Ngay từ khi còn thơ ấu, tôi đã thoáng lờ mờ nhận ra sự dị dạng trong nhân cách của mình. So với những đứa trẻ khác, tôi quá ngoan ngoãn, quá gương mẫu. Tôi giữ rác rưởi trong túi áo trong nhiều tiếng đồng hồ cho đến khi tìm thấy một thùng rác bên đường, tôi kiệm lời và lắng nghe những lời người lớn nói, và tôi ăn mọi thứ có trên bàn ăn mà không kén chọn. Tính cách mẫu mực và dịu dàng này biến tôi thành đối tượng cho các trò bắt nạt và chế nhạo của những người bạn cùng trang lứa. Nhưng dù chiếc áo trắng bị trát đầy bùn đất, chiếc xe đạp cũ bị giấu trong xe rác, hay bất ngờ bị đánh lúc tan học, tôi vẫn phớt lờ, và giữ thái độ gương mẫu và trầm tĩnh.
Tôi yêu động vật. Giống như những đứa trẻ khác sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn tẻ nhạt và chán chường, tôi dành cả tuổi thơ của mình với chó, mèo, gà và vịt. Tôi tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình với chúng, và thích thú mỗi khi cho chúng ăn.
Lũ động vật không thực sự thích tôi cho lắm. Bất kể tôi có dịu dàng thế nào, những con chó không bao giờ nghe lời khi tôi ra lệnh, và lũ mèo luôn chạy đi mỗi khi tôi lại gần. Tình trạng với gà và vịt thậm chí còn tệ hơn, vì dường như loài gia cầm sống theo bầy đàn không thể cảm nhận được tính vị kỷ và mẫu mực của một người con trai nông thôn.
Tôi lập gia đình sớm, và kết hôn với một người con gái trên thành phố, một người chấp nhận sự cứng nhắc và nhàm chán trong tính cách của tôi. Cô ấy hơn tôi mười sáu tuổi. Đứa con đầu lòng ra đời vào năm hai đại học, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ học và làm việc trong công ty gia đình của bố vợ. Để tiện cho cuộc sống, gia đình nhỏ của chúng tôi cũng rời khỏi căn nhà thuê trọ ở nội đô để chuyển về sống với gia đình vợ. Hoài niệm về những ngày thơ ấu ở quê, tôi quyết định nuôi một con mèo đen.
Mun là một chú mèo lớn, và rất đẹp, với bộ lông đen thuần khiết, và thái độ dửng dưng đến đáng kinh ngạc. Nó không bỏ chạy khi tôi lại gần, không giãy nảy khi được tắm rửa. Mun cũng có trí tuệ đáng ngạc nhiên, đến mức người vợ luôn tin vào những câu truyện mê tín tào lao khẳng định chắc nịch rằng con mèo đen này là một linh hồn lang thang nhập vào, và luôn tránh để con trai tôi tiếp xúc gần với nó. Thôi thì, phụ nữ ở tuổi tiền mãn kinh thường khá là khó hiểu.
Mun là thú cưng và bạn đồng hành duy nhất của tôi. Bởi sự lo sợ đầy duy tâm của vợ và con trai, tôi là người duy nhất cho nó ăn, và dắt nó đi dạo mỗi ngày.
Cuộc sống nhạt nhẽo của tôi kéo dài trong vài năm. Tôi dần trở nên lớn tuổi, béo bụng, ít vận động và uống rượu nhiều hơn. Kinh tế gia đình ngày một đi lên, và mặc dù đã đưa cho vợ tới tám mươi phần trăm số tiền lương mỗi tháng, số tiền còn lại vẫn đủ đáp ứng mọi sinh hoạt xa xỉ nếu tôi muốn, nếu tôi không phải một gã nghiêm túc và nhàm chán đến kệch cỡm. Mun cũng dần trở nên lớn hơn, và mặc dù vẫn nhanh nhẹn như những con mèo khác, thái độ hờ hững và thân hình béo ú nụ khiến nó trông không khác gì một sinh vật thất bại và chán nản. Chán nản như cuộc sống một màu của tôi vậy.
Tháng mười hai của hai năm trước, đại dịch ập tới. Chính xác thì phải hai tháng sau, ca bệnh đầu tiên mới được phát hiện, nhưng Nhà nước đã chuẩn bị các phương án xử lý từ cuối tháng mười hai. Gia đình tôi cũng tham gia quét dọn vệ sinh cùng tổ dân phố. Dĩ nhiên, là một gã đàn ông mẫu mực, tôi hăng hái xung phong dỡ hàng rào, đánh bẫy chuột, vận chuyển đồ đạc,… Những việc mà một người đàn ông cần làm.
Thuốc chuột hiệu quả hơn tôi dự tính. Những con chuột chết như rạ. Nhiều đến mức khiến tôi bất ngờ. Một số con thoi thóp còn sống, nhưng tôi lần lượt tóm chúng ra khỏi tổ, và ném mạnh xuống đất. Chết hẳn. Tôi bỏ chúng vào bao nylon, và ném vào xe rác. Những người công nhân vệ sinh biết phải xử lý chúng thế nào.
Những ngày giãn cách đầu tiên trải qua thật tồi tệ. Tôi, một người đàn ông dành cả ngày ở cơ quan, và vợ tôi, người phụ nữ đang trải qua giai đoạn khó khăn nhất của thời kỳ tiền mãn kinh, lần đầu tiên trong đời đã có sự bất đồng. Bất đồng dẫn đến to tiếng, và to tiếng dẫn đến bạo lực. Dĩ nhiên, được nuôi dạy trong một gia đình mẫu mực, tôi hoàn toàn không thể ra tay với vợ mình. Cánh tay và ngực tôi đầy vết cào cấu và cắn xé của vợ, trong một trận bạo lực một chiều. Cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại, tôi nghĩ rằng mình đã phải băng bó.
Sự kìm nén trong những tranh chấp nhỏ nhặt dần đẩy tôi đến giới hạn. Một giới hạn nguy hiểm mà chất cồn cay của rượu không cách nào xua đi được. Vào một ngày đủ nóng nực, tôi đã ném cả chai rượu vào đầu vợ mình. Cô ấy tránh được, nhưng Mun thì không. Nó đã nằm ở một vị trí đủ xui xẻo để lĩnh trọn cả chai rượu. Cuộc xô xát của chúng tôi kết thúc.Vợ tôi mang theo con bỏ về nhà mẹ đẻ, sau khi để lại cho tôi một nồi thịt mèo nấu riềng. Những người con sinh ra ở nông thôn đồng bằng Bắc Bộ không chôn cất vật nuôi của mình.
Hai tháng sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn ấy đã thay đổi tôi rất nhiều thứ. Không còn phải tỏ ra mẫu mực nữa, vì sẽ chẳng còn ai đánh giá đúng sai. Lần đầu tiên tôi ném túi rác ra đường, lần đầu ăn mỳ tôm cả ngày, lần đầu uống rượu say không biết trời đất là gì. Rất nhiều cái lần đầu ngu xuẩn và không nhàm chán, nhưng sâu thẳm trong tôi vẫn cảm thấy thiếu thốn. Một cảm giác thiếu thốn rất mông lung và nghi thức. Đột nhiên tôi nhớ đến nồi thịt mèo mà vợ mình nấu trước khi rời đi.
Tôi tìm đến một quán tiểu hổ còn hoạt động. Thịt mèo, và rượu. Nhưng cảm giác thiếu thốn vẫn chưa được lấp đầy. Tôi cần một cái gì đó mạnh mẽ hơn. Trong lúc lấn cấn đầu óc vì say rượu, tôi bắt được một con chuột dính bẫy. Một sinh vật bẩn thỉu, nhỏ bé và tội nghiệp. Quằn quại và sợ hãi, con chuột cố gắng né tránh sự hiện diện của tôi. Nỗ lực ngu ngốc đến tuyệt vời của nó tệ đến mức gây ra một vết thương nhẹ lên ngón cái của tôi. Máu chảy ra.
Những mông lung trong đầu tôi biến mất. Thay vào đó là sự giận dữ. Cái giới hạn mà tôi đã tự đặt ra trong đầu mình suốt hai mươi chín năm qua vỡ vụn, và đến khi tôi tỉnh khỏi cơn say, thì con chuột tội nghiệp đã chỉ còn là một thứ gì đó kinh tởm và vụn vặt. Vụn vặt đến mức dù đã dùng đến thuốc tẩy để lau chỗ sàn nhà vấy bẩn, tôi vẫn cảm thấy có gì đó còn sót lại. Cái gì đó rất không đúng.
Tôi bắt đầu săn đuổi lũ mèo gần nhà. Có mèo hoang, nhưng phần lớn là mèo nhà. Những người chủ vô trách nhiệm để vật nuôi nhà mình đi lang thang trong đêm, hứng tình và kêu inh ỏi. Chúng là mục tiêu dễ dàng. Bản năng của một loài thú hoang sau hàng triệu năm bị con người thuần hóa và nuôi nhốt như đồ chơi đã chẳng còn nữa. Chúng cũng giống như tôi, tự kìm kẹp mình trong những giới hạn mơ hồ vì những ngợi khen vô dụng không đáng có.
Mỗi tuần, tôi sẽ dành ra một ngày để săn giết một cái “tôi” nhỏ bé và vô hại.
Không bạo lực.
Là một con người mẫu mực, tôi luôn giết mổ nhân đạo với vật nuôi, cho dù là vật nuôi nhà người khác.
Bốn tháng kể từ sau ngày bỏ đi, vợ tôi mang theo đứa con của cả hai trở về. Vậy là cuộc bỏ nhà đầu tiên của vợ tôi kéo dài bốn tháng. Bốn tháng thay đổi cuộc sống của tôi.
Cuộc sống của chúng tôi hòa thuận hơn. Khi không còn những quy tắc cứng nhắc, tôi đã học được cách điều tiết lối suy nghĩ của mình. Đúng hay sai thực ra không quá quan trọng, miễn là bản thân tự cảm thấy đúng. Tôi cũng không còn những chuyến đi đêm mỗi tối thứ ba hàng tuần. Không phải vì những người hàng xóm đã bắt đầu cảnh giác và nhốt lũ mèo nhà vào trong những chiếc lồng sắt mỗi tối, mà vì tôi đã không còn lý do để làm vậy nữa. Sự trống trải trong tôi đã vơi dần.
Nhưng những bồng bột đem lại cho tôi nhiều tác động tiêu cực hơn tôi tưởng. Tôi bắt đầu nóng tính hơn, vô kỷ luật hơn. Tôi hút thuốc trong nhà, trước mặt con trai, và thi thoảng uống rượu trong bữa ăn cơm. Vợ tôi coi đây là điều bình thường, vì ở nhà bố của cô ấy vẫn làm như thế. Nhưng tôi biết rằng mình đang thay đổi.
Tháng cuối cùng của kỳ giãn cách xã hội, vợ chồng chúng tôi đã nói chuyện lại với nhau bình thường. Tôi bắt đầu thích vuốt ve mái tóc dài của vợ, và đôi khi hà hơi vào gáy cô ấy, trong khi vuốt ve gương mặt đã ở bên tôi trong cuộc hôn nhân dài cả thập kỷ. Chúng tôi uống bia với nhau mỗi tối thứ ba hàng tuần, trong khi nhìn những chú mèo tập trung với nhau ngoài đường. Những người bạn sống cùng tổ dân phố đã thôi cảnh giác, và tôi cũng không còn nhìn thấy những chiếc lồng sắt nhốt mèo ở các gia đình xung quanh.
Mọi chuyện diễn biến tệ hơn tôi tưởng.
Vào một buổi tối thứ ba tệ hại, khi tôi đang ngồi uống bia, và gọt táo, vợ tôi, với khuôn mặt mệt mỏi và đống giấy tờ nặng trĩu, khẽ dựa người vào vai tôi, đôi mắt lim dim và ngân nga một bài hát mới mẻ. Tôi thích thú vuốt ve cổ cô ấy, một sự thích thú từ sâu trong tâm hồn, tôi phấn khích cảm nhận mạch đập trên cần cổ của người phụ nữ tôi hết mực yêu thương.
Một con mèo đen, to lớn và hờ hững chạy vụt qua.
Hơi thở tôi trở nên nặng nề. Giây phút đó, một khát khao đầy ác ý tràn ngập trong lòng tôi, đến mức khiến tôi muốn nôn mửa. Không biết từ lúc nào, tôi đã vô thức đối xử với cô ấy, không giống một người bạn đời, mà giống một con vật cưng đầy khao khát. Tôi khao khát bóp vụn hình ảnh ấy, khao khát đối xử với cô ấy giống như những con mèo xinh đẹp tôi từng quan sát mỗi tối thứ ba.
Tôi bắt đầu ghê tởm chính bản thân mình.
Tuần lễ đầu tiên kể từ sau khi nhịp độ sinh hoạt bình thường trở lại, tôi quyết định nghỉ việc dài hạn. Thực tế thì việc tôi có mặt ở văn phòng cũng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm, vì công ty vốn thuộc về gia đình nhà vợ, nhưng một chút hình thức vẫn là cần thiết.
Tôi cũng xa lánh vợ và con trai. Lấy lý do sức khỏe tâm lý, tôi xách quần áo về nhà bố mẹ đẻ ở quê. Căn nhà đã bỏ không từ khi cả hai đấng sinh thành của tôi qua đời, nhưng sự cô đơn là thứ mà tôi cần nhất lúc này.
Tôi tìm đến bác sĩ tâm lý. Không chỉ một người. Nhưng không hiệu quả. Thuốc an thần chỉ khiến tôi muốn phát điên lên.
Một vài kẻ khả nghi mời tôi tham gia một tổ chức tư vấn tâm lý đầy mờ ám. Không có gì để sợ hãi, tôi đã tham gia vào. Không có gì đặc biệt, chỉ một đám người mắc vấn đề về đời sống run rẩy an ủi lẫn nhau, và cùng nắm tay nhau nguyện cầu trước Đấng tối cao.
Vô nghĩa và tẻ nhạt.
Họ không giống tôi. Họ không hiểu những ác ý và vô lý đang cào xé cơ thể tôi ngay lúc này. Trong mắt tôi, những con người đó giống như những tên hề nhảy nhót quanh bức tượng của một tồn tại huyễn tưởng đã bỏ rơi những tín đồ mê muội của mình vậy. Nhỏ bé, yếu đuối và bẩn thỉu.
Trong tổ chức ấy có một cô gái. Cô ấy gợi cho tôi những tháng ngày ấu thơ tươi đẹp, ngây thơ và ngu ngốc. Cô có một tuổi thơ hạnh phúc, và một cuộc sống đủ đầy. Trớ trêu thay, sự đủ đầy và bao bọc quá mức khiến cô mất đi khả năng tự lập, và bị những khó khăn trong cuộc sống đại học đập đến vỡ vụn thành từng mảnh. Trầm cảm, hay đó là cách người ta gọi căn bệnh mà cô ấy mắc phải.
Cô ấy bị thu hút bởi tôi, hay đúng hơn, bị thu hút bởi sự hoang dã, bí ẩn và nguy hiểm mà tôi sở hữu. Một sự nguy hiểm đầy ác ý và đen tối. Những con nai trắng ngơ ngác thường bị thu hút bởi bóng đêm, mà không nhận ra mình có thể bị nuốt chửng.
Cô ấy dành nhiều thời gian nói chuyện với tôi, và bất chấp những nỗ lực phớt lờ của tôi, cô ấy vẫn kể cho tôi nghe những câu chuyện xáo rỗng và vô nghĩa. Vô nghĩa như cuộc đời và cái tương lai tuyệt vời đầy hy vọng của cô ấy vậy.
Cô ấy làm tôi nhớ đến con mèo Mun mà tôi đã ăn đến tận xương, và cả con chuột dính bẫy mà tôi đã đập chết trong lúc say rượu.
Dơ bẩn.
Tôi rời khỏi tổ chức tôn giáo cuồng tín ấy chỉ sau một thời gian rất ngắn. Xóa liên lạc, chặn cuộc gọi, tôi rũ bỏ tất cả liên quan của mình với đám người ngu ngốc đã cố mua vui cho tôi trong suốt một tháng trời.
Không chốn để đi, tôi quyết định tự thỏa mãn sự trống trải của mình theo cách của mình: Một lò mổ.
Tôi xin vào làm trong lò giết mổ gia súc của một người quen.
Đó là một công việc khá cạnh tranh và lao lực. Dậy từ bốn giờ sáng, giết và xẻ thịt bất cứ con vật nào được đưa đến lò mổ, phân loại rồi đưa đến những người đồng nghiệp khác. Tôi không cảm thấy bất kỳ hứng thú nào với công việc này. Chỉ là những phản xạ vô thức khiến tôi quên đi những điều xấu xa và dơ bẩn hiện hữu trong tâm trí.
Người bạn đồng hành mới của tôi là một chiếc búa. Do Luật chăn nuôi, hay bất cứ lý do nào khác, đạo đức hay lương tri nghề nghiệp, hay chỉ là sự chuyên nghiệp trong giết mổ thịt, việc lấy mạng con vật phải diễn ra rất nhanh và không đau đớn. Không có nhiều người có thể làm được việc này trong lần nâng búa đầu tiên. Ngoại trừ tôi.
Đan hai tay vào nhau và xoa mạnh để tìm cảm giác trên từng đầu ngón tay, tôi xoa nhẹ tay lên đầu con súc sinh tội nghiệp, trong khi ngón cái ấn ấn nhẹ vào trán nó. Và một búa.
Một búa cho con vật tiếp theo.
Một búa tiếp theo cho con vật kế đến.
Tôi chẳng cảm thấy chút sung sướng nào cả.
Công việc mới đem đến cho tôi nhiều bài học và kinh nghiệm, và mặc dù không thực sự quan tâm đến nó, thì những kiến thức vô bổ vẫn liên tiếp được truyền vào não tôi.
Có một sự khác biệt rất lớn giữ người cắt thịt và người giết mổ thịt. Người cắt thịt lấy ra một miếng thịt, và cắt nó. Họ không cảm nhận được gì cả. Người giết mổ thịt nhìn thấy những giây phút cuối cùng của con vật mình sắp làm thịt. Họ… có lẽ nên cảm nhận được gì đó. Tôi chỉ là người cắt thịt làm công việc giết mổ thịt.
Sáu tháng kể từ sau khi sống một mình, và bốn tháng kể từ khi tôi bắt đầu làm việc cho lò mổ, đợt đại dịch thứ hai diễn ra. Lại là giãn cách xã hội. Lò mổ phải đóng cửa, và dù rất luyến tiếc tay nghề, ông chủ cũng phải chấp nhận đơn xin nghỉ vĩnh viễn của tôi. Tôi đã chịu quá đủ sự vô nghĩa ở cái nơi làm việc này rồi. Tôi muốn cảm nhận được một cái gì đó.
Cầm trên tay chiếc búa màu nâu xỉn, quà kỷ niệm chia tay của những người đồng nghiệp trong lò mổ, tôi lững thững bắt xe về nhà. Nhà của vợ và con trai.
Hôm nay là thứ ba, tôi mua thêm một lốc bia và vài quả táo. Tôi có uống trên xe buýt một chút. Căn nhà thân quen đã ở ngay trước mặt.
Vợ tôi ra mở cửa. Với một nụ cười trên môi. Tôi đưa hành lý, lốc bia và số táo cho vợ, trong khi đứng tần ngần một lúc lâu. Cô ấy nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tim tôi đập rất nhanh.
Các đầu ngón tay của tôi cử động nhẹ đầy cảm giác. Xoa nhẹ bàn tay lên mái tóc dài của vợ, tôi ấn ấn nhẹ ngón tay cái lên trán của cô ấy. Và bật cười, cười rất lớn.
Con trai tôi có lẽ đang ngủ ở trên gác.
Cảm giác trống rỗng trong tôi đã hoàn toàn biến mất rồi.