Được một oji-sama giống như là nhân viên dẫn đường, chúng tôi đi tới phòng của Guild Master.
Có vẻ như căn phòng đó nằm trên tận tầng ba, tầng cao nhất ở đây, nhưng dù phải leo lên tới tận đó thì mọi người vẫn im lặng tới đáng sợ luôn.
Nếu hỏi là tại sao thì, đó là do khi thấy tôi bị bắt phải đi bộ thì Nia với Tina đang đi ngay sau lưng tôi không thèm giấu vẻ mất hứng của chúng luôn.
Cái khí tức rỉ ra từng chút một đó trở thành “uy áp”, và giờ thì còn không nghe thấy được bất kì tiếng động nào từ mấy mạo hiểm giả đang ngồi ở sảnh tầng một.
“Hai người, khống chế lại coi”
““...Dạ””
A, xem chừng là không chấp nhận nha.
Tuy khi tôi lén thì thầm như vậy thì họ có giảm uy áp xuống nhưng từ cái giọng đó thì có thể thấy hai đứa nó vẫn đang mất hứng. Tại hai đứa này dễ nổi nóng đây...Chưa gì mà Touka với Mizuki đã muốn thở gấp rồi kìa nên dừng lại đi.
Tuy Ác Ma nhìn như là loại sẽ sống theo cách mà mình thích nhưng thực tế thì nó lại theo kiểu trên dưới nghiêm ngặt và hay hô khẩu hiệu hơn.
Như giữa tôi với mấy thượng cấp Ác Ma thì nó giống với mối quan hệ của một giám đốc công ty bóc lột với nhân viên bình thường, cho dù bị ép làm tới mức ốm rạt người thì trên trang chủ của công ty vẫn phải nói “môi trường làm việc mới tuyệt làm sao”.
Nhưng có vẻ do được tôi trực tiếp nuôi dưỡng hay sao đó mà mối quan hệ giữa tôi với mấy tùy tùng lại vượt qua kiểu bộ hạ trực thuộc mà giống với “quyến thuộc” hơn.
Chắc do vậy mà độ trung thành tới mức tuyệt đối. Vậy cũng tốt nhưng không biết do giống ai mà tôi không đọc được hành động của họ thành ra tôi sợ mình chỉ cần quay đầu lại thì cái thị trấn này đã toàn diệt rồi luôn quá.
Cái phần đó thì đúng là chịu ảnh hưởng từ Rinne ha.
Tới giờ thì việc phân tích chiến đấu của Kyouji...”Dũng Giả” vẫn chưa xong nên tôi không muốn làm quá chút nào.
Tuy không chắc nhưng nếu làm thành một party hoàn chỉnh thì có vẻ Dũng Giả có thể ngang tài ngang sức với Đại Ác Ma. Với tôi hay Rinne thì không có vấn đề gì, nhưng theo như Yuuki-kun nói thì sự đáng sợ của Dũng Giả không chỉ nằm ở sức mạnh không thôi.
“...Là bên này ạ”
A, hình như tới rồi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi dẫn chúng tôi tới đây mà oji-sama này nhìn như đã già đi tới mười tuổi luôn vậy. Cho tôi xin lỗi.
“Guild Master, khách đã tới rồi”
“Ừ, đã khổ cực rồi”
Khi chúng tôi bước qua cánh cửa do oji-sama đó mở để vô phòng thì có tiếng con gái phát ra từ một cái bàn nằm sâu trong căn phòng rộng khoảng hai chục tatami.
“...Hể”
Cái tiếng lẩm bẩm đó là do người bước khỏi bàn và đi tới chỗ chúng tôi là một người con gái tóc đỏ nhỏ bé có vẻ ngoài cỡ tuổi tôi và còn thấp hơn cả Mizuki nữa. ...Tóc cũng nhiều ghê nha.
Nhưng thái độ của cô ấy trước mặt tôi và cái nhãn quan đó lại cho tôi biết mọi thứ không giống với vẻ ngoài.
Nói mới nhớ, Yuuki-kun cũng có nói chút về chuyện này ha.
“Dwarf?”
“Ồ? Ở thế giới của cô cũng có Dwarf sao?”
Cô ta dễ dàng nhìn ra việc chúng tôi là “dị giới nhân”. Ây da, cũng không phải ha. Nó giống với việc truyền đi thông điệp cô ta ta biết tin tức về chúng tôi để chiếm thế chủ động hơn.
“Có hơi khác chút nhưng tôi có một người bạn như vậy”
“Vậy là tốt rồi. Lúc nào mấy người tới từ thế giới khác cũng nói ở đó toàn là nhân loại không thôi, nên nếu ở thế giới khác cũng có đồng tộc với tôi thì tốt quá”
“Mặc dù đó là một công chúa cao tới ba mét và dễ thương như đá vậy”
“...Tôi không hiểu ý cô cho lắm”
“Dwarf cũng nói được ngôn ngữ của con người nữa ha”
“Ô, ôi, nói cái gì đó”
“Mà quan trọng hơn, chúng tôi phải đứng đây tới lúc nào mới được vậy?”
“A, xin lỗi. Mời ngồi đây...”
Cô ta dẫn chúng tôi tới sofa với vẻ có chút bối rối.
Tốt quá, thắng rồi. Mà không phải, đâu có phải tới đây để làm chuyện này đâu.
Dwarf ở thế giới này khá thấp với thân hình chắc nịch, đàn ông thì đầy râu. Còn phụ nữ thì là loli, đúng là một chủng tộc hiếm thấy nha. Thọ mệnh của họ cũng dài hơn nhân loại, tuy bề ngoài cô ta nhìn như một “thiếu nữ” nhưng tôi nghĩ tuổi tác thì phải cao hơn nhiều.
Vậy mới bình thường chứ, ha? Do Dwarf ở Atora khác hẳn ở đây nên cũng hết cách. Cái đó không phải chủng tộc mà là vũ khí sinh học rồi.
Khi tôi ngồi xuống thì cô ta cũng ngồi đối diện với tôi và lại mở miệng.
“Nè, chuyện lúc nãy, ”
“Không chào hỏi sao? Mizuki với Touka nữa, đừng có đứng đó, lại đây ngồi đi”
“Ư, ưm”
“Ưm...”
Do hai tùy tùng Nia với Tina cứ đứng mãi sau lưng tôi nên tôi mới gọi hai người không biết làm gì đó rồi ép họ ngồi xuống sofa.
Cô ta nhìn thấy điều đó và lý giải được rằng tôi là người chịu trách nhiệm thương lượng bên đây, rốt cuộc thì cô ta cũng lấy lại được sự bình tĩnh của mình và nhìn về tôi.
“Tôi là Corona Clara, Guild Master của Guild mạo hiểm giả tại nước Sail”
“Tên đầy đủ của tôi khá dài nên xin cứ nhớ cái tên Yurushia là được. Còn hai người này là...”
“To, Touka”
“Tôi là Mizuki”
Hai người họ xưng tên sau tôi với vẻ có hơi căng thẳng.
“...Còn hai người phía sau?”
“Là tùy tùng của tôi”
“...Vậy sao”
Chắc vì hiểu tôi không định nói thêm gì nữa về chuyện này nên Corona dừng lại một nhịp rồi lẩm bẩm vậy với vẻ mệt mỏi.
Câu chuyện đứt đoạn trong chốc lát nhưng oji-sama khi nãy cũng tới đưa trà và bánh kẹo vừa đúng lúc.
Tuy ở Vương Thành cũng có mấy thứ đồ ngọt như ở địa cầu nhưng mắt của Touka với Mizuki lại phát sáng lấp lánh khi nhìn thấy mấy cái bánh su kem được làm theo kiểu bình dân và đưa mắt về phía tôi. Do bị nhìn với ánh mắt như một chú cún con đang “năn nỉ” nên tôi gật đầu, khi đó thì họ mới với tay tới mấy cái bánh su kem với vẻ vui vẻ.
...Đã nói rồi mà, sao tôi lại ở trong vị trí người bảo hộ vậy chứ.
“Đúng là con gái thích mấy thứ này ha. Đây là thứ bánh kẹo mà dị giới nhân truyền bá nhưng Touka với Mizuki cũng là người Nhật sao?”
“Ư, ưm”
“Đúng rồi...”
“Nè, Corona. Cô có chuyện cần chúng tôi sao?”
Dù chưa từng nói là đừng có làm lộ chuyện mình là dị giới nhân ra nhưng hai người họ vẫn liếc liếc qua nên tôi mới kéo ánh mắt của Corona về phía tôi.
“...Yurushia vội vàng quá nhỉ. Đang bận rộn gì sao?”
“Nếu không có chuyện thì tôi về có được không?”
“Ồ? Không phải bên này có chuyện cần nên mới tới Guild sao?”
Corona nhìn thẳng vô mắt tôi rồi cười mỉm.
Chỉ vầy thôi là đã thấy đây không phải một người phụ nữ bình thường rồi ha. Tuy tự mình nói ra thì cũng buồn nhưng lâu lắm rồi mới có người nhìn thẳng vô mặt tôi ngay lần đầu gặp mặt mà không sợ hãi đó.
Cả căn phòng này cũng trưng bày đầy vũ khí như một căn phòng của Guild Master, nhưng nó toàn là thứ vũ khí hai tay, thứ vũ khí mà phụ nữ tới cầm lên thôi cũng phải thấy khó khăn, nhưng tôi biết đây toàn là những thứ cô ta có thể sử dụng nhuần nhuyễn được.
Sau lưng Corona cũng có một cây rìu hai tay có ma lực thức được để ở chỗ cô ta có thể với tay tới ngay lập tức nên có thể thấy Corona không chỉ đơn thuần là một nhân viên, cô ta là một mạo hiểm giả đầy thực lực.
Vấn đề là Corona thuộc về bên nào thôi.
“Tham quan thôi”
“...Là tham quan sao”
Thực tế thì cũng tính đến tham quan thiệt nên cũng không phải là nói xạo. Ánh mắt của Corona khẽ híp lại như khi hỏi tên một người mà nghe thấy câu trả lời John Yamada vậy.
Dù chỉ là một ít nhưng những lúc thế này thì ai nói ra chuyện cần bàn trước sẽ khiến bên kia có lợi thế hơn. Vì nếu đối phương muốn gì đó thì mình cũng có thể ra được điều kiện tương đương.
Tuy tôi cũng muốn biết được tin tức nhưng không tới mức phải tuân theo mấy cái thủ tục phiền phức để biết được nó. Với tôi, dù đó có là ở một đất nước khác cách đây mấy ngàn cây số thì cũng không có vấn đề gì.
Có lẽ biết được sự nghiêm túc trong tôi hay sao đó mà Corona khẽ nhún vai.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi mới là người gọi mọi người tới đây nhỉ. Tôi chỉ muốn coi thử xem Yurushia có thực là một tồn tại được gọi là “Thánh Nữ” không thôi”
“Vậy cảm tưởng về chuyện đó là?”
Đúng là muốn biết xem tôi là “ai” thì phải.
“Có đảm lược. Nếu nói về chuyện có giống một Thánh Nữ hay không thì có hơi vi diệu nhưng chỉ cần có vậy cũng đã đủ để mấy tên gián điệp của các nước khác lảng vảng quanh đây rồi nhỉ?”
“Tôi cũng tự mình biết là mình không giống rồi”
“Cô cũng thú vị đó...Nhưng mà nha,”
Bầu không khí của một Corona đang cười bỗng đột nhiên biến đổi.
“Thứ mà tôi muốn biết là về thực lực của “Thánh Nữ-sama” kìa”
Dù nhìn chỉ như một nhân loại hơn mười tuổi nhưng Corona lại phát ra một thứ sát khí khiến người ta rung động, cô ta nắm chặt lấy cây rìu hai tay sau lưng mình với tốc độ không ngờ tới rồi vung nó lên.
Cường hóa thân thể bằng ma lực? Dù là vậy nhưng đây cũng là skill sao? Sao cũng được nhưng mà, cô ta còn mạnh hơn cả mấy kỵ sĩ tôi từng thấy tại lâu đài, cả hạ cấp Ác Ma cũng không đối kiếm cùng cô ta được nữa.
Có vẻ về chiến đấu lực thì cũng ngang hàng với thượng cấp Ác Ma đây ha?
“..................”
Nhưng cái rìu đã vung lên đó của Corona không thể hạ xuống về phía tôi được.
Tina siết chặt lấy vai từ phía sau lưng, Nia thì đưa thẳng lưỡi của thanh Hoàng Kim Ma Kiếm vào cổ họng, Corona đổ mồ hôi hột và không nhúc nhích, không phải vì chuyển động nhìn không có chút chuyển động nào của hai người họ mà là vì bị uy áp dị thường phát ra từ họ trói buộc lấy chuyển động của cô.
“Được rồi”
Khi tôi dập tắt nụ cười và cất giọng thì hai người cũng lùi về sau lưng tôi mà không phát ra chút tiếng động nào, cái rìu trên tay Corona rớt một cái xoảng xuống sàn rồi bản thân cô ta cũng gục xuống ngay nơi đó.
A ra ra, coi bộ xương vai chỗ bị Tina nắm lấy đó bể vụn hết rồi ha.
“...[Ánh sáng, hiện lên]...”
Dù được tôi đồng thời niệm Thần Thánh ma pháp “trị liệu” và “tái sinh” để làm vết thương nơi vai ấy lành lại trong khoảnh khắc thì Corona vẫn câm lặng mà nhìn về phía tôi và hai tùy tùng với đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
“...Sức mạnh của Thánh Nữ...và, còn cả hai “tùy tùng của Thánh Nữ” sao. ...Còn vượt qua cả tin đồn nữa”
Không chỉ có hai người này, các tùy tùng khác cũng thế nữa. Tôi nhận ra là nói vậy thì chỉ làm mình bị sợ hãi thêm thôi.
Cho dù không làm vậy thì chỉ bằng cuộc nói chuyện nãy giờ cũng đã đủ để làm mấy người Touka đông cứng lại hết rồi.
À mà Corona chỉ lẩm bẩm có vậy rồi cứ thế mà tiếp tục quỳ trên sàn, và giờ thì nhìn như đang phiền não chuyện gì khác nữa rồi.
“Nếu chỉ có vậy thì tôi về được chưa?”
“Khoan, khoan đã, tôi phải tạ lỗi cho sự phi lễ của mình”
Corona hoảng hốt đứng dậy khi nghe tôi nói với vẻ chán nản rồi ngoan ngoãn cúi đầu.
Ư~m...tôi thật sự nghĩ tới việc quay về nhưng nếu cô ta đã ngoan ngoãn thế này thì tôi cũng mềm yếu lắm.
Nhờ vô việc có thuộc tính nhân loại nên tôi gần như được giải phóng khỏi tất cả những chế ước của một “Ác Ma”, nhưng khác với khi mới tới được nơi này từ dị thứ nguyên, sau mấy tháng tiếp xúc với con người, tư tưởng của tôi cũng gần giống với con người hơn và sự tệ hại do bị cảm hóa cũng lộ ra.
Nói một cách đơn giản thì, tôi không vô tình được.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì mới được?”
“À, nếu Yurushia đã có thực lực thế này thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ. Tất nhiên là cũng phải tạ lễ rồi. Và, tôi còn muốn cô nhận lấy vật này nữa...”
“Cái này...”
Oji-sama lúc nãy đem thứ được chứa trong hộp gỗ vô rồi mở ra và cho chúng tôi coi một cái mặt dây chuyền nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh ngọc.
“Là thẻ chứng nhận cho cấp Kamuy. Giờ thì chỉ cần khắc tên Yurushia vô là đăng kí xong thôi”
Đây là miếng thẻ bài treo trên cổ mạo hiểm giả như một chứng nhận.
Thứ mà chỉ người có thực lực của cấp anh hùng mới được nhận, bằng chứng cho cấp mạo hiểm giả tối cao.
“Tuy thực ra là phải bắt đầu từ cấp Bronze nhưng với Yurushia thì tôi thấy đều đó chẳng có ý nghĩa gì. Với các đồng bạn đây thì tôi đã chuẩn bị sẵn cấp Silver. Cần bao nhiêu thì xin cứ nói cho tôi biết”
“...Tại sao?”
Tuy tôi tính với việc đăng kí mạo hiểm giả nhưng đó chỉ là vì cần chứng minh thân phận ở các nước khác mà thôi, sao tự nhiên tới cấp Kamuy luôn vậy.
Đúng là nếu thuộc cấp Dũng Giả hay anh hùng thì sẽ nhận được thứ này nhưng sao mấy nhóc nhà tôi cũng được cấp Silver, tự nhiên được đãi ngộ kinh khủng thế này, ngược lại, nó khiến tôi cảm thấy bất an.
...Mà Silver rồi Kamuy, sao giống như đọc qua trong manga rồi đó nha.
“Yurushia đây chắc biết về chuyện có một số lượng lớn zombie phát sinh tại Đại Quốc Genbull ở phương bắc chứ?”
“...Cũng đúng”
Biết hay không thì Fanny cũng là đứa phá mà đúng không.
“Guild của các nước cũng đã tiến hành điều tra độc lập với cơ quan điều tra của quốc gia. Nếu là một quốc gia thì nó sẽ kết thúc trong nước đó nhưng với phía Guild của chúng tôi thì chúng tôi có thể cùng sử dụng tin tức với nhau nên chúng tôi khá tự tin về độ dẫn đầu trong tình báo của mình”
“Biết được nguyên nhân rồi sao?”
“...Cũng không hẳn là xác định. Nhưng Guild Master của Genbull và tôi có điểm nghi ngờ để nhìn chằm chằm vào nó”
“Đã thông báo cho nước Genbull chưa?”
“...Vẫn chưa”
Chắc khi cân nhắc tới lợi ích của Guild thì họ nghĩ tới việc tập trung các mạo hiểm giả cấp Gold rồi tấn công sẽ khiến nó tốt hơn về mặt đối ngoại.
Và chắc hẳn họ cũng đã đoán được tới một mức độ nhất định rằng sự kiện lần này không phải tự nhiên phát sinh mà có một ma pháp sử dụng loại bảo thạch đó, nên chỉ cần biết được nguyên lý không thôi cũng đủ có tiền rồi.
Tôi cũng không chê trách gì điều đó, nhưng đó là hành vi đoạt lấy chiến lợi phẩm từ tay Genbull nên không phải nó sẽ khiến quan hệ với Genbull xấu đi sao?
Nhưng lý do có hơi khác với thứ tôi tưởng tượng ra chút.
“Guild Master phương bắc cũng là Dwarf...”
“Hử?”
Cho dù đột nhiên nhắc đến vậy thì tôi cũng không hiểu rõ được.
“Nơi đó là cố hương của chúng tôi. Nếu báo với Genbull thì không chừng quê chúng tôi cũng biến mất theo không biết chừng. Thêm nữa, cũng đã có tin Dũng Giả phương bắc đã hướng về nơi đó. Nếu tên đó mà biết về tin tức này và hành động thì chắc chắn quê của Dwarf sẽ tiêu vong...”
“Phư~n...”
Dũng Giả phương bắc...Địa Dũng Giả sao. Một trong những Dũng Giả đã giết Yuuki-kun.
Đúng là đã dự định rằng trước sao gì cũng phải làm gì tên đó nhưng giờ thì tôi không định trực tiếp đối địch với hắn để khiến người khác vui mừng.
Tuy tôi nghĩ Corona không phải ở bên phía những “Dũng Giả” như Kyouji nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi coi cô ta đồng minh được.
Việc thử thách tôi lúc đầu cũng chẳng hay ho, cả vụ này cũng chả ngon lành gì cho lắm. Tuy chỉ mỗi việc đối phương là Dũng Giả chắc cũng đã đủ khiến cô ta bị dồn vô chân tường rồi.
Nhưng...
“Đã hiểu”
“Thật sao!”
Tôi cười mỉm với Corona khi cô ta ngẩng mặt lên với vẻ vui mừng.
Tôi không biết cô ta mong đợi thứ gì.
Có lẽ là muốn cứu vớt lấy cố hương từ tận trong tim chăng, và hẳn là cũng hiểu nếu Dũng Giả ra tay thì mạo hiểm giả không thể nào đối chiến.
Nhưng mà nha...nếu đó là một ngôi làng của nhân loại thì cô ta sẽ thật tâm phiền não tới vậy sao?
Tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi với một nụ cười rồi tiến tới và nắm lấy tay Corona, người nãy giờ vẫn đang ngồi xổm trên sàn.
“Corona cũng hiệp sức với tôi không?”
“A,...ưm, tất nhiên rồi, tuy vị trí của tôi không đối lập được với Dũng Giả nhưng nếu là dẫn đường tới đó thì bao nhiêu người, “
“...Không phải vậy, cho dù cô có ở lại đây thì cũng được thôi, nên có muốn đánh cược tất cả để cứu giúp lấy không?”
“...T,tất nhiên rồi”
Tôi không bỏ qua cái khuôn mặt để lộ ra vẻ bất an trong khoảnh khắc ấy.
Dù vậy thì tôi vẫn mỉm cười với Corona rồi khẽ thì thầm vô tai cô ta.
“Vậy Corona...kết thành “khế ước” thôi”
----
Nụ cười là căn bản trong việc buôn bán.
Kì tới, xuất phát tới Genbull.