Shinonome’s POV
“Ồ, bộ trang phục này có vẻ hợp với em lắm đó. Chị nghĩ cái này cũng rất đáng yêu nữa. Em nghĩ bạn trai em sẽ thích cái nào hơn? A, tất nhiên là tùy ý em thôi.”
“Ư-ưm!”
Bọn tôi đã được đưa ra phía sau cửa hàng. Và tôi đã được yêu cầu thử rất nhiều kiểu quần áo.
Minori-kun đang đợi ở chỗ khác vì chị nhân viên đã nói [Em phải mong chờ điều này đấy]
Tôi nghĩ mình sẽ nói điều đó khi tới thời điểm thích hợp, nhưng mà tôi lại không có bất cứ cơ hội nào cả. Thế là tôi quyết định ngắt lời chị ấy.
“E-em! Không phải là em đang hẹn hò với cậu ấy hay gì đâu ạ!”
Khi tôi nói vậy, chị nhân viên nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Hểe,…Ra vậy, ra là vậy.”
Chị ấy cười toe toét. Có vẻ như chị ấy vừa nghĩ về thứ gì đó khá tệ.
“Vậy là hai em vẫn chưa hẹn hò, ừm, ừm, chị hiểu rồi”
“K-không. Không phải em có ý định sẽ như vậy đâu.”
“Ồ, chà, chà. Em không thể biết trước tương lai ra sao mà đúng không? Mấy đứa con trai đều là lũ sói đói hết đó.”
“E-em đã nói rồi. Bọn em chỉ là…bạn thôi”
Không phải là tôi đặc biệt thích cậu ấy hay gì. ….nhưng khá chắc một điều, cậu ấy khác với những người còn lại.
….Nhưng chỉ như thế thôi. Tôi không có bất cứ cảm giác nào với cậu ấy hơn vậy. Cả cậu ấy cũng vậy. Có thể cậu ấy chỉ thích gương mặt tôi thôi, nhưng mà chỉ như thế thì không đủ để dẫn đến việc thích một người.
Có lẽ có một vài người như vậy, thế nhưng cậu ấy lại không phải kiểu người đó
“….Không chỉ em. Điều đó cũng là không tôn trọng đối với cậu ấy, vì vậy làm ơn”
“Ôi trời, chị hiểu rồi. …. Chà, vậy chị sẽ không chọc em nữa, cho chị xin lỗi nha”
Bất ngờ thật đấy…Tôi tưởng sẽ là thô lỗ khi nói như vậy chứ. Chị nhân viên cúi đầu.
“K-không…chỉ cần chị hiểu là được.”
“Được rồi, cám ơn em nhiều. Chà, gạt chuyện đó sang một bên. Em phải trông thật xinh đẹp mới được.
“…Trông xinh đẹp?”
Tôi hỏi ngược lại. Chị nhân viên vui vẻ gật đầu.
“Ví dụ. Em….”
“A, tên em là Shinonome ạ”
“C-cám ơn em. Chị là Eika. …..Vậy, Bạn của Shinonome-chan. Ví dụ, nếu cậu ấy đến trong một chiếc áo sơ mi và quần tây tồi tàn. Thì em sẽ nghĩ thế nào?”
…Minori-kun mặc như thế sao? Tôi không biết nữa.
Tuy nhiên,
“…Không. Em không nghĩ gì hết. Minori-kun là Minori-kun.”
Thế nhưng việc đó không quan trọng. Mặc kệ cậu ấy có mặc gì thì cậu ấy vẫn chính là bản thân cậu.
“…Thật sao?”
Chị nhân viên…Eika-san, mỉm cười. Nhưng mà chị ấy có cái nhìn hơi lạ trên khuôn mặt.
“Vâng”
“…..À, đúng rồi. Chà, vậy thì. Mặt khác, liệu em ấy có thể chịu đi bên cạnh Shinonome-chan nếu em ăn mặc như vậy không?”
Tôi bị thu hút bởi những lời đó.
Điều đó thật sự…không ổn chút nào. Lòng tự trọng của tôi sẽ bị giảm mất….mặc dù cũng tốt nếu như mọi người không nhận ra tôi.
“Lòng tự trọng của em ấy cũng em bị tụt giảm như thế.”
“Mm, Em đang suy nghĩ nhiều quá phải không? Chị nghĩ mọi người sẽ liếc nhìn em một chút, theo hướng xấu cơ…..Nhưng nếu như em ăn mặc xinh đẹp. Em sẽ nổi bật theo hướng tích cực đó, em biết không? Và rồi, theo một cách tương đối, cậu ấy sẽ được nhìn một cách tốt hơn.”
“….Em hiểu rồi”
Không tốt chút nào nếu hạ thấp danh tiếng của cậu ấy, nhưng việc tôi nâng nó lên bao nhiêu cũng không quan trọng.
Nhưng mà.
“…Không phải điều đó sẽ làm họ nghĩ em là bạn gái của cậu ấy sao?”
“Quá trễ rồi em gái. Khi một người con trai và con gái đi với nhau, hầu như mọi người sẽ nghĩ họ là người yêu hơn là bạn bè.”
“Thật vậy…sao?”
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy mau dồn lên mặt mình.
….Đã có rất nhiều người thấy.
Có vẻ tôi đã gây rắc rối cho cậu ấy rồi.
“…Em có ổn không? Có chuyện gì sao?”
“….Dạ không, không có gì đâu ạ. Lấy giùm em vài bộ được không ạ.”
Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy sau vậy.
Trong khi nghĩ như thế. Tôi chờ chị nhân viên mang đề lại cho tôi.
◆◇◆
Minori’s POV
“Hôm nay chị sẽ giảm giá lớn cho hai bạn trẻ bọn em.”
Cái giá mà chị ấy nói với tôi…có chút ngạc nhiên.
“C-cái này…đúng như những gì em nghĩ, mức giảm giá này là quá nhiều rồi.”
“Nó ổn mà. Em biết đấy, thằng em trai của chị đã làm phiền hai em nhiều rồi. Doanh số bán hàng của cửa hàng cũng không tệ, vậy nên em cứ coi đây là quà cám ơn đi”
Có vẻ tôi đã bị lấn át. Tôi quyết định mua thêm một bài bộ quần áo khá rẻ, thay vì chỉ mua một bộ… Bởi vì thời tiết thay đổi liên tục trong những ngày này.
“Cám ơn chị rất nhiều, thật sự thì em không biết nhiều về thời trang cho lắm.”
“E-em cũng vậy…cám ơn chị nhiều.”
“Chà, cám ơn bọn em vì đã đến mua hàng. Cứ quay lại đây bất kì lúc nào cũng được.”
Chúng tôi cám ơn chị ấy lần cuối rồi rời đi.
“P-phải rồi, Minori-kun. Tôi hỏi cậu vài thứ được không?”
“….? Có chuyện gì sao?”
Shinonome hỏi tôi khi bọn tôi bắt đầu đi về. Shinonome nắm chặt tay lại và…nhìn thẳng vào tôi.
“…..Tôi nghe được từ chị quản lý. Khi một người con trai và con gái đi với nhau, hầu như mọi người sẽ nghĩ họ là người yêu hơn là bạn bè.”
“A-à….chà. Có thể có vài người như vậy.”
Mặc dù tôi có phần bối rối trước những lời của cô ấy. Tôi đáp lại.
…Đúng là tôi cũng có nghĩ như vậy. Nó cũng còn tùy vào khoảng cách giữa hai người họ.
Ví dụ, ở trong lớp đầu tiên…Tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi gọi họ như vậy. Nếu họ trông như có thể hòa đồng với mọi người, bạn có thể cho rằng họ chỉ là bạn hay đại loại vậy. Chà, họ vẫn sẽ trông giống người yêu nếu như họ nắm tay hoặc ôm cánh tay người còn lại.
“Vậy nên, trước đó…..ưm. Bởi vì chúng ta đã bị nhìn thấy bởi rất nhiều người. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã gây cho cậu rắc rồi không cần thiết,…và cho tôi xin lỗi.”
Và rồi, Shinonome cúi đầu.
Lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận điều ấy.
“K-không, không. Không cần phải xin lỗi đâu, Shinonome. Và tôi cũng không thấy bất cứ ai tôi quen quanh đó cả. Dù sao thì, cô hãy ngẩng đầu lên đi.”
“…Cám ơn cậu!”
Tôi thở phào khi thấy Shinonome ngẩng đầu lên, Shinonome cho tay vào chiếc túi mà cô đã mua và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.
“T-tôi sẽ cẩn thận hơn trên đường về nhà.”
Lời đó…làm tôi có chút bất ngờ.
Tôi tự hỏi nếu cô ấy đi về nhà cùng với mình.
Thế nhưng tôi nhanh chóng nghĩ lại. Đi về với bạn bè là bình thường mà.
Shinonome lấy ra một cái nón…nón rơm. Có thể là vì ánh nắng mặt trời khá mạnh trong những ngày này, dù cho đây cho bây giờ đã là đầu thu.
“N-nếu cậu đội cái này…”
Tôi chợt nghe thấy vài tiếng lẩm bẩm.
“M-mình quên gỡ nhãn của nó rồi”
Mặt cô ấy chuyển đỏ trong xấu hổ. Cô nhanh chóng dầu mặt mình đằng sau cái mũ rơm.
“M-mình phải đi” “A chờ đã, Shinonome.”
Tôi ngăn Shinonome quay trở lại của hàng. Tôi tiếp tục nói.
“Tôi có một cây kéo ở đây. Cho tôi mượn nón cô được không?”
Shinonome dừng di chuyển…và chầm chậm đưa cái nón rơm cho tôi.
Tôi nhận lấy nó, lấy cái kéo trong túi ra và cắt cái nhãn
“…C-cậu luôn chuẩn bị mọi thứ. Tuyệt thật đấy”
“Tôi luôn mang theo kéo bên mình….Tôi cũng từng quên mất việc cắt nhãn trước đây. Kể từ đó, tôi luôn luôn mang chúng theo vì nó khá là tiện.”
Sau đó, tôi cắt cái nhãn đi. Trả lại cái nón rơm cho Shinonome, da của cô ấy vẫn còn hơi ửng hồng.
“Tôi sẽ đi vất cái nhãn vào thùng rác ở sân ga. Đây, của cô đây”
“À, cám ơn cậu nhiều”
Tôi bỏ cái nhãn vào trong túi…Shinonome nhìn chằm chằm vào cái nón rơm rồi đội nó lên đầu.
“….C-cậu thấy thế nào?”
“…Hợp với cô lắm. Thật đấy”
Shinonome có gương mặt kiểu phương tây. Da cô ấy trắng như tuyết, và không bị nám chút nào.
Tuy nhiên, cái nón rơm còn khiến cô trở thu hút hơn.
“Cô đẹp thật đấy”
Những từ ngữ cứ thế tuôn ra từ miệng tôi. Shinonome nghe được những lời tôi nói…rồi bỏ chiếc mũ rơm đang đội ra
Tôi nhận ra bản thân đã phạm sai lầm.
“X-xin lỗi…tôi lỡ lời”
Mặc dù cô ấy đã nói cô không ổn với đàn ông, sẽ thế nào nếu tôi lại làm cho nó trầm trọng hơn.
“…Không, tôi ổn mà. Vậy thì chúng ta mau đi thôi, Minori-kun.”
Sau đó,…Shinonome bắt đầu đi mà không để lộ khuôn mặt của mình.
Còn tôi thì theo sao cô ấy.
◆◇◆
Shinonome's POV
…Không thể nào. Tôi đã không nghĩ mọi việc sẽ đi xa đến thế này
Tôi cảm thấy thích nói chuyện với cậu ấy. Thông thường tôi chỉ thấy hứng thú với những sở thích kiểu như nhảy,…thế nhưng nói chuyện với Minori-kun lại là một chuyện khác.
Giờ tôi đã hiểu được điều mà mẹ tôi muốn truyền đạt khi nói [Cuộc sống sẽ thú vị hơn khi con có bạn đó]
….Nhưng. Tôi vẫn chưa nhận ra.
Được một người bạn khen…khá là vui.
Gương mặt tôi bỗng nóng bừng và tôi cố che lại bằng chiếc mũ.
May mắn là cậu ấy vẫn chưa nhìn thấy mặt tôi, thật tốt, nhưng mà…
Tôi đã khiến cậu ấy phải xin lỗi. Tôi nên vững tâm lên mới được.
Trong khi điều chỉnh lại nhịp thở của mình để cậu ấy không để ý, tôi vượt lên trước cậu ấy.
Nghe quen quá ta