Một ngày mới đã bắt đầu.
Đã gần một năm trôi qua từ cái sự kiện triệu hoán Ác Ma lần thứ hai đó, và ba tháng nữa thì tôi cũng sẽ lên năm tuổi.
Ăn đồ ăn vặt nè, rồi gặp được vua là ojii-sama nè, một năm đó xảy ra quá nhiều chuyện làm tâm thần tôi có phấn khích lên một chút nên rốt cuộc dẫn tới việc tôi nhìn ra cửa sổ về phía thành phố giữa tối khuya rồi lẩm bẩm “ta sẽ trao cho các ngươi tình yêu” các thứ như vậy...
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....
...Xin lỗi.
Tôi phải lăn lộn trên giường một chút rồi.
*
Một ngày mới đã bắt đầu.
Đã gần một năm trôi qua từ cái sự kiện triệu hoán Ác Ma lần thứ hai đó, và ba tháng nữa thì tôi cũng sẽ lên năm tuổi.
...Hử? Gì vậy nhỉ?
Chuyện đó thì sao cũng được, thứ cần quan tâm bây giờ là cuộc sống của tôi hiện tại có rất nhiều biến đổi.
Đúng là nếu so với bình thường thì việc tôi được nuôi lớn lên trong sự chiều chuộng khiến tôi muốn chảy thây ra thì cũng không có gì khác biệt nhưng mà lần này, nó còn tăng thêm nữa chứ.
Tới mức muốn rũ rượi luôn...Ừ, giống như là rong biển á.
“Vì Yuru-ojou-sama, đầu bếp trưởng đã làm ra rất nhiều kẹo bánh hiện đang nổi tiếng ở Vương Đô luôn đó”
“Ưm ~”
Thức ăn của con người, bị hủy diệt hết đê.
Người vừa nói câu đó là trưởng thị nữ...người từng chăm sóc cho otou-sama lúc ông còn ở tại lâu đài, và lúc ông thành Công Tước thì cũng bà cũng là người dẫn theo hàng chục thị nữ tới chỗ chúng tôi.
Bà là vợ của ojii-chan quản gia...jii-ya đó, và bà cũng bắt tôi gọi bà là baa-ya luôn...Hai cái người này làm sao vậy chứ?
Baa-ya đang nắm tay tôi và chậm rãi bước đi.
Tôi cũng sắp được năm tuổi rồi nên cũng tới lúc tốt nghiệp khỏi cái vụ ẵm bồng mãi rồi đúng không.
Nhưng mà, ngay khi một tay của tôi bị nắm lấy thì gần như lúc đó cũng có một thị nữ khác xuất hiện và nắm lấy tay còn lại của tôi.
Không hiểu sao lúc này trong đầu tôi lại nghĩ tới một tấm ảnh đen trắng về một con khỉ bị hai người đàn ông nắm lấy hai tay nữa.
Được hai người cầm tay như vầy thì không cần đi nữa cũng được mà đúng không, ủa, hình như chân tôi không chạm đất luôn rồi thì phải.
Không thể nào được. Nhưng mà nếu tôi tỏ vẻ phản đối thì sẽ bị ẵm lên liền. Tôi không có quyền cự tuyệt.
Ưm, tôi là...ojou-sama mà đúng không?
Ngoài lề một chút, khi tôi được okaa-sama ẵm trong khi bà đang đi trên hành lang thì tôi thấy được Vio đang huấn luyện mấy cô maid trẻ trong một một căn phòng, họ đang được huấn luyện bằng cách hít đất.
Tập như vậy chi vậy nhỉ...?
Mấy người, tình yêu của mấy người nặng nề quá đó.
Nhà tôi... Verusenia Công Tước Gia có vẻ có một điều kiện kinh tế khá tốt.
Đất đai ở đất nước này, Thánh Vương Quốc Tariteld, khá phì nhiêu cộng thêm việc người dân, có lẽ vì lý do tôn giáo, nên rất siêng năng, làm việc chăm chỉ và đóng thuế đầy đủ.
Ưm, không phải loại quốc gia có tôn giáo tà ác đâu nha...
Nói chung thì, vùng Tuul của otou-sama cũng thu được rất nhiều thuế.
Nhưng mà có đó không phải là tiền của Công Tước Gia.
Tất nhiên một bộ phận trong đó cũng được đưa về cho chúng tôi nhưng lợi nhuận chủ yếu của chúng tôi là do otou-sama tự mình giao thương được dưới danh nghĩa Công Tước Gia.
Vùng Tuul nằm ở phía tây của vương quốc. Xa hơn nữa về phía tây là một đất nước có tên là Siegels, ba phần quốc thổ của đất nước đó được dành cho nông nghiệp, thường gọi là Nông Nghiệp Đại Quốc.
Quốc giáo duy nhất ở Nông Nghiệp Đại Quốc Siegels cũng giống với chúng tôi, tôn giáo tôn thờ nữ thần phì nhiêu Costol-sama, và hoàng hậu nơi đó là onee-sama của otou-sama. Nói gọn lại thì là oba-sama của tôi.
Vậy là có lợi nhuận đó. Cũng đáng tin mà ha.
Cho dù là vậy nhưng mà khi tôi hỏi oji-san từng làm quản gia nhưng giờ đã nghỉ hưu thì dường như ngay lúc ông ta còn làm việc thì nhà tôi cũng đã giàu thế này rồi.
Chuyện này là do nguyên bộ hạ của otou-sama, con trai của jii-ya, người mới chuyển từ lâu đài tại Vương Đô tới đây và cũng là quản gia mới của chúng tôi nói cho tôi biết, nhưng hình như chúng tôi cũng thoát được khá nhiều “gánh nặng” thì phải.
Bỏ qua chuyện đó thì dù là trong giới quý tộc đi nữa thì có vẻ gia đình tôi cũng thuộc loại giàu có.
Nhưng mà cả otou-sama lẫn okaa-sama đều không thích xài tiền nên mọi thứ cứ vậy mà tập trung vào tôi.
Những quản gia-san và thị nữ-san mà otou-sama đem theo tới đây cũng cưng chiều tôi hết sức và cho dù những người mà trước đây làm việc tại Công Tước Gia đã nghỉ việc thì Vio cũng đang huấn luyện những thị nữ-san mới của okaa-sama theo kiểu huấn luyện địa ngục.
Không hiểu sao thấy sợ quá đi.
Cho dù đã đưa cho tôi một đống quần áo đẹp và những đồ ăn xa hoa nhưng mà họ vẫn cứ thấy còn không đủ.
Nếu nói thẳng thì, tôi không cần những thứ đó.
Không hiểu sao mà họ cứ làm những chuyện ngoài ý muốn của tôi vậy chứ?
Một trong những thứ đó là hộ vệ kỵ sĩ đoàn đi kèm theo tôi lúc tôi đi ra ngoài. Nếu bình thường thì đó chỉ là những kỵ sĩ-san bình thường mà thôi, nhưng khi tôi đi ra ngoài thì có tới hơn mười nữ kỵ sĩ-san...Zuka?-san, đi kèm một cách sát sao theo tôi.
Nữ kỵ sĩ...nghe cũng kêu ghê ha.
Nhưng mà cũng có lý do sâu xa trong việc tạo thành cái hộ vệ kỵ sĩ đoàn này.
“Nè Yurushia. Từ đây mình cũng có thể nhìn thấy lâu đài đó-”
“Lâu đài~”
Chỉ cần tôi không chú ý một tí thì cái kiểu nói chuyện trẻ con ấy lại tự nhiên bật ra. Cái đó thì sao cũng được nhưng mà lúc này, tôi đang cưỡi ngựa chung với Quốc Vương Bệ Hạ đó. Hay nói cách khác, là ojii-sama của tôi.
Bề ngoài của ông cũng không tệ nhưng mà nhìn ojii-sama không đủ thanh tú lắm. Tuy nhiên ông cũng vẫn cưng chiều tôi.
Anh của otou-sama, oji-sama của tôi của hơi “thô” giống như ojii-sama vậy. Không thanh tú gì hết á.
Thật tốt. Otou-sama giống với obaa-sama hơn.
Bữa nay tôi đang đi chơi xa với ojii-sama.
Đúng đó, tôi đang ở Vương Đô. Những hộ vệ kỵ sĩ-san đó được Quốc Vương Bệ Hạ tập hợp lại nhằm mục đích hộ vệ cho tôi tới Vương Đô.
Ở lại ba ngày. Cả đi cả về là hết một tuần. Chúng tôi đã thỏa thuận là một tháng tôi phải tới một lần để cho ông thấy mặt tôi.
Phiền phức thiệt.
Ojii-sama cực kì cưng chiều tôi.
Cho dù tôi từng nghĩ không hiểu sao là với một đứa trẻ nhìn đáng sợ như tôi mà ông lại cưng chiều như thế nhưng mà rốt cuộc là vì oji-sama đẻ toàn là con trai nên ông mong chờ một cô cháu gái để tha hồ mà chiều chuộng nó.
Nhưng mà...tôi có hai onee-sama nữa mà phải không?
“Yurushia. Bữa nay mình sẽ đi tới khu rừng đó để săn một loại chim gọi là gà lôi đó”
“Chim-san~”
Tôi trả lời cho có rồi nhìn xung quanh để kiếm chim. Ngay cả trong giấc mơ kia thì tôi cũng chưa từng đi săn qua nên tôi cũng mong ngóng chuyện này một chút.
...Ủa? Tôi cảm thấy khí tức của “thú” trong rừng.
Tất nhiên dù là một khu rừng an toàn ở kế Vương Đô thì vì là rừng nên thế nào cũng có thú rồi, nhưng mà “thú” trong ngôn ngữ của Ác Ma là để chỉ tồn tại như ác quỷ mà tới đồng tộc của chúng thì chúng cũng xơi luôn.
...Tóm lại thì đó là một tồn tại giống như tôi.
Mà dù gì thì cái khí tức mà tôi cảm thấy này cũng không phải là loại khủng bố tới mức đó.
Nói chính ra thì nó là loại mà không phải “giết để ăn” mà là “vì giết nên mới ăn”, một loại khí tức khá đáng yêu.
Thực là đáng yêu quá đi...
Mặc dù tôi đã có thể sử dụng sức mạnh của Ác Ma tới một mức nhất định, nhưng tôi không ngạo mạn. Dường như có ai đó từng nói với tôi điều đó nhưng mà tôi cũng không rõ là trong đất nước này thì chiến lực của tôi tới mức nào.
Mà, dù gì thì tôi cũng không có ý đối địch mà đúng không? Vì tôi “yêu” “con người” mà.
Nhưng mà nè...với cái mức khí tức này mà cũng muốn ăn “tôi” nữa sao...
“.........”
Tôi hướng ánh mắt của mình theo cảm giác về hướng của khí tức đó.
Nhưng mà, tôi chỉ hơi dao động khí tức của mình một chút thì cái khí tức của “vật nhỏ” đó cũng biến mất tiêu luôn.
“...Gì vậy? Yurushia”
“Ư, dạ...sóc-”
Nghe ojii-sama hỏi vậy, tôi chỉ tay về phía “sóc-san” vẫn còn đứng cứng ngắc đó vì dính phải dư ba lúc nãy.
Thiệt tình mà, chỉ là dư ba của ánh mắt mà, đâu có cần phải cứng đơ tới như vậy chứ...
“Ồ, dễ thương quá ha. Con thích nó hả?”
“Ư~~m, bắt nó thì tội lắm...”
Mắc công làm nó sợ thêm nữa.
“Yurushia hiền ghê ha”
Cái âm thanh thong thả đó cất lên từ kế bên tôi.
Khi tôi nhìn qua hướng đó thì có một cậu bé có mái tóc màu vàng mật ong pha lẫn hồng nhạt đang nhìn tôi với một khuôn mặt ấm áp và thoải mái.
Cậu ta là onii-chan của Rick. Đệ nhất vương thái tôn, Timotei-kun mười ba tuổi. Anh họ của tôi.
Giống như mái tóc có màu dâu tây mật ong đó, bề ngoài của cậu ta cũng “ngọt ngào” một cách kì lạ.
Ngoại hình của cậu giống với Elea-sama, là một “Vương tử-sama” chính hiệu nhưng mà bên trong của Timotei-kun thì ngọt ngào như kẹo bông á nên tôi không nghĩ là có ai sẽ gọi cậu ta tôn kính từ tận trong tim là “sama” như với Rick.
Nhưng mà dù gì thì cậu là vẫn là “kun”. Còn Rick thì chỉ là “thằng nhãi” thôi là đã tốt rồi.
Lần này Timotei-kun tới với lý do là để gặp gỡ với anh em họ.
Còn otou-sama, oji-sama, Elea-sama thì còn bận làm việc vì ojii-sama đang đi chơi.
Rick thì phải đi học nên không có tới. Timotei-kun thì tới được nhưng mà hình như Rick thì vì mới vô học nên không chuồn đi được thì phải.
Tôi có hơi lầm lẫn một chút nhưng mà không phải nhập học lúc đang lên bảy tuổi, bằng tuổi đi học tiểu học, mà là đã lên bảy tuổi mới nhập học...hay nói cách khác, ở đây nhập học vào lúc tuổi bằng lớp hai tiểu học và tốt nghiệp Ma Thuật Học Viện vào lúc 17 tuổi.
“Em hiền sao...?”
“Phải chi sóc-san biết được sự dịu dàng đó của Yurushia thì tốt rồi ha”
Timotei-kun nói vậy với một nụ cười ngọt ngào rồi xoa tóc tôi.
Cách nói chuyện cũng giống như Elea-sama luôn. Nhìn cậu ta có vẻ như không đáng tin cậy cho ra dáng một Vương Gia nam tử lắm, nhưng mà với một đứa bé cách gần mười tuổi thì một onii-chan có thể làm nũng thế này thì cũng tốt rồi ha. Mà cậu ta còn không có sợ tôi nữa chứ.
“...Phư phư”
Khi tôi đang được xoa đầu dịu dàng mà phát ra nụ cười thỏa mãn đó thì ojii-sama bắt đầu xoa đầu tôi một cách thô bạo. Hơi đau đó.
“Yurushia, săn con chim đó ha!”
Người la lớn quá đó, ojii-sama.
Ông đưa tôi cho những nữ kỵ sĩ đang đi bên cạnh rồi ngay lập tức giương cung và bắn xuyên qua cái con chim màu hồng...con đó là gà lôi hả?...với chỉ một mũi tên.
Những kỵ sĩ sau lưng tôi...để coi, hộ vệ của ojii-sama và Timotei-kun là ba mươi người còn hộ vệ kỵ sĩ của tôi là mười lăm người cùng ồ lên tán thưởng.
Nhưng mà tôi thì lại nghe nó thành như là “nice shot” á.
“Sao nào”
“Ojii-sama, giỏi ~quá”
Ưm, phải khen chứ ha. Nhìn cái khuôn mặt tự mãn đó thì tôi phải khen chứ ha.
Điểm này thì ojii-sama giống y chang như Rick á. Oji-sama thì cũng cho tôi cảm giác là giống như ojii-sama vậy.
Và cũng giống như “anh ta” luôn.
Không hiểu sao, hình như là tôi có duyên với loại người này thì phải.