Cain kéo hông của Kiehl, người đang đứng cạnh mình và thu hút sự chú ý của cậu chàng. Kiehl nghiêng người sang bên để lắng nghe Cain.
“Kiehl, cậu có biết cách thuế hoạt động trong vùng lãnh thổ này không? Đặc biệt là cách dùng nó với tư cách lãnh chúa.”
“Em có biết một số thứ cơ bản. Việc học những thứ đó là cần thiết để kế nhiệm cha. Ừm thì, đấy là nếu Cain không có ý định cai trị vùng lãnh thổ này.”
“Tất nhiên là không rồi. Cảm ơn, Kiehl.”
Sau khi nhận lời cảm ơn của Cain, Kiehl đứng thẳng dậy.
Còn với Cain, cậu nhìn quanh những người đang xuất hiện tại đây ngày hôm nay như thể đang suy tính nên làm gì trong tình huống này. Khoảng ba người bước lên phía trước với tư cách đại diện vẫn đang nói gì đó.
Có lẽ mấy người cần làm nguội cái đầu của mình bằng một chút nước giống như ngày hôm qua đấy? Hay là mấy người cần biện pháp mạnh hơn như bị đóng băng chẳng hạn, giống như Arnie ấy?
Nói mới nhớ, Arnie sau khi được giã đông ngày hôm qua, trông có vẻ như vẫn còn đủ sức để chạy nước rút cơ mà, vậy nên có lẽ mấy người sẽ không chết luôn nếu bị đóng băng một lúc đâu nhỉ.
Cứ nghĩ rằng không mang vũ khí là có thể thoải mái mà phát ngôn “Tôi có thể than phiền đám quý tộc cai trị vùng lãnh thổ này bất cứ lúc nào tôi thích” sao.
Cain đã làm nhiều điều khủng khiếp trong quá khứ, nhưng nếu có thể giúp cho Diana cảm thấy hạnh phúc, cậu vẫn sẽ tiếp tục làm mà không cần mảy may suy nghĩ. Nói cách khác, cậu không muốn phải chà đạp lên người khác nếu vấn đề không liên quan đến tương lai của Diana.
Đó là lý do cậu muốn Diana trở thành một thiếu nữ được yêu quý bởi tất cả mọi người. Không chỉ đơn thuần là hoàng tộc hay quý tộc, mà còn cả địa chủ và thường dân.
Cậu muốn tận mắt chứng kiến một tương lai tựa manga nơi Diana, giờ đây không cần đến lớp ngụy trang để che đi thân phận quý tộc, được chấp nhận bởi tất cả mọi người không kể giai cấp với một nụ cười tươi rói trên môi, mặc dù Diana trong lớp ngụy trang ấy cũng dễ thương và xinh đẹp chẳng kém gì.
Tại đó, Diana sẽ bảo vệ một cô gái đồng quê khỏi tên lưu manh, ra đòn chí mạng, và hạ gục gã lưu manh đó với nhánh cây mà cô nhặt được bên lề đường. Cô sẽ nhận được những tràng pháo tay giòn rã của mọi người xung quanh, kết bạn với cô gái đồng quê mà cô vừa mới cứu giúp, và rồi chơi đùa vui vẻ cùng với cô ấy. Cain nghĩ đến một tương lai màu nhiệm như vậy, và chính giấc mơ giữa ban ngày ấy đã tiếp cho cậu thêm động lực.
“Xin chào, tên tôi là Cain Elgrandark. Tôi là con trai của Công tước Elgrandark, lãnh chúa của Nelgrandy.”
Ngay khoảnh khắc mà những tiếng ồn ào xung quanh căn dinh thự dần chìm xuống, Cain bước lên phía trước và giới thiệu bản thân một cách rõng rạc.
Đảm bảo là giọng nói của mình đủ lớn để vang đến tai của tất cả mọi người xung quanh, nhưng đủ nhỏ để không giống như đang hét vào mặt họ. Sau khi thưởng thức cơn gió nhẹ mùa hạ chạy dọc từ sống mũi đến lồng ngực, Cain tiếp tục nói.
“Tôi có nghe nói rằng vùng lãnh thổ Nelgrandy giàu có những vùng ngoại ô khác và những người dân sinh sống tại nơi đây đều vô cùng bình dị và hiếu khách. Vậy nên tôi rất háo hức muốn gặp mọi người ngày hôm nay.”
Hướng ánh mắt về những người xung quanh, và nhìn thẳng vào ánh mắt của những người lọt vào tầm mắt, cho đến hàng thứ ba.
Một số người quay mặt đi vì nỗi sợ hãi, số khác thì lườm nguýt trong sự thù địch. Cain, người chưa có nhiều kinh nghiệm với tư cách của một vị lãnh chúa, không tài nào tưởng tượng nổi ánh mắt của người dì Aldi của mình lúc đó sẽ trông như thế nào.
“Rất vui được gặp, chào buổi sáng tất cả mọi người. Tên của tôi là Diana Elgrandark. Tôi là con gái của Công tước Elgrandark.”
Diana đứng bên cạnh Cain, người đang nhìn thẳng về phía đám đông trước mắt. Cô bé cố gắng bắt chước Cain và giới thiệu bản thân bằng một giọng dễ thương đến nỗi như thể muốn đâm xuyên qua lồng ngực của cậu vậy.
“Bình thường tôi chỉ chơi cùng Cody-chan và Key-kun khi đến đây, nhưng tôi rất mong muốn có thể kết bạn với mọi người ngày hôm nay.”
Nói xong, Diana nâng diềm váy của mình lên đôi chút trong lúc nở một cười đầy dịu dàng. Một cách chào hỏi đơn giản.
Cain không khỏi ngạc nhiên mà liếc nhìn xuống Diana, nhưng cô bé thì vẫn hướng ánh mắt của mình thẳng về phía đám đông trước mặt.
Một cô bé 9 tuổi, với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, bước lên và chào hỏi như thể một quý tộc thực thụ. Có một chút thất vọng khẽ xuất hiện trong khóe mắt của những vị khách tham dự. Nếu đây là lần đầu tiên Cain và Diana gặp bọn họ, thì đây cũng là lần đầu tiên mà bọn họ gặp Cain và Diana. Mái tóc vàng óng, phản chiếu lại ánh mặt trời chói chang trưa mùa hạ và tỏa sáng rực rỡ, cùng với đó là đôi ngươi màu lục bảo sâu thẳm gần như tương đồng giữa người anh và người em, thứ tựa như bầu trời mùa hạ, mỉm cười với họ mà không cần bất cứ cử chỉ nào khác. Một sự cuốn hút chết người.
Bữa tiệc đã bị tạm hoãn khá lâu và những cốc kem cũng đã tan hết. Cain cầm lấy một cốc kem trên bàn và nhờ Diana cầm hộ.
“Mọi người mới nói rằng kem là một món ăn đắt đỏ và xa hoa.”
Mỉm cười, chỉ cần mỉm cười thôi.
Cain nắm lấy đôi tay đang cầm cốc kem của Diana và bắt đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng. Bỗng chốc, luồng không khí xung quanh đôi bàn tay cậu trở nên lạnh dần, cùng với đó là lớp hơi nước ngưng tụ xuất hiện trên miệng cốc.
“Anh trai, em nghĩ thế này là được rồi.”
“Yeah. Cảm ơn, Diana. Phần còn lại để anh.”
Cậu nhận lại cốc kem từ Diana và giơ nó lên trước mắt đám đông xung quanh.
“Vào mùa hè nóng nực như này, tôi tạo ra kem như một món quà cảm ơn cho những ai đã cất công đến đây để tụ họp. Nếu vẫn nghĩ đây là một thứ đồ xa xỉ, thì mọi người có muốn dùng thử không? Có ai ở đây khát không?”
Cain đổ trà ướp lạnh vào một chiếc cốc và cầm nó bằng cả hai tay, trước khi giơ nó lên về phía trước.
Và cứ thế cậu đưa từng cốc trà lạnh cho từng người, đặc biệt là những ai đang cảm thấy khó xử cũng như những người vẫn còn sự hoài nghi trong con mắt.
“Tôi sống trong một gia đình mang danh quý tộc nhưng tước danh đó chỉ thuộc về cha tôi mà thôi… vậy nên tôi không khác gì một dân thường cả. Tôi cảm thấy bất mãn trước lối sống xa hoa của quý tộc và cảm thấy bất tiện khi phải sống và làm việc tại một vùng đất hẻo lánh như thế này. Dù sao thì đây cũng là một trải nghiệm quý giá khi được trực tiếp nghe suy nghĩ của một quý tộc thực sự như cậu, nói gì thì nói thật không nên khi mang bầu không khí xung đột ấy đến một bữa tiệc như thế này.”
Một người mang vẻ mặt khó xử không khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước cảm giác lạnh buốt khi cầm lấy cốc trà.
Những người với ánh mắt nghi hoặc tất nhiên không dễ gì để thuyết phục mà nhận lấy cốc trà. Tay của Cain cũng vì thế bắt đầu trở nên ướt đẫm.
“Liệu anh có thể kể lại câu chuyện của mình một lần nữa được không, Onii-san? Hơi khó thừa nhận nhưng có một vài từ mà tôi vẫn cảm thấy hơi khó hiểu. Liệu anh có thể giải đáp những thắc mắc đó không?”
Diana, người theo sau Cain từ nãy tới giờ bất ngờ lên tiếng. Cô bé không giấu nổi sự ngượng ngùng trong lúc hơi nghiêng đầu sang bên. Đôi mắt van xin của Diana như thể đang muốn nhìn thấu lấy tấm can của người thanh niên với chiều cao khiêm tốn ấy.
Cuối cùng, người thanh niên với sự nghi hoặc ban đầu cũng nhận lấy cốc trà và uống nó. Đúng như dự đoán, dễ thương là chân lý.
“Hãy kể rõ hơn cho chúng tôi nghe về câu chuyện của anh. Đến cuối cùng thì, mọi người đều nên uống trà và bù nước, phải chứ? Chẳng phải sẽ thật là phí phạm khi lãng phí đống đồ ngọt và trà đó sao?”
Nói xong, Cain cuối cùng cũng có thể đưa trà cho những người còn lại.
Cain luôn nghĩ khuôn mặt của Diana là một trong những thứ tuyệt đẹp nhất trên thế gian này. Lần này, nếu không nhờ khuôn mặt ấy của cô bé, cậu khó có thể lấy được lòng của những vị khách khó tính đó.
Đúng là trên đời này có những người chỉ cần mỉm cười thôi cũng có thể lấy được thiện cảm của người khác, phần lớn trong số ấy chẳng phải kiểu người gì tốt đẹp ngay từ đầu, có lẽ mình chỉ đang tưởng tượng quá mức mà thôi.
Những người nông dân vẫn luôn đứng cùng nhau từ khi bước đến đây, đã dần tách ra và một số họ hướng đến những bàn đồ ăn. Aldi và Anita ngay lập tức nhận ra điều đó và quay trở lại công việc.
Cordelia và Kiehl cũng tìm thấy những đứa trẻ trạc tuổi mình và cùng chúng trò chuyện vui vẻ.
Cain thở dài nhẹ nhõm trong lúc lấy một tay đặt lên ngực, Diana vẫn đứng đó, ngay bên cạnh cậu. Khi Diana nhìn lên, cô khẽ nhíu mày lại sao cho những gì lọt vào tầm mắt của mình không có gì khác ngoài Cain, và cô nở một nụ cười hồn nhiên không giống một quý cô chút nào.