Tư bản dí manga ghê quá, hết sạch tiền rồi :(
Chúng mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhé
***
“Mỗi khi bạn thử thách bản thân, bạn phát luôn cố gắng hết sức. Bằng không thì bạn sẽ không bao giờ khám phá được những giới hạn của bản thân.”
Những câu từ thông thái từ một giáo viên sơ trung mà đến giờ tôi còn chả nhớ nổi tên nữa. Tôi chỉ ước rằng một ai đó nói những lời đó với tôi sớm hơn. Khi lên sơ trung, mọi dấu vết về tôi của ngày xưa đều đã tan biến rồi. Tôi là một hòn đá được mài dũa cẩn thận đang trôi trên dòng chảy của thời gian. Nói một cách văn vẻ, bạn có thể bảo rằng tôi đã được giải thoát khỏi mọi xiềng xích. Theo lẽ khác, từ một cách nhìn ít hào phóng hơn, thì đó là không còn gì đang giữ cho tôi còn đứng dưới mặt đất.
Đó là kiểu người mà tôi đã trở thành.
Cũng không có một sự kiện trọng đại nào khiến cho nó xảy ra cả. Sau khi tôi chuyển từ tiểu học lên sơ trung, có rất nhiều người xung quanh tôi đơn giản là bắt đầu trở nên rất cụ thể về cách họ đối xử với nhau. Nếu như bạn hỏi tôi, thì tôi chỉ đơn thuần là thích ứng theo sự thay đổi đó.
Sự tốt bụng tiếp cận trái tim bằng cách gõ lên phía cửa trước, trong khi sự ranh ma thì lại lặng lẽ trườn qua cửa sổ. Và khi mà bạn quá ngây thơ tin người, bạn thường sẽ để cho cửa sổ của mình mở toang. Nhưng khi mà chính cái sự ngây thơ đó của bạn lại khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, thì không một ai cảm thấy buồn bã hay đến giải cứu bạn cả.
May mắn thay, tôi đã kịp nhận ra mọi thứ trước khi có ai có cơ hội làm tổn thương tôi. Vậy nên tôi cầm búa và đinh lên rồi chặn lại bất kì kẽ hở nào có thể. Đó là cách khiến sự ranh ma không bao giờ vào được…và tôi sẽ không bao giờ ra được.
Thú thực là, khi tôi đóng hết cửa lại, tôi dường như đã mất khả năng thể hiện sự thích thú của mình với bất kì thứ gì, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng không bao giờ phải dành thêm năng lượng của mình để quan tâm tới bất kì thứ gì. Nó rất dễ dàng khi chỉ đơn thuần là tồn tại ở phông nền. Tôi không nghĩ rằng đó là điều tốt hay xấu---nó chỉ đơn giản là cách mà thế giới hoạt động, giống như hơi ấm của mùa hè và sự giá lạnh của mùa đông.
Theo lẽ đó, tôi vẫn còn là cô gái nhỏ bé ngây thơ ngày ấy, người luôn nghe theo bất cứ thứ gì mình được kể cho. Vậy nên tôi không bao giờ nghi ngờ bản thân. Thay vào đó, tôi tin rằng đây là cách mà tôi sẽ luôn sống…và cho đến nay, tôi vẫn đang chờ đợi để bị chứng minh rằng mình sai lầm.
***
Tôi cảm thấy thỏa mãn. Dù cho tôi có gặp ai, hay tôi có làm hỏng việc đến mức nào, hay là những giấc mơ của tôi có trượt đi xa như nào đi nữa, thì việc bấu víu vào nó cũng cảm thấy thật sai trái. Chỉ cần tôi quay mặt đi chỗ khác, thì những cơn đau và sự hối tiếc sẽ dần tan biến đi, và tôi sẽ có thể quay trở lại con người bình thường của mình. Đó là cách mà mọi thứ vẫn luôn hoạt động với tôi trong quá khứ.
Nhưng sau khi tôi gặp Shimamura, tôi không còn có thể quay mặt đi nữa. Tôi không còn có thể cảm thấy thỏa mãn như này. Không có một chỗ trú ẩn nào đủ an toàn để tôi có thể dừng lại và dựng trại lên, vậy nên thay vào đó, tôi cần phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Cảm tưởng như tôi đang bơi ngược dòng của cả một con thác vậy…nhưng tôi có thể thấy một thứ tuyệt đẹp ở ngay trước mắt.
Vậy nên trên tinh thần hoàn toàn ngẫu hứng, tôi rủ cậu ấy đi chơi.
“Đi chơi ? Không được đâu!” Shimamura vẫy tay từ chối, như thể tát vào mặt tôi vậy. Sau đó, khi mà tôi đang cố để bình tâm lại, thì cậu ấy giải thích: “Thì, gia đình tớ luôn dành lễ Bon ra để thăm nhà ông bà.”
Đó là một lời giải thích hoàn toàn hợp tình hợp lí, và tôi hơi nhẹ nhõm vì không phải là cậu ấy đang từ chối tôi hoàn toàn. Là một con người với một mối liên kết gia đình cực kì ít, tôi đã quên mất rằng đa số mọi người sẽ dành dịp này trong năm để đi thăm họ hàng.
Đáng nhẽ tôi nên gọi điện trước mới phải, nhưng…sau cuộc cãi nhau của chúng tôi một hồi trước, gọi điện thoại cảm giác hơi đáng sợ với tôi. Cộng thêm là, một phần trong tôi cảm thấy thỏa mãn khi được nhìn thấy cậu ấy tận mắt. Ugh, tôi thật sự quá dễ dãi mà.
“Và không may là, hôm nay là ngày nhà tớ đi.”
“Ừ, phải rồi. Ý tớ là, cũng là lễ hội Bon mà.”
Đây là câu trả lời tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra, và nó nghe vẫn thật vô nghĩa và nhạt nhẽo. Hoàn toàn không liên quan nhưng Shimamura đang mặc một cái áo với những quả trứng hoạt hình, hay đúng hơn là những nhân vật kì lạ đang nở ra từ quả trứng gà. Cậu ấy lấy được cái áo này từ đâu ra cơ chứ ? Tôi khá chắc rằng họ không bán những thứ này ở Công ty Shimamura.
“Cậu định ở đến bao giờ ?” tôi hỏi, lau đi hai bàn tay ướt át.
“Bốn ngày và ba đêm, thưa cô chủ,” cậu ấy trả lời, giơ một bàn tay ra, như thể cậu ấy là một quản gia vậy.
“V-Vậy thì…liệu tớ có thể quay trở lại sau bốn ngày không ?” tôi lẩm bẩm nhút nhát, lén nhìn vào biểu cảm của cậu ấy.
“Thế cũng được thôi,” cậu ấy gật đầu. Trong khi cậu ấy nói, cậu ấy nhìn vào mặt tôi. Sau đó dường như nhớ ra một điều gì đó và nói thêm: “Ờm…Tớ sẽ gọi cậu khi tớ quay về ?”
“Tớ sẽ đợi.”
Nói thật thì, tôi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được dành cả bốn ngày đó cắm trại ở trong phòng cậu ấy.
Sau đó, tôi nhận thấy cậu ấy đang xoa vai và đầu tôi. Tôi đờ người ra và nhìn lại cậu ấy một cách khó hiểu. Sau đó cậu ấy đi lại về phía hành lang. Tôi chờ đợi trong sự lo âu cho đến khi cậu ấy quay lại với một chai nước khoáng và một cây kem.
“Vì cậu đã đến tận đây rồi, cứ coi như đây là…ờm…Có hơi thô lỗ khi nói đây là giải an ủi không ?” cậu ấy nghiêng đầu.
“Hay là giải ‘chúc may mắn lần sau’ của cậu? Nghe cũng không hợp lí lắm nhỉ…Giải thưởng? Ugh, giờ thì nghe chả ra thể thống gì rồi…”
Và cứ như thế, cậu ấy đột nhiên đứng phân tích chuyên sâu về nó. Bình thường thì, cậu ấy không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì, vậy nên khá là kì lạ khi chứng kiến được cậu ấy đang cố gắng trong một việc gì đó. Nhưng theo lẽ đó, nó là cái phần hấp dẫn thu hút tôi của cậu ấy.
“Eh, tớ đoán rằng nó không quan trọng lắm. Cầm lấy này.”
Với một nụ cười, cậu ấy vứt hết đống suy nghĩ vào thùng rác và đưa cho tôi, ờm, những giải thưởng. Ngay lập tức, mắt tôi cảm thấy nóng lên. Tôi luôn luôn có thể phản ứng thái quá với ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất, dù có phức tạp hay không…Nói trắng ra thì, tôi bị thu bởi tất cả mọi thứ của Shimamura.
Trước khi cậu ấy có thể hỏi vì sao tôi lại thấy xúc động đến vậy, tôi nhanh chóng lấy tay lau mặt để bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy chai nước và cây kem. Cả hai đều rất lạnh, chúng xoa dịu cho đôi bàn tay tôi.
“Đừng có cầm chặt quá không là nó chảy đấy.” cậu ấy nhắc tôi, và tôi lại thấy xấu hổ dến mức tí nữa là đánh rơi cây kem rồi. May mắn thay, tôi vẫn cầm chắc được nó---rất chắc chứ không chặt. Tôi giơ nó cùng với chai nước lên tầm mắt của mình.
“Cảm ơn nhé.”
“À, không có gì đâu!” Một cái xua tay nữa.
Sau đó bố mẹ cậu ấy xuất hiện, tôi lễ phép cúi chào, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà của họ. Vào khoảnh khắc tôi bước ra ngoài, thì hiện thực quay trở lại với tôi, và cái hơi ấm đến từ sự hiện diện của Shimamura được thay thế bằng cái nóng khủng khiếp của mặt trời. Nhưng sự tốt bụng của cậu ấy thì vẫn đang được an toàn ở trên tay tôi, mát mẻ tuyệt vời.
Tôi giơ chai nước lên và nhìn về phía bầu trời qua phần nhựa của chai nước khoáng. Sau đó tôi nhớ về căn gác mái phòng thể chất. Đó là nơi mà tất cả mọi thứ bắt đầu---nơi mà một tôi hoàn toàn mới này được sinh ra. Cũng không hẳn là tôi cảm thấy mặn mà với tôi xưa cũ; theo lẽ đó, thì tôi thậm chí còn chả nhớ nổi tôi của ngày hôm qua như nào. Tất cả những gì thực sự quan trọng là phiên bản hôm nay của tôi---và cả ngày mai, hay là ngày sau đó nữa----đều ước muốn Shimamura.
Vậy nên tôi vặn nắm ra và bắt đầu uống---không phải để rửa trôi đi những kí ức cũ, mà là để tưới cho mầm cây mới này.
Từng ngụm một, tôi tu xuống hết như một thác nước vậy.
***
Trong khi tôi nhìn cậu ấy rời đi, tôi nhận ra là Adachi có lẽ không có truyền thống gia đình nào liên quan đến lễ hội Bon. Nếu như toi phải chọn, tôi đoán cậu ấy giống gái thành phố hơn, bao quanh bởi những bức tường sắt. Sạch sẽ và lạnh lẽo, như thể cậu ấy chưa từng phải chạm vào đất bẩn lần nào trong đời. Đó là cái cảm giác mà tôi có được.
Và phần sắt thép giải thích cho việc cậu ấy dễ thấy quá tải nhiệt như nào, tôi tự gật đầu với bản thân, mặc dù nghe nó hoàn toàn không có nghĩa gì cả.
“Chúng ta chuẩn bị đi rồi, vậy nên sẵn sàng đi,” mẹ tôi nhắc tôi.
“Vâaaaaaaang…”
Khi tôi quay về phòng, tôi thấy Yashiro đang nằm ườn ra trên chăn, từ từ thưởng thức cây kem. Con bé lấy nó từ trong tủ lạnh hay từ đâu thì tôi không thể biết được. Trong một khoảnh khắc, tôi tự nhủ rằng nhìn mái tóc của con bé thậm chí còn mát mẻ hơn cả cây kem nữa…Sau đó tôi muộn màng nhận ra rằng con bé sẽ làm nó chảy hết xuống dưới ga giường của tôi.
Tôi với tay ra và xách cổ con bé lên. Mặc dù nhìn tôi yếu ớt như thế, tôi vẫn có thể xách cả người con bế lên chỉ với một tay. Con bé nhìn lại tôi, vung vung tay chân trên không. “Điều này là sao hả, Shimamura-san?”
“Nhóc hứa là sẽ không ăn đồ ăn ở trên chăn của chị mà! Không nhớ à ?”
“Không, không nhớ.”
“À, hay đó là em gái của chị nhỉ…? Đằng nào thì. Từ hôm nay, nó áp dụng cho cả nhóc nữa đấy!”
Tôi mang con bé ra khỏi chăn của mình, rồi đặt nó xuống. Con bé đi về phía tôi và dựa người vào chân tôi; Tôi quỳ thấp xuống, và con bé nhảy tọt lên trên đùi tôi. Nó luôn thích làm trò này, nhưng lạ lùng thay, con bé chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy quá nóng nực. Cùng với tông màu của mình, nhìn nó như một làn gió mát mẻ vậy.
Nhe răng cười, con bé đưa cho tôi cây kem đang ăn dở. “Chị muốn cắn một miếng không ?”
“Ngoạm.” Có, chị muốn. Và hiển nhiên, như tôi đã nhìn thấy từ màu của nó, cây kem này vị dâu. “Mmm, ngon đấy.”
“Em biết mà.” Con bé trả lời khoái chí, như thể nó là đứa làm ra cây kem vậy.
Nhắc đến thể thì, cây kem mà mình cho Adachi cũng là vị dâu. Adachi và Shimamura: Vị dâu…Eh nghe có vẻ không thực sự khác biệt quá nhỉ. Bỏ qua việc đó, tôi bắt đầu véo má Yashiro.
“Hmmmm…”
Trong khi tôi kéo dãn làn da mềm mại và nhão nhão của con bé, tôi nhìn vào nó. Con bé chắc là người ít phức tạp nhất trong đời tôi rồi. Tôi cảm thấy mình không cần phải giữ kẽ trong mối quan hệ này; kể cả khi tôi làm hỏng việc gì đấy, thì tôi cũng không cần phải lo lắng về việc gây ra một vấn đề nghiêm trọng nào. Không biết điều này là tốt hay xấu, nhưng mà con bé chả thực sự nghiêm túc trong điều gì cả. Đó có lẽ là lý do mọi người hay nghĩ rằng tôi và con bé giống nhau: nó lúc nào cũng thân thiện và vui tươi, nhưng mà không thực sự có ý nghĩa gì sâu xa cả, như thể con bé chỉ đang thử mọi thứ để vui thôi vậy.
Tuy vậy, cái thái độ hiện tại có vẻ như không phải là một phần của điều đó.
“Aihheeb!”
Con bé đang cố nói điều gì đó, dù tôi không thể nghe ra được cái gì. Trời ạ, nhìn con bé dẻo dai quá. Nhìn như kiểu nó không có một tí xương nào vậy. Tôi gần như có thể cảm nhận được sự mát lạnh của cái kem qua làn da của con bé.
“Ơ ?! Yachi, cậu đến từ bao giờ vậy ?!”
“Chào Bé.”
Em gái tôi đi vào, và tôi có thể thấy nó đang toát mồ hôi, mà cũng không bất ngờ lắm vì con bé vừa đem cái bể cá sang nhà hàng xóm mà. Em gái là một đứa yêu động vật cuồng nhiệt, và mỗi khi nhà tôi có việc phải đi xa, con bé luôn nhờ hàng xóm trông coi hộ những con cá. Mà giờ đây con bé lại có thêm một thú cưng mới phải chăm sóc rồi, tôi tự nghĩ trong khi vuốt mái tóc của Yashiro. Nó thực sự rất lấp lánh và mềm mại, như thể bạn có thể cuộn nó thành một dải ruy băng vậy.
“Cậu muốn ăn không ?” Yashiro hỏi, đưa cây kem ra trước mặt em gái tôi. Con bé căn một miếng nhỏ ở rìa, rồi quay ra nhìn tôi.
“À, phải rồi, Bố bảo chúng ta chuẩn bị đi rồi đấy.”
“Được rồi. Chị ra ngay đây.”
Tôi hất Yashiro ra---“Ôi khôngggg!”---và cầm lấy cái vali mà tôi đã chuẩn bị từ trước. Nếu như chúng tôi đang đi du lịch nước ngoài vào dịp này, như Hino, thì có lẽ cái vali này đã bị nhét đầy ứ ự rồi. Nhưng chúng tôi chỉ là đang về nhà ông bà thôi, vậy nên tôi không thực sự cần phải mang nhiều thứ lắm.
Khi chúng tôi đã kiểm tra hết mọi thứ, em gái và tôi đi ra ngoài cửa. Bố mẹ chúng tôi đã đang đợi sẵn ngoài đó rồi.
“Nhanh cái chân lên nào, mấy cái đứa này!” mẹ tôi mắng, như mấy đứa bắt nạt vậy. Nhưng mà điều này cũng chả lạ lẫm gì nữa, vậy nên tôi mặc kệ bà ấy và xỏ giày vào.
Giờ thì… “Đến lúc rời đi rồi. Alo, alo.”
Chúng tôi quay ra nhìn Yashiro, người vẫn đang ngây thơ liếm kem mà không hề quan tâm đến chúng tôi.
“Uh, đằng đó ơi ?” tôi nói. Con bé vẫn đang thản nhiên tận hưởng theo ý thích của mình.
“Vâng ? Chị cần gì à ?”
“Đừng có giả ngốc nữa, nhóc ạ!”
Chỉ đến lúc đó thì con bé mới nhận ra là gia đinh Shimamura đang chuẩn bị rời đi. Đôi mắt xanh biếc của con bé mở to ra, nhìn chúng như hai quả địa cầu thu nhỏ vậy. “Mọi người đang đi chơi cùng nhau à ?”
“E là vậy,” em gái tôi trả lời, xỉa xói cái giọng điệu thường ngày của Yashiro. Tôi gật đầu đồng ý. Tiếp tục đi, nhóc.
“Ồ, hiểu rồi.”
Có vẻ như là con bé không hề nhận ra cho đến tận bây giờ. Bạn sẽ nghĩ là nó sẽ phải để ý khi thấy cả gia đình tôi đi lại khắp căn nhà như thế, nhưng mà chắc là không rồi.
“Không cần phải lo đâu. Em sẽ bảo vệ cái mái ấm này trong lúc mọi người vắng mặt.” con bé tuyên bố, ưỡn ngực ra, và ngấng cao đầu hết cỡ.
HÌnh như con bé đã hiểu sai hoàn toàn tình hình hiện tại rồi. Không có chuyện đó đâu nhóc à. Không còn cách nào khác, tôi đành phải xách con bé ra khỏi nhà.
“Sao lại không được ?”
“Chị biết là nhóc hay quên, nhưng mà thực ra nhóc không có sống ở đây.”
Đối với chúng tôi thì Yashiro chỉ như một con thú cưng thôi. Không hẳn là tôi hy vọng con bé sẽ làm được gì nhiều hơn là nằm ườn ra ngủ hay lăn lộn xung quanh, nhưng kể cả thế, thì không một người bình thường nào lại để một đứa trẻ trông nhà trong khi họ đi vắng cả. Con bé nên thấy may mắn là chúng tôi không vứt nó sang cho nhà hàng xóm trông cùng với bể cá đấy.
“Ngoan đi rồi tớ sẽ mang quà về cho cậu,” em gái tôi nói thêm, như một bà mẹ vậy.
“Lúc nào mà tớ chẳng ngoan!” Yashiro bật lại.
Em có chắc là muốn hứa như thế không vậy ? Ở đó thậm chí còn chẳng có nổi một cửa hàng tiện lợi nào. Thậm chí còn không có đèn giao thông. Hay là xe cộ. Hay thậm chí là con người…Trời ạ, ở đó thì có gì chứ ?
“…”
Câu trả lời: một người bạn cũ mà tôi đã biết được đến mười năm rồi. Lần cuối mà trái tim tôi được lấp đầy bởi cái niềm vui sướng thuần khiết khi được gặp cậu ấy là bao giờ nhỉ ? Dạo gần đây, cái niềm vui đó đang dần bị át đi bởi sự buồn bã, dần dần kéo trái tim nặng trĩu của tôi xuống.
“Tớ sẽ trông chờ quà của mình đấy.”
“Tớ sẽ về sớm thôi!”
Trong khi tam biệt Yashiro, chúng tôi nhanh chóng lên xe. Nói thật thì, cảm giác khá là kì lạ. Ngay khi tôi vừa thắt dây an toàn của mình, thì tôi lại thấy điện thoại mình rung. Đó là email từ Adachi. Cảm thấy tò mò, tôi liền mở nó ra.
“Cái quái…?”
Nội dung của tin nhắn chỉ là một cái emoji trái tim. Cậu ấy gửi nhầm đấy à ? Không, có vẻ là không. Trái tim đỏ tươi, như một quả dâu vậy…Mặc dù không biết nó tượng trưng cho điều gì, nhưng có lẽ là nhiều ý nghĩa hơn một câu bon voyage đơn giản. note
“Ừ thì…”
Nhận nó cũng chả mất gì, tôi đoán vậy. Vậy nên là tôi gửi lại một trái tim khác. Sau đó tôi dựa người vào ghế để tận hưởng chuyến đi trên xe trước mắt.
Như một đôi mắt khổng lồ, ánh mặt trời khiến tôi thấy chói lòa.
~Dự báo Adachi của ngày hôm nay~
Tôi tự hỏi xem mình có nên thêm emoji trái tim vào cuối tin nhắn của mình không. Tôi ấn thử một cái lên để xem nó như nào---Ugh, nhìn hiển nhiên quá! Cậu ấy sẽ nhận ra mất!
Nhưng khi tôi định xóa nó, thì tôi lại vô tình ấn nhầm thành gửi…và cậu ấy gửi lại một trái tim!
Lên đường thượng lộ bình an