Alice in the Massacre

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7467

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Web Novel - Chương 06

Từ tốn ăn bánh mì và súp, Alice cuối cùng đã lấy lại nhịp thở sau một thoáng mệt lả. Cuốc bộ liên tục đã gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của cô. Cô chuyển lại cái khay cho một người phụ nữ lớn tuổi có vẻ ngoài hiền hậu tươi cười, rồi liếc nhìn Jack cùng vài người khác đang quan sát mình với nụ cười trìu mến.

“Cảm ơn... nhưng... tại sao vậy...?”

Cô thốt lên, nhưng rồi kìm lại, không biết nên hỏi điều gì trước tiên mới phải. Jack ngồi xuống chiếc ghế gần đó trong lúc quan sát tình trạng của cô gái. Sau đó anh nhìn xung quanh, những người khác gật đầu, và rời khỏi căn phòng tường kính. Có vẻ họ giao phó mọi chuyện cho Jack.

“Cô thấy đấy, chúng tôi không có ý thù địch gì với cô cả?”

Jack nhẹ giọng hỏi, Alice gật đầu.

“Ừm... Cảm ơn vì bữa ăn, cũng như đã chăm sóc vết thương cho tôi...”

Alice cúi đầu và Jack phẩy tay đáp lại.

“Không cần lịch sự vậy đâu. Chúng tôi chẳng là gì ngoài một đám ô hợp chỉ có thể định cư tại nơi này. Bọn tôi khác cô, những thiên thần.”

“Thiên thần? Ý anh là sao...?”

Jack ngờ vực nhìn cô nàng đang thắc mắc. Anh ngẫm nghĩ trong thoáng chốc, rồi nói tiếp, phớt lờ câu hỏi kia.

“... Cô đến từ đâu? Trông cô có vẻ đã đi bộ suốt một thời gian, hẳn đã có thứ gì đó tấn công cô.”

Điệu cười khàn khàn huyên náo, khuôn mặt của con thỏ cầm trên tay vũ khí chết người chợt lóe lên trong tâm trí Alice. Cô run lẩy bẩy, ôm chặt lấy vai mà thì thào trả lời.

“Trong khu rừng... cách đây không xa có một nơi.”

“Từ khu tàn tích ư? Điều gì đưa một Thiên thần như cô đến chốn đó... vậy?”

Jack phản ứng bằng một giọng bối rối, Alice lắc đầu vài lần rồi tiếp tục.

“Tôi không biết... Tôi không biết gì cả. Khi tôi tỉnh dậy... tôi đã thấy mình trong đó.”

“Alice, tốt hơn hết đừng kể thêm chi tiết nữa.”

Đột nhiên, giọng nói của Raffi từ dưới chân cô vang lên, Alice giật mình, lập tức ngậm chặt miệng. Khi cô đảo ánh mắt xuống dưới, cô thấy Raffi đang chằm chằm nhìn mình, cặp mắt đỏ rực sáng ngời.

“Con người không thể nắm bắt được xúc cảm của Ác Mộng đâu. Cố gắng hiểu thấu nó chỉ vô ích.”

“Nhưng,” Alice định đáp lại, nhưng Jack đã dõi theo ánh mắt của cô mà trông xuống sàn, rồi đặt câu hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra với cô khi cô tỉnh dậy?”

Dường như anh ta vẫn không nhận thức được Raffi. Alice chững lại trong vài giây.

“Tôi bị truy đuổi...” Cô trở mình, thốt lên bằng giọng lí nhí. Jack suy nghĩ, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Alice.

“Bây giờ ổn cả rồi. Cô ở đâu trước khi tới khu tàn tích đó vậy?”

“Chuyện đó... tôi không tài nào nhớ được...”

Trước bàn tay ấm áp của Jack, nước mắt cô trào ra. Cô đưa hai tay che mặt, những giọt lệ lăn dài trên má, hẳn là vì nhẹ nhõm.

“Tôi ở đâu...? Chuyện gì đã xảy đến với tôi...? T-Tôi không biết một chút gì cả.”

“...”

Jack hít một hơi, đứng dậy và ngồi xuống cạnh Alice. Anh ôm cái đầu nhỏ nhắn của cô, để cô tựa vào ngực mình. Rồi anh nói với cô gái có vẻ đang giật mình ấy rằng:

“Cứ để như vậy một lúc đi. Cho tới khi cô cảm thấy an toàn.”

Cô gật đầu lia lịa. Một lúc sau, thấy Alice cuối cùng đã ngưng khóc, Jack bắt đầu nói. 

“Nơi đây là lãnh địa của Thợ Mũ. Phòng Trú Ẩn Số Mười Lăm nằm trong vùng đất của hắn.” 

“Thợ Mũ...?”

“Đó là con quỷ mà chúng tôi gọi là Ác Mộng.”

Alice há hốc khi nghe từ đó.

“Vùng đất thần tiên thay đổi rồi... Tại một thời điểm nào đó, chúng đã biến thành Ác Mộng và bắt đầu đi lang thang giết chóc chúng ta. Khu trú ẩn này được dựng lên bằng loại đá đặc biệt giúp bảo vệ ta khỏi chúng. Cô sẽ an toàn khi ở trong đây.”

“Rốt cuộc Ác Mộng là gì vậy...?”

Alice thắc mắc, nhưng có vẻ chính Jack cũng không biết trả lời ra làm sao.

“Nếu biết được chúng là gì, ta đã có thể làm gì đó...”

“...”

“Ác Mộng, thứ đó không thể nhìn, nghe hay ngửi thấy. Nhưng “chúng” chắc chắn đang hiện hữu. Chúng ở đó, sẵn sàng giết chết chúng ta.” Jack lầm bầm, ngón tay sờ lên vết sẹo trên mắt. “Vợ và con gái của tôi đã chết dưới nanh vuốt đám Ác Mộng. Ngay trước mắt tôi... Họ bị xé đôi và tử vong."

Alice nhớ tới con thỏ bị xé thành vụn, máu bắn khắp nơi. Cảm giác buồn nôn trào trong lồng ngực, cô siết chặt áo Jack. Anh vỗ đầu cô và nói.

“Tôi đoán là cô đã bị mất trí nhớ... Tôi cảm thấy không phải khi yêu cầu cô điều này, nhưng tôi mong rằng cô hãy gia nhập, cùng đi với chúng tôi một thời gian.”

“Đi tới đâu cơ...?”

Trước vẻ e dè của Alice, anh tiếp tục.

“Tôi muốn cô tới gặp ngài trưởng bối, và sử dụng sức mạnh Thiên thần ấy giúp đỡ chúng tôi.”

*** 

Mặt trời hạ, màn đêm buông trùm không gian. Khu rừng hoàn toàn vắng bóng sự sống, lặng lẽ bên thanh âm nước chảy đen ngòm, và tiếng xào xạc trong gió của lá.

Trên bầu trời kia, trăng tròn tinh khôi vành vạnh lững thững trôi. Hằng hà sa số những vì sao lấp lánh trên trời, vậy mà sắc màu nơi đó lại trông bầy nhầy tựa bùn nhão. Khung cảnh và bầu không khí thật đỗi kì lạ.

Giữa cảnh tượng ấy, có một đàn búp bê thỏ đang diễu bước, đầu cúi gằm, và cả một người đàn ông xấu xí với cái đầu to lớn bất thường, ngay một tiếng bước chân cũng không có. Gã ta vừa ngâm nga một giai điệu, vừa vung vẩy cây gậy chống trên đường đi. Con mắt nhân tạo trong hốc mắt phải lách cách xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nhìn lệch sang hẳn một hướng khác. Bỗng nhiên, từ túi áo gã,

“Piriri...”

Gã dừng chân khi nhận ra có tiếng chuông reo. Đám thỏ với những cặp mắt lóe đỏ làm từ cúc áo cũng ngừng bước, kỷ luật như quân đội.

Người đàn ông mò trong túi được một cái đồng hồ quả quýt màu vàng rồi mở nắp. Từ trong đó, chất giọng thô kệch dị hợm của một người phụ nữ vang lên.

“Thợ Mũ. Ra là nhà ngươi ở đây! Cái thằng vô lại!”

Gã xấu xí được gọi là Thợ Mũ ấy lại tiếp tục bước đi và ngâm nga. Lũ thỏ theo sau.

“Chuyện gì thế nhỉ, chẳng phải Nữ Hoàng Đỏ đây sao!”

Nghe Thợ Mũ trả lời, người phụ nữ - Nữ Hoàng Đỏ rít lên đằng sau chiếc đồng hồ quả quýt.

“Ngươi làm gì vậy hả, tiệc trà đã bắt đầu rồi!”

“Biết rồi, khổ lắm. Nhưng tôi có việc quan trọng phải làm.”

Thợ Mũ liếc nhìn xuống tòa nhà làm bằng gạch trắng dưới chân vách, liếm môi.

“Tiệc trà, tôi sẽ đến muộn chút đỉnh. Và tôi sẽ mang đến một món quà cực kỳ giá trị.”

*** Hồi sau: Thợ Mũ ***