Giáng sinh là gì? Ý nghĩa của Giáng sinh là gì? Có nguyên tắc gì cho Giáng sinh không? Một Giáng sinh “vui vẻ” sẽ phải trông như thế nào? “Phép màu mùa Giáng sinh” là gì nhỉ? Và tôi nên tự làm khổ bản thân vì chuyện này đến mức nào?
Tôi quyết định hít vào một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
Đã hai ngày trôi qua, và lúc mà tôi mong đợi rằng cái “cơn sốt” này đến cuối cùng sẽ chịu dịu đi, thì thực tế nó chỉ ngày càng thêm nặng. Phần nhiều là vì cảm giác thích thú được dành một ngày lễ lớn bên cạnh Shimamura, nhưng tôi cũng cho rằng, một phần nào đó, tôi chỉ đơn giản là vui sướng vì lần đầu tiên trong đời có một chuyện đã diễn ra theo đúng ý mà tôi mong cầu. Một cơn lốc xúc cảm cuồn cuộn bên trong lồng ngực tôi, và tôi chỉ đang theo bản năng mà kháng cự lại.
Và phải nói thật lòng, tôi đang tận hưởng chính cảm giác chống trả nói trên… kể cả vào giờ tôi làm việc.
Trong đầu tôi giờ đây chứa đầy là tuyết, đầy là những đồ trang trí Giáng sinh, và đầy là những ngọn đèn—nhiều đến mức, tôi thậm chí còn quên nắm kéo cái sườn xám thiếu vải mà mình đang mặc. Nếu không cẩn thận, thì tôi sợ rằng mình sẽ bắt đầu nhảy nhót quanh khu vực bàn ăn.
Và khi đã về đến nhà, tôi xoay vai, giơ cao hai bàn tay của mình lên trần nhà với những ngón tay xòe ra. Kế đó, tôi nắm tay lại thành hình quả đấm, nhìn lên chúng và cảm thấy một cảm giác thành công kỳ lạ. Tôi làm thế này nhiều lần mỗi đêm. Rồi tôi nhìn ra khung cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ phòng ngủ mình, và rồi lại cảm thấy hân hoan. Sao tôi lại vui ra mặt như thế này nhỉ? Tôi đang hành xử cứ như trẻ con ý.
Xui xẻo là, tôi vẫn chưa thể tìm ra liều thuốc điều trị cho những mối lo vẫn đang làm tôi đau đầu. Thứ hiện ra nhanh nhất trong danh sách những mối lo trên là nghĩa vụ phải vạch ra một bảng kế hoạch cho hai chúng tôi vào cái ngày trọng đại. Tôi là người đã gợi ý chuyện đi chơi, nên trách nhiệm đó là thuộc về tôi, nhưng mà… tôi không biết chắc được là người ta thường làm gì vào Giáng sinh. Nếu xét theo kinh nghiệm bản thân, thì câu trả lời sẽ là “không gì cả,” nhưng như thế thì không được. Nên là tôi đã phải bỏ công ra nghiên cứu một chút.
Vì lẽ đó, tôi đã mua một quyển tạp chí có dòng chữ “Những ý tưởng cho buổi hẹn hò đêm Giáng sinh của bạn” được in trên trang bìa. Đáng buồn là, nó không chứa cái số liệu về độ yêu thích mà tôi cần tìm. Làm sao để tôi có thể dò ra điểm hẹn hò phổ biến nhất bây giờ? Ý tôi là, về bản chất thì hai đứa cũng đâu phải chuẩn bị đi hẹn hò.
Thế rồi, cuốn tạp chí đó có gợi ý hãy cùng đi xem phim, với lý lẽ đưa ra rằng đó là một địa điểm dễ chấp nhận và sau đó bạn sẽ có một chủ đề chung để cùng trò chuyện: cảm nhận của bản thân về chính bộ phim vừa rồi. Tôi thấy nó hoàn toàn hợp lý. Song, vấn đề nằm ở chỗ, là tôi không dám chắc rằng Shimamura có thích phim ảnh không nữa. Cậu ta chưa bao giờ nói về bản thân, nên tôi không rành rọt về những thứ làm cậu ta thích thú.
Thực lòng thì, hẳn phải kỳ lạ lắm khi tôi đã đổ—ờ, có vài cảm xúc—với một người mà tôi chẳng mấy rõ rành. Nhưng nghĩ lại, biết đâu chừng một phần sức hút bắt nguồn từ đó. Tôi muốn biết về cậu ấy nhiều hơn bởi vì tôi…ờ…có một vài cảm xúc.
Cuốn tạp chí cũng có gợi ý rằng hãy tổ chức một bữa tiệc hai người để có “một bữa tối vui tươi và thư giãn trong một không gian thoải mái gần gũi.” Cái đó nghe có vẻ hợp cạ với hai đứa chúng tôi, nhưng… rồi sẽ tổ chức cái thứ đó ở nhà ai đây? Tôi không muốn Shimamura có mặt ở trong phòng mình, cũng chẳng muốn bị gia đình cậu ấy làm kỳ đà cản mũi vào cuộc vui của hai đứa. Không được, chúng tôi phải đi đâu đó xuống phố.
Khá chắc rằng đây là lần tôi phải đau đầu suy nghĩ về một thứ gì đó nhiều nhất trong suốt cuộc đời. Nó thậm chí còn căng thẳng hơn mấy bài thi để vào cấp ba của tôi nữa. Bên cạnh đó vẫn còn hàng tá chuyện nữa phải bận tâm, như nên mặc gì chẳng hạn. Tôi có nên sắm một bộ cánh mới cho sự kiện này không? Shimamura sẽ muốn nhìn thấy tôi mặc gì nhỉ?
“Không mơ màng!”
Ngay lúc đó, bà quản lý chẳng biết từ xó nào trồi lên, mắng tôi kèm theo một điệu nhảy nho nhỏ. Bà ta lúc nào cũng có vẻ như thừa mứa năng lượng. Song, không giống người đầu bếp làm việc bên trong, bà ấy chẳng hiểu gì suất về cách chia động từ, và chất giọng Đài Loan hãy còn rõ. Về ý niệm của bà ta về tiếng Nhật, tôi có cảm giác ngờ ngợ rằng đó là “miễn là người khác hiểu tao đang nói gì, thì vậy đã là ổn.” Tôi thật lòng thấy là nó hợp lý.
Bà quản lý và người đầu bếp là hai khuôn mặt thường trực ở cái “Đặc sản Tân Trung Hoa” (Tôi cũng không hiểu đâu) này, nhưng vào những ngày mà quảng cáo hay coupon của nhà hàng chúng tôi được in lên trên mặt báo, thì vài nhân viên khách-mời nào đó sẽ xuất hiện, chẳng ai biết là từ đâu, để giúp đỡ trước cơn lốc khách hàng. Lẽ đương nhiên, họ đều là người Đài Loan hết cả. Và bất cứ lúc nào mà mấy nhà hàng Đài Loan khác nữa cần thêm nhân viên cho ngày đại khai trương hay gì gì đó của họ, thì đúng những người đó sẽ lại xuất hiện luôn. Có vẻ như tất cả người Đài nhập cư đều quen biết nhau hay là sao đó.
Nhưng mặc dù việc khai thác chung nguồn nhân viên khách-mời này là hợp lý, thì tôi ước gì mấy nhà hàng này không sử dụng mấy cái thực đơn giống nhau hoàn toàn. Ở đây, một phần món gyoza nhìn không giống với hình in trên thực đơn. Hình dạng chúng khác nhau, và khẩu phần cũng không được nhiều đến thế.
Vì đang chẳng có lấy một khách hàng nào, nên bà quản lý của tôi tiếp tục nhún nhảy. Và rồi tôi sực nhớ ra và hỏi: “Cháu xin nghỉ vào hôm Giáng sinh được không? Ngày 25 ấy ạ?”
Bình thường, người phụ nữ này lúc nào nhìn cũng như sắp ngủ mê, nhưng giờ thì không. Hai mắt bà ấy sáng rực lên: “Đi hẹn hò à?”
“Không…hẳn…”
Một cách đặt câu kỳ lạ—tôi đang gợi mở rằng nó có một phần là hẹn hò hay sao vậy? Nhưng nghĩ lại, nếu mục đích sau cùng của “hẹn hò” là dành thời gian tìm hiểu và vui vẻ bên cạnh một người mà bạn cảm mến, thì nó đúng là một kiểu hẹn hò rồi.
Tôi và Shimamura, cùng nhau hẹn hò. Ý nghĩ đó thôi là đã đủ để làm não tôi luộc chín. Và nếu như bản thân cái ý tưởng thôi cũng làm tôi sợ hãi, thì chắc là đã đến lúc tôi phải thừa nhận rằng, tôi thật sự nhìn nhận cuộc du hí của hai chúng tôi là một buổi hẹn hò.
Nhưng càng tập trung suy nghĩ nhiều, thì tôi lại càng thấy mình nhục nhã… và rồi tôi bắt đầu ước phải chi mình chưa từng buông lời mời mọc.
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Ngày hôm sau, tôi ngồi thừ người ra ở trong lớp đến tận lúc tiếng chuông kêu lên báo hiệu giờ nghỉ trưa đã đến. Đến khi nhận ra, thì tôi đã đang bước đi trong vô thức dọc hành lang. Cảm thấy bối rối và sợ hãi, tôi quay người và nhìn về hướng mình đã đi qua. Chẳng lẽ trong tiềm thức tôi đã đi theo Shimamura như một cô gái Thụy Sĩ nhớ nhung những dãy núi? Nếu là thế, thì chắc chắn một điều là tôi đang chẳng thấy cậu ấy đâu. Trời ơi, lỡ như cậu ấy trông thấy cảnh tượng tôi lết mình ra khỏi lớp học như một cái thây ma thì sao?
Và đột nhiên tôi tự hỏi: mình đang ở trên tầng nào nhỉ? Tôi liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, và dựa theo cảnh sắc thì hẳn là tôi phải đang ở tầng hai. Nên giờ chỉ còn lại một câu hỏi nữa: Giờ tôi nên đi xuống nhà ăn hay là về lớp học?
Cảm giác cứ như tôi vừa bắt quả tang chính mình đang mộng du. Chuyện này có một chút đáng quan ngại, bởi trong trường có rất nhiều cầu thang và tôi có thể trượt chân rồi ngã gãy cổ. Kể từ bây giờ tôi sẽ giới hạn phạm vi mộng du của mình xung quanh tầng một… Mặc dù nói thì dễ hơn là làm.
Trong lúc tôi đấu tranh tư tưởng không biết nên tiến hay là nên lùi, thì một gương mặt thân quen bước ngang qua. Cậu ta nhận ấy tôi nhìn mình và quay lại, mái tóc hơi-dài của cậu ta đung đưa theo chuyển động. Là Hino.
“Chèo, Ada-cheechee! Gái đang làm gì mà đứng ở đây vậy? Cảm thấy xây xẩm hay sao à?”
“Không, tớ ổn.”
“Ồ, hay là gái đang đợi Shimamura?”
Đáng buồn thay, là không, cái đó cũng không. “Không phải” - tôi lẩm bẩm trong miệng mình.
Vào lúc đó, tôi cũng nhận ra là nửa kia của Hino cũng đang chẳng thấy đâu. Tôi đã chắc mẩm rằng lúc này đây cậu ta đã phải xuất hiện rồi.
“Mà cũng hiếm khi thấy cậu lượn quanh một mình đấy. Đâu rồi, ờ, Nagafuji ấy?”
“Sao cơ…?!”
Hino đảo mắt lia lịa xung quanh. Đến bây giờ cậu ta mới nhận ra à?
“Gái nói đúng… Con bé không có đây! Thường thì nó có bao giờ để mất dấu tui đâu!”
Cậu là cái biển chỉ đường của cậu ta à? Tôi tưởng tượng cảnh Nagafuji đi thẩn thơ về phía hoàng hôn. Cảm giác sai sai. Rồi tôi tưởng tượng cảnh Nagafuji thẩn thơ bước vào trong cửa hàng bánh kẹo. Được rồi, thế mới đúng.
“Chà, tui nghĩ là con bé sớm hay muộn cũng sẽ ló mặt ở nhà ăn thôi. Tui nên đi giành bàn cho hai đứa.”
Cậu ta có vẻ tự tin về khả năng tự tìm đường về nhà của Nagafuji, nhưng tôi thì không dám chắc. Đúng vào lúc Hino chuẩn bị rời đi, cậu ta bỗng nhiên dừng lại rồi ra hiệu cho tôi.
“Có muốn dùng cơm trưa cùng với bọn này không, Adatsy?”
“Ai cơ, tớ à?”
“Gái có nhìn thấy Adachi-san nào khác nữa xung quanh đây à? Cơ mà, tại tui đoán chắc là gái cũng đang chuẩn bị tới đó.”
Cậu ta khoe bộ răng trắng sáng của mình cho tôi. Với tầm vóc bé con cùng tính cách thẳng thắn thật thà, cậu ta trông giống như một cô em gái hơn là một người đồng trang lứa… nhưng tôi biết là cậu ta sẽ nổi điên lên nếu tôi nói chuyện đó ra thành lời, nên là thôi.
“Vậy được thôi, tớ sẽ theo cùng.”
Với cảm tính rằng cậu ấy biết câu trả lời cho những câu hỏi của tôi, tôi quyết định mình cũng sẽ đi theo. Hình như đây là lần đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau mà Shimamura không có mặt? Nghĩ lại thì, quả thật là như thế đó. Đúng hơn, đây là lần đầu tiên tôi ở cùng một ai đó không phải Shimamura. Tại sao ư? Bởi vì tôi chưa từng có cảm giác muốn ở cùng ai. Về lý do đằng sau chuyện đó, chà… tôi quyết định sẽ thôi không đào bới quá khứ lên. Trong đầu tôi không còn chỗ trống để bận tâm thêm nữa. Lúc này phần não phải là dành riêng cho Shimamura và não trái thì đã bị Giáng sinh đặt trước. Thật trừu tượng, tôi biết chứ.
“Tự nhiên nhớ ra… Tui nhớ mang máng là Shimamura hay là ai đó nói với tui rằng gái vừa đạt điểm cao môn tiếng Anh. Có thiệt không?”
Ngoài Shimamura ra làm gì còn ai khác nói chuyện về tôi nữa? Nghĩ lại thì… Shimamura nói về chuyện điểm số của tôi làm gì nhỉ? Câu hỏi đó cần lời giải thích nhiều hơn.
“Tớ sẽ không gọi đấy là cao. Chỉ là, cậu biết đó, không tệ. Bình thường” – tôi khiêm tốn trả lời.
“Thú vị thật” – cậu ta ngẫm, như cậu ta vừa bị làm ấn tượng bởi một nguyên do nào đó khó tả. Nối tiếp theo sau đó là một tiếng chào “Hello!” rất vui tươi. Đáng lẽ tôi phải đoán trước được là sẽ thế này.
“Ờ… Hello” – tôi nhại lại, miệng cười khẽ. Tôi dám chắc 100 phần trăm là cậu ta chỉ vừa buông ra từ tiếng Anh đầu tiên xuất hiện trong đầu. Cậu ấy cứ như một đứa trẻ… ý tôi là theo một chiều hướng tốt. Và không phải là vì chiều cao đâu.
Một khoảng lặng bao phủ lấy chúng tôi.
Lạ lùng là, mỗi khi không có Shimamura ở đó, thì tôi lại không cảm thấy Hino hay Nagafuji phiền hà. Tất nhiên, chẳng có ý nói gì Shimamura—cậu ấy không phải là chướng ngại hay là gì cả. Mà không phải, có lẽ tôi nói ngược mất rồi. Mỗi lần có bọn họ gần quanh, tôi lại cảm thấy như có một bức tường ngăn cách giữa tôi và Shimamura. Họ mới là chướng ngại vật.
Tôi biết là hai người họ không hề là người xấu, và tôi thấy họ cũng khá đáng mến… nhưng tôi không thể quan tâm họ như cái cách mà tôi quan tâm Shimamura được. Điều gì làm Shimamura đặc biệt vậy? Tôi không biết. Nhưng kể cả khi câu trả lời chỉ đơn giản là “bởi vì tôi thích cậu ấy hơn,” thì tôi cũng không thể giải thích tại sao tôi lại thích cậu ấy hơn nữa. Tình yêu không phải lúc nào cũng đi cùng với lý lẽ.
Cùng nhau, tôi và Hino bước vòng quanh phòng cán bộ để đến lối vào nhà ăn. Cơn gió mùa đông thổi hơi lạnh giữa các tòa nhà, biến từng lối đi xây kín thành một vùng bắc cực. Trước cái máy bán vé thức ăn người ta đã xếp thành một hàng, và ai nấy cũng đang run người trước cái lạnh. Có thể bạn cho rằng nhà trường hẳn phải nhận rất nhiều lời phàn nàn về vị trí lắp đặt này, song lại chẳng có dấu hiệu gì là họ sẽ di dời nó cả.
Hai người chúng tôi nhập vào hàng và ở sát gần nhau cho ấm. Trong lúc chúng tôi chờ đợi, tôi rút điện thoại mình ra và kiểm tra. Bình thường thì lý do tôi làm chuyện này không gì hơn ngoài buồn chán, nhưng lần này tôi làm nó vì một lý do rõ ràng hơn: kiểm tra xem có email nào từ Shimamura không. Bởi sau cùng thì, vẫn có khả năng cậu ấy sẽ đổi ý về chuyện đi chơi bất kỳ lúc nào. May mắn là, hộp thư đến của tôi trống rỗng. Tôi thở dài nhẹ nhõm.
Không có gì trong cuộc sống này là chắc chắn cả. Đôi lúc mọi chuyện sẽ chỉ đơn giản là không thành. Nên là tất cả mà tôi có thể làm là cầu nguyện cho mọi thứ diễn ra như kế hoạch. Có cái gì đó mà tôi có thể dùng để làm vật thương lượng không nhỉ? Tôi gần như chẳng bao giờ tiếp xúc với mọi người, nên tôi chưa bao giờ có cơ hội để giúp đỡ ai. Có thể tôi nên bắt đầu tìm cách thực hiện ít nhất một điều tốt để Santa ghi nhận tôi vào danh sách “trẻ ngoan.”
Đến cuối cùng tôi cũng đến được vị trí đầu tiên của hàng chờ. Tôi muốn một cái gì đó để làm ấm bản thân, nên là tôi đã mua một vé ramen.
“Tui nghĩ là mình cũng sẽ chọn cái tương tự” – Hino tự nói với bản thân, và lẽ đương nhiên, là cậu ấy cũng đã mua một cái.
Phần ramen của nhà ăn được trang trí với một miếng có hoa văn hình xoắn naruto màu hồng rực, một thứ mà tôi chẳng còn thấy nhiều trong các nhà hàng nữa.
“Có sở thích gì không, Ada-chee?” – Hino hỏi trong lúc chúng tôi đứng trong một hàng thứ hai tại quầy để đổi phiếu ăn của mình.
“Không hẳn là có.” Đây cũng chính là câu trả lời tôi dành cho Shimamura khi cậu ấy hỏi tôi, và nó vẫn buồn tẻ không thua một chút nào so với lần trước đó. Nhưng bởi đó là sự thật được nói một cách thật lòng, nên cậu ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Chẳng có lý do gì phải bịa ra một cái gì đó để tỏ ra mình ngầu. Và tôi cũng chẳng thể nói với cậu ấy rằng sở thích của mình là Shimamura được.
“Ồ, hệt như Shimamura nhỉ.”
Trái tim tôi lỡ mất một nhịp khi Hino đề cập đúng cái người mà tôi đang suy nghĩ tới. Rồi những câu từ rồi cũng thấm, và tôi ngầm thở dài nhẹ nhõm. Không phải, không phải là suy nghĩ của tôi vừa bị cậu ấy đọc được. Một cách chậm rãi, tôi nghiền ngẫm về phát biểu vừa rồi của cậu. Hệt như Shimamura…
“Ô hô, cười khầy gì đấy? Đang hồi tưởng hay gì?” – Hino hỏi, mắt nhìn vào tôi. Rồi tôi nhận ra sự hoan hỉ của bản thân đang bị lộ ra trên mặt và bắt đầu hoảng loạn.
“Ờ… Không có gì!” – tôi vẫy tay bác bỏ.
Nếu Shimamura là người thấy tôi tự cười một mình như vừa rồi, hẳn cậu ấy sẽ nghĩ là tôi kỳ dị. Nhưng rồi, điều đó cũng sẽ chứng minh được rằng tôi không hề là một “phiến đá trơ” như mẹ tôi vẫn thường hay tả.
Khi đã lấy được bát ramen của mình, hai chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau ở rìa của một cái bàn gần đó. Nhà ăn đang rất đông, nên gần như chẳng còn thừa lại một cái ghế trống nào. Hino đặt cái khăn mùi xoa của mình lên trên cái ghế ngay bên cạnh—nếu tôi phải đoán, thì đó là để dành chỗ cho Nagafuji. Lỡ đâu Shimamura xuất hiện thì sao? Tôi nhìn sang cái ghế bên cạnh mình, nhưng nó lại đang bị chiếm mất rồi.
Rồi Hino chắp hai tay vào nhau và nói lời tạ ơn, nên tôi cũng làm theo. Khi đã xong xuôi, tôi quan sát cậu ấy cầm đôi đũa của mình lên và nâng một mẩu mì lên khỏi bát. Bây giờ để ý kỹ, tôi mới nhận thấy rằng cậu ấy chuyển động một cách rất thanh tao. Chuyện này làm tôi khá bất ngờ, bởi do cái tính cách vô tư của cậu. Có thể bố mẹ cậu ta rất nghiêm khắc với cậu ta hay sao đó.
“Này, ừm…”
“Hửm?”
Đang nhai một miệng đầy là giá đỗ, Hino ngẩng mặt lên, đầu mũi cậu ấy bị dính nước dùng. Tôi ngưng lại một nhịp, và rồi hỏi cậu ấy câu hỏi mà tôi đang nghĩ trong đầu. “Cậu có biết mấy thứ Shimamura thích là gì không?”
Sau cùng thì, chẳng thể có Giáng sinh mà không có quà. Đó là thứ đầu tiên mà tôi nghĩ đến khi nghe hai từ đó. Kể cả khi Shimamura không cho tôi cái gì, thì tôi vẫn muốn tặng gì đó cho cậu ấy. Mong muốn này đã ăn sâu vào tôi.
“Tui không biết nữa… tui không chắc là gái đó có thích bất cứ cái gì cả” – Hino trả lời đầy suy tư.
Ghi nhận. Cả hai chúng tôi quay trở lại với bát ramen của mình.
Sau khi ăn thêm một đũa giá đỗ nữa, Hino làm chúng dễ trôi bằng một ngụm nước, rồi khoanh tay lại mà suy tư, tay hãy còn đang cầm đũa. “Gái đó không phải loại người hay nói về mình, gái hiểu mà.”
“Phải, tớ hiểu.” Tôi có thể hỏi thẳng cậu ta, nhưng thế thì sẽ rất kì, và hẳn là cậu ta sẽ chẳng nói tôi nghe. Thế nên là tôi phải hỏi cậu đây. “Cậu có từng đi mua sắm với cậu ấy hay gì chưa?”
“Chà, có chứ, có vài lần. Tụi này từng đến hiệu sách này, và… ồ, phải rồi. Bọn này có từng ghé ngang tiệm trà nữa.”
“Tiệm trà?”
“Phải. Lúc đó tui đang đi làm công chuyện, và Shimamura cũng có theo cùng… À phải, hình như gái đó có từng nói là có một loại trà có mùi hương rất được. Đó là trà đen hay là trà xanh ta…?”
“Thú vị. Vậy là cậu ấy thích trà?”
Có thể đấy sẽ là món quà lễ khá được—một cái gì đó thực dụng thay vì là món quà tình cảm. Và như thế thì Shimamura sẽ không cảm thấy kỳ cục khi phải nhận nó. Nhưng trên hết là, tôi muốn đó phải là một cái gì đó mà cậu ấy thích.
“Cậu có còn nhớ tên loại trà đó hay gì không?” – tôi hỏi sâu hơn.
Hino đặt đôi đũa của mình xuống, rồi lại khoanh tay lần nữa. “Cho tui một phút… Ugh, là cái nào nhỉ? Nó chắc chắn không phải là trà lúa mạch… Nó nằm ở kệ nào nhỉ? Chết tiệt, tui nhớ không ra… cảm giác như cái tên nó đã nằm ngay đầu lưỡi rồi. Chắc là nếu thấy nó thì tui sẽ nhớ ra.”
“Vậy… cậu có muốn… đi với tớ để tìm nó không?”
Tôi thậm chí còn chẳng biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu, nên cậu ấy là hy vọng duy nhất của tôi nếu muốn tìm ra được. Thông thường sẽ chẳng bao giờ tôi nhờ cậu ấy chuyện như này, bởi tôi không có hứng thú dành thời gian với bất kỳ ai khác ngoài Shimamura, nhưng tôi đã lâm vào thế bí.
“Hừmmm.” Hino nhìn quanh một lúc. “Chẳng phải gái nên đi cùng với Shimamura và nhờ cô nàng chọn cho cậu sao?”
Tôi câm lặng. Đồng ý đó là cách suy luận có logic, nhưng bây giờ không phải là lúc để rủ rê Shimamura vào một cuộc hẹn-hò-nhưng-không-phải nữa. Bên cạnh đó, vào giây phút mà tôi nhờ vả cậu ấy, thì ý đồ của tôi sẽ trở nên rõ ràng đến đáng thương, và ý nghĩ đó thật là nhục nhã.
“Ồ, tui hiểu rồi” – Hino gật gù, như vừa phát giác được chuyện gì. “Nếu là vậy, thì được thôi, tui sẽ đi cùng gái.”
Cách nhìn nhận cụ thể của cậu ấy về sự im lặng của tôi như thế nào, tôi không dám chắc, nhưng hẳn là cậu ta đã rút ra kết luận rằng tôi muốn giữ kín chuyện này với Shimamura.
“Okay. Cảm ơn.”
“Hay là sau giờ học hôm nay đi? Cái tiệm trà đó nằm trong trung tâm thương mại.”
“Ồ, ừm… được thôi.”
Trong một cái thị trấn làng quê như thế này, thì kho tụ điểm vui chơi theo lẽ tự nhiên là hạn hẹp. Cụ thể với chúng tôi, thì đó hoặc là ở trung tâm thương mại hoặc là ở ga tàu. Vào Giáng sinh, tôi có cảm giác rằng mình và Shimamura hẳn rồi sẽ đến trung tâm thương mại. Bởi đó là chỗ đi chơi sang chảnh nhất ở cái trấn hoang vu này.
Song, ý tưởng cùng với Hino xuống phố làm tôi căng thẳng, chỉ là nó không phải là kiểu căng thẳng mà tôi cảm thấy khi ở cạnh Shimamura.
“Bộ sắp tới sinh nhật gái đó hay gì vậy?”
“Hở? À, ừm… không biết nữa. Tớ không nghĩ là sắp tới đâu.” Cậu ấy đã lên mười sáu rồi, nên nếu có, thì sinh nhật tôi hẳn là gần hơn.
“Ồ… vậy là đây không phải quà sinh nhật?” Hino nheo mắt ngạc nhiên.
Tôi tưởng chừng như có thể nhìn thấy dây cót trong đầu cậu ta đang chạy và đoán rằng cậu ta có thể sẽ nhận ra một cộng một là hai bất kỳ lúc nào, nên tôi cố hết sức để tỏ ra bình thường. “Ồ, cậu biết đó, giờ là thời điểm đó của năm rồi! Phải đó!” Tôi gật đầu lia lịa, cứ như câu nói đó là câu nói có nghĩa lý nhất trần đời. Tôi nghiêm túc không muốn cậu ta hỏi dồn thêm một câu nào nữa.
Thế rồi Nagafuji xuất hiện. Thiệt đó, cậu ta đến không thể đúng lúc hơn.
“Aa! Thấy Hino này!”
“Ồ, chào!” Hino nhe răng cười và ngẩng mặt lên, mũi hãy còn dính nước dùng.
Nagafuji đang cầm theo một cái sandwich mua ở cửa hàng trường. Tại sao cậu ta lại mua đồ ăn ở đó, xong rồi lại mang nó đến tận đây? Ồ phải rồi. Bởi vì Hino đang ở đây. Phải nói thật rằng, tôi ganh tỵ cái cách mà hai con người này như luôn theo bản năng mà tìm kiếm người còn lại, mà không cần phải có lời nào nói ra trực tiếp.
“Chà chà. Nhìn xem ai tới kìa! Gái tới trễ đó, Nagafuji-chan à! Gái đã lạc đi đâu vậy?”
“Mmmm…” Bỏ ngoài tai câu hỏi của Hino, Nagafuji ngồi xuống bàn bên cạnh cậu ta, rồi đặt một bàn tay lên trên đầu Hino và vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu.
“Gì vậy man?!” – Hino thốt lên bằng một giọng giàu biểu cảm như đang trích dẫn một câu nói trong phim nào đó.
“Cậu lớn hơn rồi này.”
“Gì hả?!”
“Chà, tớ tưởng đâu lý do mình để mất dấu cậu là vì cậu làm sao đó mà teo nhỏ lại.”
Có thể thấy rằng cậu ta thật sự đã bị lạc. Trợn ngược mắt lên, Hino khẽ lên đầu Nagafuji một cái, tạo ra một âm thanh khe khẽ êm dịu. Thế rồi hai người bọn họ quay trở lại phần ăn của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hai người họ thân nhau thật sự… Tôi không nghĩ là có bao giờ mình có thể khẽ đầu Shimamura như vậy được.
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
“Xin lỗi nha Adatsy, tui hơi trễ!” – Hino kêu lên trong lúc cậu ta đang đứng ở cổng trường đợi tôi. Tôi thật lòng không biết phải đáp lại câu đó kiểu gì. Nếu mà có trễ, thì người trễ là tôi đây. Tất nhiên là tôi biết cậu ấy chỉ đang đùa thôi, nhưng tôi không biết được mình nên đùa ngược lại như thế nào cho đúng. Cậu ta đứng ngây ra đó, bàn tay vẫn giơ lên và vẫy vẫy, chờ đợi hoài cho đến khi tôi đáp lại mới thôi.
“Xin lỗi, tớ chỉ đi lấy xe đạp thôi, nên, ờ,… không, cậu không có trễ… xin lỗi nhé.”
“Hừm. Cậu đúng là Shimamura nhân bản—không biết cách đùa theo.”
Mặc dầu một phần nào đó tôi vui thì được ví von như Shimamura, nhưng phần còn lại thì tôi không chắc lắm. Nếu Shimamura mà giống tôi dù chỉ một chút, thì hẳn là tôi sẽ không đ—để ý cậu ấy đâu.
“Nhưng tui vẫn sẽ thưởng cho gái vài điểm an ủi, bởi ít nhiều gái cũng có cố gắng đáp lại.”
“Cảm ơn….” Tôi không nhìn ra được là cậu ấy đang thật lòng khen ngợi tôi hay chỉ đang cố an ủi tôi sau pha cứng họng vừa rồi, nhưng dù có là gì, thì tôi cũng đã theo phản xạ mà chấp nhận. Gah. “Nagafuji đâu?”
“Bồ này, tui không phải là mẹ nó, okay? Tụi tui không có dính liền nhau ở phần xương hông hay là gì hết” – Hino giễu cợt.
Cơ mà, cậu ta là mẹ cậu thì đúng hơn—cậu biết đó, bởi vì cậu ấy cao hơn. Nhưng tôi đã không nói câu trên thành tiếng. Ồ, hoặc là họ có thể là chị em… nhưng mà Nagafuji sẽ lại vào vai chị hai thôi. Tất nhiên, tôi cũng không nói ra câu này.
“Con bé bảo là nó bận. Chuyện này có thiệt đó gái, một năm chừng khoảng một hai lần.”
Cậu ta chỉ bận duy nhất một ngày trong năm? Đùa nhau hoài. Cơ mà, Hino chắc là đang đùa thật. Nhưng lỡ gặp trường hợp mà cậu ta nói thật, thì Nagafuji sẽ trở thành một thực thể còn khó giải thích hơn cả Shimamura nữa.
“Được rồi, đi nào!”
Đưa hai tay lên trời, Hino bắt đầu chạy dọc theo con đường. Lượng năng lượng còn thừa lại trong người cậu ta thật là đáng nể, bởi hôm nay cũng chỉ lại là một ngày mùa đông mây dày đặc.
“Cậu không muốn ngồi nhờ xe à?”
“Ồ, không phải, tui muốn chứ. Nhưng phải đợi tới khi đi khỏi trường xa xa một chút. Như thế thì giáo viên sẽ không mắng chúng ta được.”
Shimamura đã luôn gọi Hino và Nagafuji một cách bông đùa bằng hai chữ gái ngoan, nhưng giờ thì nó thật sự hợp lý. Không giống hai người họ, Shimamura có thể thoải mái trèo lên xe khi vẫn còn bên trong bãi. Tôi tưởng đâu cuộc sống của một đứa học sinh cá biệt phải khổ sở hơn, chứ không phải dễ chịu hơn.
“Sao thế?”
Tôi nhìn lên và thấy Hino đang quay đầu về sau nhìn tôi. “Ồ, tớ chỉ đang nghĩ… Cậu đúng là học sinh gương mẫu, nhỉ?”
“Phải, biết mà. Tui khá là đỉnh, đúng không?” – Hino đùa vẻ tự mãn. Khi chúng tôi đã đi qua khúc rẽ, cậu ấy nhảy lên phía sau xe tôi và đặt tay lên hai vai tôi.
Là lúc đó tôi nhận ra bàn tay của cậu ấy nhỏ hơn của Shimamura.
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Đúng với một buổi chiều trong tuần, bãi đổ xe trung tâm thương mại chứa đầy là xe hơi cũng như xe đạp. Nhiều đến mức, tôi thật sự đã gặp khó khăn để tìm một chỗ cho cái xe của mình. Nếu tôi quá cố tựa nó lên một chiếc xe khác, thì có khả năng tôi sẽ tạo ra một thảm họa domino khi tôi hoặc một ai đó khác cố kéo xe đạp của mình ra. Tôi đã tự mình trải nghiệm chuyện này rất nhiều lần ở trường rồi.
Chúng tôi bước vào bên trong bằng lối vào ở tầng một nằm ngay bên cạnh của hàng thú cưng. Tôi không hề biết chúng tôi sẽ phải đi đâu, nên tôi để Hino đi trước dẫn đường. Hiện giờ cậu ấy đang bận nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Phải. Em đang ở gần, nên định tiện hỏi luôn… Rồi, được thôi. Bao nhiêu? Năm? Rõ rồi.”
Dựa vào câu trả lời của cậu ấy, tôi nghĩ rằng hẳn cậu ta đang nói chuyện với người nhà. Tôi cũng lấy điện thoại của mình ra, phần là vì muốn giả vờ rằng tôi đây cũng có đời sống xã hội, nhưng phần nhiều là để kiểm tra hộp thư xem có mail nào gửi đến không. Không có. Tuyệt. Dầu gì thì Shimamura cũng chẳng mấy khi email cho tôi, và lần cuối cùng thì là để hỏi tôi về chuyện gập bụng. Mà chuyện đó là sao vậy? Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu.
Chúng tôi băng qua một kiosk bán bánh kẹo, và rồi một kiosk khác bán rượu. Cuối cùng thì tiệm trà cũng lọt vào tầm mắt, nó nằm ở phía bên kia tiệm bánh ở chỗ giao nhau. Hai chữ “tiệm trà” làm ta liên tưởng đến màu xanh, nhưng cảnh vật trong tiệm chủ yếu lại là màu nâu—hàng hàng kệ kệ những lá trà khô được đóng gói vào bên trong những chiếc túi màu nâu nhỏ. Bên ngoài, tấm biển hiệu đề chữ Mikuniya Zangoro, như thể đó là tên ai.
“Mời dùng mẫu thử ạ!”
Khi chúng tôi vào trong, một nhân viên đứng phần bên lối vào giơ ra một cái khay chứa những chiếc cốc giấy nhỏ bằng ngón út tôi. Tôi, theo phản xạ, cầm lấy một cái. Bên trong chứa chừng đủ một ngụm trà, thế là tôi nốc cạn nó… và rồi hối hận ngay tức khắc. Lưỡi của tôi vẫn còn lành lạnh khi đạp xe đến đây, và một thứ chất lỏng nóng hổi là một thứ mà nó không ngờ tới được. Mắt tôi như muốn chui lọt ra khỏi tròng.
Sau khi đã vượt qua được cái cảm giác nóng, thì não tôi bắt đầu xử lí phần mùi vị. “Đắng,” tôi đưa ra một ý kiến thẳng thừng chẳng có chút gì là kiêng nể. Bạn nhân viên vừa nhận lại cái cốc rỗng của tôi vừa cười khổ, rồi sau đó bạn ấy nhìn Hino. “Hân hạnh được gặp lại!”
“Phải, tui đây!” – cậu ấy trả lời, tự nhiên vẫy tay chào. Không giống như tôi, cậu ấy không bị mời dùng thử hàng mẫu. Thay vào đó cậu ấy chỉ nhìn qua những cái kệ cứ như đã làm điều này trước đây hàng chục lần.
“Cậu đến chỗ này nhiều lắm sao?” – tôi hỏi.
“Hừm… chắc là cũng nhiều. Nhà tui có thể nói là uống trà nhiều lắm” – Hino trả lời một cách mơ hồ.
Thường thì trà không phải là một thứ mà tôi sẽ đi mua ở một cửa hàng chuyên danh, nên tôi không thể không có cảm giác rằng gia đình cậu ấy là một đám người giàu xụ—hay chỉ là do tôi là một đứa không biết thưởng thức? Cậu ấy cầm lấy một cái rổ và nhét vào trong đó năm gói trà gừng cùng loại. Có thể thấy đây là thứ mà cậu ấy đã được nhờ mua hộ qua điện thoại.
“Tớ nghĩ là một cốc trà đó thôi cũng đủ để làm ấm người” – tôi vừa nhìn cậu ta vừa bình luận. Phải nói là tôi chỉ muốn cứ yên lặng mà đứng đó, nhưng tôi cảm thấy mình ít nhất phải tỏ ra có chút cố gắng để chuyện trò.
Hino cầm lên một gói trong số đó rồi sờ vào miếng nhãn. “Nó giúp cơ thể chống lại cảm giác bị lạnh… mà đó là gia đình tui nói thôi.”
“Cậu không uống nó sao?”
“Hông. Tui không có vấn đề với cảm giác bị lạnh.” Cậu ấy trả lại gói trà vào bên trong rổ. “Giờ thì nó đâu rồi nhỉ…?”
Cậu ấy nhìn lên trên một cái kệ trà đen nằm gần quầy thu ngân, rồi nhìn sang kệ trà Tàu ngay bên cạnh. Bên dưới mỗi kệ sẽ lại có những cái hộp thiếc đựng loại lá trà tương ứng cho phép khách hàng thử mùi trước khi mua. Tôi chẳng biết một tí ti gì về các loại trà, nên cứ một lúc tôi lại cầm bừa một cái lên và ngửi thử. Một số có mùi giống bạc hà trong khi một số còn lại chỉ có mùi đăng đắng. Nhưng bởi tôi chẳng phải là một cao nhân trà đạo, nên tôi không thể phân định ra đâu là ngon đâu là dở.
Trong khi đó, Hino đang thử mùi lần lượt từng cái lon thiếc một. Cậu ấy định tìm nó qua mùi hương sao? Tôi quyết định sẽ lùi về sau và để yên cho cậu ta làm việc, thế là tôi quay người nhìn ra lối đi chính của trung tâm thương mại.
Tôi có thể thấy một khu vực nghỉ ngơi với những băng ghế đặt vòng xung quanh một cái cây khổng lồ với đèn Giáng sinh quấn vòng quanh. Mỗi bóng đèn lại sáng một màu khác nhau: đỏ rồi xanh rồi lại vàng và lặp lại. Giữa ban ngày thế này nó không thật sự quá nổi bật, nhưng khi đến buổi đêm, tôi chắc rằng nó sẽ làm nhiều ánh mắt phải ngoái lại nhìn. Trên những nhánh cây treo đầy là các đồ trang trí nhỏ như hình quả táo hay là hình sao. Tôi nhớ mang máng rằng mình cũng đã từng nhìn thấy một hình ảnh tương tự thế này trong một quyển sách tranh hồi còn nhỏ.
Giáng sinh đang đến gần hơn, và ta thấy cả thị trấn như đang tràn đầy năng lượng bằng dòng người từng nhóm đi qua đi lại. Tôi quay mặt trở lại cửa hàng, và lặng lẽ cảm thấy buồn sầu.
Tận sâu bên trong, tôi ý thức được rằng việc hai đứa con gái đi chơi cùng nhau vào Giáng sinh là việc không bình thường, cũng như việc tôi cảm thấy rạo rực vì cái viễn cảnh đó. Shimamura rõ ràng không hề có hứng thú với Giáng sinh. Với cậu ấy, hẳn nó cũng chỉ là một sự kiện thường niên khác được in trên cuốn lịch mà thôi.
Có một sự khác biệt rõ ràng trong mức độ háo hức của tôi và của cậu ấy. Câu hỏi ở đây, là tôi có muốn cậu ấy nhận ra sự chênh lệch đó không? Nếu là không, thì hẳn tôi sẽ chẳng hành xư như bây giờ, nên chắc là tôi có muốn. Nhưng nhỡ đâu sự nhận biết đó sẽ đẩy cậu ấy ra xa khỏi tôi thì sao? Suy nghĩ đó làm tôi kinh hãi.
Đây căn bản là trải nghiệm khi bạn có một người trong mộng.
“Tui muốn hỏi cậu cái này, Adatsy-kun.”
Tôi vội vàng ngẩng mặt lên. Hino vừa xoay đầu ra sau nhìn tôi vừa đưa tay cầm lấy một gói trà nằm trên kệ.
“Sao thế?” – tôi hỏi giục.
“Liệu gái có giận tui không nếu tui nói với gái nó là cái này đây và rồi vỡ lẽ ra là… không phải?”
“Không? Tớ sẽ không trách gì cậu cả.”
“Okay, được thôi, bởi vì nó chắc là cái này đấy.”
Cậu ấy cầm lấy gói trà rồi đưa nó cho tôi. Rõ ràng là cậu ấy đã dò ra nó dễ dàng hơn là tôi tưởng. Trên miếng nhãn ghi là Legend of Africa. Đây không phải là thứ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi khi tôi nghĩ tới Shimamura, nhưng kệ đi. Này là trà đen hả? Từ châu Phi? Ở châu Phi họ cũng có trà sao? Chắc là họ có.
“Muốn thanh toán cùng nhau không?” – Hino hỏi, chỉ tay vào cái rổ của mình. Tôi gật đầu và đặt gói trà châu Phi vào cùng mấy gói trà của cậu.
Khi đã thanh toán mấy món đồ xong xuôi, Hino chỉ tay về phía một tiệm cà phê gần đó. Bên trong quán gần như chẳng có khách hàng, và tấm áp phích bên ngoài quảng cáo món kem tươi cũng bị ngó lơ bởi những thực khách đi ngang.
“Muốn ngồi chơi xơi nước chút không?”
“Được thôi… nhưng chắc là một lúc thôi.”
Tôi muốn trả ơn cậu ấy vì đã đi cùng tôi, thế là hai chúng tôi đã đi bộ một quãng kha khá để đến được cái quán cà phê trống vắng.
“Để tớ mua cho” – tôi lên tiếng, bước lên trên một bước và giơ ví mình lên cao. Hai mắt cậu ta mở to. “Sao vậy?”
“Để cảm ơn cậu… vì… đã đi cùng tớ.”
“À há! Giờ thì tui hiểu vì sao Shimamura thích gái rồi!”
Đó là một lời khen có thể nói là khá thẳng thừng, và cũng là thứ lời khen mà tôi sẽ toàn tâm mà chấp nhận.
Khi cà phê của chúng tôi đã có, cả hai đi tìm một chỗ ngồi… và đến giờ tôi mới để ý tới đống ghế ngồi. Chúng làm tôi nhớ đến những thứ mà bạn sẽ thường thấy trong tiết học shop class của trung học—thô, chẳng được đánh bóng, và hầu như làm bằng gỗ hoàn toàn. Mấy thứ này là đồ qua tay của ai đó ư? Chúng có mùi như mùn cưa vậy.
Tôi ngả người về sau và phần lưng ghế kêu lên ken két như nó chỉ được đóng hờ vào.
“Trong này có hơi lạnh ha? Chân tui muốn cóng rồi này!” – Hino than thở, vừa chà sát giày cậu xuống mặt sàn vừa bo mấy ngón tay quanh tách cà phê.
Tất nhiên, hơi ấm thoát ra từ cái máy sưởi bên trong cửa hàng không thể với tới những đôi chân trần của chúng tôi, nơi mà cái lạnh của mùa đông cứ như đã quyết định sẽ cư ngụ luôn tại đó. Có lẽ mối đe dọa lớn nhất tới sự ăn nên làm ra của quán cà phê này đang nằm ngay đó dưới mặt bàn.
Tôi đã bị bỏng một lần rồi—theo nghĩa đen—nên lần này tôi uống phần nước của mình thật từ tốn và thổi nguội nó trước mỗi lần đưa lên miệng. Nhưng kể cả khi tôi có là kiểu người có thể uống đồ nóng một cách tự nhiên như một con cá bơi trong nước, thì tôi nghĩ là mình vẫn sẽ ngừng lại để thổi nó, như thế thì tôi sẽ có một cái cớ cho sự im lặng của mình.
Đúng lúc đó, Hino chỉ vào tôi. “Tui cá là gái đang thấy ngượng vì không có chuyện gì để nói hở?”
Cảm giác cứ như cậu ấy vừa đọc suy nghĩ tôi. Ban đầu tôi bị bất ngờ, nhưng sau đó tôi nhận ra hẳn là vì chuyện đó đã rõ như ban ngày. Tôi đáp lời cậu ấy bằng một nụ cười cứng đờ, thứ làm cậu ấy cười đáp lại. Nhưng nụ cười của cậu ấy thì thật lòng và trong sáng, và có lẽ, hơn bất kỳ thứ gì khác, nó đã chỉ rõ ra cậu ấy là con người như thế nào.
“Thực lòng thì, với Nagafuji thì cũng như vầy đó. Nhưng với con bé, thì thật ra sẽ còn kì quặc hơn khi nó nó—”
Cậu ấy đứng hình, miệng vẫn còn mở toang, và rồi cậu ta rất từ từ nghiêng đầu sang bên phải, nhìn xuyên qua tôi về phía lối đi bên ngoài cửa quán. Theo hướng mắt nhìn của cậu ấy, tôi quay đầu nhìn về phía sau—và hai mắt tôi trợn to, to như thể chúng chuẩn bị bung ra khỏi sọ.
Shimamura và Nagafuji đang bước đi bên cạnh nhau, và Shimamura đang đặt tay mình lên vai Nagafuji đầy trìu mến.
Theo phản xạ, tôi và Hino đưa mắt nhìn nhau.
“Ồ hô… Vậy đây là lí do mà con bé “bận,” nhể…?”
Cậu ấy tự gật gù, rồi gác cằm mình lên hai tay và nhìn tôi. Bằng cách nào đó tôi có thể nhận thấy sự thương hại trong ánh mắt của cậu ta. Về phần Shimamura và Nagafuji, hai người đó vẫn cứ tiếp tục bước đi mà chẳng hề nhận thấy chúng tôi; Tôi nhìn theo hai người họ đến tận khi họ đi khuất khỏi tầm mắt. Hai mắt tôi đau, có lẽ vì tôi đã quên luôn việc chớp mắt. Cả mí mắt của tôi cũng đang tê dại.
“Gái đó có nói với cậu là họ sẽ đi chơi cùng nhau không?”
“Gái đó” hẳn là Hino đang ám chỉ Shimamura. Tôi im lặng, lắc đầu.
Phải nói thật là, chuyện này đang làm tôi cảm thấy rối bời… nhưng tại sao? Chẳng lẽ Shimamura không được phép đi mua sắm với một cô bạn ư? Tất nhiên là cậu ấy được phép rồi. Nhưng mà… có cái gì đó trong chuyện này đã thổi đi mất cái tinh thần Giáng sinh trong tôi, và lỗ hỏng mà nó để lại là thấy rõ, như một mẫu gỗ bị mất đi trong trò Jenga. Sự vững vàng trong tôi đã lạc trôi; giờ đây chỉ còn lại là lo âu và hốt hoảng. Mắt tôi khô quá. Phải đó… tôi đã quên không chớp mắt thật rồi.
“Ôi trời ạ” – Hino lầm bầm. Cậu ấy nghiêng người về phía trước và vỗ vào vai tôi. “Tui phải làm gì với bé gái này đây?”
“…Hở? Ý cậu là sao?” Tôi chừng mắt nhìn cậu ta bối rối. Cậu ta vỗ tôi mạnh đến mức làm tôi hoa cả mắt.
“Muốn bám theo không?” – Hino gợi ý, nửa đùa, nửa thật.
Không hề suy nghĩ, tôi há miệng ra thật to—nhưng lại chẳng nói ra lời nào. Môi tôi cứ đóng lại rồi mở ra như con cá vàng mắc cạn. Sau đó, cuối cùng thì não tôi cũng kịp bắt nhịp. Đứa bé trong tôi đang kêu gào bảo tôi hãy đi theo… cũng có nghĩa là gần như chắc chắn đó là một hành động sai trái.
“Thôi, bỏ đi. Họ đang… cậu biết đó… bận hay là sao đó.”
Tôi có thể cảm thấy sự chế nhạo trong tiếng nói của mình. Tôi thầm nguyền rủa bản thân. Shimamura có thể tự do đi chơi với người khác—nên nếu phải nói, thì thời gian mà cậu ấy ở cùng tôi nên được tính là ngoại lệ hơn là luật lệ—vậy tại sao nó lại giày xéo tôi thế này? Ngay bây giờ đây, điều tôi muốn nhất không phải là đứng lên và theo dõi, mà là đến thẳng đó và đi cùng bọn họ.
Có vẻ như Hino đang chấp nhận chuyện này tốt hơn là tôi, nhưng sâu bên trong, có khi cậu ấy cũng đang cảm thấy điều tương tự—như có ai đó vừa rọi thẳng đèn pha chiếu rõ phần tự ti bên trong con người chúng tôi.
“Ồ, Adatsy, gái đúng là ngoan thật đó” – cậu ta giễu cợt, miệng cười nhẹ.
Tôi vẫn chưa thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ấy ngày hôm nay, nhưng bây giờ, và với nhiều hơn là một nghĩa, tôi cảm thấy mình đã để một cơ hội quan trọng vuột đi.
Sau sự kiện đó, hai chúng tôi nốc cạn đồ uống của mình thật nhanh, rồi rời khỏi trung tâm thương mại một cách đầy ngượng nghịu.
Hino có đi cùng tôi đến bãi giữ xe không?
Thật lòng mà nói thì tôi cũng không còn nhớ nổi.
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Tôi ngồi đây với một ngón tay lơ lửng trước màn hình điện thoại, cứ tiến tới lại lùi về.
”Vừa rồi tại sao cậu lại ở cùng Nagafuji vậy?”
Không được, thế này nghe có vẻ hung hăng quá, đặc biệt là ở phần “tại sao.” Tôi hỏi càng trực tiếp thì càng giống như là tôi đang giận dữ.
Chỉ cần tự xét lòng mình một chút thôi, cũng thấy được rằng tôi đang ghen.
Shimamura chỉ đang đi chơi vui vẻ cùng với bạn mình một cách rất tự nhiên, thế mà tôi lại ngồi đây, hành xử như thể tôi vừa bị phản bội hay là sao đó. Cậu ấy chưa hề làm gì để phải chịu được sự chất vấn này cả. Tôi đang bực bội chẳng vì điều gì cả. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng thấy bị tổn thương.
Tôi đang muốn hỏi cậu ấy về chuyện đó một cách điên cuồng, nhưng tôi không thể quyết định được xem mình có cái quyền được hỏi không. Chuyện đó thì thật sự có liên quan gì đến tôi không chứ?
Từ góc nhìn của cậu ấy, thì tôi căn bản cũng đã làm điều tương tự—đi chơi với Hino mà không có sự cho phép của cậu ấy. Chà, có thể đấy là một cách nói hơi kì cục. Tôi nghĩ chắc mình nên nói là “Sau lưng cậu ấy.” Nhưng kể cả khi có phát hiện ra, thì tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ chẳng quan tâm. Tôi có thể hình dung ra cảnh mình kể cậu ấy nghe, để rồi cậu ấy chỉ đơn giản trả lời “chà, lạ nhỉ”—và rồi chấm hết. Và nếu như cách nhìn nhận của cậu ấy sẽ là như thế, vậy thì tôi cũng phải nhìn nhận nó giống như vậy… hoặc là không?
Cơ mà tôi là gì với Shimamura vậy?
Câu hỏi này đã giúp kiềm hãm lại những cảm xúc đang lấn át trong tôi, và đã thành công giúp tôi không chiều theo cảm xúc mà buông lời chỉ trích. Thay vào đó, tôi ném điện thoại xuống và nằm gục xuống giường. Tóc tôi vẫn còn đang ướt bởi mới tắm cách đây không lâu, nhưng tôi không hề có cảm giác muốn ngồi dậy.
Tôi với tay và cầm lấy hai thứ: cái gối của tôi và cái túi trà châu Phi nhỏ. Bạn nhân viên ở cửa hàng đã tận tình gói nó thành quà cho tôi—tôi đoán là Hino đã nhờ hay là sao đó. Tôi bâng quơ nằm nhìn nó đến tận khi sự bồn chồn trong lồng ngực tôi tan chảy đi trước một tràng những tiếng ca thán nóng bừng.
Với cậu ấy tôi chỉ là một người bạn. Không hơn, không kém. Tôi cần phải ghi nhớ điều này.
Đến một lúc nào đó tôi đã tự huyễn hoặc bản thân rằng mình là người duy nhất trong cuộc đời cậu ấy, nhưng nó chỉ đơn giản không phải là sự thật, và tôi cũng chẳng có quyền giận dỗi rằng mình đã sai. Mặc cho cảm xúc của tôi có trở nên mãnh liệt đến nhường nào, thì chúng sẽ vẫn chỉ là những cảm xúc một chiều.
“Mình hối hận mọi thứ.”
Những viên lửa đỏ hồng này đã cháy trong lòng ngực tôi cả ngày dài. Từng chút một, tôi nghiền nát chúng giữa những chiếc răng hàm của tôi cho đến khi miệng tôi chứa đầy một thứ tro mềm đắng. Tôi ghét cái vị này, nhưng tôi biết rằng mình sẽ không thể nào ngủ được cho đến khi việc đã xong.
Khi tôi đã nuốt xong mẩu cuối cùng của thứ dơ bẩn đó, đã đến lúc lau sạch bảng đá và bắt đầu lại mọi thứ từ đầu.
Bất kể kiểu quan hệ tôi muốn mình có với Shimamura là gì, sự thật vẫn còn đó rằng cậu ấy và tôi chỉ là bạn bè bình thường. Với sự hiểu biết đó trong đầu, tôi muốn mối liên kết của chúng tôi trở nên bền chặt hơn. Để làm vậy, tất cả mà tôi thật sự có thể làm là làm nó từng ngày một. Từng ngày lễ một.
Nhưng có một thứ mà tôi cần phải nhớ kỹ trong đầu: rằng khi chúng tôi càng thân thiết hơn, thì cậu ấy càng dễ nhận thấy hơi nóng của tôi hơn. Và tôi không thể để cậu ấy nhúng tay mình vào trong ngọn lửa đó—tôi cần phải điều chỉnh cường độ của nó lại, để cậu ấy không phải bị bỏng.
Vậy thứ mà tôi muốn cậu ấy cảm nhận được từ tôi vào ngày Giáng sinh là gì? Tình yêu? Sự lãng mạn? Không, không, không! Sao tôi cứ luôn quay về cái đó vậy?
Câu trả lời chính xác, tất nhiên rồi, là sự cảm mến.
Trái tim tôi đang chứa đầy một thứ mắc ma đỏ rực. Liệu rằng sẽ có một ngày cậu ấy trân quý cái hơi ấm mà nó phát ra?
“Shimamura…”
Tôi đọc thầm tên cậu ấy, và ngực tôi cháy bỏng lên, đủ để sưởi ấm cơ thể tôi đến tận khi cái mùa đông dài và lạnh lẽo này kết thúc.