Tôi đi dạo quanh thị trấn cùng với Noel và Brit-chan.
Đám Sara-chan thì lo coi chừng bốn đứa nhóc kia. Tại sao ư? Tất nhiên là vì lo lắng rồi đúng không? Có điều là lo cho tài sản của Công Tước Gia (nhà tôi) kia kìa.
“Thế này...có lạ lắm không?”
Nếu tôi cứ đi ra ngoài với bộ dạng thường ngày thì thế nào cũng sẽ lộ ra việc tôi là nhân vật chính trong mấy cái lời đồn mắc cỡ đó cho mà coi nên mọi người cũng có chuẩn bị cho tôi một bộ váy liền thân nhìn giống như một ojou-san của một thương nhân vậy đó.
Như vầy rồi đội thêm một cái nón nữa là coi như hoàn hảo đúng không. ...Cũng tại ánh mắt của tôi đáng sợ thôi.
“Cực kì hợp với người luôn thưa, công ~, ojou-sama”
Brit-chan.... cô lại tính nói là “công chúa” nữa rồi đúng không?
“...Dễ thương lắm...thưa, Thánh Nữ-sama”
Cậu mới là người dễ thương đó chứ Noel-kun.
Tôi không ngờ rằng cái dáng vẻ ngại ngùng như mắc cỡ của một cậu bé lại có lực phá hoại lớn tới thế này.
“Noel...đừng gọi mình là Thánh Nữ nữa chứ. Cứ gọi bằng tên thôi là được rồi”
“Nhưng mà...cho dù người có cho tôi gọi bằng tên thì”
Cứng nhắc quá nha...Cậu ta muốn gọi tôi là Thánh Nữ-sama tới vậy lận sao? Mà cũng đúng thôi, cái danh “Thánh Nữ-sama” đó có lẽ là thể hiện cho sự ngưỡng mộ với ân nhân đã cứu mạng cậu ta đó nhỉ.
Được sùng bái thế này làm tôi khó chịu quá nhưng đồng thời, việc cậu ta chỉ coi “tôi” là “Thánh Nữ” cũng làm tôi thấy mình cô đơn một chút.
Chỉ vì tôi có ít người quen biết nên tôi muốn cậu ta làm bạn tôi thôi.
Hể? Không lẽ là vì cậu ta không biết tên tôi hay sao? Chậc chậc, tôi có hơi coi trọng bản thân mình quá lố rồi nhỉ?
“Ừm... Tên của mình là Yurushia. Cứ gọi không như vậy cũng không sao”
“Chuyện đó, không được đâu. Gọi tên Thánh Nữ-sama một cách trống không như vậy thì...”
Bướng bỉnh quá nha Noel. Không lẽ tôi phải ra lệnh mới được sao? À không, làm vậy thì tôi thành kẻ đáng ghét mất.
“Đúng đó, ít nhất thì phải là công chúa Yuru-”
Brit-chan...
“Brigitte”
“Dạ-”
“Thêm một lần nữa gọi ta là “công chúa” thì, ngươi phải cách xa chúng ta hai mươi bước đó”
“...Dạ”
Cũng có lúc phải ra lệnh thôi đúng không? Nhưng mà không hiểu sao, khi tôi ra lệnh một cách lạnh lùng như vậy thì lại có người cảm thấy mừng vui là sao nhỉ...Như Sara-chan chẳng hạn.
Có điều, vì Brit-chan đã lỡ gọi tôi là “công chúa Yuru” rồi nên có lẽ không thể làm cho Noel gọi tôi là “Yuru” nữa nhỉ. ...Nickname sao.
“Nè, Noel”
“D, dạ”
Tôi nâng nhẹ mép chiếc váy của tôi lên như diễn kịch.
“Ngày hôm nay, mình chỉ là một cô gái trong thị trấn tên là “Rushia” mà thôi. Bởi vậy, nếu cậu nói chuyện lịch sự quá với người bạn là “con gái” của mình thì cũng lạ lắm đúng không”
Ha? ...Tôi nhoẻn miệng cười để khẳng định điều đó thêm lần nữa.
Đâu có phải là mệnh lệnh đâu đúng không? Chỉ là một cái thiết định mà thôi nhỉ? Tôi đâu có gây áp lực cho cậu ta tí nào đâu ha?
““......””
Mặc cho hai người họ có im lặng đi chăng nữa thì tôi vẫn nhìn chằm~ chằm~ về phía Noel.
“...Rushia...”
“Ưm~”
Được rồi, cuối cùng thì tôi cũng làm được rồi. Tôi tiến thêm được một bước trên con đường từ bỏ cái nickname “vô tư lự” (TN:yurui=>yuru) đó để có được một cái nickname đáng yêu hơn rồi.
“Rồi, vậy chúng ta đi thôi nhỉ”
“Ưm, ...Rushia”
“Dạ, công chúa-!”
Và như vậy, Brit-chan phải ở cách xa tôi với Noel ra hai mươi bước.
“Rushia...có muốn đi coi thứ gì không?”
“Đúng rồi ha...mà ở đây có gì vậy?”
“Xin lỗi, đây chỉ là một thị trấn nhỏ thôi nên cũng không có thứ gì nổi bật...a, đúng rồi. Có món khoai nướng cũng nổi tiếng lắm có được không? Nó ngọt và ngon lắm”
Ồ...hơi giống một buổi hẹn hò rồi ha. Có điều một bên thì sáu tuổi còn một bên thì có tám tuổi thôi.
Nhưng mà thức ăn sao...phiền quá đi mất.
“Xin, xin lỗi Rushia, đúng là khoai lang thì có hơi...”
Không tốt tí nào, tôi làm lộ điều đó ra mặt rồi sao?
“Ăn, ăn chứ, mình thích khoai lang lắm đó”
“Thật, thật sao, vậy để tôi đi mua”
Noel chạy đi mua với một nụ cười mãn nguyện. Aa...đâu có cần phải mua nhiều vậy chứ? Mua một củ thôi rồi hai người chia nhau ăn có phải được hơn không?
Hết cách, tôi đành giở thủ đoạn cuối cùng là cắn một miếng rồi nói “mình no quá rồi, nên Noel ăn hết phần còn lại được không?” làm cậu ta rùng mình lên luôn.
Ưm. ...Không ngờ một cậu bé mà lại bị bệnh ưa sạch sẽ đó nha.
“Ru, Rushia, chỗ đó có bán kẹo nữa đó... Để tôi...”
Vẫn còn muốn ăn sao Noel.
“Mình vui lắm...có điều...mình không ăn được nhiều đâu cậu biết không?”
“Không sao đâu, Rushia chỉ cần...ăn một miếng thôi”
“.........?”
Tôi cứ tưởng cậu ta không thích ăn chung với tôi chứ, đúng là con nít thích đồ ngọt ghê ha.
Nhưng tôi thì không thích.
“A, đúng rồi, Noel sử dụng ma pháp được đúng không? Cậu xài được loại ma pháp nào vậy?”
Tôi cố ý đổi chủ đề. Cho dù là nó không có liên quan gì tới việc tham quan thị trấn hết cả.
“ Ma pháp sao...?”
Vẻ mặt của Noel có hơi khó hiểu một chút nhưng mà rốt cuộc thì cậu ta cũng vui vẻ nói cho tôi biết.
“Theo như kiểm tra thì là hỏa phong thủy thổ Tinh Linh ma pháp, cùng với phổ thông ma pháp đó”
“...Toàn bộ?”
“A, còn có...[Ánh sáng, hiện lên]...”
Theo chú văn mà Noel ngâm nga, một đốm sáng như “lông vũ” hiện lên rồi vụt tắt đi.
“...Tuyệt quá”
Không lẽ là toàn thuộc tính sao!? Ông chú lĩnh chủ à, đứa trẻ này không phải chỉ là ưu tú không thôi đâu.
Có lẽ nghe thấy tôi lẩm bẩm nên Noel khẽ lắc đầu.
“Không, đáng lẽ ra thì tôi không tương thích với Thần Thánh ma pháp. Nhưng mà, sức mạnh này...”
Noel...nhẹ nhàng bắt lấy hai tay tôi như chạm vào thứ gì đó mong manh dễ vỡ vậy.
“Rushia...chính người là người đã ban cho tôi thứ “sức mạnh” này”
Cậu ta vừa nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt rạng rỡ vừa cười nhẹ và nói ra những lời đó.
A, vụ này là hiểu lầm rồi. Tôi, là Ác Ma mà.
Cái này thì có lẽ là do cậu ta ôm trong lòng một niềm khao khát với Thần Thánh ma pháp của tôi cùng với “Thánh Nữ”, làm cho tinh thần của cậu ta bị ám ảnh bởi “quang” và kết quả là mấy cái con “Quang Tinh Linh” có ý chí yếu đó cũng cảm mến cậu ta có đúng không...
Nhưng mà tôi không nói ra được.
Làm sao mà tôi nói với Noel được khi cậu ta, với khuôn mặt mỉm cười dễ thương đó, đã vô mode “tín ngưỡng Thánh Nữ-sama” mất tiêu rồi.
“...Hử?”
“Rushia...?”
Noel ngờ vực gọi tên tôi khi nhìn thấy tôi có hơi thay đổi đi một chút.
“Có một thứ khí tức...kì lạ gần đây”
“Khí tức sao?”
Tuy Noel cũng cảm thấy như tôi nhưng dường như cậu ta không biết nó là gì.
Tôi cảm thấy khí tức của con “thú” mà tôi đã cảm thấy ở khu rừng ở gần Vương Đô.
Tại sao nó lại ở giữa thị trấn này cơ chứ?
“Xin lỗi...tôi cũng không hiểu rõ lắm”
“Có lẽ mình chỉ tưởng tượng ra thôi...là do có hơi mệt một chút đó mà”
Mặc dù chúng tôi chỉ mới đi bộ có một chút tới quảng trường và ăn khoai lang mà thôi...
“Xin lỗi, Rushia. Tôi đã không nhận ra.... Vậy chúng ta quay về thôi chứ?”
“...Không cần, Noel. Chỗ đó...”
Tôi quay mặt về hướng một cái ghế dài không có ai ngồi dưới bóng của một ngôi nhà.
“Cứ dẫn mình tới chỗ cái ghế đó đi. Rồi thì cậu tới nói với Brigitte tìm thứ đồ uống gì đó mát...”
“Dạ, Rushia”
Khi tôi chỉ cố ý nói chuyện không phải theo kiểu “Rushia” mà là theo kiểu “Công Tước Lệnh Nương” có một chút thôi thì Noel đã làm theo lời tôi như một nô bộc vậy.
Tiến lại gần rồi. ...Từng chút từng chút một.
Nó nhắm vào chúng tôi sao, tôi không rõ là có phải là đứa trẻ nào thì cũng được hay không nhưng ngay khi tôi có “một mình” thì khí tức của con “thú” ...xác thực là đang yên lặng mà tiếp cận tôi.
Nào...cứ tới đây đi.
Thứ côn trùng gây hại dám gây lộn xộn ở nơi săn mồi của ta.
*
“Công chúa!”
Tiếng kêu thất thanh của Brigitte vang vọng cả quảng trường, có ai đó hét lên, rồi sau đó, ai đó xuất hiện và bắt một cô bé đi mất.
“Rushia!?”
Noel, người rời khỏi Yurushia để truyền đạt lời của cô bé tới Brigitte, chỉ có thể đứng đó nhìn Yurushia bị một cặp nam nữ bắt đi trong kinh ngạc.
“Noel, cậu quay về chỗ lĩnh chủ,”
“Brigitte-sama, xin hãy đem tôi theo cùng, dù gì thì tôi cũng vẫn có thể sử dụng ma pháp cơ bản được!”
Brigitte, đang chuẩn bị chạy đi, bị những lời đó níu kéo làm cô bất giác quay lại và nói với cậu ta.
“Tốt, tới đây!”
“Dạ!”
Để một cậu bé như Noel bị cuốn vào chuyện này thì cho dù là dưới tư cách là một kỵ sĩ hay là một người lớn thì không có gì là đáng khen hết cả.
Và phải nói đến rằng việc này có thể dẫn tới nguy hiểm cho tính mạng của cậu bé đó nữa. Hoặc có thể khiến cho cậu ta bị bắt làm con tin. Nhưng, chính bản thân Brigitte sau khi suy nghĩ hết những điều đó đã quyết định là cho dù phải hy sinh Noel thì cô cũng phải cứu lấy Yurushia cho bằng được.
Chính Noel cũng nghĩ vậy. Cho dù phải hy sinh chính mình thì cậu cũng phải giúp Yurushia cho bằng được. Đồng dạng, cậu cũng ngay lập tức hiểu rằng là cho dù phải hi sinh Brigitte đi nữa thì cậu cũng phải cứu cô ấy.
Một thoáng chốc nhìn vào mắt nhau cũng đã đủ để cả hai hiểu rõ và cùng đuổi theo.
Cho dù chính bản thân mình có ngã gục đi nữa thì nếu có thêm một người có thể cứu được Yurushia là tốt lắm rồi.
“Bên kia đó”
“Rõ”
Mấy tên bắt cóc ăn mặc như một người dân thường vậy. Chúng là tay chân của một quý tộc nào đó sao? Hay cũng có thể là gián điệp của nước khác hoặc là một kẻ có quan hệ với một tôn giáo nào đó chẳng hạn.
Mặc dù cô bé không làm bất cứ điều gì (TN: làm nhiều nữa là khác :v) ...nhưng với một cô bé có huyết thống Vương Gia, được sinh ra trong gia đình Công Tước Gia, lại có thể sử dụng được Thần Thánh ma pháp một cách mạnh mẽ, chỉ cần là một tồn tại như vậy cũng đã đủ để có quá nhiều kẻ địch rồi.
Nếu vậy thì, cặp nam nữ đó là ai cơ chứ...? Mặc dù nhìn chúng không giống đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nhưng ngay cả khi phải đem theo một người, dù người đó là con nít, thì chúng vẫn có thể chạy đi khuất dạng với một tốc độ mà họ không đuổi theo kịp.
Tuy vậy, tiếng bước chân vẫn còn đó và họ vẫn còn có thể lần theo khí tức của bọn chúng. Nhưng họ lại không thể bắt kịp chúng. Nếu cứ thế này thì dù không nói đến Brigitte đi nữa thì một đứa trẻ như Noel cũng sẽ tới lúc kiệt sức mất.
Lúc Brigitte và Noel đang bắt đều cảm thấy nôn nóng vì ý nghĩ đó thì...
Rầm...!!
Một chấn động mạnh mẽ vang vọng khiến mặt đất cũng rung lên làm cho hai người vô ý nhảy hai ba bước về phía trước.
Có chuyện gì sao? Cho dù là vậy thì chuyện đó cũng không khiến hai người dừng lại một khắc nào mà tiếp tục chạy đi, và sau khi quẹo qua một khúc cua thì khung cảnh mà họ thấy khiến họ loạn hết cả lên.
“A, Brit-chan, Noel ~”
Nghe thấy âm thanh thoải mái như khi đang đi bộ bắt gặp người quen đó của cô bé làm hai người tự trách trước sự bàng hoàng làm họ câm lặng nãy giờ.
“Công chúa!?”
“Rushia!”
Yurushia đi bộ tà tà về phía họ rồi chìa tay ra mà còn không thèm liếc mắt tới tên bắt cóc, lúc này chỉ còn lại một người “đàn ông” đứng cứng ngắc nơi đó như một kẻ mất hồn.
Brigitte ngay lập tức tiến về phía trước để bảo vệ lấy Yurushia rồi chĩa kiếm về phía tên “đàn ông” đó.
“...No, Noel?”
Trước cậu thiếu niên đột nhiên dùng hết sức ôm chặt lấy mình, Yurushia chỉ biết tròn xoe mắt trong kinh ngạc.
“Rushia...tốt quá...”
“...Công chúa, người không có bị thương chứ?”
“Ưm, Brit-chan, ta khỏe mà”
Yurushia nhanh nhảu đáp lại bằng một giọng nói có hơi hoảng loạn, thứ hiếm khi mới thấy ở cô bé.
“Xin lỗi, tất cả đều do sơ suất của tôi. Khi quay về tôi xin chấp nhận bất cứ hình phạt nào. Nhưng mà, không phải còn một kẻ địch nữa sao, công chúa có nhìn thấy hắn không?”
Cô cũng muốn vui mừng khi không có chuyện gì xảy ra nhưng vì phải giải quyết cái vấn đề trước mắt này trước nên cô vẫn vừa cầm thanh kiếm chĩa về phía “gã đàn ông” vừa hỏi Yurushia.
“Ừ,...để coi, hình như ta dùng Thần Thánh ma pháp đuổi nó đi rồi thì phải? À, mà cái đó không phải là “con người” đâu, nên cứ thẳng tay mà xử lý nó đi nha ~”
“A...dạ...”
Mặc dù lúc đầu, do bị quyến rũ bởi một cô “công chúa” mà cô luôn hâm mộ và trở nên yêu cô bé như một ojou-sama đáng yêu khiến cô, lúc đó với một bầu máu nóng, dâng hiến thanh kiếm của mình cho một chủ nhân bé con nhưng lúc này, cách nói chuyện thoải mái cùng bầu không khí “vô tư lự” của cô bé khiến cô cũng khó mà căng thẳng thêm nữa được.
Tuy vậy, lúc bình thường thì sự “vô tư lự” này cũng có trợ giúp cho Yurushia.
Nếu cô bé mà không có thứ tính cách này thì có lẽ ai cũng sẽ sợ hãi mà không dám tới gần dung nhan xin đẹp lạnh lùng đó nhỉ.
...Gừ gừ...
Thứ mà Yurushia đã nói là không phải “con người” đó. Như để chứng minh cho điều đó, “gã đàn ông” lộ ra tiếng gầm gừ như dã thú và vào tư thế chiến đấu với bộ móng vuốt xấu xí đang vươn ra đó của hắn.
“...Hây!”
Brigitte quét ngang thanh kiếm của mình ngay lập tức, keng một tiếng, thanh kiếm và móng vuốt chạm vào nhau phát ra hoa lửa, liền sau đó, hai bên cùng lùi lại một bước để giữ khoảng cách với nhau.
“Rushia...lùi lại”
Noel nói vậy rồi cuối cùng thì cậu bé cũng chịu buông Yurushia khỏi vòng tay mình, sau đó, cậu vừa vịnh xướng “sơ cấp phong ma pháp” vừa chìa thanh đoản kiếm nhỏ bé của mình ra.
“Mình sẽ bảo vệ cho Rushia”
“Ưm...”
Yurushia đáp lại ngắn gọn, nhìn thấy Noel đang run nhẹ cô bé khẽ khàng thở nhẹ một hơi rồi lùi về phía sau một bước và giơ một cánh tay lên.
“...[Ánh sáng, hiện lên]...”
““....... !””
Brigitte và Noel chỉ biết kinh ngạc trước thứ ánh sáng có chứa Thần Thánh ma pháp mà Yurushia phủ lên họ.
Cho dù họ có hiểu được nó thì, “gia hộ” đẩy lui tà ác. “Thành tắc” cường hóa lực phòng ngự. “Kết giới”, một loại phòng ngự bằng ma pháp. “Thánh kiếm” khiến vũ khí mang theo thánh lực. “Hoạt tính”, loại phép làm giảm mỏi mệt và có thể chữa trị những vết thương một cách từ từ...
Và còn hàng đống “Thượng cấp viện hộ ma pháp” khác mà hai người không biết được là gì, hơn cả việc bất ngờ trước thực lực của một “Thánh Nữ” có thể yếm được hàng tá ma pháp như vậy chỉ với một lần niệm chú, thứ làm họ bất ngờ một lát rồi mới cám ơn là sự bảo vệ một cách thái quá của cô bé.
Cái này giống như là...
Không biết lúc “Thánh Nữ” chúc phúc cho “Dũng Giả” trước khi quyết chiến với Ma Vương có tới mức này không nhỉ....
“......A.... a.... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...aaa...aaa...aa.........”
Dường biết được điều đó hay sau đó, “gã đàn ông” gầm lên thứ “ngôn ngữ” như của dã thú để gọi một “thứ gì đó”.
“...Gì vậy...?”
Brigitte cũng lùi lại vài bước như cảm thấy được chuyện đó.
Đột nhiên...con đường hẻm tối tăm này lại dường như càng thêm tối tăm hơn do mặt trời bị che đi khiến người ta bất giác cảm thấy kinh tởm. Có lẽ đã được chuẩn bị từ trước đó, từ một góc của con hẻm...từ giữa một “cái bóng” như tập trung hết thảy bóng tối xung quanh, một thứ gì đó bắt đầu xuất hiện như mực rỉ ra.
“...Hạ cấp Ác Ma...?”
Brigitte thì thầm để lấy lại bình tĩnh và chính bản thân của cô cũng biết rằng con hạ cấp Ác Ma đó ở gần lũ trẻ hơn mình nên cô dậm mạnh vào mặt đất và lao tới.
“Guaaa!”
“Tránh ra!”
Trước gã “đàn ông” nhảy ra để cản mình lại, Brigitte vung thanh kiến được gia trì ma pháp “Thánh kiếm” lên và xẻ bay móng vuốt kèm theo cả bàn tay của hắn nhưng đó vẫn chưa là một vết thương trí mạng.
Nhưng, lúc này...lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ đến.
Con hạ cấp Ác Ma, thứ mà lúc này đáng lẽ ra phải cuồng bạo lên mà tấn công lũ trẻ, lại trưng ra một bộ mặt như sợ hãi thứ gì đó mà đứng yên không dám phát ra một tiếng gầm gừ nào cả.
Có chuyện gì sao? Hạ cấp Ác Ma, thứ đem lại sự sợ hãi cho toàn bộ những sinh mệnh trong thế giới này mà lại sợ hãi thứ gì đó sao?
“Hây daaaaaaa!”
Không bỏ lỡ cơ hội đó, một thân ảnh nhỏ bé hét lên và lao tới.
Roạt...thanh đoản kiếm của Noel phá mở lớp da của con hạ cấp Ác Ma. Nhưng cho dù đó có là một vũ khí đã được gia trì ma pháp “thánh kiếm” lên đi nữa thì một thanh đoản kiếm của trẻ con cũng không thể nào đánh bại được Ác Ma.
[...Gaoooooo!]
Bị thương, con hạ cấp Ác Ma rống lên tức giận và vung tay lên.
“Noel...”
Giọng nói của cô thiếu nữ mà đáng ra phải được cậu bảo vệ vang lên từ sau lưng cậu, và sau đó, một thứ “ánh sáng” mạnh mẽ phát ra từ cô gái đó bắt đầu gia hộ thêm cho Noel, lúc này, cậu nghe được một “tiếng nói” được truyền tới từ tận sâu trong tim cậu.
“…【μυα】…”
Đó là “âm” biểu thị cho “ánh sáng” trong Tinh Linh Ngữ...Trong khoảnh khắc, ánh sáng vươn dài ra từ thanh đoản kiếm của Noel, và con hạ cấp Ác Ma bị chém làm đôi và tiêu diệt chỉ bằng một nhát chém mà thôi.
Brigitte, đã xử lý xong “gã đàn ông”, tra kiếm vào vỏ rồi quay qua lên tiếng với Noel, người lúc này vẫn còn đang ngây ngốc trước việc mình đã làm ra.
“Noel-kun...cái ánh sáng đó là?”
“Tôi cũng không biết nữa...tự nhiên nó xuất hiện ra thôi”
Kẻ địch đã bị đánh bại. Nhiệm vụ giải cứu cũng đã thành công. Nhưng cùng với thân thế của kẻ địch, hành động của Ác Ma, và thêm vào đó là ánh sáng của Noel, có quá nhiều thứ không thể giải thích được.
Tuy vậy...
“Cám ơn hai người vì đã giúp đỡ nha”
Cả nghi vấn lẫn nỗi lo âu của họ bị thổi bay đi mất, tất nhiên rồi, khi nhận được “nụ cười” còn vượt qua cả sự thỏa mãn của cô gái đó thì tinh thần của hai người gần như là trở nên trống rỗng ngay lại tức mà.
“Ưm, vậy giờ mình đi tham quan thị trấn tiếp nha”
“Ể...!? Rushia”
“Công chúa!? Để cho chắc chắn thì chúng ta nên rời”
Đứng trước hai người đang hoảng hết cả lên, Yurushia khả ái đưa ngón tay trỏ lên môi rồi “suỵt” khẽ một tiếng. (TN: moe moe :3)
“Chuyện ngày hôm nay là bí mật của ba người chúng ta thôi đó nha? Không thì mọi người bên otou-sama sẽ nổi giận lên với tôi mất đó...đúng không nè?”
*
Và như thế “chuyến du hành lần thứ nhất của tiểu công nương-sama”, mặc dù có kèm theo một chút lộn xộn, đã kết thúc khi họ đã lên đường quay về vào ngày hôm sau.
Noel đã nhớ lại.
Khi cậu đang chìm trong thống khổ, tuyệt vọng vào cuộc sống và cầu mong “cái chết” thì tiểu Thánh Nữ-sama xinh đẹp đó đã khuyên can và cứu giúp cậu bằng những lời nói nghiêm khắc và đôi mắt đầy từ ái.
Cậu khắc sâu mọi thứ vào tận trái tim mình và Noel đã ôm ấp một thứ suy nghĩ tựa như sùng bái với cô gái đó.
Hai năm trôi qua, cuối cùng thì cậu cũng được phép tái ngộ với cô gái đó, trong khi người “Thánh Nữ” nay lại càng thêm đẹp đẽ tới mức khiến người khác cảm thấy khó đến gần vẫn hãy đang còn đó thì Noel lại được cô gái ấy làm cho cậu nhận ra cô vẫn chỉ là một “cô gái” mà thôi.
Cô gái ấy vui vẻ khi được gọi như một thiếu nữ thay vì là “Thánh Nữ”, và còn làm một khuôn mặt khó hiểu khi ăn thức ăn của thứ dân như một người con gái.
Cho dù cô gái ấy có một vẻ đẹp khiến người ta lóa mắt đi chăng nữa thì với đôi mắt thoáng chút mơ ngủ đó, cách nói chuyện thoải mái đó, tất cả mọi thứ chỉ phản ánh nên một tính cách vô tư lự của một người con gái mà thôi.
Nhớ đến sự cách biệt ấy khiến má cậu khẽ giãn ra.
Đôi mắt cậu đã tối sầm lại khi những tưởng rằng mình đã đánh mất cô ấy khi cô ấy bị bắt đi.
Và khi đoạt lại được và ôm lấy cô ấy trong vòng tay mình, cậu đã nhận ra được cảm xúc của chính mình.
Cậu muốn bảo vệ cô gái ấy...”Rushia”. Mãi mãi.
Noel cũng nghĩ rằng có lẽ “ánh sáng” đã được trao cho cậu vì điều đó.
Cậu phải mạnh mẽ hơn. Để có thể bảo vệ. Để không bị đoạt đi.
Ngày hôm đó...cậu thiếu niên ấy đã tiến về phía trước thêm một bước.
Chỉ để có thể đứng bên cạnh “Thánh Nữ” (cô gái) vẫn còn đơn độc ấy.
Và tới một lúc nào đó, cậu sẽ được mọi người nhắc tới với danh xưng...”Dũng Giả” của Thánh Vương Quốc.
_________________________________________________
“...Ể? Tôi, là Ác Ma mà nhỉ?”