Akuyaku Reijo Ni Koi Wo Shite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tạm Dừng : THE GAME - PHẦN KẾT - Chương 81: Quyết tâm của Charlotte Lanchester

Trans: Gurin

Edit: caubegiangho

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tình hình đã lắng xuống vào thời điểm Sol đến được phòng của Ariel. Các hầu gái hộ vệ và Vệ binh Hoàng gia vẫn đang đưa mắt lườm nhau trong thế bế tắc, nhưng ít nhất thì các thanh kiếm vẫn đang nằm trong bao.

Nhìn thấy Arnold, người đã gây ra tất cả những rắc rối này, đang cố gắng xoa dịu tình hình khiến Sol hơi bực.

「Làm ơn, tất cả các ngươi đang hiểu lầm rồi. Ta không hề có ý định xấu nào cả. Chỉ là ta thấy bầu không khí trước căn phòng của Quý cô Frey nghiêm trọng đến mức này khiến ta có chút tò mò thôi.」(Arnold)

「Vô liêm sỉ! Có gì kì lạ về việc các hộ vệ bảo vệ căn phòng của chủ nhân họ cơ chứ?!」(Venus)

Venus, như mọi khi, khá xấc xược, và vẫn như mọi khi, cô ta không thực sự quan tâm nhiều. Thái độ của cô ấy khiến các hộ vệ của Arnold khá tức giận.

「À thì, ta không phủ nhận điều đó, nhưng…」(Arnold)

Arnold không biết tất cả những nữ nhân có vũ trang đó là ai. Cũng chẳng trách được, những cô gái xưng là ‘Hầu gái hộ vệ’ rốt cuộc chỉ là họ tự gọi mình như vậy thôi.

「Không nhưng nhị gì hết! Ở đây có một tên đàn ông đủ vô liêm sỉ để tìm cách vào phòng riêng của một người phụ nữ đã kết hôn bằng cách đi qua cửa trước là điều hết sức đáng nghi! Bất kể hắn ta có là ai.」(Venus)

Tất nhiên là cô ấy nói đúng và cũng có lý nữa. Chỉ giá như mà cô ấy đang không nói chuyện với Thái tử, hay đúng hơn, giá như cô ấy không nói bằng cái giọng điệu hỗn láo như vậy.

「…Ariel thế nào rồi?」(Arnold)

「Chúng tôi không cần phải nói với ngài điều đó.」(Venus)

Cô ấy từ chối câu hỏi của Arnold mà chẳng có phép tắc gì cả, khiến các Vệ binh Hoàng gia càng thêm tức giận.

「Biết thân biết phận đi, con đàn bà! Hay để chúng ta phải chém đầu ngươi ở ngay đây và luôn không?!」

Một người hộ vệ đã không còn kìm nén được cơn tức giận của mình và hét lên.

「Cứ thử xem! Tất cả những gì các người làm là chạy trốn khỏi lũ quái vật và bắt nạt kẻ yếu. Quả là ra dáng Vệ binh Hoàng gia đấy nhỉ!」(Venus)

Venus vặn lại theo cách khá là khiêu khích.

「Ngươi nói sao?! Từ bao giờ mà ta lại bị cho là chạy trốn khỏi lũ quái vật?!」

「Ngươi cũng có bao giờ chiến đấu với chúng đâu?! Không một ai đến giúp chúng tôi khi chúng tôi cần giúp đỡ!」(Venus)

「Cái đó…」

Đổ lỗi lên đầu các vệ binh như vậy là vô lý. Họ cũng có những trận chiến riêng của mình và họ chưa bao giờ bỏ rơi Bandeaux ngay cả khi họ hiểu rằng mình có thể đã đến quá muộn.

Nhưng xung quanh không còn người ngoài nào khác, chẳng có ai khác nữa để bị trút giận.

「Cô Venus, điều đó là không đúng.」(Sol)

「…Ngài Sol.」(Venus)

Nhìn thấy khuôn mặt của Sol, cô gái lấy lại bình tĩnh.

「Họ đã chiến đấu ở những nơi khác, nhưng vẫn nhanh chóng đến đây để giúp đỡ. Cô phải công nhận điều đó.」(Sol)

「Tôi biết…」(Venus)

「Thưa Điện hạ,」Sol cúi đầu trước Arnold và nói,「xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của cô ấy.」(Sol)

「Ổn thôi, ta hiểu mà. Tuy nhiên, Ariel thực sự ổn chứ? Tại sao cô ấy lại được bảo vệ nghiêm ngặt thế này?」(Arnold)

「Cô ấy đang rất khỏe, thưa Điện hạ. Nhưng tinh thần của cô ấy đã phải khổ sở rất nhiều vì những sự kiện gần đây nên chúng tôi đang để cô ấy nghỉ ngơi trong yên bình.」(Sol).

「Ít nhất thì ta có thể nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô ấy được chứ? Ngay cả một cái nhìn hé qua khe cửa cũng được.」(Arnold)

Sự lo lắng của Arnold không hề nguôi ngoai trước những lời nói của Sol. Chỉ là có quá nhiều quyết tâm xung quanh cậu muốn cậu ta tránh ra khỏi căn phòng đó.

「…Thưa Điện hạ, ngài đang nói về phòng ngủ của một người phụ nữ đã kết hôn. Ngài xem như thế mà được hả?」(Sol)

「Đó là lý do tại sao tôi sẽ đến thăm Quý cô Frey thay cho ngài, thưa Điện hạ.」(Charlotte)

「Hả?」(Sol)

Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên đặt ra câu hỏi thuộc về Charlotte và Sol đang hối hận rằng anh đã quên mất cô ấy cũng ở đây.

「Không có gì sai khi một nữ quý tộc khác như tôi đến thăm, phải không?」(Charlotte)

「Không, tuy nhiên… Phu nhân thực sự cần nghỉ ngơi, và…」(Sol)

「Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Tôi muốn giúp đỡ, dù chỉ là một chút, và chẳng có gì tôi có thể làm để giúp cho Rion bây giờ…」(Charlotte)

Có thể là không chạm đến tột cùng của sự đau khổ như Ariel nhưng cái chết của Rion cũng khiến Charlotte bị tổn thương. Từ trước đến nay, cô đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng khi cô bắt đầu nói ra tiếng lòng của mình, cô không thể kìm nén được nữa và nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cô từng giọt lớn.

Ngay cả Sol cũng không thể từ chối cô như thế này.

「…Tôi hiểu rồi. Nhưng hãy nhanh chóng nhé, làm ơn.」(Sol)

「Ngài Sol?!」(Venus)

「Không sao đâu, cô Venus. Tiểu thư Charlotte sẽ không phản bội chủ nhân của chúng ta.」(Sol)

「Nếu ngài đã nói giúp cô ấy đến như vậy… Hãy theo tôi, thưa cô.」(Venus)

Venus vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với kết quả này nhưng cô không thể từ chối khi Sol đã đồng ý. Vì vậy, cô ấy ra hiệu cho Charlotte để cô ấy đi theo bên trong.

Arnold cũng cố gắng tận dụng cơ hội đó để vào nhưng—

「Chỉ mỗi Tiểu thư Fatillas thôi, thưa Điện hạ. Đó vẫn là căn phòng của người phụ nữ đã kết hôn.」(Sol).

-Cậu ta đã bị chặn lại bởi Sol.

「…Ta hiểu rồi.」(Arnold)

◇◇◇

◇◇◇

Khi Charlotte bước vào phòng của Ariel, những người khác quay lại phòng hội nghị để tiếp tục cuộc họp. Chủ đề thảo luận chuyển sang những thiệt hại mà Bandeaux đã phải gánh chịu.

Sol có quan điểm rằng với việc các người dân tự mình phục hồi lãnh thổ, đồng thời được dẫn dắt bởi các kế hoạch do chính quyền địa phương đưa ra, thì không cần sự trợ giúp từ bên ngoài.

Tuy nhiên, bên chính trị của Vương quốc sẽ không cho phép điều đó.

「Cậu cần phải chấp nhận sự hỗ trợ từ Vương quốc.」(Chỉ huy Frederick)

Frederick kiên quyết phản đối kế hoạch của Sol.

「Như tôi đã giải thích, thưa ngài, chúng tôi không cần nó.」(Sol)

「Nhưng Vương quốc cần phải được thấy là đã làm vậy. Quân đội Hoàng gia không có mặt trong cuộc chiến cuối cùng chống lại Quỷ Thần, nếu chúng ta cũng không được công nhận rằng đã hỗ trợ cho sự phục hồi của Bandeaux, sẽ có tình trạng bất ổn nói chung.」(Chỉ huy Frederick)

Và điều quan trọng hơn là người anh hùng, Rion Frey, đã mất mạng trong cuộc chiến này. Chứng kiến phản ứng của người dân đối với tất cả những điều đó sẽ hết sức đáng sợ.

「…Chúng ta cứ thế chấp nhận vùng đất này được quản lí bởi các quan chức được ủy quyền một lần nữa sao?」(Sol)

Rất nhiều tiền có thể được trích ra từ ngân khố hoàng gia với lý do cung cấp tài chính cho việc trùng tu và bất kỳ công việc nào có triển vọng như vậy đều là một món hời đối với bất kỳ quan chức chính quyền nào.

「Ta sẽ không cho phép điều như vậy xảy ra.」(Chỉ huy Frederick)

「Với tất cả sự tôn trọng, thưa ngài, nó sẽ xảy ra cho dù ngài có cho phép hay không. Ký ức về những người quản lý được cung điện gửi đến đã bóc lột vùng đất này vẫn còn tươi mới.」(Sol)

「Có thể là vậy, tuy nhiên…」(Chỉ huy Frederick)

Sự ngờ vực sâu sắc của người dân địa phương đối với các quan chức chính phủ trung ương vẫn chưa biến mất và những sự kiện gần đây thậm chí còn củng cố điều đó. Nếu gửi đến đây một số người sẽ dẫn đến phản ứng dữ dội.

「Thực sự là không cần sự hỗ trợ từ Vương Quốc, thưa ngài.」(Sol)

「Nhưng cậu-」(Chỉ huy Frederick)

Dù đã nói như vậy, lời của Sol không có thẩm quyền trong cuộc thảo luận này. Quyền phán quyết cuối cùng về vấn đề này sẽ thuộc về lãnh chúa tiếp theo của Bandeaux, người đó sẽ là ai. Ngay khi Frederick lo lắng định nói ra điều đó, Arnold cắt ngang cuộc thảo luận.

「Ta sẽ là lãnh chúa tiếp theo của vùng đất này.」(Arnold)

「Điện hạ?」(Chỉ huy Frederick)

Không chỉ Chỉ huy Hiệp sĩ, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên trước tuyên bố đột ngột của Arnold.

「Ta tin rằng đó là phương pháp tốt nhất cho chúng ta.」(Arnold)

「Có thể là vậy, thưa Điện hạ, nhưng liệu Bệ hạ sẽ nói gì?」(Chỉ huy Frederick)

Frederick không phản đối ý tưởng của Arnold, nhưng ông không chắc về phản ứng của Nhà Vua đối với ý tưởng đó.

「Tại sao Điện hạ lại muốn làm vậy?」(Sol)

Mặt khác, Sol rất phản đối và nghi ngờ ý định của Thái tử.

「Nếu ta không làm như vậy, việc ai quản lí ở đây sẽ là nguồn gốc của xung đột và cạnh tranh giữa các quý tộc. Không ai trong số những kẻ theo đuổi vùng đất này sẽ làm vậy vì lòng tốt của chúng. Khi không phải Camargue, mà là Khu phố giải trí của phía đông đang nằm trong tầm tay.」(Arnold)

「… Không chỉ các quan chức, mà ngay cả các quý tộc…」(Sol)

「Giá trị của thành phố này đã được nhiều người thấy rõ. Và nó sẽ còn đáng giá hơn nhiều khi gánh nặng nghĩa vụ quân sự do vị trí địa lý mang lại bằng cách nào đó được giải quyết.」(Arnold)

Nếu một lãnh chúa và các quan chức mới được cử đến đây siêng năng thực hiện công việc, Bandeaux chắc chắn sẽ thịnh vượng. Nhưng nếu những người đến đây chỉ muốn đút túi ngân quỹ, giá trị của nó đối với Vương quốc sẽ bị lãng phí.

「Điện hạ định làm gì với Phu nhân Frey sau khi việc nhậm chức được chấp thuận?」(Sol)

Sol không quên đi viễn cảnh to lớn, nhưng anh coi trọng sự an toàn của Ariel hơn.

「Ta… dự định để cô ấy làm như cô ấy muốn.」(Arnold)

「Vậy sao…」(Sol)

Căn phòng đột nhiên tràn ngập cảm giác khó chịu. Những người tham dự khá lo lắng về ý định của Arnold.

Nếu bây giờ cậu ta cố gắng làm điều gì đó khi Rion đã biến mất, danh tiếng vốn đã bị hoen ố của cậu ta sẽ trở nên không thể cứu vãn nổi.

Và hầu hết những người có mặt đều có nghĩa vụ không để điều đó xảy ra.

「…Điện hạ,-」(Lambert)

Ngay lúc Lambert quyết tâm nói ra suy nghĩ của mình, cánh cửa phòng bị mở tung ra với tiếng đập cửa lớn.

Và khi mọi người quay lại để xem vụ náo loạn này là gì, họ nhìn thấy Charlotte đang đứng trước ngưỡng cửa với ánh mắt quyết tâm hơn cả những gì Lambert đang thể hiện.

「Điện hạ! Thái tử Arnold, tôi có một yêu cầu!」(Charlotte)

Cô gần như hét lên trong khi đi đến chỗ Thái tử đang ngồi.

「…G-Gì vậy, tiểu thư?」(Arnold)

Arnold hoàn toàn bị áp đảo bởi hào quang của Charlotte.

「Xin hãy cưới tôi!」(Charlotte)

「Thứ lỗi?」(Arnold)

「Hãy biến tôi thành vợ của ngài, thưa Điện hạ!」(Charlotte)

「Hảảảảảả!?」(Arnold)

Điều này khiến tất cả mọi người trong phòng bị sốc. Một lời cầu hôn đến từ một quý cô, hơn nữa là một lời cầu hôn với Thái tử của Vương quốc, chỉ đơn giản là chưa từng có tiền lệ.

「Tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để bảo vệ cô ấy! Làm ơn đi, thưa Điện hạ! Hãy cho tôi sức mạnh để làm như vậy!」(Charlotte)

「…Chuyện gì đã xảy ra?」(Arnold)

Ra vậy, cô ấy có một ý định. Cô muốn vị trí người vợ chính thức của cậu để bảo vệ Ariel. Câu hỏi lớn đặt ra là, điều đó là gì mà phải cần nước đi lớn như vậy?

「Ariel có—」(Charlotte)

「Tiểu thư Charlotte!」(Sol) 「Đợi chút!」(Chỉ huy Frederick)

Sol và Frederick gần như đồng thanh hét lên cắt ngang lời cô gái.

「Bất cứ ai ở đây không tự tin về khả năng giữ bí mật tuyệt đối của mình với những gì sắp nghe cần phải rời khỏi căn phòng này. Ngay lập tức!」(Chỉ huy Frederick)

Chỉ huy Hiệp sĩ quan sát các Vệ binh Hoàng gia của mình với một ánh nhìn nghiêm khắc. Nhiều người tỏ ra sợ hãi, nhưng không ai đứng dậy rời đi.

「…Để ta nói cho rõ - nếu bất cứ điều gì được nói ở đây bị rò rỉ, ta sẽ khiến kẻ đó phải gánh chịu hậu quả. Bằng chính đôi tay của mình.」(Chỉ huy Frederick)

Ông đưa ra một lời cảnh báo nghiêm khắc hơn. Thật ra, là một lời đe dọa thực sự. Nếu thông tin bị rò rỉ, mọi người sẽ chết. Tuy nhiên, không một ai rời khỏi căn phòng.

「Ngài Aristes, ta, Chỉ huy của lực lượng Hiệp sĩ Hoàng gia, xin nhận trách nhiệm cá nhân giữ bí mật cuộc thảo luận sau đây. Mà nghĩ lại thì, đó không phải là cách thích hợp để tiếp tục. Ngài Aristes, ta thề trên danh dự của mình là một hiệp sĩ rằng bất cứ điều gì được nói ở đây sẽ không bao giờ rời khỏi căn phòng này.」(Chỉ huy Frederick)

Thật vậy, một cam kết cá nhân sẽ thích hợp hơn với địa điểm và hoàn cảnh này, so với một trong các sĩ quan của Vương quốc.

「…Tôi chấp nhận, thưa Ngài Dawson.」(Sol)

Sol quyết định đặt niềm tin vào lời của ông già khi Chỉ huy Hiệp sĩ tuyên bố rằng ông ta sẽ đặt cược tính mạng của mình nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ.

「Giờ thì, chuyện về Ariel là sao?」(Arnold)

Thấy rằng Sol đã bằng lòng để tiếp tục, Arnold đi thẳng vào vấn đề.

「Cô ấy có thai.」(Charlotte)

「Cái gì…」(Arnold)

Những xì xào vang vọng khắp căn phòng. Mọi người đều hiểu ý nghĩa của những từ đó. Đứa cháu đầu tiên của hoàng gia, đứa con của nhị hoàng tử, người là anh hùng của Vương quốc. Đây là một vấn đề chính trị nghiêm trọng.

「Tôi không muốn đứa trẻ, hoặc người mẹ, bị nuốt chửng bởi một cơn bão chính trị.」(Sol)

「Ta hiểu cảm giác của anh, Sol… nhưng ta e rằng điều đó là bất khả thi.」(Arnold)

Arnold hoàn toàn nhận thức được rằng ngay cả khi Vương quốc để hai người họ yên ổn, các phe phái khác sẽ không. Nếu đứa trẻ sinh ra là con trai, nó sẽ là một công cụ hoàn hảo để thực hiện tất cả các loại tham vọng trong tương lai. Ai mà lại không muốn một người thừa kế ngai vàng tiềm năng trong tương lai nghe theo lời họ chứ?

「Đó là lý do tại sao nó phải được giữ bí mật, thưa Điện hạ.」(Charlotte)

「Có lẽ cô đúng… Charlotte, lời nói của cô vừa rồi. Làm thế nào mà kết hôn với ta sẽ bảo vệ được Ariel?」(Arnold)

Arnold hỏi Charlotte một lần nữa, cậu vẫn đang cố để kết nối lời cầu hôn của cô với đứa con của Rion.

「À, vâng. Điện hạ, tôi đã nghĩ mình có thể làm gì để bảo vệ cô ấy hơn là giữ bí mật…」(Charlotte)

「…Đúng?」(Arnold)

「Bây giờ không ai có thể nói trước được, nhưng cái thai sẽ khó che giấu một khi bụng cô ấy lớn dần lên. Và ngay cả khi ngài xử lí được điều đó, một khi cô ấy sinh con, việc đó là con của ai sẽ trở nên rõ ràng khi cô ấy bị nhìn thấy với một đứa trẻ.」(Charlotte)

「Đó là sự thật.」(Arnold)

「Tôi không muốn cô ấy và con cô ấy sống cuộc đời của một tù nhân trong chính căn phòng của họ. Chẳng phải đó là điều không ai mong muốn sao?」(Charlotte)

「…Đúng là như vậy.」(Arnold)

Cuộc sống của Rion đã từng như vậy. Mặc dù cậu không thực sự mong muốn, nhưng đôi mắt dị sắc đã khiến nó như vậy. Charlotte đã kiên quyết rằng đứa trẻ này không nên phải chịu chung với số phận của người cha.

「Được rồi, vậy tại sao cuộc hôn nhân với Điện hạ lại là giải pháp cho vấn đề đó?」(Chỉ huy Frederick)

Chỉ huy Hiệp sĩ cũng không thể nhìn thấy mối quan hệ giữa 2 việc đó.

「…Không ai có thể biết nếu việc sinh nở xảy ra ở Hậu cung.」(Charlotte)

「Hmm, cũng đúng. Không có ai dám tiết lộ bất cứ điều gì xảy ra ở đó mà còn sống.」(Chỉ huy Frederick)

Hậu cung là nơi ở của Nữ Hoàng và các phi tần của hoàng tộc. Nó cũng là nơi chứa căn phòng của Thái tử. Chỉ một nhóm người và gia nhân bị giới hạn được chọn mới có thể vào đó và thậm chí những gia nhân đó không thể đến và đi tùy ý. Là không gian riêng tư của hoàng tộc, nó phải có nhiều biện pháp nghiêm ngặt nhằm ngăn chặn rò rỉ thông tin và là nơi lý tưởng để che giấu bí mật.

「Cô dự định làm gì khi đứa trẻ được sinh ra? Một đứa trẻ được nuôi dưỡng ở đó sẽ mặc định được coi như là hoàng tộc.」(Chỉ huy Frederick)

「Sẽ không có vấn đề gì miễn là chúng ta cố gắng che giấu sự thật rằng đứa trẻ là của Rion, phải không?」(Charlotte)

「Gì cơ? 」(Chỉ huy Frederick)

「Tôi... đang nói rằng chúng ta nên nuôi nó như con của tôi.」(Charlotte)

「Cô… Cô nói lại được không?」(Chỉ huy Frederick)

Ý tưởng này thực sự bất ngờ. Trên thực tế, đã vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, những kẻ ngu ngốc hơn có thể sẽ còn hỏi liệu Charlotte có đang tỉnh táo hay không. Nếu cô kết hôn với Arnold và nuôi nấng đứa con của Ariel như của mình, đứa trẻ sẽ được coi như là con đẻ của Thái tử. Đứa bé sẽ tự động trở thành thế hệ thứ hai để thừa kế ngôi vương và trở thành thái tử tương lai sau khi cha nuôi của nó bước lên ngai vàng.

「Chỉ cho đến khi nó đã lớn thôi, Ngài Dawson. Đến lúc đó, miễn là nó học được cách tự bảo vệ chính mình, nó sẽ có thể làm bất cứ điều gì nó muốn. Thậm chí là rời đi.」(Charlotte).

「Nhưng quyền kế vị—」(Chỉ huy Frederick)

「—Sẽ không thành vấn đề nếu Điện hạ nhận tôi làm thê thiếp thay vì người vợ đầu tiên của ngài. Một khi ngài ấy kết hôn với một Nữ Hoàng hợp pháp, quyền kế vị sẽ thuộc về những đứa con của cô ấy.」(Charlotte).

「Vậy cái cô muốn chỉ là địa vị sao?」(Chỉ huy Frederick)

「Vâng, Ngài Dawson.」(Charlotte)

Miễn là cô ấy được phép sống trong Hậu cung với tư cách là thê thiếp của Arnold, họ có thể bảo vệ đứa con của Rion do là gia đình của Thái tử và giữ nó tránh khỏi vòng xoáy chính trị. Ý tưởng này không hoàn hảo theo bất kỳ phương diện nào, nhưng về mặt cốt lõi thì khá vững chắc. Và, ít nhất thì, vượt trội hơn rất nhiều so với việc để Ariel và đứa trẻ ở Bandeaux.

「…Tại sao lại đi xa đến vậy? Điều này sẽ không khiến cho bất cứ ai hạnh phúc, cô biết đấy.」(Chỉ huy Frederick)

Hôn nhân, cuộc sống gia đình, tất cả những điều này sẽ chỉ là một lớp mặt nạ. Khi làm vậy, Charlotte, một người phụ nữ không còn yêu Arnold, sẽ hy sinh một khía cạnh quan trọng của cuộc đời mình cho người khác.

「Có thể là vậy… Nhưng chúng tôi có thể làm cho đứa trẻ hạnh phúc. Chúng tôi chắc chắn sẽ làm cho đứa trẻ hạnh phúc.」(Charlotte).

「…Ta hiểu rồi.」(Chỉ huy Frederick)

Quyết tâm trong lời nói của cô rất rõ ràng và Chỉ huy Hiệp sĩ không còn thắc mắc gì với cô ấy nữa. Điều mà Charlotte không đề cập đến là cô ấy đã sẵn sàng vào vị trí của Ariel để làm mẹ của đứa trẻ suốt đời. Cô hoàn toàn cho rằng Ariel sẽ tự sát để đi theo Rion ngay khi nó được sinh ra an toàn. Tất nhiên, cô sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn Ariel làm vậy, nhưng cô cũng quyết tâm chăm sóc cho đứa trẻ nếu những nỗ lực đó bất thành. Cô cũng sẽ cần phải có sức mạnh. Bất kể vấn đề gì. Hiện giờ cô chẳng có địa vị gì ngoài là con gái của một Hầu tước. Để bảo vệ Ariel và đứa con của cô ấy, cô sẽ cần nhiều hơn thế. Ngay cả khi cô phải trả giá bằng mối liên kết với Gia tộc của mình. Bằng cách kết hôn với Arnold, cô sẽ có thể mượn một số quyền lực mà Thái tử có với địa vị của cậu ấy. Nó sẽ không phải là của cô, nhưng nó vẫn đáng tin cậy hơn gia đình của chính cô. Cô không ảo tưởng, nếu sự tồn tại về đứa con của Rion được đưa ra ánh sáng, Gia tộc Fatillas sẽ đi đầu trong các nỗ lực chính trị để lợi dụng nó.

“Tại sao lại đi xa đến vậy?” Câu hỏi của Frederick vang lên trong đầu cô.

Bởi vì cô yêu Rion. Ngay cả cô cũng thấy lạ khi chỉ riêng cảm xúc này lại có thể rút ra nhiều quyết tâm từ bản thân đến vậy. À, cô cũng có cảm tình với Ariel và mong muốn được chuộc tội nữa, nhưng liệu chỉ từng đấy thì có thực sự đủ để hy sinh nhiều như vậy cho người khác không? Có thể, nhưng cô không thấy thuyết phục.

Cuối cùng, cô không biết điều gì đã khiến cô đi xa đến vậy. Định mệnh? Mặc dù cảm thấy có phần chính xác, nhưng cô chưa bao giờ quan tâm nhiều đến số phận cả. Tuy nhiên, đó sẽ là lý do lớn nhất vì chẳng còn cái nào tốt hơn. Charlotte đã quyết tâm chèo lái con sóng của định mệnh đó, bất kể nó có là gì đi chăng nữa. Cô sẽ đặt niềm tin vào cảm xúc bí ẩn trong trái tim đã thầm bảo cô làm vậy.