Hậu cung, khu vực riêng của hoàng thất, trừ những người có phận sự còn lại đều miễn vào. Nếu muốn gặp thành viên hoàng thất ở hậu cung, khu vực gặp mặt sẽ là khu vực ngoại viên. Hôm nay Ariel có khách, không ai khác chính là cha mẹ cô, Hầu tước cùng phu nhân Windhill. Và cũng là cuộc hội ngộ gia đình đầu tiên kể từ khi Arie bị đày đến Bandeaux.
“Đã khá lâu rồi nhỉ?”
“Dạ, đúng thật vậy.”
“Thật tốt khi thấy con vẫn khỏe.”
“Cha mẹ cũng vậy ạ.”
Đôi bên đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng do thời gian xa cách, không khí trở nên gượng gạo. Chủ yếu là từ phía Ariel, bởi trông cô ấy như thể chẳng mong đợi gì từ cuộc hội ngộ này thậm chí còn thoáng nét không hài lòng.
“Ta rất tiếc vì những gì xảy ra với Rion.”
“ANH ẤY CÒN SỐNG.”
“Ta hiểu, con gái. Nhưng đã bốn năm rồi, đã đến lúc con phải tiếp tục hành trình của mình….”
Lời khuyên của Hầu tước cũng như tất cả mọi người. Không ai tin khi Ariel một mực khẳng định Rion còn sống. Cô tuyệt đối trung thành với niềm tin của mình và gạt phăng đi mỗi khi có ai đó tiếp cận chủ đề này.
“Con không thể có ai khác ngoài anh ấy.”
“…Ta hiểu, con gái ạ. Nhưng đừng cố gắng thúc ép bản thân quá. Giữ nỗi buồn đau trong mình lâu quá là không nên. Con còn trẻ, còn cả cuộc đời dài phía trước.”
“Cha à, ANH ẤY VẪN CÒN SỐNG.”
Hầu tước Windhill cứng họng, ông ấy không thể thuyết phục được con gái mà thậm chí là ông bắt đầu hoài nghi ngược lại xem Rion có đúng là còn sống hay không. Nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, mọi lời Ariel nói đều không có bằng chứng xác thực. Dù Ariel có khẳng định mạnh mẽ đến đâu, nếu không có bằng chứng thì mọi người đều chỉ coi là cô ấy vì quá đau buồn mà từ chối đi thực tế tàn khốc này.
“… Tại sao con không về nhà?”
“Tại sao cha mẹ lại cố dắt con về nhà?”
“Con hỏi thừa. Bậc cha mẹ nào mà không muốn con cái của mình được sống yên bình trong chính ngôi nhà của nó?”
Cách đây không lâu, Hầu tước đã xin nhà Vua để Ariel được trở về lãnh địa của mình, về ngôi nhà thơ ấu của cô. Nhưng khi ông dẫn người đến để đón thì Ariel một mực từ chối, là thẳng thừng từ chối thì đúng hơn. Và Hầu tước không thể hiểu được, nên một lần nữa ông ta đã xin nhà Vua cho gặp Ariel tại ngoại viên hậu cung để nói chuyện. Kết quả thì như hiện tại, thay vì sự niềm nở nhớ nhung của một cô con gái đã xa cha mẹ rất lâu thì Hầu tước lại bị chính con gái mình nhìn như kiểu một thứ phiền phức ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày. Thái độ đó khiến cho cuộc trò chuyện giữa ba người trở nên khó khăn hơn bao giờ.
“Con là vợ của Tử tước, là phụ nữ có chồng, con không còn chịu sự giám sát của gia tộc nữa.”
“Con à, nhưng chẳng phải giờ đây còn cũng không còn nơi nào để về sao?”
“Frey chỉ là cái tên danh nghĩa, CON LÀ VỢ CỦA RION.”
“Ari à, ta đã nói rồi, Rion đã….”
“….Được rồi, nếu hai người chỉ tới đây để nói với con mấy lời kiểu vậy. Con xin phép.”
Chừng nào sự lệch pha về nội dung câu chuyện này vẫn còn thì chẳng có sự thấu hiểu nào giữa các bên cả. Một vòng lặp vô nghĩa.
“Con có gì chứng minh cho lời mình nói không?”
“Con có nhân chứng.”
“Nhân chứng sao? Liệu lời nói của nhân chứng có đáng tin hay không?”
“Việc đó….Các nhân chứng đang được điều tra ngay hiện tại.”
Ariel vẫn chưa tìm được chút tung tích nào của Rion. Hoặc ít nhất, là thông tin cần thiết vẫn chưa đến được với cô.
“Vậy nếu cậu ta còn sống, tại sao cậu ta chưa quay trở lại?”
“Vấn đề đó cũng đang được điều tra.”
Câu sau Ariel đá câu trước của Hầu tước. Nhưng niềm tin của Ariel vô cùng vũng chắc. Đối với cô Rion chỉ chết khi cô cũng nằm ngay cạnh xác của cậu.
“Được rồi, anh yêu.” Phu nhân xen ngang. “Thay vì tranh luận chẳng đến đâu thì chúng ta nên giúp con thì hơn.”
Lời nói của phu nhân càng khiến Ariel rơi vào thế hạ phong.
“Chúng ta có thể dùng sức mạnh của gia tộc Windhill, tìm kiếm cậu ta cho bằng được. Chết phải thấy xác, mà sống phải thấy người. Người còn sống mà không chịu về thì xích cổ cậu ta mang về trước mặt Ariel nhà ta.”
“Mẹ… điều đó là bất khả thi.”
Không có ai, có lẽ là trừ Ariel có thể ép buộc Rion làm bất kì cái gì. Ngoại lệ thứ 2 có lẽ là Frederick Dawson, ông ta phần nào hiểu rõ nên có thể trấn áp được cậu ta, nhưng cả hai cũng chỉ ở mức độ nào đó, chứ đừng nói đến là người gần như không thân quen. Đó là lí do tại sao, cô muốn tự tìm kiếm, trong trường hợp cậu không chịu quay lại, thì cô cũng sẽ bỏ lại tất cả mà đi theo cậu. Đó là lời thệ ước vĩnh cửu giữa hai người.
“Oh, sức mạnh của gia tộc chúng ta sao?”
“Ý ta là. Chúng ta sẽ không cố gắng giao chiến nếu cậu ta không chịu về. Thay vào đó chỉ là truy vết cậu ta mà thôi.”
Quả thật là có thể truy vết, thậm chí là đánh bại Rion với một đội quân tinh nhuệ của gia tộc. Nhưng làm sao mà Rion lại có thể để khả năng đó xảy ra được.
“…Ari à,… kể cả khi hiện tại cậu ta còn sống…..Cậu ta cũng đang bỏ rơi con, đúng không?”
Bậc cha mẹ luôn yêu thương con cái vô bờ như vậy. Nhưng không như Hầu tước có thái độ hòa hoãn, phu nhân lại thực tế hơn.
“Đó là điều vô lí nhất con từng nghe. Nếu anh ấy, chỉ cần có suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu như vậy thôi, thì chính tay con sẽ xích anh ấy lại. Bắt anh ấy xin lỗi, xích thật chặt, từ bốn chi đến thậm chí là là cái đầu xong con sẽ nói yêu anh ấy một trăm lần một ngày, lặp đi lặp lại từ giờ đến hết đời.”
“Nghe có vẻ rất…tuyệt vời.” Phu nhân mở lời, mặc dù chính bà cũng ngạc nhiên về độ luyến ái của con gái mình. Không biết nó thừa hưởng từ ai.
“Con sẽ không về. Nơi duy nhất con về là cạnh Rion.”
“Ariel Woodvill. Dừng cái chuyện ngớ ngẩn này lại…”
Hầu tước đã mất kiên nhẫn, nhung ngay khi ông ta vừa hắng giọng, một tiếng quát lớn vọng ra từ phía hậu cung.
“Đừng. Họ đang nói chuyện với nhau. Đừng có chạy ra chỗ đó.”
Ánh mắt ba người đổ dồn về phía tiếng hét. Cô bé Fleur phi tới, ôm chân Ariel trong sự thoải mái nũng nịu.
“Chuyện gì xảy ra vậy.”
“ Con choánnnn.”
“Oh, chơi cùng Sol không vui sao?”
“Đúng vậy ạ.”
Công chúa nhỏ chỉ hơi nói dối chút thôi. Nếu chán chơi với Sol, cô bé sẽ tìm đến Charlotte, hoặc Venus. Nhưng hiện tại, cô bé chỉ cảm thấy tủi thân khi Ariel không chơi với mình từ sáng, và cô bé cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị mẹ mắng rồi.
“Fleur!Đừng có làm phiền họ.”
Charlotte hớt hải chạy đến, cô rất nuông chiều công chúa nhỏ nên chỉ cố gắng gọi cô bé mà thôi.
“Phu nhân Charlotte.”
Charlotte chưa phải là người vợ hợp pháp. Nhưng cũng được tính là Phi tần của Thái Tử. Và sự xuất hiện của cô ở đây khiến Hầu tước ngạc nhiên.
“À, Ngài Windhill. Rất xin lỗi vì đã làm phiền cuộc hội ngộ của cả nhà.”
“Không sao đâu, nhưng đúng là công chúa rất gắn bó với Ariel, đúng không nhỉ?.”
“Đó là vì phu nhân Frey luôn chăm sóc cho cô bé.”
Charlotte biết giờ không phải thời điểm thích hợp để nói ra sự thật. Vì vậy cô ấy đã cố gắng bào chữa. Nhưng,….
“…Vincent.”
Phu nhân Hầu tước nhận ra ngay, đôi mắt của một người mẹ luôn tinh tường như vậy.
“Gì cơ?”
Và nhờ có vợ mình, Hầu tước cũng chú ý ngay. Fleur rất giống Vincent lúc còn bé.
“Ari…Công chúa… là con của con đúng không?”
Rõ ràng là một đứa trẻ có nhiều nét giống Vincent không thể nào là kết quả giữa Vincent và Charlotte được rồi.
“…Con bé là…”
Ariel xác nhận sau thoáng chút do dự. Lời bào chữa vụng về kia chẳng thể che được tầm nhìn của gia đình, ông bà ngoại của cô bé được.
“..Cha đứa bé?”
Câu hỏi thừa nhất mà bộ truyện này từng viết.
“Rion, tất nhiên rồi! Chỉ duy nhất anh ấy mà thôi.”
Ariel phát tiết lên trước câu hỏi ngớ ngẩn của cha mình.
“À….ừ tất nhiên. N-Nhưng tại sao cô ấy là thành công chúa được?”
“Con yêu à, điều đó thực sự làm tổn thương tiểu thư Charlotte đấy. Là con gái nhưng không thể sinh con thật chẳng dễ dàng.”
“Ah không…”
Hình như có sự hiểu nhầm nào đó ở đây.
Chính phu nhân cũng đã từng ở trong tình cảnh vậy. Anh em Woodvill đều tới với bà rất muộn. Và bà cũng giữ bí mật đó để cả hai không cảm thấy tội lỗi. Nhưng sự thông cảm của bà là điều thừa với Charlotte vì Charlotte có bị hiếm muộn hay vô sinh đâu.
“Tôi có thể sinh con mà…. Có lẽ là vậy.”
Thì Charlotte đã bao giờ thử thực hiện quá trình để có thai đâu mà biết mình có thể có thai hay không. Nên cô cũng chỉ khẳng định lại là mọi người đã hiểu lầm rồi.
“Nếu thế thì, tại sao?”
Nếu việc con của Ariel lại được coi là công chúa không dành cho mục đích che giấu việc Charlotte bị vô sinh hay đại loại vậy thì tại sao?
“..Chúng tôi làm vậy để bảo vệ hai người họ. Cả Rion và Ariel đều có ảnh hưởng rất lớn tới Vương Quốc, nên nếu con của họ ra đời mà không có sự bảo hộ phù hợp thì sẽ rất nguy hiểm. Và càng nguy hiểm hơn nếu con họ là một bé trai.”
“Thật vậy sao? Nhưng đâu nhất thiết phải đi xa đến như vậy?”
Vợ chồng Hầu tước hiểu nỗi lo của Charlotte. Đặc biệt là trong tình hình hiện tại của Vương Quốc. Nếu một cậu bé, người thừa kế hợp pháp của Rion ra đời thì chẳng kẻ ngu nào thuộc các đại gia tộc có thế lực không tìm cách đặt hậu thuẫn để trục lợi về sau. Ngay cả chính cha Ariel, lòng trung thành cũng sẽ bị thử thách bởi lòng tin của ông cũng đã chẳng vững với hoàng thất nữa rồi. Nhưng đó là trong trường hợp, đứa bé chưa được công nhận hay nói cách khác việc công khai Rion là là thành viên hoàng thất sẽ đặt đứa bé dưới sự bảo hộ của hoàng tộc. Và việc trục lợi từ đứa bé đó sẽ không còn nữa. Xong nếu công khai Rion là thành viên hoàng thất thì việc Thái Tử Arnold vốn đã mất niềm tin trong mắt người dân lại càng tệ hơn bao giờ hết.
“Đúng vậy, Vì tai tiếng của Arnold.”
Tin đồn Arnold đã bỏ rơi Rion tới chết được lan truyền rộng rãi với một câu chuyện không thể hợp lí hơn. Và nếu thân phận của Rion được công bố, lí do bỏ mặc lại càng hợp lí hơn bao giờ hết. Ngai vàng luôn là nơi nhiều máu đổ nhất giữa các thành viên hoàng tộc.
“Tất cả là để bảo vệ danh tiếng của Thái tử?..Nhưng không ai nhận ra được rằng việc làm hiện tại chỉ là một quả bom nổ chậm, nếu đứa bé là con trai và Rion không trở về sớm thì danh tiếng của hoàng tộc sẽ gặp rắc rối lớn.”
Nếu không có sự can thiệp của Hoàng tộc, rất có thể Rion mới là người thừa kế gia tộc Windhill chứ không phải Erwin. Không quan tâm con rể, con ruột, cả ba đại gia tộc luôn chọn người kế thừa vị trí phải là người giỏi nhất và cũng tàn bạo nhất.
“Thật vậy, một cô bé lại khiến mọi chuyện dễ dàng hơn bao giờ hết.”
“Cha, đừng nói mấy lời như vậy. Con không muốn Fleur nghe thấy những lời đó. Đối với Rion và cả con, bọn con muốn cho chúng biết rằng, sự ra đời của chúng là niềm hạnh phúc lớn nhất.”
Ariel nhận thức được chính bản thân và Rion đã phải trải qua làm những con người chỉ để làm quân cờ chính trị. Và cả hai đều không muốn Fleur phải trải nghiệm thứ cảm giác này.
“Ta hiểu. Mọi thứ nên như vậy. Nhưng con với con bé có ý định rời khỏi đây không?”
Hầu tước đã hiểu câu chuyện đằng sau việc Fleur là con của Charlotte và Arnold. Và ông cũng hiểu một trong số đó là việc Fleur không thể rời khỏi hậu cung. Nhưng có trời mới biết, Ariel định làm gì.
“Không phải thời điểm hiện tại.”
“Con luôn suy nghĩ những thứ vô cùng liều lĩnh…”
“Lỗi của tôi thưa ngài. Tôi đã lo quá xa ” {Charlotte nói với hầu tước}
Charlotte là người quyết đoán và chọn thực hiện kế hoạch này nên cô nghĩ là mọi thứ hiện tại mình phải gánh hậu quả, dù là gì đi nữa.
“Không, tôi rất cảm kích vì phu nhân đã luôn lo lắng cho con gái tôi và cả công chúa nữa.”
“Sớm thôi, tôi sẽ từ bỏ vai diễn của mình, thưa ngài. Thực tế vẫn luôn như vậy. Nhưng giá như….”
Suốt thời gian vừa rồi, Arnold vẫn chưa công bố người vợ hợp pháp của mình nên cũng có nghĩa là Charlotte chưa được bỏ vai diễn giữa chừng. Dù mọi nỗ lực của cô đều bị cản trở bởi Nữ Hoàng đương nhiệm, bà cố giữ Charlotte ở lại. Bà rất thích một vị Nữ Hoàng tương lại không bị quản thúc bởi chính gia tộc của người đó, có thể công tâm trợ giúp Hoàng Thất, điều đó phần nào sẽ giúp vị thể Hoàng thất được củng cố vững chắc hơn. Nhà Vua và Thái tử đều không thể phản đối Nữ hoàng Sophia trước quyết định của bà, vì nhà là phải phải có nóc, lâu đài thì cũng thế thôi. Charlotte đáng thương hoàn toàn không có đồng minh trong nỗ lực đấu tranh của mình.
“Phu nhân nguyện ý nhường lại vị trí ư? Tôi tương rằng ngai vàng đó vẫn luôn chờ đợi ngày phu nhân chính thức ngồi lên nó?”
“Cái đó thì….”
Hầu tước thừa hiểu tình hình chính trị Vương Quốc hiện tại. Khi nhà Vua chiều theo ý gia tộc Fatillas và Nữ Hoàng, Charlotte sẽ không còn lựa chọn nào khác. Thật lòng mà nói thì, Charlotte dù vô tình hay cố ý đi nữa thì lại trở thành người hợp lí nhất cho vị trí Vương Hậu tương lai.
“Ngài đừng nói nữa. Tôi thật sự rất hối hận rồi đây nàyyy.”
“..Nhưng phu nhân có sự ân sủng mà, duy nhất luôn.”
“Mọi hành động của Thái tử đều xuất phát từ Ariel và lợi ích cho Hoàng tộc, thưa ngài. Nên tôi cảm thấy rất bực bội, nó chả xứng đáng với những gì tôi bỏ ra cả.”
“Phu nhân có thể nói rõ hơn không?”
Hầu tước vô cùng lưu tâm đến vai trò của Charlotte. Nên dù trực tiếp hay gián tiếp, mọi lời nói của ông ta đều có ý thăm dò.
“Ý của cha tôi là chúng ta đang đóng vai trò như con tin vậy, Charlotte.”
Ariel không kiềm chế được nữa nói thẳng ra sự thật.
“..Chúng ta là con tin sao?”
Charlotte vẫn không hiểu, không phải cô ấy quá khờ khạo. Mà bản chất tốt bụng của cô nên bộ não không dùng cho việc suy tính những âm mưu như vậy.
“Quốc Vương không quan tâm phu nhân ở trong cung với tư cách hay vai trò gì mà quan trọng là điều mà Thái Tử và cô có thể cùng thực hiện. Và nếu Thái Tử có thể làm tốt vai trò quốc vương đồng thời khiến nhà Fatillas phải thuần phục thì đúng là một mũi tên trúng hai đích.”
“Không đời nào…”
“Tương tự như thế, nhà Vua và Thái tử biết rõ tôi không muốn quay trở lại nhà Windhill. Nên đó là lí do, nhà Vua chấp thuận mọi lời yêu cầu của cha tôi dù biết rõ rằng tôi không muốn đi. Cốt là để trưng ra bộ mặt chiều lòng quân thần.”
“…Thật đáng sợ.”
“Như cha đã nói. Trước bàn cờ chính trị. Mọi thứ cảm xúc hay thủ đoạn chỉ là thứ yếu.”
Nhưng việc biết lí do tại sao nhà Vua làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì, ngoài việc những người biết sẽ thêm ác cảm với ông ta.
“Đấng quân vương của ta đáng ra không phải như này.”
Hầu tước đã tuyên thệ trung thành với nhà vua, ông ta thấy mâu thuẫn hơn bao giờ hết. Lòng trung thành được trao đổi đồng giá với giá trị lợi dụng.
“Nhà Vua không phù hợp cho những tình huống như hiện tại. Ông ta nên tìm người thích hợp nhưng chính ông ta cũng chẳng thể đào tạo một ai có thể cáng đáng được.”
Ariel vô cùng thực tế trong đánh giá của mình. Cô chỉ chấp nhận nhà Vua là cha của chồng mình, Rion. Nhưng cảm xúc kiểu thông cảm cũng chỉ thoáng chốc mà thôi, Quốc Vương giờ chẳng khác nào một trở ngại cả.
“Đúng là thời kì hỗn loạn…..Haizz..” Hầu tước khẽ than thở
Ông ta vốn chẳng mong đợi mình sẽ sinh ra trong thời kì như này. Một quyết định sai lầm có thể khiến cả gia tộc sụp đổ bất kì lúc nào.
“Thưa cha, nếu người lo lắng về những vấn đề như vậy thì chẳng lẽ người nên tìm cách nghỉ hưu thôi hay sao?”
“Nghỉ hưu á?”
Ariel cố tình đổi chủ đề, cũng chẳng phải là ngẫu nhiên. Và Hầu tước hiểu con gái mình có chủ đích.
“Nhường sân khấu cho lớp trẻ cũng là cách tạm lánh phong ba trong thời kì loạn lạc này.”
“….Con thực sự nghĩ vậy sao?”
Câu hỏi mang tính thăm dò xong Hầu tước cũng nhận ra con gái mình thực sự nghiêm túc.
“Tất nhiên rồi ạ. Để lại tước vị cho người duy nhất còn lại. Trao tận tay quyền lực nhưng cũng là cách đổ dồn mọi trách nhiệm lên người cậu ta nếu cậu ta tự hủy hoặc làm gì đó tương tự.”
“….Hừm. ta sẽ cân nhắc.”
Ông ta nhận ra sau lời nói của con gái mình ẩn chứa nhiều hàm ý hơn thế. Đúng như ông mong đợi từ con gái mình.
[TLS: “Đúng là con gái của ta, hahaha.” Dịch đến đây tự dưng tôi nảy số quả meme sound này]
“Còn bây giờ, hãy về phủ đi thưa cha mẹ. Nếu hai người muốn gặp con lần khác thì con vẫn ở đây. Bất cứ khi nào.”
“Nhưng…”
“Thưa, Fleur đã ngủ rồi đây ạ.”
Cô bé mệt mỏi sau giờ chơi đã lăn ra ngủ trong vòng tay của mẹ, yên lặng không nhúc nhích. Đúng là lí do hoàn hảo để giải thoát bản thân khỏi cuộc nói chuyện đầy tính thị phi này.
“Hãy để ta bồng con bé ngủ lần sau, được chứ?” Phu nhân nhìn cháu gái mình với vẻ trìu mến.
“Tất nhiên, thưa mẹ. Nếu con bé không thấy khó chịu. Con nói trước, con bé kĩ tính lắm đấy.”
“Ổn thôi mà, đến con ta còn nuôi được thì thôi.”
“…Ý mẹ là sao?”
Nghĩa là cái sự kĩ tính của Fleur được thừa hưởng từ mẹ nó chứ sao.
◇◇◇
◇◇◇
Sau khi nói lời chia tay, Ariel bồng Fleur về phòng và Sol, Venus và Bravd đang đợi sẵn. Trừ Sol và Venus có phận sự thì trưởng tộc Black chỉ bí mật lẻn vào, xem ra canh phòng của hậu cung cũng chẳng chặt lắm. Nhưnng cũng chẳng có vấn đề gì nếu anh ta bị phát hiện vì Thái Tử cũng đã cho phép anh ta xuất hiện ở đây, nếu đó là việc liên quan đến Ariel.
“Mọi chuyện thế nào rồi, thưa phu nhân?”
Sol mở lời và anh ta biết rõ vị khách Ariel gặp là ai.
“Cha mẹ ta đã biết về Fleur.”
“Chính phu nhân đã nói với họ?”
“Ta không cố ý. Nhưng con bé có nhiều nét giống với Vincent, anh trai của ta lúc bé. Và mẹ ta ngay lập tức nhận ra được.”
“Và nếu họ biết thì có gì xảy ra được không?”
“Chẳng cần phải lo. Ta đã khuyên cha mình nên sớm nghỉ hưu cho khỏe, và ông ấy có vẻ cũng đã cân nhắc nghiêm túc đến chuyện đó. Dù sao, trông ông ấy cũng chẳng có tham vọng thị phi nào.”
Nói đi nói lại thì Hầu tước dành cái nhìn yêu chiều như một người ông vui mừng khôn xiết khi lâu lắm mới gặp cháu gái, Fleur. Chứ không phải cái cách mấy lão chính trị gia nhìn như sói đói thấy mồi.
“…Họ có nhận ra không?”
“Rất khó nói về việc đó. Dù sao thì cả hai cũng biết về tham vọng của Erwin.”
“Vậy sao, phu nhân thúc dục cha mình nghỉ hưu có ổn không vậy. Nếu ông ấy nghỉ hưu, Erwin sẽ bỏ được chướng ngại lớn nhất trên con đường của mình.”
“Các người cũng nhận thấy rằng, Erwin là kẻ chẳng từ thủ đoạn đâu, kể cả với máu mủ ruột già.”
Đây cũng là lí do chính Ariel khuyên cha mình nên nhường tước vị lại. Dù đa số hoạt động kinh doanh của gia tộc đã trao lại cho Erwin kiểm soát và xử lý nhưng Hầu tước vẫn giữ lại một số ảnh hưởng của mình. Và đủ để gây khó dễ cho mọi hành động của Erwin, chưa kể những thuộc cấp thân cận của Hầu tước đã coi Erwin như một quả bom nổ chậm. Do đằng sau cậu ta có sự hỗ trợ của Tử tước Austin, lão này còn muốn Ariel biến mất còn hơn cả Erwin vì mất Ariel là mất đi một kẻ tranh vị trí thừa kế tương lai, đồng thời cũng cho lão ta không gian thoải mái để phơi bày mọi sự thật với Erwin. Từ đó, dành quyền kiểm soát cả một đại gia tộc.
“Nhà Aquasmea sao rồi?”
Câu hỏi của Sol hướng tới Bravd, người vừa tiến hành điều tra tại đồn địch.
“Không hề có dấu hiệu sát nhập nên Hầu tước vẫn mất đi nhân sự sang phía Lancelot.”
Bravd không điều tra được bất kì manh mối nào giữa Hầu tước và Lancelot. Kẻ từng là người thừa kế nhà Aquasmea vẫn còn rất ác cảm đối với việc mình bị loại khỏi vị trí này và cơn phẫn nộ của cậu ta từ chối mọi yêu cầu đàm phán từ phía cha mình. Cuộc xuất chinh thất bại của Hầu tước là kết quả của vũ khí quân đội Lancelot đang thị uy.
“Thành thật mà nói, đúng là một gã ngốc dễ bị điều khiển.”
“Ồ, người phụ nữ đó chẳng qua chỉ là kẻ ngốc kiêu căng, cô ta bị Rion đánh bại nhiều lần rồi. Nhưng đúng là một ả đàn bà mưu mô khi giúp cậu ta thôn tính từng bước một nhà Aquasmea hay nói đúng ra là [giăng lưới bắt từng mẻ cá một]”
Ariel mỉa mai, mọi hoạt động ngầm của Maria trong suốt những năm qua là để thu phục thuộc hạ của nhà Aquasmea. Điều này không giống việc mà nhân vật chính làm trong một trò chơi, và bản thân cô ta đã hoàn thành mà chẳng cần kịch bản nào trợ giúp. Lợi thế sắc đẹp, lời nói ngon ngọt cùng cái đầu xảo quyệt rất dễ dụ dỗ người khác vào tròng, có nhiều cách mà, tống tiền chẳng hạn. Khi Maria và Lancelot lần đầu đánh bại đội quân của Aquasmea, mọi thuộc hạ trên bàn đàm phán đều chấp thuận đổi phe, không thì còn cái nịt mà đi về. Từ đó, dòng người liên tục đồ về phía Lancelot với xu hướng ngày càng nhiều. Quả thật, cô ta cùng đám thuộc hạ thân tín của mình làm rất tốt, những kẻ mà từng bị cô ta chinh phục với tư cách là nhân vật chính của một trò chơi giả lập tình ái khi còn ở Học Viện.
“Trong trường hợp tệ nhất, toàn bộ lực lượng của hai đại gia tộc Aquasmea và Windhill sẽ quay sang phản bội Hoàng thất. Còn Hoàng tộc và nhà Fatillas sẽ là một phe. Nội chiến có nguy cơ xảy ra bất kì khi nào.”
Nhưng đội cận vệ hoàng gia là đội quân tinh nhuệ nhất vương quốc. Ít nhất khi nói đến chiến tranh quần chiến hay giáp lá cà. Hoàng thất sẽ không sợ phải chịu lép vế, Sol thân là một cựu cận vệ tin chắc như vậy.
“Ngươi nghĩ nhà Fatillas sẽ vẫn chịu làm đồng minh của Hoàng tộc ư?”
Ariel không tin vào dự đoán của Sol.
“Phu nhân nghĩ rằng họ cũng sẽ tham gia phản loạn sao?”
“Tam đại gia tộc ai cũng thế mà thôi, Hầu tước Fatillas cũng là kẻ sẵn sàng hi sinh tính mạng con gái mình vì lợi ích của gia tộc mà chẳng chút ngần ngại. Chính Charlotte đã khẳng định điều đó. Liệu người đàn ông đó sẽ từ bỏ cơ hội thâu tóm thêm quyền lực chỉ vì con gái mình đang làm con tin không?”
“…Quyền lực…”
Sự hiểu biết của Sol về các vấn đề chính trị còn hạn hẹp và không thể theo kịp Ariel
“Có một thỏa thuận bí mật nào đó giữa Lancelot và Erwin. Chúng ta đều biết rằng nền móng của sự hợp tác này chẳng phải tình bạn cao quý gì. Giữa hai con người đó thì làm gì có tình bạn kiểu đưa tay đây nào, mãi bên nhau bạn nhé?”
“Một giao kèo về sự độc lập? Rằng mỗi bên đều có lãnh thổ riêng không chịu sự quản thúc của bất kì ai?”
“Đúng vậy, quyền lực tuyệt đối chính là thế đó, rời khỏi người đứng đầu là một Hoàng tộc duy nhất, mỗi tam đại gia tộc sẽ có lãnh thổ riêng, thật sự riêng. Và cả ba đang âm mưu, tính toán lẫn nhau sao cho Hoàng tộc đi một sải nhanh nhất, sau đó chia chác sau.”
Con đường tận diệt Vương Quốc, cũng là một mục tiêu vô cùng mơ hồ xong Rion luôn cố gắng lên kế hoạch từng bước. Cốt nhất chính là nội chiến sao cho tam đại gia tộc quay lại phản chủ. Một khi gia tộc Highland không tồn tại nữa, tam đại gia tộc sẽ chẳng phải cúi đầu trước bất kì ai. Rion cũng tự biết thời điểm trước đó không phù hợp để lật đổ Highland nhưng bối cảnh hiện tại lại vô cùng ủng hộ cho những kẻ có tham vọng quyền lực tột cùng.
“Tam quốc sao? Thưa phu nhân?”
Sol thưa biết ba đánh một không chết thì cũng què.
“Ta không chắc, có thể là bốn.”
Ariel suy đoán rằng, một khi thua thì gia tộc Highland sẽ bị diệt sạch không còn một ai. Tam đại gia tộc đều là những con cáo già đủ để hiểu diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, và cả ba sẽ cùng hợp tác đến giây phút cuối cùng để tận diệt mọi mầm mống hậu họa. Nhưng để sự hợp tác này duy trì, cán cân sức mạnh phải cân bằng giữa cả ba bên, không bên nào có lợi thế tuyệt đối với bên nào. Nói cách khác, không có một bên có ưu thế vượt trội hơn so với hai bên còn lại cộng vào.
“Mọi thứ sẽ sụp đổ?”
Sự hợp tác phản loạn giữa ba đại gia tộc là điều kiện tiên quyết, một mình Lancelot dù có khí giới đi chăng nữa cũng khó lòng mà tiến công thẳng về Thủ đô được.
“Nếu Lancelot làm được thật. Thì đúng là cơ hội tuyệt vời để chúng ta tẩu thoát mà chẳng ai thèm quan tâm.”
Ariel chẳng có ý định hi sinh bản thân vì Vương Quốc này. Ngược lại cô coi sự khủng khoảng nội chính trị là cơ hội tuyệt vời để giải thoát bản thân khỏi cái còng số tám thị phi này. Vì Hoàng thất đã đứng ra bảo hộ Ariel thực chất là giam lỏng cô, hay chính là thân quyến của Rion Frey. Ariel hiểu rõ điều nó, lí do ở hậu cung cũng là như vậy, vì làm gì có thằng cha nào thuộc bộ chính trị của vương quốc được quyền ở hậu cung của vua để mà nghe lén.
Hoàng tộc sợ Rion vì tư duy của cậu ta nhưng lại quên mất Ariel. Người đã ở bên cạnh cậu từ những ngày đầu tiên, vừa là người yêu, là vợ và cũng là học sinh xuất sắc nhất của cậu. Cả nhà Vua và Thái Tử không hề nhận thức được điều đó, họ nỗ lực ngăn cản sức ảnh hưởng của Rion bằng việc hạn chế sử dụng những thuộc hạ, những đối tác bình đẳng nhưng lại đi giam lỏng một quả bom hẹn giờ ngay cạnh mình, để cho người ta nghe được mọi kế hoạch mọi đường đi từ lúc nào không hay.
◇◇◇
◇◇◇
Thấy bộ này comback mà anh em không hào hứng lắm. Xem xét tiến độ, thất thường nhé. Thích thì 1-2 chương liên tục. Không thì 2 tuần một chương nhé anh em bạn đọc
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage