“C-cho mình xin lỗi! Thực sự xin lỗi!”
“Không sao, mình ổn mà. Vì cậu đang mệt nên cũng không trách được.”
Tôi gọi Shinonome dậy ở ga trước đó. Sau một lúc, cô ấy bắt đầu rối rít xin lỗi.
“M-mình đã làm một điều thật đáng xấu hổ. Ư-ưm. Mình không có làm thứ điều gì kì lạ đâu phải không?”
“À-….”
Cô ấy không làm gì cả, mặc dù thật dễ để nói như vậy. Tôi do dự trả lời.
Cô ấy cứ nhìn tôi như vậy. Biểu cảm của Shinonome cứng đơ lại.
“….Mình đã nói mớ phải không?”
“Chà, hầu hết nội dung mình không thể nghe được, nên mình cũng chả hiểu gì hết.”
Nghe những lời của tôi. Shinonome đưa mặt cô càng ngày càng gần tôi.
“Hầu hết, ý cậu là sao?”
“Đừng lo lắng. Cậu không có nói thứ gì kì lạ đâu. Mình còn thậm chí không biết giấc mơ cậu có như thế nào nữa mà.”
“….Ra là vậy. Mình hiểu rồi.”
Cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Cô thở hắt ra một hơi. Tôi đang tự hỏi rằng cô ấy đã mơ thấy điều gì. Chà, tôi nghĩ đằng nào cô ấy cũng sẽ quên giấc mơ của mình sau khi tỉnh dậy thôi. Bằng cách nào đó, tôi nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Đó là một khung cảnh quen thuộc. Tôi nhìn thấy chúng mỗi sáng lẫn tối, vậy nên nó chỉ là một điều tự nhiên.
Tuy vậy, tôi đã tìm thấy được một thứ không thể ngờ tới. Tôi tự hỏi liệu có Teishoku-ya ở một nơi như vậy không.
Có lẽ tôi sẽ không đi đến đó đâu.
“Ưm, Minori-kun”
“Sao thế?”
Tôi chuyển sự chú ý của mình từ khung cảnh bên ngoài sang Shinonome khi cô ấy gọi tên tôi.
Shinonome liếc nhìn tôi. Đôi má của cô hơi ửng đỏ, và cô ấy đang cố nói điều gì đó.
Tôi tự hỏi chuyện gì đang diễn ra. Chà, không cần phải vội….
“A.”
Ngay lúc ấy. Bọn tôi đã đến trạm, điểm đến của Shinonome. Shinonome do dự một hồi. Cô ấy liền thở dài.
“Mình sẽ nói vào ngày mai. Hay đúng hơn là có thứ mình muốn hỏi cậu.”
“Ư-ừm. Mình hiểu rồi. Vậy thì, về cẩn thận nha.”
“Ừm, cám ơn cậu nhiều. Về cẩn thận nhé, Minori-kun. Tạm biệt.”
“Ừm, hẹn gặp cậu ngày mai.”
Khi cô ấy nhẹ nhàng vẫy tay chào tôi, tôi cũng vẫy tay lại….Tôi hy vọng đó chỉ là tưởng tượng của bản thân, dù cho chỉ có vài người ở trên tàu lúc này.
Nhưng mà cô ấy định nói gì vậy nhỉ? Tôi không thể không thắc mắc.
…Chà, tôi sẽ biết vào ngày mai thôi. Tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt vào hôm nay.
◆◆◆
[Ồ? Thế? Nó như thế nào? Mày cảm thấy thế nào về cuộc hẹn đầu tiên?”
[Tao đã nói rồi. Đó không phải là hẹn hò.”
[Đừng ngu ngốc nữa. Nếu một tên con trai và một cô gái đi chơi cùng nhau, đó chắc chắc là hẹn hò.]
[….Haizzz]
Ngay khi tôi vừa về đến nhà, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Eiji. Hơn hết, có vẻ nó đã được một lúc rồi.
[Mày muốn nói sao cũng được. Tao chỉ đi học như một người bình thường mà thôi.]
[Thế còn tay thì sao? Mày có nắm tay không?]
[Tất nhiên là bọn tao–]
Tôi định nói là không. Thế nhưng tôi lại đóng chặt miệng lại mà không cần nghĩ.
Lúc bị thu hút bởi vẻ ngoài của Shinonome. Tôi nhớ rằng cô ấy đã kéo tay tôi đi.
[Vậy là đã nắm rồi sao? Mày đang tự phản ứng lại đó biết không!?]
[…Nó chỉ là một tai nạn mà thôi]
[Và rồi? Mày cảm thấy thế nào? Nếu cô ấy không để tâm thì nghĩa là mày có cơ hội rồi đó.]
[Đời không dễ ăn thế đâu bạn ơi….Haizzz. Có rất hiều thứ phải giải thích. Dù sao thì bọn tao cũng chỉ là bạn bè thôi. Ý tao là, thôi tao mệt rồi, cúp máy đây.]
[Được. Để tao nghe từ chính miệng mày vào ngày mai vậy.]
Tôi cúp máy và nằm lên giường.
“…Chỉ bạn bè. Không hơn không kém.”
Đúng là có đôi lúc cô ấy cảm thấy lo lắng thật. Tôi chắc rằng đó không phải là do tôi đâu, vậy nên không có vấn đề gì hết.
Và cả….việc có phải hẹn hò hay không. Hay như người yêu. Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó. …Tôi khá chắc rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
“Ngay từ đầu thì mình cũng chưa từng yêu ai trước đây.”
Tôi đôi lúc cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy một cặp đôi hòa thuận với nhau. Tôi cũng không thể trả lời mỗi khi được hỏi rằng liệu bản thân muốn có bạn gái hay không.
Tôi không phải là một người có thể bắt chuyện tốt. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một tương lai mà tôi khiến người yêu mình cảm thấy khó chịu mà nhận lại được sự thương hại từ cô ấy.
Tôi nghe được rằng càng ngày càng có nhiều người độc thân sống cho những sở thích hằng ngày của họ.
“Haizzz….”
Không tốt chút nào. Nó giống như một cái cớ, và tôi thì mới chỉ là học sinh cao trung.
Một ngày nào đó…..thời điểm ấy sẽ đến. Nếu như nó không đến, nó sẽ không bao giờ đến, tôi sẽ phải nghĩ về điều đó sau vậy.
Tôi lặng lẽ nhắm hai mắt mình lại. Tôi rơi vào giấc ngủ một cách tự nhiên.
May mắn thay. Vào lúc đó, tôi đã hầu như quên mất những gì Shinonome định nói. Tôi đã có thể thiếp đi mà không phải lo lắng gì.
◆◆◆
“Chào buổi sáng, Minori-kun”
“Ừm, chào buổi sáng.”
Ngày hôm sau vẫn là một buổi học nhóm khác. Tôi đã có một giấc ngủ khá ngon vào hôm qua, nên hiện tại đầu óc tôi rất tỉnh táo.
“Hôm nay cậu cũng trông rất được, Minori-kun, cậu trông tuyệt lắm.”
“….À, cám ơn cậu. Cậu cũng đẹp lắm, Shinonome.”
Shinonome hôm nay cũng vô cùng xinh đẹp.
Hôm qua trời nắng và nắng cũng khá gắt, vậy nên đây là một ngày hè hiếm hoi của mùa thu. Hôm nay trời nhiều mây và hơi se lạnh.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo blouse trắng, một chiếc áo len màu nâu đen cùng với một chiếc váy đen dài. Hôm nay cô có vẻ ngoài như của một quý cô trẻ, với cả bầu không khí sang trong xung quanh cô nữa.
Kiểu tóc của cô ấy cũng khác với thường ngày, nó giống với kiểu tóc đuôi ngựa nhưng được tết lại.
“Cám ơn cậu. Nhờ vào các nhân viên cả đấy.”
“Cậu nói phải….Chà, mình đoán là có những thứ rất hợp với cậu.”
Thành thật mà nói thì cô ấy mặc gì cũng đẹp cả. Kết hợp với những loại quần áo phóng khoáng sẽ khiến cô trông giống người nước ngoài hơn. Còn quần áo kiểu nam tính cũng sẽ nhấn mạnh thêm cho sự lạnh lùng của cô.
Tuy nhiên, liệu Shinonome có hiểu những gì mình nói không nhỉ? Cô ấy nhìn có vẻ bối rối.
“Không, không có gì đâu. Cậu đừng bận tâm.”
“V-vâng….?”
Gần đây tôi đã quên mất chuyện Shinonome mắc chứng sợ đàn ông. Hiện tại bọn tôi đã trở thành bạn bè, tôi đoán….chắc là cô ấy không có vấn gì với việc đó hết. Cũng có khả năng cô nghĩ rằng tôi nhìn cô ấy như một người phụ nữ và cô ấy sẽ không còn tin tưởng tôi nữa.
“A, nói mới nhớ. Minori-kun, cậu cũng dùng nước hoa phải không?”
“Hmm? À. Mình nhớ là mẹ có đưa cho mình trước khi mình đến đây. Bản thân mình thì quá lười để dùng nó, vậy nên mình đã để nó ở phía sau ngăn kéo.”
“Mình hiểu rồi…Như vậy ổn chứ? Khi dùng những thứ như thế cho một người như mình.”
Shinonome lo lắng hỏi, tôi mỉm cười đáp lại.
“Ừm, tất nhiên là được rồi. Không phải nó hữu ích vào những lúc như thế này sao?...Cậu thấy nó thế nào?....Có mùi gì khó chịu không?”
Cái tôi dùng có tinh dầu cam. Nhưng tùy từng người mà sẽ thích những mùi hương khác nhau.
Tôi hỏi cô ấy. Rồi Shinonome đưa mặt cô lại gần. Tôi nguyền rủa nhận xét của bản thân….nhân tiện, cô ấy có mùi dễ chịu thật.
“Ừm, nó có mùi rất được. Mình thích mùi hương thường ngày của cậu, Minori-kun, vì nó rất dễ chịu. Mình cũng thích mùi này nữa đó, cậu biết không?”
Và ở khoảng cách gần như vậy. Tôi trả lời với nụ cười hồn nhiên trên gương mặt của cô.
Tôi cảm thấy mặt mình đang dần trở nên nóng lên.
“….M-mình rất vui khi nghe cậu nói thế.”
Kể từ giờ chắc tôi phải nghĩ trước khi nói mới được.
Trong khi học tập. Shinonome và tôi đi đến quán cà phê ngày hôm qua.
Hmm? Tôi nghĩ mình đã quên gì đó thì phải….
◆◆◆
“A, mình nhớ ra rồi.”
Trong khi đang học với Shinonome. Tôi nhớ thứ đã và đang làm phiền mình.
“….? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, mình vừa nghĩ rằng có phải mình đã quên điều gì đó. Hay nói đúng hơn là cậu đó, Shinonome.”
Ừm, phải rồi ha.
“Hôm qua, cậu đã định nói gì đó phải không? Đó là điều gì vậy?”
Khi tôi hỏi như vậy. Cơ thể Shinonome nhảy dựng lên.
“…..”
“Shinonome?”
Sau đó cô ấy đột nhiên cúi đầu xuống. Cô vẫn giữ im lặng. Tôi có một chút hoảng loạn, nghĩ rằng mình đã nói điều gì đó thật tệ. Tôi không thể nuốt nước bọt trong miệng mình.
Cứ như thế, tôi chờ xem Shinonome nói điều gì.
Sau một hồi….Shinonome ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tôi.
“M-Minori-kun. Mình muốn nhờ cậu một việc.”
“Sao vậy?”
Shinonome nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy lấy ra một thứ gì đó từ trong cặp của mình.
Nó là một chiếc điện thoại di động.
“C-cậu có thể cho mình..thông tin liên lạc được không?”
Tôi đóng băng tại chỗ. Tôi nhìn về phía Shinonome, người đang có một gương mặt ửng đỏ và đang đưa tay cầm chiếc điện thoại ra.
Tôi lấy hai tay che mặt mình lại.
Cô ấy dễ thương quá đi mất. Cái cử chỉ gì thế này? Tôi cứ nghĩ bản thân đã bị thu hút bởi vẻ đẹp lạnh lùng, hay đúng hơn là bầu không khí lạnh lùng của cô ấy.
“…C-cậu có phiền không?”
Shinonome liếc nhìn tôi qua lại. Tôi thở hắt ra. Tôi cố gắng điều cỉnh nhịp thở để xua đi hơi nóng trên mặt mình.
“Tất nhiên là mình không phiền rồi. Hơn nữa, mình mới là người muốn hỏi cậu câu tương tự cơ.”
Tôi nói vậy.
Khuôn mặt Shinonome trở nên đỏ hơn nữa. Cô ấy mỉm cười hạnh phúc.
“Mình mừng….ưm. Có chuyện gì à?”
Shinonome hỏi tôi trong khi tôi vẫn đang che mặt mình lại. Tôi đáp lại [Không cần lo cho mình đâu]
Sau khi bình tĩnh hơn được một chút, tôi bỏ hai tay xuống và lấy điện thoại trong túi mình ra.
Đó là một ứng dụng trò chuyện trao đổi khá phổ biến. Cả hai bọn tôi đều mất một lúc để tìm ra cách trao đổi và điều đó thật thú vị.
“…Có vẻ được rồi đó.”
“V-vâng. Đây là lần đầu tiên mình trao đổi thông tin liên lạc với người khác ngoại trừ thành viên trong gia đình mình”
Lời của Shinonome khiến tim tôi lỡ vài nhịp. Bình tĩnh lại nào, hôm nay…hay đúng hơn là tôi đã hành động kỳ lạ kể từ hôm qua.
“….Cuối cùng, mình cũng có thể nói ra được rồi.
Tôi cười đầy cay đắng trước những lời của Shinonome. Cảm giác thật đau đớn. Bản thân tôi vốn cũng không có nhiều bạn.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy tiếc cho cô ấy.
“Được rồi, chúng mình tiếp tục chứ?”
Không như trước đây, hiện tại cô ấy trông có phần vui vẻ hơn.