Akuyaku Reijou wa Danna-sama wo Yasesasetai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1320

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 23

Trans: 

-----------------------------------------------------------------------------------------

Đôi lời của trans: Trước hết cho mình xin lỗi vì đã drop bộ này 2 năm qua, một phần vì mình ôn thi đại học và oải ko có hứng dịch, kế tiếp là mình bận chơi Genshin và vài con game khác teehee :P, nhưng mình comeback rồi đây! Mình ít vào Hako nên ko biết nhiều ng còn hóng bộ này và bản thân mình thấy chất lượng bản Eng bộ này cực tốt, bỏ xó thì đáng tiếc quá nên phải làm nốt. Như cũ lịch up ko cố định nên mn ko cần hối nhé, do mình đang rảnh nên dịch giết thgian chứ xin việc dc là có thể lại lặn mất tăm :(. Love and Peace, please and thank you! <3 <3

----------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng, Alois chẳng trách mắng Nicole câu nào, hay thậm chí hỏi tại sao cô ta vào đây. Anh chỉ bảo Nicole ra khỏi phòng cùng Camilla.

Khi đi ra ngoài, Camilla bảo Nicole mặt đang xanh như tàu lá rằng hãy đi nghỉ chút đi. Còn cô đứng ngoài chờ một hồi lâu, ấy vậy mà Alois không bao giờ bước ra.

Kể từ hôm đó, anh ta bắt đầu ăn uống vô tội vạ như cũ.

Nói chính xác là còn tệ hơn trước nữa.

Anh ta hoàn toàn đắm chìm vào việc ngấu nghiến đồ ăn rồi.

-------0-------

“Ngài Alois! Sao Ngài lại ăn nhiều thế này nữa hả?”

Hiện tại đã là vài ngày sau, trong tiệc trà buổi sáng. Chẳng biết đến lúc này Camilla đã nói câu trên bao nhiêu lần rồi.

“Ngài đã từ bỏ chuyện giảm cân rồi sao?! Ngài định ăn thêm bao nhiêu nữa đây?!”

Nghe Camilla gào thét, Alois như bị giật mình liền dừng nhồi nhét thức ăn vào miệng lại. Thay vào đó giơ tay ra lấy đống đồ tráng miệng nhỏ hơn.

Đó là một giỏ đầy bánh nướng, như bánh cupcake và bánh rán tròn nhỏ phủ đường. Có cả bánh bông lan bơ hạnh nhân và những chiếc bánh quy sặc sỡ phủ lớp đường dày cộm.

Bộ lớp kem phủ trên mấy cái bánh quy này là trò đùa nghịch ngợm của đầu bếp đấy à?! Camilla cũng không thể cưỡng lại trước những chiếc bánh quy tô điểm bằng những bông hoa xanh đỏ dễ thương này.

Song cô lập tức hối hận ngay khi nếm thử chúng. Thay vì nói bánh có vị ngọt thôi thì chi bằng nên nói cái bánh này là đường cô đặc đi? Lòng cô dấy lên mối quan ngại sâu sắc cho sức khỏe của Alois khi nghĩ đến anh ta ăn thứ này như hạm.

Lúc Camilla đang trầm tư thì Alois cũng bắt đầu nhai nhiều bánh hơn. Đúng là một khung cảnh lạ lùng khi cô gái ngồi đối diện anh lại không ăn gì cả.

Tình trạng này đã bắt đầu từ trước rồi. Kể từ lúc Nicole làm vỡ cái đĩa đó thì Alois cũng bắt đầu “ngựa quen đường cũ”.

Không thể ngồi nhìn được nữa, Camilla đã nhiều lần cố ngăn cản anh ta nhưng bị bỏ ngoài tai hết, giống như hồi cô mới đến dinh thự. Thỉnh thoảng Alois có biểu hiện muốn thay đổi đấy, nhưng rồi lại suy nghĩ tới cái gì đó và bắt đầu ăn vô tội vạ hơn.

“Ta-Ta xin lỗi Camilla. Chỉ là gần đây, ta...”

Alois bỏ bánh quy trên tay xuống và uể oải tựa người vào ghế. Camilla những tưởng còn có thể nghe thấy tiếng không khí bị đè nén đột ngột thoát ra khi anh ta gập người trên ghế.

“Ta cố dè chừng rồi đấy chứ...”

“Hôm qua Ngài cũng nói vậy còn gì.”

Bị cô gái lườm, đôi vai Alois càng rụt lại trên ghế. Anh chàng vô thức đưa tay về phía chiếc bánh quy mới bị bỏ lại vào giỏ.

“Ngài Alois!”

“Sao?!”

Nghe tiếng quát, tay Alois lập tức dừng lại. Cô gái hệt như đang trông chừng một đứa trẻ.

“Rốt cuộc Ngài làm sao thế hả? Thứ đó quan trọng vậy ư?”

Lúc nó bể, Alois có nói gì đó về việc đây là “cái đĩa của cha mình” trong khi nhặt lên những mảnh vỡ. Cha của Alois đã qua đời từ lâu nên rõ ràng cái đĩa là một kỉ vật.

–––––Đĩa. Một cái đĩa à?

 

Sưu tầm đĩa và ấm trà là một thú vui phổ biến. Phải chăng cha của Alois đã tặng một cái đĩa quý giá trong bộ sưu tập của mình cho con trai? Hay đây là của hồi môn? Nếu không phải thứ gì quan trọng thì lẽ ra nó đã được để chung với các bộ bát đĩa khác. Đằng này anh ta lại rất quý trọng cái đĩa.

“.....Không.”

Alois đáp, tay cầm một miếng bánh cho vào miệng.

“Thực ra ta không quan tâm cái đĩa đó lắm.

Ngài Công tước dời mắt sang một bên, ánh mắt thoáng lộ vẻ sầu não. Tại sao lại bảo thứ đó với mình không quan trọng, trong khi rõ ràng đang đau khổ thế kia?!

“Cha ta mất gần 10 năm rồi. Ta chỉ là hơi sốc, vậy thôi...”

Nói đoạn Alois lại ăn thêm một cái bánh. Nhìn anh ta cầm miếng bánh quy nhỏ xíu bằng cả hai tay và nhấm nháp từng chút một trông thật đáng thương, như là một con thú non đang cố gặm đồ ăn to gấp nhiều lần mình.

“Ngài Alois, xin hãy tỉnh táo lại đi. Cho tôi xem hùng tâm tráng chí của Ngài nào.”

“Ừ. Ta sẽ không sao đâu, không phải lo lắng.”

“Ngài nhớ phải cẩn thận! Để mọi người thấy một Công tước như vầy thì không hay chút nào!”

“Ừ. Ta sẽ không sao đâu, không phải lo lắng.”

Đúng là nói chuyện với bức tường gạch mà.

––––––0––––––

Trên đường về phòng sau tiệc trà, Camilla lòng đầy lo lắng băng qua sân dinh thự.

Alois còn đang ngồi ở bàn tiệc trà. Bở vì tâm trạng bất ổn nên gần đây thần thái anh ta xuống thấy rõ. Song anh ta vẫn tách bạch được chuyện riêng tư và nghĩa vụ nên công việc không bị ảnh hưởng gì. Xem ra Alois đã bắt đầu tin tưởng chút xíu vào Camilla nên chẳng buồn làm bộ làm tịch khi dùng trà với cô nữa.

 –––Nếu thế, tập trung vào công việc sẽ tốt hơn cho anh ta chăng?

 

Nhưng lỡ chẳng may anh ta còn tan nát cõi lòng hơn thì sao? Camilla thở dài, xua tan ý tưởng vừa chớm trong đầu đi.

Thực sự là gần đây mọi sự tiến triển tốt đến khó tin, cho đến khoảnh khắc kia.

Cô ấy đã có linh cảm sẽ có chuyện xảy ra. Trong 18 năm cuộc đời, mỗi lần cảm thấy mọi sự đang êm đẹp thì kiểu gì sau đó cũng có tai họa đón chờ cô. Camilla, người bị Hoàng tử hủy hôn và bị đày đến vùng quê hẻo lánh hiểu quá rõ điều này.

––––Mình quá yếu đuối.

 

Nhiệt huyết của cô không đủ mạnh, kết quả cô bị đánh bại.

Còn Alois, mặc dù mất cả cha lẫn mẹ ở tuổi 15, đã kế thừa danh hiệu Công tước và làm rất tốt bổn phận của mình. Bình tĩnh và giỏi che giấu cảm xúc. Thay vì bảo người này khoan dung thì nên nói là Alois biết cách khống chế mọi sự trong lòng bàn tay, vì thế anh ta ít nổi giận. Hiếm khi anh ta trách mắng người hầu, mà kể cả có làm vậy Alois cũng không bao giờ lớn tiếng nạt nộ.

Tuy nhiên khi Camilla bỏ nhà ra đi ở Grenze, đó là lần đầu tiên cô thấy Alois quát mắng người. Với kẻ luôn giữ tâm thế bình thản trước Camilla, cô gái luôn thích cãi cọ thì đây đúng là chuyện hiếm khó tìm.

Alois chăm chỉ và cống hiến hết mình cho công việc, ngoài ra còn giỏi kiểm soát cảm xúc. Tính cách đó sẽ giúp anh ta hòa nhập với mọi người và tránh xa những cạm bẫy. Loại yếu tố ngoại hình đi thì Alois đúng là tiêu chuẩn mẫu mực của “đàn ông tốt”.

Vì vậy, dù cái đĩa kỷ vật của cha có quan trọng đến mấy thì cũng quá đỗi kì lạ khi Alois lại chìm trong sầu não như thế.

––––Sự tình chỉ đơn giản vậy thôi sao?

 

Có là thật đi nữa thì người duy nhất giải được thắc mắc của Camilla đã biến mất khỏi cõi trần rồi. Trạng thái tinh thần của Alois hiện tại cũng khiến cô ngại hỏi. Mù tịt thông tin làm cô bứt rứt không thôi và Camilla lo rằng mọi sự sẽ diễn biến xấu đi.

Suy nghĩ trong cô mông lung như đám sương mù. Có cố nặn óc nghĩ cách Camilla cũng không nghĩ mình làm được trò trống gì. Bất lực thở dài một hơi, cô nàng lắc đầu.

––––Được rồi. Bỏ qua đi, mình phải làm gì đó với Alois hiện giờ.

 

Quá khứ của Alois. Lúc này cô đành phải để mình trong tương lai phiền muộn về chuyện này vậy.

Tương lai, nghĩa là kết hôn. Còn quá sớm để lo lắng chuyện đó. Cô cần lo về cân nặng của Alois trước, chưa kể da dẻ anh ta nữa. Điều đầu tiên nảy ra trong đầu Camilla là khiến Alois gầy đi.

––––Giải quyết vấn đề theo thứ tự! Trước tiên phải giúp Alois lấy lại động lực!

 

Nhưng làm thế nào nhở?

Camilla suy nghĩ rất lung, và thứ gì đó xẹt qua tầm mắt cô. Cô vừa đi ra khỏi sân và bước vào cửa chính dinh thự. Thấy hai hầu gái đang cười khúc khích đi ngang qua, Camilla nhớ lại.

––––Mấy hầu gái này luôn thích đồn nhảm.

Những cô hầu gái trẻ thô lỗ đó. Một người có tóc xoăn màu vàng hơi giống Liselotte. Thế nên Camilla nhớ kĩ mặt cô ta.

Mấy nữ hầu đi lướt qua Camilla, tiến vào sâu trong dinh thự. Cô gái hơi bực mình vì không được chào hỏi một câu nào.

“....Thưa Phu nhân.”

Bỗng nhiên Camillla nghe một giọng nói quen thuộc.

Bình thường giọng này to và sang sảng như binh lính hét xung trận ấy, song hôm nay lại bé hơn cả tiếng thì thầm.

Quay đầu xem âm thanh phát ra từ đâu, cô gái đã đứng sát ngay Camilla.

Miệng mím chặt như đang cắn môi và hai nắm tay siết lại, đó là cô gái nhà Ende. Cô gái có năng lượng ma thuật bị mất kiểm soát kia, nàng hầu rắc rối Nicole.

“....Đừng gọi ta là Phu nhân.”

Nghe Camilla nạt, Nicole im lặng. Thay vào đó chỉ nhìn Camilla bằng đôi mắt đỏ hoe và thoáng run rẩy.

Nhưng chỉ trong chốc lát thôi. Cô nàng lập tức cúi gập người thật sâu xuống.

“Tôi.....! Tôi tự mình quyết định làm việc này! Vì Phu nhân đến một nơi xa lạ thế này nên tôi-tôi muốn giúp Phu nhân khuây khỏa phần nào!”

“Hảảả? Sao cơ?”

Camilla chỉ nhìn thấy mỗi cái ót của Nicole.

Khi Camilla còn đang rối rắm vì không hiểu cô nàng đang nói cái gì thì Nicole chỉ ngón tay lên trời. Ngón tay kia vung vẩy như đang thay miệng niệm chú, rồi Nicole từ từ bay lên. Và thoáng chốc, một lốc xoáy bao lấy người cô ta.

––––Ma pháp...?

Hai má Camilla cứng đơ trước dòng chảy ma thuật đang được phóng thích kia. Nhưng chớp mắt cái dòng chảy ma thuật liền biến mất. Lốc xoáy, nguồn năng lượng ma thuật đó... Và cả Nicole.

“....Ta xin lỗi.”

Một âm thanh dịu dàng cất lên từ con người đang đứng trước mặt cô.

Đôi mắt Camilla rưng rưng. Cô chớp mắt hai lần, không tiếp nhận nổi quang cảnh trước mắt mình. Miệng thiếu nữ há hốc.... nhưng chẳng thể thốt ra tiếng, chỉ thở dốc một hơi.

Nicole đã biến mất. Mọi sự diễn ra quá chớp nhoáng.

Thay vào đó, một nam nhân dung mạo thánh thiện với những lọn tóc ánh kim xõa trên vai xuất hiện trước mặt cô. Một chàng trai tao nhã có vẻ đẹp luôn hớp hồn Camilla, dù cho mọi người có chê anh thiếu sự nam tính.

Anh nở một nụ cười dịu dàng và nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến song cũng tràn trề năng lượng ma thuật kia....

“Hoàng tử Julian...”

Camilla khó nhọc thốt lên.