“Hoàng Kim Thánh Nữ...là ai chứ...?”
Bên trong cỗ xe ngựa có nội thất hào nhoáng...tới mức ngang bằng với cách thiết trí của Vương Tộc, nhân vật đó khẽ chau mày rồi làm ra một cử chỉ điệu đàng.
Tuy tuổi tác đã vượt qua con số ba mươi nhưng có lẽ do chưa từng lơi là trong bảo dưỡng nên làn da ấy vẫn hãy còn căng mịn, mái tóc dài được nhuộm nhạt và uốn nhẹ buông thả lả lơi xuống tận nơi bộ ngực để lộ khá nhiều.
“...Dạ, đó là người gần đây mới được triệu hoán tới nước Sail ở phương đông”
“A, ta có nghe qua. ...Là một con nhóc”
Đáp lại lời của tùy tùng mỹ thanh niên, nhân vật đó nói như thể rốt cuộc thì cũng đã nhớ ra và nhíu mày.
Vốn từ đầu thì đã không thể nào quên được rồi. Ý nghĩa cho việc đó là vì nhân vật này thấy khó chịu bởi tồn tại đó còn nhiều hơn nữa kìa.
“Bắc Dũng Giả” “Địa Dũng Giả”...mọi người gọi nhân vật này như thế đó.
Được Đại Quốc Genbull phương bắc triệu hoán tới đây từ hơn mười lăm năm trước, không đếm được số lần từng chiến đấu với ám thế lực, một anh hùng chân chính dẫn đường cho Genbull tới với thắng lợi.
Sức mạnh đó được đặc hóa từ “thổ hệ”, chống lại sự xâm lược của kẻ địch bằng lực phòng ngự cường cố, tiêu diệt hàng trăm quân đội của phe ám bằng những cơn động đất khổng lồ.
Tuy từng có lúc “Phong Dũng Giả”, một Dũng Giả là cư dân của thế giới này, tập trung được nhân khí nhưng bằng việc phản bội và xử lý anh ta thì vị trí của người này trở nên bất động.
Tuy hai năm trước có Phong Dũng Giả mới được triệu hoán tới nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là một học sinh Nhật Bản mà thôi nên nó không thành thứ tồn tại uy hiếp những Dũng Giả khác được.
Nói một cách nghiêm túc thì với một Dũng Giả, các Dũng Giả khác không phải là đồng minh.
Với một trận chiến đã kéo dài mấy ngàn năm thì các Dũng Giả đã từ bỏ việc chiến thắng từ lâu.
Tuy vẫn còn những xung đột nhỏ nhưng trận chiến mấy ngàn năm này đã dẫn tới việc cả hai bên không chiến đấu bằng toàn quân mà chỉ phát triển thứ chiến thuật để “không thua”.
Dù vậy, nếu không có Dũng Giả thì các quốc gia của con người vẫn sẽ là bên thua vì thua kém về thực lực cá nhân hơn.
Chính vì biết được điều đó nên bên quang thế lực mới tán dương Dũng Giả, nó chỉ nhằm để làm những người hiện đại được triệu hoán tới trở nên ngạo mạn mà thôi.
Trong quá khứ từng có việc chiến quốc võ tướng khống chế lấy đại quân và dồn ép ám thế lực vào chân tường nhưng đó chỉ là chuyện xưa kia.
Với các Dũng Giả lúc này, kẻ địch chân chính của họ không phải là “ám thế lực” mà là các Dũng Giả ở các quốc gia khác về mặt chính trị.
Dù vậy thì với các Dũng Giả đã ở đây được một đoạn thời gian - “Thủy Dũng Giả” “Hỏa Dũng Giả” “Địa Dũng Giả”, trên một ý nghĩa nào đó, họ đã đạt thành mật ước và không thể bày trừ lấy đối phương công khai được.
Nếu như dồn ép về mặt chính trị và “sự thật” đó được công khai thì chính mình cũng lâm vào khốn khó.
Nhưng cái cô “Hoàng Kim Thánh Nữ” vừa mới xuất hiện đó lại khác.
Thiếu nữ đó không tới từ địa cầu mà tới từ thế giới khác, trước khi được truyền thụ cho bí thuật của Dũng Giả thì cô ta đã sử dụng được ma pháp thánh thuộc tính mạnh mẽ, và có tin là lượng ma lực của cô ta còn vượt trội so với Dũng Giả.
Nếu Thủy Dũng Giả tận dụng được đều đó thì nó sẽ trở thành cách biệt rõ ràng với các party Dũng Giả ở những quốc gia khác.
Chính vì biết được điều đó mà nước Sail mới loan tin về cô thiếu nữ ấy với tư cách “Thánh Nữ” nhằm lợi dụng để tăng cao quyền phát ngôn cho đất nước mình.
Nhưng chuyện đó lại khiến các quốc gia còn lại liên tưởng tới một khả năng khác.
Bình thường dù có triệu hoán được Dũng Giả thì họ cũng sẽ không loan tin trước khi có thể lôi kéo được một cách hoàn toàn. Trong quá khứ có trường hợp một quốc gia nhỏ triệu hoán Dũng Giả thành công được vài ngày thì đã bị Đại Quốc cướp đoạt mất.
Cho dù là giữa các Đại Quốc thì chuyện vẫn là như vậy. Bởi vậy nên nếu nghĩ tới độ nhanh chóng giữa việc từ khi triệu hoán tới khi loan tin và việc có được sự trung thành ngay từ lúc ban đầu là điều không tưởng, nó khiến ta thấy có vẻ như nước Sail đã bỏ cuộc trong việc thống nhất ý chí với cô Thánh Nữ ấy ở chỗ nào đó mất rồi.
Genbull cũng đã có kế hoạch tiếp xúc trong tối lẫn ngoài sáng và nếu được thì họ còn muốn kéo người đó tới đây, nhưng tới giờ việc tiếp xúc vẫn chưa hoàn thành được.
“Vậy? Con nhóc đó đang tiến đến nước Dwarf Korokoto hả?”
“Dạ. Cô Thánh Nữ đó từng phái tùy tùng của mình tới Kirishal và giải quyết xong sự kiện có zombie phát sinh vùng ven Vương Đô. Có lẽ lần này là làm chuyện có liên quan tới việc đó”
“...Phiền phức quá”
Địa Dũng Giả vuốt mái tóc dài lên, mùi hương ngọt lịm của nước hoa phát ra kèm theo một tiếng thở dài.
Nếu Thánh Nữ đó tới xử lý chuyện zombie phát sinh thì chưa biết chừng có khi cô ta sẽ nhận ra sự tồn tại của cái dungeon dưới lòng đất.
Đó là một dungeon các nước khác không hề biết đến, cả ở Genbull thì chỉ có một bộ phận thượng tầng là biết được mà thôi. Địa Dũng Giả phát hiện thấy nó từ mấy năm trước, và nhờ vào khế ước cá nhân giữa Địa Dũng Giả với “Dungeon Master” thì người này đã đoạt được quyền giao thiệp tất cả từ Genbull.
Dungeon Master là xưng hiệu của người quản lý và trú ngụ tại không biết bao nhiêu di tích cũng như mê cung nằm dưới lòng đất ở đại lục này.
Cũng có người đăng kí và nộp thuế cho quốc gia nhưng phần lớn đều là những quái vật có trí tuệ vô pháp vô thiên nên không trò chuyện được.
Chính vì vậy nên cũng có trường hợp mạo hiểm giả phạm sai lầm mà tấn công vào một Dungeon Master đã đăng kí với quốc gia, lúc này thì mạo hiểm giả sẽ thành người phạm tội nên cũng khó xử hơn.
“Nếu thật sự tới đây thì phải đối phó thôi”
Địa Dũng Giả lấy ra một viên bảo thạch từ trong túi rồi nhìn nó say mê.
Đây là một loại á chủng “ma thạch” được mạo hiểm giả trình lên cho Guild được lấy ra từ trong thân thể của những zombie bị đánh bại tại Kirishal, Địa Dũng Giả đã sử dụng “đặc quyền Dũng Giả” để cưỡng ép mua lấy nó.
Địa Dũng Giả đi tới dungeon lần này cũng là để cho Dungeon Master xem thứ rốt cuộc thì cũng đã “hoàn thành” và còn để tên đó điều tra nghiên cứu nó.
“Tể tướng các hạ có lời nhờ ngài tiếp xúc với Thánh Nữ và lôi kéo cô ta...”
“Hả!? Tại sao ta lại phải dính dáng tới con nhỏ bá dơ đáng ngờ đó chứ!”
Địa Dũng Giả là người cảm thấy bực bội về cô “Thánh Nữ” đó hơn bất kì ai.
Nguyên do là vì Thánh Nữ vẫn còn một “thiếu nữ” trẻ trung.
Theo tin đồn thì đó là một vẻ mỹ mạo với mái tóc vàng xinh đẹp và đôi mắt lấp lánh...Vẫn đang ở tuổi của một đứa trẻ mà lại nhận được lời bình phán đó thì chắc hẳn đó phải là sự thật đúng không.
Địa Dũng Giả không chấp nhận được chuyện có người được ca tụng là xinh đẹp hơn mình.
Tuy “Hỏa Dũng Giả” cũng là phái nữ nhưng Địa Dũng Giả nghĩ rằng mình xinh đẹp hơn cô ta nên không có vấn đề gì.
Thêm nữa, khi mới được triệu hoán tới thế giới này, thay vì gọi là “Dũng Giả”, người đó lại mong muốn mình được gọi là “Thánh Nữ” nhưng lại bị chối từ.
Họ thuyết phục được người đó bằng cách nói những người có sức mạnh được triệu hoán tới thế giới này được gọi là “Dũng Giả”, mặc dù đã chấp nhận có phần khiên cưỡng nhưng nước Sail lại cho cô thiếu nữ đó xưng hiệu “Thánh Nữ” một cách nhẹ nhàng.
Không thể tha thứ được. Không thể tha thứ được việc có một cô gái trẻ xinh đẹp hơn mình. Không thể tha thứ được việc có một tồn tại được tán dương hơn mình.
“Ta sẽ không làm chuyện đó! Cả các người, các người cũng hiểu nếu chống lại ta thì sẽ thế nào rồi phải không?”
“D, dạ, tất nhiên rồi”
Những tùy tùng trên xe ngựa - hay nói chính xác hơn là Dũng Giả party được lựa chọn nghiêm ngặt, ngẫu nhiên làm sao, tất cả họ đều là những ma pháp kỵ sĩ mỹ thanh niên và mỹ thiếu niên - xanh mặt và cúi đầu xuống.
“Phư phư phư, trẻ ngoan nha. Để chị thương cho”
“““......”””
Địa Dũng Giả dịu dàng chìa tay ra với mấy kỵ sĩ đã cứng ngắt người, ngay tiếp theo sau, chiếc xe ngựa bắt đầu khẽ rung rinh rồi dừng lại.
“...Tới, tới rồi”
“Hình như vậy ha...Maa, sao cũng được. Chuyện vui vẻ thì cứ để tối rồi làm”
Địa Dũng Giả nhăn mặt lại ra vẻ tiếc nuối, khi người đó tự mình mở cửa xe ngựa và bước ra thì đại địa cũng rung lên các thụp.
“Vậy, đi thôi nào!”
“““Dạ, Kanzou-sama”””
Địa Dũng Giả - Kanzou.
Thân cao hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, mảng râu đã cạo để lại một vết màu xanh nhạt, ba mươi hai tuổi, anh ta đã được mọi người chấp nhận là một người đàn ông có trái tim thiếu nữ.
***
“Dowaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?”
“..................”
Đằng sau ồn ào quá.
Khi tôi khẽ liếc lại thì phía sau, Tina đã tóm lấy một Daichi đang la hét nhìn như muốn xém điên.
Ưm, hãy còn khỏe mạnh ha. Nếu đã vậy thì chắc là vẫn tạm không sao nhỉ.
Hiện tại chúng tôi đang nhận nhiệm vụ từ Guild Master Corona và đi về hướng Genbull, nơi có đất nước của Dwarf.
Vốn muốn tới nơi đó thì cũng phải vượt qua không biết bao nhiêu tiểu quốc, nên dù xài xe ngựa quân dụng có tốc độ nhanh thì cũng phải tốn hơn một tháng. Chính bởi vậy nên chúng tôi tự chạy tới luôn.
Dù gì thì cũng đi xe ngựa được tới nửa chừng rồi chứ bộ? Có điều được một ngày là chán rồi.
Tuy vẫn có lòng tự trọng của một Công Tước Lệnh Nương của Thánh Vương Quốc nhưng Fanny đã lộ ra khả năng cơ động không giống con người và dù tôi có nói là lén đi thì họ vẫn cho hai chục kỵ sĩ theo kèm, đã bị các nước khác biết được cử động này nên tôi chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ hành động mà thôi đó.
Với nước Sail thì họ không hứng thú gì với việc tôi tiếp xúc với các nước khác nên họ mới cho thêm người theo sau với vai trò theo dõi đó ha. Nhưng, tôi từ chối.
Vậy nên mới thành vụ chúng tôi bỏ lại mấy kỵ sĩ cưỡi ngựa rồi tự chạy như vầy.
Thánh Nữ-sama, muôn năm. Ở Thánh Vương Quốc cũng vậy nhưng phần lớn các thế giới đều dịu dàng tha thứ với lý do “tại là Thánh Nữ-sama mà”.
Nếu bay đi thì sẽ nhanh hơn nhưng đúng là nếu đôi cánh dơi đó bị nhìn thấy thì thân phận thật sẽ bị lộ ra mất nên phải tự trọng thôi.
“Yurushia-sama, nhìn người vui quá vậy?”
“A, biết luôn ha?”
Nia chạy bên cạnh tôi và lên tiếng.
A,...tôi đang nghĩ sao từ khúc giữa thì chỉ nghe thấy có tiếng của Daichi không, thì ra là do Fuuta bị Nia vác trên vai đã trợn trắng mắt luôn rồi.
Cái kiểu vác như vác bao gạo trên vai vầy có chỗ nào không được sao ta...Maa, dù vậy thì vẫn còn hơn cái kiểu nắm lấy chân rồi chạy như Tina ha.
Có lẽ vì tốc độ hiện tại đã hơn ba trăm cây số giờ chứ nếu giờ mà giảm tốc độ xuống thì dám Daichi bị kéo lê trên đất luôn quá.
Với tốc độ vầy mà còn chưa xỉu thì phải nói cả Daichi cũng được huấn luyện tốt nha. Với Fuuta thì khi trở về phải tái đặc huấn thôi.
Lần này, tuy mấy tùy tùng không có gì thay đổi nhưng tôi đem theo Daichi với Fuuta thay cho Touka với Mizuki.
Vì khi tôi nói với họ lần này là đi công lược lấy dungeon ở nước khác thì chính miệng họ nói là tự mình muốn đi đó. Tôi lý giải được việc họ muốn đi “mạo hiểm” như con trai nhưng mà chắc là vì họ nghĩ vụ này vui hơn là đặc huấn đó ha?
Với con gái thì nếu được yêu, họ sẽ đẹp đẽ hơn. Với con trai thì nếu nghiêm khắc, họ sẽ mạnh mẽ hơn. Người xưa đã nói vậy nên tôi phải cố gắng vì họ thôi.
“Coi nào, đã ký khế ước với Corona rồi phải không? Lần này là khế ước đàng hoàng luôn đó”
“Tốt ha, muốn nếm thử quá”
“Có lấy được liền đâu chứ”
Lý do cho việc tôi vui vẻ là do chuyện đó.
Lần của Onza-kun thì do Onza-kun hơi ngốc nên khế ước cũng chả rõ ràng nhưng lần này thì làm đàng hoàng được rồi.
Giải quyết sự việc và đề phòng Dũng Giả can thiệp. Dù nếu nói là mơ hồ thì cũng có mơ hồ thiệt nhưng mấy việc có liên quan tới hạng mục đó đều có thêm điều kiện là phải toàn diện hỗ trợ vô hết.
Nhờ vậy nên nếu Corona hay Guild Master của Guild mạo hiểm giả ở Genbull mà chần chừ trong việc hỗ trợ thì lúc đó có thể xem là chính họ đã phá bỏ khế ước nên tôi có thể cưỡng chế thu lấy linh hồn được.
Ối trời, làm có một cái thỏa thuận thôi mà sao mệt nhọc quá đi.
Tôi còn nói Corona đánh một cú điện thoại đường dài tới Genbull. Tuy thứ như điện thoại di động có thể gọi điện cho cá nhân hãy còn chưa có nhưng khi tới cấp như Guild mạo hiểm giả thì họ có thứ có thể liên lạc được giữa các chi bộ.
“Chủ nhân, Daichi đã xỉu nên chắc cũng tới lúc rồi”
“Đã biết”
...Mà đừng có đo thời gian bằng thời gian người khác ngất xỉu chứ.
Bỏ qua chuyện đó, sau khi chạy nửa ngày thì chúng tôi cũng đã tới nước Dwarf lần đầu tiên.
-----
Kì tới, công lược Dungeon.