Trans: Gurin
Edit: caubegiangho
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lần này, không có lễ hội nào được tổ chức để kỷ niệm sự phòng thủ thành công thành phố Nyegert. Tổng tư lệnh Thống soái Hoàng Gia, không muốn tổ chức một lễ hội nào và không ai có thể phàn nàn về điều đó.
Maria và nhóm của cô cũng có cùng tâm trạng như ông. Thay vì cảm thấy niềm vui của chiến thắng, họ thất vọng vì bị Rion đánh lừa và không muốn tham dự một bữa tiệc nào. Và bản thân Rion chưa bao giờ cảm thấy cần phải giao tiếp với những người khác. Thiếu đi một bữa tiệc là điều mà cậu rất hoan nghênh vì nó đã giúp cậu khỏi phải nghĩ ra lý do để không tham dự.
Nhưng ngay cả như vậy, các quán bar trong thành phố vẫn sống động và náo nhiệt. Bất kể phía chính quyền của họ nghĩ gì, người dân rất vui khi giành chiến thắng và sống để thấy ngày mai.
Đồng thời, những người không cảm thấy muốn ăn mừng, tất nhiên, phải tập trung lại cho bữa ăn. Bao gồm cả nhóm của Maria.
Vì hoàn cảnh không cho phép nên họ không thể đi ra các cơ sở trong thành phố, chứ không phải là họ không có ý định làm vậy, nên họ đã tụ tập lại trong căn biệt thự của lãnh chúa địa phương để tham dự vào bữa ăn xa hoa được phục vụ.
「…Chúng ta không thể để mọi thứ cứ tiếp tục như thế này được.」(Maria)
Maria đột ngột lên tiếng sau một lúc im lặng. Cô là người đầu tiên nói lên tất cả những gì bọn họ đang nghĩ trong đầu.
「Tớ biết. Tuy nhiên, đây không phải là trận chiến cuối cùng chống lại loài quỷ, chúng ta chắc chắn sẽ được thừa nhận vào lần tới.」(Lancelot)
「Cái đó không liên quan. Việc chúng ta không kiếm được thành tích không phải là vấn đề.」(Maria)
「Cậu đang nói về cái gì vậy?」(Lancelot)
Mặc dù họ có chung cảm nghĩ không muốn để mọi thứ phát triển theo hướng hiện tại, Maria vẫn phản bác lại trước những lời của Lancelot.
「Nếu mọi thứ cứ tiếp tục thế này, Quỷ Thần có thể sẽ được hồi sinh.」(Maria)
「…Cậu nói gì cơ?」(Lancelot)
Lancelot không thể không nghi ngờ vào đôi tai của mình. Sự phục sinh của Quỷ Thần đồng nghĩa với sự hủy diệt của Vương quốc. Đó chính xác là lí do tại sao Maria lại đến thế giới này.
「Câu chuyện đang phát triển sai hướng. Trong khi Rion chiếm lấy tất cả những thành tựu, chúng ta lại không thể làm được gì cả. Nếu điều này tiếp diễn, những con quỷ chúng ta phải đánh bại có thể sẽ vượt quá tầm với của chúng ta.」(Maria)
Cuối cùng, ý định của cô không thay đổi, cô muốn tất cả các thành tựu chuyển hướng đến nhóm của mình. Lý do tại sao cô không đồng ý với Lancelot chỉ đơn giản là vì cô thấy cái ý kiến đó thật khó chịu khi được nói thẳng ra.
「Đó là… Một vấn đề lớn, phải không?」(Lancelot)
Lancelot không nói như vậy vì cậu ta cảm thấy lo sợ, những lời của Maria thực sự khiến cậu ta yên tâm. Hiểu được ý định ẩn giấu của cô, cậu ta chỉ đơn giản là điều chỉnh tương ứng với giọng điệu của cô để phóng đại nội dung của nó. Arnold đang ngồi cùng bàn với họ và màn kịch này là để có được lợi ích từ Thái tử.
「Đúng vậy. Chúng ta phải làm gì đó để khiến mọi thứ trở lại cốt truyện ban đầu. Chúng ta phải nghĩ ra cách để biến điều đó thành hiện thực.」(Maria)
Điều này cũng chỉ được nói khi xem xét đến việc Arnold mặt ở đây. Maria hiểu rằng Arnold hiện tại sẽ không hợp tác nếu cô nói ẩn ý là cướp đoạt một cách độc tài tất cả sự công nhận cho nhóm của họ.
「Không phải cứ cho cậu ta quay về lãnh thổ của mình là được sao?」(Lancelot)
「Liệu chỉ vậy có thực sự là đủ?」(Maria)
Việc loại Rion khỏi cuộc chiến chống lại quái vật không thực sự là vấn đề phức tạp. Mặc dù Thái tử rất có thể sẽ phản đối lại việc đó, nhưng việc có một lãnh chúa từ một vùng lãnh thổ xa xôi tham gia vào các chiến dịch kiểu này đã rất kỳ lạ ngay từ đầu rồi.
Nếu họ cố gắng loại bỏ Rion khỏi tiền tuyến, Thống soái Hoàng Gia gần như chắc chắn sẽ là người đầu tiên đồng ý. Và ông ta sẽ không phải là người duy nhất. Có rất nhiều người có ảnh hưởng không muốn Rion trở thành người duy nhất nâng cao được tên tuổi của mình trong cuộc chiến này.
Tuy nhiên, Maria không đồng ý với cách hành động này vì cô cảm thấy rằng tình huống này đòi hỏi một điều gì đó khác.
「Cậu đang lo lắng gì à?」(Lancelot)
「Chẳng phải cậu ta chỉ cần tự mình đi và chinh phạt quái vật ngay cả khi cậu ta bị loại khỏi chiến dịch sao?」(Maria)
「Không, có lẽ là không. Tất cả các lãnh chúa đều bị cấm đem quân ra khỏi biên giới lãnh thổ của mình theo ý định riêng của họ.」(Lancelot)
Lancelot trở nên bối rối và không thể hiểu được Maria đang nghĩ gì nữa. Nên cậu ta chỉ bác bỏ những mối lo lắng của cô một cách bình thường.
「Nếu các lãnh chúa khác hợp tác với cậu ta thì sao?」(Maria)
「Điều đó... Có lẽ sẽ khiến việc cậu ta hành động theo cách như vậy trở nên khả thi.」(Lancelot)
Nhưng ngay cả vậy, Rion sẽ bị giới hạn lại ở các lãnh địa đó, bao gồm cả lãnh thổ của cậu. Các lãnh chúa không bị bắt buộc phải tham gia vào cuộc chinh phạt sẽ không cho phép một đội quân từ lãnh thổ khác đi qua vùng đất của họ mà không có chỉ thị từ Hoàng Gia. Lancelot chắc chắn về điều đó nhưng cậu ta nghĩ rằng hẳn phải có lý do tại sao Maria lại băn khoăn rất nhiều về khả năng đó, vì vậy cậu ta quyết định ngừng hoàn toàn việc phủ nhận nó. Hai người họ thấy rằng mình phối hợp rất tốt trong việc này.
「Để đưa câu chuyện trở lại kịch bản gốc, chúng ta phải loại bỏ cậu ta hoàn toàn khỏi các trận chiến.」(Maria)
「Chúng ta có thể cách chức cậu ta khỏi cái địa vị lãnh chúa đó.」(Lancelot)
Đối với những người bình thường, câu gợi ý này từ Lancelot là quá đáng.
「Lancelot, hãy dừng cái việc ngu ngốc này lại đi.」(Arnold)
Và Arnold, tình cờ, là người có khá nhiều suy nghĩ như một người bình thường.
「Ừ, tớ biết điều đó tất nhiên không thể thực hiện được. Chỉ là nhìn Maria tìm kiếm cách giải quyết quá khó khăn khiến tớ muốn giúp đỡ và nói điều gì đó ngu ngốc mà không suy nghĩ kỹ.」(Lancelot)
Không phải như là cậu ta nói điều đó mà không suy nghĩ gì. Lancelot chỉ muốn chắc chắn rằng liệu Arnold hiện tại có khả năng và sẵn sàng thực hiện những hành động vô lý như anh đã từng làm trong quá khứ hay không.
「Và có không ít vấn đề về nó đâu. Cậu đang xúi dục một kế hoạch là lấy đi lãnh thổ của một người đang rất nổi danh. Một điều sẽ khiến người dân của chúng ta nghi ngờ sự tỉnh táo của Hoàng Gia.」(Arnold)
「Tớ biết chứ. Tớ sẽ không mơ mộng nói ra những điều như vậy trước mặt người khác.」(Lancelot)
「Bỏ qua chuyện đó, tại sao tất cả các cậu lại cảm thấy cần phải loại bỏ Rion khỏi cuộc chiến? Nhờ cậu ta, cuộc chinh phạt quái vật đang tiến triển tốt. Tớ có thể thấy được rằng sẽ không có vấn đề gì trong tương lai.」(Arnold)
「 Maria cứ nói rằng mọi thứ sẽ kết thúc một cách tồi tệ thôi.」(Lancelot)
Lancelot không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để biện minh cho việc Rion nên bị đuổi khỏi chiến trường.
「Maria?」(Arnold)
「Đó là bởi vì…. Mọi thứ đều có một chút, không, thực sự kỳ lạ.」(Maria)
Maria cũng không thể nghĩ ra điều gì cụ thể. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc giải thích những điểm có vấn đề, vì vậy cô tập trung vào nhiều vấn đề có liên quan khác.
「Kỳ lạ?」(Arnold)
「Quái vật loại Tướng đã xuất hiện trong trận chiến trước. Tuy nhiên, những con quái vật mạnh như vậy lẽ ra chưa nên xuất hiện.」(Maria)
Maria thực sự bối rối bởi thực tế là loại quái vật mạnh nhất đã xuất hiện trong giai đoạn mở đầu của phần cuối.
「Tuy nhiên chả phải chúng ta đã có thể đánh bại con quỷ mà không gặp vấn đề gì sao.」(Arnold)
「Đúng là vậy. Nhưng thế còn con tiếp theo? Loài quỷ và lũ quái vật đang dần phát triển mạnh mẽ hơn. Ngay cả khi chúng ta gần như xoay sở thắng được, thì trận chiến tiếp theo sẽ rất nguy hiểm.」(Maria)
「…Rion cũng đang tiếp tục tiến bộ.」(Arnold)
Thực ra, Rion đã không hài lòng về cách trận chiến cuối cùng diễn ra mặc dù thực tế là nó đã kết thúc trong sự chiến thắng. Arnold biết rằng vị Nam tước trẻ đã thấy nhiều điều cần phải cải thiện liên quan đến kỹ năng chỉ huy của mình và cách đội quân của cậu di chuyển.
Và anh cũng đồng ý. Ngay cả từ quan điểm của Arnold, kiếm thuật của Rion, rất kém, ngay cả khi rõ ràng là cậu ấy rất có tài năng.
Thực tế, đó cũng là lúc tất cả các buổi luyện tập trong khi hành quân bắt đầu cho thấy kết quả.
Thái tử không nghi ngờ gì về việc Rion vẫn còn nhiều chỗ để phát triển, trên cả phương diện cá nhân và cương vị lãnh đạo.
「Đó không phải là vấn đề. Chúng ta mới là phải những người nên trở nên mạnh mẽ hơn.」(Maria)
「À thì, tớ không phản đối về điều đó. Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều có thể cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn.」(Arnold)
「Nhưng để điều đó có thể xảy ra, chính chúng ta mới phải là người giết được những con quỷ.」(Maria)
「…Maria. Tớ không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cậu.」(Arnold)
「Để đánh bại con quỷ cuối cùng, với mỗi nguyên tố chúng ta sẽ cần ít nhất một pháp sư mạnh mẽ cho từng loại để dung hợp phép thuật của họ. Đó là chúng ta.」(Maria)
Sự hiện diện của bốn đồng đội sở hữu các nguyên tố khác nhau và có thể dung hợp phép thuật của họ lại với nhau là điều kiện bắt buộc để giành chiến thắng trước trùm cuối. Loài quỷ, có được sức mạnh từ vị thần của chúng, chỉ mỗi sở hữu năng lực phép thuật xuất sắc và có được phép thuật mạnh nhất của từng nguyên tố sẽ là không đủ.
Thứ được đòi hỏi là tuyệt chiêu tối thượng, kỹ năng đặc biệt -『Fusion』. Theo như trò chơi, một khi họ có được nó, họ chắc chắn sẽ thắng.
Đây là lý do tại sao cô, Arnold và những người trẻ tuổi khác từ các Nhà Hầu tước, tất cả năm người bọn họ, phải là những người có được tất cả các thành tựu. Hoặc ít nhất đó là tình huống mà Maria muốn thấy, nhưng Arnold, khi nghe lời giải thích, đã nghĩ đến một khả năng khác.
「Ý cậu là gì khi nói “dung hợp phép thuật của chúng ta”?」(Arnold)
「Bằng cách tìm hiểu về các loại phép thuật đặc biệt tương ứng với mỗi người và kết hợp tất cả các nguyên tố khác biệt lại với nhau, chúng ta sẽ có thể tăng cường hiệu quả và thay đổi nguyên tố của chúng. Và tất nhiên, đó không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.」(Maria)
Cô ấy vừa mới ngụ ý rằng chỉ có họ mới có thể làm được vậy nhưng Arnold lại đưa ra một câu trả lời đầy bất ngờ.
「…Nhưng mà, sao nó nghe giống y như cách Rion sử dụng phép thuật của mình vậy?」(Arnold)
「Eh?」(Maria)
Đây có lẽ là một trong những ví dụ tốt nhất của cụm từ “Tự đào hố chôn mình”. Maria chưa bao giờ quan sát ở khoảng cách gần xem Rion chiến đấu như thế nào. Cô đã biết cậu có thể sử dụng các nguyên tố khác biệt nhưng cô không biết cậu có thể kết hợp chúng lại với nhau.
「Phép thuật của Rion rất là đặc biệt. Cậu ta không chỉ có thể dùng được hai nguyên tố mà còn sử dụng hiệu ứng của chúng để tạo ra băng. Và Ariel cũng dường như rất xuất sắc với phép thuật gió. Vậy ra đó là cách mà họ có thể nâng cao hiệu quả của phép thuật của mình rất nhiều sao?」(Arnold)
「…Không thể nào.」(Maria)
Đối với Maria, đây là một phát hiện gây sốc. Ngay cả bây giờ cô vẫn chưa thể sử dụng được『Fusion』. Cô cần phải vượt qua nhiều sự kiện trong tương lai thì mới học được kỹ năng đó.
「Vậy, đó là ý của cậu khi nói “dung hợp chúng lại với nhau” sao?」(Arnold)
「Điều đó…」「(Maria)
Maria không thể suy nghĩ rõ ràng nữa. Nếu cô trả lời thành thật với câu hỏi của Arnold, giá trị của sự tồn tại của cô sẽ còn giảm nhiều hơn nữa. Nếu cô cố gắng phủ nhận sự thật, thì sẽ cần phải có một lời giải thích chính xác về sự khác biệt.
「Maria nói rằng Fusion là sự kết hợp của cả bốn nguyên tố. Ngay cả khi nguyên lý là như nhau, thì hẳn hiệu ứng phải khác chứ?」(Lancelot)
Lancelot nắm lấy dây cương của cuộc hội thoại. Cậu ta quyết tâm ngăn chặn nó đi vào một hướng rất xấu.
「Tớ tin là một khi Charlotte tham gia cùng thì cả bốn nguyên tố đều hiện diện, chắc vậy?」(Arnold)
Nói cách khác, ngay cả khi tất cả những người ở đây không tham gia, họ vẫn có thể đánh bại con quỷ cuối cùng. Viễn cảnh đó khiến cho không chỉ Maria mà cả Lancelot và Erwin thấy lo lắng.
「…Arnold, cậu thực sự ổn với điều đó sao? Điều đó khiến ngay cả cậu… Cũng sẽ trở nên không cần thiết cho cuộc chinh phạt con quỷ.」(Lancelot)
「Và thế thì có gì xấu cơ chứ? Khi mà cuối cùng lũ quỷ đó sẽ đều bị tiêu diệt cả?」(Arnold)
「À thì, cậu nói đúng, nhưng...」(Lancelot)
Lancelot một lần nữa cố gắng kích động sự ghen tị của Thái tử nhưng lại một lần nữa nỗ lực đó kết thúc trong thất bại. Arnold đã khác với thời còn đi học tại Học viện Hoàng gia.
Vụ việc của Vincent đã khiến danh tiếng của anh rơi xuống đáy vực. Anh không còn được ca ngợi như một thiên tài nữa và thực sự đã có những người lo lắng về tương lai của Vương quốc, điều mà chưa từng xảy ra trong một quãng thời gian dài trước đó.
Lúc đầu, điều đó đã khiến anh chán nản nặng nề và đưa anh đến bờ vực của thất vọng. Nhưng đến một thời điểm anh chợt nhận ra rằng anh không còn cần phải thúc ép bản thân để trở thành Thái tử thông thái mà mọi người từng thấy ở anh trước đây. Tia sáng đó đã khiến cho anh cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái và như thể tầm nhìn của anh được mở rộng. Đó cũng là lý do tại sao anh có thể vươn lên khỏi sự hỗn loạn bên trong mình.
Arnold của ngày hôm nay không còn mong muốn trở thành người vĩ đại nhất nữa. Trái tim anh giờ đã trở nên dịu dàng hơn để chấp nhận rằng có những người khác giỏi hơn anh và thậm chí còn có thể nghĩ cách sử dụng họ.
Đó chính xác là tư duy cần thiết của những người có dự định trở thành người cai trị và đây là một bằng chứng cho thấy Thái tử hiện tại thực sự khôn ngoan.
「Mối đe dọa từ loài quỷ vẫn đang là một vấn đề nghiêm trọng đối với Vương quốc này. Chẳng phải chúng ta nên giải quyết nó bằng cách chung tay góp tất cả sức mạnh của chúng ta vào sao?」(Arnold)
Mặc dù anh nói vậy, những người có mặt hiện tại đều biết rằng Arnold hiện không còn xa với kết luận rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu để lại tất cả mọi thứ cho Rion. Và đó là điều mà ba người kia sẽ không bao giờ công nhận.
「Sẽ thật tốt nếu những cảm xúc của điện hạ đến được với mọi người, nhưng…」(Erwin)
Tại thời điểm này, Erwin, cho đến nay vẫn trầm mặc và kín tiếng, bắt đầu nói. Cậu cảm thấy cuối cùng cậu đã tìm thấy sự khởi đầu của một chủ đề có thể dẫn đến việc loại bỏ Rion.
「…Cậu đang nói gì vậy?」(Arnold)
「Liệu ngài sẽ không để tâm chứ, ngay cả khi những gì tôi phải nói có hơi thô lỗ?」(Erwin)
「Tiếp đi.」(Arnold)
「Vậy thì. Liệu có mối ác cảm nào mà Frey giữ đối với ngài không? Liệu nó có đủ nặng nề để cậu ta có thể có mong muốn trả thù trong tương lai không?」(Erwin)
「Điều đó…」(Arnold)
Arnold đã biết rằng anh đang bị oán giận. Rốt cuộc thì ngay từ lúc đầu, Rion còn không thèm lắng nghe bất cứ điều gì anh nói.
「Tôi thấy lo lắng khi thấy một người như thế đang đứng bên cạnh điện hạ. Và tôi sợ một người như vậy có được, và rồi sử dụng, nguồn sức mạnh không cần thiết đó để đạt được thành tích mà cậu ta không cần phải có.」(Erwin)
Thấy phản ứng của Arnold, Erwin tiếp tục nói. Cậu cố tình nâng cao sự nguy hiểm của Rion để có thể loại bỏ Rion đi.
「…」(Arnold)
Arnold không thể bác bỏ những lời đó. Nếu cặp đôi đó thực sự mang mối ác cảm, thì sẽ đương nhiên nếu nghĩ rằng họ sẽ tìm cách trả thù. Và anh hoàn toàn nhận thức được những việc làm trong quá khứ của mình sẽ đảm bảo cho điều đó.
「Tôi nghĩ rằng hai người đó rất nguy hiểm. Theo hiểu biết của tôi, việc cậu ta trở thành lãnh chúa của một vùng lãnh thổ xa xôi là để làm dịu cơn giận dữ của cậu ta về vụ việc xét xử Vincent trong khi không cung cấp cho cậu ta quá nhiều quyền lực.」(Erwin)
Điều này thực sự khác xa với thực tế nhưng hiện tại thực tế không có liên quan gì cả. Erwin chỉ muốn khiêu gợi cảm giác bị đe dọa của Thái tử bằng mọi lý do.
「Đúng như lời Erwin đã nói và tớ cũng đồng ý. Người đàn ông đó rất nguy hiểm.」(Lancelot)
Thấy được tình hình một lần nữa đi theo hướng thuận lợi, Lancelot tham gia vào cuộc tranh luận của Erwin. Nó mang một sức thuyết phục mạnh mẽ vì việc Rion oán giận với Thái tử là một sự thật hiển nhiên.
「…Các cậu nói đúng.」(Arnold)
「Vậy cậu định sẽ làm gì?」(Lancelot)
「Đúng như tớ nghĩ, cố gắng tránh khỏi chủ đề đó là sai. Tớ biết tớ lẽ ra phải nói chuyện với họ về vấn đề đó.」(Arnold)
「Arnold?」(Lancelot)
Câu trả lời đến từ miệng Arnold hoàn toàn khác với những gì họ mong đợi.
「Tớ biết rằng vấn đề đó không phải là một thứ dễ dàng giải quyết. Tuy nhiên, không có lý do nào phải trốn tránh nó cả. Tớ đoán là chúng ta có thể thảo luận và từng bước một giải quyết nó.」(Arnold)
「…Thảo luận? 」(Lancelot)
Bất chấp ý định chia rẽ hai người họ ra, âm mưu này lại kết thúc với việc đưa Rion và Arnold đến gần nhau hơn.
「Tớ sẽ đi và hỏi Charlotte họ đang ở đâu ngay bây giờ. Xin lỗi mọi người, tớ phải ra ngoài một lát.」(Arnold)
Trên hết, Arnold còn hành động theo quyết định của mình một cách nhanh chóng. Đến mức ngay lập tức làm gián đoạn thời gian cho bữa ăn của họ với nhau.
「K-Không, đó…」(Lancelot)
Lancelot, bối rối trước hướng phát triển đột ngột, chỉ có thể nhìn một cách bất lực khi Thái tử rời khỏi phòng ăn. Có một sự rạn nứt giữa Arnold và Rion. Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người họ không lớn như Lancelot và những người khác đã nghĩ.
「...Là một thất bại lớn. Nhỉ?」(Erwin)
「Làm như cậu có thể chỉ trích tôi ý. Tất cả chuyện này xảy ra vì cậu đã nảy sinh ý tưởng về mối đe dọa mang tên Rion.」(Lancelot)
「Và Ngài Lancelot đây đã ủng hộ ý tưởng đó, phải không?」(Erwin)
「Tôi không ngờ rằng Arnold sẽ nói… Như vậy.」(Lancelot)
「Tôi đoán là có điều gì đó đã xảy ra trong khi họ hành quân cùng nhau. Đây chính là lý do tại sao tôi nói chúng ta nên đi cùng ngài ấy.」(Erwin)
Erwin đã từng dựng flag về rủi ro khi rời mắt khỏi những mối nguy hiểm. Lúc đó Lancelot và Maria đã bác bỏ ý kiến của cậu và bây giờ ý nghĩ đầu tiên mà cậu có trong tâm trí là “Tôi đã nói rồi mà”.
「Có phải cậu đang cố nói rằng chúng ta sẽ kiếm được một số thành tích nếu chúng ta làm vậy không?」(Lancelot)
「Tôi không thể nói chắc được.」(Erwin)
「Vậy thì làm thế nào mà cậu có thể nói rằng chúng ta đã sai?」(Lancelot)
「Làm thế nào? Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra bây giờ? Điều gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu Thái tử biến tên đó thành đồng minh của mình?」(Erwin)
「Chúng ta? Chúng ta nào? Chẳng phải ý của cậu là, “tôi” sao ?」(Lancelot)
「Cậu nói gì cơ?」(Erwin)
「Người gặp rắc rối nhất nếu Arnold và Rion trở nên thân thiết hơn là cậu. Rốt cuộc, cậu có thể đánh mất vị trí người thừa kế của Nhà Windhill vào tay đứa con của hai người đó.」(Lancelot)
「…」(Erwin)
Lancelot vừa mới nói ra điều mà Erwin sợ nhất. Mặc dù nói ra cũng chẳng giải quyết được gì. Thật ra, Lancelot cũng đang sợ hãi. Nếu không có mối quan hệ với Arnold, vị trí của cậu ta trong cuộc đua giành quyền thừa kế cũng sẽ bị suy yếu và cậu ta chỉ đơn giản là chỉ trích Erwin để che giấu nỗi sợ hãi của mình.
「Thay vì cãi nhau một cách vô nghĩa, chúng ta nên nghĩ ra điều gì đó đi.」(Maria)
Maria cắt ngang cuộc cãi vã sắp xảy ra. Đúng thật là không có thời gian để họ đi mà chống lại lẫn nhau. Đối với cô, các sự kiện đã chỉ ra một kịch bản tồi tệ nhất có thể. Ước mơ trở thành Nữ hoàng của cô đang bị đe dọa và cô coi đó là một vấn đề rất nghiêm trọng.
「Ngay cả khi cậu nói vậy, với Arnold như thế này, chúng ta khó có thể làm gì cả.」(Lancelot)
「Không phải là chúng ta chỉ có thể dựa vào mỗi cậu ấy. Chắc chắn là còn có những hướng đi khác cho chúng ta.」(Maria)
「Không chỉ mỗi Arnold? Cậu đang cố nói tới ai vậy?」(Lancelot)
Mặc dù cậu ta là người thừa kế của một Nhà Hầu tước, Lancelot không có nhiều mối quan hệ để kêu gọi. Nếu cậu ta cố gắng sử dụng nhân lực của gia đình mình một lần nữa và lại thất bại, cậu ta sẽ không được tha lỗi nên cậu ta phải hành động thận trọng.
「Tớ cho là sẽ có nhiều người muốn loại bỏ Rion khỏi cuộc chiến, chúng ta chỉ cần tiếp cận họ thôi.」(Maria)
「Tớ biết điều đó. Nhưng chẳng phải cậu đã nói rằng chỉ mỗi thế là không đủ sao?」(Lancelot)
「Tớ chỉ nói rằng việc đuổi cậu ta trở về lãnh thổ của mình là không đủ. Chúng ta cần phải tước đi sức mạnh của cậu ta trước.」(Maria)
「Ý cậu là gì?」(Lancelot)
「Rõ ràng là đội quân của cậu ta rồi. Chúng ta sẽ lấy đi Đội quân của Bandeaux từ cậu ta.」(Maria)
「Việc đó là bất khả thi.」(Lancelot)
「Chúng ta sẽ không biết được cho đến khi chúng ta thử. Nghĩ về nó đi. Không phải là Rion giỏi chỉ huy. Sức mạnh thực sự của cậu ta là đội quân chiến đấu cho cậu ấy. Vậy nên chúng ta sẽ đánh cắp nó và biến nó thành của chúng ta. Và một khi việc đó đã xong, chúng ta chắc chắn sẽ đạt được nhiều thành tích trong các trận chiến sắp tới.」(Maria)
「…Điều đó…」
Lần đầu tiên trong mối quan hệ của họ, Maria cho Lancelot thấy khía cạnh thực sự, nham hiểm của cô và điều đó khiến cho cậu ta vô cùng kinh ngạc. Nhưng cô không còn cảm thấy mình vẫn có thể thư thái để che giấu nó.
「Hơn nữa, bất kể cậu nghĩ thế nào về nó, đội quân của cậu ấy thực sự thuộc về chúng ta. Chẳng phải bốn màu sắc trên áo giáp của họ đại diện cho bốn nguyên tố sao? Chẳng phải chúng ta nên lãnh đạo đội quân phù hợp với thuộc tính của chúng ta sao? Cậu có nghĩ rằng như thế nghe thật tuyệt không? 」(Maria)
「Ừ-Ừ. Tuy nhiên, tớ tin rằng chúng ta vẫn cần Arnold để biến điều đó thành sự thật.」(Lancelot)
「Có hay không có sự hợp tác của cậu ấy không quan trọng. Cậu ấy là một người bị ràng buộc bởi vị trí của mình, không được phép hành động theo mong muốn của trái tim. Vấn đề là Charlotte. Chúng ta cần phải làm gì đó với cô ta.」(Maria)
「…Chúng ta cần phải kéo Arnold về phía mình.」(Lancelot)
「Như thế sẽ không còn thú vị nữa. Người phụ nữ đó có anh trai hay em trai không? Chúng ta thực sự cần phải triệu tập và thay thế cô ta bằng người thừa kế Nhà của cô ấy.」(Maria)
「Đó không phải là một lựa chọn đâu. Em trai cô ấy chưa đủ tuổi để ra chiến trường.」(Lancelot)
「Vậy sao… Thế thì, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Tớ không muốn sử dụng nó nhưng tớ đoán đây là thời điểm để rút ra con át chủ bài của mình.」(Maria)
「Con át chủ bài?」(Lancelot)
「Người phụ nữ đó có một bí mật. Cô ta có thể giả vờ thánh thiện nhưng khi ở bên ngoài tầm mắt mọi người thì cô ta đã làm rất nhiều điều tồi tệ.」(Maria)
Con át chủ bài của Maria là sự thật về những vụ bắt nạt mà cô đã trải qua. Cô không phải là kiểu người sẽ để ai đó bắt nạt mình rồi dễ dàng để họ thoát tội.
「…Vậy sao.」(Lancelot)
Mặc dù tò mò muốn biết thêm chi tiết về vấn đề đó, Lancelot thấy chủ đề này khá đáng sợ và cậu ta không muốn xoi mói thêm. Trong vấn đề này, cậu ta đã đúng. Biết được sự thật sẽ tiết lộ rằng Maria đã lừa dối tất cả bọn họ vì trên thực tế, cô biết rằng Ariel không phải là kẻ chủ mưu thực sự đằng sau những vụ bắt nạt của cô.
Nhưng rồi một lần nữa, vì cậu ta đã thấy bộ mặt nham hiểm của Maria, cậu ta sẽ chấp nhận đó là chuyện của quá khứ.
「Rion đang nổi bật quá nhiều. Và những cái móng tay nổi bật sẽ bị cắt đi đấy, cậu biết không? Chúng ta sẽ sử dụng những người coi cậu ta là một mối phiền toái để loại cậu ta khỏi cuộc chiến. Và chúng ta chỉ cần nói rằng chúng ta cần những loại kinh nghiệm mà đội quân của cậu ấy có. Miễn sao Rion vẫn còn là một mối phiền phức, chúng ta chỉ cần chọn đúng người thì lý do nào cũng sẽ thành công.」(Maria)
「Cậu nói đúng.」(Lancelot)
「Erwin, cậu nắm bắt được tất cả chưa? Đừng có chỉ ngồi đó và suy ngẫm, cậu cũng cần phải hành động nữa.」(Maria)
「…Ừ.」(Erwin)
Lý do tại sao Maria cho họ thấy bộ mặt nham hiểm của cô là vì cô biết rằng họ đã đi đến điểm mà họ không còn có thể tách rời khỏi cô nữa. Và dự đoán của cô đã đúng. Bất kể Maria là kiểu người thực sự như thế nào, cả Lancelot và Erwin đều không còn có thể từ chối hợp tác với cô nữa. Thực tế, họ sẽ hành động dứt khoát hơn để biến những kế hoạch của cô thành sự thật.