Adachi to Shimamura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1345

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 1

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 1

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 0

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 478

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 501

Volume 5 - Chương xen kẽ: Yashiro đến thăm nhà (Phần 8)

“Ô kìa, chẳng phải đấy là Bé hay sao. Cậu đang định đi đâu đấy ?”

Thứ đầu tiên mà tôi nghe thấy khi ra ngoài không phải là tiếng ve sầu, mà là giọng nói của Yachi. Tôi quay người lại. Cái sức nóng ngột ngạt bao trùm lấy khắp các tòa nhà, nhưng nhìn Yachi vẫn hoàn toàn mát mẻ và thoải mái.

“Oh, Yachi !”

“Bé !”

Chúng tôi vỗ tay lên người nhau — vỗ, vỗ, vỗ, vỗ. Thời tiết thực sự quá nóng cho cái này nhưng đây là điều mà chúng tôi vẫn luôn làm.

“Tớ đang đi đến hồ bơi,” tôi bảo cậu ấy, tay giờ túi bơi của mình lên.

Cậu ấy nghiêng đầu. “Hồ bơi ?”

“Từ từ, cậu không biết á ? Hồ bơi là kiểu…một nơi với rất nhiều nước …”

Hóa ra là nó cũng khá là khó để giải thích. nó như một cái bồn tắm, nhưng không thực sự, tại vì nó là một cái hồ…À nhưng mà tôi nghĩ Yachi không thích tắm lắm, vì mỗi lần tôi rủ cậu ấy tắm cùng tôi, là cậu ấy lại chạy mất. Nhưng mà tôi luôn bắt được cậu ấy, và tôi sẽ tắm rửa cho cậu ấy thật sạch. Khiến tôi cảm thấy mình như một người chị vậy.

“Nó có vui không ?”

“Uhhhh…yeah! Rất là vui !”

Tôi nở một nụ cười tươi rói với cậu ấy. Và cậu ấy cũng ngay lập tức trả lại tôi một nụ cười tương tự.

Hồ bơi ở trường tôi mở cửa trong hè — đến hết lễ hội Bon. Mẹ tôi nói là họ đang rút ngắn số ngày lại vào mỗi năm.

“Cậu thì sao, Yachi ? Cậu đang đi dạo ở đâu à ?”

Cậu ấy mang theo một hộp đồ ăn và đội một cái mũ thon, dài được dệt từ rất nhiều cành cây. Tôi có thể thấy một vài chiếc lá lòi ra từ bên trong các khe hở. Thực sự nhìn rất kì. Nhưng mà nó cũng rất hợp với màu tóc của cậu ấy.

“Heh heh heh. Nó không tầm thường như vậy đâu.”

“Đi dạo là tầm thường ?”

“Tớ đang đi tìm kiếm đồng hương của mình. Tớ đã định làm việc này sớm hơn rồi, nhưng mà tớ quên khuấy mất,” cậu ấy tuyên bố một cách khoe khoang. “Tớ đã định dành khoảng ba trăm năm để đi tìm, nhưng mà trong cái sức nóng này thì, tớ sẽ dành khoảng ba ngày.”

“Uh…được rồi…” tôi nghĩ có lẽ là cậu ấy chỉ đang bịa ra mấy con số đấy thôi.

“Bây giờ thì, tớ sẽ gặp cậu sau.”

Và cứ như vậy, cậu ấy chạy biến đi mất. Đúng thật là Yachi—cậu ấy nói bất cứ thứ gì mà cậu ấy muốn, xong rồi rời đi

“Hmmm…”

…Vậy là cậu ấy đang đi du lịch cùng gia đình ? Tôi không nghĩ là bố mẹ cậu ấy sẽ để cho cậu ấy đi đâu đó một mình. Tuy là vậy nhưng mà tôi còn chưa gặp họ bao giờ. Chưa từng đến nhà cậu ấy luôn. Vẫn còn quá nhiều thứ tôi chưa biết về cậu ấy.

Tôi nhìn xuống một sợi vẫn còn mắc lại xung quanh ngón út của tôi. Vào buổi tối, khi ở trên giường, tôi có thể dành hàng giờ chỉ để ngắm nhìn ánh sáng phát ra từ nó. Có lúc tôi quên cả chớp mắt hay thậm chí là hít thở. Nhưng cuối cùng thì lúc nào tôi cũng vẫn ổn. Bằng cách nào đó mà cái ánh sáng tí ti này lại có sức mạnh để khiến tôi cảm thấy mình như đang ở thủy cung vậy.

Sau đó cái thời tiết bắt đầu trở nên nóng lên, và để xua tan nó đi, tôi bắt đầu đi bộ.

“Ba ngày cơ à ?”

Tôi đã quen với việc đi chơi với cậu ấy mỗi ngày, vì vậy nó cảm giác như một thời gian rất dài. Tôi không biết nó đã xảy ra như nào, nhưng Yachi đã trở thành một phần của cuộc đời tôi rồi.

***

Ngày một. Ngày hai. Ngày ba. Và rồi…

“Ô kìa, chẳng phải đấy là Bé hay sao. Cậu lại tới hồ bơi tiếp à ?”

Một lần nữa, tôi gặp phải Yachi ở ngoài nhà của mình. Vỗ, vỗ, vỗ, vỗ. Yep, đúng là cậu ấy rồi.

Chính xác ba ngày sau, cậu ấy xuất hiện trong khi mặc một bộ đồ ngủ sư tử. Cái mũ trùm là một cái mặt sư tử nho nhỏ, và khi cậu ấy kéo nó qua đầu, thì cái hàm răng sẽ cắn vào trong mặt cậu ấy. Nhìn cứ như thể cậu ấy đang bị nuốt chửng bởi một con sư tử vậy.

“Yup. Thế còn cậu, Yachi ?” Ngoài việc đang bị nuốt chửng ra, “Cậu mua cái đấy à ?”

“Không, tớ nhận được nó. Chrrrrp!”

Cậu ấy giờ cả hai tay và một chân lên tạo thành một tư thế hăm họa. Nhưng tôi không nghĩ là sư tử sẽ làm vậy. Đặc biệt là cái vụ rít lên như thế. Nhưng mà vẫn rất dễ thương.

“Tớ không tìm được đồng hương của mình, nhưng mà tớ gặp một người phụ nữ kì lạ đã đưa cho tớ cái này.”

“Kì lạ như nào ?” Kì lạ hơn cả cậu ấy ? Điều đấy khả thi à ?

“Một người phụ nữ kì lạ với mái tóc bồng bềnh.”

“Bồng bềnh ?”

“Bồng bềnh như này này !”

Với ngón tay trỏ của mình, cậu ấy diễn tả một cái hình thù xung quanh đầu cậu ấy. Đại loại như kiểu, một mái tóc xù ? Hay…”Như một con cừu ? Hmmm.”

Tôi khá là muốn gặp quý cô cừu này, nhưng cùng lúc thì, tôi cũng khá là sợ…Thôi thì, nếu như cô ấy đối xử tốt với Yachi, thì cô ấy sẽ không phải là người xấu. Và có thể là Yachi thực sự đúng về việc cô ấy kì lạ. Nhưng nếu như tôi kể với Nee-chan về việc tôi định đi gặp một người kì quặc nào đó, chị ấy có lẽ sẽ không để cho tôi đi… Đoán là tôi không được đi rồi.

Từ từ, nhưng tại sao một quý cô cừu lại đem đi cho một bộ đồ ngủ sư tử ?

“Thật tiếc là cậu không tìm được…um…đồng hương của mình.”

“Đúng vậy,” Yachi gật đầu. “Đồng hương của tớ rất ngây thơ, vậy nên tớ lo rằng họ có lẽ đã khô héo trong cái sức nóng này rồi.”

Ngây thơ hơn cả cậu ấy ? Điều đấy có khả thi à ?

“Nhưng một khi tớ tìm được họ, tớ sẽ cần phải quay lại ngoài vũ trụ, vậy nên tớ sẽ tạm thời lùi lại việc đó.”

“Uh huh…” tôi bỏ qua nó, nhưng được giữa chừng thì tôi quay phắt người lại nhìn cậu ấy. “Từ từ, cái gì cơ ?! Thật ư ?”

“Thật đấy.”

Tôi không biết nhiều về ngoài vũ trụ, nhưng…nó cảm giác như là cậu ấy đang nói là cậu ấy sẽ phải rời đi.

“Ừ thì…tớ đoán là…”Có lẽ là chúng ta không nên đi chơi vậy. Nhưng tôi không thể kết thúc câu nói của mình, vì vậy tôi buông thõng hai vai. Vì vài lí do nào đó, Yachi bắt đầu làm theo. Đây không phải là một trò chơi, Yachi !

Ở bên dưới ánh mặt trời chói chang, tôi buông thõng hai vai cho đến khi cái túi bơi rơi xuống dưới đất. Nó tốn vài phút để cho mồ hôi đem hết cảm xúc lạc lõng trong tâm trí tôi ra.