bằng giọng bóp nghẹt với Alice - người đang dùng tay nhấn vào vết thương trên vai. “Điều đó không tốt. Không tốt chút nào. Máu của bạn là điều Ác Mộng thèm muốn đến nhỏ dãi. Miễn là mùi máu của bạn vẫn còn, thì chúng sẽ săn đuổi bạn tới bất kì đâu.”
“T-Tôi... có thể... làm gì đây...?”
“Bây giờ cứ ra ngoài trước đã.”
“Đ-Được...”
Ngơ ngác gật đầu, Alice rời khỏi căn phòng, đi theo Raffi. Sau đó cô chạy thật nhanh, theo dấu bạn mèo.
“Là Alice!”
“Alice! Alice kìa!”
“Bạn còn sống! Ngày kỉ niệm!”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Những tiếng cười cao ngất âm vang khắp lối đi. Cô nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo.
Alice hét lớn trong kinh hoàng và hỗn loạn, đồng thời chạy hết tốc lực hòng tìm đường sống. Phía trước, cô thấy Raffi trượt người qua cánh cửa đỏ mở một nửa. Cô hoảng hốt theo sau vào trong căn phòng.
“Ở đây.” Raffi hết cả hơi và lãnh đạm nói. Trên bức tường của căn phòng có một vết nứt, ánh sáng chói mắt ở sâu bên trong.
“Ác Mộng không thể hiện thân dưới ánh sáng. Chúng sẽ héo khô. Một khi ở bên ngoài, ta sẽ được an toàn.”
“Ư-Ừ...”
Alice gật đầu, đi theo Raffi tiến gần hơn đến chỗ vết nứt. Bức tường đá bị phá tan, chỉ vừa đủ cho một đứa trẻ lọt qua. Cô hít một hơi, sau đó trườn người qua.
***
“Không ổn. Không ổn rồi...”
Một bóng dáng lạ thường đeo mặt nạ đang di chuyển rất nhanh trong bóng tối. Trông hắn giống con người hay một tượng đài vặn vẹo nào đó. “Người đàn ông” lục lọi bên trong tủ đồ, khiến các vật dụng tạo ra những thanh âm... chát chúa.
“Ah, ah! Mình tới tiệc trà muộn mất! Dù họ đã bảo rằng Alice đã thức tỉnh...”
Thốt lên đầy sầu muộn, “hắn” quét qua hàng tá con thỏ nhồi bông được xếp trong phòng.
“Mình cần đứa nhỏ ấy để cho vào máy ép nước quả và vắt kiệt nó từ đầu tới chân... Thật tươi ngon với mọng nước làm sao! Ah ah, hưng phấn quá hưng phấn quá đi!”
Đó là một người đàn ông sở hữu cái đầu to lớn bất thường. Một gã xấu xí với phong cách kì dị, cao cỡ bốn cái đầu người.
Một trong hai mắt của gã, có lẽ là giả, đang đập cách cách vào nhau, kêu o o với tiếng động của bánh răng. Gã vừa nhai chiếc tẩu của mình bằng hàm răng đen nhẻm, vừa hét lên cáu gắt.
“Mày không có mũ! Mày không có chiếc mũ dễ thương đó để đại biểu cho tâm trạng hiện tại!” Tức giận lấy chân đá vào tủ, gã nghiến răng. Sau đó, một con mắt giận dữ suýt nữa nhào cả ra ngoài, gã nhấc cái mũ lụa mà một trong những con thỏ đưa lên, và đội lên cái đầu trọc lốc màu xám của mình.
“Hm... Hm...”
Gật đầu cái nhẹ, gã rút ra một khẩu súng săn nhanh dạng kèn trumpet từ túi áo. Chẳng cần bất kì một mục tiêu cụ thể, gã bắn lia lịa vào con thỏ đã dâng lên chiếc mũ. Máu bắn ra tung tóe. Hắn sút con thỏ đã co quắp nằm rạp, đầu và thân thể hai nơi, rồi gã hét lên.
“Khởi hành thôi! Đã lâu rồi mình mới ra bên ngoài đấy.”
Seventh Nightmare