“Này, này, mày biết gì không?”
“Tao không biết.”
“Không phải cô ấy có hơi lạnh lùng sao? Cô Công chúa băng giá ở ngôi trường bên cạn--A”
“Công chúa băng giá?”
Thấy tôi hỏi lại như vậy, Eiji liền lên tiếng, “Trước hết”
Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm cậu ta…Eiji lại thở dài nói
“Cô gái mà mày thích đó”
…..?
…..Ồ
“Ý của mày là cô gái ở trên tàu sao? Tao không thích cũng không ghét cô ấy…… Hay nói đúng hơn, tại sao cô ấy được gọi là Công chúa băng giá vậy?”
“…Được rồi. Tao không có ý định phá hỏng giấc mơ của mày đâu? Vậy ổn không? Còn về lý do tại sao cô ấy được gọi là Công chúa băng giá là vì ~ ~.”
Eiji giải thích cho tôi từng chút một.
Công chúa băng giá.
Ánh nhìn sắc bén của cô ấy cùng với biểu cảm không cảm xúc. Những người từng trò chuyện với cô ấy, mặc kệ là nam hay nữ, đều bị thu hút bởi ánh mắt ấy. Gia đình cô ấy có vẻ thuộc tầng lớp thượng lưu, và hiếm có ai có thể bắt chuyện với cô.
Cô ấy không để cho bất cứ ai lại gần mình. Kết hợp với vẻ ngoài đó làm cho cô ấy có biệt danh là [Công chúa băng giá]
“Tao vô tình nhận ra khi nghe mày miêu tả về cô ấy. Tao không ngờ cô ấy sẽ chủ động bắt chuyện với mày, nên tao đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu giữ cô ấy trong trí tưởng tượng của mày.
“Tao hiểu rồi……Chà, ra là thế, tao đánh giá cao sự quan tâm của mày đấy.”
Nhưng mà…….biểu cảm gương mặt của cô ấy vẫn không thay đổi hử?
Tôi dám cá là cô ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện đau đớn.
……Hãy tạm bỏ qua việc hồi phục của cô có tốt hay không. Không nên đánh giá sai thứ tự ưu tiên của tôi.
Bây giờ, điều tốt nhất là tránh làm trầm trọng chứng ám ảnh của cô ấy thêm nữa.
◆◆◆
Vào buổi sáng, tôi lên tàu. Thông thường thì tôi sẽ ngồi ở phía cuối toa, nhưng hôm nay thì khác.
Tôi đứng gần cửa ra vào, và lặp đi lặp lại việc ra vào để nhường chỗ cho những người muốn đi xuống.
Và rồi……sau khi đi qua một vài trạm. Tôi gọi cô gái vừa bước vào.
“Shinonome.”
“……A”
Ngay khi cô ấy nhìn thấy tôi. Cô liền tiến lại gần.
Tôi cùng cô ấy di chuyển đến góc tàu và để cô ấy dựa vào tường. Còn tôi thì đứng chắn trước mặt cô.
“…….Cám ơn cậu rất nhiều.”
“ Đừng bận tâm”
Tôi đoán rằng cô ấy có thể phát hiện tôi đã tình cờ……giữ cho cô ấy không bị va vào những tên đàn ông khác.
Sau khi nói một vài lời, tôi liền im bặt.
Sự im lặng bao trùm lên nơi này…..Chà, tôi chỉ được yêu cầu đứng đây thôi. Tôi đoán rằng sau đó tôi có thể tự do làm những gì mình muốn. Hay đúng hơn là nên như vậy. Không có lý do gì để tôi làm phiền đến cô ấy cả.
“…..Ưm, Minori-kun”
Tất cả những suy nghĩ của tôi đều tan thành mây khói.
“…….Có chuyện gì sao?”
“Ưm, tôi xin lỗi nếu như cậu không thích điều này. Tôi trước đây chưa từng nói chuyện với nhiều người cho lắm…….Nên nếu cậu không phiền, tôi mong cậu có thể giúp tôi tập cách trò chuyện với người khác.”
Ồ, cô ấy lại rất thành thật ha. Chà, cũng không có lý đo gì để từ chối việc này cả.
“Tôi không phiền đâu.”
“Cám ơn cậu”
Rồi cô khẽ cúi đầu.
Sự im lặng tiếp diễn.
“……Thế chúng ta nên nói về chuyện gì đây?”
Tôi suýt nữa ngã ngửa.
“C-chà. Cô vẫn chưa quen với việc đó được. Điều đó cũng không đồng nghĩa với việc tôi đã quen với nó. Ồ, đúng rồi. Cô có bất kì sở thích nào không?”
“Tôi có biết một chút cắm hoa…., và tôi thích trà đạo và các điệu nhảy truyền thống Nhật Bản.”
“Ồ…….”
Điều cô ấy nói khá là ấn tượng đó. Nghĩ lại thì, cũng có tin đồn về việc gia đình cô ấy có xuất thân thượng lưu.
“……Thế còn sở thích của cậu là gì, Minori-kun?”
“Tôi sao? Chắc là xem anime và đọc sách thôi. Mà hầu hết sách tôi đọc đều là tiểu thuyết cả.”
“Anime sao….? Tôi chưa từng xem những thứ như vậy bao giờ.”
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm nơi này. Cả hai bọn tôi đều không giỏi trong việc giao tiếp cho lắm.
“…Ưm, phải rồi. Vì lí do gì mà cô bắt đầu học trà đạo, cắm hoa và nhảy truyền thống vậy?”
“Tôi được ba mẹ yêu cầu phải học những môn này. Ban đầu, tôi thấy chúng thật nhàm chán. Nhưng khi tôi thử học chúng, tôi cảm thấy nó thật thú vị. Tôi bắt đầu quan tâm đến chúng kể từ khi còn đang học tiểu học……Thật không may, mọi người xung quanh tôi có vẻ không hào hứng lắm khi tôi nói về chúng.”
“……..Ra là vậy”
Đúng là không có mấy nữ sinh cao trung coi những thứ đó như sở thích cá nhân cả.
“Nhắc mới nhớ, cô có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Có câu lạc bộ trà đạo mà tôi đã nhắc đến trước đó…..”
“Thì ra cũng có những câu lạc bộ kiểu như câu lạc bộ trà đạo ha…”
“Tôi là thành viên duy nhất của câu lạc bộ. Nó giống như là một đoàn thể hơn.”
“Tôi hiểu rồi…”
Tôi đã bị choáng ngợp ngay từ đầu. Trà đạo, cắm hoa, nhảy truyền thống…đó là những thứ bạn có thể hay thấy trên TV, và tôi chưa từng xem bất cứ cái nào trong số chúng.
“Còn cậu thì sao Minori-kun? Cậu có tham gia câu lạc bộ hay gì không?”
Sau đó, đến lượt Shinonome nhìn tôi và hỏi.
“…..Tôi thuộc câu lạc bộ về nhà. Tôi trải qua một cuộc sống bình thường mỗi ngày.”
“Cậu nói ‘bình thường’ sao.”
“Tôi đang sống như một người bình dân”
Ngay khi tôi nói thế. ……..Cô ấy đã mỉm cười.
“Tôi thấy ghen tỵ với cậu thật đó.”
“ ‘Đứng núi này, trông núi nọ’ thôi. ………Mà, tôi nghĩ rằng bản thân tôi có thể sống như những gì mình muốn.”
Có thể nó sẽ thay đổi nếu tôi tham gia một câu lạc bộ. Thế nhưng tôi cảm thấy ổn với hiện tại.
Khá là chắc rằng Eiji sẽ rất tức giận nếu nghe tôi nói như vậy. Chà, tôi sẽ không nói với cậu ta như vậy đâu.
“Minori-kun-”
Shinonome có vẻ đang nói gì đó. Ngay lúc ấy, cô ấy đã đến trạm của mình.
“-Không, không có gì đâu. Vậy, hẹn gặp cậu ngày mai nha.”
“Ừm, hẹn gặp lại ngày mai.”
Và mọi thứ cứ thế trôi qua cho đến hết ngày.
◆◆◆
“Ồ? Gì thế này? Tâm trạng hôm nay của mày có vẻ tốt nhỉ?”
“……Vậy sao? Không phải do mày tưởng tượng ra đó chứ?”
Ngay khi đến trường vào buổi sáng, Eiji đã nói thế với tôi.
“Có chuyện gì sao? Hay là mày đã tìm được người mày thích rồi?”
“Tao cũng ước được như vậy……”
“Ô-ồ. Lỗi tao”
“Eiji, mày với bạn gái vẫn tốt chứ?”
“Tất nhiên, Bọn tao vẫn còn yêu nhau lắm.”
“Thật vui khi nghe thế.”
Eiji có một cô bạn gái. Tên đó và bạn gái của mình từng là bạn cùng lớp hồi sơ trung, tuy hiện tại đang học ở hai trường khác nhau, thế nhưng hai đứa bọn nó có vẻ vẫn rất hòa thuận với nhau. Bây giờ, tôi cũng có một người quen như vậy.
“Tao mong mày sớm có bạn gái. Nó sẽ làm thay đổi thế giới xung quanh mày đó biết không?”
“Không, tao bây giờ vẫn chưa cần điều đó.”
“Nếu mày đã nói vậy thì thôi. Nhưng nếu như mày muốn, tao sẽ giới thiệu với mày một vài cô gái.”
“Có thể vào một ngày nào đó”
Và sau đó chúng tôi tiếp tục trò chuyện. Một ngày học tập trên trường lại trôi qua.
◆◆◆
“Chào buổi sáng”
“Ồ, chào buổi sáng”
Một ngày mới khác lại bắt đầu.
“Minori-kun. Hôm nay chúng ta sẽ nói về điều gì thế?”
“Cô lại tiếp tục đẩy nó cho tôi sao…..Tôi hiểu rồi. Vậy việc học tập ở trường của cô thế nào rồi?”
“Không quá tệ.”
Tôi đáp lại Shinonome. Cô ấy lại nhìn tôi một cách chăm chú.
“A-. Có môn nào cô giỏi hoặc tệ không?”
“ Tôi giỏi ở môn lịch sử thế giới và lịch sử Nhật Bản. Đó là những môn rất thú vị. Tôi cũng học tốt ở các môn còn lại….Nhưng mà, tôi lại không ổn lắm ở môn Tiếng anh. Thật đó”
Tôi bất giác tròn mắt trước những lời đó.
“Cô không giỏi Tiếng anh sao?”
“……Vâng, tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi nói về việc đó. Tôi cảm thấy bối rối khi có người ngoại quốc đến bắt chuyện với mình trên đường.”
Tôi bất giác bật cười. Sau đó, Shinonome bĩu môi.
“Lỗi tôi. Quả là có sự khác biệt lớn ……Được rồi, vậy hãy nói về tôi nữa.”
Tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Vậy nên, tôi đã mở miệng nói.
“Tôi thì giỏi môn Tiếng anh. Nhưng lại tệ ở những môn cổ điển.”
“…….Cậu không giỏi những môn cổ điển sao?”
Shinonome mở to mắt ngạc nhiên.
“Phải. Tôi không thể hiểu được những gì người xưa suy nghĩ. Ngoài ra, tôi cũng không giỏi lắm với những môn khoa học như vật lý.”
“Tôi hiểu rồi…Những tác phẩm cổ điển chắc chắn mang những giá trị khác xa so với hiện nay. Nó cũng sẽ thay đổi theo thời gian…..Nếu cậu không phiền, tôi có thể kèm cho cậu. Nếu cậu có sẵn sách giáo khoa thì sẽ tiện hơn.”
“Cô chắc chứ?”
“Tất nhiên…..Mà, tôi chưa từng dạy người khác bao giờ cả. Tôi tự hỏi bản thân có thể giúp chút gì cho cậu không.”
Tôi tự hỏi đây có phải cách cám ơn thông thường không.
Nếu tôi từ chối cô ấy, nó có thể làm cho cô lo lắng
“Thế thì nhờ cô vậy. Hôm nay chúng ta không còn nhiều thời gian, vậy nên hãy để ngày mai đi.”
“…Ra vậy, tôi sắp phải xuống tàu rồi.”
Shinonome lẩm bẩm lời tôi nói…
Chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi. Tôi đã nghĩ cô ấy có vẻ hơi cô đơn. Nhưng ngay lập tức, cô ấy đã trở lại biểu cảm vốn có của mình.
Đó hẳn chỉ là tượng tượng của tôi thôi.
“Vậy thì hẹn gặp cô ngày mai”
“Ừm, hẹn gặp cậu ngày mai”
Shinonome rời khỏi tàu.
◆◆◆
“…Haizzzz”
“Có chuyện gì thế? Eiji. Mày đang thở dài đó”
“KHÔNG. Mày có biết chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới kì thi giữa kì rồi không? Tao không thể không thấy chán nản được”
“….Là vậy sao?”
“Tao thì ổn rồi, nhưng còn…..bạn gái tao thì”
“À-…..Mày có từng nhắc đến trước đây rồi”
Bạn gái của Eiji rõ ràng là đứa đầu đất chính hiệu, cậu ta cũng nói rằng cô ấy sắp bị điểm liệt và cậu ta luôn gặp khó trong việc dạy kèm cho cô.
“Chà, dù sao đây cũng là một phần của tuổi trẻ. Kể cả việc dạy cho em ấy học.”
“Đúng thế. Không phải tao do không nghiêm túc đâu. Tao có thể đặt ra một phần thưởng cho cô ấy mà, đúng không? Bọn tao có thể làm mọi thứ sau khi kết thúc bài kiểm tra”
“Mày đang khoe khoang một cách vòng vo sao?”
“….Ai biết được”
Mặc dù tôi biết rằng cậu ta khá tệ khi cười. Tôi cũng chỉ biết bất lực thở dài.
“Nếu cô ấy thực sự giỏi như thế, thì cô ấy hẳn có đủ khả để vượt qua kì thi này thôi”
“Haha. Mày có nhầm lẫn gì không?”
Tôi lại thở dài với Eiji, người đang cười như được mùa.
◆◆◆
“Nó có nghĩa là….”
Vào sáng hôm sau. Tôi bắt đầu học với Shinonome.
Ban đầu chỉ là các môn cổ điển, thế nhưng số lượng các môn học dần tăng tên.
Tôi chưa bao giờ chú tâm vào học bất cứ môn gì ngoài Tiếng anh.
“Và chỗ này là…”
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi tệ rồi. Cô ấy nói ‘Dạy học có vẻ vui hơn tôi nghĩ đó’ và dường như cô ấy thực sự thích việc này, và đây là cách mà cô ấy dạy tôi.
Tuy nhiên, có một vấn đề.
Vị trí ngồi của cô ấy. Nó khá là sát với tôi.
Chà, cũng không thể khác được. Chúng tôi đang dùng chung một cuốn sách giáo khoa. Ngón tay cô ấy thi toảng chạm vào người tôi, và khuôn mặt cô ấy thật sự ở rất gần.
Còn có cả mùi thơm nữa.
“…? Có chỗ nào không ổn sao?”
“K-không, không có chuyện gì đâu.”
Nhìn tôi như vậy, Shinonome nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên. Và rồi cô ấy gật đầu như thể đã bị thuyết phục.
“Đúng là có chút chật chội. Nếu cậu có thể ngồi xuống, tôi có thể vừa giảng vừa viết bài cho cậu….”
“Ư-ừm…..Cô nói có lý”
Tôi đồng ý với điều đó, vì cô ấy có vẻ như đã hiểu lầm vài thứ.
Sau đó, Shinonome liếc sang nhìn tôi. Như thể muốn nói gì đó, cô ấy hắng giọng.
“….Nếu Minori-kun cảm thấy ổn. Cậu có muốn một…buổi học nữa không?”
Đó là những gì cô ấy nói.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage