Khi về đến nhà, mình sẽ làm bài tập chính tả, mình tự nói với bản thân như thế trên đường từ trường học về nhà. Rồi sau đó mình sẽ tập thổi sáo, và sau đó nữa—
Đúng lúc đó, mình nghe thấy mấy tiếng “bíp bíp bíp” và mình quay đầu nhìn về phía sau.
“Whoa!”
Là Yachi. Đây là lần thứ hai mình chạm mặt bạn ấy trên đường về nhà, và một lần nữa, mình hoàn toàn bị bất ngờ. Con đường này kéo dài từ trung tâm cho đến trường giáo dục đặc biệt, và xung quanh chúng mình toàn là vườn lê hết cả. Nhưng vẫn có những bạn khác cũng đi con đường này, và họ luôn nhìn Yachi chằm chằm mỗi lần cậu ấy có ở đó. Xấu hổ quá đi.
Giờ thì đã là mùa đông, và cậu ấy đang quấn một cái khăn quàng cổ thay cho cái mũ thường ngày. Vì lý do nào đó, cảm giác như cái khăn quàng cổ còn có vẻ nặng hơn là cậu ấy nữa. Có lẽ là vì cậu ấy thật lấp lánh và bồng bềnh. Kiểu tóc hình bướm của cậu ấy cũng bồng bềnh nữa. Nó có hơi kì lạ.
“Cậu là Shimamura Bé đúng không?”
“Ừm… phải…? Và ý cậu nói Bé là sao cơ?”
“Như thế thì phải nói dài quá. Tớ sẽ chỉ gọi cậu là Bé thôi vậy.”
“Đó thậm chí còn chẳng phải tên tớ!” Mà thôi. Ít nhất thì đó cũng là một sự thay đổi. Tất cả mọi người ở trường chỉ mãi gọi mình là Shima-chan. “Cậu đang trên đường từ trường về nhà hả, Yachi?” – mình hỏi. Và rồi mình nhận thấy rằng cậu ấy đang chẳng hề mang theo thứ gì cả—kể cả một túi croquette như lần trước cũng không.
“Tớ không có đi học. Tớ vốn đã tốt nghiệp từ nhiều năm trước rồi.”
“May thế!”
“Đúng thật nhỉ?” Cậu ấy ưỡn ngực lên đầy tự hào, nhưng không có nghĩa là cái được ưỡn ra to đáng kể. Mình biết là một số người lớn vẫn có thể nhỏ nhắn, nhưng mà… cảm giác giống như cậu ấy đang nói dối.
Mình nghiêng người dựa vào hàng rào phía ngoài trường giáo dục đặc biệt. Yachi đứng bên cạnh mình và cũng làm tương tự. Nhưng không giống như những vệt sơn sứt mẻ trên hàng rào, những đốm sáng của Yachi rực rỡ và lấp lánh. Như người ta thường nói, vừa hái từ vườn ra.
Vì một vài lý do mà giờ đây chúng mình đã trở thành bạn, mặc dù cậu ấy thật sự đã đuổi mình chạy vòng vòng vào lần đầu hai đứa gặp nhau… Thôi kệ. Cậu ấy cũng đã cho mình cái croquette kia rồi.
“Tớ có một câu hỏi.”
“Chuyện gì đấy?” – cậu ấy lịch sự hỏi, nhưng cách lựa chọn từ ngữ của cậu ấy cần xem xét lại.
“Cậu thật sự là người ngoài hành tinh à?”
Cậu ấy tặc lưỡi và khua ngón tay trỏ trước mặt mình. “Tất nhiên là phải. Tớ chưa từng nói một lời giả dối nào suốt cuộc đời.”
Grrr. Vậy ý cậu là chị hai là kẻ nói dối à?
“Chứng minh đi. Chứng minh cho tớ rằng cậu thật sự là người ngoài hành tinh!” Mình cụp hai bàn tay lại và giơ chúng ra cứ như thể cậu ấy chuẩn bị rót nước vào đó hay sao vậy.
Cậu ấy cười khầy và khua ngón tay thêm lần nữa. “Làm thế thì sẽ phá hỏng quy tắc đạo đức của chúng tớ, nên tớ phải từ chối.”
“Aww, thôi nào!”
“Chính sách liên ngân hà nghiêm khắc lắm.”
“Grrrr… vậy thôi. Luật là luật, chịu vậy.”
Mình cảm giác như cậu ấy chỉ đang viện cớ. Có thể cậu ấy đang nói dối thật. Nhưng mà, cơ thể cậu ấy là một màu xanh rực mà…
“Ồ? Cái gì thế?”
Yachi tóm lấy cái túi đựng sáo ngoi ra từ bên trong cặp mình và kéo mạnh. Dây đeo cặp lún vào vai mình. Trong khi đó, những hạt phấn từ tóc cậu ấy theo chuyển động của cậu mà bay khắp nơi. Quào.
“Cậu không biết sáo là cái gì ư?”
“S…Sáo?”
Nếu cậu ấy không biết cây sáo là thứ gì, thì không đời nào cậu ấy đã tốt nghiệp tiểu học được cả. Cậu ấy lôi cây sáo ra khỏi túi đựng và dùng ngón tay mình nhấn nhấn vào nó.
“Nó là một nhạc cụ. Cậu cầm nó thế này, và đặt miệng cậu ở đây, và rồi cậu thổi” – mình giải thích mà không cần suy nghĩ, bởi khi giải thích thứ gì đó mình thấy mình thật ngầu.
“Ồ, thế à.” Yachi ngoan ngoãn làm theo lời mình hướng dẫn.
Mình thường sẽ không để cho người khác dùng cây sáo của mình, nhưng với cậu ấy thì mình không ngại. Có phải vì cậu ấy trông rất… thuần khiết không? Cậu ấy tỏa ra một cảm giác lành lạnh nhẹ—không phải như một ngọn gió đông, mà giống như một một núi tươi mát vào xuân. Như một bức điêu khắc từ băng, nhưng lại ấm áp và có sức sống.
Cậu ấy đưa miệng vào đầu thổi ống kèn và làm một tiếng FWEEEEoooEEEEoooEEEE—
“Aaaagh!” Nó vừa lớn vừa chói, mình bịt hai tai lại. Cậu đâu có cần phải thổi lớn vậy chứ!
“Oooh…oh…” Bản thân Yachi trông cũng có chút chóng mặt, điều đó khiến mình cười khúc khích.
Cậu ấy có một thái độ tự tin, làm-được-tuốt, nhưng khi vào việc thật, thì cậu ấy cũng gặp trở ngại như bất kỳ bạn nữ nào. Hờ… Mình nghĩ điều đó có nghĩa là cậu ấy đúng là một bạn nữ bình thường. Bỗng nhiên mình cảm giác đồng cảm với cậu ấy hơn.
“Một hình thức âm nhạc thật là mãnh liệt.”
“Đó là bởi do cậu thổi quá mạnh thôi!”
Mình nghĩ cậu ấy thật sự không biết cây sáo là thứ gì. Nhưng tại sao lại không nhỉ? Bây giờ mình thắc mắc về cuộc sống của cậu ấy thật sự.
“Cậu phải thổi chậm rãi hơn vừa rồi rất nhiều.”
“Ồ, đã gần đến giờ trả giá rồi. Tớ phải đi đây.”
Yachi chống người khỏi hàng rào và trả lại cây sáo cho mình. “Giờ trả giá?” Kiểu, như ở cửa hàng bách hóa? Hay là ở cửa hàng thịt chăng? Vậy mà mình nghĩ là mình có thể dạy cho cậu ấy cách thổi sáo. Giờ thì mình thấy có chút hụt hẫng.
Khoan… Làm sao mà cậu ấy có thể biết được giờ giấc trong khi chẳng hề nhìn đồng hồ hay gì cả?
Cậu ấy quay về phía sau và vẫy chào mình với một nụ cười. Nhưng ngay trước khi mình kịp nói lời tạm biệt—
“×▲△★Å♭々θ!”
“Hở?” Mình đứng hình, chôn chân tại chỗ, hai mắt mở to. Vừa rồi là thứ âm thanh quái đản gì vậy?
“Ấy chết. Bị liệu mất rồi. Tạm biệt nhé!”
Vẫn còn vẫy tay, cậu ấy nhảy múa dọc con đường, đi theo đường zic zac đến tận khi khuất khỏi tầm nhìn.
“Này! NÀY!” – Mình gọi với theo cậu ấy, nhưng cậu ấy quá nhanh so với mình, nên mình bỏ cuộc. “Nnngh.”
Cá nhân mình, mình thắc mắc thứ âm thanh vừa rồi là gì hơn. Mình chưa từng nghe bất kì từ nào như thế bao giờ… Nghĩ lại thì, mình không dám chắc rằng chúng là từ nữa. Chúng không giống như đã thoát ra từ miệng cậu ấy, mà đã bằng một cách kì lạ nào đó truyền thẳng đến tai mình.
Nó là tiếng Anh? Tiếng Pháp? Hoặc… lẽ nào là…
“Tiếng ngoài hành tinh?”
Trong lúc mình nghiêng đầu bối rối, những vệt phấn Yachi để lại đằng sau bay lơ lửng đến mũi và mắt mình. Mình dùng ngón tay phủi chúng đi, và rồi thổi chúng vào trong không khí, nơi bọn chúng bay lên cao và dần dần biến mất. Cậu ấy thật sự là người ngoài hành tinh, hay chỉ là một sự giả vờ? Dù là hướng nào đi nữa, ở cậu ấy vẫn có một cái gì đó đáng ngờ.
Và khi nói “một cái gì đó,” thì ý mình đang muốn nói là có rất nhiều.