Bốn người họ tụ tập tại một phòng khách nơi tầng một của dinh thự Nelgrandy. Trong số vô số căn phòng được dùng với mục đích tiếp khách đường xa, đây là phòng nằm gần nhất với cửa vào. Nó thường được dùng để tiếp thương nhân hay người hầu từ những gia đình quý tộc khác đến gửi tin.
Legs và Anita ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa đôi, còn Exmax và Aldi ngồi ở chiếc sofa đối diện, trong khi Dismayer ngồi trên chiếc sofa đơn nằm ở tận cuối căn phòng.
“Đầu tiên, Legs. Lần này, ta sẽ phong cho ông tước hiệu Bá tước một đời. Giờ ông có thể toàn quyền quản lý vùng lãnh thổ này mà không cần phải thực hiện dưới trướng của lãnh chúa nữa rồi. Ta không thể kiếm cớ mãi mãi khi không thể xuất hiện tại nơi đây được.”
Dismayer nhìn lần lượt từ Legs qua Anita bằng một ánh mắt nghiêm nghị. Biểu cảm bối rối nhanh chóng lộ rõ trên khuôn mặt của cả Legs và Anita.
“Hãy quản lý nơi này dưới cái tên Bá tước Milaid. Tuy vậy, việc trừng phạt Arnie vẫn là điều cần phải thực thi.”
“Thưa lãnh chúa…!”
Cả Legs và Anita đều mở tròn mắt mà nhìn thẳng về phía Dismayer. Dismayer thấy thế liền giơ một tay lên để ngăn cho bất cứ từ ngữ nào phát ra từ miệng của hai người họ.
“…Nổi loạn và chống đối lại lãnh chúa, cũng như những người trong gia đình lãnh chúa… cùng với đó là xúc phạm tầng lớp quý tộc. Tuy vậy, việc chống đối và nổi loạn đó có thể được xem xét và làm giảm án vì độ tuổi thành niên cũng như việc bị dụ dỗ bởi địa chủ tiền nhiệm vùng Grisgur. Với cả, ít nhất là trong quãng thời gian khó khăn này, chúng ta không nên làm điều gì dại dột để làm tổn hại đến thanh danh của lãnh chúa nữa.”
“Như vậy thực sự ổn chứ, anh trai? Chuyện với Cain phải chăng đã làm suy nghĩ của anh không còn thông suốt nữa rồi sao?”
Exmax lên tiếng trước bản án có thể nói là quá ngọt ngào của Dismayer, thứ vốn có thể dẫn đến việc trục xuất hay thậm chí là tử hình không thương tiếc. Dismayer ngoảnh mặt đi khỏi Legs và Exmax, cùng lúc đó những nếp nhăn xuất hiện giữa hai đôi lông mày của ông.
“Chuyện đó không có liên quan gì ở đây cả. Dù sao thì đến cuối cùng, thằng bé vẫn cần phải bị trừng phạt, hãy giam nó trong ngục ba tuần, để nó tự ăn năn hối lỗi. Còn đối với tên Tử tước tiền nhiệm kia, hãy trừng phạt hắn ngay tại phòng giam bên cạnh, hãy đảm bảo là Arnie có thể nghe thấy rõ ràng tiếng la hét đau đớn của hắn. Với cả chú cũng nên tự chăm sóc bản thân chút đi. Nếu được thì hãy giao nhiệm vụ cho Paldinoa đi tiêu diệt đám ma thú trên núi Garz.”
“…Chẳng phải anh đang nói họ đi chết đi theo một cách lòng vòng sao, anh trai?”
Paldinoa là đội trưởng đơn vị thứ ba của Đội hiệp sỹ biên giới Nelgrandy và là một người hành động bằng cơ bắp. Ngoài việc thể hình phát triển vượt mức người bình thường ra, thì về cơ bản, bộ não của anh ta cũng chỉ toàn cơ bắp mà thôi. Đơn vị thứ ba là một đám quân tinh nhuệ với số lượng nhỏ, và toàn bộ trong số họ đều tương tự như người đội trưởng của mình. Việc một nhóm chỉ hoạt động dựa toàn bộ vào sức mạnh cơ bắp, sẽ phù hợp hơn nếu cho họ đi khai hoang và tiêu diệt quái thú thay vì đứng đây canh gác cho người dân và làng mạc. Nói đúng hơn, họ chắc chắn sẽ gây vấn đề không lớn thì nhỏ nếu làm gì khác. Nhưng dù sao, sức mạnh của đơn vị này cũng không thể xem thường được.
“Paradinoa là một người vô cùng tận tâm với công việc, vậy nên sẽ không sao đâu.”
Dismayer vừa nói vừa đánh mắt nhìn về phía một góc vô định trong căn phòng. Exmax không khỏi lộ ra vẻ bối rối.
“Với cả quan trọng hơn, chẳng phải Kiehl và Stillitz đã đính hôn rồi sao? Dù chỉ là trong một thế hệ đi chăng nữa, nếu mang thêm danh con gái của Bá tước theo, thì sẽ không phải cảm thấy thấp kém khi kết hôn với con trai của một Tử tước. Kiehl là cháu trai yêu quý của anh, vậy nên anh sẽ không phản đối lại cảm xúc của thằng bé vì những lý do không đáng có. Vả lại, sẽ chẳng dễ chịu gì nếu phải kết hôn với em gái của một tên phạm nhân. Vậy nên, Legs, hãy nhận lấy tước hiệu, ta không cho ông quyền từ chối.”
Vẫn giữ ánh mắt của mình về một nơi vô định, Dismayer nói. Khuôn mặt của ông thể hiện rõ sự nghiêm nghị, tạo ra một bầu không khí khiến cho người đối diện khó lòng có thể phản đối.
Quay đầu lại một chút, Dismayer lần này nhìn thẳng về phía Exmax.
“Từ bây giờ, Legs và Anita sẽ phụ trách hoàn toàn việc quản lý vùng lãnh thổ, còn chú hãy tập trung vào việc quản lý đội hiệp sỹ của mình. Nhanh chóng hoàn thiện đơn vị thứ tư và đưa vào hoạt động. Việc này vô cùng quan trọng, vậy nên hãy đảm bảo nó diễn ra một cách suôn sẻ. Nó sẽ là nền móng vững chắc cho Kiehl sau này.”
Đơn vị thứ tư của Đội hiệp sỹ Nelgrandy là tập hợp của toàn những hiệp sỹ trẻ mới vào nghề. Trong giai đoạn hòa bình thế này, thì lời đề nghị đơn giản đó đối với Exmax chẳng khác gì lấy kẹo của trẻ con.
“Thứ tư à… nếu được thì liệu có thể tạm hoãn chuyện đó lại được không? Dù sao thì Kiehl cũng mới chỉ mười lăm tuổi và thằng bé vẫn còn đang đi học.”
“Có vấn đề gì sao? Chẳng phải cũng vào tuổi đó, chú đã có đủ điều kiện để tham gia đội hiệp sỹ hoàng gia rồi sao. Nếu không phải để tâm đến cái vùng lãnh thổ này, thì ai biết được chứ.”
“Anh có nhớ hồi đó, ông vẫn còn đang làm việc trong thủ đô chứ. Tất cả là nhờ công sức của ông ấy mà thôi.”
“Một ngày nào đó, mình sẽ lôi bằng được lão già đó về đây mới được. Dù sao thì, nếu chú đã nói vậy thì anh sẽ không ép buộc gì nữa.”
“Anh trai, cẩn thận từ ngữ của mình chứ…”
Trong khi Exmax đang chuẩn bị nói tiếp, Dismayer đứng dậy và vỗ hai tay vào nhau để ngăn lại.
“Dù sao thì, Legs sẽ trở thành Bá tước trong thời gian ngắn nhất có thể. Chúng ta sẽ bàn về thời điểm cụ thể sau. Miễn sao là nó diễn ra sau khi quãng thời gian trừng phạt của Arnie kết thúc. Vậy thôi, nếu không cảm thấy phiền thì ta muốn có chút thời gian nghỉ ngơi sau quãng đường di chuyển dài.”
Một khi lãnh chúa Dismayer đưa ra một quyết định, thì bất cứ người dân nào cũng phải tuân theo. Kể cả khi người đó có là Exmax đi chăng nữa, vậy nên ông chỉ biết thở dài trong lúc tựa lưng xuống chiếc ghế sofa mềm mại.
“Vậy còn Tử tước tiền nhiệm Phil Schiller thì sao, anh trai?”
“Sau khi Arnie đã ăn năn hối lỗi, hãy ngay lập tức trục xuất hắn khỏi vùng đất này. Hắn nên cảm thấy may mắn khi biết rằng mình còn có cơ hội để làm lại cuộc đời.”
Đáp lại câu hỏi của Exmax, Dismayer chỉ nhún vai mà không ngoảnh đầu nhìn lại, trước khi tự mình mở cánh cửa phòng và rời đi. Aldi cũng nhanh chóng đứng dậy để ra lệnh cho các hầu gái chuẩn bị phòng cho Dismayer, trước khi rời đi không lâu sau đó.
“Anh trông chẳng khác gì cha cả, Dismayer.”
Exmax lặng lẽ lắc đầu, trong khi Legs thì thầm từ phía đối diện.
“Nếu đó là ông chủ cũ, thì Arnie đã bị trục xuất không thương tiếc rồi. Anh trai của ngài tốt bụng hơn ông ấy nhiều.”
“Đúng vậy ha.” Exmax lẩm bẩm một mình.
Và có khi, mình cũng đã bị đuổi khỏi đội hiệp sỹ và còn không được phép đặt chân lên vùng đất này nữa rồi.