Mấy hôm nay tôi đang ốm nên chưa làm nốt chương được nên thôi hôm nay đăng tạm như này nhé :<
***
Liệu trên thế giới này có một vị thần không ? Tôi không biết phải hướng những lời cầu nguyện này tới ai, nhưng tôi mong rằng thực sự có một ai đó ngoài kia đang lắng nghe.
Tôi đã không xem cái chương trình chiêm tinh đó được một thời gian rồi, và khi mà tôi nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu xem lại, chỉ để phát hiện ra rằng nó đã ngừng phát sóng từ cuối tháng Ba. Lại mất đi thêm một biển chỉ đường cho mình. Tôi liền tắt TV và ngồi khoanh chân lại trên giường.
Kể từ đầu tháng Tư đến giờ, tôi đã dành từng ngày một để cầu nguyện với bất cứ cái quái gì ở ngoài kia. Sự lo lắng đã bao vây lấy dạ dày tôi như một làn sương; thỉnh thoảng tôi đột nhiên thấy bản thân mình đang ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm một cách vô định lên chiếc đồng hồ trên tường. Bất kỳ lúc nào tôi mất cảnh giác, tôi cảm thấy bản thân nằm bệt xuống đến khi trán tôi chìm trong cái chăn, một tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra từ bên trong cổ họng tôi.
Bất kể tôi có cố xoay người sang hướng nào đi chăng nữa, cây kim đồng hồ vẫn từ chối nhúc nhích.
Hiện tại đã là nửa đêm mùng 5 tháng 4, và kỳ nghỉ xuân đã chính thức kết thúc. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đến trường với tư cách là một học sinh năm hai…điều đấy có nghĩa là chúng tôi sẽ được đưa vào những lớp mới với chỗ ngồi mới. Với việc thay đổi lớp như này, sẽ có khả năng rằng tôi và Shimamura sẽ bị chia cắt.
Đối với tôi, đây thực sự là vấn đề sống còn. Điều mà tôi muốn hơn cả chính là được trở nên đặc biệt hơn với cậu ấy, và giờ đây tôi đang có nguy cơ mất đi một trong những mối liên kết ít ỏi của tôi với cậu ấy. Nó thực sự là một bước lùi cực kỳ lớn.
Sau cùng thì, theo lẽ thường, những người bạn mà dành nhiều thời gian nhất với chúng ta đa phần sẽ là bạn cùng lớp. Đương nhiên là sẽ có những ngoại lệ — như bạn cùng câu lạc bộ hay gì gì đó — nhưng nói chung thì, cái sự gần gũi khi được ở trong cùng một lớp học là tối cần thiết. Không chỉ mang ý nghĩa vật lý, mà nó còn đem theo nhiều cảm xúc nữa. Khoảng cách sẽ khiến sự gắn kết trở nên yếu dần… và khi xem xét về việc tôi thậm chí còn chả có quan hệ tốt với người sống chung một mái nhà với mình, thì rõ ràng là tôi sẽ cần mọi sự trợ giúp có thể. Và đó chính là lý do vì sao việc này quan trọng đến vậy.
Nếu chúng tôi thực sự bị tách lớp, khả năng cao là Shimamura sẽ chả bao giờ tốn công sức để đến gặp tôi. Cậu ấy sẽ không tệ đến mức đuổi tôi đi khi tôi đến gặp cậu ấy, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động; cậu ấy không thực sự cần tôi đến mức đấy. Nói vậy chứ cũng làm gì có ai mà Shimamura thực sự cần… Nói chung là, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được tình bạn của chúng tôi nhanh chóng trở nên một chiều. Và sau đó tôi sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn để có thể quyết định được hành động của mình.
Vào lần thay đổi thứ tự chỗ ngồi trước, lời cầu nguyện của tôi đã không được hồi đáp. Tôi đã van xin hàng tá lần để họ có thể cho tôi được ngồi gần Shimamura, tất cả đều vô dụng. Đến mức này, tôi bắt đầu nghĩ rằng thực sự lời cầu nguyện chả hề có tí giá trị nào cả… Nhưng, song song với ý nghĩ đấy, tôi thực sự chả thể nghĩ ra được điều gì khác mà mình có thể làm. Tôi không phải là thần hay là thầy cô giáo — tôi chỉ đơn giản là người thôi.
Sự lựa chọn duy nhất của tôi là dâng những lời cầu nguyện này đến cái ngày mà những ngày mà nó thực sự trở thành hiện thực.
Sau lưng của tôi đang bắt đầu cảm thấy đau do tư thế hiện tại, vì vậy tôi liền nằm sập xuống. Trán tôi chìm vào trong cái chăn, và tôi nhắm nghiền mắt lại. Trong màn đêm, thứ duy nhất tôi có thể cảm nhận được là lớp vải đang chạm vào làn da của mình.
Tôi nhớ lại về cái buổi lễ khai giảng hồi đầu năm ngoái.
***
Ban đầu, tôi thực sự cảm thấy khó khăn tại sao tôi lại đăng ký vào trường cao trung cụ thể này — hay ý định của tôi là gì. Nhưng đó là khi tôi nhận ra ngay từ đầu tôi còn chả hề có lấy một cái. Dựa trên kết quả của bài kiểm tra của mình, đây là trường được đề xuất cho tôi, vì vậy nên tôi cứ thể thuận theo thôi. Sau đấy thì, tôi đã học đến một mức độ mà tôi có thể cảm thấy khá tự tin rằng mình sẽ vượt qua được bài kiểm tra đầu vào. Và trước cả khi tôi kịp nhận ra, một tháng sau khi tôi tốt nghiệp sơ trung, tôi đột nhiên trở thành một học sinh cao trung, cứ như vậy.
Vào hôm diễn ra buổi lễ khai giảng, theo như tôi nhớ thì, thời tiết lúc đó đang bắt đầu ấm dần lên. Một đám đông các học sinh mới tụm lại như đàn cá ở gần phía cổng trước nơi mà danh sách các lớp học được treo ở đó. Tôi ghét việc phải chen vào trong các đám đông, vì vậy tôi quyết định là đứng đợi bên ngoài cho đến khi số lượng học sinh ít đi.
Nhắc nhẹ thì, đó thực là một buổi đứng đợi rất dài. Dựa trên việc những cơn gió lạnh lẽo đã thổi qua đôi chân trần của tôi thì, tôi đã nghĩ đến việc “mặc kệ đi” và cứ thế đi về. Cũng không phải là hôm đấy chúng tôi có lớp học phải tham gia, hay chủ nhiệm mới của tôi sẽ nói bất cứ thứ gì khác biệt so với chủ nhiệm của tôi hồi cuối sơ trung. Ý nghĩ về việc phải nghe một buổi giảng đạo khác thực sự khiến tôi cảm thấy chán muốn chết.
Nhưng lúc đó tôi không phải là người duy nhất đang cố gắng tránh cái đám đông đó. Một cô gái khác đứng cách tôi vài bước chân, ánh nhìn thờ ơ vô định, đang cố giữ khoảng cách với tôi và phần còn lại của đám đông. Rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Nghĩ lại thì, cô gái đó chính là Shimamura.
Đương nhiên, hồi đấy thì tôi hoàn toàn không có một tí hứng thú nào với cậu ấy, và tôi nhanh chóng đảo mắt của mình đi. Tôi thực sự không muốn một đứa kỳ quặc nào bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Nghĩ lại thì, tôi thực sự đã bỏ phí cơ hội ngàn vàng lúc đó. Nếu như tôi đã chú ý đến cậu ấy một chút vào ngày hôm đó, tình bạn của chúng tôi đã có thể bắt đầu sớm hơn rất nhiều. Nhưng mà không — thay vào đó, tôi đã né tránh cậu ấy, và tôi thậm chí còn không thèm tế nhị một chút nào về việc đó. Ugh. Lạy chúa.
Nhưng hồi đó thì, đương nhiên là tôi không thể nào biết được cảm xúc của bản thân về cậu ấy trong tương lai, nên với tôi thì cậu ấy chỉ đơn giản là một người lạ không hơn không kém. Tôi càng đợi lâu, thì cảm giác khó chịu lại càng gia tăng nhiều hơn…và đây thực sự mới là khởi đầu ngày mới của tôi. Chỉ riêng cái ý nghĩ thôi đã đủ để tôi cân nhắc việc chuồn ngay khỏi khu vực để xe.
Sau đó, trong khi tôi yên lặng chờ đợi ở lớp học, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi tới lớp và yêu cầu chúng tôi xếp thành hàng theo thứ tự bảng chữ cái ở ngoài hành lang. Và không may rằng, tôi phải đứng ở ngay trên đầu của hàng nữ. Điều này chưa từng xảy ra hồi trước khi tôi vẫn còn học sơ trung, và nó thực sự rất tuyệt vì tôi chưa bao giờ là loại người “lãnh đạo”. Buồn thay, ở cao trung không có một Abe-san nào để nấp đằng sau cả.
Trong khi tôi đang phải đứng đây trái lại với mong muốn của mình, thầy cô của chúng tôi hướng dẫn qua về một số nội quy. Những người đứng ở đầu hàng phải di chuyển nhanh chóng, điều khiển phần còn lại của hàng, và làm một tỷ những thứ phiền phức mà tôi thực sự không muốn phải làm một chút nào. Tôi cũng quá mệt vì phải đứng suốt nữa. Vì thế tôi nói với giáo viên rằng mình cần phải đi vệ sinh một lát…và thay vì đi tới nhà vệ sinh, tôi đơn giản là đi ra khỏi tòa nhà và không ngoảnh đầu lại.
Khi tôi đã chắc chắn rằng không có một giáo viên hướng dẫn nào đang đưa học sinh đi thăm quan, tôi quay trờ lại khu vực để xe đạp. Ở đó, tôi mở khóa xe đạp, nhảy lên, và đạp đi mất. Không một ai ở đó để ngăn cản và làm phiền tôi cả. Phạm lỗi hoàn hảo.
Tôi đã bỏ lại cặp sách của mình ở trên phòng học, nhưng nó thực sự chả có nghĩa lý gì khi quay lại lấy nếu tôi sẽ phải mang nó đến cùng một địa điểm vào ngày hôm sau.
Lúc tôi đi đến trường thì bị ngược gió, tuy nhiên bây giờ nó đang thổi cùng hướng với tôi tạo ra một chuyến đi thoải mái, dễ dàng.
Tôi thực sự không quen với việc bị người khác ra lệnh, có lẽ một phần vì bố mẹ tôi chưa bao giờ thực sự giao tiếp với tôi. Họ chả bao giờ nói một câu nào về kế hoạch sau tốt nghiệp của tôi. Nhưng cái mối quan hệ lạnh giá này cũng một phần là lỗi do tôi. Và khi mà một mối liên kết gần gũi còn chẳng tồn tại, nó thực sự rất khó để có thể căm ghét họ…hay là cảm thấy bất cứ thứ gì với họ.
Đây không phải là mấy đứa trẻ đang trong tuổi nổi loạn; tôi chỉ thật sự không biết cách để xử lý nó. Thực sự là quá khó để có thể tìm ra, thay vào đấy tôi quyết định bỏ cuộc và chạy trốn. Không may là, sự lo âu vẫn còn vương lại. Thậm chí một một hơi thở dài cũng là không đủ để có thể xua tan đi cảm giác mâu thuẫn bên trong lồng ngực tôi.
Trên đường đi về, tôi quyết định dừng lại ở công viên. Đằng nào thì tôi cũng chả có một thứ gì đó vui vẻ hay thú vị gì chờ đợi mình ở nhà. Vì vậy tôi đoán rằng giết thời gian một chút cho đến khi cảm giác tội lỗi vì việc cúp học tan biến sẽ tốt hơn.
Ở trong khu vực này, chả có gì thực sự xảy ra bao giờ, vì vậy cảnh sát thậm chí còn chả buồn đi tuần đến tận đây. Tôi không phải lo lắng về việc bị bắt vì hành vi trốn học của mình. Vì lẽ đó, tôi cảm thấy khá thoải mái dựng xe đạp của mình ở ngoài cổng công viên. Tôi chọn ra được một băng ghế nhìn có vẻ sạch sẽ và ngồi xuống. Dựa vào thời điểm hiện tại trong ngày thì, trong công viên khá là trống vắng, và tôi ngồi một mình ở đó. Chống một tay lên ghế, tôi duỗi thẳng chân ra và nhìn quanh về phần còn lại của công viên cũng như con đường bên cạnh.
Tôi biết những công viên như này đã tồn tại từ khi tôi còn nhỏ tí, nhưng tôi lại không có một tí ký ức nào về việc dạo chơi ở bên trong một cái. Vậy thì, chính xác thì tôi đã trải qua tuổi thơ của mình như nào ? Tôi chưa bao giờ thực sự có một mong muốn mãnh liệt để đến một nơi nào đó hay làm một việc gì cả.
Khi nghĩ lại thì, tôi có một cảm giác rằng tất cả đều bắt nguồn từ khi tôi vẫn còn rất bé…có lẽ là do lần tôi được bố mẹ dẫn đi sở thú. Lần đó có một cửa hàng lưu niệm với một hàng những con thú nhồi bông dựa trên con vật của sở thú, và tôi thực sự rất muốn có được một con, nhưng tôi đã không có đủ can đảm để xin bố mẹ tôi. Họ đã rất khó chịu với tôi rồi; họ đã rất trông mong để thấy được những phản ứng của tôi khi đưa tôi đi đến sở thú, tuy nhiên tôi lại thất bại trong việc thể hiện chúng, vì vậy họ trở nên mất kiên nhẫn với việc chỉ đi bộ lòng vòng. Chúng tôi rời đi với không một món đồ chơi nào…và sau ngày hôm đó, tôi đã học được cách để không thể hiện những mong muốn của mình ra.
Mấy thứ đại loại như này xảy ra lặp đi lặp lại cho đến một ngày tôi quên mất luôn cách để mong muốn một thứ gì đó. Đó là cách mà tôi đã hoàn toàn mất đi hứng thú vào thế giới xung quanh tôi…và giờ tôi thậm chí còn chả có một cái tôi cá nhân nữa.
Từ góc nhìn của tôi thì, sẽ tốt hơn cho những người như tôi khi đảo ảnh nhìn của mình đi. Như vậy chúng tôi có thể trượt qua cuộc sống của mình mà không bao giờ phải có kì vọng quá cao vào bất cứ thứ gì.
Vào ngày đi học tiếp theo, mọi người đều coi tôi như một đứa lêu lổng — để chính xác hơn thì, họ đều né tránh tôi và không thèm bắt chuyện.
Nhưng tôi cảm thấy như thế hợp với tôi hơn.
***
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage