Lễ hội xoa đầu của Cain và Diana tiếp tục cho đến khi một hầu gái tới để dẫn họ đến nhà ăn.
Sau đó, tất cả mọi người đều bước đi trên dãy hành lang dài dẫn đến phòng ăn.
“Cung điện hoàng gia đúng là rộng lớn nhỉ? Thần đã luôn nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu như có xe ngựa để chở mình qua các dãy hành lang.”
“Vậy thì các hành lang sẽ phải rộng hơn để cho vừa một chiếc xe ngựa.
“Kể cả với chiều rộng hiện tại, cũng đủ cho một chiếc xe ngựa cỡ nhỏ đi qua, nhưng như vậy thì sẽ chỉ có thể đi được một chiều. Và bởi vì là đường một chiều, chúng ta sẽ phải quay xe tại một phòng nào đó, việc đó sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
“Đúng vậy. Hơn thế nữa, nếu chúng ta cho phép một chiếc xe ngựa đi trong nhà, vấn đề lớn nhất là…”
“Phân ngựa!”
Fufufufu. Hohohoho.
Ba đứa trẻ bước đi phía sau nữ hoàng và nữ công tước, những người đang trò chuyện vui vẻ, về thứ gì đó liên quan đến phân ngựa.
“Liệu ta có thể gọi anh là anh trai Cain không?” Arundirano hỏi.
“Không,” Cain đáp lại ngay tức khắc.
“Liệu anh có thể suy nghĩ về việc đó một chút…” Arundirano nói tiếp.
“Vậy liệu ta có thể gọi Diana là chị gái không?”
“Cái gì? Tại sao…” Diana thắc mắc.
“Người có thể gọi thần là Cain. Thưa điện hạ,” Cain lên tiếng.
“…Được rồi. Cain,” Arundirano buồn bã đáp lại.
“Người có thể gọi Di là Di nếu người muốn,” Diana chen vào.
“Không. Làm ơn hãy gọi con bé là Diana. Thần sẽ không cho phép ai gọi con bé bằng biệt danh cả,” Cain chỉnh lại.
“Người có thể gọi Di là Diana nếu người muốn,” Diana nói lại.
“Cain, Diana. Liệu sau này hai người có thể tiếp tục đến chơi cùng ta không?” Arundirano hỏi nhỏ.
“Nếu Điện hạ chăm chỉ luyện tập thêu dệt, người sẽ có thể gặp lại chúng thần trong các bữa tiệc thêu dệt khác,” Cain trả lời.
Tại bữa tiệc trà hôm đó, Cain được nữ hoàng đề nghị tham gia lại vào câu lạc bộ thêu dệt. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ bị khai trừ bởi vì những rắc rối mà cậu đã gây ra, nhưng có vẻ như, các quý cô khác trong câu lạc bộ đã trở thành người hâm mộ của Cain.
Trong những buổi gặp xã giao, những người đàn ông luôn có nhiệm vụ giúp đỡ phái nữ, hộ tống họ, và cho họ toàn quyền lựa chọn bản nhảy của mình.
Tuy nhiên, ở xã hội phong kiến này, đây là một câu chuyện hoàn toàn khác. Có những gia đình nơi người chồng trở nên kiêu ngạo, và miễn sao họ có người nối dõi, rất nhiều người chồng đã không ngại ngần lấy thêm vợ lẽ mà chẳng quan tâm gì đến vợ đầu của mình. Đấy là còn chưa nói đến việc không ít cặp đôi thậm chí còn chẳng thể nuôi dưỡng tình yêu của họ sau một hôn ước chính trị bởi vì sự chênh lệch về tước hiệu và địa vị xã hội, hay những đảng phái mà họ thuộc về.
Cain đã xuất hiện trước những người phụ nữ đang cảm thấy bất mãn với chồng mình, những người đội lốt cừu non trong các buổi gặp xã giao, nhưng lại lộ rõ bản chất sói già trong các vấn đề gia đình.
Những lời khen của Cain về phụ nữ không chỉ là những lời khen vô thường về sắc đẹp của họ, mà đó là lời khen, sự tôn trọng, và sự biết ơn vì họ là người đã sinh ra và nuôi dạy những đứa trẻ.
Hơn thế nữa, Cain đã chăm chỉ luyện tập thêu dệt. Cậu đã hoàn thành những gì được đề ra và cải thiện kỹ năng của mình đến một mức đáng được công nhận.
Những người chồng của họ nhìn sở thích thêu dệt của họ như thể đây là công việc của phụ nữ, và chỉ có ý nghĩa khi họ thấy cần. Những người phụ nữ đó, những người cảm thấy chán ngấy chồng mình, đã tìm thấy một tia sáng nhỏ nhoi trong Cain.
Cain là ngôi sao hy vọng của họ, khi cậu thấu hiểu về niềm đam mê mà họ vô cùng tâm huyết và hăng hái.
“Mọi người đều muốn Cain tiếp tục tham gia,” Nữ hoàng lên tiếng.
Bởi vì điều này, sự bạo lực của Cain trước vị hoàng tử được tha thứ dễ dàng chỉ bằng lời xin lỗi qua miệng, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Tất nhiên, sự thật rằng cậu đã bị ngăn lại giữa chừng và chưa kịp gây tổn thương gì cho hoàng tử cũng đóng một vai trò quan trọng.
Cuộc trò chuyện cuối cùng dẫn tất cả mọi người đến nhà ăn, nơi họ cùng ngồi xuống với nhau. Lần này, Cain không cần phải nói gì, khi ba đứa trẻ tự động ngồi theo thứ tự, Diana, Cain, và Arundirano.
Một lần nữa, Cain nhận nhiệm vụ chăm lo cho hai đứa nhóc bốn tuổi, đưa ba phần tư của món tráng miệng cuối cùng cho Diana và một phần tư cho Arundirano.
Cain đã rất ân cần khi chăm sóc cho hai đứa trẻ ít tuổi hơn mình, trong lúc hai bà mẹ tiếp tục vui vẻ trò chuyện.
Sau khi dùng trà xong, đã đến lúc nói lời tạm biệt.
“Thật vui. Thật vui khi có thể trò chuyện mà không cần kiêng nể gì,” nữ hoàng nói.
“Vậy thì liệu người có thể đến thăm nhà của chúng thần lần sau không? Nếu người đến cùng với hoàng tử, thì đến cả nữ hoàng cũng có thể đến thăm dinh thự của nhà công tước. Hay, người cũng có thể đến với tư cách một bà mẹ đang đưa con mình đến chơi nhà bạn nó,” Elyse đáp.
Cain sau đó mới biết được rằng nữ hoàng và Elise đã là bạn thân kể từ ngày họ mới nhập học tại học viện phép thuật. Cả hai người họ đều là con gái trưởng nhà Hầu tước, và gia đình của họ cũng rất thân với nhau.
Tuy nhiên, sau khi hai người kết hôn và xuất hiện sự chênh lệch trong địa vị xã hội, việc họ có thể tận hưởng những cuộc gặp mặt như những người bạn đơn thuần là vô cùng khó khăn.
“Cain, Diana. Hôm nay rất vui. Hãy đến chơi trong tương lai nhé. Ta có nhiều đồ chơi lắm!” Arundirano đột ngột lên tiếng.
Khi Cain và Diana đang bước lên chiếc xe ngựa và với tay ra để vẫy tay chào tạm biệt trước khi đóng cửa, Arundirano cố hết sức để nói với tới. Thực lòng thì, Cain không muốn trở nên quá thân với hoàng tử kế nhiệm, bởi vì cậu không nghĩ rằng sẽ có gì tốt xảy ra nếu hai người trở nên thân thiết. Đây là còn chưa tính đến việc, mỗi khi cậu muốn đến đây chơi, cậu chắc chắn sẽ cần mang theo Diana với mình. Số lần mà hai đứa trẻ bốn tuổi này gặp nhau càng nhiều, thì khả năng họ sẽ hứa hôn với nhau càng cao, và điều đó khiến cậu lo lắng.
“Tạm biệt, hoàng tử. Nếu có cơ hội thì hãy để chúng ta gặp lại,” Cain trả lời.
“Tạm biệt! Gặp lại sau!” Arundirano đáp.
Cánh cửa đóng lại, và chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Elise, người đã nhìn ra ngoài ô cửa sổ được một lúc, cuối cùng cũng ngồi hẳn xuống và đưa mắt vào bên trong chiếc xe ngựa, sau khi nhận ra rằng bà không thể nhìn thấy những cánh tay đang vẫy phía xa nữa.
“Mẹ. Có ổn không khi lệnh cấm túc của con được gỡ bỏ khi mà nó còn chưa hết thời hạn?” Cain hỏi.
“Ừm thì, cũng có sao đâu. Trước hết thì con vẫn phải về nhà và chờ quyết định của cha mình, nhưng có lẽ ngày mai con sẽ được tự do rời khỏi phòng mình như trước đây thôi.”
“Vậy thì, con sẽ phải liên lạc với Tiến sỹ Ianis để tiếp tục quá trình học của mình. Ngoài ra cũng phải liên lạc với Cyrus và Tirnoa…”
“Hãy chờ đến khi có quyết định chính thức từ cha con đã,” Elyse chen vào.
“Tiến sỹ Ianis sẽ đến nhà mình vào ngày mai. Để dạy cho Di!”
Diana mỉm cười và tiết lộ cho cậu thông tin về Tiến sỹ Ianis vào ngày mai.
Tại sao những quý cô khác lại không thể chu đáo và tốt bụng như thế này chứ? Hãy học tập Diana này! Cain nhìn về phía mẹ mình với một biểu cảm như vậy, nhưng bà chỉ đáp lại bằng một cái nhăn mặt.
“Dù sao thì, ta mừng vì con đã giải quyết mọi việc êm đẹp. Ta đã vừa ngạc nhiên vừa an tâm đấy, bởi vì ta đã nghĩ rằng con sẽ gặp nhiều khó khăn hơn khi đối mặt với hoàng tử kế nhiệm,” Elyse bình thản nói.
“Chính con cũng cảm thấy ngạc nhiên mà…”
Ngay khi chiếc xe ngựa bắt đầu rung lắc, Diana, người thường có thói quen ngủ gật khi đi xe, cũng rung lắc theo, vậy nên Cain nhẹ nhàng dìu cô bé nằm xuống và đặt đầu cô lên đùi mình. Cậu khẽ chải mái tóc dài của cô bé bằng bàn tay của mình và ngắm nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cô với một ánh mắt đồi trụy.
“Ta thực sự lo lắng về tương lai của con đấy. Cain.”
Elise thở dài thườn thượt.