Adventures of Lord El-Melloi II

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3549

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1331

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 329

Quyển 1: Kẻ nuốt chửng Thần thánh - Chương 01

1

Một cơn gió ấm thổi qua mặt tôi.

Tôi lại nhận ra rằng nơi này chắc chắn khác với thành phố mà tôi đã từng lớn lên.

Mặt trời treo cao trên bầu trời, tỏa ra từng đợt hơi nóng. Ngay cả khi đội mũ trùm đầu, tôi cảm thấy như thể mắt mình sẽ bị đốt cháy bởi ánh sáng phản chiếu từ đường phố. Có lẽ vì đã quen với ánh sáng và hơi nóng nên những người qua đường khác đều ăn mặc nhẹ nhàng. Một số thậm chí còn trò chuyện khi họ đi bộ.

Ở phía xa, những tòa nhà chọc trời cắt ngang đường chân trời bên cạnh một nhà thờ Hồi giáo hùng vĩ, vòng đu quay lớn nhất thế giới và một số tòa nhà tiên phong trông giống như những con giun khổng lồ.

Dưới bóng của những tòa nhà này, có một khu ẩm thực gồm nhiều quầy hàng nhỏ, mỗi quầy tỏa ra một mùi thơm khác nhau trong không khí.

Tôi đã được cho biết rằng những nơi này được gọi là trung tâm Hawker. Họ đã từng hoạt động tự do, nhưng chính phủ gần đây đã đưa ra các hướng dẫn do những lo ngại về vệ sinh. Dù bằng cách nào, cảm giác thèm ăn thường ít ỏi của tôi đã bị kích thích bởi tất cả.

Các biển hiệu dọc các con phố được viết bằng tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Mã Lai và tiếng Tamil, phản ánh sự đa dạng của các ngôn ngữ được nói xung quanh đây. Đường phố của đất nước phía nam này tràn đầy sức sống và niềm vui, nhưng cũng có cảm giác như một cuộc chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Chúng tôi đang ở Singapore, một thành phố xinh đẹp nằm gần xích đạo.

Nó dường như hoàn toàn trái ngược với bản thân tôi. Tôi không thể không nghĩ rằng mình đã tiết ra một màu xám u sầu chỉ bằng cách đứng ở một nơi sôi động như vậy.

“Em không sao chứ?”

Một giọng nói phát ra từ phía sau tôi.

Một người đàn ông đeo kính râm đang đi cạnh tôi. Ông ta trông rõ ràng là người Anh, và có mái tóc đen dài đến thắt lưng tối. Người này mặc một chiếc áo cộc tay bằng vải lanh trông đắt tiền, quần màu rơm và giày Blucher. Ông ấy cầm một chiếc túi Dulles màu xanh lá cây trong một tay.

“Vâng, em không sao. Nhưng hiếm khi thấy sư phụ ăn mặc như vậy.”

“Tôi thực sự không thể mặc Harris Tweed trong thời tiết này. Tôi cũng không thể chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.”

Sư phụ tháo kính râm và lau mồ hôi trên mặt.

Có vẻ như khả năng chịu nhiệt của ông ấy rất khủng khiếp, bất kể mặc quần áo gì. Sắc mặt hắn tái nhợt, giống như sắp ngã xuống. Có lẽ vì gần đây ông ấy ngủ không đủ giấc nên dưới mắt anh ấy có quầng thâm.

“Ihihihi! Bộ dạng này hợp với ngươi đến mức đáng ngạc nhiên đấy, tên pháp sư vô dụng!”

Một giọng nói phát ra từ gần vai phải của tôi.

"Add!"

Tôi gọi tên của nó để cảnh báo, nhưng sư phụ đã nghe thấy lời xúc phạm của đối phương.

“Không cần người phải nếu ra sự vô dụng của ta, ta tự biết điều đó.”

Nói rồi ông ấy nhổ nước bọt, xoa dịu mặc cảm tự ti bấy lâu nay của mình.

Thay vì là một lời xin lỗi vì sự thiếu tài năng của mình, nó giống một lời phàn nàn hơn. Sự thật đó sẽ không thay đổi, cho dù cái cau mày giữa hai lông mày của ông ta có sâu hơn đến đâu hay có bao nhiêu pháp sư sợ ông ấy đi chăng nữa.

Trên thực tế, bạn có thể đoán được trình độ kỹ năng của sư phụ từ cách ông ấy liên tục lau mồ hôi trên mặt. Người ta cho rằng, một pháp sư thực thụ sẽ không gặp vấn đề gì khi điều chỉnh các quá trình sinh học nhỏ bé như thế này. Tôi không phải là pháp sư nên tôi không thực sự biết mặc dù tôi đã được đào tạo về chủ đề này.

“…Em có nên kéo mũ trùm xuống một chút không?”

“Tôi sẽ rất vui nếu em làm vậy. Cố gắng che mặt càng nhiều càng tốt. Tôi không muốn nhìn thấy nó.”

Dù chúng tôi đang ở nước ngoài nhưng phản ứng lạnh lùng của ông ấy vẫn như thường lệ.

Tôi kéo mũ trùm đầu xuống, che giấu vẻ mặt của mình.

Vì xem xét thời tiết, tôi đã không đội chiếc mũ trùm đầu bằng vải bông thông thường của mình. Quần áo của tôi đều do Reines chọn. Chiếc mũ trùm đầu mỏng che nắng, và sự nới lỏng cho phép làn gió nóng nhưng sảng khoái thổi vào.

Giá như cơn gió này có thể thổi bay mảng xám đang bít kín trái tim tôi.

Sư phụ ho nhẹ khi tôi đứng thẳng người. Tôi để ý thấy vết cháy nắng ngày càng lớn trên nắm tay ông ấy.

“Mới khoảng trưa thôi. Tại sao chúng ta không ăn trưa nhỉ?”

 Sư phụ nói và chỉ về phía Trung tâm Hawker mà chúng tôi vừa đi qua.

*

Trung tâm Hawker nhộn nhịp người qua lại như thể đó là một hội trường hỗn độn khổng lồ.

Người cố vấn của tôi và tôi ngồi đối diện nhau với hai khay thức ăn từ các quầy hàng gần đó. Những chiếc ghế nhựa đơn giản nhưng thiết thực, hỗ trợ chúng tôi một cách thoải mái. Loa phát nhạc có vẻ như bằng tiếng Hindi, nhưng tôi không thể chắc chắn.

“Hội nghị thế nào?”

“Nó rất thú vị. Tôi vẫn còn nhiều điều phải học về ma thuật ở đây.”

Sư phụ trả lời khi ông ấy đang ăn một đĩa mì xào bốc khói bằng một chiếc nĩa nhựa. Đó là một món ăn nổi tiếng của Singapore có tên được ghi trên tấm biển ở lối vào Trung tâm Ẩm thực.

Tôi đã gọi một tô Bak Kut Teh (肉骨茶). Dịch theo nghĩa đen thì tên này có nghĩa là “Thịt xương trà” nhưng thành phần của món này không có trà. Đó là món sườn heo hầm trong nước dùng vừa có vẻ ngoài nổi bật vừa có mùi thơm đậm đà. Mùi tiêu và đinh hương xộc vào mũi khiến tôi nhớ đến con đường buôn bán gia vị xa xưa từng tồn tại ở đây. Nó khiến bạn hiểu tại sao người xưa lại coi trọng các loại gia vị có giá trị như vàng.

Tôi thường không có cảm giác thèm ăn, nhưng những mùi hương khác nhau lan tỏa khắp khu ẩm thực khiến tôi khó có thể kìm nén cảm giác thôi thúc gọi món vài giây.

“Có những loại ma thuật mà sư phụ không biết à?”

“Tất nhiên là có,”

Ông áy nói với một nụ cười gượng, xoa xoa thái dương.

“Singapore và khu vực xung quanh nó trong lịch sử từng là nơi mà các nền văn hóa hòa quyện và hợp nhất.”

Ông ấy dùng nĩa đảo đều sợi mì trong đĩa, trộn đều với nước sốt.

“Ví dụ, món Mie Goreng mà tôi đang ăn là món ăn Malaysia, trong khi Bak Kut Teh của em là món ăn được tạo ra từ các culi chuyển hàng bến tàu di dân từ Phúc Kiến, Trung Quốc. Người ta nói rằng món ăn này ban đầu được làm ra vì những người lao động được trả lương thấp muốn sử dụng phần thịt dính vào xương đã bị vứt đi.”

Lời nói của ông ấy vô cùng lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với tiếng nhạc sôi động đang vang lên.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng sư phụ trông gần như hạnh phúc khi ông dạy dỗ mọi người. Hoặc có lẽ tôi chỉ muốn ông ấy như vậy.

“Điều tương tự cũng áp dụng cho ma thuật. Bất kể một số loại ma thuật nhất định có nguồn gốc từ đâu, chúng đều phải bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa xung quanh trong suốt quá trình tồn tại. Lịch sử và di sản văn hóa là không thể thiếu để tạo nên sự tự tin cho phép chúng ta sử dụng phép thuật”

Tiếng trò chuyện của mọi người trong trung tâm ẩm thực dường như hòa cùng tiếng nhạc. Cảm xúc của nhóm người này đang cười và vang vọng một giai điệu quen thuộc có lẽ có thể được coi là một loại ma thuật nào đó.

“Kết quả là bí ẩn ở Singapore bị được tạo ra giống như đồ ăn ở đây. Nó là sự kết hợp giữa ma thuật phương Tây đại diện bởi Tháp Đồng Hồ, Ma Thuật của Châu Á và Ma Thuật Nguyền Rủa của Trung Đông. Ảnh hưởng của mỗi tổ chức được giữ ở mức cân bằng mong manh, nên sự hiện diện của một điều đó bất ngờ có thể gây ra xáo trộn.”

“Em… thỉnh thoảng cũng nghe thấy một số tin đồn về sư phụ.”

"Tôi chỉ đến đây để thăm quan một chút thôi, nhưng hành động của tôi đương nhiên sẽ bị giám sát và hạn chế cẩn thận.”

Nếu tôi tóm tắt lại sự tồn tại của sư phụ của mình, có lẽ tôi sẽ gọi ông ấy là kẻ dị giáo trong Thế giới Ma thuật.

Kỹ năng ma thuật của ông ấy chỉ ở mức tầm thường, gia đình không có gì đáng nhắc đến. Tuy nhiên, do sự kết hợp ngẫu nhiên đáng chú ý, ông không chỉ trở thành một trong mười hai Lord của Tháp Đồng hồ mà còn là một giáo viên cực kỳ tài năng, người có các học trò đều đạt được những thành tựu to lớn. Đó cũng là lý do tại sao ông được mời vượt hàng nghìn km đến giảng dạy tại chi nhánh Tháp Đồng hồ ở Singapore.

Đối với những người xung quanh, sư phụ giống như một cơn cuồng phong không rõ nguồn gốc. Ông ấy trông trung bình về mọi mặt. So với các Lord khác, ông ấy hiền lành giống như mắt bão. Chưa hết, ông ấy còn có khả năng đáng kinh ngạc trong việc san bằng những chướng ngại vật trên đường đi của mình. Đôi khi, sự hủy diệt này cũng khiến chính sư phụ bị tổn thương.

“…Vậy đó là lý do tại sao sư phụ bảo em đến đây trước, phải không?”

“Tôi nghĩ em sẽ hữu ích hơn khi giúp tình hình hạ nhiệt.”

 Sư phụ thừa nhận, hơi xấu hổ.

Hành động liên tục đưa tôi-đệ tử duy nhất lao đầu vào nguy hiểm có thể coi là vô cùng đáng xấu hổ. Tuy nhiên, tôi biết rằng đó không phải là một hành động ích kỷ để bảo vệ bản thân. Tôi biết sư phụ đã cố gắng hết sức một cách chân thành để đạt được kết quả tốt nhất cho mọi người. Ngay cả những người không hiểu được phương pháp của ông cũng phải chấp nhận.

Đó là cách sống của ông ấy - như một người tìm kiếm giải pháp lý tưởng, bất kể hành trình đó có khó khăn hay khó chịu đến đâu.

Theo tôi, đây là một lý tưởng cao quý.

Tôi đến Singapore trước tiên để xác nhận lịch trình của sư phụ và liên lạc với những người liên quan. Công việc bận rộn hơn có lẽ có nghĩa là họ thực sự tin tưởng chúng tôi, nên tôi không khỏi cảm thấy hơi tự hào về bản thân.

“Mọi rắc rối giờ đã qua rồi phải không?”

“Chúng ta không thể mất cảnh giác hoàn toàn cho đến khi quay trở lại. Đất nước này tuy hấp dẫn nhưng cũng có khá nhiều vấn đề.”

"Vấn đề...?"

Một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí tôi. Nó giống như một chiếc cân, thậm chí phức tạp hơn thế. Tất cả các loại vật phẩm và trọng lượng được treo trên chúng trong một sự cân bằng mong manh.

Sư phụ đã giúp tôi một tay ngay khi tôi vắt óc tìm kiếm một ví dụ.

“Như cướp biển chẳng hạn.”

"Cướp biển?"

“Đó không phải là một từ mà có thể nghe trong thời hiện đại, phải không? Từ góc độ quốc tế, điều này xuất hiện khá thường xuyên. Xét cho cùng, khu vực đại dương này chiếm 20% lưu lượng hàng hóa của thế giới và 30% thương mại dầu mỏ của thế giới. Ngược lại, các eo biển khá hẹp và thông với hàng trăm con sông. Những con tàu ở đây rất dễ bị tấn công, trong khi có ít nhiều lối thoát. Nơi này là nơi săn bắn hoàn hảo cho những tên cướp biển. Những ghi chép sớm nhất về nạn cướp biển ở đây có thể bắt nguồn từ thế kỷ XII.”

Ông ấy lại xoay chiếc nĩa của mình, gom mì lại như mì spaghetti.

“Và bất cứ điều gì kéo dài về quá khứ chắc chắn đều liên quan đến các pháp sư.”

“…!”

Trong chốc lát, tôi cảm thấy khó thở.

 “Cướp biển có nhiều hệ thống tín ngưỡng khác nhau. Điều này chỉ là tự nhiên khi bọn họ cho rằng sự thịnh vượng của nơi này phụ thuộc vào việc vận chuyển. Những người dành cả cuộc đời ở một nơi nguy hiểm như biển có xu hướng sống theo quy tắc riêng của họ. Trong mọi trường hợp, không có gì lạ khi các pháp sư tìm được đường vào những nhóm này. Đối với những người giải quyết những bí ẩn, việc liên kết với các thực thể mạnh mẽ hoạt động ngoài vòng pháp luật là điều vô cùng thuận tiện.”

Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi nghĩ đến những người không chịu cúi đầu trước chính quyền.

“Và như vậy, mối quan hệ giữa pháp sư và cướp biển càng lúc càng hòa lẫn vào nhau. Pháp sư trở thành cướp biển hay cướp biển trở thành pháp sư? Thời gian càng trôi qua, câu trả lời càng trở nên mơ hồ.”

Tôi nhìn thấy một xoáy nước trong sợi mì mà sư phụ đang xoắn lại. Thứ nước chấm đựng trong chiếc đĩa nhựa rẻ tiền chính là biển xanh bao la. Ở trung tâm của nó, có một cơn lốc xoáy khổng lồ, tạo ra một thứ gì đó nhỏ bé cắm rễ giữa tất cả sự tàn sát.

“Mọi thứ trên thế giới của chúng ta đều bắt nguồn từ biển. Thật không sai khi gọi đó là thánh mẫu của vạn vật.”

Có lẽ đây là một điều tưởng tượng khác của tôi, nhưng tôi nghe thấy một tiếng động vang vọng. Nó giống như tiếng sóng biển vỗ vào bờ, mặc dù tôi ở quá xa bãi biển để thực sự nghe thấy nó. Gần như thể tôi đã tìm thấy một điểm mà lực hấp dẫn của mặt trăng và trái đất hoàn toàn cân bằng.

“Cũng giống như chúng ta đến thế giới này từ đại dương, tín ngưỡng và các vị thần của chúng ta cũng vậy.”

Khi sư phụ đút một nĩa mì vào miệng, ảo tưởng của tôi biến mất. Bài nhạc Ấn Độ vui tươi đã bắt đầu được phát lại. Tôi vẫn ngồi yên trầm tư.

Tôi thở dài

"Có gì sai sao?"

“Không, em chỉ nhận ra rằng đã lâu rồi mới nghe sư phụ giảng bài.”

“Mới có một tuần thôi.”

Mặc dù sư phụ đã nói như vậy nhưng tôi có thể cảm thấy nhẹ nhõm trong lời nói của ông ấy, điều đó có một chút xấu hổ.

Một buổi biểu diễn đã bắt đầu trên một con phố gần đó được ngăn cách với chúng tôi bằng kính. Một chiếc xe đẩy dành cho khách đã được dựng bên cạnh với xe đạp thay vì taxi. Mặc dù đã lỗi thời nhưng nó vẫn là phương tiện đi lại của nhiều khách du lịch ở Singapore.

“…Lâu thế không biết.”

Ông ấy phàn nàn, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo ở giữa trung tâm ẩm thực.

"Có chuyện gì ạ?"

“Ồ, một người bạn cũ của tôi đã gửi email cho tôi sáng nay. Chúng tôi quyết định gặp nhau ở đây, nhưng…”

Sư phụ cau mày như thể ông ấy nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

Lúc này, âm nhạc đột ngột thay đổi. Âm nhạc Ấn Độ được thay thế bằng tiếng chuông. Sau đó, tiếng âm cao của nhạc cụ dây vang lên. Ngay khi tôi đang cố gắng xử lý sự xuất hiện đột ngột của âm nhạc kiểu Trung Quốc có nhịp độ nhanh, một hình bóng xuất hiện giữa các gian hàng.

Nam diễn viên trẻ đã trang điểm quanh mắt và mũi. Những dải ruy băng trên chiếc mũ lộng lẫy và bộ trang phục lấp lánh tung bay một cách tao nhã trong không khí, kết hợp với mùi gia vị tạo nên hình ảnh của một chiến trường cổ xưa.

Nam diễn viên dậm chân xuống đất theo nhịp chuông ngân vang, vung cây giáo trên đôi tay đầy bột theo hình vòng cung.

"…Đây là gì thế ạ?"

“Wayang”

Sư phụ từ tốn giải thích

“Đó là một biến thể của nhạc kịch Trung Hoa truyền thống của Singapore. Nó thường bị nhầm lẫn với những con rối bóng của đảo Java và Wayang Kulit.”

Ông ấy vừa nó vừa dán mắt vào người biểu diễn

Nam diễn viên thực hiện nhiều động tác lộn ngược liên tiếp nhanh chóng, mỗi động tác chỉnh chu không có bước thừa nào. Hầu hết những vận động viên thể dục được đào tạo bài bản có lẽ sẽ không thể thực hiện được những động tác như thế này. Không chỉ những màn nhào lộn ấn tượng mà nam diễn viên còn có thể quan sát phần còn lại của sân khấu giữa mỗi lần nhảy.

Dù chỉ có một diễn viên nhưng có cảm giác như có binh lính chen chúc trên sân khấu. Vị tướng trên sân vẫn kiên trì dù nhiều lần bị dồn vào chân tường, lao về giữa chiến trường dù bị thương.

Cơ thể uyển chuyển của nam diễn viên chuyển động theo điệu nhạc dường như tượng trưng cho toàn bộ nền văn hóa của thành phố. Bản chất lịch sử tồn tại trong lòng người không ngừng chuyển động, giống như bản thân điệu múa.

Tại một thời điểm nào đó trong quá trình biểu diễn, nam diễn viên đã đeo mặt nạ.

Tôi thở hổn hển, lấy tay che miệng để im lặng.

Mặt nạ mô tả khuôn mặt của một con khỉ.

“Tề thiên Đại thánh Tôn Ngộ Không sao? Vậy ra ông ấy cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Singapore.”

Ngay cả tôi cũng đã từng nghe cái tên đó.

Đó là tên của một con thạch hầu và là đại đệ tử của Đường Tăng trong Tây Du Ký, có danh xưng là Tề thiên Đại thánh sở hữu 72 phép Địa sát, vũ khí là Như ý Kim cô bổng nặng một vạn ba ngàn năm trăm, có cân đẩu vân có thể đi được mười vạn tám nghìn dặm

“Tôi không ngờ cùng một diễn viên lại đóng hai vai. Nếu là như vậy thì chắc vị tướng quân lúc đó là Na Tra cũng nên”

Người diễn viên đeo mặt nạ khỉ hét lên điều gì đó có lẽ là bằng tiếng Trung Quốc. Tôi không hiểu, nhưng có vẻ như anh ấy đang hét lên rằng cuối cùng anh ấy đã gặp được kẻ thù truyền kiếp của mình. Tôi cũng hiểu rằng đối thủ được đề cập chính là nhân vật không đeo mặt nạ vừa mới xuất hiện trên sân khấu-Na Tra.

Cả hai đã chiến đấu theo giai điệu sôi động của nhạc cụ dây, 2 bên đánh nhau 7 hiệp. Ngọn thương lóe sáng dữ dội hơn trước cho đến khi nó xuyên thủng mục tiêu. Thật kinh hoàng, tôi có thể nhìn thấy một vệt máu.

Bên nào đã thắng? Tôi không thể biết được.

Màn trình diễn kết thúc với việc nam diễn viên thực hiện thủ ấn kiếm, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên.

Sau vài giây im lặng, trung tâm ẩm thực nổ ra những tràng pháo tay như sấm.

Nam diễn viên cúi chào khiêm tốn rồi cùng các nhạc công phía sau di chuyển để phát hoa mẫu đơn cho khán giả. Tôi tình cờ nhận được một cái.

“C-cảm ơn.”

"Không có gì."

Nam diễn viên nói, nháy mắt tinh nghịch với tôi rồi bỏ đi.

Dù anh ấy đã biến mất khỏi sân khấu nhưng trung tâm ẩm thực vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường. Khán giả, các đầu bếp trong quầy hàng và thậm chí cả sư phụ của tôi đều đứng yên một lúc. Một số người trong số họ chỉ tỉnh lại sau khi thức ăn bắt đầu cháy.

“Tuyệt vời.”

Sư phụ của tôi nói với vẻ thán phục.

“Vâng…”

Tôi gật đầu một cách trống rỗng. Tôi không khỏi nhớ lại buổi biểu diễn vừa rồi, nhưng tôi uống thêm một thìa súp nữa và cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Em thật sự rất vui khi có thể xem nó cùng với sư phụ.”

"Tại sao?"

“Em có cảm giác như sư phụ đang gặp rắc rối vì điều gì đó trong vài tháng qua.” Tôi nói, ăn nốt một miếng Bak Kut Teh và thú nhận suy nghĩ của mình trong khi sư phụ nghiêng đầu khó hiểu.

Phản ứng của ông ấy về điều này khá kỳ lạ. Ông ấy chớp mắt vài lần và đưa tay về phía thái dương. Sau đó, dừng lại nhìn xuống đĩa mì sắp ăn xong trước mặt rồi hắng giọng.

“Vậy là em nhận ra rồi sao?”

 “Em nghĩ thực sự khá dễ dàng để đoán được điều đó.”

“Chà… Thật ra thì em nói cũng không sai.”

Ông ấy cười gượng và nhắm mắt lại.

Thật kỳ lạ. Tôi đã từng thấy sư phụ tỏ ra bối rối theo nhiều cách khác nhau, đau đớn trước những kém cỏi và thất bại của chính mình, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông ấy như thế này.

“Thật ra…”

Ông ấy nói sau một hồi do dự.

“Tôi muốn bỏ nghề giáo viên.”

Một vài giây trôi qua khi tôi cố gắng xử lý lời nói của đối phương. Mặc dù đã màn trình diễn ấn tượng về nhiều mặt, sức nặng của những gì ông ấy nói đã đè bẹp cốt lõi con người tôi một cách không đau đớn.

“Tất nhiên, tôi vẫn sẽ là Lord vì thỏa thuận của tôi với Reines. Nhưng cả Khoa Ma thuật Hiện đại và Lớp học El-Melloi đều có đủ nhân lực. Em có thể nói rằng tầm quan trọng của việc tôi đứng lớp cũng phần nào giảm đi. Dù sao thì hầu như không có Lord nào dạy các khoa tương ứng của họ.”

Sư phụ nói với một nụ cười bình thường trên khuôn mặt của mình. Tuy nhiên, những lời an ủi rỗng tuếch như vậy lại đi vào tai này rồi lại ra tai khác. Những lời ông ấy nói vẫn còn đè nặng lên tôi.

“Sư phụ…”

 Cuối cùng, tôi cũng tìm được giọng nói của mình. Đó là một âm thanh chói tai và khủng khiếp, nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua.

"Nhưng…Tôi vẫn chưa quyết định…”

 Sư phụ trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp

“Tôi đã cân nhắc việc này khá lâu rồi. Nếu Lớp học El-Melloi đã đạt đến mức độ có thể tự tồn tại, có lẽ tôi nên cân nhắc việc phát triển ma thuật của riêng mình… hay gì đó.”

"Em…"

Tôi muốn nói điều gì đó nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Tự nhiên tôi lại im lặng. Có lẽ vì phản ứng của tôi mà ông ấy không tiếp tục nói.

Món Bah Kut Teh trong chiếc thìa run rẩy của tôi đã mất đi hương vị.

Tôi chắc rằng trung tâm ẩm thực vẫn đông đúc và nồng nặc mùi gia vị như xưa, nhưng tôi đang mắc kẹt trong của riêng mình để vẫn cô đơn hơn bao giờ hết.

Đột nhiên, sư phụ đứng dậy.

“Người biểu diễn vừa rồi—”

"Vâng…?"

Nhìn xung quanh không có kết quả, sư phụ lại ngồi xuống với một cái cau mày.

“Anh ấy đã để lại mảnh giấy này buộc vào cuống hoa.”

"Nó nói gì vậy?"

Tôi nhìn vào tờ giấy trong lòng bàn tay của sư phụ. Giấy có chất lượng cao, và một cái gì đó đã được viết trên đó bằng nét chữ dày đặc.

[Email từ người quen của ngài là giả mạo. Xin phép cho tôi nói với ngài điều này.]

“—!”

Điều làm tôi sốc hơn nữa là nội dung tiếp theo.

[Lord El-Melloi II, một trong những học trò của ngài đã bị cướp biển bắt cóc ở eo biển Malacca. Hãy tìm kiếm người được gọi là Consultant.]

Những ngón tay của sư phụ run rẩy khi ông cầm tờ giấy.

“…Một trong những học sinh của tôi đã bị hải tặc bắt cóc?”

2

—Quay lại hiện tại.

Lúc này là nửa đêm.

Những làn sóng màu mực đập vào những tảng đá bên cạnh chúng tôi.

Chúng tôi đứng trên một hòn đảo nhỏ đầy cát ở trung tâm của một con đường thủy uốn lượn với những cây đước tươi tốt. Hòn đảo này không được đánh dấu trên bất kỳ bản đồ nào, nằm ở phía tây nam của Singapore. Dòng hải lưu thường xuyên khiến tàu đâm vào đá nên tàu chở hàng và ngư dân hầu như không tiếp cận được.

Tuy nhiên, đêm nay, một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước. Nó cũ đến mức tôi ngạc nhiên là động cơ vẫn hoạt động. Thân tàu kêu lạch cạch mỗi giây nổ máy, có nguy cơ vỡ thành từng mảnh. Một số người đã chú ý và đến xem, nhưng nó đã bị bỏ qua vì có quá nhiều thuyền bị bỏ hoang và tình trạng đáng buồn của chiếc thuyền đặc biệt này.

Sau khi lính canh rời đi, chúng tôi vội vã nổi lên.

“...Ugh...hurrgh…”

Sư phụ nằm ướt sũng trên mặt đất, trông như thể sắp chết. Bản thân tôi cũng ổn sau vài lần thở gấp, và bắt đầu quan sát xung quanh.

“Sư phụ có sao không?”

“Tôi ổn… nhưng… Hãy để tôi… nghỉ ngơi một chút… trước đã.”

Ông ấy vừa nói vừa thở hổn hển

Toàn bộ kế hoạch là do sư phụ vạch ra

Ngay cả dưới nước, cường hóa đầy đủ có thể giữ cho một pháp sư không bị cạn kiệt khí lực. Vì lý do này, chúng tôi giả vờ rằng thuyền của chúng tôi đã trôi theo thủy triều. Sau đó, chúng tôi núp gần động cơ bên dưới thuyền để đột nhập vào trụ sở của Consultant.

Nó là một nơi ẩn náu tốt, nhờ độ trong thấp của nước. Vấn đề là sư phụ của tôi rất tệ trong việc dùng “Cường hóa”. Mặc dù ông ấy có đủ nguồn cung cấp oxy, nhưng việc duy trì nguồn cung cấp ma lực trong những trường hợp này đã làm cạn kiệt sinh lực của một người. Nếu sư phụ ở trong trạng thái này quá lâu, cuối cùng ông ấy sẽ bất tỉnh và chết.

Tất nhiên, ông ấy đã nhận thức được những rủi ro này. Điểm yếu chết người của ông ấy lại là điều quan trọng nhất đối với một pháp sư—một mạch ma thuật có khả năng tạo ra ma lực.

-“Tôi muốn nghỉ việc làm giáo viên.”

—“…có lẽ tôi nên cân nhắc việc tạo ra ma thuật của riêng mình… hay gì đó.”

Những lời của sư phụ trước đó vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi biết rằng ông ấy luôn là con người như vậy, cho dù ông ấy có làm công việc gì đi chăng nữa, vậy tại sao tôi lại rung động như vậy?

Tôi nhìn xuống, chịu đựng cái lạnh trên làn da ẩm ướt của mình.

Cùng lúc đó, sư phụ cuối cùng cũng lau nước trên mặt và nhìn về phía xa.

“…Vậy ra đây là căn cứ của Consultant.”

Chúng tôi đã tìm ra nơi này nhờ sự giúp đỡ từ thông tin mà chúng tôi đã có được từ tên cướp biển đó. Tuy nhiên, hòn đảo trông giống một làng chài nhỏ hơn là căn cứ cướp biển kiên cố mà tôi tưởng tượng.

Với tầm nhìn được nâng cao của mình, tôi có thể nhìn thấy một vài tòa nhà bằng gỗ tồi tàn lấp ló sau rừng ngập mặn. Có vẻ như những cây cầu gỗ đã được xây dựng để ít nhất có thể đi bộ giữa các tuyến đường thủy. Một số chiếc thuyền cũ không khác gì chiếc chúng tôi vừa ẩn náu đã được xếp gần con đường thủy rộng nhất, có lẽ vì vậy mà bọn cướp biển có thể vớt được đồ từ biển.

“Em thấy nó không giống một căn cứ cướp biển cho lắm…”

“…Nước đi này thông minh đó.”

Sư phụ chen vào trước khi tôi có thể kết thúc câu nói của mình.

"Nghĩa là sao ạ?"

“Căn cứ này được cải tạo từ một làng chài bỏ hoang. Có lẽ chỉ mất chưa đầy một ngày để thiết lập. Vì hoạt động kinh doanh chính của họ là trục vớt quy mô nhỏ nên họ cũng không cần thiết bị lớn. Nếu bị phát hiện thì chỉ có người dân sống ở đây mới biết đường thoát thân. So với một thành trì khủng bố, em nghĩ cái nào hiệu quả hơn?”

“Ồ, em hiểu rồi…”

Tôi nghĩ mình phần nào đã hiểu được

“Dù sao thì căn cứ này cũng chỉ là tạm thời thôi. Họ có thể từ bỏ nó bất cứ khi nào họ muốn. …Ra đó là lý do tại sao Consultant chưa bao giờ bị bắt.”

Chúng tôi đã mất một khoảng thời gian đáng kể để tìm ra nơi này theo chỉ dẫn của tên cướp biển. Điều đó chứng tỏ rằng việc che giấu quan trọng hơn phòng thủ.

“Tôi không biết họ đã bắt cóc ai. Có khá nhiều người trong khu vực chung này mà tôi không thể liên lạc được. Tuy nhiên, tôi không thể chắc chắn về tính xác thực của bức thư. Dù thế nào đi nữa, một pháp sư đích thực phải giải quyết mọi vấn đề mà họ gặp phải, phải không?”

Mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt, se phụ vẫn nói chuyện một cách hợp lý và bình tĩnh như thường lệ. Thái độ của ông ấy cũng chứng minh quan điểm của bản thân rằng các pháp sư nên tự bảo vệ mình.

“Nhưng tại sao lại có người bắt cóc học sinh của sư phụ vậy?”

“Có lẽ là chúng muốn nhắm vào tôi”

Ông ấy thở dài

“Trong trường hợp đó, tôi cần tìm hiểu xem tôi đã làm gì để chúng có hành động như vậy. Nếu một học sinh bị tổn hại vì sai lầm của tôi, đó sẽ là vấn đề cá nhân của tôi. Ngay cả khi đó có thể là một cái bẫy—”

Lời nói của sư phụ lúc nào mâu thuẫn với hành động của ông ấy.

Nhút nhát và rụt rè, nhưng đôi khi táo bạo một cách đáng ngạc nhiên— đó là những gì tôi có thể nói về sư phụ của mình.

“Tuy nhiên, hãy cẩn thận. Nếu bị tấn công, sư phụ cú thể gặp nguy hiểm.”

“…Chính vì vậy tôi mới phải trông cậy vào em.”

Tôi không thể không cảm thấy thật không công bằng khi ông ấy phải nói điều này với vẻ mặt như vậy.

“Đừng đứng xa em quá.”

Tôi nói và cố nở một nụ cười.

“Em không cần phải lo lắng về điều đó.”

Sư phụ gật đầu, lấy ra một ống nghiệm được niêm phong bằng sáp. Ông ấy nhỏ vài giọt chất dính, lạnh lên tay chúng tôi. Sau khi thì thầm một câu thần chú, tôi cảm thấy sự hiện diện của anh ấy hơi mờ đi.

Đó là phép thuật tàng hình.

Mặc dù phép thuật của sư phụ là vô dụng đối với các pháp sư, nhưng nó có lẽ đủ để đối phó với những người bình thường. Nó cũng không che giấu được những thứ như tiếng bước chân của chúng tôi, vì vậy chúng tôi chỉ có thể cẩn thận lê bước về phía trước.

Cách đây rất lâu, tôi không biết đến loại bộ kỹ năng này, nhưng tôi đã quen với nó trong thời gian làm việc với ông ấy. Dù sao đi nữa, thật tốt khi không để kẻ thù phát hiện mình quá nhanh.

Mặc dù ngôi làng có vẻ như bị bỏ hoang, nhưng tôi vẫn thấy một vài chiếc thùng méo mó chứa đầy cá. Có thể vì họ vừa mới ăn tối nên mùi pho mát và gia vị vẫn còn trong không khí.

Khi chúng tôi lẻn qua hòn đảo, chúng tôi cẩn thận xem xét những cư dân. Một điểm chung của họ khiến cả hai chúng tôi cau mày.

“Chúng còn quá trẻ… gần như là trẻ con.”

"…Đúng. Xem xét bản chất công việc của họ, những tên cướp biển có xu hướng khá trẻ, nhưng thế này đúng là quá trẻ.”

Ngay cả sư phụ cũng có vẻ ngạc nhiên.

Tất nhiên, culi trẻ em không phải là hiếm trong khu vực này. Tuy nhiên, những đứa trẻ ở đây đều trông vui vẻ một cách đáng kinh ngạc. Hầu hết chúng đều nói tiếng Mã Lai mà tôi không thể hiểu được, nhưng dường như chúng đang trò chuyện vui vẻ về những chủ đề hàng ngày.

Chúng cũng ăn mặc giản dị một cách đáng ngạc nhiên, hầu hết chỉ mang theo dao và súng lục. Một số người có AK, nhưng mấy người này lớn tuổi hơn và ăn mặc như lính đánh thuê. Tất nhiên, không có gì lạ khi những tên cướp biển sở hữu vũ khí như RPG, nhưng tôi thấy thật khó tưởng tượng khi những đứa trẻ này có thứ đó trong tay.

“Consultant và học sinh bị bắt cóc chắc đang ở trung tâm hòn đảo, phải không?”

"…Có lẽ vậy."

Chúng tôi không có đủ thời gian để kiểm tra từng phòng. Thay vào đó, chúng tôi băng qua khu rừng ngập mặn trên những bệ làm bằng dây và gỗ rồi tiến về phía bãi biển.

Khi chúng tôi đi ngang qua một cậu thiếu niên đang cố kìm cơn ngáp, một tia nhận thức lóe lên trong cơ thể cậu ấy và đôi mắt cậu ấy bật mở.

“Kết Giới—?”

“Ihihihi! Dù đã rát cẩn thận rồi nhưng xem ra vẫn bị phát hiện ha!”

Tôi tung một cú đá về phía cậu bé khi nó cố rút súng ra, khiến đối phương ngã xuống đất. Đó không phải là điều tốt nhất để làm với một đứa trẻ, nhưng tôi có thể khiến nó gục dễ dàng hơn bằng cách phát ra một làn sóng ma lực.

Sẽ thật tốt nếu chỉ có thế, nhưng Kết giới đã phát đi tín hiệu báo động. Một nhóm cướp biển tiến đến và chĩa súng vào chúng tôi.

"Gray!"

“Mở phong ấn đầu tiên!”

Khi tôi hét lên câu thần chú của mình, tôi lấy chiếc lồng chim ra, trong đó chiếc hộp bên trong bắt đầu hợp lại thành một lưỡi hái.

Ma lực được giải phóng bởi sự biến đổi đã tạo ra một luồng gió. Tôi sử dụng nó để nhảy lên không trung mười mét cùng sư phụ của mình, chặn hai viên đạn tiếp cận chúng tôi trước khi chúng tôi đáp xuống cát.

Trước đây tôi đã không thể làm được điều này.

Ngày xưa tôi chỉ học vừa đủ để làm người giữ mộ. Nghề đó đòi hỏi kỹ thuật tự vệ chứ không phải khả năng chiến đấu chống lại vũ khí hiện đại. Dù sao đi nữa, có bao nhiêu pháp sư được huấn luyện đặc biệt cần biết cách né đạn?

“Em có sao không, Gray?”

“Không, em hoàn toàn ổn.”

Cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, tôi chạy nhanh về phía những tòa nhà trước mặt.

Đột nhiên, một người xuất hiện trước mặt tôi tôi. Họ trùm một tấm vải lanh thô lên đầu, giống như một chiếc khăn trùm đầu để ngăn cát trên sa mạc. Có lẽ vì vậy mà tôi không thể nhìn thấy mặt họ. Mặc dù họ có chiều cao và vóc dáng ngang bằng tôi nhưng tiếng chuông báo động vẫn vang lên trong đầu tôi. Các giác quan của tôi lẽ ra đã được tăng cường, nhưng tôi lại không nhận ra chúng—!

Người đó đột ngột xuất hiện lao tới chỗ tôi nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng. Họ đặt một chân xuống đất cát rồi huých cùi chỏ vào ngực tôi.

Tôi bị hất tung lên không trung như một chiếc lá trong cơn gió mạnh. Tôi ngã nhào trên bãi biển vài lần trước khi lấy lại được thăng bằng.

Đối thủ của tôi có lẽ đã nhận ra rằng tôi đã đẩy sư của mình vào bóng tối của một tòa nhà khi có dấu hiệu rắc rối đầu tiên. Sau khi liếc nhìn xem anh ta có an toàn không, tôi quay lại đối mặt với đối thủ không xác định của mình một lần nữa.

"…Add."

“Ihihihihi! Cái này khó đấy!”

Đột nhiên, đôi mắt xuất hiện trên lưỡi hái của tôi.

Nó dường như gây sốc cho đối thủ của tôi trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chỉ tay vào tôi.

“—Anfang (Khởi đồng)!”

Cùng với câu thần chú, một viên đạn ma thuật bắn ra.

Tôi đã chặn nó theo phản xạ, nhưng thật ngạc nhiên, nó vẫn không hề suy chuyển

Đó là một hành động đơn giản chỉ cần một từ duy nhất, nhưng nó có một lượng ma lực đáng kể. Mặc dù tôi sẽ không thấy phiền nếu cánh tay của mình bị trúng một viên đạn thông thường, nhưng cú viên đạn này thậm chí khiến nó tê liệt. Tôi vội né sang một bên khi một viên đạn ma thuật khác đập vào bãi cát nơi tôi đang đứng.

“Ihihihi, Gray! Đây không phải là đạn ma thuật! Đó là một lời nguyền nén không có hình dạng vật chất!”

“Vậy, giống Gandr của Luvia-san à?”

Đó là tên của pháp sư duyên dáng nhất mà tôi biết, người cũng là một trong những học trò giỏi nhất của sư phụ.

Đến lúc này, tôi đã chắc chắn rằng kẻ thù của mình không ai khác chính là Consultant. Không có nhiều pháp sư có thể đạt đến khả năng của Luvia-san. Ngay khi tôi chuẩn bị tấn công, sư phụ vẫn gọi tên tôi.

"Gray!"

“—!”

Vì lý do nào đó, điều này đã khiến Consultant không di chuyển. Tôi nhân cơ hội này nhảy vọt lên, lao giữa rừng đước để đánh lạc hướng đối thủ. Mặc dù vậy, lời nguyền của gã pháp sư vẫn bám theo tôi. Tôi giơ lưỡi hái lên nhanh nhất có thể, chuẩn bị vung nó bằng tất cả những gì mình có. Tôi không thể tỏ ra thương xót trước một đối thủ như thế này.

Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Consultant. Nhưng đã quá trễ rồi.

Tôi không có thời gian để lùi bước. Lưỡi hái trong tay tôi hấp thụ ma lực và ngày càng lớn hơn.

Ngay trước khi nó có thể bắn trúng mục tiêu, một chàng trai trẻ lao ra từ nhóm cướp biển và lính đánh thuê đang bị sốc.

"Wait!"

Một giọng nói bằng tiếng Anh hơi không tốt lắm.

Trong khoảnh khắc, cả tôi và lưỡi hái của tôi đều cứng đờ giữa không trung.

Tại sao vậy? Tôi tự hỏi. Thậm chí còn không có một câu thần chú nào cả. Nếu đó là một dạng ma thuật hiện đại, lẽ ra tôi có thể giải thoát bản thân bằng cách giải phóng một chút ma lực. Tuy nhiên, những sợi dây trói quanh tôi không hề nhúc nhích.

Nỗi lo chạy vòng quanh tâm trí tôi. Nó không phải là phép thuật sao? Tôi luống cuống nghĩ.

Một giây bị đóng băng cũng đủ khiến tôi tử vong. Hai giây nữa, mạng sống của sư phụ cũng sẽ không còn nữa.

Tuy nhiên, Consultant đã không bắn ra một lời nguyền khác.

Thay vào đó, họ cởi bỏ tấm vải che mặt.

“…Thầy đang làm gì ở đây vậy, Giáo sư? Tại sao thầy lại lẻn vào căn cứ của em?”

Người đó thét lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy dưới lớp vải lanh là mái tóc đen bóng, xõa ra như màn đêm trên mặt trời lặn, không khác gì bầu trời phía trên chúng tôi.

Nhìn nét mặt tôi có thể đoán cô ấy là người phương Đông. Nhưng bất chấp điều đó, cô ấy có đôi mắt xanh trong và đôi môi đầy đặn, tươi sáng. Cô ấy có lẽ khoảng hai mươi tuổi.

Tôi chợt nhớ đến bức tranh của Delacroix vẽ nữ thần tự do lãnh đạo nhân dân trong Cách mạng Pháp.

Tuy nhiên, nữ thần có thể không cần những người mà cô ấy phải lãnh đạo.

“…Rin?”

Nằm ngửa trên cát, sư phụ chớp mắt vì sốc.

3

Thủy triều đã chọn thời điểm này để ập vào bãi biển.

Tình hình thay đổi nhanh chóng đến nỗi những tên cướp biển vây quanh chúng tôi sững sờ, choáng váng.

Sự im lặng này kéo dài khoảng mười giây trước khi có người bước lên.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về đối phương một chàng trai… giống như một chú chó ngoan ngoãn. Gió biển thổi tung mái tóc dài đỏ rực của anh ấy theo những góc lạ lùng. Anh ta trông giống như một thiếu niên, nhưng tôi không thể chắc chắn về chủng tộc hay quốc tịch của anh ấy. Thay vì có vẻ mơ hồ về sắc tộc, giống như nhiều người khác mà tôi đã gặp ở Singapore, đối phương có một vẻ ngoài thanh tao khiến tôi nghi ngờ về con người của anh ấy.

“Ừm… Rin?”

Chàng trai rụt rè nói với người phụ nữ tóc đen tên Tohsaka Rin

“Ồ, đừng sợ, Ergo. Người đàn ông này là giáo viên của tôi,”

Rin nói, chỉ về hướng sư phụ.

 “Ổng dạy tôi ở Tháp Đồng Hồ đó. Không phải anh nói là muốn gặp ông ấy sao sao?”

“Ồ… vâng, tôi nhớ.”

Người tên Ergo nói.

“Chuyện là vậy đó. Anh có thể để cô bé đó xuống trước không?

"Vâng."

Ergo gật đầu và tôi nhẹ nhàng đáp xuống bãi biển. Tôi không biết làm thế nào anh ấy đạt được khả năng đó, nhưng nó quá khó tin. Mặc dù tôi đã trải nghiệm nhiều điều bí ẩn nhưng điều này vẫn khiến tôi ngạc nhiên.

Ergo và những tên cướp biển trẻ tuổi tập trung thành một vòng tròn xung quanh tôi và gửi lời xin lỗi.

“… Xin lỗi?”

“…Không sao đâu…”

Tôi nói, hơi run trước phản ứng của họ. Nhưng giờ không phải lúc cho việc đó.

Phía sau tôi, sư phụ dần đứng dậy và phủi cát khỏi quần. Ông hít một hơi thật sâu rồi quay sang người phụ nữ.

“Rin, điều đó có nghĩa là…”

Chưa kịp nói hết câu, ông đã ho vài tiếng.

"Em là Consultant hả?!"

“……”

Đôi mắt của người phụ nữ đảo quanh một lúc trước khi cô ấy giơ tay đầu hàng.

“Vâng, Consultant mà mọi người nhắc đến là em. Thầy có câu hỏi nào khác không?"

Cô ấy nói như thể không có gì lạ về nó.

"Cái gì!?"

" Đó là một câu chuyện dài, em không muốn lãng phí thời gian kể cho thầy nghe về nó.”

Những loại sự kiện nào cần diễn ra để một người trở thành cướp biển? Dù sao đi nữa, giờ tôi đã hiểu rằng người này là học trò của sư phụ mà tờ giấy nhắc đến

“Ừm… Bọn tôi nghe nói em bị cướp biển bắt cóc…”

"Cái gì? Bị bắt cóc? Ai nói với thầy thế?"

Rin hỏi, nghiêng đầu bối rối cùng với tất cả những tên cướp biển trẻ tuổi.

“Có người đưa cho tôi một mảnh giấy nói rằng em đã bị bắt cóc. Chà, cái đó rõ ràng là giả.”

Sư phụ vừa nói vừa ôm đầu như bị đau đầu.

 "Không, nhưng mà tôi không thể tin là em lại làm ra những chuyện thế này! Ngoài ra, tôi biết em đã nộp đơn xin nghỉ hè, nhưng tôi không biết em sẽ đến eo biển Malacca!”

"Em hiểu. Nhưng thưa giáo sư, không phải tính độc lập là một trong những nguyên tắc cốt lõi của Lớp học El-Melloi sao?”

Sư phụ đã không có phản ứng với điều này.

Sau đó, ông ấy nói với tôi rằng không pháp sư nào nên mong muốn người khác dọn dẹp mớ hỗn độn của họ. Tôi vẫn không biết làm thế nào mà cô ấy lại trở thành cướp biển, nhưng ít nhất cô ấy cũng chịu trách nhiệm về hành động của mình.

Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy đã ghi nhớ những lời dạy của ông ấy.

Rin quay sang cậu bé mà bị tôi tấn công và nhẹ nhàng bế lên.

“Blut der Erde (Máu của Trái đất), Lebenskraft (Sinh lực)”

Cùng với câu thần chú ngắn gọn, tôi thấy bàn tay cô ấy phát sáng khi chạm vào lưng cậu bé.

Rất nhanh, cậu bé đã mở mắt.

“…Rin?”

“Em ổn chứ? Chị sẽ nhờ bác sĩ xem xét sau.”

Rin vỗ nhẹ vào lưng cậu bé.

“À mà cô bé này là ai thế?”

“Gray, đội mũ trùm đầu lên.”

Mặc dù tôi nghĩ rằng mình đã đội mũ trùm đúng cách, nhưng tôi vẫn làm theo hướng dẫn của sư phụ.

"Gray? Lúc nãy giáo sư cũng gọi tên em ấy nhỉ. Em ấy là đệ tử của thầy à?”

“Ừ …”

“Cứ mỗi lần em tham gia lớp của thầy thì em không thấy sự xuất hiện của cô bé đó. Mọi người khác trong lớp đều biết em ấy ngoài em, cảm giác như bản thân đang bị cô lập vậy?

Mặc dù bề ngoài cô ấy có vẻ lịch sự, nhưng tiếng Anh của cô ấy thật khó hiểu.

“…Uh, có vài lý do cho việc đó…”

Với một tiếng thở dài, sư phụ ra hiệu cho tôi một cách miễn cưỡng.

“Vậy thì, tôi sẽ giới thiệu lại đàng hoàng. Đây là đệ tử của tôi, Gray. Gray, người này là học trò của tôi, tên là Tohsaka Rin, đến từ Nhật Bản.”

"Rất vui được gặp chị."

Tôi nhìn xuống chân mình.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với vẻ hoài nghi, như thể cô ấy đã nhìn thấy một con ma.

Một giọng nói khác vang lên từ bên cạnh cánh tay tôi như để đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.

“Ihihihihi! Đây cũng hân hạnh được gặp!"

Lưỡi hái của tôi, Add, đã trở lại hình dạng một cái hộp bên trong lồng chim.

Tôi do dự một lúc, nhưng cuối cùng quyết định giới thiệu với mọi người có mặt.

“Và đây là Add.”

“Thật hiếm khi thấy một Lễ khi có tính cách như vậy.”

Rin nói và gật đầu.

Đúng như mong đợi từ một pháp sư của Tháp Đồng hồ, cô ấy hiểu nó là gì ngay lập tức.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, chúng ta vào trong trước được không? Ở ngoài này không tiện cho lắm"

Sau khi ra lệnh cho nhóm cướp biển trẻ tuổi, cô ấy chỉ vào một tòa nhà nằm sâu ở trung tâm của căn cứ.

4

Tòa nhà được trang bị nội thất thô sơ. Đồ gỗ tạo nên các bức tường và đồ nội thất trông giống như một dự án nghệ thuật bằng que kem, tuy nhiên, dù vậy, nó vẫn là một trong những ngôi nhà đẹp hơn ở làng chài bị bỏ hoang. Mặc dù tôi đang ở trong nhà, tôi vẫn có thể cảm thấy gió. Tôi đã đoán trước là sẽ có nhiều muỗi và sâu bệnh hơn, nên có lẽ ma thuật hoặc gia vị đã được sử dụng để xua đuổi chúng.

Chúng tôi ngồi xuống mấy chiếc ghế làm từ gỗ vụn.

Sư phụ ngồi đối diện với Rin với vẻ mặt nghiêm túc. Ông ấy lấy một điếu xì gà từ trong hộp chống thấm nước, cắt bỏ đầu và châm lửa bằng que diêm. Chẳng mấy chốc, mùi khói xì gà đặc trưng ngập căn phòng.

“Vậy năm ngoái em đã đến đây à?”

“Cứu hộ không phải là công việc đòi hỏi em phải ở đây suốt. Tất cả những gì em cần làm là lên kế hoạch trước cho công việc và gọi điện thường xuyên.”

Rin giải thích như một học sinh danh dự đang thuyết trình. Nhưng loại học sinh danh dự nào lại trở thành cướp biển…?

“Với lại Tiến sĩ Benoit đã nói rằng sử dụng Internet hiệu quả hơn.”

Sư phụ rít một hơi xì gà dài.

"Tôi hiểu rồi. Em đang ở đây để cứu hộ và trục vớt các mặt hàng từ đáy biển. Tôi nghe nói rằng một số tên cướp biển ở khu vực này thích làm điều đó hơn là cướp bóc. Nhưng tôi cũng nghe đồn rằng Consultant đã lo lắng kể từ khi tôi đến.”

"Vâng…"

Rin nói, đảo mắt đi.

“Có vẻ như ai đó muốn giấu thứ gì đó khỏi Tháp Đồng hồ.”

“Ý em là… Tốt thôi! Thầy nói không sai! Nhưng điều này không vi phạm nguyên tắc che giấu bí ẩn! Người dân ở đây khá mê tín nên họ không đặt câu hỏi nhiều về phép thuật của em. Các phương tiện truyền thông chỉ đưa tin về việc trục vớt. Em chỉ không biết rằng pháp sư Tháp Đồng hồ đã đến Singapore là giáo sư…”

“Em có thể đã phạm một sai lầm tồi tệ hơn. Nếu trường hợp của em đến được Bộ Pháp luật, tôi có thể giúp trì hoãn cuộc điều tra của họ,”

Nói rồi, sư phụ thở dài

 "Vậy, lý do thật sự em ở đây để làm gì? ”

“Em quan tâm đến một số thứ dưới đại dương, vì vậy tôi đã liên lạc với những tên cướp biển ở đây. Dù sao thì cũng có thể xem như đầu tư một chút.”

“…Cứ không phải là lừa đảo à?”

"Tất nhiên là không rồi. Đây là một giao dịch có lợi cho cả hai bên! Em cung cấp cho những tên cướp biển những thông tin hữu ích về vị trí. Đổi lại, bọn họ giúp em thực hiện công việc trục vớt!”

Đó có lẽ là lý do tại sao cô ấy được biết đến với cái tên Consultant. Đó là một biệt danh hoàn toàn đi ngược lại nguyên tắc quan trọng nhất của Tháp Đồng hồ.

Tohsaka Rin

Ngay cả tôi cũng quen thuộc với cái tên này.

Trong vài năm qua, cô ấy và Luvia Edelfelt nổi tiếng là một cặp đôi nổi tiếng với khả năng phá hoại mỗi khi chạm mặt nhau dù là ở khoa Khoáng vật hay Khoa Ma thuật hiện đại. Tuy nhiên, số tiền mà Tháp Đồng hồ bỏ ra để sửa chữa những lỗ hổng mà họ đã làm cho các lớp học bị thủng đã được bù đắp bằng những ý tưởng đổi mới mà họ nghĩ ra trong các bài báo mà họ đã xuất bản.

Không chỉ vậy, cô ấy còn là Average One người có thể đủ thuộc tính năm nguyên tố thay vì một hoặc hai nguyên tố như thường lệ. Chỉ điều này thôi cũng đủ để cô được coi là một người có tài năng lớn.

Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà tôi chưa bao giờ gặp cô ấy cho đến ngày nay.

“Giờ thì tôi cũng phần nào hiểu vấn đề rồi. Tôi không chắc mẩu tin về vụ bắt cóc học sinh của tôi là giả hay chỉ là hiểu lầm. Em có thể cho tôi biết bạn đang cố gắng trục vớt thứ gì dưới đáy biển không?”

“…Thật ra, em cũng muốn xin ý kiến của thầy về điều đó.”

“Hả?”

Sư phụ lập tức cau mày, giữ điếu xì gà giữa các đầu ngón tay. Đối diện, Rin cũng suy nghĩ một lúc, cho thấy cô vẫn chưa nắm bắt được tình hình cụ thể.

“Ban đầu, kế hoạch của tôi là tìm kiếm con tàu bị chìm của Trịnh Hòa.”

“Trịnh Hòa?”

Tôi nghiêng đầu, bối rối.

“Trịnh Hòa là một nhà thám hiểm người Trung Quốc thời nhà Minh, người đã dẫn đầu hạm đội lớn nhất thế giới và hoàn thành chuyến đi xa nhất vào thời điểm đó, khi châu Âu đang ở thời Trung cổ. Những chuyến hành trình của ông đã để lại ảnh hưởng lớn đến lịch sử. Người ta kể rằng những con tàu dưới sự chỉ huy của ông cao tới 140 mét, với hơn 27.000 thủy thủ đoàn thuộc mọi ngành nghề, từ diễn viên đến thợ thủ công. Gần như có thể coi đây là một đất nước di động.”

Nghe sư phụ giải thích, tôi thấy khó hình dung quy mô của con tàu của thầy. Làm thế nào ông ấy có thể vận chuyển hàng chục ngàn người với công nghệ thời đó? Các cường quốc châu Á trong lịch sử thực sự đáng kinh ngạc, điều này tôi đã từng nghe trong các bài giảng của sư phụ.

“Vậy hạm đội Trung Quốc đó có đến được Singapore không?”

“Họ đã đi xa hơn thế. Họ thậm chí còn đến được bờ biển phía đông châu Phi. Khu vực xung quanh Malacca luôn là nơi giao thoa giữa Đông và Tây. Ví dụ, vị vua đầu tiên của Vương quốc Malacca được đồn đại là hậu duệ của Alexander Đại đế.”

Nghe đến tên vị vua cổ đại, tôi há hốc mồm.

Còn sư phụ thì mỉm cười gượng gạo.

“Quay lại vấn đề chính, việc Trịnh Hòa cập cảng ở đây đã được ghi chép đầy đủ. Những con tàu này được cho là chở một lượng lớn kho báu của hoàng đế nhà Minh đang cai trị Trung Quốc vào thời điểm đó. Nếu ghi chép là chính xác thì các phần của kho báu đó nằm dưới đại dương ở eo biển Malacca.”

"Đúng! Đó chính xác là những gì em muốn nghe!”

Rin kêu lên, vỗ tay vui sướng.

Quá dễ dàng để đoán được ý định của cô ấy. Đôi mắt cô lấp lánh sự khao khát, giống như những ngôi sao, hoặc có lẽ là ký hiệu đô la.

“Năm ngoái, em nhận được một tấm bản đồ lạ từ một người buôn đồ cổ mà mình quen. Khi biết nơi này có bảo vật, em liền mua vé máy bay phóng thẳng tới đây! Thầy có nghĩ rằng việc nạo vét kho báu từ đáy biển là một kế hoạch hoàn hảo không?”

“Ừ thì…Có khả năng cao là em sẽ bắt gặp những vật phẩm liên quan đến ma thuật. Vì hiện tại em đang liên kết với Tháp Đồng hồ nên việc đào những vật phẩm đó lên mà không được phép có thể khiến bản thân em gặp rắc rối.”

“Ừ, vậy nên ban đầu em đã định tự mình làm việc đó trong bí mật.”

“Đó không phải là vấn đề!”

Cảnh tượng làm tôi nhớ đến một ngày bình thường ở Lớp học El-Melloi. Tuy nhiên, trái ngược với ấn tượng nhẹ nhàng mà cuộc trò chuyện có thể mang lại, nội dung của nó không thể cười nhạo được. Sư phụ của tôi luôn bị coi là kẻ dị giáo ở Tháp Đồng hồ. Nếu những con chó rừng liên tục săn lùng ông ấy có thể sử dụng nguyên tắc đầu tiên của Tháp Đồng hồ như một cái cớ để dồn ông vào chân tường, thì cơn đau bụng của sư phụ sẽ là vấn đề nhỏ nhất trong số những vấn đề có thể xảy ra.

“Chỉ là em đã phát hiện ra điều gì đó hơi khác so với những gì mình dự tính ban đầu thôi.”

Nó có thể là gì? Tôi tự hỏi.

Sư phụ có lẽ đang định hỏi một câu hỏi tương tự thì chúng tôi bị gián đoạn bởi một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Có chuyện gì sao, Rin?”

“Xin lỗi đã làm phiền—”

Người mở cửa là chàng trai trẻ tên Ergo, người mà chúng tôi vừa gặp.

Tôi đã không chú ý trước đó khi anh ấy khóa tôi vào không trung bằng ma thuật hay thứ gì khác, nhưng anh ấy thậm chí còn cao hơn cả sư phụ. Mái tóc đỏ hoang dã che khuất đôi mắt, khiến anh trông giống như một con thú hoang. Điều khiến tôi chú ý không phải là mái tóc của anh ấy mà là bộ quần áo kỳ lạ anh ấy mặc. Nó có kết cấu kỳ lạ, hoàn toàn khác với quần áo mà những tên cướp biển khác mặc. Nó cũng vừa vặn với anh một cách hoàn hảo, thậm chí không hề bị nhăn khi anh giơ tay lên.

“Anh ấy đang mặc gì thế…?”

“Đó là bộ đồ anh ấy mặc khi chúng tôi tìm thấy anh ấy.”

"Không đời nào…"

Tôi nhìn Rin, người gật đầu xác nhận.

“Anh ấy là thứ mà bọn này trục vớt từ biển. Mọi người tìm thấy anh ta đang lơ lửng trên một tấm ván gỗ mà không nhớ mình đã đến đó bằng cách nào. Trong lúc bất tỉnh, anh ấy cứ lặp đi lặp lại cùng một từ ”.

“…Từ đó là ‘Ergo’.”

Chàng trai trẻ nói.

“Nó có nghĩa là gì nhỉ?"

Chàng trai trẻ chăm chú nhìn sư phụ với vẻ bối rối.

"Tôi không biết. Đó là từ duy nhất tôi nhớ được nên nó đã trở thành tên của tôi.”

Anh ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể bản chất đó là thứ duy nhất anh có thể giữ lại.

“…Chắc là từ cụm từ ‘cogito ergo sum’.”

Ông ấy lẩm bẩm.

“Cái gì mà ‘Tôi tư duy nên tôi tồn tại’ nhỉ? Đó là một câu nói của Descartes, phải không?”

"Đúng. Có vẻ như em không cần một lời giải thích. Trên thực tế, nó là nền tảng của triết học phương Tây hiện đại. Những gì còn lại sau khi người ta nghi ngờ mọi thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.”

“…Em không nghĩ là mình có thể hiểu được hết…”

Tôi nói, giơ tay lên, xấu hổ. Sư phụ có vẻ vui mừng để giải thích.

“Như Rin đã nói, đó là cách suy nghĩ được đề xuất bởi một triết gia tên là Descartes, tập trung vào bất cứ điều gì và mọi thứ có thể bị phủ nhận một cách chính đáng ngoài sự tồn tại của chính nó. Ông ta cho rằng mọi thứ chúng ta cảm nhận bằng giác quan đều có thể sai, và thế giới có thể không thực sự tồn tại, nhưng chính bản thân phải tồn tại để nghĩ và nhận thức như vậy. Có một điều chắc chắn—chỉ cần ‘tôi’ còn có thể đặt câu hỏi về sự tồn tại thì ‘tôi’ phải tồn tại.”

Điều này tôi có thể hiểu rõ hơn.

Tôi liên tục tự hỏi liệu thế giới xung quanh tôi có thực sự tồn tại hay không. Nhưng nếu tôi không tồn tại thì điều gì đang khiến tôi thắc mắc? Đó hẳn là ý nghĩa của câu “Cogito ergo sum”.

“Nó không hẳn là một thuật ngữ ma thuật, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nó là tên của một tổ chức ma thuật. Có vẻ như đó là điều mà Đảo lang thang sẽ làm…”

Cái tên mà người cố vấn của tôi nhắc đến là một trong ba tổ chức tạo nên Hiệp hội Pháp sư.

Một là Tháp Đồng hồ, nơi mà sư phụ của tôi công tác.

Thứ hai là Viện Atlas.

Cuối cùng là Đảo lang thang.

Tôi thực sự đã không nghe thấy họ rất thường xuyên. Không phải chỉ vì tôi không biết gì về ma thuật. Ba tổ chức hầu như không liên lạc với nhau.

“Ergo, cho họ xem đi.”

"vâng."

Chàng trai tóc đỏ gật đầu. Có thứ gì đó xuất hiện sau lưng anh ấy khiến tôi gần như hét lên.

“Cánh tay… bằng ma lực sao?!”

Bây giờ tôi đã hiểu.

Một số chi phát sáng kéo dài từ lưng anh ta. Trông chúng như thể được làm từ thủy tinh xanh nhạt, trên bề mặt có những hình khắc kỳ lạ. Có phải chúng là những thứ đã giữ tôi ở giữa không trung?

Xem xét rằng tôi cường hóa tốt hơn nhiều so với hầu hết các pháp sư, những cánh tay này ít nhất phải có sức mạnh của một chiếc xe bọc thép và khả năng kéo dài hơn mười mét.

“Có tận 6 cánh ta như vậy à? Tám cánh tay sẽ gần giống với các chiến binh ba đầu sáu tay huyền thoại… Xin lỗi, tôi có thể chạm vào chúng không?”

"Vâng, tất nhiên là dược."

Những cánh tay của Ergo lấp lánh dòng điện màu tím khi ông ấy chạm vào. Tuy nhiên, chúng dường như không khiến sư phụ sợ hãi.

“Rin đã tiến hành đủ loại thử nghiệm với chúng, nhưng cô ấy không nhận ra loại ma thuật này.”

Ergo nói khi sư phụ đang cẩn thận xem xét.

“Thầy có nghĩ ra được gì không? Điều đó có nghĩa đó là tác phẩm của Viện Atlas phải không?”

“Tôi đã chứng kiến ma thuật của các Nhà giả kim Atlas. Ma thuật của họ giống như sự kết hợp giữa công nghệ hiện đại và ma thuật. Điều này rất khác so với những gì tôi từng thấy, nhưng tôi tin rằng nó gần giống với ma thuật của Tháp Đồng Hồ hơn.”

Ông ấy có thể không giỏi ma thuật, nhưng kỹ năng phân tích ma thuật của người khác thì không thể chê vào đâu được. Kỹ năng này đã khiến sư phụ có biệt danh là Plunderer. Nhưng dù đó là chuyên môn của sư phụ nhưng ông ấy vẫn không thể phân biệt được bản chất Huyễn thủ của Ergo. Thực ra, có lẽ “Huyễn thủ” sẽ là cụm từ tốt hơn để mô tả chúng.

“Những cánh tay này di chuyển nhanh như thế nào khi bắt được Gray? Cần bao nhiêu ma lực để sử dụng chúng? Tại sao chúng được thiết kế trong suốt? Không, thay vì ma thuật, thứ này có vẻ giống thứ gì đó từ Thời đại của các vị thần hơn…”

Sau khi lẩm bẩm những điều như vậy với chính mình một lúc, sư phụ quay sang chàng trai trẻ.

"Tôi có thể hỏi cậu một vài câu hỏi được không?"

“Vâng.”

“Cậu nói đã mất trí nhớ, nhưng dường như bạn không gặp khó khăn gì khi nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh. Cậu có biết ngôn ngữ mẹ đẻ của mình là gì không?

“Ồ, tôi chỉ học được cách nói bằng cách nói chuyện với người khác.”

“…Cậu học cách nói bằng cách nói chuyện với người khác à?”

Điều đó làm tôi nhớ— Khi chúng tôi đánh nhau, giọng anh ấy mang giọng nước ngoài. Điều đó có nghĩa là anh ấy đã nắm bắt được thói quen và giọng nói của sư phụ chỉ trong vài phút.

Nghe thấy điều này, ông ấy cau mày.

“Những đứa trẻ khác ở đây nói chuyện với nhau bằng tiếng Tamil và tiếng Mã Lai. Cậu có thể nói được những ngôn ngữ đó không?”

"Có. Tôi cũng có thể nói tiếng Trung Quốc.”

“Em có thể bảo đảm cho anh ấy. Anh ấy đã học nói tất cả những ngôn ngữ đó ngay lập tức. Khả năng của anh ấy khiến Schliemann phải xấu hổ.”

Rin nói thêm.

Theo cuộc trò chuyện của họ và những gì tôi đã chứng kiến, chàng trai trẻ này có khả năng học tập phi thường. Tôi không khỏi choáng váng trước sự trớ trêu của một người như anh ấy lại bị mất trí nhớ.

“Nếu cậu cũng quên cách nói thì đó không thể là chứng mất trí nhớ tổng quát. Rin, có phải cậu ấy không biết nói gì khi em lần đầu phát hiện ra cậu ta không?”

"Đúng. Anh ấy phải mất nửa ngày mới bắt đầu nói được tiếng Anh Singapore.”

Rin xác nhận.

Một khoảng im lặng ngắn ngủi bao trùm túp lều cướp biển nhỏ trước khi sư phụ phá vỡ nó bằng một câu hỏi khác.

“Trong cuộc sống hàng ngày, cậu có gặp rắc rối gì không?”

“Đôi khi tôi cảm thấy đói.”

Ergo xấu hổ xoa bụng nói.

“Nhưng tôi đã cho anh rất nhiều thức ăn! Hay là anh đang cố ý nói tôi keo kiệt hả?!”

"Không, hoàn toàn không! Tôi nghĩ món cá tẩm gia vị ở đây rất ngon,”

Chàng trai cười lớn trước sự hung hãn của Rin, cười một cách bồng bột khiến tôi nhớ đến một chú chó con.

“Nhưng tôi cảm thấy như không có gì đủ để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình. Bụng tôi liên tục kêu ầm ĩ.”

Tôi thoáng thấy đôi mắt của anh ấy từ giữa tấm màn che mái tóc đỏ khi anh ấy nói.

"Ô đúng rồi. Còn một điều nữa tôi quên nói!”

“Hả?”

Chàng trai đặt tay lên bụng. Đôi mắt anh bắt đầu lang thang. Tôi không hiểu sao lại nhớ đến một vực thẳm. Tôi thấy Ergo đang bò trong bóng tối, tay cầm thứ gì đó.

“Tôi cảm thấy như mình đã ăn thứ gì đó. Một cái gì đó rất ngọt ngào, cay đắng nhưng cũng rất chua chát. Nó giống như thịt, cá và cả trái cây nữa… Nó khiến tôi cảm thấy no.”

Chỉ cần nhắc đến chuyện đó thôi cũng khiến anh chảy nước miếng.

“…Không lẽ nó mà một thứ gì đó kế nối với địa ngục, giống như quả lựu của Persephone không?”

Sư phụ lẩm bẩm một mình.

Không giống như Rin, tôi không biết ông ấy đang nói về cái gì.

“Sao thầy không đưa anh ấy trở lại Tháp Đồng hồ và biến anh ấy thành học trò của mình?”

Có lẽ cô ấy có ý vui vẻ nên không thể đoán trước được phản ứng của chúng tôi. Tôi và sư phụ ngay lập tức cứng người và nhìn chằm chằm.

"Cái gì? Hai người có chuyện gì thế?”

“Không, không có chuyện gì đâu.”

Tôi cảm thấy có một khối u nào đó đang lớn lên trong ngực mình nhưng tôi không biết nó là gì.

“Này, Tohsaka. Chúng tôi có thể tạm ở lại đây được không?”

*

Ở một nơi mà ánh sáng không thể chạm tới

Đó là bởi vì đây là nơi mà ánh sáng không thể chạm tới—đáy đại dương. Bởi vì chúng không thể quang hợp ở đây nên đời sống thực vật rất khan hiếm. Tuy nhiên, rất nhiều loài cá biển sâu đã phát triển mạnh ở độ sâu bí ẩn này.

Ngày nay, có một điều việc lặn xuống đáy biển hoàn toàn khác với cá biển sâu. Ngay cả khi không có ánh sáng, người ta vẫn có thể phân biệt được màu sắc của nó, đó là màu trắng ngọc trai.

Nhiều người khá quen thuộc với sắc trắng đặc biệt này vì nó là màu của xương.

Thứ đang lặn cũng được bao phủ bởi một bộ xương ngoài có kết cấu tương tự như xương. Nó cao hơn hai mét và nặng khoảng hai trăm kilogram. Khi nó bước qua đáy đại dương, cát cuộn thành từng cơn gió nhỏ quanh chân nó.

Người ta có thể gọi nó là một gã khổng lồ làm bằng xương.

Tên khổng lồ giơ hai cánh tay to của mình lên rồi đập chúng xuống sàn trước mặt hắn với một tiếng kêu vang.

“…Làm tốt lắm, Tangere.”

Một giọng nói vang lên.

Thứ gì đó thậm chí còn lớn hơn cả xương khổng lồ xuất hiện trong bóng tối. Nó trông giống như một cái lồng ấp chứa một quả trứng khổng lồ.

Xương khổng lồ cọ xát vào bề mặt kim loại của thứ giống như lò ấp, để lộ ra hình dáng đang phân hủy.

“À… huy hiệu của Cánh cửa Bảo tồn (Guénon) của Biển lang thang.”

Huy hiệu giống như một chiếc đuôi dài hay hình xoắn ốc 3 vòng, khiến vật thể hình trứng dường như bị mắc kẹt trong quan tài.

Bằng cách này, nó là một phương tiện cho cả việc đến và đi, như thể nó vẫn chưa đầy đủ.

Người khổng lồ xương kiểm tra nó một lúc trước khi nó phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

“…Thứ bên trong đã biến mất.”

Nó nói đầy tiếc nuối. Tuy nhiên, nó nhanh chóng nhận được một mệnh lệnh khác.

“Hãy ẩn mình đi, Tangere.”

“Vâng, Đấng sáng tạo của tôi.”

Sau đó, hình dáng của người khổng lồ mờ dần theo dòng hải lưu.