Tuy có hơi nhiều lời nhưng, chủ đề của tác phẩm này là “tình yêu”. Thực sự là như vậy đó
Chap này sẽ có những cảnh miêu tả tàn khốc. Đọc giả là con người vui lòng chú ý cho.
____________________________________________
Rốt cuộc, cả bốn người chúng tôi đều bị dẫn theo, ngoài Elea-sama bị dẫn đi nơi khác, thì cả ba chúng tôi đều được đưa đến một căn phòng nằm dưới lòng đất ở đâu đó nhưng mà, nói chung thì cũng không có vấn đề gì.
Trong căn phòng dưới lòng đất rộng lớn này ngoài chúng tôi ra thì còn có vài chục đứa trẻ...bình dân? cũng bị bắt tới đây, vậy là, hình như kế hoạch của tôi phá sản ngay từ đầu luôn rồi thì phải.
Nhưng mà, lúc này, tôi cực kì bình tĩnh. Trái tôi của tôi cũng đã được thỏa mãn rất nhiều.
“...Yuru-sama...”
Shelly bám vào tay tôi, nhìn cô bé có vẻ bất an...Vậy còn tới đây chi vậy?
“...Phư “
Hành xử theo kiểu khá là bình tĩnh, nhưng chân của Rick lại run lập cập như chân của một chú nai con mới vừa sinh ra vậy. Phư phư phư. Sao hả Rick-kun, bảy tuổi rồi mà còn không dám rời xa khỏi một bé gái chưa tới bốn tuổi ha?
Còn tôi, tôi có cảm giác thực sự chính mình là Ác Ma.
Một tinh thần của Ác Ma, cùng một trái tim của con người. Có lẽ bạn nghĩ tinh thần hay trái tim thì cũng giống nhau, nhưng thực tế, nó khác nhau ở những điểm khá là tinh tế.
Theo tôi nghĩ thì có lẽ là do “tôi” ở thế giới trong mơ kia từng tồn tại nên có lẽ vì thế mà tinh thần lực của tôi khá cao.
Tất nhiên, đều đó cũng có góp phần vào, nhưng mà tôi nghĩ rằng, nếu chỉ có vậy thì trong tình huống này tôi cũng sẽ phải sợ run lên.
Tiếp đến là kinh nghiệm sống ở Ma Giới như một Ác Ma. Và cũng phải bao hàm cả việc tinh thần của tôi đã bị bào mòn để có thể sống được ở thế giới này, bên trong tôi, đúng là có tồn tại một con người đã trưởng thành cùng với một tinh thần của Ác Ma.
Hiện tại, ánh trong đôi mắt của tôi là khoảng vài chục đứa bé bị thương.
Do không được ăn uống đầy đủ nên chúng cũng không có sức đâu mà khóc la nữa, ánh mắt của chúng trống rỗng, không còn hi vọng, có cả những đứa bị đánh đập, không được chữa trị và đang trên bờ vực của cái chết.
Đứng trước mặt những đứa trẻ đó, nhưng tôi không cảm thấy “thương hại” hay “phẫn nộ” gì hết cả.
Tôi chỉ...cảm thấy chúng thật sự “đáng yêu”.
...Khoan đã, không phải hơi lạ sao?
Mặc dù đó là một từ nghe giống như gợi lên cảm giác từ ái nhưng mà đứng trước những đứa trẻ đầy thương tích và đang đau khổ thế này mà tôi lại cảm thấy một vẻ đẹp làm tôi thỏa mãn như vầy, cái kiểu biến thái gì đây.
...Hử?
“...Đứa trẻ đó...”
“...Yuru-sama...?”
Ánh mắt tôi bị níu giữ bởi một đứa trẻ nãy giờ vẫn nằm yên bất động đang được vài đứa trẻ khác vây quanh.
“Đứa trẻ đó...nó muốn chết”
Cùng lúc nói ra những từ đó, tôi cũng bước về phía đó.
Có lẽ tôi quên nở ra nụ cười thường trực của mình hay sao ấy, nên những đứa trẻ bị thương “sợ hãi” tôi và nhường đường mở lối cho tôi.
Ngay khi tôi lại gần thì những đứa trẻ khác cũng rời khỏi nó như sợ hãi, còn tôi thì đến bên đứa trẻ “muốn chết” đó và quỳ xuống.
“Ngươi...sống là đau khổ lắm sao?”
Tôi cảm giác được mọi người chung quanh như nín thở trước lời nói đó của tôi.
Đứa trẻ đó nhìn tôi...rồi chỉ phát ra được vài tiếng khàn khàn không thành tiếng.
Nhưng ánh mắt trống rỗng đó đã nói thay.
“Hãy cho tôi được kết thúc sự đau khổ này...tôi muốn được giải thoát...”...như vậy đó.
“...Không được”
Tôi nhẹ nhàng chạm vào má của đứa bé đó và nói ra những lời lạnh lẽo.
Thứ gì đó chảy vào trong tôi...
“Khổ đau” và “tuyệt vọng” của đứa trẻ này lấp đầy trái tim tôi.
Aa... Con người đúng là một sinh vật đáng yêu có đúng không.
Không ngờ được, đứa trẻ này, bên trong một cơ thể nhỏ bé và trái tim kia, mà lại chứa thứ “mật ngọt” thế này.
“Cho dù là có đau khổ đi nữa nhưng vẫn phải sống...Đó là định mệnh của con người”
Cho dù mạng sống là ngắn ngủi, nhưng xin hãy sống hết sức mình. Cho dù khổ sở...hay đau đớn...cho dù là vậy nhưng xin hãy sống.
Tìm đến cái chết để giải thoát thế này...một “Ác Ma” như tôi sẽ không tha thứ cho điều đó.
“...“Ánh sáng, hiện lên”...”
Một ánh sáng chói mắt bắt đầu phát ra từ tôi và nhẹ nhàng choàng lấy đứa trẻ đó.
“Trí tưởng tượng” của tôi trở thành sức mạnh, và biến nó thành ma pháp chữa trị.
Ngay lúc đó... tôi nhận ra một chuyện.
Lần đầu tiên thực sự sử dụng ma pháp, tôi nhận ra lý do tại sao tôi không thể sử dụng được ma pháp phổ thông.
Cũng là chuyện đương nhiên thôi...Bởi vì loại ma pháp mà con người và Ác Ma sử dụng là khác nhau mà.
Chỉ là với tôi, chỉ cần nó “hiện lên” là tốt rồi.
“...Hãy gửi lời chúc phúc của sự sống đến mọi người!”
Và, hãy nguyền rủa thời khắc các người được sinh ra.
Nhưng cho dù là vậy, ta vẫn chúc phúc cho điều đó. Cho một cuộc sống tràn đầy đau khổ đang chờ đón các ngươi...
Tôi cảm thấy cuối cùng, trái tim tôi cũng đã được giải phóng.
“Trái tim” được giải phóng đó trở thành ánh sáng và chiếu rọi cả căn phòng rộng lớn dưới đất này, ma lực của Ác Ma, dưới hình dáng của “thiên sứ” đã cụ thể hóa những Tinh Linh ánh sáng không ý chí thành vô số thứ.
Trong không gian tràn ngập ánh sáng được cụ thể hóa thành những thứ giống như lông vũ, những đứa bé đang bị thương được chữa trị một cách hoàn toàn, và sau đó, khi ánh sáng tan chảy mất, lượng ma lực còn sót lại biến thành những bông tuyết trắng phát sáng khiêu vũ trong không khí.
“.........”
Lỡ làm rồi...Làm hơi quá rồi ha...Phải tự hối lỗi thôi.
Bầu không khí trở nên nặng nề trong im lặng.
Tôi thử lén nhìn ra xung quanh, thì thấy mọi người đang tập trung nhìn về phía tôi.
Họ đang ngạc nhiên tới á khẩu luôn.
Sao giờ ta...?
Tôi đang nghĩ vậy thì đứa trẻ lúc đầu sắp chết đã được cứu chữa...một đứa bé trai dễ thương, bắt đầu nhìn tôi chằm chằm với cặp má đỏ hoe, rồi đột nhiên, nó chậm rãi quỳ xuống tại chỗ.
“...Cám ơn người... Thánh Nữ-sama...”
...Ể?
Như nghe được giọng nói của đứa trẻ đó, những đứa khác xung quanh tôi cũng lần lượt quỳ xuống, và chấp tay trước ngực như cầu nguyện.
...Ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể? Thánh Nữ-sama...tôi...là Ác Ma mà?
***
“Albertine...rốt cuộc là cô sao...”
Trong một căn phòng rộng dưới đất, nơi mà những bức tường đã đổ nát và chỉ còn lại vài cây cột trụ thô kệch, Albertine đang đối mặt với Eleanor.
“Vâng. Eleanor-sama, lần gặp gần đây nhất của chúng ta có lẽ cũng chưa lâu lắm thì phải nhỉ”
Mặc dù không phải là bạn của nhau ở Ma Thuật Học Viện, nơi mà hai người học cùng cấp học với nhau, nhưng với danh xưng “Học Viện Nhị Đại Hoa”, cả hai đều biết rõ mặt mũi và tên tuổi của nhau.
Nhưng mà, khi gặp nhau lại một lần nữa thì, vị trí của hai người lại khác nhau.
Albertine, người cố gắng đạt được mọi thứ lại không thành công có được trái tim.
Eleanor, người không truy cầu gì cả lại có được mọi thứ mà cô ấy muốn.
Tất cả mọi thứ mà cô ấy muốn.
Địa vị, danh dự, tiền bạc...và cả trái tim của người đàn ông mà cô ấy yêu.
“Albertine...tại sao cô phải...?”
“...Cô không thể nào hiểu được đâu”
Bật thốt ra những lời đó xong, cô ấy khẽ cúi đầu xuống... Và khi ánh mắt của cô và Albertine gặp nhau lần nữa, Albertine lại trở lại với cái tôi ngạo mạn, hoa lệ của chính mình như mọi khi.
“À mà...để ta gợi ý cho cô một chút. Tôi sẽ đoạt tất cả mọi thứ khỏi cô. Tất nhiên, những thứ mà đã bị bàn tay cô vấy bẩn thì tôi cũng không cần tới nữa. Sau khi đã loại trừ tất cả, tôi sẽ đưa những gì còn lại cho danna-sama”
Nhận ra ý nghĩa trong những lời nói đó, mắt của Eleanor mở lớn ra.
“...Tại sao cơ chứ...Folt-sama có biết chuyện này không!?”
“Nếu như tôi không làm tới mức này...thì có lẽ...con người đó, sẽ không bao quan tâm đến tôi đâu...”
“...Cô... ”
Trước một Eleanor đang bàng hoàng, Albertine ra lệnh cho thuộc hạ của mình kéo cô ấy qua một căn phòng khác.
“Khoan đã, Albertine!”
“Tạm biệt. Eleanor-sama. Tôi sẽ cho cô nhìn thấy một thế giới mà mọi thứ thuộc về cô, mọi thứ đặc biệt với cô đều bị phá nát đi”
“Albertine!”
Nghe thấy tiếng kêu của cô gái đó khi bị lôi đi, Albertine cảm thấy như trái tim của mình như được chữa lành một ít.
Nhưng...
Vẫn còn chưa đủ.
“Hầu Tước Brunno, mọi thứ chuẩn bị tới đâu rồi...?”
Albertine cất tiếng hỏi về phía sâu bên trong căn phòng, và giữa những kỵ sĩ và học giả đang làm việc, một người đàn ông lịch thiệp hơn ba mươi tuổi xuất hiện.
“Không phải Albertine-sama xinh đẹp đây sao. Tất nhiên là mọi thứ đã sẵn sàng rồi”
Nói vậy xong, Hầu Tước Brunno nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Albertine một nụ hôn.
Có vẻ nhìn như không giống nhưng Hầu Tước Brunno là một tướng quân trong quân bộ, và là một nhân vật thuộc phái chủ chiến với quốc gia láng giềng của họ.
“Điều kiện để hoàn thành là gì?”
“Hướng này”
Hầu Tước Brunno cầm lấy tay cô, và khi Albertine nhìn theo hướng mà ông ấy chỉ tới, thì trên mặt đất, một triệu hoán ma pháp trận lớn hơn cả một lâu đài đã được vẽ ra nơi đó.
Tới đây thì Albertine chỉ cần nhìn là đã biết rồi.
“Theo một người quen của tôi thì kích cỡ của nó cũng tương đương với cái đã gây ra sự kiện bốn năm về trước. Thêm nữa dựa vào cái triệu hoán trận kiểu mới mà Albertine-sama đã đưa cho chúng tôi, nếu là cấp độ thượng cấp Ác Ma, thì cái này cũng có khả năng triệu hoán liên tục với số lượng theo ý muốn của chúng ta”
Tất nhiên, chuyện đó phải dựa trên giới hạn ma lực của thuật giả rồi...nhưng cũng phải chú thích thêm là, bằng lượng ma lực mạnh mẽ được đưa vào, họ có thể cưỡng chế để triệu hồi ra những cá thể mạnh mẽ...Nếu phải so sánh, thì họ đã có một bước tiến lớn.
“Quan trọng hơn là, nếu đó là thượng vị cá thể thì thế nào...?”
Nghe câu hỏi đó từ Albertine, khuôn mặt của Hầu Tước biểu lộ ra một vẻ khó khăn.
Nếu nghĩ tới chuyện chiến tranh với nước lánh giềng, thì chỉ cần vài trăm thượng cấp Ác Ma là đã có chiến lực ngang bằng với hàng vạn binh sĩ rồi.
Nhưng mà, ở quốc gia láng giềng cho dù là ít, nhưng họ chắc hẳn vẫn có người có thể gọi ra thượng cấp Ác Ma, và trung cấp Tinh Linh, thứ mà có sức chiến đấu ngang hàng với thượng cấp Ác Ma, bởi vậy, không có gì để khẳng định là họ có thể chiến thắng được cả.
Nguyên bản, ý định của cuộc thực nghiệm này là để gọi lên thứ còn cao cấp hơn cả thượng cấp Ác Ma, và vì nó, họ đã tập trung hơn năm mươi đứa trẻ ở đây để làm “tế phẩm” cho một mình thứ đó.
Một thứ có thể làm kẻ địch với thứ được nói là có thể làm cho thiên biến địa dị “Đại Tinh Linh”, một thượng vị cá thể Ác Ma, “Đại Ác Ma”....
Loại tồn tại đó lúc hiển hiện ra trên thế gới này thì, được nói là sẽ mặc trang phục theo kiểu những quý tộc cổ xưa và có hình dáng con người với khí tức mang đến tai ương ở xung quanh.
“Khá khó khăn...nhưng mà, nếu gọi NÓ thì...”
“Ừm...Tôi cũng vẫn còn nhớ rõ”
Sự kiện triệu hoán Ác Ma bốn năm về trước.
Lúc đó, Hầu Tước Brunno là một vị chỉ huy của quân thảo phạt. Còn Albertine thì tham gia với tư cách là một quan sát viên của Ma Thuật Học Viện.
Và nhờ đó, hay người đã được tận mắt nhìn thấy NÓ.
Cái con mèo kim sắc đáng yêu, và xinh đẹp như sứ giả của thần linh đó...
Cùng với đôi cánh dơi hoàng kim đó, một thượng vị cá thể Ác Ma đặc thù...”Kim Sắc Thú”...
Chỉ có vài người là nhận ra.
Lượng ma lực làm người ra run sợ ẩn giấu trong cái cơ thể nhỏ bé đó.
Nó là thứ mà thượng cấp Ác Ma không thể nào so sánh được, một Hoàng Kim Ác Ma xinh đẹp.
Mặc cho việc giáo hội đã tuyên bố là nó không còn tồn tại ở thế giới này, với hai người đã bị vẻ đẹp đó mê hoặc thì, tới bây giờ, họ vẫn khao khác cái hiển hiện đó.
Bị Ác Ma mê hoặc, giống như một tín ngưỡng...
“...Đầu tiên, chúng có thể thử nghiệm việc điều chỉnh để gọi ra những cá thể lớn tuổi hơn trong số những thượng cấp Ác Ma, có nên thực nghiệm chuyện đó không...? Nếu là cá thể loại đó thì, chúng ta sẽ cần phải hiến tế vài người”
“Cũng đúng...”
Albertine có hơi suy nghĩ.
Trước đó cô đã đem Eleanor qua phòng khác là để đề phòng vạn vô nhất thất, không cho một người có thể sử dụng ma pháp như Eleanor có bất cứ cơ hội nào làm cản trở cuộc thực nghiệm cuối cùng của kế hoạch này.
Con trai của cô ta ... Luderick, nếu được thì, cô muốn hiến tế thằng bé đó trước mặt cô ta.
“Chỉ cần một người...chúng ta có một đứa trẻ có huyết thống nồng đậm thuộc về một “dòng máu” có ma lực mạnh. Nếu là đứa trẻ đó, thì chỉ cần hiến tế một mình nó là đủ rồi...”
*
“Đứa bé gái...đó sao?”
Khi Zumana nghe thấy tế phẩm đầu tiên để hiến tế cho việc thực nghiệm sơ bộ cái ma pháp trận là cô bé đó, thì anh đã hỏi ngược lại Albertine mà không kịp suy nghĩ kĩ.
“Tôi xin lỗi...”
“Không sao đâu. Đúng thực là có sớm hơn dự định...”
Vừa đi về phía căn phòng đang giam giữ những đứa trẻ đã bị bắt tới đây, Albertine vừa gật đầu độ lượng.
Theo như dự định ban đầu, thì Luderickse sẽ bị cho chiếm hữu bởi một con đê cấp Ác Ma, và bằng cách cho người đó nhìn thấy một con Ác Ma trong thân thể Luderick, thì cô ta sẽ làm tan nát trái tim người đó.
Còn cô bé mang cùng “dòng máu” đó thò sẽ được dành để làm tài liệu cho việc thực nghiệm khác chứ không cần phải làm thứ sử dụng xong rồi vứt bằng một cuộc thực nghiệm sơ bộ thế này.
“Ta chỉ muốn biết, một người có “dòng máu” nồng đậm thì có thể làm vật hiến tế để gọi lên Ác Ma mạnh tới cỡ nào thôi...Chỉ có vậy thôi”
“...Dạ”
Nhưng mà, không phải chỉ có thế thôi có đúng không...Zumana nghĩ.
Theo như cuộc trò chuyện lúc nãy với Eleanor, thì Albertine đang mất đi bình tĩnh.
Con của người phụ nữ mà chồng cô yêu từ tận trong tim, đứa con gái đáng yêu mà chồng cô sẵn sàng dâng hiến mọi thứ mình có cho nó.
Đứa trẻ được yêu quý bởi tất cả mọi người xung quanh mình, Zumana biết là Albertine đang mang trong mình những cảm xúc phức tạp về đứa trẻ đó.
Sự tồn tại của đứa trẻ đó làm sự bình tĩnh trong tim của cô càng thêm hỗn loạn, và Albertine trong vô thức, đã sợ đứa trẻ đó.
Mà cho dù là đối với Zumana, thì cô bé đó vẫn là một đứa trẻ khó hiểu.
Trong cuộc tấn công bắt cóc đó, đứng trước những kẻ như vậy và mà đứa trẻ đó vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi, mà chỉ đứng ra yêu cầu...không là thương lượng một cách đường hoàng.
Chắc hẳn là do “dòng máu” nồng đậm đó, nhưng nếu suy nghĩ tiếp nữa thì. Zumana cảm thấy nếu so về độ nồng đậm của “dòng máu’ thì cô bé đó còn tuyệt hơn so với thằng bé Luderick đấy chứ.
Mà còn có chuyện đáng quan tâm hơn...là vẻ đẹp mà không ai nghĩ là con người có thể có được cùng với cái uy áp mà cô bé đó tỏa ra.
Lúc đó, nếu không phải vì choáng ngợp tới mất hồn trước cái vẻ đẹp đó thì có lẽ bên trong những kỵ sĩ tập kích chắc hẳn đã có người quỵ xuống trước cái uy áp đó mất rồi.
Nhưng mà với Zumana, thì chuyện đó có sao cũng được.
Chủ nhân của Zumana là Albertine, và với anh, lời nói của cô là mệnh lệnh tối cao.
Và Zumana còn yêu Albertine như một người phụ nữ...
Vẻ đẹp đó, tính kêu ngạo đó, sự hà khắc đó, sự mạnh mẽ đó...và cả vẻ mặt đôi khi hiện lên sự cô đơn đó...anh yêu cả sự yếu đuối đó của cô.
Ngay cả sau khi anh biết được Albertine chính là người làm cho gia đình anh xuống dốc.
*
“...Cái đó là...?”
Đứng trước căn phòng đóng kín đang giam giữ lũ trẻ bên trong, Albertine tròn xoe hai mắt.
Nơi đây đang có một quanh cảnh dị thường.
Ánh sáng chói mắt đang lọt qua khe của cánh cửa đang đóng kín, thứ sáng sáng đó trở thành những chiếc lông vũ nhảy múa trong không khí, và biến mất khi chúng rơi xuống sàn nhà.
“Tại sao ...”
Albertine vẫn còn nhớ thứ “ánh sáng” đó.
Nó là Thần Thánh ma pháp. Giáo hoàng-sama tại Vương Đô đã cho cô nhìn thấy nó chỉ một lần, Thánh Quang ma pháp.
Nếu một tế ti sử sụng cái ma pháp “chúc phúc” đó, thì nó sẽ có tác dụng trị thương, hoặc gia hộ trừ tà lên chỉ một người.
Thứ mà Giáo hoàng-sama cho cô thấy, là một ma pháp tác dụng lên nhiều người, “chúc phúc chi yến” và số người có thể sử dụng nó trên toàn đại lục này là không quá mười người.
“Zumana, mở cửa ra!”
Cô khó chịu với cả quá trình mở cửa, và khi Albertine bước vào phòng thì thứ cô thấy không phải là những đứa trẻ đầy thương tích, sợ hãi và đã bỏ cuộc mà là những đứa trẻ đã được trị liệu, đang dâng lời cầu nguyện cho một cô bé nhìn giống như “Thánh Nữ”.
***
A~ lộn xộn quá đi.
Lúc mỹ nhân-san tóc đỏ đó đột nhiên chạy vô phòng thì đã lộn xộn lắm rồi, nhưng mà khi bà tôi tóm lấy tay tôi với một khuôn mặt cực kì đáng sợ rồi cố lôi tôi ra khỏi căn phòng thì không chỉ Shelly với Rick, mà mấy đứa trẻ khác cũng cố ngăn tôi lại, thành ra một đống lộn tùng phèo luôn.
Thiệt tình mà...khó lắm mới trị hết vậy mà, đừng có làm mình bị thương nữa chứ.
Không hiểu sao mà mọi chuyện cũng yên lại, khi đã ra khỏi căn phòng thì tôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc thút thít bên trong đó, làm cái gì vậy trời.
Mà, nói chung thì tôi cũng là “Thánh Nữ-sama” với mấy nhóc đó mà ha...Mắc cỡ quá đi...
“Đi nhanh lên chút”
“D~ạ”
Đau, đau. Chắc tại tôi trả lời kiểu đó nên tay tôi bị nắm chặt hơn. Đúng rồi. Con nít bình thường thì giờ là sợ lắm rồi ha.
Tôi bắt chước thái độ sợ hãi của Shelly rồi đi theo mĩ nhân-san đó.
Còn có một onii-san nữa, nhưng mà người đó cứ nhìn tôi với cái ánh mắt khó hiểu suốt thôi.
Phải giả bộ cho ra dáng con người thôi.
Chúng tôi đi bộ trong một lúc theo hành lang và tới một căn hầm ngầm lớn hơn căn phòng lúc nãy.
Kỹ thuật kiến trúc của thế giới này như thế nào vậy nhỉ? Nhìn thấy cái cây cột te tue đó, tôi chỉ sợ là nó có thể sụp bất cứ lúc nào thôi.
“Ngươi... Là con của Riastea có phải không...?”
“Ưn...”
Người này cũng là bạn của okaa-sama sao? Ưm... Nhưng mà hơi khác. Khi nói tới okaa-sama, tôi biết là những cảm xúc dữ dội bắt đầu xoáy lên trong bà ấy.
Bà ta có bình tĩnh hơn hồi nãy, nhưng mà cũng còn bực bội lắm.
Nhưng mà tự nhiên, mĩ nhân-san ngồi xuống trước mặt, nhìn thẳng vào mắt tôi, và nhìn tôi với một “nụ cười” mà bà ta cố gắng nặn ra. Nhìn còn thấy sợ hơn.
“Tên... Ngươi là?”
“...Yurushia”
“Vậy sao...Ngươi sử dụng Thần Thánh ma pháp được sao...?”
“Ưn...”
“Cái ma pháp lúc nãy, ngươi tập nó ở đâu...?”
“.........?”
Cái ma pháp lúc nãy...? Thần Thánh ma pháp là Vio dạy cho tôi, nhưng mà có lẽ ý bà tôi không phải là vậy nhỉ. Cái ma pháp hào nhoáng đó, là loại ma pháp bình thường không được sử dụng hả ta...?
Khi tôi nghiêng đầu làm cái vẻ mặt “vì con là con nít nên con không biết gì hết” thì, mĩ nhân-san khẽ thở dài.
“...Sao cũng được. Bây giờ ta sẽ nói cho Yurushia biết chuyện gì sẽ xảy ra từ lúc này...”
“Ưm...”
“Ta định cho người trở thành thứ đại diện cho Ác Ma nhưng mà vì ngươi có thể sử dụng Thần Thánh ma pháp nên cũng không thực nghiệm được ha...”
“...Ưm?”
“Đầu tiên cứ lấy dao cắt tay ngươi thử thì sao nhỉ? Rồi sau đó để cho ngươi tự mình trị liệu?”
...Ể?
“Tiếp theo là tới chân. Nếu mà không trị cho nhanh thì máu chảy ra nhiều là chết đúng không? Rồi thử coi có thể đâm vào ngươi được mấy cây kim...? Làm vậy thì dù có trị thế nào đi nữa, thì kim vẫn cứ chích mãi, chích mãi nên sẽ đau suốt ha”
Ê tô...
“Khi ma lực của ngươi cạn dần đi, ta sẽ cho đê cấp Ác Ma chiếm hữu ngươi thử xem có được không ha? Nếu mà ngươi không chống lại được, thì tay chân sẽ cong queo, rồi còn mọc lông mọc vảy nữa nha”
Vừa nói những thứ kinh tởm đó, bằng trái tim bắt đầu hướng về một phương hướng kì lạ và một khuôn mặt đỏ bừng, bà ta nhẹ nhàng chạm vào má tôi, trong ánh mắt của bà ta ẩn chứa sự cô đơn.
“Đôi mắt mới đẹp làm sao. Giống otou-sama của ngươi lắm...Đôi mắt mà ta...đã yêu. Từ lúc nhỏ...ngay lần đầu gặp mặt là ta đã thích rồi...Cho dù có thích...nhưng không nói ra được...và ta, toàn nói ra những lời đáng ghét mà thôi. Nhưng ta vẫn cứ nghĩ rằng...nếu ta chờ đợi, thì lúc nào đó...người đó sẽ trở thành đồ vật của ta. Chỉ cần ở chung chăn sẻ gối thì, đó là mối quan hệ tốt nhất đúng không...Nhưng mà ha. Người ở bên cạnh người đó...lại là okaa-sama của ngươi...”
Bằng ngón tay trắng bạch của mình, cô ta nhẹ nhàng bóp lấy cổ tôi.
“...Ta ghét...cô ta. Ghét tới mức không muốn nhìn thấy cô ta...Khi ta nhìn thấy Folt trong sân trường thì lúc nào cô ta cũng ở bên anh ấy...Và cho dù là khi người đó đã là của ta thì anh trai người đó vẫn cản trở ta...Mặc dù lúc đầu tiên lại giúp đỡ ta...Không chỉ có người cản trở mà trái tim người đó cũng không thuộc về ta...Rồi, ngươi...nếu ngươi không có mặt trên cõi đời này thì...”
Rốt cuộc đó là câu chuyện “một cô gái yêu nhưng mà không thể thành thật được” đúng không...
Chắc hẳn cô ta cũng không muốn kể cho tôi nghe câu chuyện này. Bây giờ, chắc hẳn người này sẽ giết tôi, vì tôi là con gái của người phụ nữ cô căm ghét nên cô ta mới có thể nói việc này ra...Cô ta muốn nói nó ra.
Với tính cách này thì cô ta có người bạn cùng giới nào mà cô ta có thể trò chuyện cùng không nhỉ...? Nếu như có ai đó có thể lắng nghe cô ta. Nếu như cô ta thành thật hơn một chút...
“.........?”
Trong khi cổ mình đang bị siết lấy...tôi chạm vào cánh tay đang run rẩy của cô ta và im lặng mỉm cười.
Nhìn thấy đôi mắt thoáng dao động ấy, tôi, lúc này không nói được mà cũng không đứng lên được, dùng ngón tay của mình dịu dàng lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt mà cô ấy cũng không tự mình nhận ra được sự có mặt của những giọt nước mắt ấy.
“...Tại ... sao...”
Trong mắt cô ấy tràn đầy vẻ mơ hồ. Trong cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi ấy, vẻ cay đắng dần mất đi từng chút một...và bằng đôi bàn tay mình, tôi nhẹ nhàng ôm lấy đôi má của cô ta.
Trái tim của con người...thật mỏng manh...thật cô đơn...và cũng thật đẹp làm sao.
Từ những ái tình sâu đậm đó...mà lại có thể biến thành đau khổ và thù ghét thế này... Nó ôm ấp tất cả những thứ to lớn đó.
Nó...đáng yêu làm sao đó...
Những suy nghĩ này...làm tôi phát điên lên được.
“...Người xấu”
“...Ể...?”
Ác Ma, luôn đói khát tình yêu.
Người xấu...tôi không biết là họ...ẩn chứa trong mình thứ mật ngọt đến thế này...
“...Itadakimasu”
Cạch...
Tôi nhẹ nhàng...dịu dàng bẻ gãy cổ cô gái ấy.