***
“Ừm, thưa ngài, tôi có chuyện muốn nói.”
Đang trên đường hướng tới phòng làm việc, bước chân Silvien bỗng khựng lại.
Trong hành lang tối tăm, quản gia cầm đèn bước tới gần.
“Có việc gì, xin cứ nói.”
Giọng điệu lịch sự giống như khi đối đãi với Josephine.
Đây không phải việc gì mới mẻ nên quản gia không ngạc nhiên.
Công tước Silvien Valentino luôn như vậy.
Vì anh ta luôn duy trì phép lịch sự với tất cả mọi người, bất kể thân phận.
Nhưng thế nào thì trông anh cũng không giống một người thân thiện.
Ngược lại, người ta luôn cảm thấy anh như một người kiêu ngạo đang đứng trên một đỉnh núi cao đến không khí cũng loãng mà nhìn xuống tất cả.
“Thật ra thì…”
Quản gia đã giải thích toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Xung đột giữa Canna và Josephine.
Và hiện tại, sự thật là chân của Canna đang bốc hỏa đến mức gần như vỡ ra.
Khi nghe những lời ấy, Silvien đến một bên lông mày cũng không nhúc nhích mà hỏi lại.
“Vậy thì sao?”
“Tôi nên làm gì ạ? Vết thương không nhẹ nên nếu cứ để như thế sẽ rất nguy hiểm.”
Một câu trả lời không cần phải suy nghĩ.
“Nữ bá tước Alastor quản lí mọi việc lớn nhỏ trong nhà.”
Chết hay không, bệnh hay không, cứ để mặc như vậy chẳng khác nào một bản án tử hình.
Vậy là xong chuyện. Silvien cứ thế đi ngang qua quản gia.
Dự đoán của Josephine đã đúng, dù chuyện gì xảy ra với Canna thì cũng chẳng có ai bận tâm.
Silvien Valentino không quan tâm việc vợ mình có chết hay không.
***
“Oa, thật sự, trông bọn họ như định giết mình.”
Rạng sáng, cô mới tỉnh lại.
Và trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an rằng không biết chừng mình thật sự sẽ chết.
Bởi vì tình trạng hiện tại của cô thật sự tệ hại.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơ thể thì nóng như hòn than.
Và hơn hết.
“Oái!”
Đau.
Tiếng rên rỉ tự động bật ra vì bắp chân cô đau đớn như nó bốc cháy.
Canna sợ hãi, rón rén kiểm tra bắp chân.
Khoảnh khắc vết thương lọt vào mắt, hơi thở cô tự nhiên nghẹn lại.
Cô đã dự đoán trước nhưng.
‘Thật kinh khủng.’
Rõ ràng là nếu cứ để như vậy thì vùng bị viêm sẽ lan rộng và chân cô sẽ mưng mủ.
Tưởng chỉ có vậy thôi à? Nếu không sát trùng thì khả năng cao vết thương sẽ bị nhiễm trùng, trong trường hợp xấu nhất, dây thần kinh ở chân sẽ bị tổn thương hoàn toàn và dẫn đến tàn phế, hoắc là…
‘Có khả năng tử vong.’
Không giống ở Trái Đất, nơi chứa đầy thuốc kháng sinh và các chủng loại vắc xin.
Đây là thời đại mà nếu để bị nhiễm trùng hoặc chứng viêm nặng hơn thì bệnh nhân có thể sẽ chết.
‘Vậy mà họ cứ thế để mình ở đây? Thuốc men không cho, người chăm sóc cũng không có?’
Bọn họ thực sự định giết cô, nếu không thì cũng có ý định biến cô thành người què.
“Xấu xa thật đấy. Mà thật ra thì người ở thế giới này vốn dĩ coi mạng sống con người như con kiến vậy.”
Đúng là nực cười.
Xin lỗi, nhưng mà cô sẽ phải làm bọn họ thất vọng rồi.
Mức này ấy hả, một mình cô cũng hoàn toàn có thể chữa được.
“Ưưư… a, đau chết mất thôi.”
Mặc dù đầu óc choáng váng như như sắp ngã gục tới nơi nhưng cô vẫn chầm chậm xuống giường và bò trên sàn nhà. Trái tim cô tha thiết muốn cô nằm xuống nhưng…
‘Nằm xuống sẽ chẳng giải quyết được gì cả.’
Sau một hồi lòng vòng và lục lọi khắp nơi trong phòng, cô đã tìm được vài thứ hữu ích.
Khăn tay, vỏ gối sạch và rượu whisky.
‘Trước tiên, mình phải sát trùng vết thương đã.’
Canna dựa lưng vào tường và nắm lấy chai whisky. Chắc hẳn là sẽ đau khủng khiếp. Cô hít thở sâu để chuẩn bị tinh thần.
‘…Khoan đã. Cái gì kia?’
Mắt Canna dán chặt vào cửa sổ.
Cửa sổ rất lớn.
Bên ngoài, cành cây rậm rạp vươn tới gần chạm cửa sổ.
Cửa sổ của căn phòng bị cây cối bên ngoài che lấp, đây không phải không gian xứng đáng dành cho một công tước phu nhân.
Nhìn căn phòng cũng có thể biết được địa vị của Canna trong dinh thự này nhưng…
Bây giờ, đó không phải là điều quan trọng.
“Cái cây đó, rõ ràng là cái cây đó mà.”
Khi mở toang cửa sổ, cô đã chắc chắn.
Mùi hương tỏa ra từ cây, lá và vẻ ngoài này…!
“Còn không phải cây long não sao.”
Một đống dược liệu không có gì để vứt bỏ, từ thân cây, vỏ cây, đến lá cây. Thực tế, đây là một loài cây được sử dụng làm thuốc đông y ở Hàn Quốc.
Đặc biệt, lá cây long não có hiệu quả trong việc giảm vết bầm tím và viêm nhiễm nên là loại thuốc sơ cứu tốt nhất.
Nhưng đúng lúc cái cây đó vươn ra trước cửa sổ, cái này…
‘Cây long não sinh trưởng ở lục địa này sao…?’
Cây long não là thực vật của lục địa phía Đông.
Nhưng mà nó lại ở nơi này, trong khu vườn của một nhà quý tộc ở lục địa phía Tây cơ á?
‘Nghe nói bà cô Josephine đó đã chăm chỉ thu thập các loài thực vật ở lục địa phía Đông, thì ra đó là sự thật.’
Nhớ lại những kí ức của Joo Hwa, Canna cúi đầu, ngó ra ngoài cửa sổ.
‘Quả nhiên, mình biết mà.’
Trên thân cây long não có nạm đá ma thuật đen. Có lẽ ở bên dưới, rễ cây cũng quấn đầy đá ma thuật.
Nơi đây, một lục địa có khí hậu không phù hợp, thứ cung cấp sức mạnh để cây có thể sống trên mảnh đất không thể sống này chính là đá ma thuật. Nếu không nhờ nó thì cây đã chết sớm rồi.
Kéo dài sự sống của cây bằng đá ma thuật đúng là một sở thích quái dị. Vậy mà nó lại được các quý phu nhân yêu thích!
‘Dù sao thì, đối với mình, đó cũng là việc tốt.’
Canna hái một ít lá cây.
Sau đó, cô lại ngồi dựa vào tường và cầm chai whisky lên.
Bây giờ, cô thực sự phải sát trùng vết thương.
Cô nuốt nước bọt rồi cầm nghiêng chai rượu whisky trên bắp chân. Róc rách, rượu được đổ lên vết thương. Và.
“…!”
Nhấp nháy, một tia sáng chợt lóe lên trước mắt và cô phát ra một tiếng rên rỉ từ kẽ răng đang nghiến chặt.
Nó đau như kiểu da thịt bị đốt cháy.
‘Chịu đựng. Không được ngất.’
Cô dùng chai whisky đập dập lá cây long não đến khi ra nước thì cẩn thận đắp lên vết thương ở bắp chân.
“Hùù.”
Cảm giác nóng rát lan tỏa. Cô xé tấm vải thành từng dải như băng vải rồi quấn quanh vết thương.
Vậy là xong.
Cô đã làm tất cả những gì mình có thể.
Phải đến lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
‘Mình đã may mắn. Nếu mình cứ tiếp tục điều trị như thế này thì vết thương sẽ nhanh chóng lành lại.’
Cạnh, cô dựa đầu vào tường và nhắm mắt lại.
Quả là một ngày giông bão.
Đêm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn sống dưới thân phận Joo Hwa ở Hàn Quốc, dự định ngày mai đi làm, cuối tuần còn đi hẹn hò…
‘Bố, mẹ, Sun Hong, Toto à.’
Và cả người bạn trai tuyệt vời nữa.
Một nỗi nhớ nhung bao la chợt kéo đến và xâm chiếm trái tim cô.
Định rằng sẽ nức nở một chút, chỉ một chút thôi, nhưng Canna đã cắn răng và chịu đựng.
Cô tuyệt đối sẽ không khóc.
Vì bây giờ không phải lúc để cô làm vậy, không phải lúc để cô trở nên yếu đuối.
– Joo Hwa à, trong thời điểm khó khăn, nước mắt sẽ không giải quyết được vấn đề gì cả. Ngược lại, nó chỉ càng làm con thêm yếu đuối.
Cô đã học thuộc lời mẹ như một câu thần chú và chịu đựng.
Cô sẽ không khóc. Cô sẽ vượt qua tất cả.
Và cô bắt đầu suy nghĩ về việc tiếp theo mình phải làm gì. Để làm được điều đó.
‘Nhất định phải sống sót.’
***
Đã mười ngày trôi qua kể từ đó.
Hiện tại đang là thời gian dùng trà của Josephine Alastor trong nhà kính.
Nhà kính chứa đầy các loài thực vật ở Đông Lục Địa. Nhà kính được duy trì bằng sức mạnh của đá ma thuật này là một trong những niềm tự hào của Josephine.
“Mary, Canna thế nào rồi?”
Từ hôm đánh Canna như đánh chó tới nay cũng khá lâu rồi nhưng bà vẫn chưa nghe tin tức về việc dọn xác.
Hơn nữa, thức ăn được đẩy vào phòng như cơm chó vẫn đều đặn được làm sạch, xem ra ả vẫn chưa chết.
“Hình như vẫn sống, nhưng mà… cứ bỏ mặc cô ta với vết thương nặng như thế thì cũng chỉ nay mai thôi ạ.”
“Vậy sao. Có chắc là không kẻ nào vào hầu hạ chứ?”
“Vâng, thưa phu nhân. Tôi đã truyền lời tới người làm trong dinh thự rằng không kẻ nào được vào phòng đó rồi ạ.”
“Ta biết rồi. Ra ngoài đi.”
Mary chào Josephine rồi rời khỏi nhà kính.
‘Ả ngu ngốc. Đúng vậy, sao lại động vào ta rồi tự chuốc họa vào thân làm gì?’
Kí ức về việc bị Canna đánh vào bắp chân vẫn còn rõ mồn một.
Có lẽ vì thế mà cảm giác phẫn uất trong cô vẫn chưa nguôi.
‘Ả ta phải chết thì mình mới giải tỏa được cơn giận.’
Cô ta dám chống lại một hầu gái được phu nhân quý trọng!
“Cô, cô trưởng hầu gái!”
Lúc đó, một hầu gái hổn hển chạy đến.
Mary nhăn mày trước bộ dạng không ra thể thống gì của cô ta.
“Ai bảo cô chạy bừa bãi như thế hả? Chẳng may phu nhân nhìn thấy…”
“Tiểu thư Canna!”
Hộc, hộc. Cô hầu gái thở hổn hển nên lời nói bị đứt quãng.
Khi cái tên của Canna xuất hiện, mắt Mary mở to.
“Cuối cùng thì con bé đó cũng chết rồi! Phải không!”
Sau đó, mặt cô hầu gái đang thở hổn hển bỗng trở nên xanh mét.
“Gì vậy? Làm sao?”
Cô chợt nhận ra người hầu gái đó đang nhìn chằm chằm vào phía sau cô.
Bỗng nhiên gáy cô tê dại.
Khi đó, một giọng nói truyền tới.
“Xin lỗi vì đã làm cô thất vọng.”
Bịch! Trái tim Mary rơi xuống đất.
Giọng nói này…
“Ta vẫn còn sống.”
Cồm cộp, cồm cộp. Tiếng bước chân phía sau lưng càng ngày càng gần hơn.
“Nhưng xem ra cô muốn ta chết thì phải, Mary?”
Những ngón tay của Mary run lên.
Canna hoàn toàn lành lặn chầm chậm bước tới. Không, đúng hơn là nước da trên gò má lộ ra dưới tóc mái của cô trông còn khá hơn trước!
“Cô kia.”
Ánh mắt Canna chuyển sang cô hầu gái đứng sau cô ta.
“Mang roi lại đây.”