“Như vậy ổn chứ? Con sẽ không được phép đến phòng anh trai mình trong một khoảng thời gian đấy.” Elise, ngồi bên cạnh chiếc sofa, nói nhỏ với Diana.
Diana gật đầu.
“Một khoảng thời gian nghĩa là cho đến ngài mai ạ?” Diana hỏi lại.
Như thế chẳng phải quá sớm sao. Elise nghĩ vậy trong lúc xoa đầu Diana với một biểu cảm bối rối.
“Ngày mai thì có hơi sớm quá, lâu hơn một chút thì sao?” Elise nói.
“Con hiểu rồi!”
Cain, người vừa hành xử sai phép ở bữa tiệc thêu dệt, đang bị cấm túc trong phòng mình.
Trong lúc đó, Diana dành thời gian với Ilvalino, lên lớp với Tiến sỹ Ianis, luyện tập thêu dệt với mẹ mình, và đọc sách tranh cùng Ilvalino.
Tuy nhiên, Diana bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Cain, người mà cô bé không thể tìm thấy trong giờ nghỉ giữa các tiết học, tiệc trà, hay những bữa ăn.
Cain có một thời gian biểu dày đặc, tham gia vô số tiết học cũng như dành thời gian tự rèn luyện bản thân, nhưng cậu vẫn luôn luôn đến chơi với Diana mỗi khi có thời gian rảnh, vậy nên cô bé không bao giờ cảm thấy cô đơn.
Trong lúc đang dùng trà với mẹ sau bữa trưa, Diana hỏi lại câu hỏi mà cô bé đã hỏi mẹ mình trong suốt những ngày vừa qua.
“Liệu con có thể gặp anh trai chưa ạ?”
“Chưa, chưa đâu.”
Diana phồng má và lườm nguýt mẹ mình.
“Vậy còn bao lâu nữa thì con mới được gặp anh trai?”
“Cho đến khi cha con cho phép.”
Elise nói vậy bởi vì không có mốc thời gian cụ thể nào, nhưng Diana tiếp nhận nó với một dụng ý khác. Cô bé mỉm cười và nói với tông giọng cao ngút.
“Con hiểu rồi. Con sẽ đến gặp cha để xem liệu mình có thể làm gì không!”
“Diana!”
Trước khi Elise kịp ngăn cô bé lại, Diana đã nhảy khỏi sofa và chạy nhanh đến phòng khách.
Elise đặt một tay lên má trong lúc nhìn con gái mình chạy đi với một vẻ mặt chán nản.
Knock, knock, slam!
Cùng lúc với tiếng gõ, cánh cửa mở ra và Diana bước vào. Cha của cô, Dismayer, người đang đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm bóng người, trước khi cúi đầu xuống và phát hiện ra vị khách bé nhỏ, khuôn mặt ông giãn ra trong sự an tâm.
“Diana. Dù con có gõ cửa, thì điều đó cũng không có nghĩa là con được phép vào phòng đâu nhé. Khi con gõ cửa, phải chờ chủ phòng trả lời đã,” Dismayer lên tiếng.
“Con hiểu rồi!”
Diana luôn luôn trả lời như vậy. Mặc dù, nếu lần sau cô bé có đến gõ cửa, thì có lẽ vẫn chứng nào tật đấy.
Nhưng ít nhất cô bé đã có chút tiến triển khi trước đây Diana còn tự mở cửa mà không thèm gõ.
“Cha ơi. Con có thể gặp anh trai không?”
Sự đáng yêu của Diana khiến cho Dismayer suýt nữa gật đầu, nhưng ông nhanh chóng nuốt nước miếng và lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Chẳng phải mẹ con đã nói là không được sao?”
“Mẹ có nói.”
“Vậy thì không được.”
“Nhưng mẹ nói là con có thể gặp anh ấy nếu cha cho phép.”
“Ah…”
Dismayer hiểu ra dụng ý thật sự trong lời nói của Elise, và với một vẻ mặt rối bời, trước khi lấy hai tay ôm đầu. Sau đó ông đứng thẳng dậy và bế Diana lên, trước khi nhìn thẳng vào mắt cô bé, giờ đây đã bằng với tầm mắt của ông.
“Cain giờ đây đang ăn năn hối lỗi với hành động của mình,” Dismayer nói. “Thằng bé đang suy nghĩ lại về những gì mình đã làm trong quá khứ và sẽ làm trong tương lai, vậy nên đừng làm phiền thằng bé nhé.” Dismayer thêm vào.
“Anh trai đang ăn năn hối lỗi sao?” Diana hỏi lại.
“Đúng vậy. Vậy nên hãy để thằng bé ở một mình, liệu con có thể làm được như vậy không?”
“Có!”
Diana trả lời.
Sau khi tạm biệt cha mình, cô bé rời khỏi căn phòng và chạy ngay đến phòng Cain.
Delina, người hầu gái vô tình đi qua để thu đồ giặt, đã trông thấy Diana đứng trước phòng Cain và gọi với tới chỗ cô.
“Thưa cô chủ Diana, cô không thể vào phòng cậu chủ Cain bây giờ.”
“Đúng vậy!”
Diana trả lời.
Cô bé vẫy tay tạm biệt Delina và bắt đầu đi dọc theo dãy hành lang. Bà cảm thấy an tâm khi không còn thấy Diana đứng trước cửa phòng Cain nữa và định sẽ tiếp tục công việc của mình, nhưng rồi bà nhớ ra điều gì đó và quay người lại.
Bà quay người lại, vì nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, cô chủ Diana…”
Khi Delina quay người lại, Diana đã không còn trong tầm mắt nữa. Phía trước mặt bà chỉ là một dãy hành lang trải dài như vô tận.
“Đúng là cô chủ Diana chạy nhanh thật…?”
Ở một căn phòng khác với giấy dán tường đơn giản, bên trong chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn học, và một tủ sách. Bên trên chiếc giường của căn phòng chật chội ấy, Ilvalino đang ngồi một mình. Cậu đang mải đọc một cuốn sách trước khi bị làm phiền bởi thứ gì đó.
“Ilu-kun, shhh!”
Đây là phòng của người hầu riêng, nằm ngay bên cạnh phòng của chủ nhân họ. Công tước và gia đình của ngài ấy, sẽ không bao giờ bước chân vào nơi này… có lẽ vậy.
Diana đang đứng trước cánh cửa, giơ ngón tay trỏ lên trước miệng để ra hiệu hãy giữ bí mật.
Không giống như khu vực dành cho người hầu, căn phòng của những người hầu làm việc riêng cho một thành viên trong gia đình luôn có một cánh cửa bí mật.
Cánh cửa này kết nối giữa phòng của họ, và phòng của chủ nhân mình, tất nhiên được che giấu khỏi ánh mắt của những vị khách bên ngoài, cũng như cho lý do an toàn nữa.
“Thưa cô chủ Diana… sao cô biết được phòng tôi ở đâu?” Ilvalino hỏi.
“Hmm… Di biết mọi thứ!”
Cô bé ngưng lại một lúc trước khi nói như vậy. Mình tự hỏi việc này là do ai mà ra, Ilvalino nghĩ trong lúc cau mày. Cậu chỉ có thể nghĩ đến một khuôn mặt có thể gây sức ảnh hưởng kỳ lạ như vậy đến Diana.
“Cô sẽ không được gặp cậu chủ Cain đâu.”
“Đúng vậy.”
Diana gật đầu và đứng bên cạnh giường, trong lúc chỉ vào bức tường. Cô bé quay mặt lại về phía Ilvalino và mỉm cười.
“Mở ra đi – Làm ơn!” Diana nói.
“Làm sao mà cô biết có cánh cửa ở đó…”
Ilvalino thở dài và bước đến bên cạnh Diana, trước khi kéo một công tắc vô hình để mở cánh cửa đó ra.
Đó là loại cửa kéo, thứ khá hiếm với cách thiết kế nội thất tại vương quốc này.
“Cô chỉ được phép ngó qua thôi, nhớ chưa? Cậu ấy đang bị cấm túc mà.” Ilvalino nhắc nhở.
“Đang ăn năn hối lỗi, phải chứ?” Diana chỉnh lại.
“…ừm thì, đúng vậy.”
Họ cùng nhìn vào phòng Cain qua một khe cửa hẹp.
Trong căn phòng lờ mờ sáng với những rèm cửa đã bị đóng lại hết, Cain đang ngồi trên chiếc sofa, gật gà gật gù.
Họ ngắm nhìn cậu một lúc lâu, nhưng cậu không di chuyển chút nào.
“Anh trai, trông không khỏe lắm.”
“Tôi có nghe nói cậu ấy đã gây ra rắc rối gì đó. Tôi còn nghe nói là cậu ấy còn bị mắng bởi mẹ mình,” Ilvalino đáp.
“Bởi vì bị mắng, anh ấy phải ăn năn hối lỗi sao?” Diana hỏi lại.
“Yeah,” Ilvalino trả lời.
“Em hiểu rồi.” Diana gật đầu cái rụp.
Một dòng suy nghĩ duy nhất chạy qua tâm trí Diana. Ăn năn hối lỗi tức là anh ấy đang cảm thấy buồn! những từ đó lướt qua tâm trí cô. Nghĩa là nếu như anh ấy không còn thấy buồn nữa, anh trai sẽ chơi với mình… Diana đi đến kết luận.
“Di nên giúp anh trai cô ấy cảm thấy tốt hơn!”
“Liệu cô định làm gì?”
“Em xin lỗi vì đã làm phiền anh!”
Di nói tiếp trong lúc chạy đến cửa ra vào của căn phòng dành cho người hầu ấy, và ngó nghía bên ngoài trước khi mở cửa.
Mình không được phép bị phát hiện trong lúc ra vào căn phòng này.
“Ilu-kun, shhh, không cho ai biết sự thật là Di đã từng đến đây.” Diana lại một lần nữa đặt ngón tay trỏ lên trước miệng.
Tuy nhiên, Diana không biết rằng mỗi khi cậu đi vòng quanh căn dinh thự này, hầu gái riêng của Elise sẽ thường bí mật bám theo cô. Không có gì là bí mật về những gì mà Diana đã làm.
Không có gì là bí mật ngoại trừ.
“Ngạc nhiên thật… không có dấu hiệu của ai xung quanh đây cả,” Ilvalino vô thức thốt lên.
“Đó là bởi vì Di đã tự mình đến đây mà,” Diana đáp.
Hai người chậm rãi bước lại một vòng quanh dãy hành lang và nhìn ngó xung quanh, nhưng thật sự là không có ai cả. Bởi vì Cain đang bị cấm túc, không ai lảng vảng đến khu vực này ngoài trừ nhân viên phụ bếp đến để mang đồ ăn và Delina đôi lúc đi qua để thu khăn trải giường và quần áo bẩn.
Nhưng không có dấu hiệu nào về người hầu gái đáng lẽ ra phải bám theo họ từ bấy đến giờ, mặc dù Ilvalino đã tìm kiếm cô ta.
“Tôi không thể tin được là cô chủ đã làm tất cả điều này mà không bị phát hiện. Cô thực sự tự mình đến đây sao? Cô đã trưởng thành như vậy từ khi nào vậy?”
“Di là một cô gái chịu khó.”
Bye-Bye! Diana vẫy tay tạm biệt khi cô bé bước đi, Ilvalino một lần nữa nghi ngờ không biết thực sự có ai ở quanh đây không. Cậu cẩn thận kiểm tra lại một vòng, nhưng có vẻ như việc đó là thừa thãi.
“Ahhh được rồi!”
Sau khi gãi đầu, Ilvalino bước theo sau Diana, cố gắng để không gây ra tiếng động.