Ch.5 - Julien D. Evenus [4]
Trước khi cậu bước vào, chẳng có ai kỳ vọng gì nhiều.
Sau chiếc bàn dài, bốn giám khảo đang trò chuyện với nhau , tay không ngừng lật xem hồ sơ của các thí sinh.
“Trình độ chung năm nay thấp hơn năm ngoái. Thành thật mà nói thì khá là thất vọng. Với cái đà này, chuyện các học viện khác trong đế chế đuổi kịp chúng ta chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
Người đàn ông có bộ râu đỏ khẽ lẩm bẩm—Herman Chambers, một Đại Pháp Sư, nổi tiếng với con mắt tinh tường trong việc phát hiện nhân tài. Cũng vì vậy mà ông được giao trách nhiệm tuyển chọn học viên cho năm học tới của [Học viện Haven].
Chỉ bằng cách cảm nhận dòng chảy ma lực toát ra từ cơ thể thí sinh, ông có thể đại khái đoán được tài năng của họ.
Từ độ dày, đến độ tinh khiết của nó… Ông có thể nhận định trình độ tổng thể của thí sinh ngay cả trước khi họ biểu diễn khả năng của mình.
“Mời thí sinh tiếp theo vào.”
So với năm ngoái, lứa thí sinh năm nay thực sự thiếu hụt về mặt tài năng.
Nhưng.
“Chúng ta cũng có được vài con quái vật đấy chứ?”
Vẫn có những trường hợp ngoại lệ.
Và những ngoại lệ ấy vượt xa tiêu chuẩn thông thường.
“…Cũng đúng.”
Herman khoanh tay, ngả người ra ghế. Từ khóe mắt, ông liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi cạnh.
Cô mặc trang phục trang trọng, toát lên một lớp khí chất khác biệt. Sự hiện diện của cô cuốn hút đến mức khiến những người xung quanh không thể không chú ý. Sự kết hợp hoàn hảo giữa ngoại hình và cách ăn mặc khiến cô nổi bật hơn hẳn so với mọi người.
Delilah V. Rosemberg.
Không một khuyết điểm, không một thiếu sót. Cô như hiện thân của sự hoàn mỹ.
Sự tao nhã thấm đẫm trong từng cử chỉ, từng lời nói, từng biểu cảm trên khuôn mặt—làm nên con người của cô.
Đối với nhiều người, cô là một thực thể không thể chạm tới.
Pháp sư tập sự ở tuổi 18.
Pháp sư bậc thầy ở tuổi 19.
Pháp sư cấp cao ở tuổi 21.
Đại pháp sư ở tuổi 24.
Và một trong [Bảy Hoàng đế] của Đế chế khi mới 27 tuổi.
Nhiều người dự đoán cô sẽ là tương lai của Đế chế, người sẽ lấp đầy vị trí đã bị bỏ trống hàng thế kỷ—Pháp sư hùng mạnh nhất trong tất cả.
The Zenith.
“Một người như cô ấy lại làm việc ở đây sao…?”
Câu hỏi ấy khiến nhiều người ngẩn ngơ, bao gồm cả Herman, nhưng mỗi lần có ai hỏi, cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ.
Cô không phải kiểu người bộc lộ cảm xúc, nhưng mỗi lần làm vậy…
Người ta đều cảm thấy lạnh sống lưng.
“…Thí sinh tiếp theo là người đến từ một gia tộc Nam Tước.”
Giọng cô vang lên rõ ràng và rành mạch. Dù không có một tác động gì cụ thể, nó vẫn mang một loại áp lực vô hình.
“Julien Dacre Evenus.”
Cô lẩm bẩm một cái tên, nhấn nhá từng âm như thể đang nghiền ngẫm nó, mắt không rời khỏi tờ tài liệu trước mặt.
“Tài năng: Nguyên tố và… Cảm xúc.”
“Cảm xúc?”
Herman nhíu mày, nhấc tập tài liệu của mình lên. “Đúng là cậu ta có tài năng về lĩnh vực cảm xúc thật…” Kỳ vọng trong ông giảm hẳn.
Không phải ông ghét hay coi thường các pháp sư Cảm xúc.
Nhưng…
“Khó lắm.”
Catherine Riley Graham, một phụ nữ trung niên có mái tóc dài màu nâu, khoanh tay lắc đầu nhẹ, khẽ lẩm bẩm.
“Pháp sư cảm xúc là những người chi phối và thao túng cảm xúc. Đây không phải tài năng hiếm gặp, nhưng…”
Cô ngừng lại giữa chừng, dường như để người khác tiếp lời.
“…Nếu dấn thân quá sâu vào việc nghiên cứu cảm xúc, con người ta sẽ đánh mất chính mình.”
“Đúng vậy.”
Lĩnh vực cảm xúc là một con đường đầy nguy hiểm. Để nghiên cứu chúng… Để hiểu được chúng, người ta phải chìm đắm trong đó.
Chìm đắm quá nhiều… Và bạn có thể sẽ đánh mất bản thân mãi mãi.
“Tôi đã chứng kiến không ít tài năng trẻ bị phát điên vì dấn thân quá xa. Thật đáng tiếc… Rất đáng tiếc.”
“Ừ thì, ít ra cậu ta còn có năng khiếu về nguyên tố. Ma thuật nguyền rủa à? Cũng không tệ.”
Không có nguyên tố nào tệ.
Chỉ có con người không đủ khả năng.
Trong khi đang chăm chú xem xét hồ sơ, cánh cửa phòng bỗng mở ra. Một chàng trai trẻ bước vào, trông như đang ở độ tuổi hai mươi.
“Cậu là Julien?”
Delilah lên tiếng, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
Ngoại hình của cậu lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
“Cũng đẹp trai đấy, nhưng… Thật thất vọng.”
Ấn tượng đầu tiên của Herman về Julien là sự thất vọng.
“Dòng chảy ma lực lộn xộn. Mật độ yếu, và cậu ta dường như không còn không thể kiểm soát được nó.”
“Cậu ta thật sự là quý tộc à?” Như thể không chỉ mình ông nghĩ vậy, Catherine cũng khẽ lẩm bẩm.
“Trông như một kẻ thua cuộc vậy. Thất vọng thật, nhất là khi cậu ta thuộc vào giới quý tộc.”
Herbert Newberman, người ngồi bên phải Herman, cũng có cùng suy nghĩ.
“Dòng ma lực loạn cả lên. Nhìn qua là biết không thể kiểm soát nó đúng cách. Lứa năm nay… Tệ quá.”
Trong mắt các giám khảo, Julien có vẻ như là một thí sinh đến đây chỉ để rồi bị gạch tên. Một màn trình diễn mà họ sẽ nhanh chóng quên đi trong 1,2 ngày gì đó.
Nhưng nếu có một điều đáng chú ý—Thì đó là phong thái của cậu.
Cách cậu bước đi… Khuôn mặt vô cảm, từng bước đi vững vàng…
Nó tỏa ra một sự tự tin khó hiểu.
Một tên ngốc tự tin thái quá?
“Thôi thì cũng từng thấy vài đứa tệ hơn rồi.”
Herman ra hiệu cho chàng trai trẻ đang đứng phía trước.
“Jason, ra kiểm tra cậu ta đi.”
Jason là học viên năm nhất—à không, giờ là năm hai. Cậu không phải là học viên giỏi nhất, nhưng để kiểm tra thí sinh thì cậu ta có thừa trình.
“Vâng, thưa ngài.”
Jason bắt đầu bước lên, nhưng vừa mới nhấc chân, vẻ mặt cậu lập tức thay đổi.
Không chỉ mình cậu, mà cả bốn giám khảo cũng đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Cậu ta đang làm gì vậy?”
“…Cậu ta đang bắt mạch à?”
“Chuyện vớ vẩn gì thế này?”
Với khuôn mặt vô cảm và ngón tay áp lên cổ tay, Julien lặng lẽ nhìn về phía trước. Trông cậu như thể đang trong trạng thái thất thần.
Khuôn mặt trống rỗng.
Như một tờ giấy trắng.
“Cậu ta đang làm gì thế…?”
“Thí sinh? Thí sinh?”
Herman gọi cậu vài lần cho đến khi cậu giật mình.
“À…?”
“Thí sinh, có chuyện gì sao? Chúng tôi không có cả ngày dành cho cậu đâu.”
Ông chỉ tay về phía Jason, ra hiệu.
“…Cho chúng tôi thấy khả năng của cậu đi.”
Ngay lúc Herman vừa ra hiệu, Julien bỗng thay đổi.
Con ngươi giãn ra. Mặt tái nhợt. Cánh tay bắt đầu run rẩy.
Biến đổi quá đột ngột khiến tất cả kinh ngạc.
Đôi mắt Julien run lên, đảo liên tục, ánh nhìn như tràn ngập tuyệt vọng. Cậu như biến thành một người hoàn toàn khác.
Vai co rúm lại, hơi thở gấp gáp.
“Haa… Haaa… Haaa…”
Mọi người đều cảm nhận được nhịp thở của cậu.
Nó càng lúc càng dồn dập.
Cậu như hóa thân thành một cảm xúc cụ thể.
Một cảm xúc…?
À.
Chẳng mấy chốc, tất cả đều nhận ra.
Sợ hãi.
Cậu đang thể hiện sự sợ hãi.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Herman.
Không chỉ riêng ông, mà cả các giám khảo khác cũng vậy.
“Cậu… Cậu đang làm cái…!”
Julien bước về phía Jason. Có lẽ vì quá bất ngờ, Jason không kịp phản ứng. Hai tay Julien áp lên đầu cậu ta, bóp chặt.
Và rồi,
“Aaaaaaaa…!!!!”
Một tiếng hét xé toạc căn phòng.
Tiếng hét vang vọng, nhói lên trong tai tất cả những người có mặt.
Mọi người sững sờ. Không chỉ Herman, Herbert và Catherine, mà cả Delilah cũng chết lặng.
Chỉ một hành động— Nhưng nó đủ để khiến cả căn phòng phải đứng hình.
“A…! Không! Khônggg… Làm ơn...Tôi không muốn chết đâu!!!”
Thật quá đỗi mãnh liệt. Người ta có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi đang ngấm vào từng tế bào thần kinh của Jason.
Da gà nổi khắp người Herman.
“Ahhh…!”
Thịch!
Jason đổ gục xuống sàn.
Run rẩy điên cuồng, cậu ta ôm đầu vật vã dưới đất. Nước bọt trào ra khỏi miệng.
“C… Cứu tôi…A...Haa!”
Dù cậu ta kêu gào, chẳng ai trong số các giám khảo nhúc nhích.
Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào cậu thiếu niên đang đứng trước mặt họ.
Người đó—Là hiện thân của kẻ dám bước lên con đường mà hầu như chẳng ai dám đi.
Hồi tưởng lại, Herman khẽ lẩm bẩm:
“Để hiểu một cảm xúc, người ta phải trải qua nó.”
Để thể hiện được nỗi sợ ấy— Phải thật sự trải nghiệm nó.
Tất cả những người trong phòng đều hiểu điều đó.
Họ đã chu du khắp lục địa, gặp gỡ và có cơ hội giao tiếp với vô số pháp sư cảm xúc. Từ đó, họ hiểu rõ mức độ khắc nghiệt của con đường mà những người đó phải đi qua.
Muốn hiểu nỗi sợ, phải không ngừng đuổi theo nó.
Nhiều người đã thất bại— Chết trong quá trình luyện tập, hoặc đơn giản là không bao giờ có thấu hiểu cảm xúc đó.
Ấy vậy mà…
“Cậu ta đã trải qua kiểu luyện tập điên rồ nào mới có thể làm được như thế này…?”
Julien đã làm được điều mà phần lớn ai cũng cho là không thể.
Cậu còn lâu mới hoàn hảo, nhưng để làm được như vậy khi còn trẻ thế này…
“Cậu ta đã phải chịu đựng những gì…?”
Đánh giá của Herman về Julien thay đổi hoàn toàn.
“Không chỉ thể hiện được nỗi sợ một cách hoàn hảo, mà cậu ta còn dường như làm chủ được trạng thái ‘nhập vai’.”
Một trạng thái mà rất nhiều pháp sư cảm xúc theo đuổi—nơi có thể tách biệt thực tại với cảm xúc nhập vai.
“Phải chăng cậu ta kiểm tra mạch là để đo tình trạng bản thân trước khi nhập vai?”
Một con quái vật.
Cậu ta là một con quái vật thật sự.
“Nếu tôi được phép hỏi…”
Catherine là người đầu tiên thực sự phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm căn phòng. Cô liếc nhanh sang Jason đang run rẩy dưới đất, rồi chuyển ánh nhìn sang Julien.
“Cậu đã tập luyện kiểu gì để làm được như thế này?”
“Và liệu nó chỉ giới hạn ở nỗi sợ thôi sao?”
“…”
Câu hỏi của cô chỉ nhận được sự im lặng. Julien vẫn đứng yên bất động.
Rồi cậu cúi đầu, khẽ lắc.
“À…”
‘Lẽ nào nó kinh khủng đến mức cậu ta không muốn nhắc đến?’
Nét mặt của các giám khảo dần trở nên nghiêm túc.
Và cuối cùng, Delilah—Người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, ánh mắt dường như chưa từng rời khỏi Julien—cất tiếng:
“Cậu được phép rời đi. Chúng tôi sẽ thông báo kết quả sau khi hoàn tất việc đánh giá tất cả thí sinh.”
Julien gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, như thể những gì vừa rồi chẳng có gì đáng khen cả.
Khi cậu rời đi, Herman cùng những người khác quay sang nhìn Delilah.
“Sao cô lại để cậu ta đi như vậy? Chúng ta còn chưa—”
“Nhìn xuống sàn đi.”
“À…”
Và đó là lúc mọi người cuối cùng cũng nhận ra.
“A…! L-làm ơn… cứu tôi… A…”
“Cậu ta không còn khả năng tiếp tục tham gia kỳ thi nữa. Gọi ai đó đến thay và đưa cậu ta đến phòng y tế. Giờ thì, chúng ta sẽ tạm nghỉ.”
“Nhưng mà…!”
“Tôi biết các người định nói gì.”
Delilah giơ tay ra hiệu ngăn các giám khảo khác lên tiếng.
“Các người muốn biết thêm về cậu ta, đúng không?”
Khi Herman và những người khác gật đầu, Delilah quay sang nhìn cánh cửa nơi Julien vừa rời đi.
Ánh mắt cô đã nói lên tất cả.
Herman hiểu ngay.
Cũng như họ, cô đã bị cuốn hút.
Không nghi ngờ gì, cô cũng muốn biết điều mà tất cả những người trong phòng kia đang tò mò.
Một câu hỏi mà không ai dám cất lời.
‘Cậu ta đã đắm chìm đến mức nào?’
Mọi thứ đối với tôi đều mờ mịt.
Từ khoảnh khắc tôi dốc hết mọi thứ ra ngoài, đến những gì diễn ra sau đó, tâm trí tôi như bị bao phủ bởi một màn sương đặc quánh.
Tôi không thể nghĩ thông suốt được.
“Cậu đã tập luyện kiểu gì để làm được như thế này? Và liệu nó chỉ giới hạn ở nỗi sợ thôi sao?”
Tôi chỉ còn mỗi một suy nghĩ duy nhất: ‘Rời khỏi nơi này.’
Tôi cảm thấy rất rõ từ tận sâu trong thâm tâm. Tôi vẫn chưa giải tỏa hết. Nó vẫn đang bám lấy tôi, lặng lẽ len lỏi vào trong từng ngóc ngách của tâm trí tôi.
Mình phải rời khỏi đây…
Và rồi—
“Cậu được phép rời đi. Chúng tôi sẽ thông báo kết quả sau khi hoàn tất việc đánh giá tất cả thí sinh.”
Ngay khi có cơ hội, tôi không hề do dự. Tôi bước đi. Khi rời khỏi phòng, tôi cảm nhận được ánh mắt của tất cả những người trong hội trường đổ dồn về phía mình. Nhưng tôi chẳng để tâm.
Mình phải tìm một nơi an toàn… Nhà vệ sinh, hay một căn phòng nào đó. Mình không thể…!
Bước chân tôi loạng choạng. Tôi cảm thấy thứ gì đó đang bắt đầu dâng lên từ điểm cuối của dạ dày. Gượng nuốt xuống, tôi cố bước tiếp.
“Tránh ra.”
Tôi xô đẩy tất cả những ai cản đường và cứ thế tiến lên phía trước.
“Này…!”
Tôi mặc kệ tiếng la ó của họ.
Một nhà vệ sinh… Một căn phòng… Hay bất cứ thứ gì…
Tôi cứ đi mãi. Chẳng màng tới việc mình đang ở đâu. Tôi chỉ dừng lại khi bắt gặp một căn phòng trống. Đảo mắt nhìn quanh, tôi liền bước vào.
Đó là một căn phòng nhỏ.
“Haa… Haa…”
Và quan trọng nhất—
Không có ai cả.
“Ọe…!”
Mọi thứ tôi gắng sức đè nén từ lúc bắt đầu đến nay tuôn ra một lượt. Tầm nhìn mờ đi, tôi gập người xuống.
Dạ dày tôi quặn thắt trong đau đớn, mồ hôi chảy ướt trán.
“Ha-h…”
Tôi siết chặt lấy áo, cảm nhận rõ nhịp đập thình thịch của trái tim bên dưới.
Nó đang đập.
Rất nhanh…
Tôi hít thở thật sâu, cố làm dịu lại bản thân.
Cố xoa dịu trái tim đang hỗn loạn. Nhưng…
Nó không ngừng lại.
“Ah… Ah…!”
Nỗi sợ vừa bám lấy tôi khi nãy lại quay trở lại, bám riết lấy tôi như một cơn ác mộng sống dậy.
Tôi run rẩy không ngừng.
Như thể có thứ gì đó đã nhập vào tôi.
“Akh…!”
Tôi có thể cảm nhận được nó.
Rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi…
Đang bị nuốt chửng.
"Đắm chìm": là một hiện tượng tâm lý – cảm giác phức tạp, nơi cá thể chủ động hoặc bị động hòa tan bản thân vào một dòng chảy tri giác đến mức ranh giới giữa thực tại và ảo ảnh trở nên mơ hồ. Đắm chìm được cho là có khả năng khơi dậy những tầng sâu vô thức, kích hoạt tiềm năng chưa khai mở… song đồng thời cũng tiềm ẩn nguy cơ đánh mất bản ngã. Trong một số tài liệu cổ, trạng thái này từng được mô tả là “cánh cửa dẫn đến cả thăng hoa lẫn diệt vong”.