Tình yêu, hi vọng, mối liên kết — chúng luôn là những từ ngữ đẹp đẽ.
Ai rồi cũng có lúc đó, đúng chứ?
Cái khoảnh khắc mà khi bạn cầu nguyện cho một phép màu, có thể bạn chìm sâu vào đáy tuyệt vọng, hoặc chỉ đơn giản là bạn đang tìm kiếm thứ gì đó bạn không thể với tới, hay chỉ là vì khát vọng đơn thuần.
Không khí tối tăm của hầm ngục vẫn thật quá quen thuộc. Những sóng não hoạt động quá mức không thể ngừng suy nghĩ, và tiếng bước chân giòn giã dần dần trở nên lớn hơn.
Cô gái tóc trắng ấy, với tay và chân bị ràng buộc chặt bởi những sợi xích, mở đôi đồng từ màu đỏ máu của mình và ngước nhìn lên.
“Gần đây bận à? Lâu rồi cô chưa tới thăm”
10 năm đã trôi qua, và cô gái kia đã trưởng thành từ một thiếu nữ dễ thương, ngây thơ, mang trên mình một chiếc váy bong bóng mộng mơ, giờ đây đã trở thành một người phụ nữ. Kể cả ma pháp thiếu nữ cũng không thể thoát khỏi sự tàn phá của thời gian. Dù khuôn mặt của cô ấy vẫn rất chi mềm mại và trẻ trung, mái tóc hồng của cô ấy đã mọc dài đến eo, được tạo kiểu như một Yamato Nadeshiko.
“Công việc khá bận rộn, do gần đây có kha khá quái vật xuất hiện.”
Cô ấy nở một nụ cười hiền hậu, nhìn vào cô gái với một nét mặt không buồn cũng chẳng vui. Không hề có sự hiền lành như khi đối mặt với đàn em và sự dịu dàng khi nói chuyện với bạn của mình. Nó như thể cô đang gặp lại một người bạn cũ lâu rồi chưa gặp, bỏ đi sự giả tạo của mình, thể hiện sự mệt mỏi không che giấu, một sự phong trần nhưng kiên quyết.
“Tôi nghĩ cô cần rít một điếu đấy, nhưng tiếc thật, tôi không chăm thuốc cho cô được nữa rồi.”
Cô gái tóc trắng khẽ cười. Cô ấy hẳn đã từng mỉm cười như thế này trước đây. Cậu trai tươi tắn đầy sự ấm áp kia, dù cho chỉ là một lớp ngụy trang giả tạo, đã từng nở một nụ cười chân thành như vậy. Và khi nụ cười ấy chuyển qua cho cô gái, nó lại có thêm một chút đáng yêu.
Những lời phát ra từ cô ấy lúc này làm người ta liên tưởng đến việc một đứa trẻ đang giả vờ làm người lớn, nhưng bầu không khí xung quanh cô và quang cảnh mờ ảo này không dẫn đến sự hiểu lầm ấy.
Cô ấy là một tên tội phạm nguy hiểm, và mọi người đều biết rõ điều đó.
“Tên khốn này, đừng mang quá khứ xấu hổ của con gái người ta lên nói chứ.”
Cô gái với mái tóc hồng, hay còn được gọi là Senokawa Chiyuki, là một trong những thiếu nữ ma pháp huyền thoại và bây giờ đang là lãnh đạo của Hiệp Hội Ma pháp thiếu nữ, ngay lúc này đang cảm thấy vừa khó chịu và vừa hứng thú.
Nhưng cô không còn phát hoảng khi những chuyện không mấy vinh quang trong quá khứ được nhắc đến như trước nữa. Giờ đây, cô chỉ đang hồi tưởng lại bản thân mình khi còn trẻ, đôi mắt cô tràn ngập sự hoài niệm.
“Cậu có muốn ra ngoài không?”
“...?”
Sao một khoảng im lặng kéo dài, cô ấy đột ngột nói những lời ấy, khiến mắt của cô nhấp nháy trong giây lát.
Rồi, với một nụ cười tự giễu cợt: “Cô thả tôi ra ư? Đã được 10 năm rồi, đừng cố thử tôi bằng mấy lời dối trá vụng về ấy.”
“Tôi sẽ thả cô.”
“Tại sao…?”
“Không vì lý do gì cả. Vì tôi muốn thế, nên cô giờ được thả ra.”
Cô không tin bất kì một lời nào từ Senokawa Chiyuki cả. Cô đã từng là quái vật và là một tên tội phạm nguy hiểm nhất thế giới. Nếu như không có mục đích, chẳng ai sẽ chịu cho cô ra khỏi cái hầm ngục được phong ấn cực kín này.
Nhưng cô cũng không phản đối.
‘Sẽ thật tuyệt nếu được nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời’
“Đi với tôi.”
Senokawa Chiyuki giúp cô gỡ bỏ đống xiềng xích và dỡ bỏ chỗ phong ấn kia. Đã lâu rồi cô mới cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm như vậy. Cô xoa xoa cổ tay sưng tấy và đỏ ửng đã bị xiềng xích trói buộc nhiều năm của mình. Cô gái tóc trắng nhỏ nhắn lười biếng duỗi người, giọng điệu thư thả: “Được rồi, thế thì tôi theo cô.”
Vì từng là kẻ địch cũ, cô biết rõ rằng với sức mạnh hiện tại của cô sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ma pháp thiếu nữ huyền thoại kia. Miễn khi nào mà cô còn trong bán kính 100km của cô ta, thì cô không thể gây ra bất kì động tĩnh nhỏ nào cả.
Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.
Dù sao thì, cô cũng chẳng định làm gì.
“Tiền bối, đứa trẻ này là ai vậy?”
“Là một đứa trẻ tôi đón về. Giúp em ấy đăng ký giấy tờ, bao gồm đăng ký hộ khẩu và đăng ký nhập học. Viết tên tôi như là người bảo hộ.”
“Vậy tên em ấy là gì?”
Uy tín của chủ tịch trong hiệp hội vẫn còn rất mạnh. Dù cho việc một cô gái đột nhiên xuất hiện mà không có bất kỳ thông tin nào trong xã hội hiện đại này là khá kỳ lạ, nhưng nhân viên lễ tân đó chỉ do dự một lát và không đưa ra bất kỳ phản đối nào cả.
“Nekokawa…”
Senokawa Chiyuki nhìn vào cô gái tóc trắng xóa dài bên cạnh mình, khóe miệng cô chuyển thành một nụ cười bí ẩn: “Hãy gọi em ấy là Nekokawa Shiro.”
“Nekokawa, quả là một cái họ dễ thương.”
Cô tiếp tân mỉm cười hiền hậu với Nekokawa Shiro, đưa tay ra để xoa đầu cô, rồi động viên cô một cách nồng nhiệt: “Chị hy vọng rằng em sẽ trở thành một ma pháp thiếu nữ mạnh mẽ và nhân hậu trong tương lai.”
Đúng vậy, ma pháp thiếu nữ.
Người mà từng được biết đến như là lãnh đạo quái vật, Ác quỷ không mặt, Quỷ Vương, giờ đây lại trở thành ma pháp thiếu nữ đại diện cho hòa bình và phép màu—quả là một sự trớ trêu tinh tế.
“Cảm ơn, chị gái~”
Nhưng Nekokawa Shiro chấp nhận điều này khá dễ dàng, nở một nụ cười ngọt ngào để đáp trả. Cô được dẫn đi bởi Senokawa Chiyuki ra khỏi tòa nhà của hiệp hội, nheo mắt nhìn lên ánh sáng mặt trời đã vắng bóng từ lâu.
“Vậy giờ là trưa rồi à?”
Ánh nắng giữa trưa có vẻ là hơi quá đối với cô. Chúng kích động giác mạc của cô, và rồi nước mắt cô chảy ra như một phản ứng sinh lý tự nhiên. Cô dụi mắt mình, và lại nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy.
“Cậu không hề thay đổi một tí nào cả. Liệu ai đó có thể thích ứng với việc trở thành cô gái tốt như thế này à? Hồi trước cậu giả gái cũng dễ thương lắm đó.”
“Cái đó là một phần cần thiết của kế hoạch.”
Nekokawa Shiro im lặng quay đi, mặc kệ người phụ nữ với cái tính cách tinh nghịch đang bung trào này. Nhưng sau khi lên xe và ngồi im lặng ở ghế sau một lúc, cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này không chịu được nữa và lên tiếng.
“Thời gian trôi qua nhanh quá, trước khi tôi kịp để ý thì tôi đã bị bỏ lại phía sau rồi…Mà những thứ họ cầm là điện thoại à?”
“Đúng, giờ mọi người có thể dùng điện thoại để lên mạng và làm nhiều thứ mà trước đây cần phải sử dụng máy tính mới làm được. Con người giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào điện thoại, kể cả con nít cũng có chúng…Thú vị, đúng chứ ?...Cái kế hoạch điều khiển tâm trí con người bằng sóng điện từ của cậu hồi trước có thể thành công nếu như cậu thực hiện nó bây giờ đấy.”
“Cô thực sự dám nói những thứ như thế à…?”
Nekokawa Shiro nheo mắt mình lại và thở dài chán nản, vẫn nhìn tiếp ra ngoài cửa sổ, nhắc lại thất bại của mình không chút nuối tiếc: “Con người không thể thẳng lại được những kẻ gian lận”.
Đó là cảm giác duy nhất của cô sau ba năm làm Quỷ Vương.
Ma pháp thiếu nữ là những kẻ gian lận.
Cái thứ được gọi là phép màu và hy vọng, chẳng phải chúng chỉ là những từ mĩ miều hơn để chỉ từ “gian lận” thôi sao?
“Hahaha~”
Senokawa Chiyuki chỉ cười, không nói thêm câu nào nữa.
Vì họ từng là kẻ địch, nên họ là những người hiểu nhau nhất trên thế gian này. Trong khoảng thời gian 10 năm ấy, Senokawa Chiyuki thường xuyên tới thăm hầm ngục phong ấn kín ấy để tán chuyện với cô, phát triển một số sự hiểu nhau ngầm như những người bạn cũ.
Dù cho việc một ma pháp thiếu nữ huyền thoại và cựu Ma Vương là bạn có thể gây ra chuyện lớn nếu nó bị tiếc lộ, đối với họ, đó chỉ là một vấn đề bình thường.
Phần lớn lịch sử ấy đã bị chôn vùi và xóa sạch; không còn ai biết họ từng có mối quan hệ tiền bối - đàn em cả.
Nếu có thể, Senokawa Chiyuki sẵn sàng giết Nekokawa Shiro mà không chần chừ gì cả, nhưng bây giờ, một mối quan hệ cộng sinh hơi hòa bình có lợi hơn cho cả hai người họ.
“Cậu vẫn có thể kiềm chế nó, đúng chứ?”
“Không phải vấn đề lớn…Mà sao giờ xe không có khói thải vậy?”
“Vì chúng chạy bằng năng lượng điện.”
“Eh ~ Công nghệ pin.”
“Chúng ta tới rồi.”
30 phút sau, Senokawa Chiyuki đỗ xe mình trong garage của một ngôi nhà biệt lập màu vàng nhạt, và rồi…
“Tôi vẫn phải sống dưới tầng hầm à?”
Nhìn vào tầng hầm trước mắt cô, được trang trí rất ấm áp, như phòng của một cô công chúa, Nekokawa Shiro phàn nàn với đôi mắt nheo lại.
“Tôi thiết kế lại căn phòng kín này trước rồi đấy. Cậu có thích không ?”
“Cái ả đàn bà phiền phức này, cô vẫn là con ả độc ác đội lớp vỏ bọc màu hồng của trước đây!”