Một lúc sau, cả dinh thự trở nên náo loạn.
“Mary! Sao Mary lại thành ra thế này!”
Mary Gordian. Cô là trưởng hầu gái của dinh thự này và cũng là một trong những tay chân mà Josephine Alastor quý trọng nhất.
“Mary! Không sao chứ? Mở mắt ra đi!”
Mary đã hoàn toàn bất tỉnh.
Đó là điều đương nhiên. Bởi vì bắp chân cô đã gần rách tả tơi như bị đánh bom rồi.
Giống hệt như khi bà ta trừng phạt Canna cách đây không lâu!
“Ai làm chuyện này!”
“Chuyện đó…”
Mấy cô hầu gái cứ ấp a ấp úng, chật vật lắm mới nói được.
“Là cô Canna đưa ra hình phạt ạ.”
Cái gì?
Khuôn mặt Josephine đông cứng lại.
Bà đang nghi ngờ chính đôi tai của mình.
“Làm gì có chuyện đó. Không lí nào Canna lại còn sức lực để làm chuyện như vậy được!”
“Dạ, không phải đâu ạ. Hai chân cô ấy đi lại tốt lắm, thậm chí còn chạy xuống cầu thang rất nhanh cơ ạ. Chính mắt tôi nhìn thấy, thưa phu nhân!”
Những lời đó làm đầu óc bà lạnh toát.
Lẽ nào ai đó đã giúp Kanna trị bệnh?
“Cô, đi dẫn dược sĩ quản lí phòng dược liệu đến đây. Còn cô, đi gọi y sĩ!”
Bà đã tra hỏi dược sĩ và y sĩ nhưng cả hai đều khẳng định mình trong sạch.
Thậm chí, dược liệu trong phòng dược vẫn còn y nguyên, không mất mát gì.
Tức là, không có một loại thuốc nào lọt ra ngoài.
‘Vô lí. Mình phải đi xác thực tận mắt!’
Josephine bước nhanh lên cầu thang rồi mở toang cửa phòng Canna. Và…
“Mẹ.”
Khi cảnh tượng trước mắt hiện ra, trong giây lát, đầu óc bà trắng xóa.
“Mẹ đến tìm con có việc gì thế ạ?”
Phía cửa sổ.
Canna đang ngồi trên khung cửa sổ và vuốt ve mấy nhành cây lấp ló bên ngoài.
Josephine vội vã tới gần và kéo vạt váy của cô lên.
Không thể nào, chỗ sưng ở bắp chân cô gần như biến mất.
Không lí nào lại thế cả!
“Cô, lấy trộm thuốc trong phòng dược liệu, phải không?”
“Làm gì có chuyện đó ạ.”
Canna phủi nhẹ góc váy bị nhăn rồi mỉm cười.
“Nếu mẹ không tin thì đến phòng dược liệu kiểm tra đi ạ.”
Thay vào đó, con chỉ lẻn vào nhà kính của mẹ lúc sáng sớm để trộm vài loại thảo dược mình phát hiện được thôi.
Canna đã nuốt mấy lời đó vào trong và cười tủm tỉm.
“Lẽ nào việc con khỏi bệnh lại khiến mẹ không hài lòng ạ?”
Bất chợt Josephine không nói nên lời.
Đương nhiên là bà không hài lòng.
Vì bà hi vọng Canna sẽ chết hoặc ít nhất là bị què.
Nhưng việc thừa nhận điều đó bằng chính miệng mình lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
“Cô nói linh tinh gì vậy chứ!”
“Thế ạ? Con còn tưởng mẹ giận vì con vẫn lành lặn.”
“Đừng nói vớ vẩn!”
Tuy nhiên, phản ứng vừa rồi của bà có vẻ hoàn toàn hiểu được.
Vì vậy, Josephine vội vàng chuyển chủ đề.
“Nếu đã khỏi rồi thì làm cái gì mà không báo cho ta biết ngay? Còn chuyện kia, Mary là trưởng hầu gái của dinh thự này, không có sự cho phép của ta mà cô dám dùng roi với cô ấy sao?”
“Mary đã mong con chết đấy ạ.”
“…Cái gì?”
“Cô ta đã hỏi ‘cuối cùng thì con bé Canna ấy cũng chết rồi phải không’, rồi còn rất vui mừng mà vỗ tay nữa ạ.”
Josephine âm thầm chửi bới trong lòng.
Mary, cái thứ ngu ngốc này! Chuyện ấy mà cũng nói oang oang lên để Canna nghe được rồi làm sao bây giờ!
Không ai quan tâm đến Canna cả. Nếu để cô ta chết vì bệnh tật dai dẳng thì mọi chuyện sẽ kết thúc mà chẳng ai để ý tới.
Nhưng mà, cứ đi đây đi đó và tuyên bố mình là người-có-ý-định-giết Canna thì nó lại thành vấn đề.
Một vấn đề rất lớn.
“Mary đã nói vậy và đó là sự thật, cho nên con trừng phạt cô ta cũng không sao chứ ạ?”
“Phạt như thế là đủ rồi. Mary là một người hầu tuyệt vời, đã cống hiến hết mình cho dinh thự này trong hàng chục năm qua!”
Canna mếu máo giả vờ oan ức để phản đối.
“Con không thể sống chung một nhà với cô hầu gái ấy đâu ạ. Nếu mẹ không đuổi cô ta đi thì con sẽ đi.”
Đương nhiên, mấy lời này vào tai Josephine thì chỉ thấy là con dâu đang lên giọng dọa nạt.
Canna bảo là đi đâu cơ?
Một người mà ai cũng chỉ trỏ, khinh miệt như Canna thì làm gì có nơi nào nhận!
“Được rồi, cứ theo ý cô mà làm. Muốn đi đâu thì đi mau đi!”
Đây rồi, phải thế chứ!
Canna truyền thêm sức mạnh vào khóe môi để kìm lại ý muốn hét toáng lên vì vui mừng của cô.
Chính là câu này.
Để nghe được câu này mà Canna đã cố tình khiêu khích Josephine. Và cô đã thành công.
Để bị đuổi ra khỏi nhà Công tước Valentino.
“Con biết rồi. Ngày mai con sẽ rời đi ngay khi trời sáng ạ.”
Nhưng bà ta đã không nghe. Sau khi khịt mũi một cách thô lỗ, bà ta liền quay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng bà, nụ cười trên môi Canna ngày càng sâu.
Cảm ơn mẹ.
Xin mẹ hãy hỗ trợ để sau này con có thể li hôn nữa nhé.
***
Đắm đò nhân thể giặt mẹt.
Sẵn chuyện đã như vậy, Canna định sẽ yêu cầu ly hôn sau khi chắc chắn rằng mình đang trong tình trạng ‘bị đuổi đi’.
Để làm được điều đó, cô phải đi nói chuyện với Silvien Valentino.
‘Nhìn những gì Joo Hwa đã làm thì anh ta sẽ vui mừng mà chào đón mình với đôi tay dang rộng cho mà xem.’
Hùù.
Canna hít thở sâu khi đứng trước cửa phòng anh ta. Và rồi, cốc cốc, cô gõ cửa.
“Ngài Công tước, tôi là Canna đây ạ. Tôi có thể vào chứ?”
Sau đó là một sự im lặng.
Canna nheo mắt và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cô đang nghĩ có khi nào anh ta lại phớt lờ mình thì…
“Xin mời vào, cô Canna.”
Một âm thanh trầm lạnh vang lên.
Canna vô thức mở rộng vai. Đó là một âm thanh khiến người ta tự nhiên cảm thấy căng thẳng.
‘Khoan đã. Nhưng mà cô Canna là sao?’
Dù đã biết trước nhưng không ngờ anh ta không hề coi cô là vợ một chút nào.
Canna ngay lập tức mở toang cửa phòng và đi vào. Thế nhưng, cô không thể bước tới bước thứ ba và đứng sững ngay tại đó.
“Đêm nay, cô có việc gì?”
Mái tóc màu bạc thẫm đẫm ánh trăng. Đôi mắt xanh thăm thẳm huyền bí.
Silvien uể oải ngồi trên giường và quan sát cô.
Có lẽ anh vừa tắm xong, phần đuôi tóc ánh bạc vẫn còn đọng hơi nước.
‘Thật giống Tuyết Nữ.’
Đột nhiên, cô nhớ đến một câu chuyện kinh dị của một đất nước khác mà cô từng được nghe khi ở Hàn Quốc.
Tuyết Nữ.
Yêu quái mê hoặc con người bằng sắc đẹp phi thực rồi lôi kéo họ vào cơn bão tuyết.
Người ta nói rằng, những kẻ bị mê hoặc sẽ say mê vẻ đẹp đó đến mức không thể tỉnh táo và rồi bị đóng băng cho tới chết…
“Tôi có điều muốn nói.”
Canna điều hòa lại hơi thở và mở lời.
Xem ra Joo Hwa đã chìm đắm vào ngoại hình áp đảo của Silvien và không thể tỉnh ra, nhưng cô thì không.
“Không biết ngài đã nghe chưa. Không, chắc chắn là ngài đã nghe rồi.”
Phải đến khi bắt đầu câu chuyện thì cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Dù sao thì con người đó là một kẻ máu lạnh với vẻ bề ngoài lộng lẫy, cho nên cô không được nản lòng.
Vì đó chỉ là một thứ rác rưởi mà vợ mình có bị đánh chết hay không thì anh ta cũng chẳng thèm quan tâm.
“Mẹ đã định giết tôi.”
Nghe vậy, khóe môi Silvien khẽ cong lên.
“Nữ Bá tước Alastor không có đủ sức mạnh để giết người bằng roi.”
Canna nổi giận phừng phừng và nhìn chằm chằm vào anh ta.
Quả nhiên Silvien đã biết tất cả.
Thế mà anh ta vẫn trả lời trơ trẽn như vậy!
“Ngài có biết là dù tôi bị thương nặng nhưng họ cũng không chữa trị cho tôi không?”
“Có lí do gì để tôi phải biết sao?”
“Tôi là vợ của ngài Công tước đây. Trong khi vợ mình có thể bị mẹ chồng đánh chết thì ngài lại làm như không biết. Ngài nghĩ rằng điều đó có đúng về mặt đạo đức không?”
“Thế nên.”
Một sự chán nản mạnh mẽ lướt qua đôi mắt của Silvien.
“Không phải cô Canna vẫn sống đây thôi, trước mắt tôi.”
“…”
“Có vấn đề gì sao?”
Đôi mắt dịu dàng.
Khóe môi khẽ cong.
Giọng nói mềm mại.
Ai nhìn vào cũng thấy thái độ anh ta như thể sẵn lòng dâng lên trái tim mình, nhưng nhiệt độ xung quanh Silvien đang dần giảm xuống.
Thật sự lạnh đến mức khủng khiếp.
Canna có thể chắc chắn rằng bây giờ cô có nôn ra máu và ngã xuống thì anh ta cũng sẽ không chớp mắt dù chỉ một cái.
Rốt cuộc, tại sao Joo Hwa lại yêu một người đàn ông như thế này? Một người lạnh lùng đến vậy.
Rõ ràng là nếu mẹ – đúng hơn là mẹ Joo Hwa mà biết được thì bà ấy sẽ đau lòng lắm.
Khi cô nghĩ như vậy, ngay lập tức nhiệt độ tăng vọt và đầu cô nóng bừng lên.
“Nếu vậy thì tại sao ngài lại kết hôn với tôi?”
Cô phải hỏi cho rõ. Dù thế nào cô cũng không thể bỏ qua chuyện này được.
Tên ngốc Lee Joo Hwa đó dù có sống cả đời cũng không thể hó hé được một lời, vì vậy mình sẽ phải thay mặt cô nổi giận!
“Dù cuộc hôn nhân giữa chúng ta chỉ là khế ước nhưng kết hôn vẫn là kết hôn. Ngài đã đồng ý cưới tôi về làm vợ thì phải thể hiện sự tôn trọng tối thiểu chứ. Cái…”
Cái tên rác rưởi này!