Adachi to Shimamura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 362

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3435

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Volume 8 - Chương 4: Trở về nhà

"Tiếng máy bay làm tớ có cảm giác giống như đang được đưa tới một nơi khác vậy," Shimamura nói với tôi khi chúng tôi đi qua sân bay. "Tớ nghĩ mình sắp thành hành lí của nó rồi."

Nói xong cậu ấy giơ tay lên không trung, bắt chước một chiếc máy bay, trông như sắp lao xuống để tìm quỹ đạo bay phù hợp.

"Hmm...Thế à."

Giống như hầu hết mọi thứ trên đời này, tôi chưa bao giờ thực sự suy nghĩ kỹ về chuyện đó.

Âm thanh mà cậu ấy đang nói đến là gì nhỉ? Cảm giác được đưa đến một nơi khác nghe như thế nào? Tôi không thể nào hình dung ra được. Chắc là là vì tôi chưa biến thành hành lý bao giờ.

"Cậu thích tiếng máy bay không?"

"Không. Nó làm tớ đau hết cả tai," cậu ấy nói một cách thản nhiên. Đây là chuyện thường xảy ra với Shimamura: Cậu ấy sẽ đề cập đến một chủ đề với vẻ hào hứng, xong rồi kết thúc như thế này. Cậu ấy hơi đãng trí kiểu đấy. Thỉnh thoảng tôi cũng bị vẻ mặt này cuốn theo.

Hiện giờ chúng tôi đang đi bộ nhanh hơn khá nhiều so với lần đầu đến đây. Đủ loại lý do, nào là vẫn còn nhiều thời gian trước giờ trả phòng, nào là khách sạn ở ngay gần đây, nào là lần sau quay lại đây còn lâu nữa, tất cả đã khiến chúng tôi trễ giờ. Đáng lẽ chúng tôi nên đi xem tấm biển cua nổi tiếng thế giới vào ngày hôm qua. Dù vậy, tôi tin trải nghiệm ấy vẫn có nét độc đáo riêng nếu đi ngày hôm nay nên tôi không cảm thấy hối hận mấy.

Ít nhất thì đó là những gì mà nãy giờ Shimamura cứ lặp đi lặp lại nãy giờ.

Kỳ nghỉ của chúng tôi đã kết thúc, và giờ là lúc trở về nhà. Tất cả những gì còn lại là lên máy bay để về thôi.

Nhìn Shimamura, rõ ràng là cậu ấy đang cảm thấy phiền toái. Cậu ấy đã mang theo rất nhiều hành lý, nhưng cuối cùng hầu như chẳng dùng tới. Cảm thấy bực mình vì phải mang đống hành lí siêu nặng đó cũng dễ hiểu thôi. Thêm nữa là cậu ấy rất kém trong việc hoàn thành việc gì đó.

Đó là một phần tính cách của cậu ấy rồi, luôn trốn tránh kết thúc mọi thứ bằng mọi giá. 

Còn tôi chỉ muốn mãi mãi được đứng ở vị trí có thể quan sát nỗ lực ấy của cậu ất thôi

Chuyến du lịch này thật sự rất vui.

Khi đúc kết lại, đó chính là cốt lõi của mọi thứ. 

Tôi vui vì Shimamura đã ở bên cạnh tôi. 

Nếu liệt kê ra từng thứ tôi thích làm, có lẽ sẽ hết cả đời mất. Bởi chúng nhiều vô kể. 

Suốt một thời gian dài, tôi đã mơ về việc cả hai cùng nhau đến một nơi thật xa, và giờ, giấc mơ ấy cuối cùng cũng thành hiện thực. Nhưng khác với giấc mơ, ký ức về chúng chắc chắn sẽ không thể phai mờ. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. 

Bây giờ chưa phải là lúc để tôi nhìn lại mọi thứ. Nhưng khoảnh khắc đấy có đến chứ? Liệu một ngày nào đó, tôi có tự mình hoài niệm về những gì đã xảy ra không? Tôi dám chắc là có. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi sẽ nhìn những món quà lưu niệm mà chúng tôi đã mua, trước khi đi ngủ, tôi sẽ nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi đã ở bên nhau. Tôi đã thu nhặt được không chỉ ký ức cho tương lai, mà còn thứ gì đó vượt xa hơn thế.

"A, khoan đã. Chờ tớ tí nhé."

Chúng tôi đang khá vội vậy mà Shimamura dường như chẳng nhận ra. Ví dụ như lúc này đây, cậu ấy vừa trông thấy một cửa hàng nhỏ thì liền quyết định ghé vào. Tôi đi theo để xem thử, và khi dạo quanh các kệ hàng, mùi chocolate đậm đặc xộc thẳng vào mũi. Phải nói là tôi khá thích mùi này. Shimamura dường như cũng cảm thấy thế nên mua luôn một hộp chocolate. 

"Tuy cũng muốn mua bánh mứt đặc sản địa phương nổi tiếng gì đó cho nó, nhưng rõ ràng ở đây không có rồi", tôi nghe thấy cậu ấy lẩm bẩm. Ngay lúc đó, tôi hiểu ra cậu ấy mua chocolate làm quà lưu niệm cho ai đó, một người tôi biết rõ. Tôi cảm thấy hơi bực mình.

Shimamura đối xử với sinh vật kỳ lạ đó thân thiện đến mức khó chịu. Tôi cảm giác như cậu ấy đối xử với nó theo một cách khác nếu so với tôi, hay với bất kỳ ai khác. Nếu tôi nói không bực mình thì chắc chắn là nói dối.

Đến tận bây giờ, một chút cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trong tôi. 

"Này, Shimamura." 

"Hả?" 

Tôi gọi cậu ấy dừng lại trước khi kịp rời khỏi cửa hàng. 

"Tớ cũng muốn quà lưu niệm." 

"Ờ..." 

Mắt cậu ấy mở to, tròn xoe như vầng trăng tròn. 

"Tớ với cậu, chúng ta đang ở đây, ngay lúc này." 

"Ừ."

Giọng tôi lúc đó nghe như đang ngân nga lời bài hát vậy. 

"Xin lỗi Adachi, nhưng cậu nói gì tớ không hiểu." 

Excuse me, cậu ấy chêm một câu tiếng Anh vào. Hóa ra cậu ấy biết nói tiếng anh à. Vậy mà tôi cứ tưởng cậu ấy đã quên sạch mọi thứ đã học ngay khi bước lên máy bay rồi chứ.

Giờ nhận ra thì có hơi muộn rồi, tôi thầm nghĩ.

"Từ này là gì nhỉ? Memento? Đúng không?"

"Ừm..." 

Vẻ bối rối vẫn hiện rõ trên khuôn mặt Shimamura. 

Thế nhưng điều đó không ngăn cậu ấy bước tới. 

"Để xem nào," cậu ấy lẩm bẩm một mình trong khi nhìn lên kệ hàng. Khoảng năm giây sau, Shimamura đã tìm thấy thứ gì đó "đủ dễ thương" và lấy xuống. Cậu ấy chạy đến quầy thanh toán, mua món đồ đó rồi lại chạy về phía tôi. "Quà lưu niệm của cậu đây." 

Thứ cậu ấy chọn là một tách trà màu vàng. Một tách trà ư? 

Đúng như dự đoán khi cậu ấy vừa mua món đồ này, nhãn giá vẫn còn dán ở đáy tách. 

"Tại sao lại là cái này?" 

"Vì cậu khá thờ ơ với đồ ăn mà." 

"Ừ thì đúng thật..." 

"Chính xác." 

Chính xác cái gì cơ? Chuyện đó thì liên quan gì đến tách trà chứ? Tôi vẫn mơ hồ như lúc ban đầu. 

"Tại sao khu quà lưu niệm lại chất đầy mấy thứ này nhỉ?" 

"Ai biết được. Có lẽ họ sản xuất quá nhiều nên phải nhồi nhét chúng vào đâu đó chăng."

"Ở đây? Ở nước ngoài á?"

Don't think so, Shimamura vừa lắc ngón tay trước mặt vừa nói thêm. Sao cậu ấy trông tự tin thế nhỉ? Cậu ấy biết gì về các nước khác à?

Với vẻ nghi ngờ sâu sắc, tôi nhấc chiếc tách trà lên và đưa nó lên ánh sáng.

Liệu có ai tin nếu tôi nói đây là quà lưu niệm từ nước ngoài không nhỉ?

"Hmm... Thôi, kệ đi", tôi lẩm bẩm một mình, tầm nhìn nhuốm màu vàng nhạt.

Thực ra chẳng quan trọng. Shimamura đã tặng tôi chiếc tách này, dù nó từ nước ngoài hay từ siêu thị địa phương thì cũng đều giống nhau cả.

Đôi lúc tôi khá ích kỷ, rất ích kỷ là đằng khác, thế mà Shimamura vẫn luôn đáp lại tôi bằng nụ cười. Vẫn cứ giống như ngày chúng tôi gặp nhau; nụ cười ấy của cậu ấy thật sự là ngọn hải đăng rực sáng trong cuộc đời tôi.

"Cũng lạ ghê. Tớ đã không muốn rời đi sớm thế này, nhưng đến ngày đi về lại thấy nhẹ nhõm hẳn", Shimamura vừa nói vừa ổn định chỗ ngồi trong máy bay.

Tôi phần nào hiểu được ý cậu ấy muốn nói. Quả thực trong tôi cũng có cảm giác tương tự.

Nhưng không giống Shimamura, nơi tôi trở về chỉ là căn hộ nhỏ của hai chúng tôi.

Nếu nói tôi không ghen tị với cậu ấy thì là nối dối.

Chiếc máy bay cất cánh đúng giờ. Trên không trung, tôi nhớ lại lời Shimamura đã nói lúc nãy.

Tôi tập trung lắng nghe âm thanh động cơ máy bay, thử xem liệu mình có thể cảm thấy thư giãn như cậu ấy không.

Hừm, không, không được rồi. Với tôi, tiếng ồn đó chỉ gây khó chịu mà thôi.

Dù vậy, tôi vẫn nhắm mắt lại và giả vờ như mình đã biến thành hành lý.

Hình ảnh Shimamura vác tôi trên vai hiện lên trong tâm trí. Chẳng mấy chốc, suy nghĩ của tôi đã đi đến một nơi hoàn toàn khác.

Nhập cảnh hóa ra cũng chẳng khác gì xuất cảnh là mấy. Khi mọi thủ tục hoàn tất, đã đến lúc chúng tôi rời khỏi sân bay.

Cơn mệt mỏi ập đến, chứng tỏ chuyến đi này của chúng tôi rất dài.

"Này, Shimamura."

Luồng khí ấm áp - khác biệt rõ rệt so với nơi chúng tôi vừa đến - lướt nhẹ qua đầu mũi tôi.

Việc tiếp theo sau khi về nhà là dọn dẹp đống hành lý. Dù bản thân công việc đấy chẳng có gì vui vẻ, nhưng tôi tin những kỷ niệm đẹp ở nước ngoài sẽ giúp tôi vượt qua. Tôi không biết nó kéo dài bao lâu. Nhưng nếu nguồn cảm xúc ấy có cạn kiệt, thì câu trả lời cho việc tôi nên làm thật rõ ràng.

"Một ngày nào đó hai đứa mình cùng quay lại đó nhé," tôi nói với Shimamura trong khi ngoái nhìn lần cuối về phía sân bay. Đứng kế bên tôi, cậu ấy cũng làm điều tương tự.

"Khi nào bọn mình tiết kiệm đủ tiền thì được."

"Ừ."

Giấc mộng của tôi đã đụng phải hiện thực tàn khốc.

Đến một lúc nào đó, cả hai chúng tôi đều có thể chu cấp cho nhau.

Chúng tôi quả thực là một cặp đôi hòa hợp.

Và thế là mười năm bên Shimamura của tôi đã trôi qua như vậy đấy.