Tôi có thể nghe thấy tiếng máy bay phản lực cất cánh và hạ cánh từ xa.
Máy điều hòa chạy hết công suất, dòng người hối hả qua các dãy cửa hàng miễn thuế. Những cuộc trò chuyện sôi nổi và những chiếc vali đủ màu sắc lăn trên sàn.
Hành trình từ khu thương mại phía tây bắc Singapore đến sân bay Changi mất khoảng nửa giờ đi tàu điện ngầm. Đã vài ngày trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra và bây giờ chúng tôi đang đợi máy bay đến sân bay.
Bốn người chúng tôi đã có mặt: sư phụ, tôi, Ergo và Rin.
(Cuối cùng thì…)
Khi tôi đặt bước chân của mình đến đây, Singapore là một đất nước hoàn toàn xa lạ và tôi chỉ đơn giản là đi theo sư phụ của mình. Khi tôi đến sân bay để trở lại London, tôi quá lo lắng đến mức không thể cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình.
Bây giờ, tôi mới cảm nhận được cái lạnh của máy điều hòa, ngửi thấy mùi gia vị hòa quyện độc đáo, nghe thấy những cuộc trò chuyện vui vẻ của những hành khách khác và nhìn thấy những biển hiệu được thiết kế tỉ mỉ bằng với loại ngôn ngữ. Đồ chơi nhồi bông Merlion khiến tôi liên tưởng đến khung cảnh biển từ Shenton. Những tấm áp phích về các bãi biển khiến tôi nhớ lại thời gian chúng tôi ở đảo cướp biển.
Có lẽ đây chính là mục đích của chuyến đi này: tiếp xúc với những điều chưa biết, trải nghiệm những nền văn hóa xa lạ. Trước khi tôi nhận ra điều đó, một thế giới hoàn toàn mới đã hiện hữu trong tôi.
Cuối cùng tôi đã tận mắt cảm nhận được cảm giác kỳ diệu này.
Có lẽ đó là một trải nghiệm thú vị. Tôi lẩm bẩm với chính mình.
“Sao vậy?”
Sư phụ của tôi quay lại và hỏi
“Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện không hay ở đây, nhưng em bắt đầu nghĩ rằng điều đó cũng rất thú vị.”
“Nó là thế đấy. Điều gì đó càng thú vị thì càng khó nhận ra cho đến khi nó biến mất. Đây là một đất nước khá tuyệt, mặc dù chuyến đi của chúng ta không mang tính chất giải trí nhiều. Thật vui nếu mọi thứ có thể diễn ra yên bình hơn nếu chúng ta có cơ hội trở lại vào lần sau.”
“Em cũng nghĩ vậy”
Tôi đồng ý với một cái gật đầu đầy phấn khởi.
Ông ấy hắng giọng và tiếp tục
“Tất nhiên, sẽ tốn nhiều công sức hơn để dọn dẹp mớ hỗn độn này. Dù chúng ta bị giam giữ khá lâu tại chi nhánh Tháp Đồng hồ ở Singapore nhưng tôi cũng tự hỏi là họ đã biết được bao nhiêu về con tàu ma….”
“Nhưng dù sao thì chúng ta cũng chẳng thể nói tất cả mọi thứ đã xảy ra cho họ phải không, thưa Giáo sư?”
Rin lên tiếng, nhắm một mắt lại.
Cô ấy nói đúng. Nếu giải thích thêm về tình huống này, chúng tôi sẽ phải tiết lộ việc sử dụng Luxcarta và tôi không thể tưởng tượng được sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn nếu chúng tôi nói với họ về Viện Atlas, Tiên nhân và việc nuốt chửng các vị thần của Ergo.
Tôi vẫn không thể xác định những gì mà chúng tôi đã chạm mặt phải nguy hiểm đến mức nào. Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Để tránh việc phải nghĩ về nó, tôi quay về người cuối cùng trong nhóm.
“Em cảm thấy thế nào rồi, Ergo?”
"Anh…”
Anh ấy vừa lắp bắp vừa lấy tay trái nắm lấy tay phải của mình.
Ergo đã ngất xỉu sau khi con tàu ma sụp đổ. Cánh tay phải của anh ấy đã lành lại khi kích hoạt cánh tay của thần, phần còn lại của vết thương được chữa trị bằng ma thuật bảo thạch của Rin và cuối cùng anh ấy đã hồi phục hoàn toàn sau vài ngày. Tôi không biết mình nên ngưỡng mộ sự hồi phục đáng kinh ngạc của Ergo hay phép thuật của Rin.
Tôi gần như đã trở lại bình thường. Nhân tiện, người bị nặng nhất sau những chuyện đã xảy ra là sư phụ của tôi. Dường như cơn say sóng vẫn chưa khỏi hẳn nên ông ấy đã ôm ngực rên rỉ đến tận đêm khuya. Tôi lo lắng rằng sư phụ sẽ không thể chịu đựng được việc ngồi trên máy bay, nhưng bằng cách nào đó ông ấy đã hồi phục vào buổi sáng và mọi người cũng phần nào có thể cảm thấy an tâm.
“Hừm. Có gì đó trên mặt tôi à?”
“Ồ, không. Không có gì cả.”
Do dự khi nói cho ông ấy biết suy nghĩ thực sự của mình, tôi lắc đầu. Dãy cửa hàng miễn thuế đập vào mắt tôi.
“Nghĩ lại thì… Em đã chuẩn bị quà lưu niệm cho mọi người, nhưng có lẽ em cũng nên mua thứ gì đó cho Svin.”
Svin là một học sinh đã tốt nghiệp lớp El-Melloi. Ngay cả sau khi tốt nghiệp, cậu ấy vẫn thường xuyên đến giúp đỡ các học sinh lớp dưới, và tất nhiên thì vẫn không thể ngừng cãi nhau với Flat-người mà cậu ta có một tình bạn đặc biệt sâu sắc. Để mà nói cho đơn giản thì cậu ấy cũng là một thành phần nguy hiểm của lớp El-Melloi, nguy hiểm không kém Rin hay Luvia. Đói phương cũng không thích tôi vì lý do nào đó và luôn nhìn chằm chằm mỗi khi tôi ở gần.
“Em ấy có thể sẽ đánh giá cao thứ gì đó có mùi thơm. Có lẽ trà sẽ là một lựa chọn tốt nếu xét đến đặc sản của Singapore. Không thể tìm thấy hương vị tương tự ở London. Tôi chắc chắn em ấy sẽ vui sướng đến bật khóc khi em pha nó thay cho trà đen như thường ngày.”
"Thật sao?"
Tôi nghĩ sư phụ của mình đang nói quá mọi thứ lên một chút, nhưng tôi có thể tin tưởng vào lời khuyên của ông ấy.
“Vậy thì đợi một chút, em sẽ quay lại ngay.”
“À, chờ đã! Em không thể đi một mình được, Gray! Ai mà biết được em sẽ tập trung để mua trà hay bị mấy cái cửa hàng đó chèo kéo rồi mua về một đống thứ khác nữa?”
Rin đi cùng tôi với vẻ mặt có phần cam chịu. Nhìn thấy sự quan tâm của cô ấy dành cho mình, tôi không khỏi mỉm cười.
*
“…Mọi chuyện thực sự sẽ ổn chứ?”
Ergo hỏi sau khi Rin và Gray rời đi. Khuôn mặt cậu ấy ám tương phản với khu vực quá cảnh được chiếu sáng rực rỡ.
"Ý cậu là sao?"
“Tôi…tôi muốn ăn Gray.”
Lord El-Melloi II biết rằng đây không phải là một phép ẩn dụ.
“Whydunit của cậu ấy hả? Nó khác với sự thôi thúc ăn thịt đồng loại. Như tôi đã nói trên con tàu ma, vấn đề của cậu có thể gọi là sự thôi thúc muốn nuốt chửng thần linh.”
“Sự thôi thúc nuốt chửng thần linh…”
Cậu ta lặp lại cụm từ đó một cách cẩn thận như thể bản thân những từ đó là quái vật.
“Theo một nghĩa nào đó, thứ cư trú bên trong Gray không phải là một vị thần, mà là một thứ gì đó tương tự. Nó cũng là một thực thể quá lớn để con người có thể chứa đựng, ít nhất là ở thời đại chúng ta.”
Khả năng sử dụng cây thánh thương.
Đó là lý do tại sao cô ấy có khuôn mặt của một Anh linh từ cổ xưa, và cũng là lý do tại sao cơ thể cô ấy không còn lão hóa nữa.
“Có thể cậu đã cảm nhận được điều đó, điều đó khiến cậu muốn nuốt chửng em ấy.”
Đúng như ông ấy đã nói, mối quan hệ giữa cừu và sói. Động vật ăn thịt và con mồi.
Lúc đó ông ấy đã dự đoán rằng bản năng ăn thịt các vị thần của Ergo sẽ lôi kéo cậu ta đến với Gray.
“…Bây giờ tất cả đã trở lại bình thường, nhưng tôi không thể điều khiển được những cánh tay thần thánh đó. Nếu giáo sư không ở đó, tôi có thể đã mất kiểm soát ngay lúc đấy rồi. Ngay cả bây giờ, vẫn có khả năng tôi có thể tấn công Gray…”
“Cái này thì cậu phải từ cố mà kiềm chế thôi”
Lord El-Melloi II kiên quyết nói.
“Mọi người đều đang phải chịu đựng điều gì đó—tôi, Gray, thậm chí cả một người tài năng như Tohsaka … Chỉ là trường hợp của cậu có chút khác biệt hơn một chút thôi.”
Ở một khía cạnh nào đó, đây là một tuyên bố rất kiêu ngạo.
Không có cách nào biết được nỗi đau khổ của người khác như thế nào. Đau khổ không phải là thứ có thể đo lường được. Việc cho rằng nếu bản thân có thể chịu được đau khổ của mình thì người khác cũng có thể làm được là một suy nghĩ vô cùng phiến diện.
Mặc dù vậy, biểu cảm của Ergo dịu đi đôi chút khi nghe điều đó.
“…Liệu mọi thứ có thật sự sẽ ổn chứ?”
“Tôi không thể nói với cậu điều đó. Chỉ có cậu mới có thể tự mình trả lời mà thôi.”
"…Có lẽ là vậy thật."
Đột nhiên, khuôn mặt u ám của Ergo bị kéo sang 2 bên
“Ah!”
“Thả lỏng một chút được không? Đừng có nghiêm túc một cách cứng nhắc như vậy chứ. Về điểm đó, cậu và Gray khá giống nhau. Mặc dù có sự chênh lệch trong tuổi tác nhưng có cảm giác cả hai giống như anh chị em của nhau vậy.”
“Ah.”
Ergo gật đầu. Khuôn mặt cậu ấy căng ra một cách bất ngờ, gần giống như một quả bóng bay. Kết hợp với vẻ ngoài điển trai đã tạo nên một tình huống hài hước thu hút ánh nhìn của nhiều người qua đường.
Lord El-Melloi II hắng giọng sau khi chắc chắn rằng đám đông đã giải tán.
“Có một vài manh mối đã giúp tôi giải quyết vấn đề,”
Ông ta nói và giơ một ngón tay lên.
“Đầu tiên là nam diễn viên Wayang đã dẫn tôi đến đảo hải tặc.”
“Ý ngài là Kinh kịch phải không? Người đó đóng vai Tôn Ngộ Không tại Hawker và bí mật chuyển một lá thư cho ngài và Gray.”
Tôn Ngộ Không là một chủ đề phổ biến ở Singapore. Tuy nhiên, mặc dù đó có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng vì nó có liên quan đến giới ma thuật nên khả năng nó cần phải bị loại bỏ và nếu như vậy thì đó là một gợi ý quá sức rõ ràng. Ngay cả sau khi liên hệ với Latio và Vu Chi Kỳ, danh tính của người đó vẫn chưa được xác định.
“Tôi đã yêu cầu một cuộc điều tra thông qua các mối quan hệ của mình, nhưng sẽ mất một thời gian… Ngoài ra—”
Ông ấy bị gián đoạn bởi tiếng nhạc nhẹ phát ra từ túi ngực. Đó là nhạc nền của một trò chơi nổi tiếng, mặc dù Ergo chắc chắn không biết điều đó.
Lord El-Melloi II rút điện thoại ra, nhấn nút và đưa nó cho Ergo.
“Có người gọi cho cậu đó.”
Nhận nó với vẻ mặt ngạc nhiên, khuôn mặt cậu ấy lập tức sáng bừng lên.
“Lana!”
[Ergo!]
Một giọng nói trẻ con vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.
[Rin nói anh sẽ nhấc máy nếu em gọi vào khoảng thời gian này!]
“Ồ, ừm… mọi người ở đó thế nào kể từ đó rồi?”
[ Hay anh nói chuyện trực tiếp với họ đi! Cố lên Yao, đến lượt cậu rồi đó!]
Các thành viên nhóm tên cướp biển thay phiên nhau nói chuyện với Ergo. Họ kể về những rắc rối khi sửa chữa chiếc thuyền, về trái cây họ thu hoạch được ở căn cứ mới, họ đã sợ hãi như thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy một cơn bão và câu chuyện của Rin về việc bỏ lỡ kho báu trên con tàu ma. Đó là một cuộc trò chuyện sôi nổi, thậm chí ồn ào và vui vẻ.
[Ergo…]
Lana nói, người cuối cùng đã lấy lại được điện thoại.
[Dù anh đi đâu, bọn em vẫn luôn xem anh là người trong gia đình. Đừng quên điều đó!]
“Nhất định…”
Ergo trả lời, lau khóe mắt.
[Được rồi. Hãy tự chăm sóc bản thân nhé? Và hãy nhớ rằng, chúng em sẽ luôn đợi anh, vì vậy hãy chắc chắn rằng anh sẽ quay lại nhé.]
Lana ra lệnh với tư cách là đại diện của nhóm cướp biển và kết thúc cuộc gọi.
Vào thời điểm đó, Ergo cuối cùng đã có thể lấy lại được sinh khí. Sự quyết tâm thầm lặng tràn ngập vẻ mặt sâu thẳm của cậu ấy.
Đúng lúc đó, phát thanh sân bay thông báo về sự xuất hiện của một chiếc máy bay mới.
“Điểm đến của chúng ta là Nhật Bản phải không?”
“Đúng vậy, tuy nhiên chúng ta sẽ không đến quê nhà của Tohsaka-nơi mà cả tôi và em ấy đều có những trải nghiệm vô cùng phức tạp. Chúng ta đang đi tìm manh mối thứ hai mà tôi đã đề cập trước đó.”
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu ở Nhật Bản?”
“Tokyo”
Lord El-Melloi II trả lời.
“Để tìm cách trả lại những vị thần bên trong cậu.”
*
Trăng tròn tỏa sáng trên bầu trời, bị che phủ bởi một lớp mây mỏng, toát lên bầu không khí huyền ảo. Trong hành lang của ngôi nhà, có một đôi mắt đang ngước nhìn ánh trăng. Đó là một chàng trai không cảm xúc với mái tóc che một bên mắt. Người này tuổi nằm đầu đó trong khoảng 20 đến 30 và là kiểu người có thể ẩn mình vào bất cứ đâu nhưng lại có khí chất thu hút mọi người.
Một hào quang sáng chói. Đó là cách duy nhất để mô tả điều đó.
Mọi đặc điểm khác của anh ấy đều hoàn toàn không có gì nổi bật. Tuy nhiên, sự hiện diện dịu dàng của anh ta phần nào có thể khiến mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái hơn.
Những bụi tre dày đặc xung quanh xào xạc trong gió, gần giống như tiếng ve sầu ban ngày.
Trăng, tre và mây.
Nó giống như một trong những câu chuyện cổ tích của đất nước này,
Nếu tuổi lớn hơn, có lẽ anh ta sẽ trông như đang hồi tưởng về người yêu đã ra đi. Và sau mười, hai mươi, thậm chí một trăm năm, dường như khí chất của anh vẫn như cũ.
Giọng một đứa trẻ gọi từ bên trong biệt thự.
“Bố đã ngồi đây lâu quá rồi, Kokutou. Chuyện gì vậy?"
“Bố nhận được một lá thư từ một người quen cũ. Ngoài ra, bố phải bảo con bao nhiêu lần nữa đừng gọi bố như vậy nữa?”
"Được rồi, được rồi. Đừng để bị cảm lạnh nhé bố.”
Sau khi nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên, cô con gái miễn cưỡng quay vào nhà.
Bầu trời cao và mặt trăng có màu xanh nhạt.
Khuôn mặt chàng trai trẻ thoáng chút buồn bã.
Một tay anh ta cầm một chiếc phong bì khá cũ kỹ, không có giá trị gì như thể nó đã được chạm vào lần cuối từ thời Showa.
“Đã lâu rồi Touko-san mới gửi thư,”
Anh ta thì thầm, vuốt ve bề mặt phong bì.
Không có kính ngữ sau tên. Tất cả những gì nó ghi ngoài địa chỉ chỉ đơn giản là hai từ— Ryougi Mikiya.